Dương Tiêu: Đây là game.
Trực tiếp lơ câu nói của cô.
Mạt Mạt: phu quân, để Mạt nhi cởi áo cho chàng.
“.......” Cởi cái lông nhà cô ý. Cô nương à? Cần bà đây nhắc lại đây là game, là thế giới ảo đó!!!
Muốn hoan ái hả? Có tiền là được, tôi không đáp ứng được nhu cầu của cô đâu!
Kì thực Nhược Băng cũng muốn nói vậy lắm chứ! Cơ mà căn bệnh “Thương hoa tiếc ngọc” của cô lại tái phát rồi...Thôi, cô không nỡ chà đạp hoa nha~
Cùng lắm sau này cô không bao giờ chơi game này nữa là được.
Dương Tiêu: Chỉ là nhìn qua màn hình, dữ liệu ảo. Cô thích tôi lắm hả?
Mạt Mạt: Từ lần đầu gặp chàng ta đã nhất kiến chung tình.
Nhược Băng bật cười, hình như cô quen cô ta được vài giờ đồng hồ thôi mà, sao giống như hàng thế kỉ vậy!!!!
Mạt Mạt: Chàng có biết trong tình yêu bi thương nhất là gì không?
Dương Tiêu:...Không.
Mạt Mạt: Một giấc mộng mãi không tỉnh
Một mối tình mãi không tan
Một chấp niệm mãi không tàn.
Moé? Cô ta còn biết cả làm thơ nữa kìa!!! Sao nghe lâm li bi đát vậy.
Dương Tiêu: Cô có thể bán bản quyền cho tôi không? Tôi có việc cần làm.
Mạt Mạt: Không cần, chàng cứ dùng. Chúng ta là phu thê nha.
Nhược Băng dâng lên cảm giác tội lỗi vô cùng, cô đang đi lừa tình con gái nhà lành sao?
Mạt Mạt: Phu quân chúng ta tâm sự được không?
Dương Tiêu: Đừng gọi tôi là phu quân.
Mạt Mạt: Tướng công.
Dương Tiêu:....
Mạt Mạt: Chàng đã từng yêu ai chưa?
Dương Tiêu: Chưa.
Mạc Tu Nghiêu vui sướng trong lòng. Dù bây giờ cô ấy chưa yêu anh nhưng không có nghĩa là tương lai sẽ không.
Mạt Mạt: Trước đây chàng có hứa hôn với ai không?
Dương Tiêu: Không có.
Nhược Băng không hiểu tại sao bên kia lại bất chợt im ắng.
Mạc Tu Nghiêu nghĩ thì ra cô không hề có kí ức gì về anh? Anh chỉ là mây ngang trời, gió lướt qua thôi đúng không?
Lời hứa lấy anh cô còn nhớ?
Không hề...
Trên thế giới này đau khổ nhất chính là người biết ta, ta không biết ngươi; ngươi có kí ức về ta, ta không có.
Đã bao năm nay anh vẫn luôn giữ mình mặc cho lời chào mời gọi của ai. Kì thực tìm kiếm cô suốt bao năm trong vô vọng. Anh đã từng nghĩ nếu cả cuộc đời này cô sẽ không xuất hiện trước mặt anh nữa, hoặc là cô đã thuộc về người đàn ông khác, hoặc là cô đã chết thì anh sẽ như nào?
Anh đã thử đến gần cô gái khác nhưng cái anh cảm nhận được chỉ là sự ghê tởm.
Mạc Tu Nghiêu cảm thấy mình thật may mắn khi đến quán bar đó vào hôm đó. Cô không biết được khi anh nhìn thấy khuôn mặt cô kinh ngạc thế nào đâu.Dù sau bao nhiêu năm anh vẫn không quên được, đặc biệt là đôi mắt đó như đem cả sao trời cất giữ...
Hàng tin nhắn khô khốc trên màn hình máy tính kéo Mạc Tu Nghiêu trở về thực tại.
Dương Tiêu: Bảo trọng.
Lúc anh thấy thì nickname đã tắt sáng, cô ấy off rồi. Dương Nhược Băng, em chán ghét tôi vậy sao? Dù chỉ là nhắn tin trên game....
Nhược Băng tắt máy tính, cố che đi cảm xúc khác lạ trong lòng.
Mạt Mạt đó quen thuộc lắm, hình như đã từng nói chuyện? Đã từng gặp gỡ?
Nhược Băng véo má mình một cái nhẹ cho tỉnh, không lẽ kiếp trước cô phụ tình cô gái này?
_______
Có ai tò mò quá khứ hai người này không:3? Và vì sao Băng nhà chúng ta không nhớ gì hết...
“Một giấc mộng mãi không tỉnh
Một mối tình mãi không tan
Một chấp niệm mãi không tàn.”
Kì thực khi viết ra ta cũng mong muốn được đắm chìm trong tình yêu như vậy...
