Hai anh em tắm rửa xong, thong dong đi dạo trên phố, xa xa là những hòn đảo nhỏ mù sương, hoàng hôn phủ lên con phố họ đã qua lại nhiều lần một màu đỏ nhạt.
Triệu Diên Gia mua mấy ly trà sữa, trên đường cậu không kiềm được mà hút một hơi, mùi vị vẫn không ngon như trước nhưng vị giác của cậu dường như đã quen bị tra tấn, bất giác đã uống hết một ly đường hóa học pha nước.
Cậu nghiêm túc quan sát cửa hàng trong trung tâm thị trấn, nói: “Anh, không phải anh còn phân vân việc mở cửa hàng gì ở đây sao, em thấy du lịch ở Nam Nhật phát triển khá tốt, các dịch vụ đi kèm cũng dần mọc lên nhưng trong trấn không có quán café lớn. Ở đây có người trẻ, không thể không có nhu cầu xã giao, dĩ nhiên tiệm thịt nướng, quán ăn khuya cũng có thể làm nơi xã giao nhưng những nơi đó không như quán café.
Giống như khái niệm “Không gian thứ ba*” của Starbucks, chúng ta chỉ cần hạ thấp giá thành café. Không gian thứ ba cũng có thể hoạt động ở nơi những thị trường thấp, giá thành Starbucks cao, khách hàng mục tiêu là những nhân viên văn phòng ở thành phố, chúng ta không cần chọn hạt café quá ngon và máy pha café, tập trung vào nhóm khách hàng tiêu dùng tại thị trấn. Bởi vì bất kể thành phố hay huyện lỵ, trong hay ngoài nước, người hiểu café không nhiều, điều mọi người thích chỉ là bầu không khí, có thể tụ tập bạn bè, chụp ảnh, đăng lên vòng bạn bè, rảnh rỗi ngồi thư giãn.”
(Chú thích: Không gian thứ ba – Third place: sau nhà và nơi làm việc. Đây là định vị mà Starbucks hướng tới.
Họđang tạo dựng lại văn hóa Starbucks ở những thị trường mới gia nhập, dựa trên 3 giá trị cốt lõi: con người, sự sáng tạo và thiết kế không gian.
Thực tế, Howard Schultz không phải là người nghĩ ra khái niệm này, nhưng Starbucks thành công vì là nơi đầu tiên định nghĩa được một không gian mang bản sắc xã hội hơn, nơi con người có thể lai vãng để trốn thoát khỏi những áp lực của cuộc sống và công việc.
15-20 năm trước, Starbucks là nơi người phục vụ biết rõ khẩu vị của bạn, phục vụđồ uống nhanh chóng và không bị làm phiền, được yên tĩnh suy nghĩ trong một không gian được thiết kế gợi nhớđến thành phố nơi bạn sinh sống.
Ngày nay, Starbucks là nơi bạn có thể tùy ý mix loại đồ uống, tương tác với bạn bè qua mạng xã hội, trong không gian âm nhạc đầy màu sắc và tất nhiên, vẫn phải trả tiền để mua cảm giác mình thuộc về nơi này.)
Triệu Diên Gia tiếp tục: “Trong thị trấn có hơn 20 tiệm trà sữa nhưng không có một quán café nào, chúng ta mở chắc chắn sẽ mang tới một xu hướng tiêu dùng mới, phong cách trang trí độc đáo, khách du lịch cũng đến tiêu dùng.”
Giang Hướng Hoài quay sang nhìn cậu: “Em có nghĩ đến việc lỗ tụt quần chưa?”
“Sao vậy được? Anh nhìn người Ý đi, vương quốc café, chỉ yêu espresso của họ, mắng cafe American large của Starbucks là nước WC, tẩy chay các kiểu, nhưng giờ thì café nước WC cũng tiến quân vào Ý. Huyện Nam Nhật thiếu văn hóa café, nhưng anh có thể làm người tiên phong, chưa kể việc kinh doanh ăn uống có đi xuống cũng là xu thế chung, trung tâm huyện là hướng đầu tư tương lai của nhiều công ty cung cấp dịch vụ ăn uống.”
Triệu Diên Gia hoạch định bản đồ kinh doanh rõ ràng: “Giá thuê mặt bằng ở huyện Nam Nhật thấp, tiền cũng không thành vấn đề, chúng ta có thể thuê mấy cửa hàng, ở giữa là quán café, bên trái là cửa hàng hoa, bên phải là quán rượu, Chúng ta chắc chắn có thể biến thành một địa điểm mới ở Nam Nhật.”
Nói xong thấy Giang Hướng Hoài vẫn không có phản ứng gì, hơi sốt ruột: “Anh, nếu anh không mở thì em tìm ba em tới đầu tư.”
“Em không làm luật sư nữa à?”
Triệu Diên Gia nhụt chí: “Vậy cũng không phải, em còn muốn quay lại Minh Địch làm luật sư, tuy nói làm luật sư ở Khai Luân cũng thú vị nhưng em muốn đi sân golf, muốn trại nuôi ngựa, muốn café pha máy, muốn đua xe, đi máy bay với du thuyền… nhớ ba mẹ, nhớ dáng vẻ chị đánh em…”
“…” Giang Hướng Hoài nói, “Làm luật sư tư bản không có thời gian làm những việc đó.”
Triệu Diên Gia nhe răng cười hì hì: “Em có nha, vì em là VIP đi cửa sau.”
“…”
Tối nay Hà Nghiên Minh lại đến ăn ké cơm nhà họ Chu.
