_Ôn chủ tịch à! em!
Nhược Nhược bước xuống giường, cô biết cái tính hay nổi cáu vô cớ của anh nên vội vã đến gần giải bày, nào ngờ anh hung hăng đi ra cửa đá mạnh vào đó
_Ầm!.
_Ôi! tên này thật quá ghê gớm, mình không nên xuất hiện, nếu anh ta biết lúc trước mình góp phần gây chuyện với Tiểu Nhược, không biết sẽ thế nào đây
Lượng Tuyên mua thức ăn cho Tiểu Phương xong thì quay lại, đến cửa bắt gặp anh đang hung hăng nên vội co giò chạy đi
_Tiếp viên Lâm, lúc nãy cô bảo vợ tôi ngủ lại!.
_Ơ.
.
ơ không! không có!
Anh quay lại hỏi Tiểu Phương, anh chưa nói hết là Tiểu Phương đã xanh mặt run giọng trả lời
_Cô dám gọi vợ tôi đến?
Anh mất kiên nhẫn gầm gừ, không có cô làm sao anh ngủ yên, chỉ mới mấy ngày mà anh đã hình thành thói quen ôm cô trong ngực khi ngủ, còn cô, chỉ biết nuốt nghẹn ngượng ngùng, phòng bệnh này đâu chỉ mình Tiểu Phương, mọi con mắt đều đổ dồn về phía cô
_Ôn chủ tịch, tôi không có là Tiểu Nhược tự đến thăm tôi mà hic!.
Tiểu Phương khóc lóc đang bệnh mà còn gặp cảnh này, Tiểu Nhược từ bộ mặt ngơ ngác chuyển sang hậm hực
_Nếu đã đến thăm bệnh thì nói chuyện đi 5 phút thôi, còn nếu không nói chuyện thì sau này cô chẳng cần đến sân bay nữa
Ôn Thiếu Phàm đi sang cái giường bên cạnh, anh nằm lên đó hai mắt lại nhưng cô biết anh đang quan sát cô, thừa cơ hội anh đang nhắm mắt cô liếc xéo anh một cái
_Tiểu Nhược, mấy ngày nay có vui không? chắc hạnh phúc lắm hả?
Tiểu Phương mở lời cho có chuyện nói chứ thật ra cô căng thẳng lắm, hai người nói chuyện mà anh cứ lù lù một đống như thế làm sao mà nói
_Tôi thấy lúc sống cùng cô hạnh phúc hơn nhiều, rất nhớ mấy ngày tháng đó
Nhược Nhược nói lớn cố ý để anh nghe, để anh biết cô rất hạnh phúc nhưng vẫn thích cho anh tức giận
_Hì hì tôi cũng nhớ, nhớ mấy lúc hai đứa mình nằm thức đêm tâm sự
Tiểu Phương cũng nhớ mấy ngày đó, hai đứa xúc động ôm nhau bồi hồi thì có một người vô cùng bực bội, anh đứng dậy đến bên kéo cô ra khỏi Tiểu Phương
_Cô dám dụ ngọt vợ tôi hả? cô! thích Tiểu Nhược đúng không? Hèn gì đến giờ chưa ai thèm ngó
Ôn Thiếu Phàm lớn giọng, cái giọng truyền cảm từ từ lan truyền, gương mặt cũng cực kỳ khó chịu, nếu Tiểu Phương không bị ốm thì chắc anh tống Tiểu Phương đi sớm rồi, anh thật muốn đem Nhược Nhược khảm vào người để lúc nào cô cũng chỉ là của mình anh, không ai được phép gần gũi, cô hết chịu nổi rồi, cô hít thở mạnh một cái sau đó quát ngược lại anh mà chẳng cần sợ
_Ôn chủ tịch thật quá đáng, đây là bạn thân nhất của em đó, ghen tuông cái gì chứ, em tệ đến nỗi không tìm được một người đàn ông để Ôn chủ tic̣h đi ghen tuông điên cuồng với Tiểu Phương thế coi được hả? chẳng lẽ đi đến đâu em cũng phải tươi cười níu tay người ta lại nói là! à xinh chào tôi là vợ của Ôn thiếu, là hoa đã có chủ đó nha!.
bla! vậy mới vừa lòng chủ tịch phải không? còn nữa em rất ghét phải tuân thủ theo tình yêu khuôn khổ em mệt, sao Ôn chủ tịch không chủ động tươi cười nói là! ừ Tiểu Nhược là vợ tôi đó, hết sức bình thường, tại sao em là người phải cúi đầu tuân thủ cuộc sống giàu sang gò bó đó, là em yêu cầu à? không hề
Nhược Nhược bốc hỏa nói một tràng, cái miệng mở ra nói không chịu ngừng, hai gò má cũng ửng đỏ vì tức, Tiểu Phương chỉ còn biết cầu nguyện bình an cho cô, anh nhìn cô chăm chú, mày khẽ chau lại lắng nghe, anh mấp máy môi định nói thì cô đã tiếp lời
̀Ôn chủ tịch có bao giờ chịu bỏ cái tản băng ngàn năm đó mà theo em sống cuộc sống bình thường được không? chẳng phải lúc vừa thích em thì Ôn chủ tịch cũng đã phải chấp nhận một thứ trái với cuộc sống hằng ngày của Ôn chủ tịch à? không phải em đứng đây nói càng đâu mà vì em là vợ, em cũng muốn được Ôn chủ tịch thấu hiểu, không phải ai cũng bị cường quyền của Ôn chủ tịch bắt ép đâu, yêu em mới thay đổi vì em đúng không?
Cô nói xong thì thở hồng hộc, lúc đầu mạnh miệng nhưng lúc sau cô nói rất nhỏ, nhưng hai mắt thì vẫn nhìn thẳng người đối diện, mấy người trong phòng bệnh nhìn cô cười, cô gái bé nhỏ mà nói dai quá, cái bóng dáng của anh thật cướp hết ánh sáng từ phía cửa sổ rọi vào mặt cô
_Nói đủ chưa?
Anh định sẽ nghe theo ưng thuận với những gì cô nói, nhưng khi khoé môi mở ra anh lại lạnh lùng nói mấy chữ
_Tôi hỏi em nói đủ chưa?
Không thấy cô trả lời nên anh hỏi lớn, không khí càng ngày càng nặng nề, cô vẫn không trả lời, anh bồng cô vai vác đi
_Bỏ ra, bỏ ra!
Cô khóc rống nhìn anh ngang ngược, cô thấy phí công khi nói nãy giờ đến khô cổ mà vẫn không cải thiện anh được
Anh bị cô chọc tức lên như con thú hoang nguu hiểm, cô cũng chẳng hả dạ, thầm rủa trách ôn thần dám nói cô không có chính kiến, lại còn nhớ dai và để bụng chuyện cầu hôn
_Đồ đáng ghét! mau bỏ xuống! đầu óc không thông cứng nhắc! bỏ xuống!
/82
|