Chương 2.1: Đồng đội ngu như heo!
“Minh Tuyết, rốt cuộc cậu có bỏ thuốc chị cậu chưa, hẳn là lúc này chị ta có phản ứng rồi đấy.” Lý Nhiên quay lại nhìn Cố Minh Tuyết. Anh ta nhìn thấy bộ dạng của Cố Minh Tuyết, sợ đến mức suýt ngã khỏi ghế.
“Minh Tuyết.”
“Minh Tuyết, Minh Tuyết.” Mấy người bên cạnh cũng hoảng sợ luống cuống, bộ dạng lúc này của Minh Tuyết giống như đang phê thuốc vậy.
“Làm sao lại như vậy?”
“Lý Nhiên, tôi phải làm sao bây giờ?”
Cố Minh Tuyết càng lúc càng phấn khích. Cô đột nhiên đứng dậy, lắc lư ung dung đi về phía trung tâm bữa tiệc.
“Minh Tuyết.” Lý Nhiên gọi cô ta.
Mọi người bên này đều nháo nhào nhìn bọn họ, cả sảnh tiệc đột nhiên yên lặng.
Cố Minh Tuyết đã bị thứ thuốc kia khống chế, hoàn toàn không biết mình đang làm gì. Cô ta đi lảo đảo trong sảnh tiệc, cười như một kẻ ngốc.
Cố Nhất Nặc chậm rãi đứng dậy, bộ dạng của Cố Minh Tuyết bây giờ chính là dáng vẻ cô kiếp trước.
“Cố Nhất Nặc, chị hoàn toàn xong đời rồi.” Cố Minh Tuyết chỉ vào một người trong đám đông, cười điên cuồng rồi hét lớn.
“Đây là ai vậy, chạy từ bệnh viện tâm thần đến à?”
“Đây không phải cô hai nhà họ Cố, Cố Minh Tuyết sao?”
“Cô ta bị sao vậy, đừng nói là phê thuốc chứ?”
Trình Thi Lệ chạy đến, lập tức bịt miệng Cố Minh Tuyết: “Đứa nhỏ này, con phát điên gì đấy, có phải lén uống rượu không?”
Cố Minh Tuyết đã hoàn toàn bị thuốc làm cho phấn khích đỉnh điểm. Cô ta đẩy Trình Thi Lệ ra, tiếp tục như một người điên làm loạn trong sảnh tiệc, còn xé váy của mình, để lộ phần da trên nhỏ hồng của cô ấy, nhanh chóng phơi bày toàn bộ ra.
Dáng vẻ lẳng lơ này, thật sự khiến người khác không thể nhìn thẳng được.
Cố Tùng Bác đang bàn chuyện làm ăn với mấy khách hàng mà Lục Thị giới thiệu. Ông ấy vừa quay người lại thì nhìn thấy cảnh này, lập tức cảm thấy cảnh vật trước mắt tối sầm, ông ấy bước nhanh về phía Cố Minh Tuyết vẫn đang lắc lư.
Cố Nhất Nặc đi tới chỗ Cố Minh Tuyết trước, cô tát một cái thật mạnh.
Cố Minh Tuyết bị đánh đến ngã lên bàn, cơ thể vẫn còn run rẩy, khóe môi từ từ chảy ra máu. Có thể thấy cái tát này của Cố Nhất Nặc hung dữ đến nhường nào.
“Bình thường, chị yêu thương em, bởi vì em là em gái của chị. Nhưng hôm nay là tiệc sinh nhật của chị, em không nể mặt chị thì cũng phải giữ thể diện cho cha chứ.” Giọng nói trong trẻo của cô vang lên, cô công chúa vừa rồi còn dịu dàng say đắm lòng người lập tức trở nên uy nghiêm, áp lực to lớn đến đáng sợ.
Trình Thi Lệ bật dậy khỏi sàn nhà, bước nhanh về phía trước, giữ con gái mình lại.
Cố Nhất Nặc dám tát con gái bà ta, nhưng bây giờ không phải lúc tát trả cô một cái.
“Phục vụ, giúp tôi đỡ con bé xuống dưới.”
Mấy nhân viên phục vụ vội vã đi lên phía trước, chật vật đỡ Cố Minh Tuyết xuống.
“Thật xin lỗi, chắc là đứa nhỏ này uống nhầm rượu nên mới thất lễ như vậy, mong mọi người bỏ qua.” Trình Thi Lệ không ngừng xin lỗi khách khứa xung quanh.
Nhưng đúng lúc này, mấy người mặc đồng phục đi tới cửa sảnh tiệc. Ánh mắt quét qua sảnh tiệc của Nhất Nặc.
“Cảnh sát, sao lại có cảnh sát ở đây?”
Lý Nhiên đứng ở một bên, che mặt, khó chịu. Mấy người bên cạnh anh ta càng bối rối hơn.
Quản lý của khách sạn này vẻ mặt áy náy, nói với Cố Tùng Bác: “Ông Cố, có người gọi điện đến nói bữa tiệc này của ông có người sử dụng và tàng trữ ma túy, mong ông phối hợp một chút.”
“Sao có thể?” Cố Tùng Bác tức giận hỏi: “Anh cũng không nhìn xem, người đến dự tiệc hôm nay đều là những khách mời như thế nào?”
Vẻ mặt quản lý khó xử: “Xin lỗi ông Cố, cảnh sát đến rồi, mong ông và khách sạn chúng tôi cùng phối hợp một chút.”
Đúng lúc này, Cố Minh Tuyết vẫn không ngừng run rẩy, miệng còn nói lẩm bẩm.
/2507
|