Đông cứng! Không biết đi con đường nào! Hai giờ sáng, còn lại một mình em trong làn nước mắt.
Một khoảng trống rỗng! Không biết rằng con tim vẫn nhói đau! Trong màn tuyết mịt mùng chỉ còn lại một mình em.
Buổi hẹn hò lần này, những tưởng rằng cùng nhau mộng mị, ngờ đâu sự thực trớ trêu, chỉ là phóng túng của sự phản bội.
Lần hẹn hò cuối cùng, những tưởng rằng đôi ta lãng mạn sẽ ôm nhau cho đến khi bình minh.
Lần hẹn hò cuối cùng, vui buồn hợp tan, để mọi thứ thành khoảng không, yêu nhau say đắm, mọi thứ theo gió bay!
—“Lần hò hẹn cuối”
Văn Văn và Tiểu Mỹ đang sóng bước bên nhau đến nhà xuất bản.
Tiểu Mỹ: “Bây giờ muốn đi đâu?”
Văn Văn lắc đầu.
Tiểu Mỹ dựa vào vai bạn, “không phải muốn đi hẹn hò với Lý Cường đấy chứ?”
Văn Văn hất đầu lên, “không thể sao?”
Tiểu Mỹ cố tình kéo dài một hơi rồi châm chọc: “Gái ạ, một khi mình có cảm giác lệ thuộc người ta rồi sẽ không tìm ra được phương hướng đâu. Thật đáng thương, đáng thương!”
Văn Văn nhíu mày, “cậu nói gì thế?”
Tiểu Mỹ: “Tớ nói cậu đấy, khi đã đi đăng ký kết hôn rồi, đàn ông tự nhiên sinh ra tâm lý mình chiếm ưu thế, họ sẽ thấy cậu không chạy thoát khỏi được nữa. Khi ấy cậu càng bám dính anh ta, hắn càng tự đắc. Do vậy cậu không có hắn sẽ không chịu được!”
Văn Văn càng nghi ngờ: “Tớ có vài chuyện muốn nói với anh ấy… Ừm, dù sao cậu cũng không hiểu đâu!”
“Bởi vậy, muốn để người đàn ông tôn trọng mình thì cậu không được đánh mất mình. Để anh ta phải hiểu rằng, không có anh ta cậu vẫn sống ung dung!”
Văn Văn bĩu môi, “Được rồi!”
Tiểu Mỹ thay đổi vẻ mặt, quay sang quan sát bạn.
Văn Văn quay lại nhìn lại bạn, “nhìn gì chứ?”
“Đúng vậy, cậu điều kiện tốt thế này nên đương nhiên phải có sự lựa chọn tốt chứ.”
Văn Văn cười khổ não, cúi thấp đầu xuống lí nhí: “Không còn cơ hội…”
Tất cả những câu chuyện tình yêu đều mở đầu rất ngọt ngào nhưng kết thúc mỗi loại khác nhau.
Câu chuyện tình yêu của Văn Văn và Lý Cường theo cách nói của Tiểu Mỹ là một vở hài kịch.
Trong giai đoạn yêu đương cuồng nhiệt, người ta thường bất giác thể hiện mặt hoàn mỹ nhất của mình. Nhưng khi thời gian trôi qua đã lâu, việc ngụy trang thấy mệt mỏi sẽ lộ nguyên hình bản chất.
Lý Cường vốn không phải mẫu người đàn ông biết quan tâm săn sóc người khác. Anh vốn quen tính tùy tiện, gặp ai là bắt đầu khoa môi múa mép, tự nhiên như không có gì.
Văn Văn cũng chẳng phải giai nhân dịu dàng, hình tượng hiền thục cải trang sau một thời gian rồi cũng thấy mệt mỏi.
Sau khi quen biết Văn Văn một thời gian, Lý Cường bắt đầu thấy đồng cảm với người bạn trai cũ của cô. Đồng cảm vì anh khâm phục Vỹ dưới trướng của “người con gái hiệp nghĩa” này có thể sống lâu đến vậy, rồi sau đó là sự đau thương cho bản thân. Vì dù sao Vỹ cũng đã chia tay với cô, còn người đang chịu trận là anh.
Văn Văn cũng dần dần hiểu ra một người con gái ôn hòa như Lăng Lăng tại sao cuối cùng phải chọn việc ra đi. Cô càng hiểu rõ hơn cảnh ngộ của Lăng Lăng. Đằng sau sự đồng cảm ấy là sự buồn phiền cho tình trạng hiện tại của mình.
Lý Cường là người khiến người ta dễ buồn bực. Rất nhiều đàn ông phiền muộn mới làm người khác phải phiền theo. Nhưng việc Lý Cường khiến người khác phiền lòng chính bởi việc nhanh mồm nhanh miệng của mình, lại còn cả ngàn lý do để chứng minh mình đúng.
Anh lại là người không giỏi am hiểu đối phương, lại hay nhìn người khác bằng con mắt khắt khe. Có lẽ nghề quảng cáo đòi hỏi không ngừng phải phán xét bản thân và tìm kiếm sự hoàn hảo, nhưng nếu đem công việc để đối nhân xử thế thì con người đó hoàn toàn thất bại.
Nguyên trong một năm ròng từ 2008 đến 2009, Văn Văn trải qua yêu đương, bất đồng, cãi cọ, và cuối cùng là mệt mỏi.
Đối diện với người đàn ông mà bất luận điều gì cũng bị bác bỏ không thương tiếc thì bạn còn muốn nói nữa không?
Văn Văn kéo Lý Cường tới nhà sách đồ sộ, cũng để anh nhìn thấy thành quả biên tập sách của mình trong năm trước. Là một biên tập viên, việc để người yêu chứng kiến thành quả của mình lẽ nào không được nhận lời khen ngợi?
Vẫn chưa bước vào đến cửa, anh quay ra nói với cô: “Nhà sách đó toàn bày bán sách mới thôi. Sách của em từ năm ngoái cũ rồi, chắc là bị bày ở nơi sale off rồi.”
Cô cố nhịn bực mình, đưa mắt nhìn bốn xung quanh, cuối cùng cũng tìm thấy hai quyển mình biên tập, đắc ý giơ lên trước mặt anh.
