Quản Mục Đông vừa đi khỏi, mẹ Trạm liền oán trách: "Tâm Luân, con kích động cái quái gì hả?"
"Vậy hai người nói con『Trạch』vậy là có ý gì?"
"Con mới vừa nói những lời đó, bọn ta dĩ nhiên phải nhanh chóng chuyển đề tài, 『 trạch 』 là từ ngữ phổ biến mà người trẻ các con thường nói, bọn ta muốn thay đổi không khí ấy mà!" Dì Lưu chua xót nói: "Ngẫm lại con xem mắt đã vài lần rồi, nghiêm túc một chút được không? Con như vậy sẽ dọa người ta chạy mất, rốt cuộc con có muốn được gả đi không?"
"Không gả được cũng đâu phải ngày tận thế chứ?" Trạm Tâm Luân nghiêm mặt, Quản Mục Đông tắt điện thoại, quay trở lại, anh cau mày, vẻ mặt đầy áy náy.
"Thật xin lỗi, con có chuyện gấp, phải đi trước."
Mẹ Trạm và Dì Lưu kinh ngạc không thôi, mẹ Trạm hỏi: "Là bởi vì hai dì nói Tâm Luân rất Trạch, nên con không thích nó sao?"
"Không phải, việc đó không liên quan gì đến việc Trạm tiểu thư trạch hay không trạch, ách, không phải con nói cô ấy Trạch --" Thôi kệ, càng bôi càng đen, anh không muốn nhiều lời: "Rời khỏi vào lúc này rất không lễ phép, nhưng con thật sự có chuyện quan trọng, bất đắc dĩ." Anh liên tục tạ lỗi: "Con đi trước, ngại quá."
Mẹ Trạm nói: "Đợi chút, Quản tiên sinh --" Đối phương đi rất nhanh, trong nháy mắt đã biến mất khỏi nhà hàng.
"May mà, chưa gọi món, nếu không chút nữa không ăn, thì thật là lãng phí." Trạm Tâm Luân thở phào một hơi. Vạn tuế! Không ngờ buổi xem mắt này kết thúc nhanh như vậy, thất bại là tốt nhất, phải tiếp tục xem mắt mặt đối mặt với Quản Mục Đông, thật sự rất lúng túng.
Mẹ Trạm và Dì Lưu lại trừng mắt nhìn cô, mẹ Trạm nói: "Người ta bị con dọa mà chạy mất, con còn có tâm trạng để nghĩ việc này sao?"
Dì Lưu lạnh lùng nói: "Dì giới thiệu nhiều đối tượng cho con như vậy, lần nào gặp người ta cũng chưa ngồi tới mười phút thì đã bỏ chạy hết." Thật sự mất mặt mà, cái đứa Trạm Tâm Luân này, xem mắt thất bại lại chỉ nghĩ đến việc còn chưa gọi món, khó trách không ai thèm lấy!
"Sao lại có thể bị con dọa mà chạy mất? Rõ ràng anh ta nói có chuyện gấp phải đi trước --"
Mẹ Trạm rít lên với cô: "Đó chỉ là cái cớ! Người ta ngại nói thẳng, cho nên giả vờ bận, con còn cho là thật ư? !"
"Còn không phải là vì hai người cứ nói con trạch?" Trạm Tâm Luân nghiêm túc nói: "『 trạch 』 vốn là chỉ quá mức cuồng nhiệt đối với một lĩnh vực nào đó, đến nỗi làm mất đi năng lực xã giao, cái gọi là『 trạch nam 』 đi cùng 『 Xá Nữ 』 vốn làm cho người khác cảm thấy không tốt, mẹ và dì cứ nói con trạch, anh ta đương nhiên sẻ cảm thấy con rất tệ, không phải đối tượng tốt--"
"Con cũng biết những thứ này có hay không cũng vậy!" A, lại khiến cho bà tức chết! Mẹ Trạm thở phì phò nói: "Về nhà được rồi! Con tốt nhất nên xem xét lại mình một chút, xem mắt nhiều lần như vậy cũng không thành công, rốt cuộc con gặp vấn đề gì? Rốt cuộc con có muốn lập gia đình hay không hả?"
