“Không phải, vì anh tin tưởng em.”
Khi Chu Chức Trừng gặp Lưu Cường, đầu óc cô vẫn còn nhớ những lời Giang Hướng Hoài vừa nói.
Anh tin tưởng cô, nhưng anh cũng làm thương tổn cô.
Lưu Cường biết mấy người này là luật sư do thím Trương mời đến, anh ta chả cần nể mặt ai, ngồi xổm trước cửa nhà hút thuốc, không mời vào nhà, chỉ một lát là trên mặt đất gồ ghề đầy những tàn thuốc lá.
Anh ta hút thuốc xong mới giương mắt nhìn mọi người, cà lơ phất phơ: “Cảnh sát đã nói tôi chả sao cả, mấy người còn muốn gì?”
Lục Hợp muốn nhanh chóng rời khỏi thôn, cau mày: “Cảnh sát chỉ nói anh không chịu trách nhiệm hình sự chứ không nói anh không sao, yêu cầu anh bồi thường tiền.”
Lưu Cường khinh thường phun khói vào Lục Hợp: “Cậu là ai? Mấy luật sư trước kia tôi biết, cậu là thực tập sinh à?Thực tập sinh không tới nửa xô nước, đừng giả vờ ra vẻ ở đây, đừng có nói chuyện với tôi, cậu không xứng.”
Mặt Lục Hợp khó coi: “Làm phiền anh nói năng lịch sự.”
Lưu Cường cười khẩy, khịt mũi với anh ta: “Ối, sợ quá, cậu đứng trong địa bàn của tôi mà còn kiêu ngạo thế, nếu hôm nay không có máy quay phim thì cái thằng thực tập sinh còn để tóc ba chỏm này chết chắc.”
“Tôi là luật sư.” Lục Hợp kiềm chế cảm xúc, bình tĩnh nói: “Luật sư tập sự, tôi đã tốt nghiệp và ra làm việc. Thưa anh, cảnh sát yêu cầu anh bồi thường tiền cho thím Trương, chúng tôi đến đây là giúp thím Trương lấy lại tiền.”
Lưu Cường ném tàn thuốc đang ngậm trong miệng xuống đất, đứng dậy dùng chân dẫm nát. Anh ta kéo chiếc áo khoác da cũ bong da của mình, nhướng mày nhìn Lục Hợp, hiển nhiên không có ý tốt: “Cậu muốn tiền đúng không? Được thôi, vào lấy với tôi.”
Lục Hợp không cảm thấy Lưu Cường có thể làm gì anh ta, nhìn Chu Chức Trừng rồi muốn theo sau.
Chu Chức Trừng vội vàng nắm cổ tay anh ta lại, cười nói với Lưu Cường: “Chú Cường, cậu ấy là luật sư tập sự, còn trẻ nên đừng so đo với cậu ta.”
Lục Hợp cau mày, không vui: “Luật sư Chu…”
Chu Chức Trừng không để ý tới anh ta, tiếp tục nói: “Chú Cường, tôi là Chu Chức Trừng đến từ văn phòng luật Khai Luân. Tôi thường làm việc ở chỗ tuyên truyền pháp luật ở cổng thôn nên chắc chúng ta đã gặp qua vài lần. Đúng là thím Trương nhờ tôi đến hòa giải với chú, nhưng tôi không đến đây để cãi vã hay bắt chẹt chú, cũng không muốn dùng lời cảnh sát để gây áp lực với bất kỳ ai. Chỉ có điều thím Trương là một bà già, nuôi nhiều gà như vậy không dễ dàng, chú trộm một lần quá nhiều gà của thím ấy thì chắc chắn thím ấy rất giận. Nhưng nghĩ tình người cùng thôn, thím ấy chỉ muốn bồi thường thôi.”
Lưu Cường cười lạnh lùng: “Chỉ là muốn bồi thường? Đòi tiền không có, có bản lĩnh thì kêu cảnh sát bắt tôi đi.”
Chu Chức Trừng vẫn cười: “Chú Cường, có thể giải quyết thì không ai muốn đến tòa án đúng không?”
