Không Muốn Làm Hoàng Tử

Chương 100 - Chương 100

/155


Chương 98: Chuyện không thể che giấu

Trận đấu trên sân diễn ra kịch liệt, tâm tư Ogihara lại không có cách nào đặt vào trận đấu trước mắt được, không biết rốt cuộc sự tình sẽ phát triển theo hướng nào. Sự khác thường của cơ thể làm cậu bất an, cậu muốn thoả thích đánh tennis, nhưng bây giờ cậu chỉ có thể dừng lại. Giải toàn quốc. . . Rốt cuộc sau giải toàn quốc sẽ là cái gì nghênh đón cậu tiếp theo, rốt cuộc việc cậu phát sốt và hôn mê có ý nghĩa gì. Nhìn người đang đứng thẳng phía trước, ánh mắt Ogihara dừng ở bờ vai của anh. Tay phải của Tezuka rất lợi hại, anh cũng đã đồng ý với cậu sẽ dùng tay phải. Sinh ra là người có ý thức trách nhiệm lớn hơn bất kì ai khác, anh nhất định sẽ vì Seigaku, vì trận đấu mà vứt bỏ tất cả, kể cả cuộc đời tennis của anh.

Fuji nhìn Ogihara đội mũ của Echizen, từ lúc trận đấu bắt đầu đến bây giờ cậu vẫn chỉ ngồi phía sau. Đi lên trên, Fuji ngồi xuống bên cạnh Ogihara. “Itsuki-chan, đang lo lắng cho Momoshiro và Kikumaru sao?” Trận đầu đánh đôi, Seigaku bị rơi vào hoàn cảnh xấu nhưng Fuji lại không hề khẩn trương.

“Không phải, Momo senpai và Kikumaru senpai giờ còn đang cọ xát, chờ họ tìm được cảm giác thì tốt rồi.” Tuy rằng mong hai trường đều có thể thắng nhưng Ogihara vẫn thiên về Seigaku hơn, dù sao bây giờ cậu cũng là học sinh của Seigaku.

“Vậy Itsuki-chan đang lo lắng cho Tezuka à?” Fuji hiểu rõ hỏi.

Ogihara cũng không thấy lạ khi Fuji hỏi như vậy, gật đầu, “Vâng, tôi lo lắng cho vai đội trưởng, tuy rằng anh ấy đã đồng ý sẽ dùng tay phải.” Cậu từng đánh với Atobe nên cậu biết lực đánh của Atobe lớn đến thế nào, bây giờ có lẽ còn lớn hơn nữa. Trong giai đoạn cậu tự mình giúp Tezuka tập luyện cậu cũng đã giúp anh tìm được cách hóa giải lực mạnh, nhưng cậu vẫn lo lắng, tốt nhất Tezuka vẫn không nên dùng tay trái.

“Itsuki-chan, Tezuka nếu đã đồng ý với cậu thì sẽ không đổi ý đâu, đừng lo.” Nhìn gương mặt Ogihara thoáng nhăn lại, Fuji dùng nụ cười ẩn giấu đầy yêu thương nói với cậu.

Lúc này một người đi tới, đứng phía sau Ogihara. “Ogihara.” Sanada nhìn kỹ Ogihara.

“A, Sanada.” Ogihara đứng lên, “Các anh đến xem trận đấu sao?” Không ngờ lại gặp Sanada ở đây, nhìn ra phía sau hắn thì thấy tuyển thủ chính thức của Rikkaidai đều đến, Kirihara và Marui còn vẫy tay với cậu, Ogihara cũng cười chào họ.

“Hôm đó thực sự tôi rất áy náy.” Đôi mắt thâm trầm của Sanada nhìn chằm chằm thân hình đã gầy đi rất nhiều so với lần đầu tiên gặp mặt của Ogihara.

