Edit: Kim Trân Ni (Kai’Sa Team)
Khu vực làm việc của tổ T7 bỗng nghênh đón một trận hoan hô nhiệt liệt.
Số liệu vẫn liên tục tăng, đầu óc căng thẳng nhiều ngày của Chu Vưu rốt cuộc cũng thả lỏng. Cô đứng trước màn hình, môi bất chợt cong lên.
Một đồng nghiệp ân cần đưa khăn giấy, “Zoe, cô căng thẳng đến nỗi đổ đầy mồ hôi kìa, mau lau đi mau lau đi.”
Chu Vưu vô thức nói lời cảm ơn, nhận khăn giấy rồi lau trán.
Cô biết mình chỉ có thể thả lỏng trong chốc lát. Lần đầu đưa C-7100 ra thị trường gây được tiếng vang và thu hút sự chú ý là bước thứ nhất, kế tiếp, phải làm thế nào để quảng bá, đưa độ hot sản phẩm lên đến đỉnh mới quan trọng.
Đây là hiệu quả chỉ có thể đạt được bằng cách tranh thủ chiếm thời cơ thuận lợi nhất trong ngắn hạn và tận dụng lợi thế của hoạt động tiếp thị liên tục trong dài hạn.
Vì thế, Gia Bách đã xây dựng kế hoạch tích hợp quan hệ công chúng cho C-7100 của Giang Tinh trong sáu tháng. Tổng kết lại, nói dễ nghe là tiếp thị xâm nhập, nói khó nghe thì đó chính là tiếp thị tẩy não.
Trong trường hợp chất lượng sản phẩm tốt, chỉ cần chịu chi và rải hoa đúng chỗ, loại quảng bá rộng rãi trong thời gian dài này rất dễ đạt được thành công.
Sau niềm vui ngắn ngủi, Chu Vưu nhanh chóng triệu tập các thành viên trong tổ dự án của mình và tổ PR online để họp.
Đầu mùa xuân, nhiệt độ ấm dần lên, Chu Vưu đã sớm cởi món áo khoác dày cộm. Hôm nay cô chỉ mặc một chiếc áo gió dài màu sợi đay, chất vải suông, hơi bóng, tay áo xắn lên để lộ một chút phóng khoáng tùy tính.
Trong phòng họp, cô đứng ở trên, trau chuốt kế hoạch trước mắt với mọi người.
“Về quảng cáo cứng, chúng tôi kiến nghị hai chương trình tống nghệ "Ready go" và "Đi khắp ngõ hẻm" có tên rất hợp với C-7100, cũng là hai chương trình đủ hot trong nửa năm tới để quảng cáo, người xem rất mong chờ, cho nên lợi nhuận dự kiến tương đối an toàn."
"Nhưng nghe nói có mấy hãng điện thoại cũng muốn tìm đến hai chương trình này, giá cả trước mắt rất khó tính, vả lại, Giang Tinh có chịu tham gia không, chúng ta không thể nói trước. Cho nên, plan B của quảng cáo cứng là phải để sản phẩm hút đủ nhiệt độ dưới tình huống giảm vốn đầu tư."
"Theo tin tức nội bộ, ngoài bản phát sóng trên TV," Ready go" còn được phát sóng độc quyền trên Star Video, "Đi khắp hang cùng ngõ hẻm" được phát sóng đồng thời trên hai trang web video Kuyue và Duoyu. A Kiệt hãy phụ trách liên lạc với trang web video, hai ngày tới, chúng ta phải dự toán được giá quảng cáo đầu và cuối để Giang Tinh tham khảo.”
“Vâng, chị Zoe.”
Chu Vưu nói tiếp: “Còn về việc chen quảng cáo giữa các bộ phim truyền hình, năm bộ mà Tiểu Tuyết lọc ra vẫn quá nhiều, chúng ta cần cung cấp tài liệu tham khảo chính xác cho Giang Tinh, cuối cùng giữ hai ba bộ là được.”
Cô gái tên Tiểu Tuyết được nhắc đến gật đầu, bận rộn ghi chép.
