Ngày chủ nhật đó, Khương Lê đã trưởng thành không ăn hết chiếc hambuger, ăn chưa được hai miếng cô đã bị Chu Bỉnh Trừng giật mất, anh như ma đói đầu thai, không chê cô đã ăn qua, ăn ngấu nghiến vài miếng là hết.
Khương Lê đè lửa giận xuống: “Anh bị điên à?”
Chu Bỉnh Trừng: “Anh nấu ăn cho em.”
Khương Lê không bất ngờ khi anh có thể nấu ăn, nhưng ngạc nhiên là vì anh muốn nấu ăn cho cô, thật không hiểu giở trò gì. Lúc trước hai người ở khách sạn luôn gọi thức ăn mang đến để qua ngày.
Cô thấy anh vào bếp, không có thời gian để ý đến anh, tiếp tục giải quyết công việc.
Từ nhỏ đến lớn cô đã phải làm rất nhiều việc nhà, vì vậy khi có khả năng kiếm tiền, cô không muốn nấu ăn không muốn làm việc nhà, nhà bếp của cô chưa từng đỏ lửa, trong nhà cũng khá bừa bộn.
Bận rộn suốt cả tiếng sau, cô mới nhận ra Chu Bỉnh Trừng đã dọn dẹp tủ lạnh, vứt bỏ thực phẩm hết hạn sử dụng, thay túi rác, nấu đồ ăn, đặt mua một mớ rau dưa trái cây mới, sắp xếp gọn gàng vào tủ lạnh. Ngay cả phòng khách lộn xộn của cô cũng đã trở nên sạch sẽ, máy giặt đang quay trong nhà vệ sinh.
Cô nhớ tới quần áo dơ mấy ngày chưa giặt của mình, còn có đồ lót, chỉ thầm may là ngày nào cô cũng giặt qu@n lót rồi.
Chu Bỉnh Trừng đeo tạp dề đang nếm nước lèo, anh như có mắt sau lưng, nói với cô: “Rửa tay chuẩn bị ăn tối.”
Cảnh tượng này khá lạ lẫm với cô.
Trong trí nhớ của cô luôn là mẹ ở trong bếp, bố về thì ngồi vào bàn chờ vợ con gái phục vụ. Mẹ cô còn dạy em trai: “Đàn ông là để làm việc lớn, không cần nấu ăn làm việc nhà, sau này tìm người vợ biết nấu ăn là được.”
Mối tình đầu của cô Hàn Cảnh gia đình giàu có, mười ngón tay không chạm nước xuân, ngày thường công việc bận rộn nên cũng không nấu ăn, không làm việc nhà.
Cô nhìn bóng lưng Chu Bỉnh Trừng, lòng đau xót.
Anh thực sự là một người đàn ông tốt, nhưng cô thì không.
Nhà họ Chu dạy dỗ anh rất tốt, khác với mẹ cô, Trừng Trừng nói mệ Thái thường dạy bảo anh trai: “Bây giờ vợ khó tìm, đàn ông nếu không biết nấu ăn, sau này không có vợ nổi. Em gái con thì không sao, sau này nó tìm một người chồng biết nấu ăn, nhưng con thì khác, biết chưa…”
Hai người ngồi xuống ăn mì, Khương Lê ăn nhanh vì cô còn việc phải làm.
Chu Bỉnh Trừng không nhịn được nói: “Biết em bận nhưng em phải giữ gìn sức khỏe, liên tục thức đêm như vậy, em có mấy lá gan để kéo dài mãi?”
Thấy cô lạnh lùng ngẩng lên, anh lập tức nói: “Anh không nói nữa, anh biết, em muốn kiếm tiền.”
Anh đổi chủ đề: “Ngon không? Ôn anh dạy đó. Ngon thì lần sau được nghỉ anh lại qua nấu cho em ăn, hoặc dọn dẹp vệ sinh cho em.”
“Cảm ơn, tôi có gọi thức ăn giao đến, cũng có người dọn dẹp.” Cô từ chối.
“Nhưng thức ăn bên ngoài không tốt cho sức khỏe, anh nấu tốt hơn.”
“Tôi cho rằng tối hôm qua chúng ta đã nói rất rõ ràng, đừng làm lãng phí thời gian của nhau, anh cũng rất bận, bay, huấn luyện định kỳ, thi cử, ngày đêm đảo lộn, anh còn bao nhiêu thời gian dành cho những chuyện vặt vãnh?” Giọng cô mỉa mai, “Không phải trước kia nói những đồng nghiệp phi công khác đều muốn tìm phụ nữ biết chăm lo cho gia đình sao?”
