Sáng hôm sau, Tưởng Dao vẫn không nhận được tin nhắn do “Z” gửi tới, không ngờ cũng có lúc cậu giận dỗi như vậy.
Do dự một lúc, cuối cùng cô cầm điện thoại lên nhờ thư kí đặt hộ hai vé xem Harry Potter. Lúc nhận vé, cô giải thích như thế này:
“Không có cách nào, đứa cháu cứ đòi đi.”
Thư kí gật đầu: “Thảo nào, tôi nghĩ chừng nào chị lại có hứng thú với phim này chứ.”
Cô đành cười khổ.
Mười một giờ năm phút, cô nhận được mail do Tần Duệ gửi tới, anh ta nói cuối tuần sẽ xin nghỉ phép hai tuần.
“Tôi sẽ tắt máy.” Lúc ăn trưa anh ta lặng lẽ nói cho cô, “Nhưng đừng nói cho ai nhé, nếu không hai ngày nay tôi sẽ bận phát điên mất.”
“Được rồi…” Tưởng Dao bất đắc dĩ bĩu môi. Tần Duệ là người thuộc phái hành động, một khi anh ta đã quyết định làm chuyện gì sẽ lập tức thực hiện, không hề do dự.
Trở lại văn phòng, cô quyết định nhắn tin cho Chúc Gia Dịch:
“Đang làm việc à?”
Thấp thỏm đợi một chút, ngay cả bản thân cô cũng giật mình, cuối cùng tin nhắn cũng đến.
“Không thì làm sao?”
Cô hơi dở khóc dở cười, cậu nhóc này quả nhiên lại thích chơi đùa rồi.
“Buổi tối đi xem phim không, tôi mua vé rồi.”
“Không đi, ai thèm chứ.”
Tưởng Dao nắm chặt di động, nhắn lại: “Vậy tôi hẹn với người khác.”
Lúc này chờ đợi khoảng tầm năm phút, nhưng cuối cùng cậu vẫn nhắn lại.
“Không được…”
Cô bất giác mỉm cười vì đã thực hiện được: “Vậy chẳng lẽ phải lãng phí vé sao?”
“Mấy giờ?” Cuối cùng cậu ta cũng dao động.
“Bảy giờ bốn mươi, bảy giờ tôi chờ ở dưới tòa nhà công ty cậu.”
Lại qua một lúc lâu cậu mới nhắn lại một từ “Được”.
Cô không nhắn tiếp nữa, để di động sang bên cạnh, cô nghĩ dù là cô hay Chúc Gia Dịch đều cần thời gian bình tĩnh, nhưng nói thế nào thì tâm trạng buổi chiều cũng rất tốt, gọi điện thoại xuống cửa hàng cà phê bên dưới mua cà phê chia cho đồng nghiệp, uống cà phê ấm áp, dường như một bộ phận lạnh như băng trong cơ thể cũng dần ầm áp lên.
Trước sáu rưỡi Tưởng Dao vội vã làm xong mọi chuyện, sau đó lái xe đến chỗ làm của Chúc Gia Dịch, nơi đó cách công ty cô không xa, nhưng là lúc tan tầm vào giờ cao điểm nên dòng xe chật cứng. Cuối cùng bảy giờ năm phút mới đến được nơi đó, Chúc Gia Dịch đã đứng đợi ở ven đường.
Mặt cậu không có chút biểu cảm nào lên xe, thắt dây an toàn, không nói lời nào.
Tưởng Dao dở khóc dở cười nhìn cậu, tiếp tục lái xe.
Bọn họ hiếm khi ra ngoài “hẹn hò”. bình thường đều gặp nhau trong căn phòng Chúc Gia Dịch thuê, bởi vì như vậy an toàn hơn, sẽ không gặp phải người không muốn gặp. Chỉ là hôm nay Tưởng Dao phát hiện so với việc gặp phải người quen, cô để ý đến vẻ mặt của Chúc Gia Dịch hơn.
Cậu ta dường như quyết định không cho cô vẻ mặt dễ nhìn, trên đường đi luôn nhìn ngoài cửa sổ, không hề liếc cô cái nào.
“Sao không nói gì thế?” Cô mở miệng, giống như dỗ dành trẻ nhỏ.
“Không có gì muốn nói.”
Cô vươn tay sờ mặt cậu, cậu giận dỗi tránh né, cô bất đắc dĩ.
“Giận à?”
“Không có.”
“Thế sao lại mang vẻ mặt thế kia?”
“…” Cậu im lặng rất lâu mới lên tiếng, “Em gạt tôi.”
“Chính là tôi sợ cậu tức giận mới gạt cậu.” Khi nói lời này, Tưởng Dao cảm thấy mình vô cùng khốn nạn.
“Nhưng vì em gạt tôi nên tôi mới tức giận.”
“Nói cách khác nếu tôi nói cho cậu biết tôi ra ngoài ăn cơm với đồng nghiệp nam, cậu sẽ không tức giận sao?”
Chúc Gia Dịch suy nghĩ, hùng hồn trả lời: “Vẫn sẽ tức giận.”
“Đúng vậy, cho nên thế nào cũng chả khác gì.” Hiện tại cô cảm thấy mình không chỉ là kẻ khốn nạn mà còn là người nói dối không chịu trách nhiệm.
“Khác chứ!” Cậu quay sang lườm cô, “Em đã lừa tôi, lại còn ra ngoài ăn cơm với người đàn ông khác! Đây là hai đả kích!”
“…” Được rồi cô thừa nhận cậu nói đúng.
