Cố Trạch Minh muốn hút điếu thuốc nhưng vừa cầm lên lại bỏ xuống.
Anh muốn nói gì đó với cô, thật sự rất nghiêm túc. bị tiếng chuông điện thoại làm cho bừng tỉnh, anh cầm điện thoại có hơi bất động.
“Tôi nghe”
Cô vén tóc không dám đưa mắt nhìn anh. Hình như là chuyện công việc, cô thấy Cố Trạch Minh có hơi cau mày, lẽ nào công việc không thuận lợi?
“Việc này cứ theo bản ghi chép mà làm”
“Nếu thật sự như vậy thì không cần thuyết phục nữa”
Anh cúi đầu lộ vẻ suy tư: “Ừm, quyết theo ý của chú ấy đi”
Đường Chỉ Nam không biết anh nói chuyện bao nhiêu phút, nhưng cô không chịu được mà ngủ thiếp đi. Giấc ngủ quá sâu khiến cô không thể cảm giác được xung quanh đang có những gì.
Cô nào biết khi Cố Trạch Minh nghe điện thoại xong nhìn sang cô đã ngủ có chút bất đắc dĩ mà cười. Không thể đưa cô về nhà Châu Khả, rõ ràng chỉ có thể đến nhà bọn họ.
Tuy cãi nhau chưa xong, nhưng anh đã đạt được nguyện vọng đưa cô về nhà.
Cố Trạch Minh chăm chú lái xe được một lúc, nghe tiếng điện thoại cô reo có hơi nhíu mày. Sợ đánh thức cô, anh nhìn tên cuộc gọi rồi lại chậm rãi bắt máy.
Châu Khả vội vàng: “Cậu chưa về đến nhà à? Có sao không vậy?”
“…”
Người kia không nghe giọng đáp lại có hơi hoảng hốt: “Đường Chỉ Nam à, trả lời tớ đi, đừng làm tớ sợ”
“Cô ấy ngủ rồi”
“Khi cô ấy tỉnh sẽ gọi lại”
Châu Khả trố mắt, có hơi cứng họng. Nhưng không có gì để đáp lại ngoài việc đồng ý: “Là anh à? Vậy được, tôi gọi cho cô ấy sau”
Đường Chỉ Nam mơ màng khi Cố Trạch Minh dừng xe, anh sợ sẽ khiến cô mất giấc, muốn bế cô lên.
Cố Trạch Minh dịu dàng đưa tay qua thân thể mảnh mai, anh một lần đã có thể ôm trọn cô trong vòng tay. Đường Chỉ Nam vô thức như sợ ngã mà choàng hai tay qua cổ anh.
“Không sao, ngủ đi” Giọng anh dịu dàng an ủi.
Người kia nghe được có chút buông lỏng, tay vẫn đặt ở cổ anh. Cô như con mèo dụi vào người anh, khiến tim Cố Trạch Minh xao động.
Anh khẽ cười vỗ vỗ lưng cô.
Người này đã ngủ thì ngủ say như chết, có cháy sạch nhà cô cũng không quan tâm.
Đường Chỉ Nam thức dậy trong sự mơ hồ, đèn phòng đã tắt, rèm cửa cũng đóng kín.
Cô còn tưởng bản thân đang mơ.
Bởi vì Cố Trạch Minh sợ buổi sáng nắng chiếu qua khe cửa sẽ làm cô tỉnh giấc nên sớm đã đóng kín rèm.
Bây giờ chỉ mới giữa khuya, cô mang dép muốn đi tìm chút nước. Cổ họng khô ran khiến Đường Chỉ Nam không thể ngủ ngon giấc.
Vừa ra khỏi cửa phòng, Đường Chỉ Nam chợt tỉnh mộng…
“Em định trốn đi à?”
“…”
Chỉ đi uống nước nhưng qua miệng anh sao hèn hạ đến vậy chứ?
