Triệu Diên Gia thi đỗ kỳ thi tư pháp, nhanh chóng chuyển thành nhân viên chính thức ở Minh Địch. Sau khi làm việc cẩn trọng 3 năm, không còn là VIP khiến người ta xấu hổ kia, anh bỗng ý thức được, sao mình không có bạn gái?
Khát vọng này lên đến đỉnh điểm sau khi nhìn thấy công chúa nhỏ Chu Thành Lạc.
Mọi người đều có bạn gái, tại sao anh không có?
Lúc nhà liên hoan, anh hỏi mẹ: “Mẹ, sao mẹ không sắp xếp cho con xem mắt?”
Mẹ cau mày: “Anh con ba mươi mấy mới kết hôn, con gấp cái gì?”
Ba anh thở dài: “Con như vậy khó chịu lắm à? Nhà chúng ta giàu có thế mà chẳng có cô gái nào muốn ở bên con?”
Chị anh trầm ngâm: “Nếu em rảnh rỗi không có việc gì làm thì tham gia mấy dự án nhiều hơn, bận rộn sẽ không nghĩ đến chuyện bạn gái.”
Anh rể anh đề nghị: “Em nghe nói đến Tinder chưa? Trên đó có nhiều cô gái trí thức đi du học về, em cũng du học về nên hẳn là biết phần mềm này. Nhưng em tâm sự thôi, đừng làm bậy… Khụ khụ, tuy rằng có thể em từng nghe nói mặt trái của phần mềm này, nhưng lỗi không phải ở phần mềm mà là do người sử dụng. Nếu em muốn tìm tình yêu đích thực thì cố gắng một chút, có thể… có thể vẫn không tìm được, nhưng anh cũng có quen cặp vợ chồng kia quen nhau qua phần mềm này mà thành vợ thành chồng.”
Tối đó Triệu Diên Gia tải phần mềm đó về.
Tất nhiên anh biết ứng dụng này, chỉ là chưa từng tải về, cũng không đăng ký, hóa ra ứng dụng này có thể tìm được tình yêu đích thực.
Triệu thiếu gia làm việc xưa nay quang minh lỗi lạc, anh đăng ký tài khoản, tên Triệu thiếu gia, ảnh đại diện là hình thật của mình, tóm tắt cũng là hình mình tập thể hình, ảnh siêu xe, máy bay cá nhân, tự giới thiệu: “Cao 1.85m, luật sư, công việc liên quan đến IPO, nhà giàu đời thứ ba, có siêu xe và máy bay cá nhân, thích trượt tuyết, chơi golf, bơi lội, tennis, tìm kiếm người chân thành.”
Anh mới đăng ký xong tài khoản, chưa xem hồ sơ những cô gái khác thì thông báo cho thấy có 35 người like. Nhưng anh không thể xem ảnh đại diện và trang chủ của họ, cũng không thể nói chuyện với họ, trừ khi anh cũng like đối phương thì mới có thể trò chuyện.
Triệu Diên Gia vung tay mua tư cách hội viên giá 108 tệ, anh có thể nhìn thấy tài khoản like mình.
Anh chọn mấy ảnh đại diện nữ có vẻ khá trí thức, tương đối phù hợp.
Cô A: “Quả nhiên đàn ông cao hơn 180cm thì chỉ hận không thể khắc chiều cao của mình lên bia mộ. Không viết chiều cao không được à, anh trai?”
Cô B: “Đồ chó ăn trộm ảnh, đây là luật sư Triệu Diên Gia nổi tiếng trên mạng. Anh lấy ảnh anh ấy ra để hẹn hò với gái, anh cảm thấy chúng tôi không lên mạng, không xem TV à?”
Cô C: “Thịt heo’ kiểu mới à? Luật sư tài chính thạc sĩ lương nhiều cao 185cm, muốn lừa người ta đầu tư sao? Anh cũng giỏi đấy, máy bay riêng cũng dám ghi.”
