Edit: Kim Trân Ni (Kai’Sa Team)
Từ nhỏ đến giờ, Chu Vưu vẫn luôn là người có lòng tự trọng rất lớn.
Lần cuối cùng cô ăn nói khép nép cầu xin người khác là vào năm Chu Kỳ được chẩn đoán mắc bệnh tim bẩm sinh, bác sĩ khuyên phải phẫu thuật càng sớm càng tốt.
Khi đó, biết rõ cậu mợ vừa hà khắc vừa keo kiệt tuyệt đối sẽ không giúp đỡ, cô cũng chỉ có thể ấp ủ một ảo tưởng viển vông, mở miệng xin bọn họ.
Kết quả có thể tưởng tượng được.
Thực ra, đây chỉ là những gì Chu Kỳ biết, còn sau lưng Chu Kỳ, Chu Vưu đã đến cửa từng nhà, tìm hết tất cả thân thích nhờ giúp đỡ.
Tuy nhiên, ngoại trừ bác hai giấu vợ cho cô hai ngàn thì chẳng có bất kỳ thu hoạch nào.
Hồi đó, Chu Vưu vừa mới vào đại học không lâu, nhưng chỉ trong chớp mắt, sau khi bình tĩnh lại, cô bỗng nhận ra trên người mình đã mang thêm một gánh nặng.
Chi phí cô học đại học, tiền học phí và sinh hoạt của Chu Kỳ lên cấp ba, không còn giống như đi xin cơm nữa, trên danh nghĩa người giám hộ, cậu mợ cô phải trả một phần.
Sống trên đời này, ai không muốn đường đường chính chính, ai bằng lòng đê hèn nịnh nọt người khác, ai bằng lòng cam chịu số phận. Ở trong thế giới được gọi là mọi người bình đẳng này, đó là người thấp kém nhất.
Nhưng sau khi bước vào xã hội, những người không muốn hiểu sẽ dần hiểu rằng, một số khác biệt giai cấp đã được củng cố từ lâu, có lẽ cả đời cũng sẽ không thể vượt qua nổi.
Hôm nay, khi bị Khương Khương làm nhục, không phải cô không để ý.
Đều là con gái trên hai mươi, tại sao người thì được ngồi tít trên cao, người thì phải khúm núm dưới thấp?
“Tôi của trước kia, trước kia sẽ cảm thấy… không cam lòng, nhưng bây giờ, không biết, không biết là bị bào mòn các góc cạnh, hay là… trưởng thành…”
Trưởng thành đến nỗi có thể vờ như chẳng có chuyện gì xảy ra, chỉ khi không có người mới dám lặng lẽ rơi nước mắt, xem như là trút nỗi lòng.
Chu Vưu vừa lau nước mắt vừa nói, giọng vẫn còn thút thít.
Vai trái áo sơ mi của Giang Triệt đã bị nước mắt thấm ướt, ban đầu còn có cảm giác ấm áp, sau đó dần dần chuyển lạnh, áo dán vào da thật không dễ chịu, mà trong lòng anh cũng khó chịu chẳng kém.
Nhưng anh chẳng biết mình nên nói gì. Anh vốn không giỏi an ủi, chỉ biết nhẹ nhàng ôm lấy Chu Vưu, sau đó khẽ vỗ lên lưng cô để trấn an.
Thật ra thì anh đã chứng kiến việc người nổi tiếng ỷ thế bắt nạt nhân viên rất nhiều lần, nếu không liên quan đến lợi ích, anh sẽ không nổi giận, chỉ bình chân như vại.
Nhưng hôm nay, người bị bắt nạt là Chu Vưu, trong khoảnh khắc đó, anh hận không thể cho cô nghệ sĩ tuyến mười tám không biết trời cao đất rộng kia vĩnh viễn không trở mình được.
Sau khi phát tiết, Chu Vưu dần khôi phục vẻ bình tĩnh.
Cô còn chưa viết báo cáo xong, sau khi ngừng thút thít, trên mặt cô vẫn treo nước mắt chưa khô, mắt đỏ hồng như thỏ, giọng nói còn mang chút nghẹn ngào, “Tổng giám đốc Giang, cảm ơn anh, tôi, tôi về viết báo cáo.”
Giang Triệt sờ trán cô, nhàn nhạt hỏi: “Có choáng không?”
Chu Vưu dừng lại, suy nghĩ vài giây rồi gật đầu một cái.
Khóc xong, tầm mắt cô không rõ ràng lắm, đầu óc cũng chẳng được tỉnh táo, khi đứng lên còn cảm thấy hơi mất thăng bằng.
