Đường Chỉ Nam vừa từ văn phòng trở về, cô mệt mỏi bấm khóa tự động. Căn hộ ở đây không phải quá nhỏ nhưng vốn sống ở nơi rộng rãi đã quen. Đường Chỉ Nam có chút không thích nghi được.
Ngả người xuống ghế, cô lại nhớ đến Cố Trạch Minh. Không biết bây giờ anh đã về đến nhà chưa?
Đã ăn tối chưa?
Còn có…
Có nhớ cô không?
Nghĩ ngợi đủ điều sau đó Đường Chỉ Nam tự mình hổ thẹn. Hổ thẹn vì bản thân đã chủ động dọn ra ngoài, bây giờ còn ngồi đây hối hận thì có ích gì.
…
Lúc Đường Chỉ Nam tắm xong, tóc lau chưa khô đã vội vàng nghe máy của Cố Du gọi đến.
“Chị dâu, em còn tưởng chị sẽ đến đây chơi với em”
“Rốt cuộc chú quản gia chỉ mang vali quần áo của anh họ đến”
Đường Chỉ Nam nhìn màn hình, hôm nay tròn nửa tháng cô dọn đi cũng là ngày Cố Trạch Minh đến Cố Viên nghỉ ngơi.
Cô mỉm cười: “Hiện tại công việc chị đang trong giai đoạn khó khăn, đi sớm về muộn không tiện đến cùng anh ấy”
”Nhắc mới nhớ, quần áo thì đã đến nhưng người thì vẫn chưa thấy đâu”
Nghe được lời kia của Cố Du, Đường Chỉ Nam có chút lo lắng, đã hơn bảy giờ, sao anh vẫn chưa trở về?
“Ay da dù sao cũng là người lớn, lại để một đứa con nít phải lo thế này”
Bà cụ non Cố Du hằn học một lúc lại tươi cười kể chuyển đủ thứ cho cô nghe. Mãi đến khi bụng Đường Chỉ Nam đình công vì quá đói thì người nọ mới ý thức được mà tạm dừng.
Đường Chỉ Nam dọn đến đây không lâu nhưng cũng biết phía dưới căn hộ buổi tối sẽ có cửa hành tiện lợi, không thì cũng náo nhiệt người ra vào.
Ở đây rất khác với căn biệt thự kia, mỗi ngày đều là sự im lặng, hành xóm thì chẳng bao giờ gặp được, buổi tối lại càng tĩnh lặng hơn.
Sự náo nhiệt này khác xa.
Cố Trạch Minh cầm bao thuốc tính tiền vừa đúng lúc Đường Chỉ Nam đi vào.
Cô giật mình thẫn thờ sau đó lại giả vờ không thấy mà đi vào mua thức ăn.
Trái với người ngại ngùng như cô thì da mặt người kia rất dày. Anh bám theo cô nửa bước không rời, còn ở bên cạnh cất giọng:
“Em chưa ăn tối sao?”
“Tôi đưa em đi ăn”
Đường Chỉ Nam cầm hộp cơm được cửa hàng gói kĩ đưa đến: “Ăn cái này rất ngon”
Nhặt thêm vài thứ nữa, cô đến quầy thanh toán thuận mắt lại nhìn anh: “Đã trễ rồi, Cố Du vừa gọi đến nói rằng rất lo lắng cho anh”
“Con bé nói anh đi làm đến giờ vẫn chưa về”
“Hoá ra không phải đi làm”
Cô cười trừ, tay nhận lấy túi đồ nhân viên đưa: “Mau về đi, tạm biệt”
Cô rời khỏi cửa hàng tiện lợi nhưng trong lòng vẫn còn ngơ ngác không biết bản thân đã nói cái gì…Manh theo khuôn mặt rầu rĩ, Cố Trạch Minh lúc nãy cầm theo gói thuốc.
Chắc là đang có chuyện không vui.
Đúng như cô nghĩ, anh thật sự không vui
Cố Trạch Minh cảm thấy bản thân quá hèn nhát, rõ ràng anh đếm tìm vợ của mình chẳng phải điều xấu xa nhưng lại không dám mở lời.
Đến khi về nhà Cố Du nhìn thấy anh đang vò tóc bực tức lại khiến cô bé một phen cười to. Tâm trạng Cố Trạch Minh không tốt, suýt nữa đã đánh Cố Du một trận no.
“Anh họ, anh chắc chắn đang nghĩ đến chị dâu”
“Hằng ngày anh ‘vĩ đại’ như vậy, sao mỗi lần đứng trước chị lại thành bộ dạng gì vậy?”