“A, hôm đó. . . Không có việc gì đâu, khi tôi tháo Power Ankle ra thì sẽ như vậy, không liên quan tới Sanada đâu.” Ogihara vừa nghe thì vội vàng xua tay nói, “Ngủ một giấc là ổn rồi.”

Sanada nhìn gương mặt tái nhợt dưới mũ của Ogihara, đưa cái túi trên tay cho Ogihara, “Nghe Seiichi nói cậu không thể ăn hải sản, đây là bánh nhân thịt bò mẹ tôi làm.”

“Cảm ơn.” Ogihara có chút thụ sủng nhược kinh mà nhận lấy. Trong ấn tượng của cậu Sanada so với Tezuka còn nghiêm túc băng lãnh hơn, vậy mà lại tặng cậu đồ ăn, điều này làm cho cậu rất ngoài ý muốn.

“Xin hãy tự chăm sóc chính mình.” Sanada nói một câu rồi xoay người đi, để lại Ogihara nhất thời cảm thấy mờ mịt. Chờ đến khi cậu phản ứng lại, cậu liền tặng cho người ngồi phía bên kia một nụ cười cảm kích. Quả nhiên nhìn người không thể nhìn bề ngoài, Sanada giống Tezuka, cũng là một người ngoài lạnh trong nóng mà.

“Itsuki-chan?” Fuji cao giọng, ngữ khí mang theo ý hỏi.

“Hôm qua tôi đến Rikkaidai đấu với Sanada một trận, tôi tháo Power Ankle xuống, đánh xong thì lại ngủ, chắc Sanada nghĩ tôi bị bệnh.” Ogihara ngồi xuống mở cái túi, mùi thơm của thịt bò lập tức phả vào mặt mà. Lấy ra một cái bánh, Ogihara cắn một miếng, “A, ăn thật ngon.” Lần thứ hai cảm kích cười với đối phương, Ogihara lại cắn miếng nữa, “Ư. . . Tôi muốn đi hỏi cái này làm như thế nào quá, bao giờ về sẽ làm cho các anh tôi cùng mọi người ăn.” Trong túi có rất nhiều, Ogihara đưa cho Fuji ngồi bên cạnh, “Shusuke cũng nếm thử.”

“Itsuki-chan ăn đi, một lúc nữa tôi phải thi đấu rồi.” Fuji không nhận lấy mà đẩy cái túi trở lại, Itsuki-chan, em mới là người phải ăn nhiều một chút, vì sao đột nhiên em lại gầy đi nhiều như vậy.

“Oa a ~~~” Ngoài sân vang lên tiếng hoan hô, Ogihara và Fuji lập tức nhìn lại, là tiếng hoan hô của đội cổ động viên Seigaku.

“Hi, tôi nói rồi mà, Momo senpai và Kikumaru senpai không có việc gì đâu.” Ogihara chỉ chỉ một người bên ngoài sân, “Oishi senpai ở đó mà.”

Thu lại đường nhìn, ánh mắt của Ogihara và một người đổ vào cùng một chỗ, đột nhiên Ogihara không muốn ăn nữa, bỏ nửa cái bánh nhân thịt bò còn lại vào trong túi. “Shusuke, tôi đi nhà vệ sinh.” Đưa túi cho Fuji, Ogihara đứng lên rời khỏi sân đấu. Bên sân Hyotei, một người thấy Ogihara đi thì cũng đi theo. Hành động của hai người vốn không khiến người khác chú ý, nhưng trên sân lại có rất nhiều người để ý việc họ rời đi.

“Fuji senpai, Backy đi đâu vậy?” Ryoma hỏi Fuji vừa trở lại.

“Cậu ấy nói đi toilet.” Mắt Fuji hơi mở lớn, “Hôm qua Itsuki-chan đến Rikkaidai hình như lại xuất hiện tình trạng giống ngày hôm đó.”

“Đôi cánh thiên sứ?” Ryoma giương mắt.

“Có lẽ vậy, tuy nhiên nhìn hành động vừa rồi của Sanada, có thể là còn có chuyện khác.” Nhìn bánh nhân thịt bò trong tay, Fuji nghĩ đến vẻ mặt vừa rồi của Sanada.