Anh với Triệu Diên Gia giành ăn chân gà, hai người ngồi chồm hổm bên bếp, anh một cái, em một cái, ăn miệng mồm bóng nhẫy mỡ. Mặc dù nhà họ Chu ăn uống không quá quy củ nhưng Thái Mai cũng không thể nhìn hai người như vậy, đánh mỗi người một cái: “Quỷ chết đói đầu thai à?”
Triệu Diên Gia còn nhân cơ hội nói: “Mệ Thái, rót giùm con ly coca lạnh với ạ.”
Hà Nghiên Minh: “Cho con nữa!” Anh xắn tay áo sơ mi lên lộ bắp tay.
Triệu Diên Gia tò mò săm soi: “Luật sư Hà, không phải anh nói anh từng là đại ca trong trường sao, thái tử gia Khai Luân, anh cho em xem ảnh cánh tay xăm trổ mà, sao giờ không có?”
Hà Nghiên Minh ho nhẹ: “… Làm luật sư thì phải xóa, nếu không đâu giống một luật sư đáng tin cậy, phải không? Anh không đùa với cậu đâu, trước đây anh xăm một con chim ưng sau lưng, tay trái đầu hổ, tay phải đầu sư tử, anh đi giải quyết vụ án, đương sự cứ cảm thấy như anh đến đánh nhau, không giống luật sư đi giục nợ mà giống đại ca xã hội đen chuyên cho vay nặng lãi, mất hình tượng quá.”
Triệu Diên Gia: “Thật sao?”
“Giả.” Chu Chức Trừng phá đám không thương tiếc, “Ảnh chụp anh ấy xăm mình đều là giả, trước kia muốn làm đại ca trường, không xăm thì tổn hại uy danh mà lại sợ đau muốn chết nên đi mua một đống hình xăm dán lên giả vờ làm đại ca.”
Hà Nghiên Minh da mặt dày đến đâu cũng không chịu nổi sự chế nhạo của Triệu Diên Gia với Diệp Bạch, thẹn quá hóa giận: “Ngày mai anh đi xăm, xăm hai cái đầu hổ!”
Mệ Thái cầm mấy lon coca lạnh, cười nói: “Lần trước lão Hà nói, nếu con dám xăm rồi không có khách hàng, ông ấy sẽ cho con nhảy xuống biển Nam Nhật.”
Bà rất quan tâm Lý Nhã Phương đang khép nép ngồi một bên, dịu giọng: “Nhã Phương, ăn nhiều lên con, đừng khách sáo với ôn mệ. Ôn mệ đều thích náo nhiệt, mấy đứa nhỏ tụi con chịu đến là nể mặt ông bà già đây rồi.”
Lý Nhã Phương vụng về không biết nên nói gì nhưng trong lòng vô cùng biết ơn mệ Thái và chị Chu.
Lúc cô mới ra khỏi trại tạm giam, cha mẹ không đến đón, thậm chí trên phiên tòa xử cô họ cũng không có mặt. Có lẽ họ đã quên mất cô đã liên tục gửi tiền để đáp ứng nhu cầu của họ, số tiền cô phạm tội có được cũng chưa từng tiêu cho bản thân mình, khi đó bố mẹ cô vẫn còn nói cô là niềm tự hào của họ. Khi cô trở thành tội phạm thì đột nhiên biến thành nỗi ô nhục của cha mẹ, không phải là con gái họ.
Lúc ở Trung tâm cải tạo giam giữ trẻ vị thành niên, cô thường nghe một số người lén mắng luật sư trợ giúp pháp lý cho họ, vì họ không tin luật sư thực sự muốn tốt cho họ.
“Bọn họ đến chỉ để hoàn thành nhiệm vụ, luật sư đều muốn kiếm tiền, ngay cả người nhà chúng ta còn không muốn chi tiền thuê luật sư cho chúng ta thì mơ gì đến một người không hề có quan hệ với chúng ta, chỉ quan tâm đ ến việc kinh doanh của họ sẽ giúp chúng ta chứ?”
“Đúng vậy, người nhà vì chúng ta phạm tội cảm thấy mất mặt, luật sư chẳng lẽ đối xử tốt với chúng ta hơn người nhà? Làm gì có người tốt như vậy, có thì họ cũng sợ chúng ta.”
“Họ đều sợ chúng ta lại phạm tội với họ.” Có người cười nói: “Chúng ta là ung nhọt của xã hội.”
“Hơn nữa luật sư đến cũng vô ích, không phải cũng phải ngồi tù sao, luật sư có tác dụng rất nhỏ, gần như là lừa tiền vậy.”
“Nếu có người giúp tôi, tôi cũng không đến mức phạm tội…”
Lý Nhã Phương rất ít khi tham gia cuộc trò chuyện của họ, trong lúc chờ xét xử cô đã tự kết án mình. Chẳng lẽ không phải sao, họ đã phạm tội, hại người, vốn dĩ là khối u ác tính của xã hội, bản thân phạm tội sao có thể đi trách người khác, trách xã hội không giúp mình? Cô cũng âm thầm tự hỏi bản thân, hỏi những người tội phạm khác, vì sao có những người cuộc sống còn khốn khổ hơn họ mà không dấn thân vào con đường phạm tội?
Cô không biết mình sẽ bị kết án bao nhiêu năm, luật sư Chu đã đến trại giam gặp cô nhiều lần. Mỗi lần nói chuyện với cô, luật sư Chu đều bảo cô đừng quá lo, phải tin tưởng vào luật sư bào chữa của mình.