Cố Trạch Minh xị mặt: “Không cần nhóc con như em quan tâm”
“Hơ, nói cho anh biết, nhóc con ít ra còn hiểu tâm lý chị dâu hơn anh”
“Người lạnh lùng như anh, chỉ cần một thời gian nữa chị ấy sẽ không chịu được mà bỏ anh thôi”
Anh xoa thái dương: “Sao hôm nay em nhiều lời vậy?”
Cố Du cảm thấy tính mạng của bản thân đã sắp không giữ được liền nhanh chóng chạy đi bỏ lại Cố Trạch Minh với mớ suy nghĩ.
Anh đối với cô chắc chắn chưa đủ tốt.
Cố Du…nói cũng không sai.
Mang danh trưởng bối, Cố Trạch Minh nhẹ nhàng gửi tin nhắn đến Cố Du.
CTM: ‘Tiểu Du à, anh họ chỉ có mình em là thương nhất’
Du Du xinh đẹp: ‘???’
Du Du xinh đẹp: ‘Ác ma nào dám cầm điện thoại anh ấy vậy? Không lừa được tôi đâu!’
CTM: ‘Tiểu Du à, anh sẽ giận đấy.’
CTM: ‘Tiểu Du giúp anh vài chuyện có được không?’
“…”
Cố Du gằn giọng gọi đến: “Lúc nãy còn mắng em lắm lời”
“Ừm, em cũng không nỡ nhìn anh cô độc đến già đúng không?”
Cô nhóc bĩu môi, sau cùng lại nói: “Xem biểu hiện đã”
“…”
Anh hừ nhẹ: “Cho em 3 giây”
“Được được được, anh đừng doạ em”
Chuyện chốt giao dịch này đã hoàn toàn thành công như ý của Cố Trạch Minh. Cố Du suy nghĩ sau lại xuống lầu tìm anh thì thấy người kia đang ngồi làm việc.
Cố Du từng rất thắc mắc, anh họ cô nhóc có phải quá bận rộn hay không? Lúc nào nhìn thấy anh cũng đi kèm theo tài liệu.
Du Du xinh đẹp: [hình ảnh]
Du Du xinh đẹp: ‘Chị dâu~Anh ấy vừa về, còn chưa ăn gì’
Đường Chỉ Nam đang nằm trên chiếc giường nhỏ, nhìn tấm ảnh được gửi đến nhíu mày soạn tin: ‘Có phải không cần sức khoẻ nữa không?’
Du Du xinh đẹp: ‘A, e là không có vợ ở cạnh chắc chắn tinh thần suy sụp không ít~’
Du Du xinh đẹp: ‘Đừng bảo em nói nhiều, chỉ là quan tâm hai người thôi’
“…”
Ngả người xuống ghế, cô lại nhớ đến Cố Trạch Minh. Không biết bây giờ anh đã về đến nhà chưa?
Đã ăn tối chưa?
Còn có…
Có nhớ cô không?
Nghĩ ngợi đủ điều sau đó Đường Chỉ Nam tự mình hổ thẹn. Hổ thẹn vì bản thân đã chủ động dọn ra ngoài, bây giờ còn ngồi đây hối hận thì có ích gì.
…
Lúc Đường Chỉ Nam tắm xong, tóc lau chưa khô đã vội vàng nghe máy của Cố Du gọi đến.
“Chị dâu, em còn tưởng chị sẽ đến đây chơi với em”
“Rốt cuộc chú quản gia chỉ mang vali quần áo của anh họ đến”
Đường Chỉ Nam nhìn màn hình, hôm nay tròn nửa tháng cô dọn đi cũng là ngày Cố Trạch Minh đến Cố Viên nghỉ ngơi.
Cô mỉm cười: “Hiện tại công việc chị đang trong giai đoạn khó khăn, đi sớm về muộn không tiện đến cùng anh ấy”
”Nhắc mới nhớ, quần áo thì đã đến nhưng người thì vẫn chưa thấy đâu”
Nghe được lời kia của Cố Du, Đường Chỉ Nam có chút lo lắng, đã hơn bảy giờ, sao anh vẫn chưa trở về?
“Ay da dù sao cũng là người lớn, lại để một đứa con nít phải lo thế này”
Bà cụ non Cố Du hằn học một lúc lại tươi cười kể chuyển đủ thứ cho cô nghe. Mãi đến khi bụng Đường Chỉ Nam đình công vì quá đói thì người nọ mới ý thức được mà tạm dừng.
Đường Chỉ Nam dọn đến đây không lâu nhưng cũng biết phía dưới căn hộ buổi tối sẽ có cửa hành tiện lợi, không thì cũng náo nhiệt người ra vào.
Ở đây rất khác với căn biệt thự kia, mỗi ngày đều là sự im lặng, hành xóm thì chẳng bao giờ gặp được, buổi tối lại càng tĩnh lặng hơn.
Sự náo nhiệt này khác xa.