Cô xua tay vội muốn giải thích: “K-Không có mà”
“Tôi khoá cửa rồi, không ra được đâu”
Đường Chỉ Nam lắc đầu: “Em đi uống nước”
“…”
Chẳng hiểu làm sao anh lại nghĩ cô muốn trốn, rốt cuộc xem cô là kiểu người gì mà canh gác như vậy chứ?
Đường Chỉ Nam đau đầu bật đèn, căn nhà ảm đạm hơn trước.
Cô nhớ trước khi đi đã chuẩn bị đủ thứ, nhưng Cố Trạch Minh hình như chưa từng đụng đến.
Hoa đã tàn anh cũng chẳng nhờ người thay.
Có phải là quá bận không?
Sau này Mao Hiểu ở cạnh anh sẽ thay hoa thường ngày chứ?
Đường Chỉ Nam đau lòng rót nước, uống xong cô lại kĩ càng rửa cốc đặt về chỗ cũ rồi châm đầy bình nước.
Nhìn Cố Trạch Minh ở ghế sopha cô thầm thở dài: “Vậy…em đi ngủ nhé?”
“Ừm”
“Tắt đèn giúp tôi”
Cô đứng cạnh cầu thang quan sát anh dường như muốn tìm tư thế thoải mái mà nằm xuống: “Anh ngủ ở đây à?”
“Không thì sao?”
Cô ồ: “Sao không lên trên ngủ?”
“Không cần”
“Dù sao tôi và mèo nhỏ suốt mấy hôm đều ngủ như vậy mà”
“…”
Cô ngớ người, vẫn lẳng lặng tắt đèn đi lên.
Nhưng Cố Trạch Minh không nói dối cô, anh đã ngủ mấy hôm ở đây, chiếm cả chỗ mèo nhỏ nằm.
Anh chỉ mong có đêm nào đó cô về, anh sẽ nghe tiếng cửa mà tỉnh giấc. Nếu ở trên lầu, sợ rằng cô về rồi đi mà không chào anh.
Anh vẫn luôn ở đây đợi cô.
Cố Trạch Minh mãi không nói ra được, người xứng đáng sánh vai với anh chỉ có cô, không là cô thì chẳng là ai hết!
…
“Sao nhìn cậu mệt mỏi vậy?” Ninh Giang cười châm chọc.
“Biến đi”
“…”
Ninh Giang thường hay châm chọc Cố Trạch Minh, nhưng thật sự điểm yếu của anh không nhiều, nói dông dài thì là chỉ có một người khiến anh đau đầu, nói ngắn gọn thì có ba chữ, Đường Chỉ Nam.
Anh xem tập tư liệu ngày hôm qua, có hơi mỏi mắt, lưng lại có chút đau, sopha nhà họ không còn êm ái như lúc mới mua nữa.
“Này, cà vạt của cậu sao trông chẳng giống những cái cô Mao chọn vậy?”
Về độ tinh tế của cà vạt thì quả thật thua xa, nhưng vẫn rất đẹp. Cố Trạch Minh sờ nhẹ vào nó, hôm nay có việc quan trọng, anh mang cà vạt cô tặng mong sẽ thuận lợi qua chuyện.
“Xấu xí”
Anh đen mặt: “Biến đi”
“Đường Chỉ Nam tặng cậu à?”
“…”
“Đồ của vợ yêu tặng chẳng trách lại giữ gìn như thế”
Ninh Giang vừa nói xong đã bị Cố Trạch Minh đá đít ra khỏi phòng làm việc một cách tàn nhẫn.
Nhưng xui xẻo nhất vẫn là Ninh Giang, vừa ra khỏi đã gặp phải Châu Khả cùng với giám đốc công ty họ đang bàn việc.
Châu Khả trong công việc vẫn luôn nghiêm túc, tạo ra chút khí thế ngất người. Vị giám đốc kia luôn chú tâm trên người cô, đôi mắt sớm đã lọt lưới tình.