Không hề muốn. Nhưng Trạm Tâm Luân không dám nói, nếu không sẽ bị mẹ mình càu nhàu đến mức thủng màng nhĩ.
Thật sự là lỗi của cô sao? Quản tiên sinh thật sự kiếm cớ bỏ chạy sao? Mặc kệ nó, cô chỉ muốn về nhà viết bản thảo.
......
Quản Mục Đông nhận được cuộc điện thoại thông báo em trai anh gặp tai nạn, được đưa đến bệnh viện.
Anh chạy tới phòng cấp cứu của bệnh viện khám gấp nơi, thấy em trai đang ngồi trong góc, chạy tới: "Trình Hoằng? Em không bị thương?"
Quản Trình Hoằng kinh ngạc: "Anh, sao anh lại tới đây?"
Năm phút sau, hai người biết rõ chân tướng, thì ra là người gọi điện thoại hiểu lầm, người gặp tai nạn chính là A Dụ, bạn của Quản Trình Hoằng, Quản Trình Hoằng chỉ bị xây xát nhẹ.
Quản Mục Đông thở phào một hơi, nhưng cũng chẳng hề vui vẻ: "Tại sao em lại đi cùng với A Dụ?" Trước kia A Dụ chính là một trong những kẻ dụ dỗ em trai anh đi vào con đường lầm lạc, anh vẫn luôn phản đối em trai mình qua lại với những người bạn xấu.
"Bọn em gặp nhau trên đường. Là thật! Em thề! Em đang nói chuyện phiếm với nó, thì đột nhiên có một chiếc xe chạy nhanh tới đụng nó. Anh Quang vừa tới hỏi thăm tình hình, hình như là A Dụ gây thù kết oán với người ta, anh ấy đã đi xử lý rồi."
"Nếu anh ta đã đi xử lý, em cũng đừng tham gia vào chuyện này nữa, biết không?"
"Dạ biết. Anh, anh cứ như vậy mà chạy tới, xem mắt thì sao?"
"Dĩ nhiên phải kết thúc sớm rồi!" Nhớ tới buổi xem mắt, Quản Mục Đông cười nhẹ: "Nói cho em biết, đối tượng xem mắt lần này, là một người thường hay tới phòng khám của anh."
"Hử? Người nào?"
"Cô ấy nuôi một con mèo trắng, con mèo đó bị anh buộc ga-rô (ngăn sinh nở), mỗi lần đến khám đều cắn anh, em nhớ chứ?"
"À. . . . . ." Quản Trình Hoằng suy nghĩ một chút: "Em chỉ có ấn tượng với con mèo kia."
Quản Mục Đông kể chuyện Trạm Tâm Luân cho em trai nghe, Quản Trình Hoằng nghe mà cười ha ha.
"Vị Trạm tiểu thư này rất thú vị, còn phân loại rác nữa chứ! Chỉ có điều chị ấy nói cũng đúng, có là trạch nữ thì cũng không phạm pháp, mỗi người một cách sống mà. Vậy anh có cảm giác gì với chị ấy không?"
"Ừm. . . . . . Trước kia anh cho rằng cô ấy rất hướng nội, cá tính dịu dàng, nhưng hôm nay phát hiện cô ấy rất có chính kiến, lúc biểu đạt ý kiến thì có chút can đảm hăng hái, anh cảm thấy cô ấy hẳn là người giàu tình cảm, có chút ngoan cố." Biểu cảm cứ như mình đúng rồi, để lại cho anh ấn tượng sâu sắc, cô ấy giống như một hồ nước yên tĩnh, không trêu chọc ai, cũng không thích bị ai trêu chọc, nhưng quăng một viên đá xuống, liền xao động, linh hoạt.
"Nhưng hình như cô ấy không có cảm giác gì với anh." Vẻ mặt của cô như thể mong chờ, nóng lòng kết thúc tất cả những chuyện hoang đường này, cũng không liếc nhìn anh một cái, tóm lại là không thích anh.