Anh đón lấy không hào hứng: “Chắc là bán không chạy, tình hình buôn bán không khả quan. Sách năm ngoái mà bây giờ vẫn bày ở đây thì chắc là như thế rồi.”
Cô nghẹn lời.
Văn Văn mời Lý Cường đi dự buổi tụ họp của hội con gái, nhân tiện thưởng thức tài nghệ nấu nướng của Tiểu Mỹ.
Đường Đường là người nắm bắt rất giỏi tâm lý và luôn là người tạo ra bầu không khí cho buổi gặp mặt.
Hôm đó, Tiểu Mỹ đích thân xuống bếp. Ba cô gái xinh đẹp diện váy dài, phong thái thanh lịch tao nhã.
Đường Đường mở đĩa DVD bật nhạc đàn violong dịu dàng, còn thắp mấy cây nến.
Chẳng ngờ Lý Cường bất ngờ đẩy cửa bước vào, câu mở đầu là: “Ôi giời ba cô nàng này, chắc không đi đóng tiền điện hay sao không dám dùng điện nữa?”
Văn Văn đương nhiên không phải là người dễ chọc. Cô cho anh nếm cảm giác một cái bạt tai đỏ mặt tía tai.
Với những món ngon của Tiểu Mỹ, Đường Đường mang chai vang hạng nhất ra. Trong bầu không khí ấm cúng và mùi thức ăn thơm nức, Lý Cường lại buột miệng: “Anh biết rồi, các nàng không phải không đóng tiền điện. Mà là nàng nào đều suy dinh dưỡng nặng, sợ khách đến nhà nhận ra nên đành thắp nến để che giấu…” Chưa kịp nói xong, anh đã ăn ngay cái bạt tai khác.
Mấy cô gái quay ra nhìn nhau trong ánh nến lung linh.
Cuối cùng Tiểu Mỹ và Đường Đường kéo Văn Văn đi nói chuyện.
Với những kiểu đàn ông này, có thể không có ác ý gì, nhưng kiểu tự phụ nhìn người khác bằng nửa con mắt của hắn sẽ ảnh hưởng đến cậu.
“Thế sao được? Bỏ hả!” Văn Văn quay sang hỏi hai bạn, cũng là hỏi chính mình.
Tiểu Mỹ nói: “Nếu không cậu thay đổi theo hắn ta đi, hoặc thay đổi hắn cho phù hợp với mình.”
Nhưng cả hai trường hợp đều không được thì sao? Chỉ có thể…
Văn Văn cúi đầu xuống nhìn đôi tay của mình… Đúng vậy, cô không thể thay đổi mình để biến thành một người như anh được, nhưng thay đổi bản chất một người là chuyện không tưởng. Vậy chỉ còn lựa chọn thứ ba: … đánh người!
Văn Văn không phải là Lăng Lăng. Cô chịu sự châm chọc chế giễu của anh nhưng không bao giờ vì thế mà đánh mất phương hướng và cam chịu trong làn nước mắt. Cô vốn là cô nàng hiện đại văn võ song toàn, đã từng tay không hạ năm gã thanh niên thì Lý Cường là gì chứ?
Cô cúi đầu một lát rồi nhìn hai bạn: “Các chị em, hãy đợi kịch hay nhé!”
Từ khi Tiểu Mỹ tự rời bỏ vị hôn phu tương lai – Du Tử, thì cô ở luôn cùng hai bạn. Sau đó Đường Đường mua nhà, căn hộ ba phòng, Văn Văn chuyển vào ở cùng, tiếp đến là Tiểu Mỹ. Chuyện ba cô gái hiện đại ở cùng nhau từ đó cũng mở màn.
Câu chuyện của ba cô cũng diễn ra dưới căn nhà này.
Tiểu Mỹ phụ trách nội trợ, Văn Văn lo việc dọn dẹp nhà cửa giặt giũ quần áo.
Còn nhiệm vụ của Đường Đường là ăn. Ăn xong còn viết kịch. Viết chán rồi đi shopping, rồi lại ngủ, tỉnh dậy lại ăn.
Trong phòng của Đường Đường còn treo câu đối cô tự viết về hai cô bạn của mình.
Văn Văn thuộc cung Sư Tử phóng khoáng tự nhiên. Tiểu Mỹ cung Ma Kết tính tình lạnh lùng hơn, thông minh và giỏi giang. Còn cô nàng Đường Đường thuộc cung Cự Giải lười nhác nhưng thời trang, yểu điệu thướt tha.
Phong cách của ba cô gái khác nhau, trong con đường tình cũng gặp nhiều trắc trở như nhau vậy.
Đường tình trúc trắc như nhau, do vậy họ càng trân trọng những tình bạn quý báu dành cho nhau hơn, càng quan tâm và thấu hiểu đối phương hơn.
Đường Đường cũng từng trải qua cuộc tình không dám quay đầu nghĩ lại. Mặc dù chuyện này cô vẫn giấu kín với cả hai người bạn, nhưng đôi khi sau những buổi tiệc rượu cô vẫn nhắc đến “nhà thơ phương Nam” khiến cô mang bầu, rồi phải bỏ giọt máu của mình đi. Hai người chia tay không từ biệt và bặt vô âm tín.
Cho dù thế nào thì Đường Đường vẫn là Đường Đường. Quá khứ của cô thế nào cũng không làm suy giảm tình cảm hai người bạn dành cho cô.
Sách của Đường Đường không sâu sắc lắm nhưng bán rất chạy. Câu chữ và văn phong của cô trong sáng, sạch sẽ, bắt kịp thời thượng, kịp trào lưu. Cô tự tạo trang web riêng cho mình, dùng ngôn ngữ thông thường để đạt đến những quan điểm tân tiến mới. Các fan của cô cũng ở nhiều tầng lớp khác nhau.
Đương nhiên Đường Đường cũng bị nhiễm căn bệnh chung của nhiều cô gái hiện đại – thích “buôn dưa”. Đây cũng là một trong những nguyên nhân cô để hai bạn của mình tới ở cùng. Thứ nhất, cô giảm được áp lực kinh tế, Văn Văn lanh lợi còn Tiểu Mỹ giỏi nấu nướng. Nhưng còn lý do lớn hơn cả chính là do Đường Đường rất thích “quan tâm” đến người khác, việc công việc tư tất tật cô đều quan tâm.