Lần đầu tiên cô cảm động là khi chị Chu đột nhiên hỏi: “Em còn đau dạ dày không? Chị xem bài đăng trước kia em nói em còn trẻ vậy mà đã đau dạ dày. Nếu em còn đau thì nói, chị sẽ giúp em nói với cảnh sát, nhờ họ liên hệ bác sĩ, đừng để còn nhỏ vậy mà cơ thể đã tổn thương.”
Cô không thể khống chế được cảm xúc, rơi nước mắt vì sự quan tâm, tình cảm của người xa lạ này.
Sau đó, gặp lại nhau tại tòa án, giữa rất nhiều luật sư, cô nhìn thoáng qua đã nhận ra chị Chu.
Chị Chu ngồi ở ghế luật sư bào chữa, buộc tóc đuôi ngựa thấp đơn giản, chị đang đọc tài liệu trong tay. Khác với những luật sư mặc vest mang giày da đầy tính công kích, trên người chị không có khí chất lạnh lẽo sắc bén, ngược lại rất ôn hòa, làm người ta cảm thấy yên tâm.
Vụ án kiểu này có rất nhiều đồng phạm, có thể nhìn thấy đủ kiểu luật sư, có người thờ ơ làm thủ tục chiếu lệ theo quy định, có người kích động đến mức suýt gây gổ với công tố viên, cũng có người bị công tố viên ép hỏi đến toát mồ hôi lạnh, liên tục chỉnh kính. Nhưng chị Chu lại rất bình tĩnh, tự chủ. Trong quá trình tranh luận tại tòa, chị chỉ đưa ra chứng cứ, nói ít hơn những luật sư khác rất nhiều.
Trong khi chờ tuyên án, có đồng phạm khó ưa, khi đó hắn cũng là bạn trai cô, cười chế giễu: “Đây là luật sư miễn phí, thấy chưa? Không có tiền thì không có luật sư tốt giúp cô đấu tranh đúng cách.”
Cô không định trả lời, cũng không trả lời được, vì cảnh sát tòa án đã cảnh cáo họ không được nói chuyện.
Thật lâu sau đó, chị Chu mới nói với cô: “Vì em là thiếu nữ vị thành niên, mấy đồng phạm khác đều là nam giới độ tuổi hai mươi ba mươi, công tố viên đã có ý định rõ ràng trong đầu, thẩm phán và công tố viên nghe nhiều mệt mỏi, thẩm phán đã nghe quá nhiều luật sư đưa ra những lời phát biểu lừa tình, chúng ta chỉ trình bày chứng cứ thật lại càng dễ đạt được thiện cảm, huống hồ em chỉ là tòng phạm.”
Quả thật cuối cùng cô là người nhận được mức án nhẹ nhất.
Trong thời gian cô thụ án trong trại giam, chị Chu thường xuyên đến thăm cô, dạy cô học, trò chuyện với cô, bảo cô cải tạo tốt, học hành chăm chỉ, sau này ra ngoài bắt đầu lại cuộc sống.
Cô không cảm thấy mình có thể sống cuộc đời mới: “Chị Chu, phạm tội ngồi tù thì cả đời không thể hòa nhập được với xã hội. Em là kẻ có tội, em đã làm sai, là người xấu.”
Cô nhớ câu trả lời của chị Chu khi đó. “Là người có tội nhưng không hẳn là người xấu.”
Cô nghe không hiểu.
“Nghe có vẻ sai đúng không? Nhưng tội là sự phán xét của pháp luật với em, đạo đức là cái nhìn của người thường với em. Có câu, hình phạt là tước bỏ quyền lợi của con người và áp đặt đạo đức khiển trách. Có hơn 400 tội trong luật hình sự, mỗi tội danh có mức độ gây hại khác nhau cho xã hội, hình phạt tương ứng dĩ nhiên cũng khác nhau, mà sự phán xét về mặt đạo đức của người bình thường đối với tội phạm cũng khác nhau. Có những kẻ phạm tội không thể tha thứ về mặt đạo đức như ác ý tước đoạt mạng sống của người khác, hãm hiếp, bắt cóc phụ nữ trẻ em…
Nhưng em chỉ phạm sai lầm nhỏ, hình phạt ngoài việc trừng phạt còn có tác dụng cải tạo và giáo dục. Đứa trẻ mắc lỗi đã sửa sai tốt thì tất nhiên đáng được tha thứ.”
Cô tiếp tục hỏi: “Nhưng mà… mọi người sẽ khinh thường người từng ngồi tù.”
“Hồ sơ phạm tội của trẻ vị thành niên được niêm phong, nếu vẫn có người biết thì trước hết chúng ta xem nó như cái giá phải trả cho việc làm sai, nhắc nhở bản thân không thể tiếp tục đi vào con đường sai lầm nữa, bởi vì trên đời này còn nhiều người bất kể thế nào cũng không đi lên con đường tội phạm.” Giọng chị Chu bình thản, “Sau đó chúng ta lại tự nhủ, đây là thành kiến, họ không có cơ hội quen biết những người đã hối cải để làm con người mới, đó là điều tiếc nuối của họ.”
…
Thật ra những đạo lý đó cô đều hiểu, nhưng cô cũng cần người nói rõ ràng ra với cô, an ủi cô, để cô sắp xếp lại cảm xúc của mình.
Ngày cô ra tù, cô bước khỏi khu trại giam, người đứng trước cổng đón cô là chị Chu, phía sau là tiếng cửa sắt từ từ đóng lại, tiếng cửa rỉ sét kèn kẹt nặng nề, trong nháy mắt cô muốn quay đầu lại nhìn, nhưng chị Chu nói với cô: “Nhã Phương, đừng quay đầu lại, tiếp tục đi về phía trước.”