“Hơn nữa… Tối qua ngay cả một cuộc điện thoại em cũng không gọi cho tôi.” Cậu oán giận.
“Không phải hôm nay tôi đã gọi rồi sao, còn mua cả vé xem phim nữa.”
“Mất bò mới lo làm chuồng.”
Cô bất đắc dĩ nhếch khóe môi, phát hiện cậu ta quả nhiên khó chơi, vì thế quyết định đánh trống lảng sang chuyện khác: “Đúng rồi, không phải tối qua cậu đi xem phim sao, sao lại đến công ty tôi?”
Giọng cậu rất tệ: “Vốn muốn chờ em tan tầm… Ai biết vừa đến dưới tòa nhà công ty thì nhìn thấy em cười cười nói nói với lão già kia.”
“Sau đó theo dõi chúng tôi đến nhà hàng?” Cô hơi nghiến răng nghiến lợi.
“…” Im lặng chứng tỏ là thừa nhận.
“Cậu luôn đứng ngoài cửa?”
Cậu vẫn im lặng, một lát sau mới đáp: “Tôi còn nhìn thấy anh ta sờ đầu em.”
“…” Tưởng Dao há hốc mồm muốn giải thích, nhưng suy nghĩ cảm thấy có nói gì cũng vẫn gây ra hiểu lầm, cho nên vẫn im miệng thì hơn.
“Hiện tại giá trị thị trường của em rất tốt đấy.” Trong xe tràn ngập mùi vị ghen tuông.
“Mặc kệ cậu tin hay không, giữa tôi và Tần Duệ chỉ là quan hệ bạn bè và đồng nghiệp.” Nói xong, trong lòng cô cũng cảm thấy buồn cười, lời thoại cẩu huyết như vậy thế mà cũng phát ra từ miệng cô, hơn nữa đối tượng cô giải thích lại là chàng trai trẻ hai lăm tuổi có quan hệ ngoài luồng với cô.
Chúc Gia Dịch quay mặt đi chỗ khác, cũng không biết là có tin hay không nữa.
Đường đi đến rạp chiếu phim cũng coi như là đường thẳng, lái xe vào bãi đỗ xe ngầm, Tưởng Dao quyết định phải tùy tiện lấp đầy bụng rồi mới có sức tranh cãi với cậu nhóc Chúc Gia Dịch này.
“Không phải em muốn dỗ tôi vui vẻ sao?” Không nghĩ tới cậu lại lên tiếng trước.
Cô nghi hoặc nhìn cậu, không tin cậu sẽ dễ dàng tha cho cô như vậy, nhưng vẫn gật đầu.
“Hôn tôi, hiện tại hôn luôn.” Cậu vô cùng trẻ con nói.
Với tình hình không còn cách nào khác, cô đành phải dịch người qua hôn cậu, ai biết cậu đột nhiên vươn tay ôm lấy cô, nụ hôn nồng nhiệt kéo dài, tay còn làm loạn trước ngực cô. Đợi cho đến khi đầu óc cô choáng váng giãy dụa khỏi tay cậu, lại phát hiện có một người đứng phía trước xe.
Người nọ trợn tròn mắt nhìn bọn họ, lên tiếng: “Gia Dịch, sao lại là em… Em và Tưởng Dao… Em, hai người…”
Tưởng Dao cảm thấy máu nóng bốc thẳng lên đầu, bởi vì người đứng ở trước xe chính là bạn thân nhất của cô, chị họ của Chúc Gia Dịch – Tố Trân.
Song Chúc Gia Dịch lại mỉm cười gật đầu: “Hi.”
Cuối cùng… hai tấm vé xem phim này vẫn lãng phí.
Tưởng Dao quả thực muốn cắn đứt đầu lưỡi mình, tại sao lại nhiều chuyện muốn dẫn Chúc Gia Dịch đi xem phim, cuối cùng rơi vào kết cục bị dẫn vào quán cà phê giáo huấn.
“Hai người, hai người khiến cho tôi không biết nói gì…” Tố Trân bừng bừng lửa giận, gấp đến mức nói không ra lời.
“Vậy đừng nói.” Chúc Gia Dịch cười hì hì nắm tay Tưởng Dao, cô im lặng giãy dụa, nhưng chỉ là vô ích.
Tố Trân hít thở sâu một hơi, quyết định mặc kệ cậu em họ vô tâm vô phế này, nói với Tưởng Dao:
“Hai người, hai người là như thế nào… Aiz… Trời ạ…”
Không đợi Tưởng Dao mở miệng, Chúc Gia Dịch đã lên tiếng: “Chị họ, hôm nay chị cũng đi xem Harry Potter sao?”
“Chị… hôm nay chị… chị chỉ là…” Thoạt nhìn chuyện này có đả kích không hề nhỏ với Tố Trân.
Tưởng Dao bất giác nhíu mày, sau đó phát hiện Chúc Gia Dịch càng nắm chặt tay cô hơn.
“Xin lỗi Tố Trân, chuyện này… Tớ nghĩ chúng ta vẫn nên để sau nói đi. Hiện tại tớ thực sự vừa mệt vừa đói, hơn nữa tớ cảm thấy cậu vẫn còn chưa chuẩn bị tốt để nói với tớ chuyện này. Qua hai ngày nữa tớ đi tìm cậu, có được không?” Giọng nói của cô luôn mang theo sự thản nhiên, không dao động, bởi vậy mới có thể thuyết phục được người khác.
Tố Trân suy nghĩ, hít sâu một hơi, gật đầu: “Vậy được rồi, qua hai ngày nữa chúng ta nói chuyện.”