Nguồn ebooks: http://www.luv-ebook.com
Sau này Du Tử nhiều lần hẹn gặp Tiểu Mỹ. Sau nhiều lần suy nghĩ, cuối cùng cô đưa Văn Văn đi làm vật ứng phó, lấy thân phận của Văn Văn đương nhiên cô cũng chịu ít nhiều thiệt thòi.
Để thỏa mãn tính tò mò hiếu kỳ của Đường Đường, cô cũng đưa cả bạn đi cùng.
Có lẽ ba mẹ Du Tử thấy rằng không lợi dụng Tiểu Mỹ được nhiều nên cuối cùng kiên quyết bắt con trai đưa cô gái đó về. Họ không giải thích được một người con gái chưa kết hôn nhưng đã ở với bạn trai đến mấy năm liền như cô không quỳ xuống nhà họ để xin cưới mà còn đòi đi gặp người khác, còn người đàn ông nào cần đứa con gái như thế?
Để cô gái này “dừng ngựa trên bờ vực thẳm” trở lại làm “dâu hiền vợ thảo”, họ quyết định cho cô một cơ hội nữa. Đương nhiên với kiểu con dâu này, họ phải tốn không ít công sức để dạy dỗ mới dám cho bước vào cửa.
Với “trái tim nhân hậu”, họ quyết định bỏ qua chuyện cũ, phái con trai sắp đặt một bữa ăn rồi nói rõ mọi điểm lợi hại cho Tiểu Mỹ. Cho cô biết được mọi điều tốt xấu, vị trí mình đang đứng, như vậy cô mới ngoan ngoãn quy thuận và họ thu phục được con dâu.
Nhưng mọi việc đều nằm ngoài dự kiến.
Đầu tiên, Tiểu Mỹ không hề sợ hãi cúi đầu nhận lỗi như những đứa con dâu bình thường khác, lại còn dám mang bộ mặt kiêu căng trước mặt họ. Đã thế còn mang theo hai đứa bạn là Đường Đường và Văn Văn kiêu căng không kém đến. Kiểu này đúng là “gần mực thì đen.”
Tiếp nữa, sau khi được họ phân tích đúng sai, Tiểu Mỹ ngoài việc cúi đầu mỉm cười và rót trà vào tách, gần như không có biểu lộ gì khác.
Điều càng làm cho họ tức giận hơn nữa chính là việc đứa con gái này không có hộ khẩu ở Bắc Kinh. Điều này họ hoàn toàn không biết, hóa ra nó học hành rồi làm việc ở đây nhưng vẫn chưa có hộ khẩu thủ đô. Vậy giấc mộng lấy gái thủ đô của con trai họ tan thành bọt nước à?
Ba chồng tức giận chỉ thẳng vào mặt cô mắng: “Cô là đồ lừa đảo, không có hộ khẩu Bắc Kinh mà dám lừa gạt tình cảm con trai tôi bao năm.”
Tiểu Mỹ cười mỉm, “con trai bác biết lâu rồi, chẳng qua không nói cho hai bác thôi.”
Ba chồng quay sang nhìn anh con trai.
Anh con trai sượng sùng: “… ban đầu con cũng chẳng nghĩ nhiều thế đâu ạ. Con cũng không biết ba coi trọng vấn đề hộ khẩu thế, sợ Tiểu Mỹ làm ba mẹ phật ý nên không dám nói. Nhưng ba mẹ hãy nhìn những điểm tốt của cô ấy để che đi điểm này ạ.”
Văn Văn đưa mắt nhìn Du Tử rồi lại nghĩ đến anh chàng Vỹ của mình. Có lẽ anh cũng là một con người lương thiện nhưng do quá hiếu thuận nên mất cả chủ kiến, bị ép giữa trách nhiệm gia đình và tình yêu, cũng khó lòng cân bằng. Chỉ có một lựa chọn là chạy trốn thôi, anh là một người con ngoan nhưng tuyệt đối không phải người chồng tốt. Xem ra cô từ bỏ Vỹ là chuyện đúng. Và việc Tiểu Mỹ thôi Du Tử cũng là lựa chọn không tồi.
Ba chồng giận tím mặt, “giống làm sao được? Nó không phải là gái thủ đô mà mày dám ở với nó bao năm như vậy lại chẳng dạy dỗ được gì. Nó không có hộ khẩu thì sao lo cho mày và thằng em được? Đã chẳng lo cho nhà này được gì mà mày lại dám giấu, còn dám nuông chiều nó thế!”
Trên đời này làm gì có kiểu ba mẹ nói chuyện đạo lý như thế? Văn Văn vừa đồng tình với Du Tử vừa chỉ muốn xông vào tẩn cho một trận.
Tiểu Mỹ ấn Văn Văn ngồi xuống, lạnh nhạt nhìn mọi thứ đang xảy ra trước mắt, đợi ba chồng nói xong mới cười mỉm; “vậy không làm phiền các vị dùng bữa nữa, trước khi vào đây hóa đơn tôi đã thanh toán rồi. Bữa cơm này coi như mời hai vị tới Bắc Kinh.” Nói rồi cô kéo hai người bạn đi thẳng ra ngoài.
Đi ra ngoài bỗng Đường Đường nói: “Chết mình quên điện thoại ở trong rồi, để mình quay lại lấy.”
Hóa ra Đường Đường rất ấm ức trong lòng, muốn thể hiện cho mấy người trong kia một chuyến.
Bước vào phòng, cô thấy bà già than thở: Biết nó trả hóa đơn thế này mình gọi nhiều món hơn cho bõ.
Đang mắng mỏ đứa con trai, hai ông bà nhìn thấy một người con gái dáng vẻ kiêu căng bước vào. Mẹ chồng duỗi thẳng người mặt biến sắc, “có phải nó hối hận rồi nhưng không chịu nhịn nên bảo cô đến nhận tội thay cho không? Thôi đi nhé, cái loại con gái như nó Du Tử nhà tôi vơ được cả đống trên đường! Cô về bảo nó xem lại bản thân đi nhé, loại con dâu như thế chúng tôi không cần!”
Đường Đường cười ngọt ngào, “cháu để quên đồ, chắc là ở đây thôi…” Rồi nhìn bốn phía và bảo: “Chắc là nó không ở đây rồi.”
Ba chồng vẫy tay, “vậy cô ra ngoài!”
