Edit: Kim Trí Tú (Kai’Sa Team)
Bởi vì sự cố bất ngờ mà Lục Yên Nhiên mang đến nên buổi họp mặt khó có thể tiếp tục được nữa.
Mấy người đàn ông khó khăn lắm mới tách Trần Gia Việt và Lục Yên Nhiên ra được.
Hai người Trần Gia Việt và Lục Yên Nhiên bên này còn thở hổn hển đỏ mắt, xểnh ra là lại đánh nhau tiếp được, không ngờ Âu Dương Mộng một bên khác luôn hiền lành cũng đột nhiên sụp đổ, cho Trần Gia Việt một cái tát, nhất định phải nghe được lời giải thích từ anh ta.
Mắt thấy tình hình lại sắp không ổn, Trịnh Kha bất đắc dĩ nhìn những bạn học khác đã lùi về sau, nói: “Hôm nay tới đây thôi, lần sau mọi người lại gặp nhau, thật sự đã tiếp đãi không chu đáo… Tiếp đãi không chu đáo… Mọi người đi về cẩn thận nhé!”
Các bạn học tốp năm tốp ba đi khỏi.
Chu Vưu đi theo đám người cuối cùng, chậm rãi lui ra ngoài.
Đến cửa, cô chợt thấy hoa mắt, hơi lảo đảo.
Ban đầu cô không để ý lắm, nhưng lúc sau cô như bị ánh đèn làm hoa mắt, chỉ thấy cả đoạn đường hành lang biến thành bảy sắc cầu vồng, cảm giác khô nóng và buồn nôn cũng không ngừng dâng lên.
Cô buộc phải dựa vào tường nghỉ ngơi, nhưng cảm giác khô nóng và buồn nôn vẫn không dịu đi.
Chu Vưu vốn cảnh giác trong lòng, lúc này mơ hồ đoán ra được gì đó. Nhưng phóng tầm mắt chỉ thấy những bạn học vừa rồi đã rời đi hết, chỉ còn nam nữ lạ mặt đi tới đi lui trên hành lang.
Cô hơi lo lắng, lấy điện thoại ra còn không cầm chặt nổi.
Cô đi men theo vách tường rồi dần ngồi sụp xuống. Cô buộc bản thân tỉnh táo lại, run rẩy bật định vị lên, gọi điện thoại cho Giang Triệt.
Không gọi được Giang Triệt.
Trong lòng Chu Vưu có dự cảm không lành.
Không đợi Chu Vưu gọi đến cuộc thứ hai, một đôi giày da sáng loáng đã dừng trước mặt cô.
Chu Vưu giương mắt ——
Quả nhiên là Hạ Khải Minh.
Đồ uống lúc sau nhân viên phục vụ mang lên có vấn đề.
Ánh mắt Hạ Khải Minh vừa suồng sã lại buồn nôn, còn có một loại đắc ý nào đó. Nhưng cơ thể Chu Vưu khô nóng, đổ mồ hôi, cả người đều cực kỳ không thoải mái, cô không còn sức lực đứng lên, thậm chí còn không có sức nói.
“Bạn học Chu Vưu, cô sao vậy?” Hạ Khải Minh từ tốn ngồi xổm trước mặt cô, nâng cằm cô lên, giọng nói không có ý tốt, “Chậc, mặt đỏ quá vậy, hứng tình à? Muốn tôi gãi ngứa cho không?”
Chu Vưu không có cả sức đẩy tay anh ta ra, đầu óc mê man.
Cô cảm thấy thuốc mình bị hạ không phải thuốc kích dục, thuốc này nhất định là muốn giết cô, tốc độ nhịp tim đập cực nhanh, thình thịch thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, cả người như sắp đột tử.
Ban đầu Hạ Khải Minh ngu ngốc thật sự không phát hiện ra Chu Vưu có gì khác thường. Đây là lần đầu tiên anh ta dùng thuốc này, vừa mới mua trong KTV, đối phương nói là hàng nhập khẩu, cực mạnh, trinh nữ lên giường cũng có thể biến thành dâm nữ.
Sắc mặt Chu Vưu ửng hồng, cả người như nhũn ra. Hạ Khải Minh tưởng là phản ứng bình thường, có chút tự đắc, chỉ ôm ngang Chu Vưu lên đi về phía bãi đỗ xe ngầm.
Đến bãi đỗ xe ngầm, anh ta nhét Chu Vưu vào ghế sau.
Theo tiếng cửa xe đóng sầm lại, cảm giác tuyệt vọng dần lan tràn trong lòng Chu Vưu. Lần cuối cùng cô có cảm giác này là lúc trước phát hiện mình mắc bệnh nan y.
Nhưng cô không thể làm gì được, nhanh chóng lâm vào trạng thái nửa hôn mê, ý thức còn sót lại đang nhắc nhở cô, màn hình điện thoại trong túi sáng lên, hình như có người gọi đến.