Chu Bỉnh Trừng nói: “Anh không nghĩ vậy. Anh thường nói em bận quá chỉ vì lo cho sức khỏe của em, mỗi tuần làm việc hơn 100 giờ, em đang dùng mạng để kiếm tiền. Tối hôm qua anh giận nên nói những lời không nên nói, anh muốn cho em tiền không phải là xem thường em, càng không có ý gì khác, chỉ không muốn em phải vất vả như vậy…”
Khương Lê không trả lời, hoàn cảnh hai người khác nhau, cơ bản không thể nào nói cho nhau hiểu thấu.
Khi ở bên anh, đôi lúc cô sẽ cảm thấy quá áp lực, không thở nổi, vì cô thích anh. Thà rằng tái hợp lại với Hàn Cảnh, dù sao cũng không còn thích nhưng khá hòa hợp, không can thiệp lẫn nhau, Hàn Cảnh còn có thể cho cô nhiều cảm giác an toàn hơn về tiền tài.
Cảm xúc này lên đến đỉnh điểm khi cô biết mẹ mình làm ầm ĩ ở tiệm tạp hóa Mai Mai.
Tối hôm qua cô làm việc đến hai giờ, dậy sớm đến văn phòng họp. Vội vã đến nơi làm việc dự án, một ngày uống bốn năm ly café để lên tinh thần. Thiếu ngủ cộng với k1ch thích của caffeine khiến tim cô đau thắt, mẹ cô lại còn nổi điên ở quê, trong tay cô còn rất nhiều việc phải làm.
Cô đứng trước cửa kính sát đất, nhìn bóng mình trong gương, sắc mặt tái nhợt, mệt mỏi. Cô bỗng không hiểu mình nỗ lực có ý nghĩa gì, trong nháy mắt có ý nghĩ từ bỏ cực đoan, nhảy xuống là xong, mọi chuyện sẽ kết thúc.
Sau đó, cô cụp mắt, nhìn thấy Chu Bỉnh Trừng từ dưới quán café đi ra. Anh đang gọi điện thoại, ngửa cổ nhìn lên trên, điện thoại cô rung lên liên tục.
Thật lâu sau cô mới nghe máy.
Anh cũng có vẻ mệt mỏi: “Khương Lê, chúng ta nói chuyện một lát được không? Em là vì mẹ mình sao? Nếu vậy, trước khi từ bỏ anh có thể nghe anh giải thích không? Trước khi tuyên án tử hình, thẩm phán cũng cho nghi phạm cơ hội biện hộ mà, luật sư Khương.”
*
Trong Trung tâm, Chu Chức Trừng còn một đối tượng giúp đỡ khác, Tô Chí Thành.
Cô giới thiệu ngắn gọn với Giang Hướng Hoài: “Cậu bé đánh nhau bị bắt, 17 tuổi, lúc vào cũng 16 tuổi.”
Tô Chí Thành gãi đầu, tóc cậu giờ rất ngắn, không còn vẻ lãng tử lúc để tóc dài, không thể giả ngầu nữa. Cậu nheo nheo mắt, giả vờ như người lớn nghiêm trang, khàn khàn: “Luật sư Chu, xin chị lưu ý, em không phải đánh nhau, em là xã hội đen có tiếng ở phố Đông, là vì bang phái mà hy sinh vĩ đại.”
Chu Chức Trừng im lặng nhìn cậu: “Còn dám nói vậy? Cẩn thận bị giám thị nghe được thì lại bị phạt. Quên vụ lần trước viết kiểm điểm rồi à?”
Tô Chí Thành cao thâm khó dò, cười lạnh lùng: “Những kẻ thất phu cũng có thể đánh đồng với lão phu đây?”
Thấy Chu Chức Trừng muốn gọi cảnh sát đến, cậu ta lập tức lật mặt: “Ui ui, em giỡn thôi mà, luật sư Chu, em cải tạo ngoan ngoãn, học hành chăm chỉ. Giờ em hiểu rõ, đánh nhau ẩu đả là hành vi sai lầm! Chị xem bảng thành tích đi, tên em trên đó nha.”
“Vậy gần đây em học gì?”
