“Đã trễ rồi, hay là đừng về” Bà nhẹ giọng bảo.
Nhưng vốn dĩ Đường Chỉ Nam rất lo lắng, cô thật sự không yên lòng nếu không nhìn thấy bà vẫn còn bình an.
Cô vẫn giữ điện thoại, vừa nói chuyện vừa sắp xếp quần áo mang đi. Dù gì công việc cô rất linh hoạt, dù có một tháng không đến văn phòng thì chẳng ai tìm.
Cô nhìn điện thoại lại trò chuyện: “Mẹ có muốn ăn gì không?”
“Nếu buồn ngủ thì ngủ trước đi, đừng đợi con”
Nguyệt Quế mỉm cười: “Từ đó về đây đâu có lâu, đợi con về một chút có làm sao”
Đường Chỉ Nam nhẹ lòng: “Được rồi, con chuẩn bị ra tàu đây, chút nữa sẽ về với mẹ”
Cô tắt điện thoại.
Sợ giờ này ra tàu sẽ lạnh đành mặc thêm áo bông và khoác, tuy có chút khó nhìn nhưng ấm là được rồi!
Cố Trạch Minh tắt đèn, định trở về phòng thì cô kéo vali đi xuống, dáng vẻ gấp gáp liền anh tò mò:
“Em bỏ nhà đi à?”
“…”
Cố Trạch Minh hơi chột dạ, anh nheo mắt nói thêm: “Em đi đâu vậy? Mang mèo con đi à?”
“…”
Đường Chỉ Nam lắc đầu không ngừng, cô vừa buồn cười vừa gấp: “Trở về nhà một chuyến, mẹ bị ngã”
“Ngã có sao không? Tôi đưa em đi”
Cố Trạch Minh biết được thứ cần biết, có chút không an tâm. Giờ này thật sự không phải là giờ lí tưởng để ra ngoài.
Nhưng Đường Chỉ Nam không đồng ý, cô cảm thấy bản thân có thể tự mình trở về.
“Không cần đâu, ngày mai anh còn phải làm việc”
Cô nhanh chóng cầm lấy hành lí ra khỏi nhà bỏ lại Cố Trạch Minh một mình đứng đó. Anh ngậm ngùi đi lên phòng ngủ, dù gì, có cô vẫn nhộn nhịp hơn.
Cô vừa đi căn nhà liền trống vắng.
Tàu chạy khá thuận lợi, tuy có hoãn chuyến một chút nhưng vẫn chưa phải là muộn. Nguyệt Quế đang xem tin tức trên TV, thấy cô đương nhiên vui mừng khôn xiết.
“Tiểu Nam, có đói không?”
Cô quan sát bà, cả thân thể đều không có chút gì ảnh hưởng ngoài da. Khuôn mặt lại còn hồng hào khó hiểu.
Đường Chỉ Nam đỡ bà ngồi xuống sopha: “Mẹ đã có tuổi rồi, đi đứng cho cẩn thận”
“Không sao không sao”
Vừa dứt câu bà lại thắc mắc:
“Con ở đây khi nào sẽ về?”
Cô cau mày: “Mẹ muốn đuổi con đi à?”
Nhưng vẫn bình thản: “Không gấp, đợi mẹ tốt hẳn con sẽ về”
Cô thuận tiện cầm lấy gối nằm thẳng chân lên sopha. Chẳng có gì thoải mái bằng việc nằm ở nhà mà ngủ.
“Ai da con nhóc này, không về phòng sao?”
Cô lắc đầu: “Con ngủ ở đây, tiện canh mẹ”
“Con về Cố Trạch Minh có nói gì không?”
Đường Chỉ Nam không suy nghĩ nhiều chỉ lắc đầu cho qua.
Anh không ít kỉ như vậy, những chuyện này là phải lẽ, người tôn trọng người lớn như anh làm sao có thể như vậy chứ?
“Đừng lo, bọn con vẫn rất tốt”
Nguyệt Quế không nói nhiều, bà được cô dìu vào phòng nghỉ ngơi. Lúc trở ra cô nhìn điện thoại mới thấy tin nhắn của anh.
CTM: ‘Đã về đến chưa?’
Đường Chỉ Nam không vội trả lời, cô không biết anh đổi tên thành mấy chữ cái đầu khi nào, có hơi thắc mắc nhưng không hỏi.
Chỉ Nam: ‘Em tới rồi’
CTM: ‘Ừm, mau nghỉ ngơi đi’
Chỉ Nam: ‘Chắc là…’
Chỉ Nam: ‘Sẽ ở đây hơi lâu’
CTM: ‘Mẹ không ổn à?’
Cô thầm thở dài trả lời.
Chỉ Nam: ‘Muốn cùng mẹ tâm sự vài hôm’
Cuối cùng Cố Trạch Minh không trả lời nữa, cô nghĩ rằng anh đã ngủ nên cũng chẳng nhắn tiếp, cứ thế mà lăn ra ngủ một giấc.
Hằng ngày, hừng đông Nguyệt Quế sẽ dậy để tưới những cây hoa trong vườn nhỏ. Chân bà không tốt, cô đương nhiên phải giúp.