Cô càng ngọt ngào hơn, “không biết có phải Du Tử quên nói với hai bác không, ba mẹ Tiểu Mỹ đang định cư ở Australia, anh trai và chị dâu cô ấy cũng đang mở một công ty truyền thông bên đó, Tiểu Mỹ cũng có cổ phần ở đó. Hiện tại anh chị ấy định mở rộng đầu tư trong nước nên cô ấy không định cư nước ngoài nữa mà sớm muộn cũng mở công ty riêng thôi. Cô ấy đầy tiềm năng như vậy mà xem ra các bác suy nghĩ đơn giản quá…”
Hai ông bà già cứng đờ người ra.
Du Tử cũng đờ người, không kịp phản ứng, mãi mới lúng búng nói: “Mấy năm trước anh chị cô ấy đón ba mẹ sang Úc định cư, nhưng cô ấy không có ý định sang đó.”
Ông lão cúi thấp đầu nói: “Ba mẹ nó đang ở nước ngoài thì nó sớm muộn cũng đi thôi. Sao mày không nói cho mọi người biết?”
Du Tử im lặng. Một người đàn ông có lòng tự trọng sẽ chẳng bao giờ đi khoe khoang sự giàu có bên nhà vợ tương lai.
Đường Đường tiếp tục tươi cười như hoa: “Anh cô ấy còn có mấy nông trại và nhà máy sản xuất rượu nữa, đương nhiên cô ấy cũng có cổ phần ở đó… Ôi giời!”
“Này! Đường Đường, biết ngay cậu ở đây sinh chuyện mà.” Hai cô gái không biết quay lại từ bao giờ.
Tiểu Mỹ không bộc lộ cảm xúc gì, chỉ bảo, “đi thôi, bọn mình đi ăn gì đó.”
“Được thôi…” Đường Đường yểu điệu quay lại chào hai ông bà, “Tiểu Mỹ này, tài nghệ nấu nướng của cậu tốt thế, không muốn viết hay biên tập sách nữa thì ra nước ngoài mở nhà hàng Trung Quốc đi. Đảm bảo đắt khách!”
“Tiểu Mỹ à…” Hai ông bà cùng đồng loạt đứng dậy nhưng vẫn đứng tại chỗ như muốn nói điều gì.
Tiểu Mỹ không đáp.
“Du Tử con còn không nhanh…” Bà mẹ ra hiệu bảo con trai giữ cô lại.
Du Tử quay lại ba mẹ tráo trở của mình, rồi lại nhìn ánh mắt kỳ thị của ba cô gái, lặng lẽ cúi đầu rồi thở dài.
Bà mẹ đờ người đến mấy giây rồi mau mồm miệng, “có phải Tiểu Mỹ đang ở nhà cháu không? Không nên làm phiền nhà người ta thế, về nhà vẫn hơn, vừa ấm cúng lại hạnh phúc.”
Ông bố tiếp lời: “Ngày mai… à không bây giờ Du Tử dẫn bạn về lấy đồ đi. Chuyển về nhà chứ…”
Đường Đường vẫn giữ khuôn mặt ngọt ngào: “Tuần trước bọn cháu chuyển nhà rồi, không ở chỗ cũ nữa đâu, Du Tử cũng chưa đến bao giờ.”
Văn Văn nhìn mọi người, “Du Tử, anh cũng biết em rồi đấy, vốn xuất thân từ nhà võ. Anh mà động chạm đến bạn em thì em sẽ cho anh một chưởng, em từng tay không hạ năm tên cầm dao rồi đấy.”
Hai ông bà già nhìn nhau.
Đường Đường thấy Văn Văn cũng đang tung hứng với mình thì đắc ý lắm, ra đến cửa phòng bật điện thoại lên chụp hình: “Văn Văn nhớ nhé, đưa tấm hình này cho bảo vệ tòa nhà. Nói rằng nếu có ba người này đến làm loạn…”
Tiểu Mỹ dường như không chịu được nữa, không nói gì quay đầu bước đi.
Đường Đường sợ bạn mắng cho cái tội trêu quá đà liền kéo ngay Văn Văn đi luôn.
Đường Đường xuất thân từ một gia đình làm về chuyên ngành văn hóa ở Bắc Kinh. Ba cô là nhà sử học, do vậy cô không những được học hội họa còn được thừa hưởng khí chất lãng mạn của ba và sự nghiêm khắc về học thuật của mẹ.
Mẹ của Đường Đường đã từng xuất bản một cuốn sách ảnh về phục trang thời Tùy Đường ở chính nhà xuất bản của Văn Văn. Rất nhiều bức họa do chính tay ba cô vẽ, bởi vậy khi đó nhiều bộ phim truyền hình, điện ảnh lấy đề tài thời Tùy Đường đều lấy hình ảnh phục trang từ những hình vẽ của ông. Cũng bởi vậy quyển sách này của ba mẹ cô trở thành một trong những quyển bán chạy nhất đến mấy năm sau.
Căn cứ theo những hình vẽ đó, Đường Đường cũng tự tay may ba bộ trang phục theo hơi hướng đời Đường cho hai cô bạn gái với ống tay áo khá rộng, nhìn vô cùng gợi cảm.
Với một người tính cách thoải mái phóng khoáng như Văn Văn, Đường Đường thiết kế cho cô một bộ đi săn theo phong cách hồ phục, lại điểm thêm hình thêu cây kiếm đàn hương càng nổi bật hơn sự thoải mái.
Còn một người khí chất lãnh đạm như Tiểu Mỹ, Đường Đường may cho bạn một chiếc váy đen ngắn mặc kèm cùng áo màu trắng trong như nước. Khi giơ tay lên càng lộ vẻ thanh nhã quý phái.
Với mình, cô tự may một bộ váy bó sát hồ phục màu đỏ nhạt với cánh tay áo trong suốt.
Tuy là người lười làm việc nhà nhưng Đường Đường lại rất giỏi trong việc tạo ra bầu không khí vui vẻ
Nhưng Đường Đường là cô gái của tiểu giang hồ. Cứ mỗi đợt không có khách là nam giới đến thăm, cô liền kéo ngay hai người bạn của mình ra ngoài đi shopping.
Những cô gái tri thức thời hiện đại tuy trong lòng buồn bực nhưng không bao giờ có dũng khí chửi đổng. Khi áp lực lớn đè nặng cũng không có công cụ gì để giải tỏa. Họ phải làm thế nào?