“Học nhiều lắm, còn đọc sách, học kết nút thắt nữa.” Tô Chí Thành hỏi một vấn đề khác, “Luật sư Chu, ba mẹ có nói khi nào đến thăm em không?”
Chu Chức Trừng không trả lời thẳng: “Ngày mai chị đi hỏi giúp em.”
“Thôi, mẹ em tái hôn mới sinh em gái, chắc là không có thời gian.” Cậu nói, ánh mắt thất vọng, “Ba em đi làm ở nơi khác, cũng không thể đến thăm em.”
Chu Chức Trừng biết tình hình nhà cậu, không biết nên an ủi thế nào, cười nói qua chuyện khác, hỏi cậu: “Em có quen bạn mới không?”
“Dạ có, anh ấy là người tỉnh khác, cũng bị vào đây vì đánh nhau, cũng nghĩa khí giống em vậy đó. Có điều anh ấy nói anh ấy nghèo quá nên không được đi học, trong nhà giam chúng em có lớp học, anh ấy đi học ghi chép cẩn thận lắm, rất quý trọng thời gian yên tĩnh học hành, tư dưng em thấy áy náy nên học cùng với anh ấy.”
Tô Chí Thành nhắc đến người bạn mới này tâm trạng lại tốt lên: “Chị Trừng Trừng, chị thấy em sau này làm nghề thú y được không? Tháng trước chị nói tụi em nên nghĩ về nghề nghiệp tương lai, em cũng muốn được học luật giống chị, làm thẩm phán, nhưng mà có người nói tụi em sẽ bị ghi lại tiền án, không thể tham gia kỳ thi công chức.”
Cậu nghĩ thông suốt: “Ngay từ đầu em đã mắc sai lầm nên vậy cũng bình thường, nhưng em thích mấy con thú nhỏ, sau này làm thú y, chị thấy sao?”
“Tất nhiên là rất tốt rồi.”
Cậu lại chợt nghĩ ra gì đó, có phần phẫn nộ: “Chị biết thằng nhóc Trịnh Húc Dương nói gì không? Em học thú y là muốn làm bác sĩ cho thú cưng trong thành phố, nó nói là em nên ở trong thôn làm lai giống cho heo nái, mọi người cười, giờ nhìn thấy em là kêu heo nái.”
Chu Chức Trừng cười nhẹ: “Em thích làm ở bệnh viện thú y hơn à?”
“Không hẳn, em chưa nghĩ kỹ.”
“Sau này có thời gian thì em cứ từ từ suy nghĩ, nhưng mà theo ý chị, ở thành phố chăm sóc chữa bệnh cho thú cưng hay lai giống cho heo ở thôn thì đều rất tuyệt, thú cưng cần bác sĩ, heo nái, chó cỏ trong thôn cũng cần bác sĩ.”
Tô Chí Thành lí nhí: “Ở trong thôn sẽ bị xem thường, mơ ước thì phải lớn lao chút.”
“Vậy em có xem thường chị không? Chị làm luật sư trong thôn…”
“Dĩ nhiên là không.” Tô Chí Thành phản bác ngay.
“Vậy nên mọi người cũng không xem thường bác sĩ thú y trong thôn.” Chu Chức Trừng cười, “Lần sau chị lại dẫn ba anh chị khác đến thăm em, họ đáng yêu lắm.”
Tô Chí Thành gật đầu, nhìn Giang Hướng Hoài: “Anh ấy cũng là luật sư à?”
Giang Hướng Hoài cũng gật đầu.
Tô Chí Thành tò mò: “Anh không phải người địa phương tụi em, anh là người ở đâu?”
“Bắc thành.”
Tô Chí Thành chợt bừng tỉnh, dùng ánh mắt “đồng bệnh tương liên” tội nghiệp nhìn anh: “Xem ra công việc ở thành phố không dễ tìm, em ở thôn chích thuốc cho heo nái cũng không sao, người ta là dân Bắc thành mà còn chạy tới huyện mình làm luật sư.”
Chu Chức Trừng bận rộn đến chiều tối. Vừa nhận lại điện thoại, ra khỏi Trung tâm thì Chu Bỉnh Trừng đã gửi một loạt tin nhắn oanh tạc điện thoại cô.
“Sao không nghe điện thoại của anh, Giang Hướng Hoài cũng không nghe, hai đứa đi chơi ở đâu?