Lúc tưới đến gần hết, Đường Chỉ Nam nhìn thấy thím Lâm đang ngồi đan nón trước cửa nhà, công việc không khó thấy nhưng sao qua bàn tay của thím lại uyển chuyển như thế.
Cô còn thắc mắc rằng có phải người đan nón ai cũng có đôi tay khéo léo hay không? Nhà thím là kiểu nhà ba gian, còn có cửa cổng cao ở phía ngoài được xây từ lâu.
Tuy có đơn giản những chính là kiểu nhà cô thích. Đường Chỉ Nam mon men lại gần thím Lâm, nhìn thấy chú Lâm đang xách nước, cô khẽ mỉm cười:
“Chú thím cùng nhau làm việc, vui thật đấy”
Thím Lâm bật cười: “Ừm”
“Tình yêu của chú thúm thím chắc là đẹp lắm”
Bà lắc đầu, khuôn mặt khổ tâm: “Ngày xưa chỉ có mai mối, đâu ra mà yêu”
Đường Chỉ Nam suy nghĩ, có lẽ vậy, họ đến với nhau không cam tâm tình nguyện nhưng vẫn ở với nhau suốt đời đấy thôi.
Chú Lâm bước ra, nhìn cô nói: “Ừm,thím thì hay ghen tuông”
“…”
Thím Lâm cau có: “Là ai đã lấy vợ còn tư tình với người cũ? Ông còn dám nói sao?”
Hỏi ra mới biết, lúc cưới nhau được hơn một năm, người cũ của chú Lâm trở về, lúc đó, thím đã yêu chú, biết được liền khác chăn khác gối mấy hôm. Chú Lâm lúc đó có gặp lại người cũ, nhưng chỉ là nói chuyện vài câu rồi thôi, ai biết được thím giận. Sau cùng làm lành, vẫn sinh ra hai anh trai to lớn đấy thôi.
Đường Chỉ Nam vui vẻ khác thường: “Ông bà ngày xưa khắt khe quá thím nhỉ?”
“Khắt khe thì khắt khe, nhờ thế mà ăn đời ở kiếp”
“Chứ như tuổi trẻ bây giờ, ly hôn ly thân đủ thứ”
Cô gật gù như hiểu lí lẽ.
Ngồi nói chuyện với bà khá lâu, Đường Chỉ Nam đã bị Nguyệt Quế gọi về.
Cô không đồng ý nhưng vẫn bất đắc dĩ mà nghe lời:
“Hôm nào con lại sang thím chơi”
Nhưng vốn dĩ Đường Chỉ Nam rất lo lắng, cô thật sự không yên lòng nếu không nhìn thấy bà vẫn còn bình an.
Cô vẫn giữ điện thoại, vừa nói chuyện vừa sắp xếp quần áo mang đi. Dù gì công việc cô rất linh hoạt, dù có một tháng không đến văn phòng thì chẳng ai tìm.
Cô nhìn điện thoại lại trò chuyện: “Mẹ có muốn ăn gì không?”
“Nếu buồn ngủ thì ngủ trước đi, đừng đợi con”
Nguyệt Quế mỉm cười: “Từ đó về đây đâu có lâu, đợi con về một chút có làm sao”
Đường Chỉ Nam nhẹ lòng: “Được rồi, con chuẩn bị ra tàu đây, chút nữa sẽ về với mẹ”
Cô tắt điện thoại.
Sợ giờ này ra tàu sẽ lạnh đành mặc thêm áo bông và khoác, tuy có chút khó nhìn nhưng ấm là được rồi!
Cố Trạch Minh tắt đèn, định trở về phòng thì cô kéo vali đi xuống, dáng vẻ gấp gáp liền anh tò mò:
“Em bỏ nhà đi à?”
“…”
Cố Trạch Minh hơi chột dạ, anh nheo mắt nói thêm: “Em đi đâu vậy? Mang mèo con đi à?”
“…”
Đường Chỉ Nam lắc đầu không ngừng, cô vừa buồn cười vừa gấp: “Trở về nhà một chuyến, mẹ bị ngã”
“Ngã có sao không? Tôi đưa em đi”
Cố Trạch Minh biết được thứ cần biết, có chút không an tâm. Giờ này thật sự không phải là giờ lí tưởng để ra ngoài.
Nhưng Đường Chỉ Nam không đồng ý, cô cảm thấy bản thân có thể tự mình trở về.
“Không cần đâu, ngày mai anh còn phải làm việc”
Cô nhanh chóng cầm lấy hành lí ra khỏi nhà bỏ lại Cố Trạch Minh một mình đứng đó. Anh ngậm ngùi đi lên phòng ngủ, dù gì, có cô vẫn nhộn nhịp hơn.
Cô vừa đi căn nhà liền trống vắng.
Tàu chạy khá thuận lợi, tuy có hoãn chuyến một chút nhưng vẫn chưa phải là muộn. Nguyệt Quế đang xem tin tức trên TV, thấy cô đương nhiên vui mừng khôn xiết.
