Edit: Lạp Lệ Sa (Kai’Sa Team)
Cuộc họp kết thúc, Tiểu Bạch đưa Chu Vưu tới nhà kho.
Số lượng lớn hộp quà năm mới chất đầy một góc nhà kho. Cầm hộp rất nặng tay, cực kỳ cao cấp, nhưng logo Giang Tinh ở đáy lại thiếu một chữ I.
Thật là bực mình.
Hàng năm Giang Tinh đều tặng quà năm mới cho các tạp chí lớn, các bên hợp tác nhằm làm nổi bật hình ảnh công ty trẻ và sáng tạo của Giang Tinh.
Hộp quà năm nay thiết kế thành kiểu dáng hộp exploding* hình vuông, căn cứ vào số lượng và kích thước quà tặng.
(*) Hộp quà exploding:
Hiển nhiên hộp giấy exploding của Giang Tinh không giống với các loại phổ thông khác trên thị trường. Giang Tinh đã đặc chế hộp quà chất liệu cao cấp này với công nghệ đặc thù, chi phí rất cao.
Loại quà năm mới thế này cần phải chuẩn bị ít thì tầm mười phần, nhiều thì phải đến trên trăm phần, mỗi đơn vị hợp tác đều được nhận.
Số lượng hộp quà được tính cả hao hụt và dự phòng, ít nhất cũng tới năm nghìn.
Nếu toàn bộ thành phế thải thì tổn thất cho công ty là không nhỏ, cái chính là còn làm trễ thời gian tặng quà. Việc này đoán chừng sẽ khấu trừ cụ thể vào tiền thưởng của mọi người.
Tiểu Bạch nhìn thấy những thứ này liền rầu rĩ, “Thế này còn cứu chữa kiểu gì, trời ơi, lại còn ở trong đáy hộp!”
Lúc họ đưa ra phương án đã cân nhắc đến việc có thể nhìn thấy logo Giang Tinh ở đáy hộp khi mở quà, khá là mới mẻ, tuyệt đối không ngờ sẽ có phiền phức hôm nay.
Bộ phận phức tạp nhất, tốn nhiều tiền nhất là thân hộp, nếu như lúc ấy khắc logo trên nắp hộp thì chỉ cần làm lại nắp hộp, chi phí tăng thêm cũng không nhiều lại có thể theo đúng deadline công việc.
Chu Vưu vẫn đang xem xét tỉ mỉ, không lên tiếng.
Tiểu Bạch vô vọng lải nhải, “Đêm qua chúng ta còn tăng ca bàn bạc, đầu tiên mọi người đề xuất phương pháp giải quyết là dán thêm một miếng giấy, nhưng vừa nói ra đã bị Lisa bác bỏ, nói Giang Tinh chúng ta tuyệt đối không thể làm ra chuyện hạ cấp như vậy.”
Lisa nói không sai, loại hộp quà cao cấp thế này bên trong dán một cái nhãn dán logo quả thực rất hạ cấp.
Chu Vưu đột nhiên nói: “Vậy chúng ta dính hộp quà trung tâm vào đáy hộp thì sao?”
Tiểu Bạch ngẩn người, đề nghị của Chu Vưu lướt qua đầu, hai mắt cô ấy bỗng chốc tỏa sáng.
Hộp exploding ‘bùng nổ’, bốn phía vốn là vách hộp bất động, chỉ có hộp quà ở giữa có thể lấy ra, nhưng nếu như dính hộp quà vào đáy hộp, che logo in sai lại thì cũng sẽ không bị khớp!
“Đúng rồi chị Zoe! Sao chị lại thông minh thế!” Tiểu Bạch khen ngợi một câu, ngay sau đó lại nghĩ tới vấn đề khác, “Thế chẳng phải là toàn bộ cái hộp không có logo sao?”
Chu Vưu suy nghĩ một chút, “Vấn đề này dễ giải quyết, không phải còn chưa mua dây ruy băng quấn hộp quà sao? Trực tiếp tìm một cửa tiệm đặt làm ruy băng có chữ tiếng Anh tên Giang Tinh, sau khi đóng hộp thì dùng ruy băng buộc lại, không phải có logo rồi sao? Hơn nữa còn có túi quà cầm tay, trên túi quà cũng có logo.”
Tiểu Bạch gật đầu thật mạnh, ánh mắt nhìn về phía Chu Vưu tràn đầy sùng bái.
Hai người nhanh chóng gửi phương án cứu chữa này cho Lisa.