“Cậu có thể giúp tớ giữ bí mật không?” Lúc Tố Trân đi, Tưởng Dao giữ chặt tay cô ấy, tỏ vẻ cầu xin.
“Đương nhiên…” Tố Trân cười khổ.
Tưởng Dao thở phào gật đầu, tạm biệt cô ấy.
Tố Trân đi rồi, Tưởng Dao lạnh lùng quay đầu nhìn Chúc Gia Dịch. Cậu cố ý bày ra vẻ mặt không có chuyện gì, nhưng dưới cái nhìn chằm chằm của cô, cuối cùng cậu cũng bắt đầu trở nên bất an.
“Cậu vui không?” Giọng cô lạnh lùng đến mức có thể làm đông lạnh một con gấu Bắc Cực.
“…” Cậu chột dạ không trả lời, cầm tay cô chặt hơn.
Cô hít thở sâu một hơi, không thể tin được sự ấu trĩ của cậu, lửa giận không ngừng tích tụ trong lồng ngực, nhưng lại không thể trút ra.
“Bỏ tay.” cô lạnh lùng nói.
“Tôi không bỏ.” Từ giận hờn đổi thành làm nũng.
“Chúc Gia dịch, hiện tại tôi rất tức giận.” Cô nhìn cậu, gằn từng tiếng, “Nếu cậu chọc giận tôi, tôi cam đoan sau này cậu sẽ không bao giờ gặp lại tôi nữa.”
Cậu hoảng sợ, lập tức bỏ tay ra, nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm cô, không dám lơi lỏng.
Cô lạnh lùng lườm cậu, xoay người rời đi.
Cậu nhắm mắt theo sát phía sau, không chạm vào cô, nhưng bóng bọn họ vẫn chồng lên nhau.
Trở lại bãi đỗ xe, Tưởng Dao lấy chìa khóa mở cửa, xoay người nói với cậu: “Tôi cảm thấy lúc này nên cân nhắc lại quan hệ của chúng ta. Để cho tôi bình tĩnh suy nghĩ một chút, mấy ngày nay đừng gặp nhau.”
“Này.” Cậu chặn cô trước cửa xe, vẻ mặt kinh ngạc, “Đừng vậy mà… Tôi sẽ đi giải thích, tôi cam đoan lần sau không dám nữa…”
Cô tức giận đến mức không muốn nói gì, lắc đầu, đẩy cậu ra, mở cửa ngồi vào xe, ấn khóa, mặc kệ cậu ở bên ngoài đập cửa xe. Cô sợ cậu chặn đằng trước xe không cho cô đi, vì thế nhanh chóng khởi động động cơ, ngay cả dây an toàn cũng không kịp thắt, đạp chân ga chạy trốn.
Bóng dáng Chúc Gia Dịch biến mất sau gương chiếu hậu, cô nhanh như chớp lái xe đi, tiến vào cao tốc. Buổi tối đô thị đèn đuốc luôn sáng trưng, nhưng trong một nơi không có ngọn đèn, cuộc sống của mọi ngời ở đó ngày càng tịch mịch, lạnh như băng.
Tiếng báo động vang lên, cô cũng lười thắt dây an toàn. Tầm mắt hơi mơ hồ, lúc này cô mới kinh ngạc phát hiện mình khóc. Vì ai cơ chứ?
Vì Chúc Gia Dịch hay là vì chính mình?
Cô bắt đầu khóc rống lên, không thể kiềm chế được òa khóc nức nở, chỉ có thể nhìn thấy đèn xe phía sau chứ không nhìn thấy gì hết.
Cô không dám tin cuộc sống của mình lại biến thành như vậy: duy trì cuộc hôn nhân tù túng, sau đó lại có mối quan hệ ngoài luồng với một một cậu trai trẻ kém năm tuổi không nhìn thấy tương lai… Trời ạ! Cô cũng đâu có muốn sống như thế, nếu có thể cô muốn yêu một người, hơn nữa tình yêu ấy có thể phơi bày được dưới ánh sáng.
Di động trong túi không ngừng vang lên, cô tắt máy luôn. Cô đoán với tính cách nóng nảy của Chúc Gia Dịch nói không chừng đêm nay không ngủ yên được, đợi đến sáng mai cô khởi động máy, nhất định sẽ nhận được gần trăm tin nhắn. Thỉnh thoảng cô cũng ngạc nhiên sao mình lại hiểu cậu ta như vậy. Trên thực tế, cô cũng lợi dụng sự hiểu biêt về cậu để muốn làm gi thì làm.
Về đến bãi đỗ xe dưới tòa nhà, nước mắt đã khô. Tưởng Dao cẩn thận trang điểm lại, chờ ánh nước trong mắt hoàn toàn biến mất mới xuống xe đi lên nhà. Cho dù ở bên ngoài cô xảy ra chuyện gì, nhưng cô cũng không muốn để cho Vương Trí Vĩ biết, không phải cô quan tâm đến anh ta, chỉ là… cô có một sự giữ gìn và kiên trì đối với hôn nhân.
Thỉnh thoảng cô cảm thấy mệt chết đi được, như thể cho dù ở bất cứ nơi nào cô đều không thể sống thật với chính mình. Có lẽ bởi vì thế cô mới càng nghiêm trọng hóa việc không quan tâm đến Chúc Gia Dịch.