“Thôi, về xử em sau.”
“Anh lên máy bay.”
“Ba tiếng sau gặp.”
Chu Chức Trừng biết anh về giải quyết việc Khương Lê, cố tình lạnh nhạt: “Lại về? Xem ra anh bị đuổi thật rồi.”
Chắc anh đang trên máy bay nên không trả lời.
Khi về, hai người đi theo xe tổ chương trình nên quay về thị trấn rất nhanh.
Trên đường về Hà Nghiên Minh đã nói sơ lược tình hình với cô, mẹ Khương Lê là cố tình gây náo loạn, không biết mạch não bà ta thế nào, dường như càng nhiều người thì bà ta càng hưng phấn, không hề thấy xấu hổ hay mất mặt.
Từ xa Chu Chức Trừng đã nhìn thấy mẹ Khương Lê ngồi trên ghế trước tiệm tạp hóa, xung quanh một vòng những người nhàn rỗi, thích buôn chuyện, họ nghe mẹ Khương Lê chửi đổng thì phụ họa.
“Vậy cũng phải… Chu Bỉnh Trừng này không tốt.”
“Khương Lê sao còn gả cho ai được? Nhà họ Chu phải đưa ra lời giải thích đàng hoàng.”
“Mà bà cũng vậy, không dạy con gái là phải biết tự bảo vệ mình à?”
Thái Mai đã mắng chửi cả buổi trưa, giờ mệt rồi, xăn tay áo đi làm, không đếm xỉa đến những người này.
Chu Quốc Hoa chỉ một câu: “Chuyện mấy người trẻ tuổi, tôi không biết, chờ Chu Bỉnh Trừng về nó tự giải quyết.”
Ông đẩy gọng kính lão, thảnh thơi gảy bàn tính, tiếp tục tính sổ.
Thái Lan xem như thấy được lần bị chê cười của Thái Mai, bà cảm thấy đây là quả báo, lúc trước ai bảo Thái Mai cười nhạo Lâm Đào nhà bà?
Mặt Thái Lan lộ vẻ ghét bỏ, chép miệng: “Ui giời, đúng là biết người biết mặt mà không biết lòng, thảo nào Chu Bỉnh Trừng một đống tuổi mà không kết hôn, hóa ra là làm loạn quan hệ nam nữ, Khương Lê không mang thai chứ?”
Khương Lê đè lửa giận xuống: “Anh bị điên à?”
Chu Bỉnh Trừng: “Anh nấu ăn cho em.”
Khương Lê không bất ngờ khi anh có thể nấu ăn, nhưng ngạc nhiên là vì anh muốn nấu ăn cho cô, thật không hiểu giở trò gì. Lúc trước hai người ở khách sạn luôn gọi thức ăn mang đến để qua ngày.
Cô thấy anh vào bếp, không có thời gian để ý đến anh, tiếp tục giải quyết công việc.
Từ nhỏ đến lớn cô đã phải làm rất nhiều việc nhà, vì vậy khi có khả năng kiếm tiền, cô không muốn nấu ăn không muốn làm việc nhà, nhà bếp của cô chưa từng đỏ lửa, trong nhà cũng khá bừa bộn.
Bận rộn suốt cả tiếng sau, cô mới nhận ra Chu Bỉnh Trừng đã dọn dẹp tủ lạnh, vứt bỏ thực phẩm hết hạn sử dụng, thay túi rác, nấu đồ ăn, đặt mua một mớ rau dưa trái cây mới, sắp xếp gọn gàng vào tủ lạnh. Ngay cả phòng khách lộn xộn của cô cũng đã trở nên sạch sẽ, máy giặt đang quay trong nhà vệ sinh.
Cô nhớ tới quần áo dơ mấy ngày chưa giặt của mình, còn có đồ lót, chỉ thầm may là ngày nào cô cũng giặt qu@n lót rồi.
Chu Bỉnh Trừng đeo tạp dề đang nếm nước lèo, anh như có mắt sau lưng, nói với cô: “Rửa tay chuẩn bị ăn tối.”
Cảnh tượng này khá lạ lẫm với cô.
Trong trí nhớ của cô luôn là mẹ ở trong bếp, bố về thì ngồi vào bàn chờ vợ con gái phục vụ. Mẹ cô còn dạy em trai: “Đàn ông là để làm việc lớn, không cần nấu ăn làm việc nhà, sau này tìm người vợ biết nấu ăn là được.”