“Là không muốn hay là các người không có cách? Cảnh sát đã nói tôi không phạm tôi, bây giờ các người định đến dùng miệng lưỡi thuyết phục tôi? Mấy người là luật sư, tôi không nói lại, nhưng tiền thì tôi kiên quyết không đưa. Tôi đưa tiền thì việc gì phải đi trộm gà, tự đi mua không được sao?”
Câu cuối cùng này đã thuyết phục được Triệu Diên Gia.
Chu Chức Trừng: “Chú Cường, không biết chú có biết ngôi nhà mới của thím Trương không. Thím ấy nuôi gà không phải là cái chuồng riêng biệt trong sân, cũng không phải ở bên hàng rào riêng mà là buổi tối sẽ khóa trong căn nhà nhỏ. Chưa kể căn nhà đó có hành lang thông qua cửa hông nhà chính thím Trương, đêm đó cửa hông nhà thím Trương không đóng.”
Lưu Cường nghe không hiểu ra sao: “Nói cái đó làm gì?”
Giang Hướng Hoài hiểu ra, Chu Chức Trừng nói đến tội đột nhập vào nhà trộm cắp.
Trong tình huống thông thường, ăn trộm gà không bị xem là hành vi đột nhập vào nhà trộm cắp bởi vì đại đa số gà vịt được nuôi trong sân, nhưng nhà thím Trương thì khác.
“Chú Cường, cảnh sát cho chú biết chú không phạm tội trộm cắp vì giá trị tiền chú trộm không đến mức quy định. Nhưng mà luật hình sự quy định, ngoài việc giá trị tài sản lên đến mức quy định còn có hành vi đột nhập vào nhà trộm cắp. Nếu đã bị xác định là vào nhà trộm cắp thì bất kể số tiền nhiều hay ít cũng đều bị truy cứu trách nhiệm hình sự.” Chu Chức Trừng nói, khẽ thở dài, “Ngày đó chú vào nhà thím Trương trộm gà là đột nhập vào nhà trộm cắp. Bây giờ thím Trương chỉ muốn chú đền tiền, coi như mấy con gà đó là chú mua, chú vui vẻ ăn, thím ấy cũng vui vẻ bán. Nếu không còn cách nào khác thì thím ấy chỉ còn cách báo với cảnh sát là chú có hành vi đột nhập vào nhà trộm cắp.”
Mắt Lưu Cường dần trợn to, sắc mặt thay đổi như bảng màu, tay siết chặt, nghiến răng nghiến lợi nhìn Chu Chức Trừng chằm chằm.
Sau phen giao chiến, Lưu Cường chọn lựa giữa mất vài trăm tệ và khả năng cao phải vào tù, chọn cách đền tiền.
Chu Chức Trừng thay thím Trương lấy lại được tiền gà mái bị bắt trộm.
Trên đường về, Diệp Bạch không nhịn được nói với Lục Hợp: “Anh có biết mình suýt bị đánh không?”
Lục Hợp cười nhạt: “Cô nói tôi vào nhà cùng anh ta thì sẽ bị anh ta đánh?”
Diệp Bạch lắc đầu, cảm thấy anh ta quá ngây thơ, cô nói: “Chú Cường có tiền án, trước kia chú ta từng đánh một luật sư đến đòi tiền thay cho người khác thế này, anh biết không? Anh tưởng anh nói anh là luật sư thì người ta sẽ sợ à? Luật sư có gì đặc biệt hơn người? Rốt cuộc là anh kiêu ngạo cái gì? Nếu không có luật sư Chu thì chắc chắn hôm nay anh sẽ bị chú Cường đập cho một trận. Tôi đã nói với anh từ trước, cái dáng vẻ tinh anh không xem ai ra gì của anh ở chỗ này chúng tôi là cái đinh gỉ, còn thiếu đòn.”
Lục Hợp biết mình biết ta, anh ta biết mình thư sinh yếu ớt chắc chắn không đánh lại, nhưng vẫn nói: “Tôi có thể báo cảnh sát, đây là xã hội pháp trị.”
“Anh bị ngốc à?” Diệp Bạch cạn lời, “Vậy sau này mỗi lần đi làm việc cứ để người ta đánh trước một trận rồi báo cảnh sát. Để tôi xem thử anh có mấy cái mạng? Nếu không sửa cái miệng thối, cái tính thối hoắc của anh thì sớm muộn gì cũng bị đánh chết.”