Đó là một ngày nắng nóng, ánh nắng tươi đẹp đến chói mắt, tất cả mạ lên một quầng sáng hư ảo.
Cô phải đi đến ánh sáng.
…
Ăn tối xong, mọi người tiếp tục ngồi trong sân nói chuyện, Triệu Diên Gia với Hà Nghiên Minh mỗi người chiếm một chiếc ghế mây, thảnh thơi đung đưa ghế. Diệp Bạch cũng muốn ngồi, lắc mấy cái muốn đuổi Triệu Diên Gia xuống nhưng mông Triệu Diên Gia như bị dán vào ghế, hai tay ghì chặt ghế mây không chịu đứng lên.
Bên kia, Giang Hướng Hoài rất tự nhiên nắm tay Chu Chức Trừng dưới gầm bàn, lén lút giữ lấy tay cô. Trước đây cô từng thấy tay anh rất đẹp, nhất là khi đan với tay cô. Bàn tay anh chậm rãi len vào khe hở tay cô, siết chặt, anh còn véo nhẹ lòng bàn tay cô.
Anh cảm thấy tiếc nuối nhất là hôm nay không hôn cô. Ban ngày có Lý Nhã Phương, lúc này đông người thế này cũng không thích hợp, tối thì cô lại ở nhà với ôn mệ.
Muốn cưới.
Chu Chức Trừng quay sang nhìn anh, khoảng cách giữa hai người rất gần, cô chỉ nói: “Giang Hướng Hoài, còn một chuyện em chưa tha thứ cho anh.”
“Chuyện gì?”
Cô vẫn thành thật như trước, trước kia chân thành yêu anh, giờ thẳng thắn nói với anh: “Em tỏ tình với anh bị từ chối, rất nhiều người biết chuyện đó, Hứa Mân An vẫn còn chế nhạo chuyện đó trong nhóm bạn học.”
Giọng cô không lớn không nhỏ, trong sân chỉ bấy nhiêu nên tự nhiên những người khác cũng nghe thấy.
Người nhà đàng gái Hà Nghiên Minh bật dậy, tức tối: “Hay cho luật sư Giang cao cao tại thượng, hóa ra còn dám ức hiếp Trừng Trừng chúng ta. Đêm nay cậu muốn bước khỏi nhà họ Chu thì bước qua khỏi cửa đại ca huyện Nam Nhật Hà Nghiên Minh tôi đây.”
Diệp Bạch cũng không giành ghế nữa, quay lại nhìn Giang Hướng Hoài bằng ánh mắt nhìn sở khanh, rồi không nhịn được chê: “”Luật sư Hà, nói khoác cũng thăng cấp sao, từ đại ca trường biến thành đại ca huyện rồi.”
Triệu Diên Gia nảy ra ý tưởng tệ hại: “Anh, bắt chước anh Bỉnh Trừng đi, quỳ xuống tỏ tình ngay.”
“Đúng đó, giờ cậu tỏ tình để Trừng Trừng từ chối một lần.” Hà Nghiên Minh nói.
Diệp Bạch bên cạnh nhắc nhở: “Mấy đại ca, quỳ một gối xuống đất là cầu hôn, không phải tỏ tình.”
Giang Hướng Hoài đương nhiên sẵn lòng quỳ xuống cầu hôn nhưng trên người anh bây giờ không có gì, không nhẫn không hoa.
Anh đang phân vân thì Triệu Diên Gia và Hà Nghiên Minh đã đè anh quỳ xuống đất.
Diệp Bạch kéo nắp lon coca đưa anh, nói dùng làm nhẫn.
Giang Hướng Hoài cầm “nhẫn”, quỳ một chân, ngước mắt nhìn Chu Chức Trừng đang cười, xung quanh là bạn bè, người thân của cô, khoảng sân này là nơi cô đã sống hơn 20 năm, cô không hề thấy xấu hổ lúng túng, đột nhiên tâm trạng lại như một đứa trẻ, muốn anh tỏ tình trước mặt mọi người, cô từ chối một lần, đòi công bằng như trẻ con.
Nhưng vốn dĩ từ đầu là lỗi của anh.
Anh thầm thở dài, mặt mày thả lỏng cũng hiện ý cười, một tay nắm tay Trừng Trừng, một tay cầm chiếc khóa lon màu bạc.
“Trừng Trừng, anh thích em, không, anh yêu em…”
Đây là lời năm đó Trừng Trừng nói với anh, anh vẫn luôn ghi nhớ.
Chưa kịp nói xong, anh cảm thấy có người đá vào túi quần anh, làm gián đoạn suy nghĩ của anh, phá hủy bầu không khí mà anh dày công tạo dựng.
Người đó lại đá nhẹ vào túi quần anh.
Giang Hướng Hoài giữ nụ cười nhẹ trên mặt, trên lông mày lại hiện lên vẻ nguy hiểm, quay đầu: “Triệu Diên Gia, không muốn sống nữa phải không?”
Giọng Triệu Diên Gia lí nhí: “Không phải, anh, áo… mưa… áo mưa… rớt… rớt ra ngoài…”
Chân cậu không còn giữ được nữa.
Trong bóng tối, “cạch” một tiếng, gói áo mưa màu bạc trong túi rơi xuống đất.
Ánh mắt mọi người đồng loạt nhìn sang theo bản năng.