“Giám đốc, bản báo cáo này anh xem kĩ nhé”
Cô vuốt tóc đứng thẳng lưng: “Việc còn lại tôi liên lạc với mọi người sau”
“Vậy được, cô Châu cứ tự nhiên”
Anh muốn nói gì đó với cô, thật sự rất nghiêm túc. bị tiếng chuông điện thoại làm cho bừng tỉnh, anh cầm điện thoại có hơi bất động.
“Tôi nghe”
Cô vén tóc không dám đưa mắt nhìn anh. Hình như là chuyện công việc, cô thấy Cố Trạch Minh có hơi cau mày, lẽ nào công việc không thuận lợi?
“Việc này cứ theo bản ghi chép mà làm”
“Nếu thật sự như vậy thì không cần thuyết phục nữa”
Anh cúi đầu lộ vẻ suy tư: “Ừm, quyết theo ý của chú ấy đi”
Đường Chỉ Nam không biết anh nói chuyện bao nhiêu phút, nhưng cô không chịu được mà ngủ thiếp đi. Giấc ngủ quá sâu khiến cô không thể cảm giác được xung quanh đang có những gì.
Cô nào biết khi Cố Trạch Minh nghe điện thoại xong nhìn sang cô đã ngủ có chút bất đắc dĩ mà cười. Không thể đưa cô về nhà Châu Khả, rõ ràng chỉ có thể đến nhà bọn họ.
Tuy cãi nhau chưa xong, nhưng anh đã đạt được nguyện vọng đưa cô về nhà.
Cố Trạch Minh chăm chú lái xe được một lúc, nghe tiếng điện thoại cô reo có hơi nhíu mày. Sợ đánh thức cô, anh nhìn tên cuộc gọi rồi lại chậm rãi bắt máy.
Châu Khả vội vàng: “Cậu chưa về đến nhà à? Có sao không vậy?”
“…”
Người kia không nghe giọng đáp lại có hơi hoảng hốt: “Đường Chỉ Nam à, trả lời tớ đi, đừng làm tớ sợ”
“Cô ấy ngủ rồi”
“Khi cô ấy tỉnh sẽ gọi lại”
Châu Khả trố mắt, có hơi cứng họng. Nhưng không có gì để đáp lại ngoài việc đồng ý: “Là anh à? Vậy được, tôi gọi cho cô ấy sau”
Đường Chỉ Nam mơ màng khi Cố Trạch Minh dừng xe, anh sợ sẽ khiến cô mất giấc, muốn bế cô lên.
Cố Trạch Minh dịu dàng đưa tay qua thân thể mảnh mai, anh một lần đã có thể ôm trọn cô trong vòng tay. Đường Chỉ Nam vô thức như sợ ngã mà choàng hai tay qua cổ anh.
“Không sao, ngủ đi” Giọng anh dịu dàng an ủi.
Người kia nghe được có chút buông lỏng, tay vẫn đặt ở cổ anh. Cô như con mèo dụi vào người anh, khiến tim Cố Trạch Minh xao động.
Anh khẽ cười vỗ vỗ lưng cô.
Người này đã ngủ thì ngủ say như chết, có cháy sạch nhà cô cũng không quan tâm.
Đường Chỉ Nam thức dậy trong sự mơ hồ, đèn phòng đã tắt, rèm cửa cũng đóng kín.
Cô còn tưởng bản thân đang mơ.
Bởi vì Cố Trạch Minh sợ buổi sáng nắng chiếu qua khe cửa sẽ làm cô tỉnh giấc nên sớm đã đóng kín rèm.
Bây giờ chỉ mới giữa khuya, cô mang dép muốn đi tìm chút nước. Cổ họng khô ran khiến Đường Chỉ Nam không thể ngủ ngon giấc.
Vừa ra khỏi cửa phòng, Đường Chỉ Nam chợt tỉnh mộng…
“Em định trốn đi à?”
“…”
Chỉ đi uống nước nhưng qua miệng anh sao hèn hạ đến vậy chứ?
Cô xua tay vội muốn giải thích: “K-Không có mà”
“Tôi khoá cửa rồi, không ra được đâu”
Đường Chỉ Nam lắc đầu: “Em đi uống nước”
“…”
Chẳng hiểu làm sao anh lại nghĩ cô muốn trốn, rốt cuộc xem cô là kiểu người gì mà canh gác như vậy chứ?