Đường Đường vốn là người giỏi cầm đầu. Mỗi khi một trong ba cô có chuyện buồn, cô luôn là người thủ lĩnh đi giải sầu.
…
Ba cô gái luôn có cách để trút giận. Với cách này, đối với họ không chỉ độc đáo mà còn khá cách điệu.
Nhưng Lý Cường lại không nghĩ như vậy. Anh cho rằng ba cô gái sống chung một nhà nếu không tranh cãi nhau thì ít nhất cũng xảy bất đồng dù ít dù nhiều. Giữa nam giới với nhau khi sống chung cũng có những vụ giải quyết nhau trong bóng tối. Huống hồ là trong ba cô gái, có hai cô cùng ngành nhau, cô còn lại là nhà sáng tác, nhất định sẽ có những xung đột.
Có lẽ do Lý Cường không phải là con gái, nên không bao giờ hiểu được những tình cảm chị em sâu sắc. Anh chỉ nghĩ, con gái ở được với nhau chắc chỉ có những khoảng cô đơn vắng lặng.
Anh thậm chí không biết nên có lần lấy tờ giấy đỏ dán bên ngoài cửa của Văn Văn mang về. Nếu như không nhờ Đường Đường từ bi khuyên giải và sự lạnh lùng tỉnh táo can ngăn của Tiểu Mỹ thì Văn Văn sớm đã đưa anh vào bệnh viện rồi.
Một khoảng trống rỗng! Không biết rằng con tim vẫn nhói đau! Trong màn tuyết mịt mùng chỉ còn lại một mình em.
Buổi hẹn hò lần này, những tưởng rằng cùng nhau mộng mị, ngờ đâu sự thực trớ trêu, chỉ là phóng túng của sự phản bội.
Lần hẹn hò cuối cùng, những tưởng rằng đôi ta lãng mạn sẽ ôm nhau cho đến khi bình minh.
Lần hẹn hò cuối cùng, vui buồn hợp tan, để mọi thứ thành khoảng không, yêu nhau say đắm, mọi thứ theo gió bay!
—“Lần hò hẹn cuối”
Văn Văn và Tiểu Mỹ đang sóng bước bên nhau đến nhà xuất bản.
Tiểu Mỹ: “Bây giờ muốn đi đâu?”
Văn Văn lắc đầu.
Tiểu Mỹ dựa vào vai bạn, “không phải muốn đi hẹn hò với Lý Cường đấy chứ?”
Văn Văn hất đầu lên, “không thể sao?”
Tiểu Mỹ cố tình kéo dài một hơi rồi châm chọc: “Gái ạ, một khi mình có cảm giác lệ thuộc người ta rồi sẽ không tìm ra được phương hướng đâu. Thật đáng thương, đáng thương!”
Văn Văn nhíu mày, “cậu nói gì thế?”
Tiểu Mỹ: “Tớ nói cậu đấy, khi đã đi đăng ký kết hôn rồi, đàn ông tự nhiên sinh ra tâm lý mình chiếm ưu thế, họ sẽ thấy cậu không chạy thoát khỏi được nữa. Khi ấy cậu càng bám dính anh ta, hắn càng tự đắc. Do vậy cậu không có hắn sẽ không chịu được!”
Văn Văn càng nghi ngờ: “Tớ có vài chuyện muốn nói với anh ấy… Ừm, dù sao cậu cũng không hiểu đâu!”
“Bởi vậy, muốn để người đàn ông tôn trọng mình thì cậu không được đánh mất mình. Để anh ta phải hiểu rằng, không có anh ta cậu vẫn sống ung dung!”
Văn Văn bĩu môi, “Được rồi!”
Tiểu Mỹ thay đổi vẻ mặt, quay sang quan sát bạn.
Văn Văn quay lại nhìn lại bạn, “nhìn gì chứ?”
“Đúng vậy, cậu điều kiện tốt thế này nên đương nhiên phải có sự lựa chọn tốt chứ.”
Văn Văn cười khổ não, cúi thấp đầu xuống lí nhí: “Không còn cơ hội…”
Tất cả những câu chuyện tình yêu đều mở đầu rất ngọt ngào nhưng kết thúc mỗi loại khác nhau.
Câu chuyện tình yêu của Văn Văn và Lý Cường theo cách nói của Tiểu Mỹ là một vở hài kịch.
Trong giai đoạn yêu đương cuồng nhiệt, người ta thường bất giác thể hiện mặt hoàn mỹ nhất của mình. Nhưng khi thời gian trôi qua đã lâu, việc ngụy trang thấy mệt mỏi sẽ lộ nguyên hình bản chất.
Lý Cường vốn không phải mẫu người đàn ông biết quan tâm săn sóc người khác. Anh vốn quen tính tùy tiện, gặp ai là bắt đầu khoa môi múa mép, tự nhiên như không có gì.
Văn Văn cũng chẳng phải giai nhân dịu dàng, hình tượng hiền thục cải trang sau một thời gian rồi cũng thấy mệt mỏi.
Sau khi quen biết Văn Văn một thời gian, Lý Cường bắt đầu thấy đồng cảm với người bạn trai cũ của cô. Đồng cảm vì anh khâm phục Vỹ dưới trướng của “người con gái hiệp nghĩa” này có thể sống lâu đến vậy, rồi sau đó là sự đau thương cho bản thân. Vì dù sao Vỹ cũng đã chia tay với cô, còn người đang chịu trận là anh.
Văn Văn cũng dần dần hiểu ra một người con gái ôn hòa như Lăng Lăng tại sao cuối cùng phải chọn việc ra đi. Cô càng hiểu rõ hơn cảnh ngộ của Lăng Lăng. Đằng sau sự đồng cảm ấy là sự buồn phiền cho tình trạng hiện tại của mình.
Lý Cường là người khiến người ta dễ buồn bực. Rất nhiều đàn ông phiền muộn mới làm người khác phải phiền theo. Nhưng việc Lý Cường khiến người khác phiền lòng chính bởi việc nhanh mồm nhanh miệng của mình, lại còn cả ngàn lý do để chứng minh mình đúng.