“Súc sinh!” Ôn Chu trong bếp túm vỉ đập ruồi lên, giận điên.
Triệu Diên Gia mua mấy ly trà sữa, trên đường cậu không kiềm được mà hút một hơi, mùi vị vẫn không ngon như trước nhưng vị giác của cậu dường như đã quen bị tra tấn, bất giác đã uống hết một ly đường hóa học pha nước.
Cậu nghiêm túc quan sát cửa hàng trong trung tâm thị trấn, nói: “Anh, không phải anh còn phân vân việc mở cửa hàng gì ở đây sao, em thấy du lịch ở Nam Nhật phát triển khá tốt, các dịch vụ đi kèm cũng dần mọc lên nhưng trong trấn không có quán café lớn. Ở đây có người trẻ, không thể không có nhu cầu xã giao, dĩ nhiên tiệm thịt nướng, quán ăn khuya cũng có thể làm nơi xã giao nhưng những nơi đó không như quán café.
Giống như khái niệm “Không gian thứ ba*” của Starbucks, chúng ta chỉ cần hạ thấp giá thành café. Không gian thứ ba cũng có thể hoạt động ở nơi những thị trường thấp, giá thành Starbucks cao, khách hàng mục tiêu là những nhân viên văn phòng ở thành phố, chúng ta không cần chọn hạt café quá ngon và máy pha café, tập trung vào nhóm khách hàng tiêu dùng tại thị trấn. Bởi vì bất kể thành phố hay huyện lỵ, trong hay ngoài nước, người hiểu café không nhiều, điều mọi người thích chỉ là bầu không khí, có thể tụ tập bạn bè, chụp ảnh, đăng lên vòng bạn bè, rảnh rỗi ngồi thư giãn.”
(Chú thích: Không gian thứ ba – Third place: sau nhà và nơi làm việc. Đây là định vị mà Starbucks hướng tới.
Họđang tạo dựng lại văn hóa Starbucks ở những thị trường mới gia nhập, dựa trên 3 giá trị cốt lõi: con người, sự sáng tạo và thiết kế không gian.
Thực tế, Howard Schultz không phải là người nghĩ ra khái niệm này, nhưng Starbucks thành công vì là nơi đầu tiên định nghĩa được một không gian mang bản sắc xã hội hơn, nơi con người có thể lai vãng để trốn thoát khỏi những áp lực của cuộc sống và công việc.
15-20 năm trước, Starbucks là nơi người phục vụ biết rõ khẩu vị của bạn, phục vụđồ uống nhanh chóng và không bị làm phiền, được yên tĩnh suy nghĩ trong một không gian được thiết kế gợi nhớđến thành phố nơi bạn sinh sống.
Ngày nay, Starbucks là nơi bạn có thể tùy ý mix loại đồ uống, tương tác với bạn bè qua mạng xã hội, trong không gian âm nhạc đầy màu sắc và tất nhiên, vẫn phải trả tiền để mua cảm giác mình thuộc về nơi này.)
Triệu Diên Gia tiếp tục: “Trong thị trấn có hơn 20 tiệm trà sữa nhưng không có một quán café nào, chúng ta mở chắc chắn sẽ mang tới một xu hướng tiêu dùng mới, phong cách trang trí độc đáo, khách du lịch cũng đến tiêu dùng.”
Giang Hướng Hoài quay sang nhìn cậu: “Em có nghĩ đến việc lỗ tụt quần chưa?”
“Sao vậy được? Anh nhìn người Ý đi, vương quốc café, chỉ yêu espresso của họ, mắng cafe American large của Starbucks là nước WC, tẩy chay các kiểu, nhưng giờ thì café nước WC cũng tiến quân vào Ý. Huyện Nam Nhật thiếu văn hóa café, nhưng anh có thể làm người tiên phong, chưa kể việc kinh doanh ăn uống có đi xuống cũng là xu thế chung, trung tâm huyện là hướng đầu tư tương lai của nhiều công ty cung cấp dịch vụ ăn uống.”
Triệu Diên Gia hoạch định bản đồ kinh doanh rõ ràng: “Giá thuê mặt bằng ở huyện Nam Nhật thấp, tiền cũng không thành vấn đề, chúng ta có thể thuê mấy cửa hàng, ở giữa là quán café, bên trái là cửa hàng hoa, bên phải là quán rượu, Chúng ta chắc chắn có thể biến thành một địa điểm mới ở Nam Nhật.”
Nói xong thấy Giang Hướng Hoài vẫn không có phản ứng gì, hơi sốt ruột: “Anh, nếu anh không mở thì em tìm ba em tới đầu tư.”
“Em không làm luật sư nữa à?”
Triệu Diên Gia nhụt chí: “Vậy cũng không phải, em còn muốn quay lại Minh Địch làm luật sư, tuy nói làm luật sư ở Khai Luân cũng thú vị nhưng em muốn đi sân golf, muốn trại nuôi ngựa, muốn café pha máy, muốn đua xe, đi máy bay với du thuyền… nhớ ba mẹ, nhớ dáng vẻ chị đánh em…”
“…” Giang Hướng Hoài nói, “Làm luật sư tư bản không có thời gian làm những việc đó.”
Triệu Diên Gia nhe răng cười hì hì: “Em có nha, vì em là VIP đi cửa sau.”
“…”
Tối nay Hà Nghiên Minh lại đến ăn ké cơm nhà họ Chu.
