“Không đâu”
“Cháu tình nguyện bị lừa đấy ạ”
Đường Chỉ Nam bật cười.
Cô làm mọi người xung quanh cũng cười theo, sao mà cô giải vây cho anh hay như vậy.
“Có lẽ vậy”
“Cháu luôn thua cô ấy mà”
Anh điềm tĩnh đáp.
“…”
Lão Gia gật đầu: “Hiếm khi thấy thằng nhóc này nhường ai”
“…”
Sau đó thì toàn là chuyện công việc, cô nghe đến buồn chán nên xin phép rời đi. Vốn dĩ Cố Trạch Minh cũng muốn đưa cô đến chơi cùng Châu Khả.
Giữa Châu Khả và Ninh Giang có mối quan hệ không rõ ràng, nhưng cụ thể thì tiệc của hai nhà thì bọn họ đều thu xếp có mặt. Nói đúng hơn, việc kết hôn sớm được định ước sẵn.
Đường Chỉ Nam cầm lấy ly rượu bước đến cạnh Châu Khả: “Hôm nay Khả Khả quá xinh đẹp”
“?”
“Cậu mỉa mai à? Tớ cảm thấy cậu có hào quang nữ chính hơn đấy”
“Chẳng trách Đầu Gỗ dẫn cậu đến đây”
Cô thờ ơ thở dài: “Ai da, tớ không biết”
Giữa đám đông, cô và Châu Khả chẳng đi tiếp rượu cũng không cần tìm thêm mối quan hệ. Đường Chỉ Nam cứ tìm một góc có thể quan sát hết toàn cảnh.
Mà ánh mắt cô mãi nhìn về một hướng.
Người từng là ánh trăng của đời cô.
Khi anh đứng với Mao Hiểu, khí chất của hai người họ vốn dĩ sinh ra đã thuộc về nhau, không biết là do rượu hay chính bản thân cô cảm thấy tệ hại như vậy.
Giá mà năm đó người kéo anh ra khỏi nơi tối tăm không phải cô.
Đôi mắt Đường Chỉ Nam muốn thiếp đi nhưng lại bị tiếng gọi của Châu Khả làm cho tỉnh:
“Say rồi hửm?”
Cô lắc đầu: “Không quen uống rượu”
“Tớ muốn về”
Châu Khả đặt ly rượu lên bàn: “Có cần nói với Đầu Gỗ một tiếng không?”
“Không cần đâu, về nhà tớ sẽ gửi tin nhắn cho anh ấy”
Châu Khả đưa Đường Chỉ Nam ra xe, dặn dò một vài điều rồi có chút không an tâm mà để cô đi.
Đi được hơn một đoạn, Đường Chỉ Nam lại cất giọng: “Phiền anh chở tôi đến ngã tư phố Đèn”
“Có lẽ sẽ tốn hai mươi phút”
Ngã tư phố Đèn chính là nơi đầu tiên Đường Chỉ Nam đến tìm Cố Trạch Minh đang làm việc mà quên đi việc học ở trường.
Ngã tư phố Đèn dường như là kỉ niệm khó quên nhất.
Lúc tài xế mở cửa cho cô, trên người Đường Chỉ Nam vẫn còn chiếc váy đi tiệc. Cô ngồi bên lề, khu bàn vắng vẻ, trực tiếp gọi một bát hoành thánh.
Ông chủ mang ra bát hoành thánh nóng hổi, nhìn dáng vẻ của cô thật sự không giống đi ăn vỉa hè chút nào.
“Cô gái, bị cho leo cây à?”
“…”
Cô bật cười: “Vâng ạ, bị người ta cho leo cây”
“Chú mời con bát hoành thánh này”
“Tội nghiệp thật!”
“…”
Cô gật gù tỏ vẻ đồng tình.
Lúc trước, Cố Trạch Minh cũng từng mời cô ăn hoành thánh, khi tính tiền bọn cô chỉ còn có mấy đồng lẻ, kết quả ông chủ vẫn là suy nghĩ cho bọn nhỏ như anh và cô, rộng lượng mời hai người một bữa no
Cô thầm cười hạnh phúc, khoảnh khắc ấy, Cố Trạch Minh thật sự quá đỗi ngốc nghếch nhưng lại mang theo chút tình cảm thiếu niên ngọt ngào, nhẹ nhàng xoa dịu trái tim cô.
Đường Chỉ Nam ăn hết nửa bát mới đưa mắt quan sát cảnh vật xung quanh. Nơi nay chỉ hợp với những đôi trẻ hẹn hò, bởi thế nửa mét vuông đã hơn ba đôi thân mật quá mức.
Cô bất đắc dĩ thở dài.
“Em đến đây để làm gì?”
Giọng nói từ phía sau bất ngờ vang lên.
Âm thanh quen thuộc ấy, cô chẳng lẫn đi được.