Giang Triệt lại hỏi: “Có đói bụng không?”
Chu Vưu bất giác gật đầu, sau lại lắc đầu: “Không…”
“Đừng viết nữa, mai hẵng viết, đi thôi, anh đưa em về, nhân tiện ăn chút gì đó.”
Có gió đêm gột rửa, trời sao vô cùng sáng rõ. Giang Triệt lái một mạch đến bờ sông, vào phòng bao sẵn ở tầng hai Xuân Giang Hoa Nguyệt.
Chỉ có hai người bọn họ, anh cho người dọn bàn lớn xuống, thay vào đó là hai bàn nhỏ cho hai người.
Món ăn là do Giang Triệt chọn.
Chu Vưu tỏ ra tùy ý, ăn gì cũng được. Lúc Giang Triệt gọi món, cô vẫn đang nhìn bầu trời đêm, có chút xuất thần.
Chọn món xong, khép thực đơn lại, Giang Triệt hỏi: “Đang nghĩ gì vậy?”
“…” Chu Vưu thu mắt, nhìn về phía Giang Triệt, “Không có gì, tôi chỉ cảm thấy tối nay có rất nhiều sao.”
Giọng cô vẫn còn khàn, càng nói thì âm thanh càng thấp, khi nói xong cô ho một cái, giọng bỗng trong trở lại.
Ở Tinh Thành, đã lâu không được thấy bầu trời đêm thuần khiết sau khi bụi mù tản đi như vậy rồi, bóng trăng sao chiếu lên mặt sông, khe khẽ lay động theo từng gợn sóng nhỏ.
Giang Triệt cũng nhìn ra ngoài theo tầm mắt của cô, nhưng anh không thấy gì.
Sau nhiều đợt công tác và du lịch, anh đã đi đến rất nhiều địa điểm ngắm sao nổi tiếng trên thế giới, đám chấm nhỏ lưa thưa trước mắt chẳng thể sánh nổi với những bầu trời lung linh đầy sao rung động lòng người kia.
Nhưng Chu Vưu vẫn ngửa đầu lẳng lặng nhìn, có vẻ đang hoài niệm xa xôi.
Anh suy nghĩ một lát rồi nói: “Thành phố bây giờ ô nhiễm khá nghiêm trọng, trời như tối nay quả thật hiếm thấy.”
Chu Vưu gật đầu, “Như hồi còn nhỏ, cứ đến hè là chúng tôi sẽ ra bãi rộng hóng mát, nhà chúng tôi có một chiếc giường làm bằng tre, không biết anh đã thấy nó chưa…”
Cô vừa nói vừa ra dấu, “Đại khái là lớn bằng một nửa giường ngủ bây giờ, chắc gọi là giường tre ấy, còn ở quê tôi gọi là ‘trúc phô tử’*, ừm… tiếng địa phương.”
(*) Mình search google thì nó ra chiếu trúc :v “phô” có nghĩa là trải, lót nên chắc là chiếu thật, mà chiếu thì không khớp với giường phía trên lắm @@ Ôi tiếng địa phương của chị Vưu huhu T^T
Chu Vưu đột nhiên nói tiếng địa phương, Giang Triệt dừng một lát, sau đó bắt chước theo: “Đi cửa hàng*…?”
(*) “phô tử” cũng có nghĩa là cửa hàng
“Không phải ‘đi’, chúng tôi phát âm chữ ‘trúc’ là zou*, thanh hai.”
(*) “trúc” vốn phát âm là zhú, thanh hai, nhưng tiếng địa phương chị Vưu là zóu, khiến anh Triệu nhầm thành zǒu là “đi”
Chu Vưu nghiêm túc sửa lại.
Giang Triệt lại từ từ bắt chước, “Đi… Trâu*…”
(*) Anh lại nhầm zōu nghĩa là họ Trâu =)))
Thấy vẻ nghiêm túc của anh, Chu Vưu không nhịn được, cười phì thành tiếng.
“Em cười cái gì?”
“Tôi không cười.”
“Rõ ràng là cười mà.”
Hai người cứ mải mê với tiếng địa phương và chuyện cười hay không cười mà tạm quên tiếp tục kể câu chuyện ngắm sao hồi nhỏ.
“Lạ thật, không biết cậu ta làm sao nữa, điện thoại mãi không nghe, chuyện lớn như đón tiếp sếp Sầm cũng quên được?”