Lục Hợp mỉa mai: “Vậy các người thật man rợ.”
Diệp Bạch thấy thái độ anh ta vậy thì nổi giận: “Là do anh không học được cách giao tiếp bình thường với người khác. Luật sư Chu nói, không có ai sợ luật sư, luật sư cũng chẳng phải thân phận quyền uy gì, cũng chỉ là một ngành nghề bình thường. Anh tưởng anh đang đóng phim tryền hình à, anh tự xưng một tiếng luật sư thì người ta nể mặt anh? Đừng ngây thơ nữa sinh viên ưu tú ạ, luật sư tố tụng đến là để hòa giải, không phải làm tay đấm cho đương sự, ok?”
Triệu Diên Gia vỗ tay cổ vũ: “Cần phải lấy sổ tay ghi nhớ lại những câu trích dẫn kinh điển của luật sư Chu và người hâm mộ cuồng nhiệt Diệp Bạch khi xuống nông thôn. Tuyệt vời!”
Sắc trời đã tối, nhóm Chu Chức Trừng về đến thị trấn. Có thể nói thắng lợi trở về, nhiệt tình của những người dân trong thôn không thể nào ngăn được.
Tất cả hải sản đặc sản mang từ đảo về, Chu Quốc Hoa có cơ hội thi triển tay nghề. Lúc ông nấu ăn, Giang Hướng Hoài đứng bên cạnh nhìn.
Ôn Chu vô cùng đắc ý truyền thụ kinh nghiệm: “Đàn ông nếu không nấu cơm thì có bản lĩnh to lớn gì cũng không xài được. Năm đó ông dựa vào tay nghề nấu nướng mà suýt nữa ở rể.”
Ông đảo xẻng, tranh thủ liếc nhìn Giang Hướng Hoài: “Món ăn mười năm trước ôn dạy con, về con có học hành đàng hoàng không? Vây cá om canh đặc, nghêu đảo chảo, tôm hùm dầu hành, đây là mấy món sở trường của ôn, tiệc nào cũng phải có.”
Giang Hướng Hoài: “Con có học nhưng không học được tinh túy.”
“Vậy con học chăm chỉ vào, nếu con học tốt thì sau này Trừng Trừng kết hôn cho con tới làm bếp phó.” Ôn Chu rất nghĩa khí, vị trí bếp phó quan trọng vậy mà ông giao cho anh.
Giang Hướng Hoài im lặng, muốn nói lại thôi, Trừng Trừng kết hôn mà anh chỉ có thể làm bếp phó thôi sao?
“Cô ấy kết hôn với ai ạ?” Anh cũng không hiểu sao mình hỏi vấn đề ngốc nghếch này.
“Với chồng nó đó.” Chu Quốc Hoa để thịt kho ra, “Còn có thể với ai nữa?”
Giang Hướng Hoài thầm thở dài, nếu có thể anh cũng muốn làm chú rể nhưng anh không dám nói. Theo phong tục huyện Nam Nhật thì chú rể kết hôn có thể làm bếp phó luôn sao?
Đêm khuya, Chu Chức Trừng tắm xong, mệt mỏi nằm trên giường. Cô nhận điện thoại của Khương Lê, cô ấy bảo Chu Chức Trừng xem tin nhắn wechat: “Vòng pháp luật lớn như vậy, Giang Hướng Hoài lại là nhân vật nổi tiếng, bạn cùng trường trong vòng đều biết anh ấy xuống nông thôn ghi hình, còn đến quê chúng ta.”
Chu Chức Trừng bấm vào tin nhắn, cô đã chặn hầu hết mấy nhóm như cựu sinh viên, nhóm chia sẻ tài nguyên, đồng hương, pháp lý, nhóm lớp… Dù nhiều năm rời xa Bắc thành nhưng khi nhìn thấy những tin nhắn này, cô cảm thấy như đang quay về thời ở một mình học hành, làm việc.
Trong nhóm lớp cuộc thảo luận đang khí thế ngất trời.
“Đàn anh Giang đẹp trai thật đấy, sau khi phát sóng chắc sẽ thu hút rất nhiều người hâm mộ.”