Đường Chỉ Nam đau đầu bật đèn, căn nhà ảm đạm hơn trước.
Cô nhớ trước khi đi đã chuẩn bị đủ thứ, nhưng Cố Trạch Minh hình như chưa từng đụng đến.
Hoa đã tàn anh cũng chẳng nhờ người thay.
Có phải là quá bận không?
Sau này Mao Hiểu ở cạnh anh sẽ thay hoa thường ngày chứ?
Đường Chỉ Nam đau lòng rót nước, uống xong cô lại kĩ càng rửa cốc đặt về chỗ cũ rồi châm đầy bình nước.
Nhìn Cố Trạch Minh ở ghế sopha cô thầm thở dài: “Vậy…em đi ngủ nhé?”
“Ừm”
“Tắt đèn giúp tôi”
Cô đứng cạnh cầu thang quan sát anh dường như muốn tìm tư thế thoải mái mà nằm xuống: “Anh ngủ ở đây à?”
“Không thì sao?”
Cô ồ: “Sao không lên trên ngủ?”
“Không cần”
“Dù sao tôi và mèo nhỏ suốt mấy hôm đều ngủ như vậy mà”
“…”
Cô ngớ người, vẫn lẳng lặng tắt đèn đi lên.
Nhưng Cố Trạch Minh không nói dối cô, anh đã ngủ mấy hôm ở đây, chiếm cả chỗ mèo nhỏ nằm.
Anh chỉ mong có đêm nào đó cô về, anh sẽ nghe tiếng cửa mà tỉnh giấc. Nếu ở trên lầu, sợ rằng cô về rồi đi mà không chào anh.
Anh vẫn luôn ở đây đợi cô.
Cố Trạch Minh mãi không nói ra được, người xứng đáng sánh vai với anh chỉ có cô, không là cô thì chẳng là ai hết!
…
“Sao nhìn cậu mệt mỏi vậy?” Ninh Giang cười châm chọc.
“Biến đi”
“…”
Ninh Giang thường hay châm chọc Cố Trạch Minh, nhưng thật sự điểm yếu của anh không nhiều, nói dông dài thì là chỉ có một người khiến anh đau đầu, nói ngắn gọn thì có ba chữ, Đường Chỉ Nam.
Anh xem tập tư liệu ngày hôm qua, có hơi mỏi mắt, lưng lại có chút đau, sopha nhà họ không còn êm ái như lúc mới mua nữa.
“Này, cà vạt của cậu sao trông chẳng giống những cái cô Mao chọn vậy?”
Về độ tinh tế của cà vạt thì quả thật thua xa, nhưng vẫn rất đẹp. Cố Trạch Minh sờ nhẹ vào nó, hôm nay có việc quan trọng, anh mang cà vạt cô tặng mong sẽ thuận lợi qua chuyện.
“Xấu xí”
Anh đen mặt: “Biến đi”
“Đường Chỉ Nam tặng cậu à?”
“…”
“Đồ của vợ yêu tặng chẳng trách lại giữ gìn như thế”
Ninh Giang vừa nói xong đã bị Cố Trạch Minh đá đít ra khỏi phòng làm việc một cách tàn nhẫn.
Nhưng xui xẻo nhất vẫn là Ninh Giang, vừa ra khỏi đã gặp phải Châu Khả cùng với giám đốc công ty họ đang bàn việc.
Châu Khả trong công việc vẫn luôn nghiêm túc, tạo ra chút khí thế ngất người. Vị giám đốc kia luôn chú tâm trên người cô, đôi mắt sớm đã lọt lưới tình.
“Giám đốc, bản báo cáo này anh xem kĩ nhé”
Cô vuốt tóc đứng thẳng lưng: “Việc còn lại tôi liên lạc với mọi người sau”
“Vậy được, cô Châu cứ tự nhiên”
/37
|