Cố Trạch Minh đứng nhìn cô từ khoảng cách khá gần, dường như anh muốn biết cô đang làm gì ở đây.
Anh có chút thở gấp, tìm cô cả buổi cũng không biết cô chạy đi đâu. Cố Trạch Minh cau mày bực dọc.
“Em…định đi dạo một chút”
Cô đứng dậy rời khỏi bàn.
Nhìn dáng vẻ Đường Chỉ Nam co ro trước mặt anh khiến anh lại càng khó chịu.
Cố Trạch Minh khẽ buông lỏng: “Hửm?”
“V-Về nhỉ? Em không đi nữa”
Cô vội cầm tay anh muốn rời đi, nhưng Cố Trạch Minh cứ đứng yên khiến cô không cách nào kéo được anh.
“Đã đến rồi thì cứ đi một vòng đi”
Đường Chỉ Nam buông tay, hơi chớp mắt nhìn anh: “H-Hả?”
“Không muốn đi sao?”
“Đi đi đi” Cô gật đầu không dừng.
Anh buồn cười sải chân đi trước, Đường Chỉ Nam chạy theo bên cạnh.
Ngã tư không ít cặp yêu nhau nhưng bọn họ có lẽ là cặp xa cách nhất. Không nắm tay, không ôm ấp lại càng không hôn. Cứ đi quanh ngã tư, anh chợt nhận ra đoạn đường này quá ngắn. Không biết là do được đi cùng cô khiến đoạn đường như rút ngắn lại hay là đoạn đường này vốn dĩ đã như vậy.
Giữa bọn họ chỉ cách nhau một khoảng, đôi lúc Cố Trạch Minh dừng chân, cô bất ngờ ngã nhào vào lưng anh khiến mặt có chút ê ẩm.
“Có đói không?” Anh nhìn cô.
Đường Chỉ Nam lắc đầu, vốn dĩ thường ngày cô ăn không nhiều, nửa bát hoành thánh đã đủ với cô.
Cô chợt nhớ Cố Trạch Minh vẫn chưa lót được chút thức ăn nào trong bụng. Thật ra về phần ăn uống trước giờ của anh đều sẽ được trợ lí lo lắng, cô không ham hiểu về khẩu phần dinh dưỡng chuẩn.
Nhưng thân là vợ, cô đành quan tâm: “Về thôi”
“Về em nấu thức ăn cho anh”
Cố Trạch Minh ậm ừ: “Đoạn đường này vẫn như lúc trước”
Mong rằng trái tim của em cũng mãi như thế.
“Cháu tình nguyện bị lừa đấy ạ”
Đường Chỉ Nam bật cười.
Cô làm mọi người xung quanh cũng cười theo, sao mà cô giải vây cho anh hay như vậy.
“Có lẽ vậy”
“Cháu luôn thua cô ấy mà”
Anh điềm tĩnh đáp.
“…”
Lão Gia gật đầu: “Hiếm khi thấy thằng nhóc này nhường ai”
“…”
Sau đó thì toàn là chuyện công việc, cô nghe đến buồn chán nên xin phép rời đi. Vốn dĩ Cố Trạch Minh cũng muốn đưa cô đến chơi cùng Châu Khả.
Giữa Châu Khả và Ninh Giang có mối quan hệ không rõ ràng, nhưng cụ thể thì tiệc của hai nhà thì bọn họ đều thu xếp có mặt. Nói đúng hơn, việc kết hôn sớm được định ước sẵn.
Đường Chỉ Nam cầm lấy ly rượu bước đến cạnh Châu Khả: “Hôm nay Khả Khả quá xinh đẹp”
“?”
“Cậu mỉa mai à? Tớ cảm thấy cậu có hào quang nữ chính hơn đấy”
“Chẳng trách Đầu Gỗ dẫn cậu đến đây”
Cô thờ ơ thở dài: “Ai da, tớ không biết”
Giữa đám đông, cô và Châu Khả chẳng đi tiếp rượu cũng không cần tìm thêm mối quan hệ. Đường Chỉ Nam cứ tìm một góc có thể quan sát hết toàn cảnh.
Mà ánh mắt cô mãi nhìn về một hướng.
Người từng là ánh trăng của đời cô.
Khi anh đứng với Mao Hiểu, khí chất của hai người họ vốn dĩ sinh ra đã thuộc về nhau, không biết là do rượu hay chính bản thân cô cảm thấy tệ hại như vậy.
Giá mà năm đó người kéo anh ra khỏi nơi tối tăm không phải cô.
Đôi mắt Đường Chỉ Nam muốn thiếp đi nhưng lại bị tiếng gọi của Châu Khả làm cho tỉnh:
“Say rồi hửm?”
Cô lắc đầu: “Không quen uống rượu”
“Tớ muốn về”
Châu Khả đặt ly rượu lên bàn: “Có cần nói với Đầu Gỗ một tiếng không?”