“Trừng Trừng có đây không? Năm đó cô ấy là thực tập sinh theo anh Giang, bây giờ lại có thể ghi hình chung tiết mục với anh ấy, ghen tị quá.”
“Không biết Trừng Trừng về quê công việc thế nào? Có gặp đàn anh Giang chưa? Nhưng mà lúc học đại học quan hệ giữa Trừng Trừng với anh Giang rất tốt.”
Chu Chức Trừng lướt lên lịch sử trò chuyện, vẫn là trò chuyện bình thường cho đến khi Hứa Mân An xuất hiện. Wechat của cô ta là: Rail Capital – Hứa Mân An, đây là đơn vị cô ta vào làm sau khi tốt nghiệp.
Cô ta ra vẻ ngạc nhiên: “Đàn anh Giang sẽ không chủ động đi tìm Trừng Trừng phải không? Mọi người quên rồi à, hồi đó Trừng Trừng thổ lộ với anh ấy, anh ấy từ chối. Không có ai cứ dây dưa với người phụ nữ quấy rầy mình chứ? Hơn nữa, công bằng mà nói thì khoảng cách giữa hai người hiện giờ quá lớn, không có đề tài chung.”
Hứa Mân An là bạn cùng phòng Chu Chức Trừng và Khương Lê. Cô ta cũng xuất thân từ một địa phương nhỏ nhưng luôn thích treo “mối quan hệ” và “đẳng cấp” trên miệng. Khi mới là sinh viên năm nhất đã tham gia đủ các câu lạc bộ, add wechat mọi người, bất kể người lạ hay quen, tích cực quản lý cái gọi là “vòng giao tế” của cô ta.
Cô ta đã gửi mấy icon châm biếm đầy khoa trương trong nhóm: “Hai người có thể nói gì đây? Đàn anh Giang nói dự án của anh ấy trị giá hàng trăm triệu, Trừng Trừng nói phí luật sư của mình 3000 à? Đàn anh Giang nói đang đưa công ty niêm yết lên sàn chứng khoán, Trừng Trừng nói trong thôn gà đang gáy sáng?”
Những người khác cũng cười ha ha.
Khi Chu Chức Trừng gặp Lưu Cường, đầu óc cô vẫn còn nhớ những lời Giang Hướng Hoài vừa nói.
Anh tin tưởng cô, nhưng anh cũng làm thương tổn cô.
Lưu Cường biết mấy người này là luật sư do thím Trương mời đến, anh ta chả cần nể mặt ai, ngồi xổm trước cửa nhà hút thuốc, không mời vào nhà, chỉ một lát là trên mặt đất gồ ghề đầy những tàn thuốc lá.
Anh ta hút thuốc xong mới giương mắt nhìn mọi người, cà lơ phất phơ: “Cảnh sát đã nói tôi chả sao cả, mấy người còn muốn gì?”
Lục Hợp muốn nhanh chóng rời khỏi thôn, cau mày: “Cảnh sát chỉ nói anh không chịu trách nhiệm hình sự chứ không nói anh không sao, yêu cầu anh bồi thường tiền.”
Lưu Cường khinh thường phun khói vào Lục Hợp: “Cậu là ai? Mấy luật sư trước kia tôi biết, cậu là thực tập sinh à?Thực tập sinh không tới nửa xô nước, đừng giả vờ ra vẻ ở đây, đừng có nói chuyện với tôi, cậu không xứng.”
Mặt Lục Hợp khó coi: “Làm phiền anh nói năng lịch sự.”
Lưu Cường cười khẩy, khịt mũi với anh ta: “Ối, sợ quá, cậu đứng trong địa bàn của tôi mà còn kiêu ngạo thế, nếu hôm nay không có máy quay phim thì cái thằng thực tập sinh còn để tóc ba chỏm này chết chắc.”
“Tôi là luật sư.” Lục Hợp kiềm chế cảm xúc, bình tĩnh nói: “Luật sư tập sự, tôi đã tốt nghiệp và ra làm việc. Thưa anh, cảnh sát yêu cầu anh bồi thường tiền cho thím Trương, chúng tôi đến đây là giúp thím Trương lấy lại tiền.”