Anh với Triệu Diên Gia giành ăn chân gà, hai người ngồi chồm hổm bên bếp, anh một cái, em một cái, ăn miệng mồm bóng nhẫy mỡ. Mặc dù nhà họ Chu ăn uống không quá quy củ nhưng Thái Mai cũng không thể nhìn hai người như vậy, đánh mỗi người một cái: “Quỷ chết đói đầu thai à?”
Triệu Diên Gia còn nhân cơ hội nói: “Mệ Thái, rót giùm con ly coca lạnh với ạ.”
Hà Nghiên Minh: “Cho con nữa!” Anh xắn tay áo sơ mi lên lộ bắp tay.
Triệu Diên Gia tò mò săm soi: “Luật sư Hà, không phải anh nói anh từng là đại ca trong trường sao, thái tử gia Khai Luân, anh cho em xem ảnh cánh tay xăm trổ mà, sao giờ không có?”
Hà Nghiên Minh ho nhẹ: “… Làm luật sư thì phải xóa, nếu không đâu giống một luật sư đáng tin cậy, phải không? Anh không đùa với cậu đâu, trước đây anh xăm một con chim ưng sau lưng, tay trái đầu hổ, tay phải đầu sư tử, anh đi giải quyết vụ án, đương sự cứ cảm thấy như anh đến đánh nhau, không giống luật sư đi giục nợ mà giống đại ca xã hội đen chuyên cho vay nặng lãi, mất hình tượng quá.”
Triệu Diên Gia: “Thật sao?”
“Giả.” Chu Chức Trừng phá đám không thương tiếc, “Ảnh chụp anh ấy xăm mình đều là giả, trước kia muốn làm đại ca trường, không xăm thì tổn hại uy danh mà lại sợ đau muốn chết nên đi mua một đống hình xăm dán lên giả vờ làm đại ca.”
Hà Nghiên Minh da mặt dày đến đâu cũng không chịu nổi sự chế nhạo của Triệu Diên Gia với Diệp Bạch, thẹn quá hóa giận: “Ngày mai anh đi xăm, xăm hai cái đầu hổ!”
Mệ Thái cầm mấy lon coca lạnh, cười nói: “Lần trước lão Hà nói, nếu con dám xăm rồi không có khách hàng, ông ấy sẽ cho con nhảy xuống biển Nam Nhật.”
Bà rất quan tâm Lý Nhã Phương đang khép nép ngồi một bên, dịu giọng: “Nhã Phương, ăn nhiều lên con, đừng khách sáo với ôn mệ. Ôn mệ đều thích náo nhiệt, mấy đứa nhỏ tụi con chịu đến là nể mặt ông bà già đây rồi.”
Lý Nhã Phương vụng về không biết nên nói gì nhưng trong lòng vô cùng biết ơn mệ Thái và chị Chu.
Lúc cô mới ra khỏi trại tạm giam, cha mẹ không đến đón, thậm chí trên phiên tòa xử cô họ cũng không có mặt. Có lẽ họ đã quên mất cô đã liên tục gửi tiền để đáp ứng nhu cầu của họ, số tiền cô phạm tội có được cũng chưa từng tiêu cho bản thân mình, khi đó bố mẹ cô vẫn còn nói cô là niềm tự hào của họ. Khi cô trở thành tội phạm thì đột nhiên biến thành nỗi ô nhục của cha mẹ, không phải là con gái họ.
Lúc ở Trung tâm cải tạo giam giữ trẻ vị thành niên, cô thường nghe một số người lén mắng luật sư trợ giúp pháp lý cho họ, vì họ không tin luật sư thực sự muốn tốt cho họ.
“Bọn họ đến chỉ để hoàn thành nhiệm vụ, luật sư đều muốn kiếm tiền, ngay cả người nhà chúng ta còn không muốn chi tiền thuê luật sư cho chúng ta thì mơ gì đến một người không hề có quan hệ với chúng ta, chỉ quan tâm đ ến việc kinh doanh của họ sẽ giúp chúng ta chứ?”
“Đúng vậy, người nhà vì chúng ta phạm tội cảm thấy mất mặt, luật sư chẳng lẽ đối xử tốt với chúng ta hơn người nhà? Làm gì có người tốt như vậy, có thì họ cũng sợ chúng ta.”
“Họ đều sợ chúng ta lại phạm tội với họ.” Có người cười nói: “Chúng ta là ung nhọt của xã hội.”
“Hơn nữa luật sư đến cũng vô ích, không phải cũng phải ngồi tù sao, luật sư có tác dụng rất nhỏ, gần như là lừa tiền vậy.”
“Nếu có người giúp tôi, tôi cũng không đến mức phạm tội…”
Lý Nhã Phương rất ít khi tham gia cuộc trò chuyện của họ, trong lúc chờ xét xử cô đã tự kết án mình. Chẳng lẽ không phải sao, họ đã phạm tội, hại người, vốn dĩ là khối u ác tính của xã hội, bản thân phạm tội sao có thể đi trách người khác, trách xã hội không giúp mình? Cô cũng âm thầm tự hỏi bản thân, hỏi những người tội phạm khác, vì sao có những người cuộc sống còn khốn khổ hơn họ mà không dấn thân vào con đường phạm tội?
Cô không biết mình sẽ bị kết án bao nhiêu năm, luật sư Chu đã đến trại giam gặp cô nhiều lần. Mỗi lần nói chuyện với cô, luật sư Chu đều bảo cô đừng quá lo, phải tin tưởng vào luật sư bào chữa của mình.