Tối nay Tưởng Dao nằm xuống là ngủ luôn, hình như cô có một giấc mơ, nhưng rốt cuộc là mơ gì thì không nhớ rõ. Sáng hôm sau, cô đứng ở trước gương trong nhà tắm quan sát kĩ bản thân, năm tháng để lại cho cô ngoài mấy nếp nhăn ở khóe mắt còn có vẻ mặt bình thản. Có lẽ cái này gọi là trưởng thành, cô không muốn nhưng không thể không nhận lấy.
Trên đường đi làm, lúc ở trong xe chờ đèn đỏ, cuối cùng cô đã lấy dược dũng khí mở di động ra, tin nhắn quả nhiên như thủy triều xô vào, cô hoài nghi liệu di động của mình có bị hỏng không.
Nhưng không quá lâu, lập tức có cuộc gọi đến, trên màn hình hiện chữ “Z” thật to làm cho cô có sự bất đắc dĩ tuyệt vọng.
“A lô?” Cô vẫn bắt máy.
“Xin lỗi. Đừng giận, là lỗi của tôi, về sau tôi không dám nữa.” Giọng nói của cậu khàn khàn mà tiều tụy, nghe thấy khiến người ta đau lòng.
Tưởng Dao im lặng một lát, mới thản nhiên nói: “Chúc Gia Dịch, cậu không phải là cậu nhóc mới có mười mấy tuổi, cậu là người đàn ông đã trưởng thành, chẳng lẽ cậu chưa từng nghĩ đến việc mỗi người đều phải chịu trách nhiệm với việc mình đã làm sao?”
“… Tôi biết, nhưng là do tôi quá xúc động.” Cậu khó nén được cô đơn, “Nhưng em có thể tha thứ cho tôi một lần không, một lần cuối cùng thôi. Tôi sẽ sửa, nhất định sẽ sửa.”
Cô im lặng rất lâu mới đáp: “Tố Trân đã biết rồi, tôi sẽ không còn cách nào lừa mình dối người buông thả chính mình.”
“… Đừng như vậy.” Giọng nói của cậu càng khàn hơn, “Tôi sẽ đi giải thích với chị ấy, là do tôi quấn lấy em, là lỗi của tôi, không liên quan gì đến em hết.”
“Nhưng sự thật là do tôi cũng đồng ý, cho nên xét về mức độ, tôi cũng phải chịu trách nhiệm, thậm chí còn lớn hơn so với cậu, bởi vì tôi đã kết hôn rồi.”
“Nhưng em và anh ta đâu còn tình cảm với nhau…”
“Không còn tình cảm là một chuyện, không ly hôn lại là chuyện khác.”
“Vậy ly hôn với anh ta…” Khi cậu nói lời này giống như mang theo sự uất ức nhớ mãi không quên.
“Chúc Gia Dịch!” Cô cảm thấy mệt chết đi được, mệt đến mức không thở nổi, “Hiện tại hình như là đang nói chuyện của chúng ta. Tôi không thích cậu can thiệp vào chuyện hôn nhân của tôi.”
“…” Bên đầu kia điện thoại cậu bối rối thở dài, “Tôi biết, tôi biết mình còn nhiều chỗ ấu trĩ, tôi vẫn đang cố gắng sửa đổi để biến thành loại đàn ông em thích, chỉ là cuối cùng tôi vẫn cảm thấy mình không theo kịp bước chân của em, cho nên thỉnh thoảng tôi rất tùy hứng, nhưng thực ra tôi chỉ là.. muốn xác định em để ý đến tôi.”
“… Cậu không cần thay đổi chính mình, chỉ cần đi tìm một cô gái cậu yêu là được.”
“Nhưng người tôi yêu là em…” Cậu khàn giọng nói.
Lúc này Tưởng Dao kinh ngạc phát hiện trái tim đã sớm trở nên lạnh lẽo của mình đột nhiên lạc nhịp.
“Chúc Gia Dịch!” Cô cố gắng che giấu sự hoảng hốt của mình, “Ngay từ đầu chúng ta đã nói hai ta ở bên nhau chỉ vì vui vẻ, đừng nhắc đến cái gì mà tình cảm, nếu cậu yêu tôi, tôi sẽ lập tức rời đi.”
“Tôi…” Cậu quả thực bị ép đến đường cùng, “Vậy em coi như tôi chưa từng nói đi. Tôi chỉ muốn… Em muốn như thế nào mới chịu tha thứ cho tôi, chỉ cần em nói tôi sẽ làm.”
Cô thở dài: “Tôi đã nói rồi hai ngày này để cho tôi cẩn thận suy nghĩ, tôi cần tỉnh táo lại. Chúng ta… không thể như vậy nữa.”
“… Tôi muốn gặp em.”
“Đừng.” Cô quyết tâm cự tuyệt.
“…” Có lẽ cậu thực sự sốt ruột, nhưng không biết nên nói gì cho tốt. Thông qua sóng điện vô hình có thể nghe thấy tiếng thở gấp của cậu.
Vội vàng cúp máy, cô cảm thấy chính mình có thể hình dung ra vẻ mặt của Chúc Gia Dịch bên đầu kia điện thoại như thế nào, nhất định là ánh mắt tuyệt vọng khiến cho mọi người nhìn thấy hoàn toàn đầu hàng.
Cho nên cô không muốn nhìn thấy cậu. Cô sợ mình sẽ mềm lòng, như vậy hai người bọn họ sẽ vĩnh viễn dây dưa không rõ, cho đến khi có một bên bị tổn thương sâu sắc. Cô đột nhiên nhận ra chẳng phải đó chính là cô và Vương Trí Vĩ năm đó sao? Chẳng qua là lúc này vị trí của cô thay đổi, cô trở thành người làm tổn thương người khác.