"Chỉ gặp mặt một lần thì làm sao mà biết được? Hơn nữa mẹ chị ấy và dì Lưu nói những lời đó, làm cho chị ấy mất hứng, nên có thể không chú ý đến anh, anh phải đợi đến khi tâm trạng của chị ấy tốt lên, lúc đó gặp thì mới biết chính xác được! Em cảm thấy chị ấy không tệ, hơn nữa những người yêu động vật thường thường đều không tệ, em có dự cảm, chị ấy sẽ rất hợp với anh."
"Lần nào anh đi xem mắt, em cũng đều nói có dự cảm này."
"Dù sao anh cũng phải nhớ gọi điện thoại liên lạc với người ta. Sau khi xem mắt, con trai phải gọi điện nói chuyện với con gái một chút, đây là phép lịch sự cơ bản."
"Anh chưa từng nghe phép lịch sự này."
Quản Trình Hoằng trợn mắt: "Dù sao anh cũng phải gọi đấy! Cảm thấy người ta không tệ thì phải nắm cho chắc!"
"Được rồi, anh sẽ gọi điện cho cô ấy, còn về phần em, đừng để ý đến chuyện của A Dụ, anh sẽ trông nó, em đừng giao thiệp với nó."
"Em biết." Quản Trình Hoằng nhỏ giọng nói: "Anh, em đã từng lạc lối, khiến anh rất thất vọng, bây giờ em đã sửa sai, chỉ hy vọng nhìn thấy anh cưới vợ, có người con gái tốt chăm sóc cho anh, nguyện vọng của em chỉ có vậy."
"Và nguyện vọng của anh là em tìm được mục tiêu của cuộc đời mình, vui vẻ hạnh phúc." Quản Mục Đông mỉm cười, ôm bả vai em trai: "Em không cần lo lắng cho anh, tự chăm sóc mình thật tốt là đủ rồi."
Yêu cầu anh gọi điện cho Trạm tiểu thư, thật ra có chút lúng túng, tuy anh cảm thấy cô rất thú vị, nhưng hình như cô không cảm thấy anh có chút thú vị, lúc xem mắt cô ấy nói chuyện rất ngắn gọn, giọng điệu gấp gáp, giống như chỉ mong sao hình phạt này mau chóng kết thúc.
Cô của ngày thường khác với cô của lúc đi xem mắt, anh có chút tò mò, con người nào mới là con người thật của cô?
"Vậy hai người nói con『Trạch』vậy là có ý gì?"
"Con mới vừa nói những lời đó, bọn ta dĩ nhiên phải nhanh chóng chuyển đề tài, 『 trạch 』 là từ ngữ phổ biến mà người trẻ các con thường nói, bọn ta muốn thay đổi không khí ấy mà!" Dì Lưu chua xót nói: "Ngẫm lại con xem mắt đã vài lần rồi, nghiêm túc một chút được không? Con như vậy sẽ dọa người ta chạy mất, rốt cuộc con có muốn được gả đi không?"
"Không gả được cũng đâu phải ngày tận thế chứ?" Trạm Tâm Luân nghiêm mặt, Quản Mục Đông tắt điện thoại, quay trở lại, anh cau mày, vẻ mặt đầy áy náy.
"Thật xin lỗi, con có chuyện gấp, phải đi trước."
Mẹ Trạm và Dì Lưu kinh ngạc không thôi, mẹ Trạm hỏi: "Là bởi vì hai dì nói Tâm Luân rất Trạch, nên con không thích nó sao?"
"Không phải, việc đó không liên quan gì đến việc Trạm tiểu thư trạch hay không trạch, ách, không phải con nói cô ấy Trạch --" Thôi kệ, càng bôi càng đen, anh không muốn nhiều lời: "Rời khỏi vào lúc này rất không lễ phép, nhưng con thật sự có chuyện quan trọng, bất đắc dĩ." Anh liên tục tạ lỗi: "Con đi trước, ngại quá."
Mẹ Trạm nói: "Đợi chút, Quản tiên sinh --" Đối phương đi rất nhanh, trong nháy mắt đã biến mất khỏi nhà hàng.
"May mà, chưa gọi món, nếu không chút nữa không ăn, thì thật là lãng phí." Trạm Tâm Luân thở phào một hơi. Vạn tuế! Không ngờ buổi xem mắt này kết thúc nhanh như vậy, thất bại là tốt nhất, phải tiếp tục xem mắt mặt đối mặt với Quản Mục Đông, thật sự rất lúng túng.