Cố Trạch Minh cầm bao thuốc tính tiền vừa đúng lúc Đường Chỉ Nam đi vào.
Cô giật mình thẫn thờ sau đó lại giả vờ không thấy mà đi vào mua thức ăn.
Trái với người ngại ngùng như cô thì da mặt người kia rất dày. Anh bám theo cô nửa bước không rời, còn ở bên cạnh cất giọng:
“Em chưa ăn tối sao?”
“Tôi đưa em đi ăn”
Đường Chỉ Nam cầm hộp cơm được cửa hàng gói kĩ đưa đến: “Ăn cái này rất ngon”
Nhặt thêm vài thứ nữa, cô đến quầy thanh toán thuận mắt lại nhìn anh: “Đã trễ rồi, Cố Du vừa gọi đến nói rằng rất lo lắng cho anh”
“Con bé nói anh đi làm đến giờ vẫn chưa về”
“Hoá ra không phải đi làm”
Cô cười trừ, tay nhận lấy túi đồ nhân viên đưa: “Mau về đi, tạm biệt”
Cô rời khỏi cửa hàng tiện lợi nhưng trong lòng vẫn còn ngơ ngác không biết bản thân đã nói cái gì…Manh theo khuôn mặt rầu rĩ, Cố Trạch Minh lúc nãy cầm theo gói thuốc.
Chắc là đang có chuyện không vui.
Đúng như cô nghĩ, anh thật sự không vui
Cố Trạch Minh cảm thấy bản thân quá hèn nhát, rõ ràng anh đếm tìm vợ của mình chẳng phải điều xấu xa nhưng lại không dám mở lời.
Đến khi về nhà Cố Du nhìn thấy anh đang vò tóc bực tức lại khiến cô bé một phen cười to. Tâm trạng Cố Trạch Minh không tốt, suýt nữa đã đánh Cố Du một trận no.
“Anh họ, anh chắc chắn đang nghĩ đến chị dâu”
“Hằng ngày anh ‘vĩ đại’ như vậy, sao mỗi lần đứng trước chị lại thành bộ dạng gì vậy?”
Cố Trạch Minh xị mặt: “Không cần nhóc con như em quan tâm”
“Hơ, nói cho anh biết, nhóc con ít ra còn hiểu tâm lý chị dâu hơn anh”
“Người lạnh lùng như anh, chỉ cần một thời gian nữa chị ấy sẽ không chịu được mà bỏ anh thôi”
Anh xoa thái dương: “Sao hôm nay em nhiều lời vậy?”
Cố Du cảm thấy tính mạng của bản thân đã sắp không giữ được liền nhanh chóng chạy đi bỏ lại Cố Trạch Minh với mớ suy nghĩ.
Anh đối với cô chắc chắn chưa đủ tốt.
Cố Du…nói cũng không sai.
Mang danh trưởng bối, Cố Trạch Minh nhẹ nhàng gửi tin nhắn đến Cố Du.
CTM: ‘Tiểu Du à, anh họ chỉ có mình em là thương nhất’
Du Du xinh đẹp: ‘???’
Du Du xinh đẹp: ‘Ác ma nào dám cầm điện thoại anh ấy vậy? Không lừa được tôi đâu!’
CTM: ‘Tiểu Du à, anh sẽ giận đấy.’
CTM: ‘Tiểu Du giúp anh vài chuyện có được không?’
“…”
Cố Du gằn giọng gọi đến: “Lúc nãy còn mắng em lắm lời”
“Ừm, em cũng không nỡ nhìn anh cô độc đến già đúng không?”
Cô nhóc bĩu môi, sau cùng lại nói: “Xem biểu hiện đã”
“…”
Anh hừ nhẹ: “Cho em 3 giây”
“Được được được, anh đừng doạ em”
Chuyện chốt giao dịch này đã hoàn toàn thành công như ý của Cố Trạch Minh. Cố Du suy nghĩ sau lại xuống lầu tìm anh thì thấy người kia đang ngồi làm việc.
Cố Du từng rất thắc mắc, anh họ cô nhóc có phải quá bận rộn hay không? Lúc nào nhìn thấy anh cũng đi kèm theo tài liệu.
Du Du xinh đẹp: [hình ảnh]
Du Du xinh đẹp: ‘Chị dâu~Anh ấy vừa về, còn chưa ăn gì’
Đường Chỉ Nam đang nằm trên chiếc giường nhỏ, nhìn tấm ảnh được gửi đến nhíu mày soạn tin: ‘Có phải không cần sức khoẻ nữa không?’
Du Du xinh đẹp: ‘A, e là không có vợ ở cạnh chắc chắn tinh thần suy sụp không ít~’
Du Du xinh đẹp: ‘Đừng bảo em nói nhiều, chỉ là quan tâm hai người thôi’
“…”
/37
|