Sau khi Lisa cân nhắc cũng cảm thấy có thể thực hiện, vừa phê duyệt kinh phí vừa nói: “Vậy việc này giao cho hai người. Nhưng số lượng lớn như thế, việc dính keo từng cái cũng phải tỉ mỉ. Thế này di, phát thêm chút tiền thưởng cho thực tập sinh, cần phải gửi quà tặng đi trước tết dương lịch.”
Chu Vưu và Tiểu Bạch đồng thời trả lời ‘được’.
Trong công ty lớn, thực tập sinh chính là cục gạch, nơi nào cần thì chuyển sang chỗ đó.
Bộ phận thương hiệu có mười mấy thực tập sinh nhưng không thể gọi tất cả mọi người đều tới làm việc này. Vốn dĩ lúc đầu chỉ có ba thực tập sinh phụ trách bỏ quà tặng vào hộp, ghi đơn gửi chuyển phát nhanh, lượng công việc đã rất lớn, bỗng nhiên lại có thêm nhiệm vụ dính keo, mọi người khó tránh khỏi sẽ có cảm xúc khác.
Chu Vưu thấy bọn họ không vui vẻ mấy, dịu giọng trấn an, “Lisa nói tháng này sẽ phát thêm tiền thưởng cho mọi người, hai ngày này lúc tôi không có việc cũng sẽ cố gắng hết sức tới làm giúp mọi người.”
Tiểu Bạch cũng nói thêm: “Tôi cũng sẽ tới hỗ trợ.”
Mọi người đáp một tiếng vâng nhưng có thể nghe ra vẫn chẳng tình nguyện lắm.
“Vất vả cho mọi người rồi.”
Chu Vưu không khuyên nhủ gì thêm, sắp xếp công việc xong liền trực tiếp rời đi.
Tất cả mọi người đều đi lên từ thực tập sinh, đãi ngộ thực tập ở Giang Tinh đã tốt hơn nhiều so với công ty khác, có tiền lương đảm bảo và tiền thưởng, thực tập sinh ở nơi đây ra cũng có tiếng hơn.
Đi thực tập theo hướng marketing PR, rất nhiều công ty chẳng phát được một đồng, thậm chí còn phải cho không, Gia Bách chính là một ví dụ.
Sau khi dặn thiết kế đưa ra hình vẽ phác thảo logo in trên ruy băng, Chu Vưu lại ngựa không dừng vó bắt đầu viết phương án cho buổi họp thường niên.
Làm việc liên tục không nghỉ cả ngày nhưng đến lúc tan ca cô cũng chưa có dự định về nhà, đổi giày đáy bằng rồi đi thẳng tới nhà kho, dán hộp với mấy thực tập sinh.
Mấy thực tập sinh đều cho là cô chỉ nói miệng thôi, không ngờ rằng cô lại tới thật, nhất thời kinh ngạc.
Chu Vưu tiến đến cởi áo khoác ra, lại cẩn thận vén tay áo sơ mi lên, “Lạc Lạc, cho chị xem cái em dán đi.”
Cô gái được gọi là Lạc Lạc rất tích cực cầm hộp đi tới trước mặt cô, còn truyền thụ tâm huyết dán hộp cả một buổi chiều cho cô, “Chị Zoe, tụi em đổ hết keo dính vào trong một cái thùng, sau đó tìm bên hậu cần xin mấy cái bàn chải nhỏ.”
“Dùng bàn chải quét vào giữa sẽ tốt hơn, quét gần đủ rồi, lại dùng cọ nhỏ quẹt nhẹ một lớp nữa, thế này keo dính sẽ không tràn ra, không có chút dấu vết nào.”
Chu Vưu xem thử, quả thực không hề có dấu vết dán tay.
“Để chị thử xem.”
Cô tìm cái ghế đẩu ngồi xuống, nói chuyện phiếm với mấy thực tập sinh quét keo bên cạnh.
Có người hỏi Chu Vưu, “Chị Zoe, nghe nói chị là nhân viên Gia Bách cắt cử sang Giang Tinh?”
“Đúng vậy.”
“Oa, chị Zoe chị thật lợi hại, PR của Gia Bách rất nổi tiếng.”
Chu Vưu cười cười, không nhận lời này.
Gia Bách trước mặt những ông trùm PR thật ra không đáng nhắc tới, nhưng trong giới PR địa phương thì đúng là thương hiệu có danh tiếng khá cao.
Việc này không phải bởi vì những dự án Gia Bách từng làm xuất sắc bao nhiêu mà là vì công chúng thiếu sự hiểu biết với cái ngành PR, bỗng nhiên có một công ty được nhắc tới thường xuyên nên trong nháy mắt tiếng tăm bỗng vang xa.