“Bên phía Giang Tinh sẽ không can thiệp nhiều đến việc quảng cáo mềm trên internet, phương diện xâm nhập thị trường còn phải làm phiền Toa Toa kết nối với công ty tiếp thị.”
Phó tổ PR online Toa Toa nhanh tiếng đáp, “Chuyện này không thành vấn đề, danh sách KOL đã được liệt kê ra rồi, lát nữa sẽ gửi email cho cô. Zoe, cô xem có cần điều chỉnh gì nữa không.”
Chu Vưu cười cười, “Được, mọi người vất vả rồi.”
Cuộc họp kết thúc, tiếng giày cao gót đập lên sàn gạch đá vang lộp cộp giòn giã. Mọi người lần lượt rời khỏi phòng họp, tay hoặc cầm văn kiện, hoặc xách laptop.
Nắng xuân bên ngoài chiếu qua cửa sổ sát đất, cửa phòng họp mở toang, mặt trời lan sâu vào tận ba mét.
Chu Vưu hơi nheo mắt, cô bỗng hồi tưởng dáng vẻ của Tăng Bội ngày xưa khi mở họp.
Khi đó, Tăng Bội thường đứng ở vị trí của cô bây giờ, lần nào cuộc họp kết thúc cũng khẽ gật đầu, nói một câu mọi người vất vả rồi.
Giờ vị trí đã khác, qua nửa năm, Chu Vưu cảm thấy mình không thay đổi mấy, chỉ là có chỗ nào đó tiến bộ hơn một chút.
Cô thất thần một lát, điện thoại bỗng rung ù ù.
“Alo, Chu Vưu à?”
Chu Vưu “ừ” một tiếng, “Trịnh Kha, có chuyện gì không?”
Cô còn tưởng người gọi là Giang Triệt, lúc thấy điện thoại hiển thị hai chữ Trịnh Kha, trong lòng có hơi hụt hẫng.
“Nghỉ thanh minh cậu đã có kế hoạch gì chưa? Nhóm bạn cùng trường vốn chuẩn bị tụ họp vào tuần trước, nhưng có mấy đồng nghiệp cũng bận không tới được, cho nên giờ định dời sang thanh minh.”
Chu Vưu suy nghĩ chốc lát, “Còn chưa có kế hoạch, nếu chắc chắn họp mặt vào thanh minh thì tớ có thể tới.”
“Được rồi, tớ sẽ gửi địa điểm và thời gian cụ thể cho cậu sau.”
“Ừm, tớ còn phải liên lạc với khách hàng, không nói với cậu nữa, tạm biệt.”
Khóe miệng vừa cong lên của Trịnh Kha chợt ngừng lại.
Kể từ sau lần gặp ngẫu nhiên ở buổi liên hoan bên ngoài trước đó, anh ta thỉnh thoảng gửi cho Chu Vưu một vài tin nhắn chào buổi sáng và chúc ngủ ngon, nhưng Chu Vưu đều không trả lời.
Tuy nhiên, thấy mấy bài cô đăng lên vòng bạn bè đều là chuyện liên quan đến công việc, có thể đoán được gần đây cô rất bận rộn, bởi vậy anh ta không quá để ý.
Nhưng Chu Vưu bây giờ thực sự rất khác so với hồi còn đi học.
Cụ thể khác ở chỗ nào, Trịnh Kha không thể nói rõ ngay được, chỉ có một điều anh ta cảm nhận được hết sức rõ ràng ——
Chu Vưu trước đây là kiểu người không cự tuyệt người khác. Mặc dù cô chưa bao giờ tiếp nhận sự theo đuổi của anh ta, cũng luôn giữ khoảng cách nhất định, nhưng chỉ cần anh ta giữ chừng mực, Chu Vưu sẽ ngại nói thẳng thừng.
Vậy mà giờ cúp điện thoại cũng dứt khoát như vậy, thật sự là không để anh ta vào mắt…
Trịnh Kha như có điều suy nghĩ.
Thật ra thì Chu Vưu không suy nghĩ nhiều đến thế. Cô vốn muốn tìm bừa lí do nào đó để tránh buổi họp mặt, nhưng làm nghề quan hệ công chúng này, tài nguyên giao tiếp khá quan trọng.