Hạ Khải Minh thấy dáng vẻ yếu đuối yêu kiều của Chu Vưu đã sớm tinh trùng lên não, nếu không phải không làm được trên xe này thì anh ta cũng chẳng buồn đến khách sạn.
Đang lúc anh ta mở cửa ghế lái ra, bỗng có người gọi anh ta, “A Hạ!”
Một tiếng gọi này như văng vẳng trong bãi đỗ xe.
Hạ Khải Minh kinh ngạc, động tác tay cũng chợt dừng lại.
Thấy người tới là Trịnh Kha, anh ta mới thở hắt ra, “Lão Trịnh, sao cậu lại đến đây?”
Trịnh Kha nhìn ghế sau xe anh ta, có lòng riêng nói: “Hôm nay không phải thời điểm tốt.”
Hạ Khải Minh nhíu mày không hiểu.
Trịnh Kha: “Địch Vũ tới rồi, tôi bảo cô ấy tìm ở bãi đỗ xe ngoài. Nếu không thấy cậu, cô ấy sẽ xuống bãi đỗ xe ngầm tìm.”
Sắc mặt Hạ Khải Minh lập tức khó coi.
Anh ta luôn quyến luyến bụi hoa nhưng vẫn phân rõ cuối cùng là phụ nữ quan trọng hay tiền quan trọng, sự nghiệp quan trọng.
Địch Vũ là đối tượng hẹn hò người nhà tìm cho anh ta, điều kiện gia đình rất tốt, rất có ích cho sự phát triển của nhà họ Hạ. Mà Địch Vũ lại cảm thấy ngoại hình anh ta không tệ, cũng khá để ý anh ta, đã chuẩn bị hôn lễ từ sớm.
Người nhà liên tục cảnh cáo, dù ngày thường anh ta có ăn chơi đàng điếm thế nào cũng mở một mắt nhắm một mắt, nhưng anh ta nhất định phải chiều chuộng Địch Vũ cho tốt, cuộc hôn nhân này không thể không thành.
Mà Địch Vũ cũng không phải loại phụ nữ dễ bị lừa, thích tra hỏ. Nếu cô ta biết mình ở đây mà không nghe điện thoại, không để ý đến cô ta, có khi sẽ giám sát mình cũng nên.
Trước đó bị bắt quả tang một lần, anh ta đã phải thành khẩn nói xin lỗi, dỗ dành nửa tháng mới làm hòa được. Anh ta chỉ đành buông lời hung dữ với Chu Vưu: “Con điếm lẳng lơ, lần sau sẽ ‘làm’ mày!”
“Giao cho cậu nhé lão Trịnh.” Anh ta bỗng nhiên nghĩ đến gì đó, lại hỏi, “Vừa rồi cô ta đã thấy tôi, lúc tỉnh lại sẽ không gây chuyện đấy chứ.”
“Không có bằng chứng thì gây chuyện gì được.”
Trịnh Kha hờ hững vỗ bả vai anh ta.
“Cũng đúng.”
“Yên tâm, tôi giúp cậu đưa người đi.”
Hạ Khải Minh gật đầu, hoàn toàn yên tâm.
Trịnh Kha tiếp nhận Chu Vưu từ trong tay anh ta, ánh mắt lóe lên.
——
Bãi đỗ xe buổi đêm vắng lặng, Trịnh Kha lặng lẽ nhìn Hạ Khải Minh rời đi, lại nhìn Chu Vưu trong lòng, ngón tay lưu luyến trên gương mặt nhỏ nhắn của cô, khóe môi khẽ cong lên.
Anh ta nhanh chóng đưa Chu Vưu lên xe mình.
Xe của anh ta là SUV, bên trong rộng rãi, lại đỗ ở một nơi kín đáo, muốn làm gì đó cũng khó bị ai phát hiện.
Có lẽ anh ta biết nên hưởng thụ thú vui trước mắt, nhân vật phản diện đều chết vì lề mề, Trịnh Kha không định tìm chỗ khác, đóng cửa xe lại lập tức cởi quần áo Chu Vưu.
Có vài người phụ nữ thích giả bộ thanh cao.
Lúc trước là anh ta đã quá kiên nhẫn, ngày thường Hạ Khải Minh ngu ngốc nhưng thật sự biết cách đối xử với phụ nữ, dù sao mục đích cuối cùng vẫn là lên giường, không gì bằng đúng thời gian địa điểm.
Chỉ có thân thể phụ nữ mới thành thật.
Ngủ phục* là hiệu quả nhất.
(*) Chỉ đến quy tắc ngầm trong giới giải trí, nghệ sĩ dùng việc “ngủ” để đạt được lợi ích.
Hôm nay Chu Vưu mặc áo sơ mi và quần bó cạp cao, bên ngoài khoác áo blazer, cúc áo gỗ cởi mãi không được.