Đến Xuân Giang Hoa Nguyệt, Trần Tinh Vũ lại gọi điện thoại cho Giang Triệt, nhưng vẫn không ai nghe máy, anh ta hết sức buồn bực.
Triệu Dương nói: “Hay gọi cho em gái Cá Mực của cậu ta xem? Không chừng hai người đang ở cùng nhau đấy.”
Trần Tinh Vũ ngẩng đầu liếc anh ta, “Cậu cũng xấu xa thật, chê tôi sống lâu quá đúng không.”
Anh ta vừa đến sân bay Tinh Thành đã nghe trợ lý báo cáo, hôm nay Giang Triệt nổi bão ở studio, đuổi thẳng một đại sứ quảng bá mới cho dòng điện thoại Zodiac.
Vừa nghe xong mọi chuyện, anh ta đã biết ngay Giang Triệt giận dữ vì hồng nhan.
Chu Vưu hôm nay vừa bị bắt nạt, anh ta mà gọi điện thoại tới, lỡ hai người họ không ở cùng nhau, Chu Vưu cho rằng Giang Triệt đã xảy ra chuyện gì, gây hiểm nhầm lớn hơn, rất có thể đối tượng tiếp theo hứng chịu cơn thịnh nộ của Giang Triệt chính là anh ta.
Lỡ hai người họ ở cùng nhau, chẳng phải là anh ta đang quấy rầy chuyện gì tốt sao, ha ha, vậy chuyện càng vui rồi.
Đoàn người vào Xuân Giang Hoa Nguyệt, gọi người mở phòng bao như thường lệ.
Tiểu mỹ nữ mặc sườn xám mới đổi ca, vừa thấy bọn họ liền nhẹ nhàng nói: “Mời đi bên này.”
Lên tầng hai, mỹ nữ trưởng kíp thấy phục vụ bưng thức ăn vào phòng bao “Hải Thượng Minh Nguyệt” thì cau mày, đợi phục vụ vừa ra liền chạy đến hỏi: “Chuyện gì thế này, ‘Hải Thượng Minh Nguyệt có người sao?”
Phục vụ gật đầu, “Ngài Giang ở trong đó.”
Nghe thấy là ngài Giang, trưởng kíp hơi giãn mày, sau đó lại hỏi: “Sao đã dọn thức ăn lên rồi?”
“Ngài Giang bảo lên món ạ.”
Trưởng kíp không hỏi nhiều nữa, quay lại cười cười xin lỗi rồi dẫn đường cho đoàn người Trần Tinh Vũ, “Xin lỗi đã để các vị đợi lâu, thì ra ngài Giang đã chờ sẵn các vị ở bên trong rồi ạ.”
Trần Tinh Vũ nhướn mày, vui vẻ nỏi: “Cậu ta tới trước à? Đã tới trước sao không nghe điện thoại nhỉ, còn lên mấy món rồi nữa chứ, cái tên này…”
Mấy người vừa đi vừa nói, trưởng kíp gõ cửa một tiếng, Giang Triệt tưởng phục vụ đưa thức ăn lên, tùy tiện nói “Vào đi”, trưởng kíp liền quẹt thẻ, đẩy cửa vào.
“Giang Triệt, cậu cố tình đấy à, sếp Sầm còn không ăn trên máy bay để đợi bữa tối này đấy, không ngờ cậu đã chuẩn bị… trước…”
Lời nói của Trần Tinh Vũ đột nhiên ngừng lại.
Mấy người đằng sau cũng im bặt.
Chu Vưu đang khước từ món sườn Giang Triệt gắp cho, đũa hai người kẹp vào nhau, trong nhát mắt bỗng đứng hình.
Ba mươi giây sau, Giang Triệt để đũa xuống, đứng dậy đi ra cửa, bình tĩnh hỏi: “Sao mọi người lại đến đây?”
Trần Tinh Vũ, Triệu Dương và Thư Dương đều ngậm miệng, lặng nhìn về phía Sầm Sâm nãy giờ chưa lên tiếng.
Sầm Sâm vừa xuống máy bay không lâu, quần áo còn chưa kịp thay, người khoác áo gió màu đen, tay cầm cặp tài liệu. Anh ta yên lặng đứng sau lưng Trần Tinh Vũ, khí chất lão đại thượng lưu tỏa ra, dường như anh ta không phải đến dùng bữa mà là mua luôn cả quán ăn.
Giang Triệt làm như vừa nhớ ra chuyện gì đó, miệng nở nụ cười hơi lười biếng, đập nhẹ vào vai Sầm Sâm một cái, “Chịu về rồi à, sao bất ngờ thế?”