“Không cần đâu, về nhà tớ sẽ gửi tin nhắn cho anh ấy”
Châu Khả đưa Đường Chỉ Nam ra xe, dặn dò một vài điều rồi có chút không an tâm mà để cô đi.
Đi được hơn một đoạn, Đường Chỉ Nam lại cất giọng: “Phiền anh chở tôi đến ngã tư phố Đèn”
“Có lẽ sẽ tốn hai mươi phút”
Ngã tư phố Đèn chính là nơi đầu tiên Đường Chỉ Nam đến tìm Cố Trạch Minh đang làm việc mà quên đi việc học ở trường.
Ngã tư phố Đèn dường như là kỉ niệm khó quên nhất.
Lúc tài xế mở cửa cho cô, trên người Đường Chỉ Nam vẫn còn chiếc váy đi tiệc. Cô ngồi bên lề, khu bàn vắng vẻ, trực tiếp gọi một bát hoành thánh.
Ông chủ mang ra bát hoành thánh nóng hổi, nhìn dáng vẻ của cô thật sự không giống đi ăn vỉa hè chút nào.
“Cô gái, bị cho leo cây à?”
“…”
Cô bật cười: “Vâng ạ, bị người ta cho leo cây”
“Chú mời con bát hoành thánh này”
“Tội nghiệp thật!”
“…”
Cô gật gù tỏ vẻ đồng tình.
Lúc trước, Cố Trạch Minh cũng từng mời cô ăn hoành thánh, khi tính tiền bọn cô chỉ còn có mấy đồng lẻ, kết quả ông chủ vẫn là suy nghĩ cho bọn nhỏ như anh và cô, rộng lượng mời hai người một bữa no
Cô thầm cười hạnh phúc, khoảnh khắc ấy, Cố Trạch Minh thật sự quá đỗi ngốc nghếch nhưng lại mang theo chút tình cảm thiếu niên ngọt ngào, nhẹ nhàng xoa dịu trái tim cô.
Đường Chỉ Nam ăn hết nửa bát mới đưa mắt quan sát cảnh vật xung quanh. Nơi nay chỉ hợp với những đôi trẻ hẹn hò, bởi thế nửa mét vuông đã hơn ba đôi thân mật quá mức.
Cô bất đắc dĩ thở dài.
“Em đến đây để làm gì?”
Giọng nói từ phía sau bất ngờ vang lên.
Âm thanh quen thuộc ấy, cô chẳng lẫn đi được.
Cố Trạch Minh đứng nhìn cô từ khoảng cách khá gần, dường như anh muốn biết cô đang làm gì ở đây.
Anh có chút thở gấp, tìm cô cả buổi cũng không biết cô chạy đi đâu. Cố Trạch Minh cau mày bực dọc.
“Em…định đi dạo một chút”
Cô đứng dậy rời khỏi bàn.
Nhìn dáng vẻ Đường Chỉ Nam co ro trước mặt anh khiến anh lại càng khó chịu.
Cố Trạch Minh khẽ buông lỏng: “Hửm?”
“V-Về nhỉ? Em không đi nữa”
Cô vội cầm tay anh muốn rời đi, nhưng Cố Trạch Minh cứ đứng yên khiến cô không cách nào kéo được anh.
“Đã đến rồi thì cứ đi một vòng đi”
Đường Chỉ Nam buông tay, hơi chớp mắt nhìn anh: “H-Hả?”
“Không muốn đi sao?”
“Đi đi đi” Cô gật đầu không dừng.
Anh buồn cười sải chân đi trước, Đường Chỉ Nam chạy theo bên cạnh.
Ngã tư không ít cặp yêu nhau nhưng bọn họ có lẽ là cặp xa cách nhất. Không nắm tay, không ôm ấp lại càng không hôn. Cứ đi quanh ngã tư, anh chợt nhận ra đoạn đường này quá ngắn. Không biết là do được đi cùng cô khiến đoạn đường như rút ngắn lại hay là đoạn đường này vốn dĩ đã như vậy.
Giữa bọn họ chỉ cách nhau một khoảng, đôi lúc Cố Trạch Minh dừng chân, cô bất ngờ ngã nhào vào lưng anh khiến mặt có chút ê ẩm.
“Có đói không?” Anh nhìn cô.
Đường Chỉ Nam lắc đầu, vốn dĩ thường ngày cô ăn không nhiều, nửa bát hoành thánh đã đủ với cô.
Cô chợt nhớ Cố Trạch Minh vẫn chưa lót được chút thức ăn nào trong bụng. Thật ra về phần ăn uống trước giờ của anh đều sẽ được trợ lí lo lắng, cô không ham hiểu về khẩu phần dinh dưỡng chuẩn.
Nhưng thân là vợ, cô đành quan tâm: “Về thôi”
“Về em nấu thức ăn cho anh”
Cố Trạch Minh ậm ừ: “Đoạn đường này vẫn như lúc trước”
Mong rằng trái tim của em cũng mãi như thế.
/37
|