Mẹ Trạm và Dì Lưu lại trừng mắt nhìn cô, mẹ Trạm nói: "Người ta bị con dọa mà chạy mất, con còn có tâm trạng để nghĩ việc này sao?"
Dì Lưu lạnh lùng nói: "Dì giới thiệu nhiều đối tượng cho con như vậy, lần nào gặp người ta cũng chưa ngồi tới mười phút thì đã bỏ chạy hết." Thật sự mất mặt mà, cái đứa Trạm Tâm Luân này, xem mắt thất bại lại chỉ nghĩ đến việc còn chưa gọi món, khó trách không ai thèm lấy!
"Sao lại có thể bị con dọa mà chạy mất? Rõ ràng anh ta nói có chuyện gấp phải đi trước --"
Mẹ Trạm rít lên với cô: "Đó chỉ là cái cớ! Người ta ngại nói thẳng, cho nên giả vờ bận, con còn cho là thật ư? !"
"Còn không phải là vì hai người cứ nói con trạch?" Trạm Tâm Luân nghiêm túc nói: "『 trạch 』 vốn là chỉ quá mức cuồng nhiệt đối với một lĩnh vực nào đó, đến nỗi làm mất đi năng lực xã giao, cái gọi là『 trạch nam 』 đi cùng 『 Xá Nữ 』 vốn làm cho người khác cảm thấy không tốt, mẹ và dì cứ nói con trạch, anh ta đương nhiên sẻ cảm thấy con rất tệ, không phải đối tượng tốt--"
"Con cũng biết những thứ này có hay không cũng vậy!" A, lại khiến cho bà tức chết! Mẹ Trạm thở phì phò nói: "Về nhà được rồi! Con tốt nhất nên xem xét lại mình một chút, xem mắt nhiều lần như vậy cũng không thành công, rốt cuộc con gặp vấn đề gì? Rốt cuộc con có muốn lập gia đình hay không hả?"
Không hề muốn. Nhưng Trạm Tâm Luân không dám nói, nếu không sẽ bị mẹ mình càu nhàu đến mức thủng màng nhĩ.
Thật sự là lỗi của cô sao? Quản tiên sinh thật sự kiếm cớ bỏ chạy sao? Mặc kệ nó, cô chỉ muốn về nhà viết bản thảo.
......
Quản Mục Đông nhận được cuộc điện thoại thông báo em trai anh gặp tai nạn, được đưa đến bệnh viện.
Anh chạy tới phòng cấp cứu của bệnh viện khám gấp nơi, thấy em trai đang ngồi trong góc, chạy tới: "Trình Hoằng? Em không bị thương?"
Quản Trình Hoằng kinh ngạc: "Anh, sao anh lại tới đây?"
Năm phút sau, hai người biết rõ chân tướng, thì ra là người gọi điện thoại hiểu lầm, người gặp tai nạn chính là A Dụ, bạn của Quản Trình Hoằng, Quản Trình Hoằng chỉ bị xây xát nhẹ.
Quản Mục Đông thở phào một hơi, nhưng cũng chẳng hề vui vẻ: "Tại sao em lại đi cùng với A Dụ?" Trước kia A Dụ chính là một trong những kẻ dụ dỗ em trai anh đi vào con đường lầm lạc, anh vẫn luôn phản đối em trai mình qua lại với những người bạn xấu.
"Bọn em gặp nhau trên đường. Là thật! Em thề! Em đang nói chuyện phiếm với nó, thì đột nhiên có một chiếc xe chạy nhanh tới đụng nó. Anh Quang vừa tới hỏi thăm tình hình, hình như là A Dụ gây thù kết oán với người ta, anh ấy đã đi xử lý rồi."
"Nếu anh ta đã đi xử lý, em cũng đừng tham gia vào chuyện này nữa, biết không?"
"Dạ biết. Anh, anh cứ như vậy mà chạy tới, xem mắt thì sao?"
"Dĩ nhiên phải kết thúc sớm rồi!" Nhớ tới buổi xem mắt, Quản Mục Đông cười nhẹ: "Nói cho em biết, đối tượng xem mắt lần này, là một người thường hay tới phòng khám của anh."