Sầm Sâm lạnh nhạt nhìn anh, không lên tiếng.
Thư Dương ở bên cạnh, không nhịn được khẽ nhắc, “Không phải bất ngờ… Ba ngày trước đã nói trong group là cậu ta sắp về rồi…”
“…”
Giang Triệt liếc anh ta một cái.
Sầm Sâm đi ra sau lưng Giang Triệt nhìn một chút, nói ẩn ý: “Xem ra, địa vị người bạn cùng phòng này của tôi không quá vững chắc nhỉ.”
Giang Triệt cười cười, hất đầu vào trong tỏ ý, “Vào đi, giới thiệu cho cậu bạn gái của tôi, thuận tiện đón tiếp cậu vừa về.”
Nói xong, Giang Triệt chột dạ ho khan một cái, bất giác nhìn Chu Vưu ngồi ở đằng kia.
Cũng may âm lượng bọn họ nói chuyện không lớn, hình như Chu Vưu không nghe thấy.
Bỗng dưng có nhiều người tới, Chu Vưu hơi bối rối một chút, Giang Triệt kiên nhẫn giải thích cho cô, sau đó lại an ủi: “Đều là bạn anh cả, em không cần câu nệ.”
“…”
Đừng nói những người khác, đến Trần Tinh Vũ cũng là boss lớn trên cao của cô đấy, không câu nệ… ừm…
Giang Triệt giới thiệu từng người cho cô.
Trần Tinh Vũ và Triệu Dương đều đã gặp cô, nhưng Thư Dương thì mới gặp cô lần đầu. Anh ta có chút hưng phấn, không quản được miệng, “Em chính là em gái Cá Mực à? Ngưỡng mộ đại danh đã lâu, ngưỡng mộ mỹ chiếu* đã lâu, đều là người mình nên không cần khách khí, không cần khách khí nhé, trời ơi, gu thẩm mỹ của sếp Giang nâng lên cao quá, cậu ta…”
(*) mỹ chiếu: ảnh đẹp
Giang Triệt không nhìn nổi nữa, ném một chiếc đũa qua, “Cậu có thể im miệng đi không?”
Mấy người đã đặt biệt danh sau lưng người ta rồi còn không biết xấu hổ mà đi rêu rao bậy bạ bên ngoài.
Còn về ảnh, Trần Tinh Vũ từng lợi dụng công quyền lấy ảnh Chu Vưu hồi tham gia hoạt động V2 và ảnh trong giấy chứng nhận nhậm chức ở Giang Tinh gửi vào group, giờ Thư Dương còn dám nói trước mặt Chu Vưu, đúng là không biết xấu hổ.
“Đây là bạn nối khố của anh, Sầm Sâm. Sáu năm tiểu học, sáu năm cấp hai đều cùng lớp, lên cấp ba còn ở cùng kí túc xá.”
Chu Vưu vội gật đầu chào, “Chào anh Sầm.”
Sầm Sâm cũng khẽ gật đầu, đưa tay ra, lịch sự nói: “Chào cô Chu – bạn gái của sếp Giang.”
“…”
Chu Vưu ngẩn người, tay bất giác đưa lên, nhưng cô bỗng không biết mình có nên bắt tay không… Bạn gái của sếp Giang?
Giang Triệt không ngờ Sầm Sâm ra nước ngoài khai hoang hai năm lại trở nên nham hiểm như thế, lập tức nhảy vào phá đám. Anh ho khan một tiếng, vội vàng bổ sung, “Bạn gái tương lai.”
Chu Vưu: “…”
Sầm Sâm nghiêng đầu, tròng kính hơi phản quang, anh ta im lặng một lát rồi “ồ” lên thật kiêu ngạo.
Sau khi ăn xong, Trần Tinh Vũ như mang oán khí, vào group năm người mới lập điên cuồng tâng bốc Sầm Sâm, nhân tiện giẫm đạp Giang Triệt vẫn thường giày vò anh ta.