Lần đầu tiên cô cảm động là khi chị Chu đột nhiên hỏi: “Em còn đau dạ dày không? Chị xem bài đăng trước kia em nói em còn trẻ vậy mà đã đau dạ dày. Nếu em còn đau thì nói, chị sẽ giúp em nói với cảnh sát, nhờ họ liên hệ bác sĩ, đừng để còn nhỏ vậy mà cơ thể đã tổn thương.”
Cô không thể khống chế được cảm xúc, rơi nước mắt vì sự quan tâm, tình cảm của người xa lạ này.
Sau đó, gặp lại nhau tại tòa án, giữa rất nhiều luật sư, cô nhìn thoáng qua đã nhận ra chị Chu.
Chị Chu ngồi ở ghế luật sư bào chữa, buộc tóc đuôi ngựa thấp đơn giản, chị đang đọc tài liệu trong tay. Khác với những luật sư mặc vest mang giày da đầy tính công kích, trên người chị không có khí chất lạnh lẽo sắc bén, ngược lại rất ôn hòa, làm người ta cảm thấy yên tâm.
Vụ án kiểu này có rất nhiều đồng phạm, có thể nhìn thấy đủ kiểu luật sư, có người thờ ơ làm thủ tục chiếu lệ theo quy định, có người kích động đến mức suýt gây gổ với công tố viên, cũng có người bị công tố viên ép hỏi đến toát mồ hôi lạnh, liên tục chỉnh kính. Nhưng chị Chu lại rất bình tĩnh, tự chủ. Trong quá trình tranh luận tại tòa, chị chỉ đưa ra chứng cứ, nói ít hơn những luật sư khác rất nhiều.
Trong khi chờ tuyên án, có đồng phạm khó ưa, khi đó hắn cũng là bạn trai cô, cười chế giễu: “Đây là luật sư miễn phí, thấy chưa? Không có tiền thì không có luật sư tốt giúp cô đấu tranh đúng cách.”
Cô không định trả lời, cũng không trả lời được, vì cảnh sát tòa án đã cảnh cáo họ không được nói chuyện.
Thật lâu sau đó, chị Chu mới nói với cô: “Vì em là thiếu nữ vị thành niên, mấy đồng phạm khác đều là nam giới độ tuổi hai mươi ba mươi, công tố viên đã có ý định rõ ràng trong đầu, thẩm phán và công tố viên nghe nhiều mệt mỏi, thẩm phán đã nghe quá nhiều luật sư đưa ra những lời phát biểu lừa tình, chúng ta chỉ trình bày chứng cứ thật lại càng dễ đạt được thiện cảm, huống hồ em chỉ là tòng phạm.”
Quả thật cuối cùng cô là người nhận được mức án nhẹ nhất.
Trong thời gian cô thụ án trong trại giam, chị Chu thường xuyên đến thăm cô, dạy cô học, trò chuyện với cô, bảo cô cải tạo tốt, học hành chăm chỉ, sau này ra ngoài bắt đầu lại cuộc sống.
Cô không cảm thấy mình có thể sống cuộc đời mới: “Chị Chu, phạm tội ngồi tù thì cả đời không thể hòa nhập được với xã hội. Em là kẻ có tội, em đã làm sai, là người xấu.”
Cô nhớ câu trả lời của chị Chu khi đó. “Là người có tội nhưng không hẳn là người xấu.”
Cô nghe không hiểu.
“Nghe có vẻ sai đúng không? Nhưng tội là sự phán xét của pháp luật với em, đạo đức là cái nhìn của người thường với em. Có câu, hình phạt là tước bỏ quyền lợi của con người và áp đặt đạo đức khiển trách. Có hơn 400 tội trong luật hình sự, mỗi tội danh có mức độ gây hại khác nhau cho xã hội, hình phạt tương ứng dĩ nhiên cũng khác nhau, mà sự phán xét về mặt đạo đức của người bình thường đối với tội phạm cũng khác nhau. Có những kẻ phạm tội không thể tha thứ về mặt đạo đức như ác ý tước đoạt mạng sống của người khác, hãm hiếp, bắt cóc phụ nữ trẻ em…
Nhưng em chỉ phạm sai lầm nhỏ, hình phạt ngoài việc trừng phạt còn có tác dụng cải tạo và giáo dục. Đứa trẻ mắc lỗi đã sửa sai tốt thì tất nhiên đáng được tha thứ.”
Cô tiếp tục hỏi: “Nhưng mà… mọi người sẽ khinh thường người từng ngồi tù.”
“Hồ sơ phạm tội của trẻ vị thành niên được niêm phong, nếu vẫn có người biết thì trước hết chúng ta xem nó như cái giá phải trả cho việc làm sai, nhắc nhở bản thân không thể tiếp tục đi vào con đường sai lầm nữa, bởi vì trên đời này còn nhiều người bất kể thế nào cũng không đi lên con đường tội phạm.” Giọng chị Chu bình thản, “Sau đó chúng ta lại tự nhủ, đây là thành kiến, họ không có cơ hội quen biết những người đã hối cải để làm con người mới, đó là điều tiếc nuối của họ.”
…
Thật ra những đạo lý đó cô đều hiểu, nhưng cô cũng cần người nói rõ ràng ra với cô, an ủi cô, để cô sắp xếp lại cảm xúc của mình.
Ngày cô ra tù, cô bước khỏi khu trại giam, người đứng trước cổng đón cô là chị Chu, phía sau là tiếng cửa sắt từ từ đóng lại, tiếng cửa rỉ sét kèn kẹt nặng nề, trong nháy mắt cô muốn quay đầu lại nhìn, nhưng chị Chu nói với cô: “Nhã Phương, đừng quay đầu lại, tiếp tục đi về phía trước.”