Tezuka không mở miệng, anh có rất nhiều việc muốn hỏi Ogihara, nhưng bây giờ không phải lúc. Anh rất muốn giống như Atobe bỏ đi tìm Ogihara, nhưng ý thức trách nhiệm buộc anh phải đứng đây quan tâm đến trận đấu.

… . . .

“Ê, người ở Seigaku kia là ai? Hình như rất thân với người của Rikkaidai thì phải, vừa rồi Atobe của Hyotei cũng luôn nhìn cậu ta, không phải đi tìm cậu ta đấy chứ?” Mấy người ở Yamabuki chưa từng gặp Ogihara thì hiếu kỳ hỏi. Có thể khiến hoàng đế của Rikkaidai lộ ra vẻ mặt ôn hòa như vậy, thậm chí còn tặng đồ ăn cho cậu ta, người này thật khiến họ thấy hứng thú.

“Không biết, nhìn hắn mặc quần áo tuyển thủ, lần trước chúng ta đấu với Seigaku cũng đâu thấy hắn.”

“Có thể là vũ khí bí mật của Seigaku đấy.”

“Vũ khí bí mật?”

Vài người suy đoán.

“Người kia tên là Ogihara Aitsuki, nghe nói đánh tennis rất lợi hại.” Sengoku Kiyosumi mở miệng, “Nếu như hôm nay có thể xem trận đấu của cậu ấy thì quá Lucky rồi.”

“Sengoku quen cậu ta?” Một người lập tức hỏi.

“Gặp một lần, tớ cũng chỉ là nghe nói.” Nhớ lại lần đầu tiên gặp mặt người kia, Sengoku có chút xấu hổ.

… …

Nhìn người đang cúi đầu, hình như có chút suy sụp trước mặt, Atobe bước nhanh tới kéo cậu lại, “Itsuki-chan.”

“Keigo?” Người đột nhiên xuất hiên làm Ogihara không kịp che giấu tâm tình của mình.

Kéo tay cậu, Atobe đi tới vườn cây bên cạnh. Sau khi né tránh những người khác, Atobe tháo xuống mũ của Ogihara. “Itsuki-chan, sao lại khổ sở?” Sờ lên gương mặt rõ ràng lạnh toát của Ogihara, Atobe nhíu mày.

“Keigo, đây là lần đầu tiên bạn bè của tôi làm đối thủ của nhau trên đấu trường. Keigo muốn dẫn dắt Hyotei đi vào giải toàn quốc, Tezuka thì lấy việc đạt được vô địch toàn quốc mục tiêu duy nhất hiện tại của anh ấy. Keigo, tôi không biết nên nghĩ thế nào, tôi không có cách nào bình tĩnh nhìn các anh ở trên sân đấu mà tranh đoạt quán quân.” Sức lực trên người dường như đột nhiên bị hút hết, thân thể Ogihara mềm nhũn ngã về phía trước.

“Itsuki-chan!” Atobe ôm Ogihara dựa sát vào cây, “Itsuki-chan, cậu làm sao vậy?”

“Keigo, tôi thấy choáng váng, anh để tôi dựa vào một chút, không có việc gì, tôi khỏe lại ngay đây.” Ogihara từ từ nhắm hai mắt chờ cơn chóng mặt qua đi.

“Tôi đưa cậu đi bệnh viện.” Atobe nâng Ogihara lên ôm lấy định đi, nhưng Ogihara lại nắm cành cây rũ xuống trước mặt, “Keigo, đừng, tôi không sao đâu, có thể là hơi bị cảm nắng thôi.”

Atobe ngồi xuống ôm Ogihara trên người mình, sờ lên cái trán bắt đầu đổ mồ hôi của Ogihara, “Itsuki-chan, tôi giúp cậu liên hệ với một vị bác sĩ rất nổi tiếng, sau khi trận đấu kết thúc tôi đưa cậu đi gặp ông ấy.”