Anh lại là người không giỏi am hiểu đối phương, lại hay nhìn người khác bằng con mắt khắt khe. Có lẽ nghề quảng cáo đòi hỏi không ngừng phải phán xét bản thân và tìm kiếm sự hoàn hảo, nhưng nếu đem công việc để đối nhân xử thế thì con người đó hoàn toàn thất bại.
Nguyên trong một năm ròng từ 2008 đến 2009, Văn Văn trải qua yêu đương, bất đồng, cãi cọ, và cuối cùng là mệt mỏi.
Đối diện với người đàn ông mà bất luận điều gì cũng bị bác bỏ không thương tiếc thì bạn còn muốn nói nữa không?
Văn Văn kéo Lý Cường tới nhà sách đồ sộ, cũng để anh nhìn thấy thành quả biên tập sách của mình trong năm trước. Là một biên tập viên, việc để người yêu chứng kiến thành quả của mình lẽ nào không được nhận lời khen ngợi?
Vẫn chưa bước vào đến cửa, anh quay ra nói với cô: “Nhà sách đó toàn bày bán sách mới thôi. Sách của em từ năm ngoái cũ rồi, chắc là bị bày ở nơi sale off rồi.”
Cô cố nhịn bực mình, đưa mắt nhìn bốn xung quanh, cuối cùng cũng tìm thấy hai quyển mình biên tập, đắc ý giơ lên trước mặt anh.
Anh đón lấy không hào hứng: “Chắc là bán không chạy, tình hình buôn bán không khả quan. Sách năm ngoái mà bây giờ vẫn bày ở đây thì chắc là như thế rồi.”
Cô nghẹn lời.
Văn Văn mời Lý Cường đi dự buổi tụ họp của hội con gái, nhân tiện thưởng thức tài nghệ nấu nướng của Tiểu Mỹ.
Đường Đường là người nắm bắt rất giỏi tâm lý và luôn là người tạo ra bầu không khí cho buổi gặp mặt.
Hôm đó, Tiểu Mỹ đích thân xuống bếp. Ba cô gái xinh đẹp diện váy dài, phong thái thanh lịch tao nhã.
Đường Đường mở đĩa DVD bật nhạc đàn violong dịu dàng, còn thắp mấy cây nến.
Chẳng ngờ Lý Cường bất ngờ đẩy cửa bước vào, câu mở đầu là: “Ôi giời ba cô nàng này, chắc không đi đóng tiền điện hay sao không dám dùng điện nữa?”
Văn Văn đương nhiên không phải là người dễ chọc. Cô cho anh nếm cảm giác một cái bạt tai đỏ mặt tía tai.
Với những món ngon của Tiểu Mỹ, Đường Đường mang chai vang hạng nhất ra. Trong bầu không khí ấm cúng và mùi thức ăn thơm nức, Lý Cường lại buột miệng: “Anh biết rồi, các nàng không phải không đóng tiền điện. Mà là nàng nào đều suy dinh dưỡng nặng, sợ khách đến nhà nhận ra nên đành thắp nến để che giấu…” Chưa kịp nói xong, anh đã ăn ngay cái bạt tai khác.
Mấy cô gái quay ra nhìn nhau trong ánh nến lung linh.
Cuối cùng Tiểu Mỹ và Đường Đường kéo Văn Văn đi nói chuyện.
Với những kiểu đàn ông này, có thể không có ác ý gì, nhưng kiểu tự phụ nhìn người khác bằng nửa con mắt của hắn sẽ ảnh hưởng đến cậu.
“Thế sao được? Bỏ hả!” Văn Văn quay sang hỏi hai bạn, cũng là hỏi chính mình.
Tiểu Mỹ nói: “Nếu không cậu thay đổi theo hắn ta đi, hoặc thay đổi hắn cho phù hợp với mình.”
Nhưng cả hai trường hợp đều không được thì sao? Chỉ có thể…
Văn Văn cúi đầu xuống nhìn đôi tay của mình… Đúng vậy, cô không thể thay đổi mình để biến thành một người như anh được, nhưng thay đổi bản chất một người là chuyện không tưởng. Vậy chỉ còn lựa chọn thứ ba: … đánh người!
Văn Văn không phải là Lăng Lăng. Cô chịu sự châm chọc chế giễu của anh nhưng không bao giờ vì thế mà đánh mất phương hướng và cam chịu trong làn nước mắt. Cô vốn là cô nàng hiện đại văn võ song toàn, đã từng tay không hạ năm gã thanh niên thì Lý Cường là gì chứ?
Cô cúi đầu một lát rồi nhìn hai bạn: “Các chị em, hãy đợi kịch hay nhé!”
Từ khi Tiểu Mỹ tự rời bỏ vị hôn phu tương lai – Du Tử, thì cô ở luôn cùng hai bạn. Sau đó Đường Đường mua nhà, căn hộ ba phòng, Văn Văn chuyển vào ở cùng, tiếp đến là Tiểu Mỹ. Chuyện ba cô gái hiện đại ở cùng nhau từ đó cũng mở màn.
Câu chuyện của ba cô cũng diễn ra dưới căn nhà này.
Tiểu Mỹ phụ trách nội trợ, Văn Văn lo việc dọn dẹp nhà cửa giặt giũ quần áo.
Còn nhiệm vụ của Đường Đường là ăn. Ăn xong còn viết kịch. Viết chán rồi đi shopping, rồi lại ngủ, tỉnh dậy lại ăn.
Trong phòng của Đường Đường còn treo câu đối cô tự viết về hai cô bạn của mình.
Văn Văn thuộc cung Sư Tử phóng khoáng tự nhiên. Tiểu Mỹ cung Ma Kết tính tình lạnh lùng hơn, thông minh và giỏi giang. Còn cô nàng Đường Đường thuộc cung Cự Giải lười nhác nhưng thời trang, yểu điệu thướt tha.
Phong cách của ba cô gái khác nhau, trong con đường tình cũng gặp nhiều trắc trở như nhau vậy.
Đường tình trúc trắc như nhau, do vậy họ càng trân trọng những tình bạn quý báu dành cho nhau hơn, càng quan tâm và thấu hiểu đối phương hơn.
Đường Đường cũng từng trải qua cuộc tình không dám quay đầu nghĩ lại. Mặc dù chuyện này cô vẫn giấu kín với cả hai người bạn, nhưng đôi khi sau những buổi tiệc rượu cô vẫn nhắc đến “nhà thơ phương Nam” khiến cô mang bầu, rồi phải bỏ giọt máu của mình đi. Hai người chia tay không từ biệt và bặt vô âm tín.