Tất cả những điều này đều vô cùng sai lầm!
Do dự một lúc, cuối cùng cô cầm điện thoại lên nhờ thư kí đặt hộ hai vé xem Harry Potter. Lúc nhận vé, cô giải thích như thế này:
“Không có cách nào, đứa cháu cứ đòi đi.”
Thư kí gật đầu: “Thảo nào, tôi nghĩ chừng nào chị lại có hứng thú với phim này chứ.”
Cô đành cười khổ.
Mười một giờ năm phút, cô nhận được mail do Tần Duệ gửi tới, anh ta nói cuối tuần sẽ xin nghỉ phép hai tuần.
“Tôi sẽ tắt máy.” Lúc ăn trưa anh ta lặng lẽ nói cho cô, “Nhưng đừng nói cho ai nhé, nếu không hai ngày nay tôi sẽ bận phát điên mất.”
“Được rồi…” Tưởng Dao bất đắc dĩ bĩu môi. Tần Duệ là người thuộc phái hành động, một khi anh ta đã quyết định làm chuyện gì sẽ lập tức thực hiện, không hề do dự.
Trở lại văn phòng, cô quyết định nhắn tin cho Chúc Gia Dịch:
“Đang làm việc à?”
Thấp thỏm đợi một chút, ngay cả bản thân cô cũng giật mình, cuối cùng tin nhắn cũng đến.
“Không thì làm sao?”
Cô hơi dở khóc dở cười, cậu nhóc này quả nhiên lại thích chơi đùa rồi.
“Buổi tối đi xem phim không, tôi mua vé rồi.”
“Không đi, ai thèm chứ.”
Tưởng Dao nắm chặt di động, nhắn lại: “Vậy tôi hẹn với người khác.”
Lúc này chờ đợi khoảng tầm năm phút, nhưng cuối cùng cậu vẫn nhắn lại.
“Không được…”
Cô bất giác mỉm cười vì đã thực hiện được: “Vậy chẳng lẽ phải lãng phí vé sao?”
“Mấy giờ?” Cuối cùng cậu ta cũng dao động.
“Bảy giờ bốn mươi, bảy giờ tôi chờ ở dưới tòa nhà công ty cậu.”
Lại qua một lúc lâu cậu mới nhắn lại một từ “Được”.
Cô không nhắn tiếp nữa, để di động sang bên cạnh, cô nghĩ dù là cô hay Chúc Gia Dịch đều cần thời gian bình tĩnh, nhưng nói thế nào thì tâm trạng buổi chiều cũng rất tốt, gọi điện thoại xuống cửa hàng cà phê bên dưới mua cà phê chia cho đồng nghiệp, uống cà phê ấm áp, dường như một bộ phận lạnh như băng trong cơ thể cũng dần ầm áp lên.
Trước sáu rưỡi Tưởng Dao vội vã làm xong mọi chuyện, sau đó lái xe đến chỗ làm của Chúc Gia Dịch, nơi đó cách công ty cô không xa, nhưng là lúc tan tầm vào giờ cao điểm nên dòng xe chật cứng. Cuối cùng bảy giờ năm phút mới đến được nơi đó, Chúc Gia Dịch đã đứng đợi ở ven đường.
Mặt cậu không có chút biểu cảm nào lên xe, thắt dây an toàn, không nói lời nào.
Tưởng Dao dở khóc dở cười nhìn cậu, tiếp tục lái xe.
Bọn họ hiếm khi ra ngoài “hẹn hò”. bình thường đều gặp nhau trong căn phòng Chúc Gia Dịch thuê, bởi vì như vậy an toàn hơn, sẽ không gặp phải người không muốn gặp. Chỉ là hôm nay Tưởng Dao phát hiện so với việc gặp phải người quen, cô để ý đến vẻ mặt của Chúc Gia Dịch hơn.
Cậu ta dường như quyết định không cho cô vẻ mặt dễ nhìn, trên đường đi luôn nhìn ngoài cửa sổ, không hề liếc cô cái nào.
“Sao không nói gì thế?” Cô mở miệng, giống như dỗ dành trẻ nhỏ.
“Không có gì muốn nói.”
Cô vươn tay sờ mặt cậu, cậu giận dỗi tránh né, cô bất đắc dĩ.
“Giận à?”
“Không có.”
“Thế sao lại mang vẻ mặt thế kia?”
“…” Cậu im lặng rất lâu mới lên tiếng, “Em gạt tôi.”
“Chính là tôi sợ cậu tức giận mới gạt cậu.” Khi nói lời này, Tưởng Dao cảm thấy mình vô cùng khốn nạn.
“Nhưng vì em gạt tôi nên tôi mới tức giận.”
“Nói cách khác nếu tôi nói cho cậu biết tôi ra ngoài ăn cơm với đồng nghiệp nam, cậu sẽ không tức giận sao?”
Chúc Gia Dịch suy nghĩ, hùng hồn trả lời: “Vẫn sẽ tức giận.”
“Đúng vậy, cho nên thế nào cũng chả khác gì.” Hiện tại cô cảm thấy mình không chỉ là kẻ khốn nạn mà còn là người nói dối không chịu trách nhiệm.
“Khác chứ!” Cậu quay sang lườm cô, “Em đã lừa tôi, lại còn ra ngoài ăn cơm với người đàn ông khác! Đây là hai đả kích!”
“…” Được rồi cô thừa nhận cậu nói đúng.
“Hơn nữa… Tối qua ngay cả một cuộc điện thoại em cũng không gọi cho tôi.” Cậu oán giận.