Mối tình đầu của cô Hàn Cảnh gia đình giàu có, mười ngón tay không chạm nước xuân, ngày thường công việc bận rộn nên cũng không nấu ăn, không làm việc nhà.
Cô nhìn bóng lưng Chu Bỉnh Trừng, lòng đau xót.
Anh thực sự là một người đàn ông tốt, nhưng cô thì không.
Nhà họ Chu dạy dỗ anh rất tốt, khác với mẹ cô, Trừng Trừng nói mệ Thái thường dạy bảo anh trai: “Bây giờ vợ khó tìm, đàn ông nếu không biết nấu ăn, sau này không có vợ nổi. Em gái con thì không sao, sau này nó tìm một người chồng biết nấu ăn, nhưng con thì khác, biết chưa…”
Hai người ngồi xuống ăn mì, Khương Lê ăn nhanh vì cô còn việc phải làm.
Chu Bỉnh Trừng không nhịn được nói: “Biết em bận nhưng em phải giữ gìn sức khỏe, liên tục thức đêm như vậy, em có mấy lá gan để kéo dài mãi?”
Thấy cô lạnh lùng ngẩng lên, anh lập tức nói: “Anh không nói nữa, anh biết, em muốn kiếm tiền.”
Anh đổi chủ đề: “Ngon không? Ôn anh dạy đó. Ngon thì lần sau được nghỉ anh lại qua nấu cho em ăn, hoặc dọn dẹp vệ sinh cho em.”
“Cảm ơn, tôi có gọi thức ăn giao đến, cũng có người dọn dẹp.” Cô từ chối.
“Nhưng thức ăn bên ngoài không tốt cho sức khỏe, anh nấu tốt hơn.”
“Tôi cho rằng tối hôm qua chúng ta đã nói rất rõ ràng, đừng làm lãng phí thời gian của nhau, anh cũng rất bận, bay, huấn luyện định kỳ, thi cử, ngày đêm đảo lộn, anh còn bao nhiêu thời gian dành cho những chuyện vặt vãnh?” Giọng cô mỉa mai, “Không phải trước kia nói những đồng nghiệp phi công khác đều muốn tìm phụ nữ biết chăm lo cho gia đình sao?”
Chu Bỉnh Trừng nói: “Anh không nghĩ vậy. Anh thường nói em bận quá chỉ vì lo cho sức khỏe của em, mỗi tuần làm việc hơn 100 giờ, em đang dùng mạng để kiếm tiền. Tối hôm qua anh giận nên nói những lời không nên nói, anh muốn cho em tiền không phải là xem thường em, càng không có ý gì khác, chỉ không muốn em phải vất vả như vậy…”
Khương Lê không trả lời, hoàn cảnh hai người khác nhau, cơ bản không thể nào nói cho nhau hiểu thấu.
Khi ở bên anh, đôi lúc cô sẽ cảm thấy quá áp lực, không thở nổi, vì cô thích anh. Thà rằng tái hợp lại với Hàn Cảnh, dù sao cũng không còn thích nhưng khá hòa hợp, không can thiệp lẫn nhau, Hàn Cảnh còn có thể cho cô nhiều cảm giác an toàn hơn về tiền tài.
Cảm xúc này lên đến đỉnh điểm khi cô biết mẹ mình làm ầm ĩ ở tiệm tạp hóa Mai Mai.
Tối hôm qua cô làm việc đến hai giờ, dậy sớm đến văn phòng họp. Vội vã đến nơi làm việc dự án, một ngày uống bốn năm ly café để lên tinh thần. Thiếu ngủ cộng với k1ch thích của caffeine khiến tim cô đau thắt, mẹ cô lại còn nổi điên ở quê, trong tay cô còn rất nhiều việc phải làm.
Cô đứng trước cửa kính sát đất, nhìn bóng mình trong gương, sắc mặt tái nhợt, mệt mỏi. Cô bỗng không hiểu mình nỗ lực có ý nghĩa gì, trong nháy mắt có ý nghĩ từ bỏ cực đoan, nhảy xuống là xong, mọi chuyện sẽ kết thúc.
Sau đó, cô cụp mắt, nhìn thấy Chu Bỉnh Trừng từ dưới quán café đi ra. Anh đang gọi điện thoại, ngửa cổ nhìn lên trên, điện thoại cô rung lên liên tục.