Tài nguyên nắm trong tay thế nào sẽ quyết định độ rộng ngưỡng cửa và độ cao mà bạn có thể vươn tới thế đó.
Trong group cựu sinh viên, cô phát hiện có một số người hiện tại đang làm nghề liên quan đến công việc của cô.
Nhưng những người này không cùng lớp, cùng khóa, cũng chưa từng gặp mặt, tùy tiện liên lạc sẽ thấy rất đột ngột.
Nếu đi họp mặt gặp gỡ một lần rồi thì lại khác, biết đâu sẽ có cơ hội hợp tác trong tương lai.
Nói chuyện với Trịnh Kha xong, Chu Vưu gọi điện cho Giang Triệt, nhưng Giang Triệt không trả lời.
Từ khi đưa C-7100 ra thị trường, Giang Triệt thường xuyên bận rộn không thấy bóng dáng.
Anh thì không bận chuyện C-7100, dù gì thì phần lớn thời gian anh đều làm ông chủ phất tay, chỉ quan tâm đến nghiên cứu và phát triển, những chuyện khác trong mắt anh đều là chuyện nhỏ.
Anh đang bận cho một dự án quan trọng khác.
Điện thoại thông minh ngày càng phổ biến, việc rò rỉ quyền riêng tư trên điện thoại giờ đã trở thành một vấn đề khó khăn dai dẳng.
Giang Tinh luôn tự nghiên cứu hệ thống bảo vệ quyền riêng tư của mình, đầu tư rất nhiều quỹ nghiên cứu và phát triển, thành lập cả một nhóm dự án đặc biệt, nhưng số tiền đầu tư khổng lồ giống như sỏi mịn ném xuống biển, đến cả bọt nước cũng chưa bắn lên được thì đã lặng lẽ trầm xuống đáy.
Cho đến mấy ngày gần đây, Chu Vưu mới nghe Giang Triệt nói dự án có tiến triển mới.
Giang Triệt không nghe điện thoại, Chu Vưu cũng không quá để ý, đoán rằng anh đang bận ở trung tâm R&D.
Rời khỏi phòng họp, cô trở lại trước bàn mình, mở danh sách KOL Toa Toa gửi tới.
Phần lớn danh sách được liệt kê đều là những blogger nổi tiếng từng hợp tác với Gia Bách, không có vấn đề gì lớn, Chu Vưu chỉ bỏ đi Tư Tư.
Chu Vưu cảm thấy mình không phải một người rộng lượng.
Ví dụ như Tư Tư, năm ngoái ở hộp đêm, người ta chỉ có ý định trao đổi Wechat với Giang Triệt, kết quả còn chưa thành công.
Nhưng sau này, cô không để bất cứ dự án nào trong tay mình xúc tiến hợp tác với cô ta nữa.
Khi con trỏ chuột cuộn đến cuối danh sách, cô nhìn thấy một cái tên quen thuộc, Vi Vi Uy Uy.
Đây không phải là ID Weibo của Mạnh Vi Vi sao?
Dạo này cô quá bận rộn, không liên lạc với Mạnh Vi Vi nhiều, không ngờ dạo này Mạnh Vi Vi cũng khá, có thể lọt vào danh sách marketing quảng bá cho sản phẩm mới của Giang Tinh.
Trước đây cô cũng từng giới thiệu một số quảng cáo mềm phù hợp cho Mạnh Vi Vi, nhưng Mạnh Vi Vi chỉ có mấy trăm nghìn fan, cô ấy lại livestream bán quần áo, không có nhiều quảng cáo phù hợp.
Cho dù cô cưỡng ép nhét vào danh sách KOL có ảnh hưởng lớn, đánh giá của bên A cũng sẽ sàng lọc lại.
Bây giờ, thấy Mạnh Vi Vi trúng tuyển, Chu Vưu lập tức mở văn bản soạn sẵn, đánh dấu vào mục quảng cáo mềm tốt nhất, chuẩn bị đến lúc đó sắp xếp cho Mạnh Vi Vi.
Xem đồng hồ xong, cô lại gọi điện cho Mạnh Vi Vi, hỏi cô ấy khi nào rảnh thì ra ngoài ăn một bữa.