“Không phải hôm nay tôi đã gọi rồi sao, còn mua cả vé xem phim nữa.”
“Mất bò mới lo làm chuồng.”
Cô bất đắc dĩ nhếch khóe môi, phát hiện cậu ta quả nhiên khó chơi, vì thế quyết định đánh trống lảng sang chuyện khác: “Đúng rồi, không phải tối qua cậu đi xem phim sao, sao lại đến công ty tôi?”
Giọng cậu rất tệ: “Vốn muốn chờ em tan tầm… Ai biết vừa đến dưới tòa nhà công ty thì nhìn thấy em cười cười nói nói với lão già kia.”
“Sau đó theo dõi chúng tôi đến nhà hàng?” Cô hơi nghiến răng nghiến lợi.
“…” Im lặng chứng tỏ là thừa nhận.
“Cậu luôn đứng ngoài cửa?”
Cậu vẫn im lặng, một lát sau mới đáp: “Tôi còn nhìn thấy anh ta sờ đầu em.”
“…” Tưởng Dao há hốc mồm muốn giải thích, nhưng suy nghĩ cảm thấy có nói gì cũng vẫn gây ra hiểu lầm, cho nên vẫn im miệng thì hơn.
“Hiện tại giá trị thị trường của em rất tốt đấy.” Trong xe tràn ngập mùi vị ghen tuông.
“Mặc kệ cậu tin hay không, giữa tôi và Tần Duệ chỉ là quan hệ bạn bè và đồng nghiệp.” Nói xong, trong lòng cô cũng cảm thấy buồn cười, lời thoại cẩu huyết như vậy thế mà cũng phát ra từ miệng cô, hơn nữa đối tượng cô giải thích lại là chàng trai trẻ hai lăm tuổi có quan hệ ngoài luồng với cô.
Chúc Gia Dịch quay mặt đi chỗ khác, cũng không biết là có tin hay không nữa.
Đường đi đến rạp chiếu phim cũng coi như là đường thẳng, lái xe vào bãi đỗ xe ngầm, Tưởng Dao quyết định phải tùy tiện lấp đầy bụng rồi mới có sức tranh cãi với cậu nhóc Chúc Gia Dịch này.
“Không phải em muốn dỗ tôi vui vẻ sao?” Không nghĩ tới cậu lại lên tiếng trước.
Cô nghi hoặc nhìn cậu, không tin cậu sẽ dễ dàng tha cho cô như vậy, nhưng vẫn gật đầu.
“Hôn tôi, hiện tại hôn luôn.” Cậu vô cùng trẻ con nói.
Với tình hình không còn cách nào khác, cô đành phải dịch người qua hôn cậu, ai biết cậu đột nhiên vươn tay ôm lấy cô, nụ hôn nồng nhiệt kéo dài, tay còn làm loạn trước ngực cô. Đợi cho đến khi đầu óc cô choáng váng giãy dụa khỏi tay cậu, lại phát hiện có một người đứng phía trước xe.
Người nọ trợn tròn mắt nhìn bọn họ, lên tiếng: “Gia Dịch, sao lại là em… Em và Tưởng Dao… Em, hai người…”
Tưởng Dao cảm thấy máu nóng bốc thẳng lên đầu, bởi vì người đứng ở trước xe chính là bạn thân nhất của cô, chị họ của Chúc Gia Dịch – Tố Trân.
Song Chúc Gia Dịch lại mỉm cười gật đầu: “Hi.”
Cuối cùng… hai tấm vé xem phim này vẫn lãng phí.
Tưởng Dao quả thực muốn cắn đứt đầu lưỡi mình, tại sao lại nhiều chuyện muốn dẫn Chúc Gia Dịch đi xem phim, cuối cùng rơi vào kết cục bị dẫn vào quán cà phê giáo huấn.
“Hai người, hai người khiến cho tôi không biết nói gì…” Tố Trân bừng bừng lửa giận, gấp đến mức nói không ra lời.
“Vậy đừng nói.” Chúc Gia Dịch cười hì hì nắm tay Tưởng Dao, cô im lặng giãy dụa, nhưng chỉ là vô ích.
Tố Trân hít thở sâu một hơi, quyết định mặc kệ cậu em họ vô tâm vô phế này, nói với Tưởng Dao:
“Hai người, hai người là như thế nào… Aiz… Trời ạ…”
Không đợi Tưởng Dao mở miệng, Chúc Gia Dịch đã lên tiếng: “Chị họ, hôm nay chị cũng đi xem Harry Potter sao?”
“Chị… hôm nay chị… chị chỉ là…” Thoạt nhìn chuyện này có đả kích không hề nhỏ với Tố Trân.
Tưởng Dao bất giác nhíu mày, sau đó phát hiện Chúc Gia Dịch càng nắm chặt tay cô hơn.
“Xin lỗi Tố Trân, chuyện này… Tớ nghĩ chúng ta vẫn nên để sau nói đi. Hiện tại tớ thực sự vừa mệt vừa đói, hơn nữa tớ cảm thấy cậu vẫn còn chưa chuẩn bị tốt để nói với tớ chuyện này. Qua hai ngày nữa tớ đi tìm cậu, có được không?” Giọng nói của cô luôn mang theo sự thản nhiên, không dao động, bởi vậy mới có thể thuyết phục được người khác.
Tố Trân suy nghĩ, hít sâu một hơi, gật đầu: “Vậy được rồi, qua hai ngày nữa chúng ta nói chuyện.”