Trực tiếp lơ câu nói của cô.
Mạt Mạt: phu quân, để Mạt nhi cởi áo cho chàng.
“.......” Cởi cái lông nhà cô ý. Cô nương à? Cần bà đây nhắc lại đây là game, là thế giới ảo đó!!!
Muốn hoan ái hả? Có tiền là được, tôi không đáp ứng được nhu cầu của cô đâu!
Kì thực Nhược Băng cũng muốn nói vậy lắm chứ! Cơ mà căn bệnh “Thương hoa tiếc ngọc” của cô lại tái phát rồi...Thôi, cô không nỡ chà đạp hoa nha~
Cùng lắm sau này cô không bao giờ chơi game này nữa là được.
Dương Tiêu: Chỉ là nhìn qua màn hình, dữ liệu ảo. Cô thích tôi lắm hả?
Mạt Mạt: Từ lần đầu gặp chàng ta đã nhất kiến chung tình.
Nhược Băng bật cười, hình như cô quen cô ta được vài giờ đồng hồ thôi mà, sao giống như hàng thế kỉ vậy!!!!
Mạt Mạt: Chàng có biết trong tình yêu bi thương nhất là gì không?
Dương Tiêu:...Không.
Mạt Mạt: Một giấc mộng mãi không tỉnh
Một mối tình mãi không tan
Một chấp niệm mãi không tàn.
Moé? Cô ta còn biết cả làm thơ nữa kìa!!! Sao nghe lâm li bi đát vậy.
Dương Tiêu: Cô có thể bán bản quyền cho tôi không? Tôi có việc cần làm.
Mạt Mạt: Không cần, chàng cứ dùng. Chúng ta là phu thê nha.
Nhược Băng dâng lên cảm giác tội lỗi vô cùng, cô đang đi lừa tình con gái nhà lành sao?
Mạt Mạt: Phu quân chúng ta tâm sự được không?
Dương Tiêu: Đừng gọi tôi là phu quân.
Mạt Mạt: Tướng công.
Dương Tiêu:....
Mạt Mạt: Chàng đã từng yêu ai chưa?
Dương Tiêu: Chưa.
Mạc Tu Nghiêu vui sướng trong lòng. Dù bây giờ cô ấy chưa yêu anh nhưng không có nghĩa là tương lai sẽ không.
Mạt Mạt: Trước đây chàng có hứa hôn với ai không?
Dương Tiêu: Không có.
Nhược Băng không hiểu tại sao bên kia lại bất chợt im ắng.
Mạc Tu Nghiêu nghĩ thì ra cô không hề có kí ức gì về anh? Anh chỉ là mây ngang trời, gió lướt qua thôi đúng không?
Lời hứa lấy anh cô còn nhớ?
Không hề...
Trên thế giới này đau khổ nhất chính là người biết ta, ta không biết ngươi; ngươi có kí ức về ta, ta không có.
Đã bao năm nay anh vẫn luôn giữ mình mặc cho lời chào mời gọi của ai. Kì thực tìm kiếm cô suốt bao năm trong vô vọng. Anh đã từng nghĩ nếu cả cuộc đời này cô sẽ không xuất hiện trước mặt anh nữa, hoặc là cô đã thuộc về người đàn ông khác, hoặc là cô đã chết thì anh sẽ như nào?
Anh đã thử đến gần cô gái khác nhưng cái anh cảm nhận được chỉ là sự ghê tởm.
Mạc Tu Nghiêu cảm thấy mình thật may mắn khi đến quán bar đó vào hôm đó. Cô không biết được khi anh nhìn thấy khuôn mặt cô kinh ngạc thế nào đâu.Dù sau bao nhiêu năm anh vẫn không quên được, đặc biệt là đôi mắt đó như đem cả sao trời cất giữ...
Hàng tin nhắn khô khốc trên màn hình máy tính kéo Mạc Tu Nghiêu trở về thực tại.
Dương Tiêu: Bảo trọng.
Lúc anh thấy thì nickname đã tắt sáng, cô ấy off rồi. Dương Nhược Băng, em chán ghét tôi vậy sao? Dù chỉ là nhắn tin trên game....
Nhược Băng tắt máy tính, cố che đi cảm xúc khác lạ trong lòng.
Mạt Mạt đó quen thuộc lắm, hình như đã từng nói chuyện? Đã từng gặp gỡ?
Nhược Băng véo má mình một cái nhẹ cho tỉnh, không lẽ kiếp trước cô phụ tình cô gái này?
_______
Có ai tò mò quá khứ hai người này không:3? Và vì sao Băng nhà chúng ta không nhớ gì hết...
“Một giấc mộng mãi không tỉnh
Một mối tình mãi không tan
Một chấp niệm mãi không tàn.”
Kì thực khi viết ra ta cũng mong muốn được đắm chìm trong tình yêu như vậy...
/115
|