Thật lâu sau cô mới nghe máy.
Anh cũng có vẻ mệt mỏi: “Khương Lê, chúng ta nói chuyện một lát được không? Em là vì mẹ mình sao? Nếu vậy, trước khi từ bỏ anh có thể nghe anh giải thích không? Trước khi tuyên án tử hình, thẩm phán cũng cho nghi phạm cơ hội biện hộ mà, luật sư Khương.”
*
Trong Trung tâm, Chu Chức Trừng còn một đối tượng giúp đỡ khác, Tô Chí Thành.
Cô giới thiệu ngắn gọn với Giang Hướng Hoài: “Cậu bé đánh nhau bị bắt, 17 tuổi, lúc vào cũng 16 tuổi.”
Tô Chí Thành gãi đầu, tóc cậu giờ rất ngắn, không còn vẻ lãng tử lúc để tóc dài, không thể giả ngầu nữa. Cậu nheo nheo mắt, giả vờ như người lớn nghiêm trang, khàn khàn: “Luật sư Chu, xin chị lưu ý, em không phải đánh nhau, em là xã hội đen có tiếng ở phố Đông, là vì bang phái mà hy sinh vĩ đại.”
Chu Chức Trừng im lặng nhìn cậu: “Còn dám nói vậy? Cẩn thận bị giám thị nghe được thì lại bị phạt. Quên vụ lần trước viết kiểm điểm rồi à?”
Tô Chí Thành cao thâm khó dò, cười lạnh lùng: “Những kẻ thất phu cũng có thể đánh đồng với lão phu đây?”
Thấy Chu Chức Trừng muốn gọi cảnh sát đến, cậu ta lập tức lật mặt: “Ui ui, em giỡn thôi mà, luật sư Chu, em cải tạo ngoan ngoãn, học hành chăm chỉ. Giờ em hiểu rõ, đánh nhau ẩu đả là hành vi sai lầm! Chị xem bảng thành tích đi, tên em trên đó nha.”
“Vậy gần đây em học gì?”
“Học nhiều lắm, còn đọc sách, học kết nút thắt nữa.” Tô Chí Thành hỏi một vấn đề khác, “Luật sư Chu, ba mẹ có nói khi nào đến thăm em không?”
Chu Chức Trừng không trả lời thẳng: “Ngày mai chị đi hỏi giúp em.”
“Thôi, mẹ em tái hôn mới sinh em gái, chắc là không có thời gian.” Cậu nói, ánh mắt thất vọng, “Ba em đi làm ở nơi khác, cũng không thể đến thăm em.”
Chu Chức Trừng biết tình hình nhà cậu, không biết nên an ủi thế nào, cười nói qua chuyện khác, hỏi cậu: “Em có quen bạn mới không?”
“Dạ có, anh ấy là người tỉnh khác, cũng bị vào đây vì đánh nhau, cũng nghĩa khí giống em vậy đó. Có điều anh ấy nói anh ấy nghèo quá nên không được đi học, trong nhà giam chúng em có lớp học, anh ấy đi học ghi chép cẩn thận lắm, rất quý trọng thời gian yên tĩnh học hành, tư dưng em thấy áy náy nên học cùng với anh ấy.”
Tô Chí Thành nhắc đến người bạn mới này tâm trạng lại tốt lên: “Chị Trừng Trừng, chị thấy em sau này làm nghề thú y được không? Tháng trước chị nói tụi em nên nghĩ về nghề nghiệp tương lai, em cũng muốn được học luật giống chị, làm thẩm phán, nhưng mà có người nói tụi em sẽ bị ghi lại tiền án, không thể tham gia kỳ thi công chức.”
Cậu nghĩ thông suốt: “Ngay từ đầu em đã mắc sai lầm nên vậy cũng bình thường, nhưng em thích mấy con thú nhỏ, sau này làm thú y, chị thấy sao?”
“Tất nhiên là rất tốt rồi.”
Cậu lại chợt nghĩ ra gì đó, có phần phẫn nộ: “Chị biết thằng nhóc Trịnh Húc Dương nói gì không? Em học thú y là muốn làm bác sĩ cho thú cưng trong thành phố, nó nói là em nên ở trong thôn làm lai giống cho heo nái, mọi người cười, giờ nhìn thấy em là kêu heo nái.”