Lưu Cường ném tàn thuốc đang ngậm trong miệng xuống đất, đứng dậy dùng chân dẫm nát. Anh ta kéo chiếc áo khoác da cũ bong da của mình, nhướng mày nhìn Lục Hợp, hiển nhiên không có ý tốt: “Cậu muốn tiền đúng không? Được thôi, vào lấy với tôi.”
Lục Hợp không cảm thấy Lưu Cường có thể làm gì anh ta, nhìn Chu Chức Trừng rồi muốn theo sau.
Chu Chức Trừng vội vàng nắm cổ tay anh ta lại, cười nói với Lưu Cường: “Chú Cường, cậu ấy là luật sư tập sự, còn trẻ nên đừng so đo với cậu ta.”
Lục Hợp cau mày, không vui: “Luật sư Chu…”
Chu Chức Trừng không để ý tới anh ta, tiếp tục nói: “Chú Cường, tôi là Chu Chức Trừng đến từ văn phòng luật Khai Luân. Tôi thường làm việc ở chỗ tuyên truyền pháp luật ở cổng thôn nên chắc chúng ta đã gặp qua vài lần. Đúng là thím Trương nhờ tôi đến hòa giải với chú, nhưng tôi không đến đây để cãi vã hay bắt chẹt chú, cũng không muốn dùng lời cảnh sát để gây áp lực với bất kỳ ai. Chỉ có điều thím Trương là một bà già, nuôi nhiều gà như vậy không dễ dàng, chú trộm một lần quá nhiều gà của thím ấy thì chắc chắn thím ấy rất giận. Nhưng nghĩ tình người cùng thôn, thím ấy chỉ muốn bồi thường thôi.”
Lưu Cường cười lạnh lùng: “Chỉ là muốn bồi thường? Đòi tiền không có, có bản lĩnh thì kêu cảnh sát bắt tôi đi.”
Chu Chức Trừng vẫn cười: “Chú Cường, có thể giải quyết thì không ai muốn đến tòa án đúng không?”
“Là không muốn hay là các người không có cách? Cảnh sát đã nói tôi không phạm tôi, bây giờ các người định đến dùng miệng lưỡi thuyết phục tôi? Mấy người là luật sư, tôi không nói lại, nhưng tiền thì tôi kiên quyết không đưa. Tôi đưa tiền thì việc gì phải đi trộm gà, tự đi mua không được sao?”
Câu cuối cùng này đã thuyết phục được Triệu Diên Gia.
Chu Chức Trừng: “Chú Cường, không biết chú có biết ngôi nhà mới của thím Trương không. Thím ấy nuôi gà không phải là cái chuồng riêng biệt trong sân, cũng không phải ở bên hàng rào riêng mà là buổi tối sẽ khóa trong căn nhà nhỏ. Chưa kể căn nhà đó có hành lang thông qua cửa hông nhà chính thím Trương, đêm đó cửa hông nhà thím Trương không đóng.”
Lưu Cường nghe không hiểu ra sao: “Nói cái đó làm gì?”
Giang Hướng Hoài hiểu ra, Chu Chức Trừng nói đến tội đột nhập vào nhà trộm cắp.
Trong tình huống thông thường, ăn trộm gà không bị xem là hành vi đột nhập vào nhà trộm cắp bởi vì đại đa số gà vịt được nuôi trong sân, nhưng nhà thím Trương thì khác.
“Chú Cường, cảnh sát cho chú biết chú không phạm tội trộm cắp vì giá trị tiền chú trộm không đến mức quy định. Nhưng mà luật hình sự quy định, ngoài việc giá trị tài sản lên đến mức quy định còn có hành vi đột nhập vào nhà trộm cắp. Nếu đã bị xác định là vào nhà trộm cắp thì bất kể số tiền nhiều hay ít cũng đều bị truy cứu trách nhiệm hình sự.” Chu Chức Trừng nói, khẽ thở dài, “Ngày đó chú vào nhà thím Trương trộm gà là đột nhập vào nhà trộm cắp. Bây giờ thím Trương chỉ muốn chú đền tiền, coi như mấy con gà đó là chú mua, chú vui vẻ ăn, thím ấy cũng vui vẻ bán. Nếu không còn cách nào khác thì thím ấy chỉ còn cách báo với cảnh sát là chú có hành vi đột nhập vào nhà trộm cắp.”