Cô D: “Xin chào, xin hỏi anh chụp trộm ảnh này của ai? Anh ấy đẹp trai thế, là người nổi tiếng trên mạng à, có tên không, tôi muốn theo dõi anh ấy.”
Triệu Diên Gia tan nát cõi lòng, không trả lời mấy cô đó. Anh muốn gỡ ứng dụng làm người ta đau lòng này.
Trước khi xóa ứng dụng, anh vào trang chủ lướt qua mấy bức ảnh của các cô gái trên đó, không thấy mẫu người mình thích, anh thản nhiên ngâm nga hát: “Xuyên qua dòng thời gian bắt đầu chuyển động theo hướng ngược lại…”
Giây tiếp theo, ánh mắt anh khựng lại, ngồi thẳng người dậy.
Anh vừa lướt đến ảnh ai?
Hiện tại anh đang tham gia một dự án, khách hàng của anh, Từ Hi Âm, Từ tổng lại đang tìm người yêu trên mạng.
Trước đây anh đã từng thấy người khác nói, chơi cái ứng dụng này xấu hổ nhất là vuốt trúng người quen. Nguyên tắc là ngay cả khi vuốt phải người quen thì nên giả vờ như không thấy, lướt qua là được.
Triệu Diên Gia cong môi cười, định vuốt sang trái là không có hứng thú nhưng tay lại vuốt sang phải, like Từ Hi Âm.
Anh tin chắc Từ tổng cũng đăng ký hội viên nên chắc chắn cô đã thấy anh like cô.
Lúc này anh thật sự mong có đồng hồ đảo ngược thời gian, để anh xuyên về lúc tay trượt ban nãy.
Giây tiếp theo mới là xấu hổ nhất, Từ Hi Âm cũng like anh, vì vậy hai người có thể trò chuyện.
Triệu Diên Gia còn đang suy nghĩ, nếu không thì mình giả vờ như mình là kẻ mạo danh đi, dự án hợp tác của hai người chưa hoàn thành, mối quan hệ hai người bây giờ mà khó xử thì không tốt lắm.
Từ Hi Âm đi thẳng vào vấn đề: “Triệu Diên Gia, luật sư Triệu, là anh à.”
Triệu thiếu gia: “Không phải.”
Từ Hi Âm: “…”
Cô im lặng một lúc rồi nói: “Nói chuyện wechat?”
Triệu Diên Gia vội trả lời: “Tôi không phải Triệu Diên Gia, tôi chỉ trộm ảnh.”
Từ Hi Âm: “Ồ.” Hiển nhiên là cô không tin.
Cô nhắn tiếp: “Vậy anh hẹn hay không? Luật sư Triệu, nếu hẹn thì 9 giờ tối mai sẽ gặp nhau ở sảnh khách sạn Thái Tây. Anh nhớ tranh thủ thời gian đi kiểm tra sức khỏe, mang theo kết quả đến.”
Triệu Diên Gia: “Thứ nhất, tôi không phải luật sư Triệu; thứ hai, tôi không hẹn; thứ ba, tôi không đi kiểm tra sức khỏe.”
Từ Hi Âm: “Kiểm tra sức khỏe của anh có vấn đề?”
Triệu thiếu gia kiêu ngạo: “Bởi vì thiếu gia đây còn nguyên tem, sạch sẽ, biết không?”
Từ Hi Âm gửi icon mỉm cười: “Tốt, tối mai gặp, Triệu Diên Gia.”
Triệu Diên Gia nhíu mày, thẹn quá hóa giận: “Từ Hi Âm, tôi nói tôi không hẹn.”
Từ Hi Âm phớt lờ.
8h45 tối hôm sau, Triệu Diên Gia xuất hiện ở sảnh khách sạn Thái Tây. Anh không hiểu mình đến đây làm gì, thực ra anh chỉ muốn biết Từ Hi Âm có hẹn với người đàn ông khác không.