Trần Tinh Vũ:【Sếp Sầm đúng là sếp Sầm, có văn hóa!】
Trần Tinh Vũ:【Trong tiếng “ồ” này chứa đầy sự bừng tỉnh sau khi nghe người ta khoác lác, còn có tình huynh đệ sâu đậm khi đã nhìn thấu mà không nói toạc ra, và cả dư vị trào phúng kéo dài! Ha ha ha ha ha!】
Triệu Dương:【Rốt cuộc sếp Sầm lão ngài cũng đã về, ngài không biết trong hai năm ngài không có ở đây, chúng tôi cực kỳ bi thảm dưới sự thống trị vô nhân tính của tên Giang Triệt kia!】
Trần Tinh Vũ:【Chú ý lựa lời! Sếp Sầm năm nay vẫn còn là một đóa hoa hai bảy tuổi, ai là lão của cậu?】
Triệu Dương:【Lỗi của tôi, lỗi của tôi!】
Thư Dương:【Anh Sầm, đừng nghe hai bọn họ tung hứng, bọn họ chỉ thừa dịp Giang Triệt bây giờ chưa về lấy điện thoại mà nói xàm thôi :) 】
Sầm Sâm:【Không sao, cap lại rồi.】
Trần Tinh Vũ & Triệu Dương: “…?”
Bữa cơm này kéo dài không lâu, sau khi kết thúc, Giang Triệt đưa Chu Vưu về nhà.
Thật ra thì khi mấy người kia ngồi xuống bàn tròn, Chu Vưu cũng không đến nỗi mất tự nhiên.
Trần Tinh Vũ, Triệu Dương và Thư Dương đều đem lại không khí nói chuyện sôi nổi, không đề cập đến chuyện công, chỉ đơn thuần nói chuyện phiếm, Chu Vưu cảm thấy bọn họ chẳng khác gì những người bình thường.
Bọn họ cũng thích ăn đồ nướng vào bữa khuya, còn tìm hiểu xem quán nào ăn ngon nữa.
Bọn họ cũng hóng dưa showbiz, mặc dù trọng tâm đều rơi vào những nữ minh tinh xinh đẹp.
Bọn họ cũng nói chuyện về bóng đá bóng rổ, những thứ này Chu Vưu nghe không hiểu lắm, nhưng cô thấy rằng câu chuyện của bọn họ cũng giống của những nam sinh hồi còn đi học.
Cô vẫn rất tò mò với Sầm Sâm, ngoại hình tuấn tú, hào quang mạnh mẽ, so với Trần Tinh Vũ thích làm “đa cấp” và Giang Triệt không làm việc đàng hoàng, anh ta có vẻ giống boss lớn trong giới thượng lưu hơn.
Ở trên xe, cô tìm kiếm thông tin về Sầm Sâm.
Không tra thì không biết, vừa tìm hiểu đã bị dọa giật mình. Thì ra anh ta chính là thái tử gia của tập đoàn Quân Dật – công ty mẹ của khách sạn Quân Dật Hoa Chương, đồng thời cùng nắm giữ cổ phần khống chế Tinh Thành Capital với Giang Triệt.
“Trình độ học vấn của anh Sầm cao thật đấy.”
Đúng lúc đến cửa tiểu khu, Chu Vưu bỗng vô thức thở dài.
Động tác tháo dây an toàn của Giang Triệt ngừng một chút, anh nói không đầu không đuôi, “Anh tốt nghiệp MIT*.”
(*) MIT: Viện Công nghệ Massachusetts
Chu Vưu hơi ngớ ra, “ồ” một tiếng, không hiểu anh đột nhiên nói chuyện này ra làm gì, chẳng phải đồng nghiệp trong công ty nói anh rất khiêm tốn, đến tận giờ vẫn không khoe khoang trình độ học vấn của mình sao?
Thấy cô không phản ứng gì, Giang Triệt thờ ơ liếc màn hình điện thoại cô một cái rồi không nói gì nữa.
Hai người lần lượt xuống xe.
Màn hình điện thoại Chu Vưu còn chưa tắt, Giang Triệt thấy thế liền nổi giận, không khống chế được, bỗng đoạt lấy điện thoại từ tay cô, thoát khỏi trình duyệt, sau đó ném máy lại cho cô.
Chu Vưu chẳng hiểu mô tê gì, “Anh…”
Giang Triệt cau mày, không nhìn rõ ưu tư, anh hỏi: “Làm sao, vừa ý cậu ta à?”
Chu Vưu hé miệng, còn chưa kịp lên tiếng thì Giang Triệt đã cướp lời: “Đừng có mơ, cậu ta kết hôn rồi.”
“…”
“Tôi không… vừa ý anh ta, không phải… tôi không có…”
“Có cũng vô ích.”
Giang Triệt đến gần, muốn chơi trò lưu manh.
Nhưng cô chưa kịp cúi đầu, gần đó bỗng truyền đến một tiếng gọi chần chờ, “Chị?”
/91
|