Chu Chức Trừng cười nhẹ: “Em thích làm ở bệnh viện thú y hơn à?”
“Không hẳn, em chưa nghĩ kỹ.”
“Sau này có thời gian thì em cứ từ từ suy nghĩ, nhưng mà theo ý chị, ở thành phố chăm sóc chữa bệnh cho thú cưng hay lai giống cho heo ở thôn thì đều rất tuyệt, thú cưng cần bác sĩ, heo nái, chó cỏ trong thôn cũng cần bác sĩ.”
Tô Chí Thành lí nhí: “Ở trong thôn sẽ bị xem thường, mơ ước thì phải lớn lao chút.”
“Vậy em có xem thường chị không? Chị làm luật sư trong thôn…”
“Dĩ nhiên là không.” Tô Chí Thành phản bác ngay.
“Vậy nên mọi người cũng không xem thường bác sĩ thú y trong thôn.” Chu Chức Trừng cười, “Lần sau chị lại dẫn ba anh chị khác đến thăm em, họ đáng yêu lắm.”
Tô Chí Thành gật đầu, nhìn Giang Hướng Hoài: “Anh ấy cũng là luật sư à?”
Giang Hướng Hoài cũng gật đầu.
Tô Chí Thành tò mò: “Anh không phải người địa phương tụi em, anh là người ở đâu?”
“Bắc thành.”
Tô Chí Thành chợt bừng tỉnh, dùng ánh mắt “đồng bệnh tương liên” tội nghiệp nhìn anh: “Xem ra công việc ở thành phố không dễ tìm, em ở thôn chích thuốc cho heo nái cũng không sao, người ta là dân Bắc thành mà còn chạy tới huyện mình làm luật sư.”
Chu Chức Trừng bận rộn đến chiều tối. Vừa nhận lại điện thoại, ra khỏi Trung tâm thì Chu Bỉnh Trừng đã gửi một loạt tin nhắn oanh tạc điện thoại cô.
“Sao không nghe điện thoại của anh, Giang Hướng Hoài cũng không nghe, hai đứa đi chơi ở đâu?
“Thôi, về xử em sau.”
“Anh lên máy bay.”
“Ba tiếng sau gặp.”
Chu Chức Trừng biết anh về giải quyết việc Khương Lê, cố tình lạnh nhạt: “Lại về? Xem ra anh bị đuổi thật rồi.”
Chắc anh đang trên máy bay nên không trả lời.
Khi về, hai người đi theo xe tổ chương trình nên quay về thị trấn rất nhanh.
Trên đường về Hà Nghiên Minh đã nói sơ lược tình hình với cô, mẹ Khương Lê là cố tình gây náo loạn, không biết mạch não bà ta thế nào, dường như càng nhiều người thì bà ta càng hưng phấn, không hề thấy xấu hổ hay mất mặt.
Từ xa Chu Chức Trừng đã nhìn thấy mẹ Khương Lê ngồi trên ghế trước tiệm tạp hóa, xung quanh một vòng những người nhàn rỗi, thích buôn chuyện, họ nghe mẹ Khương Lê chửi đổng thì phụ họa.
“Vậy cũng phải… Chu Bỉnh Trừng này không tốt.”
“Khương Lê sao còn gả cho ai được? Nhà họ Chu phải đưa ra lời giải thích đàng hoàng.”
“Mà bà cũng vậy, không dạy con gái là phải biết tự bảo vệ mình à?”
Thái Mai đã mắng chửi cả buổi trưa, giờ mệt rồi, xăn tay áo đi làm, không đếm xỉa đến những người này.
Chu Quốc Hoa chỉ một câu: “Chuyện mấy người trẻ tuổi, tôi không biết, chờ Chu Bỉnh Trừng về nó tự giải quyết.”
Ông đẩy gọng kính lão, thảnh thơi gảy bàn tính, tiếp tục tính sổ.
Thái Lan xem như thấy được lần bị chê cười của Thái Mai, bà cảm thấy đây là quả báo, lúc trước ai bảo Thái Mai cười nhạo Lâm Đào nhà bà?
Mặt Thái Lan lộ vẻ ghét bỏ, chép miệng: “Ui giời, đúng là biết người biết mặt mà không biết lòng, thảo nào Chu Bỉnh Trừng một đống tuổi mà không kết hôn, hóa ra là làm loạn quan hệ nam nữ, Khương Lê không mang thai chứ?”
/82
|