Từ Hi Âm đang nhấp ngụm rượu, trên đầu gối để một xấp tài liệu, máy tính để bên sô pha, cô ngước lên nhìn thấy Triệu Diên Gia.
Cô cười khẽ, phất tay gọi quản lý giúp cô thu dọn tài liệu, đứng dậy bảo Triệu Diên Gia theo cô lên lầu.
Hai người vào thang máy.
Triệu Diên Gia biết khách sạn này thuộc về gia đình Từ Hi Âm nên hỏi: “Cô thường dẫn đàn ông về khách sạn này?”
Từ Hi Âm liếc anh: “Việc này quan trọng sao?”
Dĩ nhiên là rất quan trọng, Triệu Diên Gia tức giận nghĩ, đây là lần đầu tiên của anh, nếu cô rất giỏi thì chẳng phải anh sẽ mất mặt sao?
Rốt cuộc thì anh đến đây làm gì, nếu bây giờ đột nhiên nói với Từ Hi Âm là rời đi thì có phải càng mất mặt hơn không?
Anh im lặng suốt dọc đường đi theo Từ Hi Âm. Đến khi bước vào phòng riêng của cô.
Từ Hi Âm nói: “Không, anh là người đàn ông đầu tiên tôi đưa về.”
Cô nói, kiễng chân níu cổ Triệu Diên Gia, kề sát mặt anh, nhìn làn da anh từ từ ửng hồng, cô hít nhẹ một hơi, ấm áp, cười khẽ: “Thật trùng hợp, mới đăng ký thì lướt trúng anh, tôi cũng là lần đầu tiên. Triệu Diên Gia, có muốn cùng nhau thử không?”
Mặt Triệu Diên Gia nổ bùm, đỏ còn hơn tôm luộc, lắp bắp: “Nhưng… nhưng chúng ta là đối tác, vi phạm đạo đức nghề nghiệp…”
“Đừng nói như thể trái luân thường đạo lý vậy.” Từ Hi Âm chỉ hỏi, “Rốt cuộc có làm không?”
“… Làm.”
—Hết toàn truyện—
Khát vọng này lên đến đỉnh điểm sau khi nhìn thấy công chúa nhỏ Chu Thành Lạc.
Mọi người đều có bạn gái, tại sao anh không có?
Lúc nhà liên hoan, anh hỏi mẹ: “Mẹ, sao mẹ không sắp xếp cho con xem mắt?”
Mẹ cau mày: “Anh con ba mươi mấy mới kết hôn, con gấp cái gì?”
Ba anh thở dài: “Con như vậy khó chịu lắm à? Nhà chúng ta giàu có thế mà chẳng có cô gái nào muốn ở bên con?”
Chị anh trầm ngâm: “Nếu em rảnh rỗi không có việc gì làm thì tham gia mấy dự án nhiều hơn, bận rộn sẽ không nghĩ đến chuyện bạn gái.”
Anh rể anh đề nghị: “Em nghe nói đến Tinder chưa? Trên đó có nhiều cô gái trí thức đi du học về, em cũng du học về nên hẳn là biết phần mềm này. Nhưng em tâm sự thôi, đừng làm bậy… Khụ khụ, tuy rằng có thể em từng nghe nói mặt trái của phần mềm này, nhưng lỗi không phải ở phần mềm mà là do người sử dụng. Nếu em muốn tìm tình yêu đích thực thì cố gắng một chút, có thể… có thể vẫn không tìm được, nhưng anh cũng có quen cặp vợ chồng kia quen nhau qua phần mềm này mà thành vợ thành chồng.”
Tối đó Triệu Diên Gia tải phần mềm đó về.
Tất nhiên anh biết ứng dụng này, chỉ là chưa từng tải về, cũng không đăng ký, hóa ra ứng dụng này có thể tìm được tình yêu đích thực.