Mắt Lưu Cường dần trợn to, sắc mặt thay đổi như bảng màu, tay siết chặt, nghiến răng nghiến lợi nhìn Chu Chức Trừng chằm chằm.
Sau phen giao chiến, Lưu Cường chọn lựa giữa mất vài trăm tệ và khả năng cao phải vào tù, chọn cách đền tiền.
Chu Chức Trừng thay thím Trương lấy lại được tiền gà mái bị bắt trộm.
Trên đường về, Diệp Bạch không nhịn được nói với Lục Hợp: “Anh có biết mình suýt bị đánh không?”
Lục Hợp cười nhạt: “Cô nói tôi vào nhà cùng anh ta thì sẽ bị anh ta đánh?”
Diệp Bạch lắc đầu, cảm thấy anh ta quá ngây thơ, cô nói: “Chú Cường có tiền án, trước kia chú ta từng đánh một luật sư đến đòi tiền thay cho người khác thế này, anh biết không? Anh tưởng anh nói anh là luật sư thì người ta sẽ sợ à? Luật sư có gì đặc biệt hơn người? Rốt cuộc là anh kiêu ngạo cái gì? Nếu không có luật sư Chu thì chắc chắn hôm nay anh sẽ bị chú Cường đập cho một trận. Tôi đã nói với anh từ trước, cái dáng vẻ tinh anh không xem ai ra gì của anh ở chỗ này chúng tôi là cái đinh gỉ, còn thiếu đòn.”
Lục Hợp biết mình biết ta, anh ta biết mình thư sinh yếu ớt chắc chắn không đánh lại, nhưng vẫn nói: “Tôi có thể báo cảnh sát, đây là xã hội pháp trị.”
“Anh bị ngốc à?” Diệp Bạch cạn lời, “Vậy sau này mỗi lần đi làm việc cứ để người ta đánh trước một trận rồi báo cảnh sát. Để tôi xem thử anh có mấy cái mạng? Nếu không sửa cái miệng thối, cái tính thối hoắc của anh thì sớm muộn gì cũng bị đánh chết.”
Lục Hợp mỉa mai: “Vậy các người thật man rợ.”
Diệp Bạch thấy thái độ anh ta vậy thì nổi giận: “Là do anh không học được cách giao tiếp bình thường với người khác. Luật sư Chu nói, không có ai sợ luật sư, luật sư cũng chẳng phải thân phận quyền uy gì, cũng chỉ là một ngành nghề bình thường. Anh tưởng anh đang đóng phim tryền hình à, anh tự xưng một tiếng luật sư thì người ta nể mặt anh? Đừng ngây thơ nữa sinh viên ưu tú ạ, luật sư tố tụng đến là để hòa giải, không phải làm tay đấm cho đương sự, ok?”
Triệu Diên Gia vỗ tay cổ vũ: “Cần phải lấy sổ tay ghi nhớ lại những câu trích dẫn kinh điển của luật sư Chu và người hâm mộ cuồng nhiệt Diệp Bạch khi xuống nông thôn. Tuyệt vời!”
Sắc trời đã tối, nhóm Chu Chức Trừng về đến thị trấn. Có thể nói thắng lợi trở về, nhiệt tình của những người dân trong thôn không thể nào ngăn được.
Tất cả hải sản đặc sản mang từ đảo về, Chu Quốc Hoa có cơ hội thi triển tay nghề. Lúc ông nấu ăn, Giang Hướng Hoài đứng bên cạnh nhìn.
Ôn Chu vô cùng đắc ý truyền thụ kinh nghiệm: “Đàn ông nếu không nấu cơm thì có bản lĩnh to lớn gì cũng không xài được. Năm đó ông dựa vào tay nghề nấu nướng mà suýt nữa ở rể.”
Ông đảo xẻng, tranh thủ liếc nhìn Giang Hướng Hoài: “Món ăn mười năm trước ôn dạy con, về con có học hành đàng hoàng không? Vây cá om canh đặc, nghêu đảo chảo, tôm hùm dầu hành, đây là mấy món sở trường của ôn, tiệc nào cũng phải có.”
