Không biết là do trúng rượu hay trúng gió, Cố Trạch Minh đã sốt cao đến mệt rã người. Chẳng may vì Cố Du thiếu dụng cụ cá nhân nên Đường Chỉ Nam đã đưa cô bé đi mua.
Lúc Đường Chỉ Nam về đã thấy anh nằm trên sopha, áo đã cởi hai cúc.
Cố Du lo lắng nhìn anh: “Anh họ, anh họ”
Cố Trạch Minh muốn nhúc nhích nhưng mệt quá lại giữ tư thế rồi thiếp đi.
“Anh ấy chắc là cảm rồi, em về phòng nghỉ ngơi trước đi”
Cố Du gật gù: “Một mình chị có được không?”
Thấy cô xua tay, Cố Du mới thôi hỏi mà đi lên phòng.
Chưa sờ đến trán thì Đường Chỉ Nam cứ tưởng anh chỉ bị cảm. Nhưng đến khi chạm vào người mới cảm thấy không đơn giản.
Anh có hơi nóng hơn nhiệt độ của cô thật.
Đường Chỉ Nam lo lắng muốn đi tìm khăn lau mặt cho anh nhưng chưa kịp đứng dậy, bàn tay Cố Trạch Minh nắm chặt tay tay cô khiến Đường Chỉ Nam hơi giật mình.
“Đừng đi”
“Nam Nam”
Cổ họng anh khô tran, giọng nói phát ra khàn đặc.
‘Nam Nam’ kia phát ra từ miệng anh thật sự rất thân mật, cô trợn mắt rồi lại ngại ngùng thu ánh mắt kia lại.
Đường Chỉ Nam lắc đầu: “Để em đi lấy nước cho anh”
”Không cần”
Anh giữ chặt tay cô.
Đường Chỉ Nam lại càng bất lực hơn.
Cô đành lớn tiếng gọi Cố Du, nhờ cô nhóc giúp mình rót một ly nước rồi lại pha thau nước lau người cho anh.
Cố Du làm xong, đứng nhìn một lúc chỉ thấy Cố Trạch Minh mèo nheo với Đường Chỉ Nam. Cô nhóc rợn cả người nhanh chóng chạy mất.
“Cố Trạch Minh, ngồi dậy”
Cô muốn đỡ anh nhưng bị người kia cự tuyệt: “Không uống”
“…Uống thuốc mới mau hết bệnh”
Anh lắc đầu: “Tôi không có bệnh”
“…”
Con người này thật sự quá cứng đầu.
Ngày trước hay bây giờ vẫn thế, bởi thế anh mới được gọi là “Đầu Gỗ”.
Không phải anh đang mèo nheo, mà việc Cố Trạch Minh sợ thuốc đã xuất hiện từ khi cô gặp anh.
Ngày ngày trực ở phòng y tế, có hôm cô gặp anh được đưa đến. Thân thể nóng ran nhưng miệng vẫn không ngừng từ chối thuốc cô đưa đến.
Cố Trạch Minh bị giáo huấn rất lâu, rốt cuộc vẫn không chịu uống. Đường Chỉ Nam mới bèn hù dọa anh rằng, nếu không uống sẽ không thể đi làm kiếm tiền, ông chủ sẽ đuổi việc.
Kết quả Cố Trạch Minh suy nghĩ rất lâu rồi lại tự mình uống hết chỗ thuốc ấy.
Đường Chỉ Nam nhanh nhẹn bỏ một viên kẹo vào lòng bàn tay anh.
Chút vị ngọt sẽ khiến ta quên đi cái đắng.
Lúc ấy, Đường Chỉ Nam cũng mong hạnh phúc cô mang lại có thể chữa lành cho anh.
…
“Nếu anh không uống…”
“Em sẽ đi đấy”
“…”
Đường Chỉ Nam nheo mắt để thuốc vào lòng bàn tay anh.
Cố Trạch Minh ngập ngừng suy nghĩ rồi đành chấp nhận: “Nước”
Thì ra anh vẫn dễ doạ như xưa.