Triệu thiếu gia làm việc xưa nay quang minh lỗi lạc, anh đăng ký tài khoản, tên Triệu thiếu gia, ảnh đại diện là hình thật của mình, tóm tắt cũng là hình mình tập thể hình, ảnh siêu xe, máy bay cá nhân, tự giới thiệu: “Cao 1.85m, luật sư, công việc liên quan đến IPO, nhà giàu đời thứ ba, có siêu xe và máy bay cá nhân, thích trượt tuyết, chơi golf, bơi lội, tennis, tìm kiếm người chân thành.”
Anh mới đăng ký xong tài khoản, chưa xem hồ sơ những cô gái khác thì thông báo cho thấy có 35 người like. Nhưng anh không thể xem ảnh đại diện và trang chủ của họ, cũng không thể nói chuyện với họ, trừ khi anh cũng like đối phương thì mới có thể trò chuyện.
Triệu Diên Gia vung tay mua tư cách hội viên giá 108 tệ, anh có thể nhìn thấy tài khoản like mình.
Anh chọn mấy ảnh đại diện nữ có vẻ khá trí thức, tương đối phù hợp.
Cô A: “Quả nhiên đàn ông cao hơn 180cm thì chỉ hận không thể khắc chiều cao của mình lên bia mộ. Không viết chiều cao không được à, anh trai?”
Cô B: “Đồ chó ăn trộm ảnh, đây là luật sư Triệu Diên Gia nổi tiếng trên mạng. Anh lấy ảnh anh ấy ra để hẹn hò với gái, anh cảm thấy chúng tôi không lên mạng, không xem TV à?”
Cô C: “Thịt heo’ kiểu mới à? Luật sư tài chính thạc sĩ lương nhiều cao 185cm, muốn lừa người ta đầu tư sao? Anh cũng giỏi đấy, máy bay riêng cũng dám ghi.”
Cô D: “Xin chào, xin hỏi anh chụp trộm ảnh này của ai? Anh ấy đẹp trai thế, là người nổi tiếng trên mạng à, có tên không, tôi muốn theo dõi anh ấy.”
Triệu Diên Gia tan nát cõi lòng, không trả lời mấy cô đó. Anh muốn gỡ ứng dụng làm người ta đau lòng này.
Trước khi xóa ứng dụng, anh vào trang chủ lướt qua mấy bức ảnh của các cô gái trên đó, không thấy mẫu người mình thích, anh thản nhiên ngâm nga hát: “Xuyên qua dòng thời gian bắt đầu chuyển động theo hướng ngược lại…”
Giây tiếp theo, ánh mắt anh khựng lại, ngồi thẳng người dậy.
Anh vừa lướt đến ảnh ai?
Hiện tại anh đang tham gia một dự án, khách hàng của anh, Từ Hi Âm, Từ tổng lại đang tìm người yêu trên mạng.
Trước đây anh đã từng thấy người khác nói, chơi cái ứng dụng này xấu hổ nhất là vuốt trúng người quen. Nguyên tắc là ngay cả khi vuốt phải người quen thì nên giả vờ như không thấy, lướt qua là được.
Triệu Diên Gia cong môi cười, định vuốt sang trái là không có hứng thú nhưng tay lại vuốt sang phải, like Từ Hi Âm.
Anh tin chắc Từ tổng cũng đăng ký hội viên nên chắc chắn cô đã thấy anh like cô.
Lúc này anh thật sự mong có đồng hồ đảo ngược thời gian, để anh xuyên về lúc tay trượt ban nãy.
Giây tiếp theo mới là xấu hổ nhất, Từ Hi Âm cũng like anh, vì vậy hai người có thể trò chuyện.
Triệu Diên Gia còn đang suy nghĩ, nếu không thì mình giả vờ như mình là kẻ mạo danh đi, dự án hợp tác của hai người chưa hoàn thành, mối quan hệ hai người bây giờ mà khó xử thì không tốt lắm.