Giang Hướng Hoài: “Con có học nhưng không học được tinh túy.”
“Vậy con học chăm chỉ vào, nếu con học tốt thì sau này Trừng Trừng kết hôn cho con tới làm bếp phó.” Ôn Chu rất nghĩa khí, vị trí bếp phó quan trọng vậy mà ông giao cho anh.
Giang Hướng Hoài im lặng, muốn nói lại thôi, Trừng Trừng kết hôn mà anh chỉ có thể làm bếp phó thôi sao?
“Cô ấy kết hôn với ai ạ?” Anh cũng không hiểu sao mình hỏi vấn đề ngốc nghếch này.
“Với chồng nó đó.” Chu Quốc Hoa để thịt kho ra, “Còn có thể với ai nữa?”
Giang Hướng Hoài thầm thở dài, nếu có thể anh cũng muốn làm chú rể nhưng anh không dám nói. Theo phong tục huyện Nam Nhật thì chú rể kết hôn có thể làm bếp phó luôn sao?
Đêm khuya, Chu Chức Trừng tắm xong, mệt mỏi nằm trên giường. Cô nhận điện thoại của Khương Lê, cô ấy bảo Chu Chức Trừng xem tin nhắn wechat: “Vòng pháp luật lớn như vậy, Giang Hướng Hoài lại là nhân vật nổi tiếng, bạn cùng trường trong vòng đều biết anh ấy xuống nông thôn ghi hình, còn đến quê chúng ta.”
Chu Chức Trừng bấm vào tin nhắn, cô đã chặn hầu hết mấy nhóm như cựu sinh viên, nhóm chia sẻ tài nguyên, đồng hương, pháp lý, nhóm lớp… Dù nhiều năm rời xa Bắc thành nhưng khi nhìn thấy những tin nhắn này, cô cảm thấy như đang quay về thời ở một mình học hành, làm việc.
Trong nhóm lớp cuộc thảo luận đang khí thế ngất trời.
“Đàn anh Giang đẹp trai thật đấy, sau khi phát sóng chắc sẽ thu hút rất nhiều người hâm mộ.”
“Trừng Trừng có đây không? Năm đó cô ấy là thực tập sinh theo anh Giang, bây giờ lại có thể ghi hình chung tiết mục với anh ấy, ghen tị quá.”
“Không biết Trừng Trừng về quê công việc thế nào? Có gặp đàn anh Giang chưa? Nhưng mà lúc học đại học quan hệ giữa Trừng Trừng với anh Giang rất tốt.”
Chu Chức Trừng lướt lên lịch sử trò chuyện, vẫn là trò chuyện bình thường cho đến khi Hứa Mân An xuất hiện. Wechat của cô ta là: Rail Capital – Hứa Mân An, đây là đơn vị cô ta vào làm sau khi tốt nghiệp.
Cô ta ra vẻ ngạc nhiên: “Đàn anh Giang sẽ không chủ động đi tìm Trừng Trừng phải không? Mọi người quên rồi à, hồi đó Trừng Trừng thổ lộ với anh ấy, anh ấy từ chối. Không có ai cứ dây dưa với người phụ nữ quấy rầy mình chứ? Hơn nữa, công bằng mà nói thì khoảng cách giữa hai người hiện giờ quá lớn, không có đề tài chung.”
Hứa Mân An là bạn cùng phòng Chu Chức Trừng và Khương Lê. Cô ta cũng xuất thân từ một địa phương nhỏ nhưng luôn thích treo “mối quan hệ” và “đẳng cấp” trên miệng. Khi mới là sinh viên năm nhất đã tham gia đủ các câu lạc bộ, add wechat mọi người, bất kể người lạ hay quen, tích cực quản lý cái gọi là “vòng giao tế” của cô ta.
Cô ta đã gửi mấy icon châm biếm đầy khoa trương trong nhóm: “Hai người có thể nói gì đây? Đàn anh Giang nói dự án của anh ấy trị giá hàng trăm triệu, Trừng Trừng nói phí luật sư của mình 3000 à? Đàn anh Giang nói đang đưa công ty niêm yết lên sàn chứng khoán, Trừng Trừng nói trong thôn gà đang gáy sáng?”
Những người khác cũng cười ha ha.
/82
|