“Tiểu Nam, có đói không?”
Cô quan sát bà, cả thân thể đều không có chút gì ảnh hưởng ngoài da. Khuôn mặt lại còn hồng hào khó hiểu.
Đường Chỉ Nam đỡ bà ngồi xuống sopha: “Mẹ đã có tuổi rồi, đi đứng cho cẩn thận”
“Không sao không sao”
Vừa dứt câu bà lại thắc mắc:
“Con ở đây khi nào sẽ về?”
Cô cau mày: “Mẹ muốn đuổi con đi à?”
Nhưng vẫn bình thản: “Không gấp, đợi mẹ tốt hẳn con sẽ về”
Cô thuận tiện cầm lấy gối nằm thẳng chân lên sopha. Chẳng có gì thoải mái bằng việc nằm ở nhà mà ngủ.
“Ai da con nhóc này, không về phòng sao?”
Cô lắc đầu: “Con ngủ ở đây, tiện canh mẹ”
“Con về Cố Trạch Minh có nói gì không?”
Đường Chỉ Nam không suy nghĩ nhiều chỉ lắc đầu cho qua.
Anh không ít kỉ như vậy, những chuyện này là phải lẽ, người tôn trọng người lớn như anh làm sao có thể như vậy chứ?
“Đừng lo, bọn con vẫn rất tốt”
Nguyệt Quế không nói nhiều, bà được cô dìu vào phòng nghỉ ngơi. Lúc trở ra cô nhìn điện thoại mới thấy tin nhắn của anh.
CTM: ‘Đã về đến chưa?’
Đường Chỉ Nam không vội trả lời, cô không biết anh đổi tên thành mấy chữ cái đầu khi nào, có hơi thắc mắc nhưng không hỏi.
Chỉ Nam: ‘Em tới rồi’
CTM: ‘Ừm, mau nghỉ ngơi đi’
Chỉ Nam: ‘Chắc là…’
Chỉ Nam: ‘Sẽ ở đây hơi lâu’
CTM: ‘Mẹ không ổn à?’
Cô thầm thở dài trả lời.
Chỉ Nam: ‘Muốn cùng mẹ tâm sự vài hôm’
Cuối cùng Cố Trạch Minh không trả lời nữa, cô nghĩ rằng anh đã ngủ nên cũng chẳng nhắn tiếp, cứ thế mà lăn ra ngủ một giấc.
Hằng ngày, hừng đông Nguyệt Quế sẽ dậy để tưới những cây hoa trong vườn nhỏ. Chân bà không tốt, cô đương nhiên phải giúp.
Lúc tưới đến gần hết, Đường Chỉ Nam nhìn thấy thím Lâm đang ngồi đan nón trước cửa nhà, công việc không khó thấy nhưng sao qua bàn tay của thím lại uyển chuyển như thế.
Cô còn thắc mắc rằng có phải người đan nón ai cũng có đôi tay khéo léo hay không? Nhà thím là kiểu nhà ba gian, còn có cửa cổng cao ở phía ngoài được xây từ lâu.
Tuy có đơn giản những chính là kiểu nhà cô thích. Đường Chỉ Nam mon men lại gần thím Lâm, nhìn thấy chú Lâm đang xách nước, cô khẽ mỉm cười:
“Chú thím cùng nhau làm việc, vui thật đấy”
Thím Lâm bật cười: “Ừm”
“Tình yêu của chú thúm thím chắc là đẹp lắm”
Bà lắc đầu, khuôn mặt khổ tâm: “Ngày xưa chỉ có mai mối, đâu ra mà yêu”
Đường Chỉ Nam suy nghĩ, có lẽ vậy, họ đến với nhau không cam tâm tình nguyện nhưng vẫn ở với nhau suốt đời đấy thôi.
Chú Lâm bước ra, nhìn cô nói: “Ừm,thím thì hay ghen tuông”
“…”
Thím Lâm cau có: “Là ai đã lấy vợ còn tư tình với người cũ? Ông còn dám nói sao?”
Hỏi ra mới biết, lúc cưới nhau được hơn một năm, người cũ của chú Lâm trở về, lúc đó, thím đã yêu chú, biết được liền khác chăn khác gối mấy hôm. Chú Lâm lúc đó có gặp lại người cũ, nhưng chỉ là nói chuyện vài câu rồi thôi, ai biết được thím giận. Sau cùng làm lành, vẫn sinh ra hai anh trai to lớn đấy thôi.
Đường Chỉ Nam vui vẻ khác thường: “Ông bà ngày xưa khắt khe quá thím nhỉ?”
“Khắt khe thì khắt khe, nhờ thế mà ăn đời ở kiếp”
“Chứ như tuổi trẻ bây giờ, ly hôn ly thân đủ thứ”
Cô gật gù như hiểu lí lẽ.
Ngồi nói chuyện với bà khá lâu, Đường Chỉ Nam đã bị Nguyệt Quế gọi về.
Cô không đồng ý nhưng vẫn bất đắc dĩ mà nghe lời:
“Hôm nào con lại sang thím chơi”
/37
|