Từ Hi Âm đi thẳng vào vấn đề: “Triệu Diên Gia, luật sư Triệu, là anh à.”
Triệu thiếu gia: “Không phải.”
Từ Hi Âm: “…”
Cô im lặng một lúc rồi nói: “Nói chuyện wechat?”
Triệu Diên Gia vội trả lời: “Tôi không phải Triệu Diên Gia, tôi chỉ trộm ảnh.”
Từ Hi Âm: “Ồ.” Hiển nhiên là cô không tin.
Cô nhắn tiếp: “Vậy anh hẹn hay không? Luật sư Triệu, nếu hẹn thì 9 giờ tối mai sẽ gặp nhau ở sảnh khách sạn Thái Tây. Anh nhớ tranh thủ thời gian đi kiểm tra sức khỏe, mang theo kết quả đến.”
Triệu Diên Gia: “Thứ nhất, tôi không phải luật sư Triệu; thứ hai, tôi không hẹn; thứ ba, tôi không đi kiểm tra sức khỏe.”
Từ Hi Âm: “Kiểm tra sức khỏe của anh có vấn đề?”
Triệu thiếu gia kiêu ngạo: “Bởi vì thiếu gia đây còn nguyên tem, sạch sẽ, biết không?”
Từ Hi Âm gửi icon mỉm cười: “Tốt, tối mai gặp, Triệu Diên Gia.”
Triệu Diên Gia nhíu mày, thẹn quá hóa giận: “Từ Hi Âm, tôi nói tôi không hẹn.”
Từ Hi Âm phớt lờ.
8h45 tối hôm sau, Triệu Diên Gia xuất hiện ở sảnh khách sạn Thái Tây. Anh không hiểu mình đến đây làm gì, thực ra anh chỉ muốn biết Từ Hi Âm có hẹn với người đàn ông khác không.
Từ Hi Âm đang nhấp ngụm rượu, trên đầu gối để một xấp tài liệu, máy tính để bên sô pha, cô ngước lên nhìn thấy Triệu Diên Gia.
Cô cười khẽ, phất tay gọi quản lý giúp cô thu dọn tài liệu, đứng dậy bảo Triệu Diên Gia theo cô lên lầu.
Hai người vào thang máy.
Triệu Diên Gia biết khách sạn này thuộc về gia đình Từ Hi Âm nên hỏi: “Cô thường dẫn đàn ông về khách sạn này?”
Từ Hi Âm liếc anh: “Việc này quan trọng sao?”
Dĩ nhiên là rất quan trọng, Triệu Diên Gia tức giận nghĩ, đây là lần đầu tiên của anh, nếu cô rất giỏi thì chẳng phải anh sẽ mất mặt sao?
Rốt cuộc thì anh đến đây làm gì, nếu bây giờ đột nhiên nói với Từ Hi Âm là rời đi thì có phải càng mất mặt hơn không?
Anh im lặng suốt dọc đường đi theo Từ Hi Âm. Đến khi bước vào phòng riêng của cô.
Từ Hi Âm nói: “Không, anh là người đàn ông đầu tiên tôi đưa về.”
Cô nói, kiễng chân níu cổ Triệu Diên Gia, kề sát mặt anh, nhìn làn da anh từ từ ửng hồng, cô hít nhẹ một hơi, ấm áp, cười khẽ: “Thật trùng hợp, mới đăng ký thì lướt trúng anh, tôi cũng là lần đầu tiên. Triệu Diên Gia, có muốn cùng nhau thử không?”
Mặt Triệu Diên Gia nổ bùm, đỏ còn hơn tôm luộc, lắp bắp: “Nhưng… nhưng chúng ta là đối tác, vi phạm đạo đức nghề nghiệp…”
“Đừng nói như thể trái luân thường đạo lý vậy.” Từ Hi Âm chỉ hỏi, “Rốt cuộc có làm không?”
“… Làm.”
—Hết toàn truyện—
/82
|