Cô đưa nước tới, Cố Trạch Minh uống một ngụm, có hơi nhăn mặt.
Đường Chỉ Nam mở tủ tìm xem có viên kẹo nào còn sót lại hay không thì người kia đã tựa vào lưng mệt mỏi thiếp đi.
Cô chẳng dám động, sợ sẽ khiến anh mất giấc.
Đợi tư thế có hơi mỏi, Cố Trạch Minh mới chịu nằm xuống sopha. Đường Chỉ Nam thở dài.
Đã hơn giữa đêm một chút, bây giờ trở về phòng cũng không nhắm mắt được bao lâu.
Lỡ như anh muốn tìm cô thì sao?
Nghĩ đến thôi Đường Chỉ Nam đã lắc đầu. Cô tìm gối rồi nằm dưới nền nhà, lúc đầu không ngủ được, nhưng nằm một hồi cũng chịu thiếp đi.
…
Cố Trạch Minh ngơ ngác nheo mắt nhìn khung cảnh hỗn loạn kèm theo người kia đang say giấc.
Anh vừa định nhúc nhích thì Cố Du từ lầu đi xuống: “Anh họ”
“Nhỏ tiếng thôi”Anh liếc cô nhóc.
Cố Du ồ sau đó lại cất giọng: “Chị dâu chăm anh cả đêm nhỉ?”
“…”
“Anh đã đỡ hơn chưa?” Cố Du ho nhẹ.
“Đỡ rồi”
Cố Du bĩu môi, nhóc không muốn làm phiền họ, liền cùng dì Hồng đi chợ mua thức ăn.
Nhìn cô nằm dưới nền nhà, Cố Trạch Minh muốn đưa tay bế cô lên nhưng có lẽ Đường Chỉ Nam đã ngủ đủ, cô ngại ngùng ngồi dậy:
“Anh đói không?”
Anh lắc đầu.
“Vậy…vậy có muốn ăn gì không?”
Cố Trạch Minh lại lắc đầu.
Anh sắp xếp chăn tự mình cầm đi cất, dáng người cao lớn, quần áo tuy có hơi xộc xệch nhưng vẫn rất có nét nghiêm nghị.
Nhớ đến chuyện bản thân đã mở lời ly hôn, Đường Chỉ Nam gục đầu.
Anh nhìn cô còn tưởng là vì chưa đủ giấc nên mới mệt mỏi, cũng mở lời: “Em nghỉ ngơi thêm một chút đi”
“Hôm nay đưa Cố Du đi chơi nhỉ?”
Cố Trạch Minh gật đầu.
Lịch làm việc vào những ngày này của anh không nhiều như những năm trước. Đã sắp đến lễ tết, nhưng mục tiêu đặt ra hoàn thành sớm hơn dự định, thời gian dư ra không ít.
Đường Chỉ Nam chuẩn bị mấy thứ đồ ăn linh tinh, lại nghĩ Cố Trạch Minh không hơn Cố Du là bao nhưng vô cùng ra dáng anh cả. Tuy nét mặt của anh luôn cau có nhưng tình cảm đối với Cố Du thật sự quá đỗi rõ.
Chẳng trách, ai lại không muốn có gia đình.
Hạnh phúc nhất chắc chắn là vẫn còn người thân bên cạnh, vẫn có hơi nương tựa.
Mà Cố Viễn, Cố Du có lẽ chính là cái phao giúp Cố Trạch Minh thoát khỏi đại dương tối tăm kia.
Cô không có nhiều người thân, người hiểu cảm giác này rõ, hình như cũng là chính cô.
“Còn tưởng tiểu thư khuê các nhà nào, xem ra cũng không giúp đỡ được Trạch Minh trong công việc”
Cô chợt nhớ đến lời Cố Viễn nói.
Lại cảm thấy bản thân không có mặt mũi.
Hốc mắt Đường Chỉ Nam hơi khô, cô không chịu được mà dụi nhẹ.
Cố Du và dì Hồng đi về, bắt gặp cảnh tượng này, còn tưởng rằng cô khóc, có chút hoảng hốt:
“Chị…chị sao lại khóc?”