Đó là một ngày nắng nóng, ánh nắng tươi đẹp đến chói mắt, tất cả mạ lên một quầng sáng hư ảo.
Cô phải đi đến ánh sáng.
…
Ăn tối xong, mọi người tiếp tục ngồi trong sân nói chuyện, Triệu Diên Gia với Hà Nghiên Minh mỗi người chiếm một chiếc ghế mây, thảnh thơi đung đưa ghế. Diệp Bạch cũng muốn ngồi, lắc mấy cái muốn đuổi Triệu Diên Gia xuống nhưng mông Triệu Diên Gia như bị dán vào ghế, hai tay ghì chặt ghế mây không chịu đứng lên.
Bên kia, Giang Hướng Hoài rất tự nhiên nắm tay Chu Chức Trừng dưới gầm bàn, lén lút giữ lấy tay cô. Trước đây cô từng thấy tay anh rất đẹp, nhất là khi đan với tay cô. Bàn tay anh chậm rãi len vào khe hở tay cô, siết chặt, anh còn véo nhẹ lòng bàn tay cô.
Anh cảm thấy tiếc nuối nhất là hôm nay không hôn cô. Ban ngày có Lý Nhã Phương, lúc này đông người thế này cũng không thích hợp, tối thì cô lại ở nhà với ôn mệ.
Muốn cưới.
Chu Chức Trừng quay sang nhìn anh, khoảng cách giữa hai người rất gần, cô chỉ nói: “Giang Hướng Hoài, còn một chuyện em chưa tha thứ cho anh.”
“Chuyện gì?”
Cô vẫn thành thật như trước, trước kia chân thành yêu anh, giờ thẳng thắn nói với anh: “Em tỏ tình với anh bị từ chối, rất nhiều người biết chuyện đó, Hứa Mân An vẫn còn chế nhạo chuyện đó trong nhóm bạn học.”
Giọng cô không lớn không nhỏ, trong sân chỉ bấy nhiêu nên tự nhiên những người khác cũng nghe thấy.
Người nhà đàng gái Hà Nghiên Minh bật dậy, tức tối: “Hay cho luật sư Giang cao cao tại thượng, hóa ra còn dám ức hiếp Trừng Trừng chúng ta. Đêm nay cậu muốn bước khỏi nhà họ Chu thì bước qua khỏi cửa đại ca huyện Nam Nhật Hà Nghiên Minh tôi đây.”
Diệp Bạch cũng không giành ghế nữa, quay lại nhìn Giang Hướng Hoài bằng ánh mắt nhìn sở khanh, rồi không nhịn được chê: “”Luật sư Hà, nói khoác cũng thăng cấp sao, từ đại ca trường biến thành đại ca huyện rồi.”
Triệu Diên Gia nảy ra ý tưởng tệ hại: “Anh, bắt chước anh Bỉnh Trừng đi, quỳ xuống tỏ tình ngay.”
“Đúng đó, giờ cậu tỏ tình để Trừng Trừng từ chối một lần.” Hà Nghiên Minh nói.
Diệp Bạch bên cạnh nhắc nhở: “Mấy đại ca, quỳ một gối xuống đất là cầu hôn, không phải tỏ tình.”
Giang Hướng Hoài đương nhiên sẵn lòng quỳ xuống cầu hôn nhưng trên người anh bây giờ không có gì, không nhẫn không hoa.
Anh đang phân vân thì Triệu Diên Gia và Hà Nghiên Minh đã đè anh quỳ xuống đất.
Diệp Bạch kéo nắp lon coca đưa anh, nói dùng làm nhẫn.
Giang Hướng Hoài cầm “nhẫn”, quỳ một chân, ngước mắt nhìn Chu Chức Trừng đang cười, xung quanh là bạn bè, người thân của cô, khoảng sân này là nơi cô đã sống hơn 20 năm, cô không hề thấy xấu hổ lúng túng, đột nhiên tâm trạng lại như một đứa trẻ, muốn anh tỏ tình trước mặt mọi người, cô từ chối một lần, đòi công bằng như trẻ con.
Nhưng vốn dĩ từ đầu là lỗi của anh.
Anh thầm thở dài, mặt mày thả lỏng cũng hiện ý cười, một tay nắm tay Trừng Trừng, một tay cầm chiếc khóa lon màu bạc.
“Trừng Trừng, anh thích em, không, anh yêu em…”
Đây là lời năm đó Trừng Trừng nói với anh, anh vẫn luôn ghi nhớ.
Chưa kịp nói xong, anh cảm thấy có người đá vào túi quần anh, làm gián đoạn suy nghĩ của anh, phá hủy bầu không khí mà anh dày công tạo dựng.
Người đó lại đá nhẹ vào túi quần anh.
Giang Hướng Hoài giữ nụ cười nhẹ trên mặt, trên lông mày lại hiện lên vẻ nguy hiểm, quay đầu: “Triệu Diên Gia, không muốn sống nữa phải không?”
Giọng Triệu Diên Gia lí nhí: “Không phải, anh, áo… mưa… áo mưa… rớt… rớt ra ngoài…”
Chân cậu không còn giữ được nữa.
Trong bóng tối, “cạch” một tiếng, gói áo mưa màu bạc trong túi rơi xuống đất.
Ánh mắt mọi người đồng loạt nhìn sang theo bản năng.
“Súc sinh!” Ôn Chu trong bếp túm vỉ đập ruồi lên, giận điên.
/82
|