Chương 13.1: Có vẻ rất hấp dẫn!
Cố Minh Tuyết cầm bút trên tay, ánh mắt hiện lên vẻ thù hận mãnh liệt. Cô ta chắc chắn rằng hôm đó việc mình bị bỏ thuốc nhất định là do Cố Nhất Nặc làm. Chỉ tiếc rằng là cô ta không có được chứng cứ.
"Con chỉ nhỏ hơn chị ta một tháng, đều là con gái của cha. Vì sao cuộc đời của chị ta lại tốt như vậy, đến nhà họ Lục, được gả cho Lục Dĩ Thừa, còn con thì chẳng có gì hết."
Nhắc đến chuyện này, Trình Thi Lệ càng thêm phiền muộn, lúc ấy cớ sao lại để Cố Nhất Nặc sống tiếp, bằng không, một xác hai mạng, làm sao còn có chuyện phiền toái như vậy nữa.
Mười tám năm trước, Trình Thi Lệ vốn dĩ là kẻ thứ ba, cho người lái xe đâm mẹ Cố Nhất Nặc, dẫn đến mẹ Cố Nhất Nặc bị thương rất nặng, phải tiến hành mổ khẩn cấp mới cứu được Cố Nhất Nặc thuận lợi chào đời.
Quả thật Trình Thi Lệ đã lên ngôi thành công, nhà họ Cố cũng dựa vào sự nâng đỡ của nhà họ Lục mới đi đến ngày hôm nay. Tại thành phố G, nhà họ Cố cũng được coi là nhà cao quý. Hơn nữa cũng không còn ai nhắc đến vụ tai nạn giao thông mười tám năm trước của mẹ Cố Nhất Nặc nữa. Bà Cố chỉ có một, chính là Trình Thi Lệ bà ta.
Chuyện của mười tám năm trước đã giống như đá chìm đáy biển, sẽ không thể nổi lên mặt nước. Bà ta có thể diệt trừ mẹ Cố Nhất Nặc thì bây giờ cũng có thể giúp con gái thay thế Cố Nhất Nặc.
"Con tập trung cứ học tập thật tốt. Chuyện còn lại cứ để mẹ lo."
"Mẹ, điều tra ra người đăng bài trên mạng nội bộ của trường chưa?" Cố Minh Tuyết có chút lo lắng, ngày mai cô ta phải đi học rồi.
"Kẻ làm chuyện này quá chuyên nghiệp, mẹ đã cho người điều tra rất lâu vẫn chưa phát hiện ra điều gì. Mẹ nghi ngờ lần này những người kia đang hướng về phía cha con. Cha con đã tìm người giải quyết chuyện này, trên mạng cũng sẽ không lan truyền những bức ảnh kia nữa."
"Dù trên mạng không còn nữa nhưng cũng không không biết trong điện thoại di động có bọn họ có lưu về hay không. Mẹ, con cảm thấy có chút sợ, sợ ngày mai đi học sẽ bị người khác chỉ trỏ."
Đến cùng Cố Minh Tuyết vẫn còn là trẻ con, gặp chuyện như vậy nên không dám, cũng không biết đối mặt kiểu gì.
"Con là người bị hại, phải khiến cho người ta cảm thấy con oan ức ngập trời, chiếm được sự đồng cảm của tất cả mọi người. Có lẽ sẽ từ chuyện xấu lại hóa thành chuyện tốt, con suy nghĩ một chút, thành tích của con, bao nhiêu người ghen tị không được, thân phận cha con là gì, ai dám chỉ trỏ con chứ."
Cố Minh Tuyết gật đầu, cuối cùng cũng an lòng hơn một chút.
"Đi ngủ sớm đi, sáng mai phải ăn mặc xinh đẹp một chút. Mẹ vừa nói với cha con, để ông ấy tự mình đưa con đi học."
"Dạ." Cố Minh Tuyết gật đầu, có cha đưa đi, cô ta càng có niềm tin.
...
"Buổi sáng tốt lành, cô Nhất Nặc, đêm qua cô ngủ có ngon không?", Thím Tôn thấy Cố Nhất Nặc đang xuống tầng, liền chào hỏi.
"Dạ, ngủ rất ngon ạ." Cố Nhất Nặc mỉm cười gật đầu.
"Nhất Nặc, con mau tới đây ăn sáng.", ông cụ Lục cũng nhiệt tình vẫy gọi.
"Ông nội, buổi sáng tốt lành."
Cố Nhất Nặc đi lên phía trước, đưa điện thoại di động tới trước mặt ông cụ Lục: "Ông nội, điện thoại di động của ông ạ."
"Đến đây, đến đây, mau ngồi xuống ăn bữa sáng, ông nội không biết cháu thích ăn cái gì, bảo thím Tôn tùy tiện chuẩn bị một chút, cháu thích ăn cái gì thì ăn cái đó."
Xưa nay ông cụ Lục vốn dĩ tiết kiệm. Nhưng một bữa sáng thôi đã chuẩn bị nhiều như vậy, có thể thấy được ông cụ thích Nhất Tặc đến nhường nào.
"Cháu cảm ơn ông." Cố Nhất Nặc âm thầm cất giấu ý tốt này vào trong lòng, lấy bát cháo trước mặt, bắt đầu ăn.
/2507
|