“Hửm?” Đôi mắt bị dụi đỏ nhanh chóng nhìn đến chỗ Cố Du
Lúc Đường Chỉ Nam về đã thấy anh nằm trên sopha, áo đã cởi hai cúc.
Cố Du lo lắng nhìn anh: “Anh họ, anh họ”
Cố Trạch Minh muốn nhúc nhích nhưng mệt quá lại giữ tư thế rồi thiếp đi.
“Anh ấy chắc là cảm rồi, em về phòng nghỉ ngơi trước đi”
Cố Du gật gù: “Một mình chị có được không?”
Thấy cô xua tay, Cố Du mới thôi hỏi mà đi lên phòng.
Chưa sờ đến trán thì Đường Chỉ Nam cứ tưởng anh chỉ bị cảm. Nhưng đến khi chạm vào người mới cảm thấy không đơn giản.
Anh có hơi nóng hơn nhiệt độ của cô thật.
Đường Chỉ Nam lo lắng muốn đi tìm khăn lau mặt cho anh nhưng chưa kịp đứng dậy, bàn tay Cố Trạch Minh nắm chặt tay tay cô khiến Đường Chỉ Nam hơi giật mình.
“Đừng đi”
“Nam Nam”
Cổ họng anh khô tran, giọng nói phát ra khàn đặc.
‘Nam Nam’ kia phát ra từ miệng anh thật sự rất thân mật, cô trợn mắt rồi lại ngại ngùng thu ánh mắt kia lại.
Đường Chỉ Nam lắc đầu: “Để em đi lấy nước cho anh”
”Không cần”
Anh giữ chặt tay cô.
Đường Chỉ Nam lại càng bất lực hơn.
Cô đành lớn tiếng gọi Cố Du, nhờ cô nhóc giúp mình rót một ly nước rồi lại pha thau nước lau người cho anh.
Cố Du làm xong, đứng nhìn một lúc chỉ thấy Cố Trạch Minh mèo nheo với Đường Chỉ Nam. Cô nhóc rợn cả người nhanh chóng chạy mất.
“Cố Trạch Minh, ngồi dậy”
Cô muốn đỡ anh nhưng bị người kia cự tuyệt: “Không uống”
“…Uống thuốc mới mau hết bệnh”
Anh lắc đầu: “Tôi không có bệnh”
“…”
Con người này thật sự quá cứng đầu.
Ngày trước hay bây giờ vẫn thế, bởi thế anh mới được gọi là “Đầu Gỗ”.
Không phải anh đang mèo nheo, mà việc Cố Trạch Minh sợ thuốc đã xuất hiện từ khi cô gặp anh.
Ngày ngày trực ở phòng y tế, có hôm cô gặp anh được đưa đến. Thân thể nóng ran nhưng miệng vẫn không ngừng từ chối thuốc cô đưa đến.
Cố Trạch Minh bị giáo huấn rất lâu, rốt cuộc vẫn không chịu uống. Đường Chỉ Nam mới bèn hù dọa anh rằng, nếu không uống sẽ không thể đi làm kiếm tiền, ông chủ sẽ đuổi việc.
Kết quả Cố Trạch Minh suy nghĩ rất lâu rồi lại tự mình uống hết chỗ thuốc ấy.
Đường Chỉ Nam nhanh nhẹn bỏ một viên kẹo vào lòng bàn tay anh.
Chút vị ngọt sẽ khiến ta quên đi cái đắng.
Lúc ấy, Đường Chỉ Nam cũng mong hạnh phúc cô mang lại có thể chữa lành cho anh.
…
“Nếu anh không uống…”
“Em sẽ đi đấy”
“…”
Đường Chỉ Nam nheo mắt để thuốc vào lòng bàn tay anh.
Cố Trạch Minh ngập ngừng suy nghĩ rồi đành chấp nhận: “Nước”
Thì ra anh vẫn dễ doạ như xưa.
Cô đưa nước tới, Cố Trạch Minh uống một ngụm, có hơi nhăn mặt.