Cho dù thế nào thì Đường Đường vẫn là Đường Đường. Quá khứ của cô thế nào cũng không làm suy giảm tình cảm hai người bạn dành cho cô.
Sách của Đường Đường không sâu sắc lắm nhưng bán rất chạy. Câu chữ và văn phong của cô trong sáng, sạch sẽ, bắt kịp thời thượng, kịp trào lưu. Cô tự tạo trang web riêng cho mình, dùng ngôn ngữ thông thường để đạt đến những quan điểm tân tiến mới. Các fan của cô cũng ở nhiều tầng lớp khác nhau.
Đương nhiên Đường Đường cũng bị nhiễm căn bệnh chung của nhiều cô gái hiện đại – thích “buôn dưa”. Đây cũng là một trong những nguyên nhân cô để hai bạn của mình tới ở cùng. Thứ nhất, cô giảm được áp lực kinh tế, Văn Văn lanh lợi còn Tiểu Mỹ giỏi nấu nướng. Nhưng còn lý do lớn hơn cả chính là do Đường Đường rất thích “quan tâm” đến người khác, việc công việc tư tất tật cô đều quan tâm.
Nguồn ebooks: http://www.luv-ebook.com
Sau này Du Tử nhiều lần hẹn gặp Tiểu Mỹ. Sau nhiều lần suy nghĩ, cuối cùng cô đưa Văn Văn đi làm vật ứng phó, lấy thân phận của Văn Văn đương nhiên cô cũng chịu ít nhiều thiệt thòi.
Để thỏa mãn tính tò mò hiếu kỳ của Đường Đường, cô cũng đưa cả bạn đi cùng.
Có lẽ ba mẹ Du Tử thấy rằng không lợi dụng Tiểu Mỹ được nhiều nên cuối cùng kiên quyết bắt con trai đưa cô gái đó về. Họ không giải thích được một người con gái chưa kết hôn nhưng đã ở với bạn trai đến mấy năm liền như cô không quỳ xuống nhà họ để xin cưới mà còn đòi đi gặp người khác, còn người đàn ông nào cần đứa con gái như thế?
Để cô gái này “dừng ngựa trên bờ vực thẳm” trở lại làm “dâu hiền vợ thảo”, họ quyết định cho cô một cơ hội nữa. Đương nhiên với kiểu con dâu này, họ phải tốn không ít công sức để dạy dỗ mới dám cho bước vào cửa.
Với “trái tim nhân hậu”, họ quyết định bỏ qua chuyện cũ, phái con trai sắp đặt một bữa ăn rồi nói rõ mọi điểm lợi hại cho Tiểu Mỹ. Cho cô biết được mọi điều tốt xấu, vị trí mình đang đứng, như vậy cô mới ngoan ngoãn quy thuận và họ thu phục được con dâu.
Nhưng mọi việc đều nằm ngoài dự kiến.
Đầu tiên, Tiểu Mỹ không hề sợ hãi cúi đầu nhận lỗi như những đứa con dâu bình thường khác, lại còn dám mang bộ mặt kiêu căng trước mặt họ. Đã thế còn mang theo hai đứa bạn là Đường Đường và Văn Văn kiêu căng không kém đến. Kiểu này đúng là “gần mực thì đen.”
Tiếp nữa, sau khi được họ phân tích đúng sai, Tiểu Mỹ ngoài việc cúi đầu mỉm cười và rót trà vào tách, gần như không có biểu lộ gì khác.
Điều càng làm cho họ tức giận hơn nữa chính là việc đứa con gái này không có hộ khẩu ở Bắc Kinh. Điều này họ hoàn toàn không biết, hóa ra nó học hành rồi làm việc ở đây nhưng vẫn chưa có hộ khẩu thủ đô. Vậy giấc mộng lấy gái thủ đô của con trai họ tan thành bọt nước à?
Ba chồng tức giận chỉ thẳng vào mặt cô mắng: “Cô là đồ lừa đảo, không có hộ khẩu Bắc Kinh mà dám lừa gạt tình cảm con trai tôi bao năm.”
Tiểu Mỹ cười mỉm, “con trai bác biết lâu rồi, chẳng qua không nói cho hai bác thôi.”
Ba chồng quay sang nhìn anh con trai.
Anh con trai sượng sùng: “… ban đầu con cũng chẳng nghĩ nhiều thế đâu ạ. Con cũng không biết ba coi trọng vấn đề hộ khẩu thế, sợ Tiểu Mỹ làm ba mẹ phật ý nên không dám nói. Nhưng ba mẹ hãy nhìn những điểm tốt của cô ấy để che đi điểm này ạ.”
Văn Văn đưa mắt nhìn Du Tử rồi lại nghĩ đến anh chàng Vỹ của mình. Có lẽ anh cũng là một con người lương thiện nhưng do quá hiếu thuận nên mất cả chủ kiến, bị ép giữa trách nhiệm gia đình và tình yêu, cũng khó lòng cân bằng. Chỉ có một lựa chọn là chạy trốn thôi, anh là một người con ngoan nhưng tuyệt đối không phải người chồng tốt. Xem ra cô từ bỏ Vỹ là chuyện đúng. Và việc Tiểu Mỹ thôi Du Tử cũng là lựa chọn không tồi.
Ba chồng giận tím mặt, “giống làm sao được? Nó không phải là gái thủ đô mà mày dám ở với nó bao năm như vậy lại chẳng dạy dỗ được gì. Nó không có hộ khẩu thì sao lo cho mày và thằng em được? Đã chẳng lo cho nhà này được gì mà mày lại dám giấu, còn dám nuông chiều nó thế!”
Trên đời này làm gì có kiểu ba mẹ nói chuyện đạo lý như thế? Văn Văn vừa đồng tình với Du Tử vừa chỉ muốn xông vào tẩn cho một trận.
Tiểu Mỹ ấn Văn Văn ngồi xuống, lạnh nhạt nhìn mọi thứ đang xảy ra trước mắt, đợi ba chồng nói xong mới cười mỉm; “vậy không làm phiền các vị dùng bữa nữa, trước khi vào đây hóa đơn tôi đã thanh toán rồi. Bữa cơm này coi như mời hai vị tới Bắc Kinh.” Nói rồi cô kéo hai người bạn đi thẳng ra ngoài.