Mạnh Vi Vi dạo này khá nhàn rỗi, đột nhiên bạo nhờ một số livestream làm đẹp, giờ lượng fan của cô ấy đã tăng lên bảy con số.
Shop online hiện tại đã thuê người quản lý, việc cô ấy cần làm bây giờ chỉ là chụp ảnh sao cho đẹp, thoải mái hơn lúc trước nhiều.
Mạnh Vi Vi nhanh chóng đồng ý cuộc hẹn với Chu Vưu. Chắc là đã chán đến nỗi sắp mọc cỏ, cô ấy không đợi được mà hẹn luôn bữa tối nay.
Sau khi tan tầm, Chu Vưu chạy thẳng đến nhà hàng.
Mạnh Vi Vi đặt chỗ ở băng ghế dài, lúc Chu Vưu đến thì thấy cô ấy mặc váy sơ mi sáng màu phối chân váy, đang hăng hái selfie.
Chu Vưu cầm túi xách, vừa ngồi xuống liền bức cung: “Nãy trên đường tới, tớ có lướt qua Weibo của cậu. Cậu được lắm, âm thầm có bạn trai à? Sao không nói cho tớ biết?”
Mạnh Vi Vi vén tóc, không chột dạ chút nào, “Vậy cậu yêu đương với sếp Giang cũng có nói tớ biết trước đâu, hơn nữa, chẳng phải tớ đã đăng lên Weibo rồi sao? Cậu không quan tâm tớ còn nói không biết ngượng!”
“Dạo này tớ bận quá, làm gì có thời gian mà ngày nào cũng xem ảnh selfie trên Weibo của cậu."
"Mà này, bạn trai cậu trông thế nào? Tớ lội Weibo cậu mới biết thì ra anh ta là streamer không lộ mặt, cậu thấy dáng vẻ bên ngoài chưa?”
“Thấy rồi, không quá đẹp trai nhưng rất đáng yêu, nhỏ hơn tớ ba tuổi.” Mạnh Vi Vi không hề giấu giếm, vừa nói vừa vào mục album mở ảnh cho cô xem, “Đây, cái này, lần sau đi ăn tớ cho cậu gặp, mà nhắc đến chuyện bọn tớ quen nhau cũng ly kì, tớ kể cậu nghe…”
Chu Vưu liếc sang, suýt chút nữa phun ngụm nước chanh trong miệng lên màn hình điện thoại Mạnh Vi Vi.
“Đây là bạn trai cậu???”
“Sao thế, cậu biết à, cậu từng xem anh ấy chơi game hả? Anh ấy chơi game soái nhỉ!”
Chu Vưu miễn cưỡng nuốt ngụm nước chanh kia xuống, ho khan mấy tiếng, “Đó, đó là hàng xóm cũ của tớ, lần trước tớ thuê phòng cạnh cậu ta đấy."
“Trùng hợp vậy á?!”
Chu Vưu gật đầu, “Hồi trước tớ về nhà thường nghe cậu ta livestream chơi game, chuyện này đúng là trùng hợp.”
Mạnh Vi Vi nóng lòng muốn báo tin cho bạn trai ngay lập tức, ngón tay gõ cạch cạch cạch trên màn hình không ngừng. Nhắn xong, người ta chưa trả lời, cô ấy còn định đăng Weibo.
Nhưng không biết Chu Vưu nghĩ đến điều gì, đột nhiên bảo, “Đợi đã, cậu khoan đăng Weibo.”
Cô suy nghĩ một chút, “Lúc nãy đi đường tớ có xem qua Weibo bạn trai cậu, độ nổi tiếng của bạn trai cậu cao đấy, lại còn chưa nhận quảng cáo. Cậu hỏi thăm giúp tớ xem bạn trai cậu có thể nhận quảng cáo cho Giang Tinh không nhé?"
"Nếu cặp tình nhân như các cậu làm quảng cáo, thỉnh thoảng lại thêm vài đoạn video ngắn khoe ân ái, hiệu quả sẽ không tồi đâu. Nếu cậu ta không muốn lộ mặt thì có thể bảo cậu ta chụp ảnh giúp cậu, sau đó phía chúng tớ sẽ xào hashtag #trực nam cũng có thể chụp ảnh đẹp#, cậu thấy thế nào?”