“Keigo. . .” Ogihara ngẩng đầu, có chút không hiểu.

“Itsuki-chan, Tezuka nói cho tôi biết rồi, chuyện tối nào cậu cũng phát sốt và hôn mê.” Lấy khăn tay ra, Atobe nhẹ nhàng lau đi mồ hôi Ogihara toát ra.

“. . . . .” Thở hổn hển, Ogihara cảm thấy sức lực dần dần trở về, “Keigo, chờ sau khai giải Kanto kết thúc được chứ? Đừng cho người khác biết, còn có. . . đừng cho các anh tôi biết hôm nay tôi ‘bị cảm nắng’ nhé.” Tay bị nắm lấy, Ogihara nghĩ tay Atobe rất ấm áp.

“Keigo, tôi sẽ khỏe, tôi muốn xem trận đấu của các anh, tôi muốn thấy các anh tiến vào giải toàn quốc. Tôi tuy rằng thích tennis nhưng không có cái nhiệt tình với tennis như các anh. Tôi cảm giác được hình ảnh của các anh trong trận đấu so với kia những tuyển thủ cấp thế giới kia kia còn chói mắt hơn.”

Tay bị nắm chặt, Ogihara ngửi mùi nước hoa nhàn nhạt trên người Atobe, vị hoàng tử tôn quý kiên ngạo như đế vương này kỳ thực không phải tự cao tự đại không ai bì được như anh vẫn luôn biểu hiện, anh chính là vị hoàng tử hoa lệ nhất.

“Itsuki-chan, đây chỉ là trận đấu. Seigaku và Hyotei cho dù ai thắng trận đấu này thì chúng tôi vẫn luôn là bạn của cậu. Thắng thua là chuyện rất bình thường, Itsuki-chan thực ra không cần phải khổ sở vì chuyện này. Bổn đại gia đáp ứng cậu, bất kể kết quả ra sao tôi cũng sẽ mời tất cả một bữa ăn đồ Trung Quốc.” Ôm chặt người trên thân, cảm giác dưới bàn tay Atobe chính là kinh hãi.

“Đồ ăn Trung Quốc. . .” Ogihara “Hắc hắc” cười, “Keigo, hình như anh còn thiếu tôi một bữa ăn đó.”

“Hử? Cậu nghĩ bổn đại gia lại thiếu nợ người sao?” Atobe nói theo Ogihara, “Chừng nào cậu muốn ăn thì gọi điện thoại cho tôi.”

“Được, tôi nhớ đó, nhất định phải bắt anh mời, Keigo phải dẫn tôi đến nhà hàng Trung Quốc ngon nhất Tokyo đó.”

“Hừ, chuyện đó thì có gì khó.”

Ogihara hơi nhích người định đứng lên thì lại bị Atobe giữ chặt. “Không muốn xem thì đừng xem, một lát nữa rồi đến.” Một lần nữa xoay Ogihara lại, Atobe muốn cứ như vậy mà ôm cậu một lúc.

“Keigo, anh thế nhưng là đội trưởng đó.” Nghĩ đến đội trưởng nhà mình, Ogihara cảm thán, thực sự là hai người tính cách khác xa.

“Có giám sát rồi, tôi có ở đó hay không cũng không sao.” Thấy sắc mặt Ogihara thật không tốt, Atobe đơn giản nhắm mắt lại, “Giờ bổn đại gia muốn nghỉ ngơi dưỡng sức.”

“A, ở đây thật mát mẻ.” Ogihara cũng không kiên trì nữa, dựa vào người Atobe cảm nhận cơn gió mát trong rừng.

“Keigo, đừng nói cho người khác được không?”

“. . . . Ừ. . . .”

“Tôi sẽ khỏe.”

“Đương nhiên. . . Cậu nhất định sẽ khỏe.” Đăng bởi: admin


/155

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status