Trịnh Kha nhanh chóng mất kiên nhẫn, trực tiếp kéo hai bên xé cúc áo ra.
Làn da Chu Vưu trơn bóng, cơ thể đầy đặn giấu dưới lớp áo sơ mi, yết hầu Trịnh Kha lên xuống. Anh ta bỗng nhiên đỏ mắt, vội vã phủ tay lên.
Khi anh ta chạm đến lồng ngực Chu Vưu, cảm nhận được nhịp tim cô đập nhanh khác thường, nhưng ham muốn dâng lên, nghi ngờ không quá một giây.
Đang lúc anh ta định cởi quần lót Chu Vưu, đầu xe bất ngờ bị va chạm mạnh ——
Đầu xe SUV của Trịnh Kha bị đâm lõm một mảng lớn, bãi đỗ xe ngầm vang lên tiếng vang ầm ầm!
Hai tay Giang Triệt đè trên vô lăng nổi gân xanh, hai mắt đỏ lên.
Chấm đỏ định vị trên điện thoại hiển thị khoảng cách dưới ba mét.
Anh cởi dây an toàn xuống xe, kéo cửa sau chiếc xe SUV trước mặt ra, sau đó lôi cổ áo Trịnh Kha ra ngoài, hung ác ném anh ta xuống đất.
Trịnh Kha kêu đau một tiếng.
Chu Vưu nằm thẳng ở ghế sau, túi xách rơi dưới đất, điện thoại cũng rơi ra, áo sơ mi của cô bị cởi một nửa, có thể lờ mờ nhìn thấy áo lót màu trắng.
Giang Triệt cởi áo khoác phủ lên người Chu Vưu.
Anh quay đầu lại lôi Trịnh Kha đang giãy dụa trên mặt đất dậy, không nói lời nào, dứt khoát xoay người dẫm mạnh lên tay anh ta dưới đất.
“A ——!”
Trịnh Kha không nhịn được hét to một tiếng, thái dương lập tức đổ mồ hôi lạnh ròng ròng.
"Hiểu lầm! Đây là hiểu lầm! Anh mau buông tay!" Trịnh Kha cuống quít hô to, "Không phải như anh nghĩ đâu, tôi vừa mới cứu Chu Vưu.”
Giang Triệt hơi dừng lại, lúc lâu sau thật sự nhẹ chân hơn.
Không để Trịnh Kha kịp thở phào, Giang Triệt bỗng nhiên lại giẫm lên một cái tay khác.
Nếu nói cái đạp vừa rồi chỉ dùng năm phần lực, vậy thì cái đạp này phải dùng đủ mười phần. Trịnh Kha có thể cảm nhận rõ cơn đau kịch liệt ập tới, xương ngón tay vỡ vụn.
Trong nháy mắt, đau đớn như cụ tượng*, tầm nhìn trắng xóa, lưng áo mướt mải mồ hôi.
(*) Cụ tượng: có nghĩa là không trừu tượng, cụ thể hóa, là một yêu cầu cơ bản tác giả cần có trong sáng tác văn thơ.
Nhưng mặt Giang Triệt vẫn không cảm xúc, anh còn dùng mũi chân nghiền ép.
Tiếng kêu gào tan nát cõi lòng của Trịnh Kha vang vọng khắp bãi đỗ xe ngầm, Giang Triệt cứ như không nghe thấy, dẫm tay anh ta gần tàn phế, lại dùng mũi chân chống cằm Trịnh Kha rồi giẫm lên mặt anh ta, đè xuống đất nghiền ép.
Sau đó là đánh cả người không chừa chỗ nào.
Giang Triệt hung ác, Trịnh Kha bị xốc lên chưa đứng vững đã bị đấm vào mặt. Trịnh Kha muốn duỗi thẳng chân đứng dậy, Giang Triệt lập tức đá vào chân anh ta, làm cả người anh ta quỳ rạp ra đất, hai cái răng dính máu rụng xuống.
Dù đánh đến mức đó nhưng vẻ tàn nhẫn giữa lông mày Giang Triệt vẫn không tiêu tan, nếu bảo vệ không chạy đến, Trịnh Kha cảm thấy mình có thể sẽ chết ở bãi đỗ xe ngầm mất.
Trịnh Kha không biết Giang Triệt có lai lịch gì, từ đầu đến cuối anh ta chỉ nghe Giang Triệt nói hai chữ, “Chán sống.”
Sau đó anh ta hôn mê bất tỉnh.
Hai bảo vệ một trước một sau cầm đèn pin đứng đó nhưng không dám tiến lên, chỉ có thể nhìn Giang Triệt ôm Chu Vưu ra khỏi xe.
Sơ mi trắng của anh dính máu, trên mặt không có biểu cảm nhưng cả người tản ra vẻ hung ác trước giờ chưa từng có, không ai dám tùy tiện đến gần.
/91
|