Mạnh Vi Vi nhìn cô với ánh mắt cực kỳ khó tin, mãi không lên tiếng.
“Cậu thấy không ổn à?”
Mạnh Vi Vi lắc đầu, “Không phải, Cá Mực Nhỏ, cậu có cảm thấy mình đã làm việc đến độ… nhập ma? Kiểu phong độ đại thần trong phim cổ trang ấy, cúc cung tận tụy đến chết mới thôi gì gì đó…”
“Không hình dung nổi khi cậu im miệng sẽ thế nào nữa.”
Chẳng bao lâu sau, thức ăn được dọn lên, Mạnh Vi Vi bảo đảm sẽ đi thuyết phục bạn trai nhận quảng cáo, sau đó hai người bắt đầu nói những chuyện linh tinh khác.
Mạnh Vi Vi gắp một miếng mực xào cho Chu Vưu, bỗng nhớ đến chuyện gì rồi thần thần bí bí hỏi: “Đúng rồi, chẳng phải mấy hôm trước ồn ào chuyện ly hôn của Viên Tiểu Ý sao? Tớ nghe một người bạn nói, thật ra Viên Tiểu Ý và Lâm Lạc Chi đã mệnh ai nấy chơi từ lâu rồi. Viên Tiểu Ý đang hợp tác với Giang Tinh mà nhỉ, cậu có biết không?”
Chu Vưu tròn mắt, “Không phải chứ, tớ chưa nghe chuyện này, cậu nghe từ đâu đấy?”
“Từ chỗ một cậu con nhà giàu, cậu biết Diêm Thiếu Tung không, nổi tiếng ở Tinh Thành lắm. Gần đây anh ta đang nói chuyện với một cô em của tớ, sau đó ra ngoài uống hơi nhiều, anh ta liền tuôn hết các loại tin nóng trong showbiz mà mình biết, nghe rất thật.”
“Diêm Thiếu Tung?”
Chu Vưu dừng một chút, nhớ lần đó Giang Triệt từng lợi dụng Tư Tư chọc giận cô, sau lại giải thích là tình cờ gặp một người bạn dẫn một đám hotgirl mạng đi chơi, hình như người bạn kia chính là Diêm Thiếu Tung.
“Đúng rồi, anh ta nói Viên Tiểu Ý đã sớm cặp với quản lí của mình, hình như quản lí của cô ta rất lợi hại, tớ không nhớ tên gì, nhưng dù sao thì bối cảnh cũng cực kỳ hoành tráng, xưng anh em với một đám con nhà giàu, giúp Viên Tiểu Ý lấy được không ít hợp đồng đại diện và tài nguyên điện ảnh.”
Mạnh Vi Vi nói hồi lâu thì chợt nhớ ra gì đó, hỏi Chu Vưu, “Diêm Thiếu Tung còn nói tài nguyên ở Giang Tinh là quản lí giúp cô ta lấy được, bạn trai cậu không nói gì à?”
Thấy phản ứng của Chu Vưu, cô ấy lại lẩm bẩm: “Có lẽ không liên quan đến bạn trai cậu, chắc là Diêm Thiếu Tung ăn nói bậy bạ rồi.”
“Aiz, nghĩ lại thì chắc Diêm Thiếu Tung nói bậy thật rồi, anh ta cứ rượu vào là thích khoác lác. Viên Tiểu Ý nhìn qua không giống người mưu mô như vậy, nếu cô ta ngoại tình với quản lí từ trước, sao Lâm Lạc Chi bỏ qua cho cô ta dễ dàng thế được? Dù gì thì bây giờ danh tiếng Lâm Lạc Chi đã mất hết, vậy nhất định phải lên mạng xâu xé nhau.”
Chu Vưu vẫn mím môi không nói gì, đũa cũng dừng gắp thức ăn.
Lúc trước, cô cứ cảm thấy có chỗ nào không đúng, nếu xâu chuỗi những tin tức của Mạnh Vi Vi, dường như một số chuyện trở nên rõ ràng hơn nhiều.
Vậy là Giang Triệt đã biết ngay từ đầu?
/91
|