"Hử? Người nào?"
"Cô ấy nuôi một con mèo trắng, con mèo đó bị anh buộc ga-rô (ngăn sinh nở), mỗi lần đến khám đều cắn anh, em nhớ chứ?"
"À. . . . . ." Quản Trình Hoằng suy nghĩ một chút: "Em chỉ có ấn tượng với con mèo kia."
Quản Mục Đông kể chuyện Trạm Tâm Luân cho em trai nghe, Quản Trình Hoằng nghe mà cười ha ha.
"Vị Trạm tiểu thư này rất thú vị, còn phân loại rác nữa chứ! Chỉ có điều chị ấy nói cũng đúng, có là trạch nữ thì cũng không phạm pháp, mỗi người một cách sống mà. Vậy anh có cảm giác gì với chị ấy không?"
"Ừm. . . . . . Trước kia anh cho rằng cô ấy rất hướng nội, cá tính dịu dàng, nhưng hôm nay phát hiện cô ấy rất có chính kiến, lúc biểu đạt ý kiến thì có chút can đảm hăng hái, anh cảm thấy cô ấy hẳn là người giàu tình cảm, có chút ngoan cố." Biểu cảm cứ như mình đúng rồi, để lại cho anh ấn tượng sâu sắc, cô ấy giống như một hồ nước yên tĩnh, không trêu chọc ai, cũng không thích bị ai trêu chọc, nhưng quăng một viên đá xuống, liền xao động, linh hoạt.
"Nhưng hình như cô ấy không có cảm giác gì với anh." Vẻ mặt của cô như thể mong chờ, nóng lòng kết thúc tất cả những chuyện hoang đường này, cũng không liếc nhìn anh một cái, tóm lại là không thích anh.
"Chỉ gặp mặt một lần thì làm sao mà biết được? Hơn nữa mẹ chị ấy và dì Lưu nói những lời đó, làm cho chị ấy mất hứng, nên có thể không chú ý đến anh, anh phải đợi đến khi tâm trạng của chị ấy tốt lên, lúc đó gặp thì mới biết chính xác được! Em cảm thấy chị ấy không tệ, hơn nữa những người yêu động vật thường thường đều không tệ, em có dự cảm, chị ấy sẽ rất hợp với anh."
"Lần nào anh đi xem mắt, em cũng đều nói có dự cảm này."
"Dù sao anh cũng phải nhớ gọi điện thoại liên lạc với người ta. Sau khi xem mắt, con trai phải gọi điện nói chuyện với con gái một chút, đây là phép lịch sự cơ bản."
"Anh chưa từng nghe phép lịch sự này."
Quản Trình Hoằng trợn mắt: "Dù sao anh cũng phải gọi đấy! Cảm thấy người ta không tệ thì phải nắm cho chắc!"
"Được rồi, anh sẽ gọi điện cho cô ấy, còn về phần em, đừng để ý đến chuyện của A Dụ, anh sẽ trông nó, em đừng giao thiệp với nó."
"Em biết." Quản Trình Hoằng nhỏ giọng nói: "Anh, em đã từng lạc lối, khiến anh rất thất vọng, bây giờ em đã sửa sai, chỉ hy vọng nhìn thấy anh cưới vợ, có người con gái tốt chăm sóc cho anh, nguyện vọng của em chỉ có vậy."
"Và nguyện vọng của anh là em tìm được mục tiêu của cuộc đời mình, vui vẻ hạnh phúc." Quản Mục Đông mỉm cười, ôm bả vai em trai: "Em không cần lo lắng cho anh, tự chăm sóc mình thật tốt là đủ rồi."
Yêu cầu anh gọi điện cho Trạm tiểu thư, thật ra có chút lúng túng, tuy anh cảm thấy cô rất thú vị, nhưng hình như cô không cảm thấy anh có chút thú vị, lúc xem mắt cô ấy nói chuyện rất ngắn gọn, giọng điệu gấp gáp, giống như chỉ mong sao hình phạt này mau chóng kết thúc.
Cô của ngày thường khác với cô của lúc đi xem mắt, anh có chút tò mò, con người nào mới là con người thật của cô?
/21
|