“Cậu có thể giúp tớ giữ bí mật không?” Lúc Tố Trân đi, Tưởng Dao giữ chặt tay cô ấy, tỏ vẻ cầu xin.
“Đương nhiên…” Tố Trân cười khổ.
Tưởng Dao thở phào gật đầu, tạm biệt cô ấy.
Tố Trân đi rồi, Tưởng Dao lạnh lùng quay đầu nhìn Chúc Gia Dịch. Cậu cố ý bày ra vẻ mặt không có chuyện gì, nhưng dưới cái nhìn chằm chằm của cô, cuối cùng cậu cũng bắt đầu trở nên bất an.
“Cậu vui không?” Giọng cô lạnh lùng đến mức có thể làm đông lạnh một con gấu Bắc Cực.
“…” Cậu chột dạ không trả lời, cầm tay cô chặt hơn.
Cô hít thở sâu một hơi, không thể tin được sự ấu trĩ của cậu, lửa giận không ngừng tích tụ trong lồng ngực, nhưng lại không thể trút ra.
“Bỏ tay.” cô lạnh lùng nói.
“Tôi không bỏ.” Từ giận hờn đổi thành làm nũng.
“Chúc Gia dịch, hiện tại tôi rất tức giận.” Cô nhìn cậu, gằn từng tiếng, “Nếu cậu chọc giận tôi, tôi cam đoan sau này cậu sẽ không bao giờ gặp lại tôi nữa.”
Cậu hoảng sợ, lập tức bỏ tay ra, nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm cô, không dám lơi lỏng.
Cô lạnh lùng lườm cậu, xoay người rời đi.
Cậu nhắm mắt theo sát phía sau, không chạm vào cô, nhưng bóng bọn họ vẫn chồng lên nhau.
Trở lại bãi đỗ xe, Tưởng Dao lấy chìa khóa mở cửa, xoay người nói với cậu: “Tôi cảm thấy lúc này nên cân nhắc lại quan hệ của chúng ta. Để cho tôi bình tĩnh suy nghĩ một chút, mấy ngày nay đừng gặp nhau.”
“Này.” Cậu chặn cô trước cửa xe, vẻ mặt kinh ngạc, “Đừng vậy mà… Tôi sẽ đi giải thích, tôi cam đoan lần sau không dám nữa…”
Cô tức giận đến mức không muốn nói gì, lắc đầu, đẩy cậu ra, mở cửa ngồi vào xe, ấn khóa, mặc kệ cậu ở bên ngoài đập cửa xe. Cô sợ cậu chặn đằng trước xe không cho cô đi, vì thế nhanh chóng khởi động động cơ, ngay cả dây an toàn cũng không kịp thắt, đạp chân ga chạy trốn.
Bóng dáng Chúc Gia Dịch biến mất sau gương chiếu hậu, cô nhanh như chớp lái xe đi, tiến vào cao tốc. Buổi tối đô thị đèn đuốc luôn sáng trưng, nhưng trong một nơi không có ngọn đèn, cuộc sống của mọi ngời ở đó ngày càng tịch mịch, lạnh như băng.
Tiếng báo động vang lên, cô cũng lười thắt dây an toàn. Tầm mắt hơi mơ hồ, lúc này cô mới kinh ngạc phát hiện mình khóc. Vì ai cơ chứ?
Vì Chúc Gia Dịch hay là vì chính mình?
Cô bắt đầu khóc rống lên, không thể kiềm chế được òa khóc nức nở, chỉ có thể nhìn thấy đèn xe phía sau chứ không nhìn thấy gì hết.
Cô không dám tin cuộc sống của mình lại biến thành như vậy: duy trì cuộc hôn nhân tù túng, sau đó lại có mối quan hệ ngoài luồng với một một cậu trai trẻ kém năm tuổi không nhìn thấy tương lai… Trời ạ! Cô cũng đâu có muốn sống như thế, nếu có thể cô muốn yêu một người, hơn nữa tình yêu ấy có thể phơi bày được dưới ánh sáng.
Di động trong túi không ngừng vang lên, cô tắt máy luôn. Cô đoán với tính cách nóng nảy của Chúc Gia Dịch nói không chừng đêm nay không ngủ yên được, đợi đến sáng mai cô khởi động máy, nhất định sẽ nhận được gần trăm tin nhắn. Thỉnh thoảng cô cũng ngạc nhiên sao mình lại hiểu cậu ta như vậy. Trên thực tế, cô cũng lợi dụng sự hiểu biêt về cậu để muốn làm gi thì làm.
Về đến bãi đỗ xe dưới tòa nhà, nước mắt đã khô. Tưởng Dao cẩn thận trang điểm lại, chờ ánh nước trong mắt hoàn toàn biến mất mới xuống xe đi lên nhà. Cho dù ở bên ngoài cô xảy ra chuyện gì, nhưng cô cũng không muốn để cho Vương Trí Vĩ biết, không phải cô quan tâm đến anh ta, chỉ là… cô có một sự giữ gìn và kiên trì đối với hôn nhân.
Thỉnh thoảng cô cảm thấy mệt chết đi được, như thể cho dù ở bất cứ nơi nào cô đều không thể sống thật với chính mình. Có lẽ bởi vì thế cô mới càng nghiêm trọng hóa việc không quan tâm đến Chúc Gia Dịch.
Tối nay Tưởng Dao nằm xuống là ngủ luôn, hình như cô có một giấc mơ, nhưng rốt cuộc là mơ gì thì không nhớ rõ. Sáng hôm sau, cô đứng ở trước gương trong nhà tắm quan sát kĩ bản thân, năm tháng để lại cho cô ngoài mấy nếp nhăn ở khóe mắt còn có vẻ mặt bình thản. Có lẽ cái này gọi là trưởng thành, cô không muốn nhưng không thể không nhận lấy.