Tại thời điểm Gia Bách còn là một công ty PR cỡ nhỏ vô danh, họ từng tham gia đấu thầu sự kiện ra mắt thương hiệu quần áo của một vị minh tinh nổi tiếng nào đó.
Phòng làm việc vị minh tinh kia kiến thức hạn hẹp, ham lợi nhỏ, có lẽ cảm thấy Gia Bách không có danh tiếng gì dễ bị bắt nạt, KO* phương án đầu thầu của Gia Bách, nhưng lúc tiến hành sự kiện lại copy ý tưởng sáng tạo độc nhất vô nhị của Gia Bách.
(*) KO: Hạ đo ván, loại bỏ
Ông chủ Gia Bách rất biết nắm bắt thời cơ, làm việc quyết đoán ngoan độc, lúc ấy không có nhiều tiền nhưng cứ thế mà đổ tất cả vào quan hệ truyền thông để làm lớn chuyện này lên, còn gửi cho phòng làm việc vị minh tinh kia một tờ đơn kiện kiện lên tòa án.
Lúc ấy vị minh tinh kia rất nổi tiếng, có phim hot đang quảng bá, cây to đón gió không phải chỉ là lời nói suông. Đối thủ trong tối nhìn chằm chằm ôm ý đồ bôi nhọ cũng trợ giúp bên trong một tay, vô hình chung cũng đưa Gia Bách vào tầm mắt công chúng.
Từ đó Gia Bách liền có cái mác ‘Bản gốc’, ‘Sáng tạo cái mới’, ‘Không sợ cường quyền’, ‘Can đảm đáng khen’, cũng trở thành một công ty PR quần chúng quen thuộc.
Nhưng thực tế trình độ như thế nào thì mỗi người một ý.
Thật ra Chu Vưu cảm thấy Gia Bách có thể làm tốt hơn nữa, nhưng tầng quản lý của Gia Bách luôn luôn lộn xộn, mọi người chuyên tâm vào mảnh đất nhỏ của mình, đấu tranh nội bộ còn kịch liệt hơn cạnh tranh bên ngoài nhiều, các nhân viên nhỏ khi nhắc đến lãnh đạo đều giữ kín như bưng.
Mặc dù thời gian cô bước vào công sở không dài nhưng cô cũng biết, trong bất cứ công ty nào nội đấu cũng là tối kỵ.
Nhà kho chỉ có một cửa sổ nhỏ trên đỉnh, không thấy rõ sắc trời bên ngoài.
Chu Vưu lặp lại động tác quét keo như máy móc, xương sống đã mất cảm giác.
Cô đang nói với mọi người về kinh nghiệm thực tập trước kia của mình, điện thoại đặt bên chân bỗng nhiên truyền đến tiếng chuông báo.
Cô còn chưa kịp nhấc người lên, Lạc Lạc bên cạnh đã liếc mắt nhìn theo bản năng, trên màn hình hiện mấy chữ: Tổng giám đốc Giang.
Lạc Lạc có hơi kinh ngạc.
Ban đầu Chu Vưu định ra ngoài nghe, may mà khóe mắt liếc qua, chú ý tới vẻ mặt Lạc Lạc.
Trong lòng cô gõ trống, cô thả bàn chải xuống, cầm lấy điện thoại, lại ngồi thẳng người nghiêm túc nói: “Alo, tổng giám đốc Giang.”
Giang Triệt: “…”
“Tổng giám đốc Giang? Alo? Có phải ngài gọi nhầm số không?”
Dừng hai giây, Chu Vưu nhanh chóng kết thúc cuộc trò chuyện, còn nói linh tinh như không có việc gì: “Chắc là gọi nhầm, sao mà không lên tiếng.”
Thấy dáng vẻ bình thản tự nhiên của cô, lúc này Lạc Lạc mới xóa bỏ nghi ngờ.
Chu Vưu còn chưa đặt điện thoại xuống, Giang Triệt đã gửi wechat tới, đơn giản rõ ràng, chỉ có hai chữ —— thiếu ngày*.
(*) Từ chửi bậy.
Chu Vưu không trả lời, chỉ chỉnh điện thoại thành chế độ im lặng, úp màn hình xuống rồi bỏ lại chỗ cũ.
Giang Triệt ngồi trên xe, trong lòng có chút không thoải mái.
