Chương 15.2: Chưa qua cửa đã cho anh đội nón xanh!
Trình Thi Lệ sững sờ một chút, nhìn lướt qua Cố Nhất Nặc. Làm sao mà con ranh chết tiệt này lại trở nên bình tĩnh như vậy, trước kia không phải luôn nóng nảy nói ra sự thật hết sao. Theo Minh Tuyết kể thì làm gì có tranh chấp nào trên cầu chứ.
Cố Minh Tuyết cũng ngây ngẩn cả người, đột nhiên Trình Thi Lệ đẩy cô ta một cái. Cô ta lập tức hiểu được, ôm lấy cánh tay của Cố Tùng Bác, càng khóc thê thảm hơn.
"Cha, con không có, con thật sự không có mà. Chẳng lẽ bởi vì con biết chị và Hứa Thụy hẹn hò cho nên chị ấy cứ như vậy mà vu oan cho con sao?"
Cố Tùng Bác chỉ cảm thấy đau đầu, sao lại còn có chuyện hẹn hò với Hứa Thụy chứ. Ông ấy nhớ ra rồi, hình như Tiểu Nặc đã từng nói với ông ấy một dự án nào đó, chính là của cha của Hứa Thụy. Nói như vậy không lẽ quan hệ của Tiểu Nặc và Hứa Thụy rất gần gũi.
Ông ấy nhìn về phía ông cụ Lục, trong lòng có chút chột dạ, Tiểu Tuyết còn nói Tiểu Nặc thật sự có quan hệ mờ ám với Hứa Thụy. Đây không phải là còn chưa qua cửa nhà đã cho Lục Dĩ Thừa đội nón xanh sao?
Vẻ mặt ông cụ Lục một chút thay đổi cũng không có, trong lòng Cố Tùng Bác càng thêm mơ hồ.
"Con và Hứa Thụy chỉ là quan hệ bạn bè bình thường." Cố Nhất Nặc nhìn ông cụ Lục, câu nói kia là giải thích cho ông cụ Lục nghe. Có lẽ trong lòng cha ruột cũng đã đã hoài nghi cô rồi.
Ông cụ Lục mỉm cười gật đầu. Đôi mắt của Cố Nhất Nặc ngấn lệ nhìn về phía ông cụ Lục.
Cửa phòng bệnh lại được mở ra, hai người mặc đồng phục cảnh sát đi đến.
"Chào mọi người, chúng tôi là điều tra viên phụ trách sự việc cô Cố rơi xuống nước, bây giờ chúng tôi có vài câu muốn hỏi cô Cố, mong cô Cố phối hợp."
"Được." Cố Nhất Nặc gật đầu.
Hai cảnh sát chỉ đơn giản hỏi mấy câu hỏi thông thường, Cố Minh Tuyết cũng bị đưa đi viết biên bản, nếu Cố Minh Tuyết đã dám nói dối trắng trợn như thế, Cố Nhất Nặc cô cũng không sợ.
Cô cứ dựa theo những lời vừa nói, nói không sót chữ nào cho hai vị cảnh sát.
"Được rồi, cô Cố có cần bổ sung thêm gì nữa không?"
"Không có, cảm ơn." Cố Nhất Nặc lắc đầu.
"Được, chúng tôi sẽ điều tra rõ ràng chuyện này, nếu như trong lúc điều tra còn có chứng cứ gì khác, cô có thể gửi cho chúng tôi bất cứ lúc nào, đây là danh thiếp của chúng tôi."
"Cảm ơn." Cố Nhất Nặc nhận danh thiếp, nhẹ giọng nói cảm ơn.
"Vậy chúng tôi đi trước."
Sau khi cảnh sát đi, trong phòng không có ai lên tiếng, chỉ có Cố Minh Tuyết thỉnh thoảng vang lên vài tiếng khóc thút thít.
Cố Tùng Bác đi về phía ông cụ Lục, cố gắng phá vỡ sự im lặng trong phòng: "Ông cụ Lục, sức khỏe của cụ không tốt, tôi sẽ cho người chăm sóc tốt Tiểu Nặc, chi bằng để tôi đưa cụ trở về."
Ông ấy sợ nếu như ông cụ Lục còn tiếp tục chờ ở đây nữa thì lại có chuyện xấu truyền đến tai ông.
Ông cụ Lục nhìn thím Tôn, thím Tôn lập tức nói với Cố Tùng Bác: "Ông Cố, ông chủ vừa mới vì cô Nhất Nặc mà xử lý thủ tục chuyển viện rồi. Bây giờ, cũng đã xử lý xong. Ý của ông chủ muốn chuyển cô Nhất Nặc tới bệnh viện tư nhân gần nhà họ Lục nhất, tôi sẽ chăm sóc cho cô Nhất Nặc."
Cố Tùng Bác ngây ngẩn cả người, không biết nên nói cái gì cho phải.
"Ông chủ, đã chuẩn bị xe rồi." Tiểu Lưu đi đến nói với ông cụ Lục.
"Nhất Nặc à, ông chưa được sự đồng ý của cháu đã làm thủ tục chuyển viện. Ông không quan tâm sự việc rốt cuộc là như thế nào, nhưng sự thật là tính mạng của cháu đang bị uy hiếp. Dĩ Thừa không có ở đây, ông nhất định phải chăm sóc tốt cho cháu. Nếu không khi Dĩ Thừa trở về, làm sao ông có thể giải thích với nó được."
"Cháu cảm ơn ông." Cố Nhất Nặc nhẹ giọng nói cảm ơn.
"Đi thôi, bên kia đã sắp xếp xong xuôi rồi. Mấy ngày này cháu cứ dưỡng bệnh cho tốt. Mọi chuyện còn lại không cần lo lắng, có ông ở đây, ông còn chưa già đến nỗi mờ mắt. Chúng ta đi." Ông cụ Lục đứng dậy, thoáng nhìn Cố Tùng Bác một cách sâu xa.
/2507
|