Trên đường đi làm, lúc ở trong xe chờ đèn đỏ, cuối cùng cô đã lấy dược dũng khí mở di động ra, tin nhắn quả nhiên như thủy triều xô vào, cô hoài nghi liệu di động của mình có bị hỏng không.
Nhưng không quá lâu, lập tức có cuộc gọi đến, trên màn hình hiện chữ “Z” thật to làm cho cô có sự bất đắc dĩ tuyệt vọng.
“A lô?” Cô vẫn bắt máy.
“Xin lỗi. Đừng giận, là lỗi của tôi, về sau tôi không dám nữa.” Giọng nói của cậu khàn khàn mà tiều tụy, nghe thấy khiến người ta đau lòng.
Tưởng Dao im lặng một lát, mới thản nhiên nói: “Chúc Gia Dịch, cậu không phải là cậu nhóc mới có mười mấy tuổi, cậu là người đàn ông đã trưởng thành, chẳng lẽ cậu chưa từng nghĩ đến việc mỗi người đều phải chịu trách nhiệm với việc mình đã làm sao?”
“… Tôi biết, nhưng là do tôi quá xúc động.” Cậu khó nén được cô đơn, “Nhưng em có thể tha thứ cho tôi một lần không, một lần cuối cùng thôi. Tôi sẽ sửa, nhất định sẽ sửa.”
Cô im lặng rất lâu mới đáp: “Tố Trân đã biết rồi, tôi sẽ không còn cách nào lừa mình dối người buông thả chính mình.”
“… Đừng như vậy.” Giọng nói của cậu càng khàn hơn, “Tôi sẽ đi giải thích với chị ấy, là do tôi quấn lấy em, là lỗi của tôi, không liên quan gì đến em hết.”
“Nhưng sự thật là do tôi cũng đồng ý, cho nên xét về mức độ, tôi cũng phải chịu trách nhiệm, thậm chí còn lớn hơn so với cậu, bởi vì tôi đã kết hôn rồi.”
“Nhưng em và anh ta đâu còn tình cảm với nhau…”
“Không còn tình cảm là một chuyện, không ly hôn lại là chuyện khác.”
“Vậy ly hôn với anh ta…” Khi cậu nói lời này giống như mang theo sự uất ức nhớ mãi không quên.
“Chúc Gia Dịch!” Cô cảm thấy mệt chết đi được, mệt đến mức không thở nổi, “Hiện tại hình như là đang nói chuyện của chúng ta. Tôi không thích cậu can thiệp vào chuyện hôn nhân của tôi.”
“…” Bên đầu kia điện thoại cậu bối rối thở dài, “Tôi biết, tôi biết mình còn nhiều chỗ ấu trĩ, tôi vẫn đang cố gắng sửa đổi để biến thành loại đàn ông em thích, chỉ là cuối cùng tôi vẫn cảm thấy mình không theo kịp bước chân của em, cho nên thỉnh thoảng tôi rất tùy hứng, nhưng thực ra tôi chỉ là.. muốn xác định em để ý đến tôi.”
“… Cậu không cần thay đổi chính mình, chỉ cần đi tìm một cô gái cậu yêu là được.”
“Nhưng người tôi yêu là em…” Cậu khàn giọng nói.
Lúc này Tưởng Dao kinh ngạc phát hiện trái tim đã sớm trở nên lạnh lẽo của mình đột nhiên lạc nhịp.
“Chúc Gia Dịch!” Cô cố gắng che giấu sự hoảng hốt của mình, “Ngay từ đầu chúng ta đã nói hai ta ở bên nhau chỉ vì vui vẻ, đừng nhắc đến cái gì mà tình cảm, nếu cậu yêu tôi, tôi sẽ lập tức rời đi.”
“Tôi…” Cậu quả thực bị ép đến đường cùng, “Vậy em coi như tôi chưa từng nói đi. Tôi chỉ muốn… Em muốn như thế nào mới chịu tha thứ cho tôi, chỉ cần em nói tôi sẽ làm.”
Cô thở dài: “Tôi đã nói rồi hai ngày này để cho tôi cẩn thận suy nghĩ, tôi cần tỉnh táo lại. Chúng ta… không thể như vậy nữa.”
“… Tôi muốn gặp em.”
“Đừng.” Cô quyết tâm cự tuyệt.
“…” Có lẽ cậu thực sự sốt ruột, nhưng không biết nên nói gì cho tốt. Thông qua sóng điện vô hình có thể nghe thấy tiếng thở gấp của cậu.
Vội vàng cúp máy, cô cảm thấy chính mình có thể hình dung ra vẻ mặt của Chúc Gia Dịch bên đầu kia điện thoại như thế nào, nhất định là ánh mắt tuyệt vọng khiến cho mọi người nhìn thấy hoàn toàn đầu hàng.
Cho nên cô không muốn nhìn thấy cậu. Cô sợ mình sẽ mềm lòng, như vậy hai người bọn họ sẽ vĩnh viễn dây dưa không rõ, cho đến khi có một bên bị tổn thương sâu sắc. Cô đột nhiên nhận ra chẳng phải đó chính là cô và Vương Trí Vĩ năm đó sao? Chẳng qua là lúc này vị trí của cô thay đổi, cô trở thành người làm tổn thương người khác.
Tất cả những điều này đều vô cùng sai lầm!
/39
|