Lúc đầu anh định đón cô tan ca, nhân tiện nói cho cô mình đã tra ra ai giở trò sau lưng khiến bác gái Chu Vưu đến Giang Tinh gây chuyện, nhưng bây giờ anh không muốn nói nữa. Anh gọi tiếp một cú điện thoại rồi dặn dò vài câu, xem như tự mình xử lý.
Giang Triệt còn muốn chờ Chu Vưu chủ động tìm anh hỗ trợ.
Nhưng gần tới cuối năm, Chu Vưu loay hoay giống như con quay nhỏ, chuyển động tích tắc bốn phía.
Bác gái cô đã sớm dời lực chú ý sang người chồng trước, không làm phiền đến cô nữa. Cô cũng quên sạch sành sanh công việc kế tiếp, không muốn nghĩ tới nữa.
Thứ tiện thể bị lãng quên còn có cả Giang Triệt.
Trong wechat của Chu Vưu mỗi ngày đều có hàng trăm hàng nghìn tin nhắn, nếu không quan trọng cô đều không rảnh xem không rảnh trả lời, Giang Triệt hiển nhiên cũng bị tính vào hàng ngũ đó.
Trước Giáng Sinh, Giang Triệt đi công tác ba ngày, trở về gọi điện cho cô, cô mới phát hiện, “Anh đi công tác à.”
Giang Triệt: “…”
Giang Triệt: “Ngày mai là Giáng Sinh, lại là chủ nhật, em muốn đi đâu?”
“Ngày mai toàn bộ quà năm mới phải được gửi đi, em chịu trách nhiệm kiểm tra, có lẽ không rảnh. Mà buổi chiều em muốn đi xem mấy địa điểm, làm phương án dự phòng cho địa điểm tổ chức họp thường niên…”
“Sao em còn bận hơn cả ông chủ như anh?”
“Em có biết cái này gọi là yêu đương kiểu góa vợ không?”
Chu Vưu yên lặng, lại nhìn thời gian biểu, “Vậy… tối mai, em tranh thủ ăn cơm với anh?”
“Em đừng tranh thủ.”
Nói xong Giang Triệt liền cúp điện thoại.
Chu Vưu hơi ngẩn ra, gọi lại lần nữa thì Giang Triệt không nghe máy.
Tiểu Bạch bên kia lại thúc giục cô đi họp nên cô cũng không gọi lại nữa.
Giang Triệt vừa xuống máy bay không lâu, bay đường dài mệt mỏi, đang lúc toàn thân không thoải mái thì cú cuộc điện thoại với Chu Vưu đã khiến cả người anh bốc hỏa.
Trần Tinh Vũ lái xe ở phía trước đang chuẩn bị trêu chọc, không ngờ Giang Triệt đã trực tiếp nã pháo vào mình:
“Trần Tinh Vũ, có phải đầu óc cậu có vấn đề không, ai bảo cậu đưa Chu Vưu đến Giang Tinh.”
“Bộ phận thương hiệu có được việc không vậy, giám đốc Hoàng kia sao mỗi ngày đều thấy đăng lên vòng bạn bè, thì ra lãnh đạo nhàn rỗi, tất cả mọi chuyện đều điều động PR làm?”
Trần Tinh Vũ bật cười, “Giang thiếu gia, cậu không sao chứ? Chuyện này sao có thể trách tôi? Nếu không có tôi, bạn gái cậu sẽ nhìn cậu thêm một cái sao? Cậu nói có lý chút được không.”
Giang Triệt không rảnh để ý anh ta vì Chu Vưu đã gọi điện lại.
Anh lạnh lùng ném điện thoại qua một bên, thản nhiên liếc qua, không nghe máy.
Đợi đến khi tiếng chuông tự động kết thúc, anh cầm điện thoại lên, chờ đợi cuộc gọi thứ hai của Chu Vưu.
Đương nhiên, cuộc gọi thứ hai anh cũng không nghe, dù thế nào cũng phải gọi đủ ba lần thì mới nhận cho đỡ mất mặt.
Năm phút đồng hồ trôi qua.
Điện thoại gió yên sóng lặng.
Mười phút đồng hồ trôi qua.
Điện thoại vẫn gió yên sóng lặng.
Anh suy nghĩ một chút, gửi năm trăm tệ tiền điện thoại cho Chu Vưu.
Mười lăm phút sau, Trần Tinh Vũ đã lái vào nội thành, anh ta hỏi: “Đi Minh Châu hay là Monkey?”
Liếc mắt nhìn Giang Triệt từ sau qua gương, anh ta lại cười, “Sao vậy, đang chờ điện thoại của em gái Cá Mực à, cô ấy không gọi lại sao?”
“Im miệng.”
/91
|