Đường Chỉ Nam mở tủ tìm xem có viên kẹo nào còn sót lại hay không thì người kia đã tựa vào lưng mệt mỏi thiếp đi.
Cô chẳng dám động, sợ sẽ khiến anh mất giấc.
Đợi tư thế có hơi mỏi, Cố Trạch Minh mới chịu nằm xuống sopha. Đường Chỉ Nam thở dài.
Đã hơn giữa đêm một chút, bây giờ trở về phòng cũng không nhắm mắt được bao lâu.
Lỡ như anh muốn tìm cô thì sao?
Nghĩ đến thôi Đường Chỉ Nam đã lắc đầu. Cô tìm gối rồi nằm dưới nền nhà, lúc đầu không ngủ được, nhưng nằm một hồi cũng chịu thiếp đi.
…
Cố Trạch Minh ngơ ngác nheo mắt nhìn khung cảnh hỗn loạn kèm theo người kia đang say giấc.
Anh vừa định nhúc nhích thì Cố Du từ lầu đi xuống: “Anh họ”
“Nhỏ tiếng thôi”Anh liếc cô nhóc.
Cố Du ồ sau đó lại cất giọng: “Chị dâu chăm anh cả đêm nhỉ?”
“…”
“Anh đã đỡ hơn chưa?” Cố Du ho nhẹ.
“Đỡ rồi”
Cố Du bĩu môi, nhóc không muốn làm phiền họ, liền cùng dì Hồng đi chợ mua thức ăn.
Nhìn cô nằm dưới nền nhà, Cố Trạch Minh muốn đưa tay bế cô lên nhưng có lẽ Đường Chỉ Nam đã ngủ đủ, cô ngại ngùng ngồi dậy:
“Anh đói không?”
Anh lắc đầu.
“Vậy…vậy có muốn ăn gì không?”
Cố Trạch Minh lại lắc đầu.
Anh sắp xếp chăn tự mình cầm đi cất, dáng người cao lớn, quần áo tuy có hơi xộc xệch nhưng vẫn rất có nét nghiêm nghị.
Nhớ đến chuyện bản thân đã mở lời ly hôn, Đường Chỉ Nam gục đầu.
Anh nhìn cô còn tưởng là vì chưa đủ giấc nên mới mệt mỏi, cũng mở lời: “Em nghỉ ngơi thêm một chút đi”
“Hôm nay đưa Cố Du đi chơi nhỉ?”
Cố Trạch Minh gật đầu.
Lịch làm việc vào những ngày này của anh không nhiều như những năm trước. Đã sắp đến lễ tết, nhưng mục tiêu đặt ra hoàn thành sớm hơn dự định, thời gian dư ra không ít.
Đường Chỉ Nam chuẩn bị mấy thứ đồ ăn linh tinh, lại nghĩ Cố Trạch Minh không hơn Cố Du là bao nhưng vô cùng ra dáng anh cả. Tuy nét mặt của anh luôn cau có nhưng tình cảm đối với Cố Du thật sự quá đỗi rõ.
Chẳng trách, ai lại không muốn có gia đình.
Hạnh phúc nhất chắc chắn là vẫn còn người thân bên cạnh, vẫn có hơi nương tựa.
Mà Cố Viễn, Cố Du có lẽ chính là cái phao giúp Cố Trạch Minh thoát khỏi đại dương tối tăm kia.
Cô không có nhiều người thân, người hiểu cảm giác này rõ, hình như cũng là chính cô.
“Còn tưởng tiểu thư khuê các nhà nào, xem ra cũng không giúp đỡ được Trạch Minh trong công việc”
Cô chợt nhớ đến lời Cố Viễn nói.
Lại cảm thấy bản thân không có mặt mũi.
Hốc mắt Đường Chỉ Nam hơi khô, cô không chịu được mà dụi nhẹ.
Cố Du và dì Hồng đi về, bắt gặp cảnh tượng này, còn tưởng rằng cô khóc, có chút hoảng hốt:
“Chị…chị sao lại khóc?”
“Hửm?” Đôi mắt bị dụi đỏ nhanh chóng nhìn đến chỗ Cố Du
/37
|