Đi ra ngoài bỗng Đường Đường nói: “Chết mình quên điện thoại ở trong rồi, để mình quay lại lấy.”
Hóa ra Đường Đường rất ấm ức trong lòng, muốn thể hiện cho mấy người trong kia một chuyến.
Bước vào phòng, cô thấy bà già than thở: Biết nó trả hóa đơn thế này mình gọi nhiều món hơn cho bõ.
Đang mắng mỏ đứa con trai, hai ông bà nhìn thấy một người con gái dáng vẻ kiêu căng bước vào. Mẹ chồng duỗi thẳng người mặt biến sắc, “có phải nó hối hận rồi nhưng không chịu nhịn nên bảo cô đến nhận tội thay cho không? Thôi đi nhé, cái loại con gái như nó Du Tử nhà tôi vơ được cả đống trên đường! Cô về bảo nó xem lại bản thân đi nhé, loại con dâu như thế chúng tôi không cần!”
Đường Đường cười ngọt ngào, “cháu để quên đồ, chắc là ở đây thôi…” Rồi nhìn bốn phía và bảo: “Chắc là nó không ở đây rồi.”
Ba chồng vẫy tay, “vậy cô ra ngoài!”
Cô càng ngọt ngào hơn, “không biết có phải Du Tử quên nói với hai bác không, ba mẹ Tiểu Mỹ đang định cư ở Australia, anh trai và chị dâu cô ấy cũng đang mở một công ty truyền thông bên đó, Tiểu Mỹ cũng có cổ phần ở đó. Hiện tại anh chị ấy định mở rộng đầu tư trong nước nên cô ấy không định cư nước ngoài nữa mà sớm muộn cũng mở công ty riêng thôi. Cô ấy đầy tiềm năng như vậy mà xem ra các bác suy nghĩ đơn giản quá…”
Hai ông bà già cứng đờ người ra.
Du Tử cũng đờ người, không kịp phản ứng, mãi mới lúng búng nói: “Mấy năm trước anh chị cô ấy đón ba mẹ sang Úc định cư, nhưng cô ấy không có ý định sang đó.”
Ông lão cúi thấp đầu nói: “Ba mẹ nó đang ở nước ngoài thì nó sớm muộn cũng đi thôi. Sao mày không nói cho mọi người biết?”
Du Tử im lặng. Một người đàn ông có lòng tự trọng sẽ chẳng bao giờ đi khoe khoang sự giàu có bên nhà vợ tương lai.
Đường Đường tiếp tục tươi cười như hoa: “Anh cô ấy còn có mấy nông trại và nhà máy sản xuất rượu nữa, đương nhiên cô ấy cũng có cổ phần ở đó… Ôi giời!”
“Này! Đường Đường, biết ngay cậu ở đây sinh chuyện mà.” Hai cô gái không biết quay lại từ bao giờ.
Tiểu Mỹ không bộc lộ cảm xúc gì, chỉ bảo, “đi thôi, bọn mình đi ăn gì đó.”
“Được thôi…” Đường Đường yểu điệu quay lại chào hai ông bà, “Tiểu Mỹ này, tài nghệ nấu nướng của cậu tốt thế, không muốn viết hay biên tập sách nữa thì ra nước ngoài mở nhà hàng Trung Quốc đi. Đảm bảo đắt khách!”
“Tiểu Mỹ à…” Hai ông bà cùng đồng loạt đứng dậy nhưng vẫn đứng tại chỗ như muốn nói điều gì.
Tiểu Mỹ không đáp.
“Du Tử con còn không nhanh…” Bà mẹ ra hiệu bảo con trai giữ cô lại.
Du Tử quay lại ba mẹ tráo trở của mình, rồi lại nhìn ánh mắt kỳ thị của ba cô gái, lặng lẽ cúi đầu rồi thở dài.
Bà mẹ đờ người đến mấy giây rồi mau mồm miệng, “có phải Tiểu Mỹ đang ở nhà cháu không? Không nên làm phiền nhà người ta thế, về nhà vẫn hơn, vừa ấm cúng lại hạnh phúc.”
Ông bố tiếp lời: “Ngày mai… à không bây giờ Du Tử dẫn bạn về lấy đồ đi. Chuyển về nhà chứ…”
Đường Đường vẫn giữ khuôn mặt ngọt ngào: “Tuần trước bọn cháu chuyển nhà rồi, không ở chỗ cũ nữa đâu, Du Tử cũng chưa đến bao giờ.”
Văn Văn nhìn mọi người, “Du Tử, anh cũng biết em rồi đấy, vốn xuất thân từ nhà võ. Anh mà động chạm đến bạn em thì em sẽ cho anh một chưởng, em từng tay không hạ năm tên cầm dao rồi đấy.”
Hai ông bà già nhìn nhau.
Đường Đường thấy Văn Văn cũng đang tung hứng với mình thì đắc ý lắm, ra đến cửa phòng bật điện thoại lên chụp hình: “Văn Văn nhớ nhé, đưa tấm hình này cho bảo vệ tòa nhà. Nói rằng nếu có ba người này đến làm loạn…”
Tiểu Mỹ dường như không chịu được nữa, không nói gì quay đầu bước đi.
Đường Đường sợ bạn mắng cho cái tội trêu quá đà liền kéo ngay Văn Văn đi luôn.
Đường Đường xuất thân từ một gia đình làm về chuyên ngành văn hóa ở Bắc Kinh. Ba cô là nhà sử học, do vậy cô không những được học hội họa còn được thừa hưởng khí chất lãng mạn của ba và sự nghiêm khắc về học thuật của mẹ.
Mẹ của Đường Đường đã từng xuất bản một cuốn sách ảnh về phục trang thời Tùy Đường ở chính nhà xuất bản của Văn Văn. Rất nhiều bức họa do chính tay ba cô vẽ, bởi vậy khi đó nhiều bộ phim truyền hình, điện ảnh lấy đề tài thời Tùy Đường đều lấy hình ảnh phục trang từ những hình vẽ của ông. Cũng bởi vậy quyển sách này của ba mẹ cô trở thành một trong những quyển bán chạy nhất đến mấy năm sau.
Căn cứ theo những hình vẽ đó, Đường Đường cũng tự tay may ba bộ trang phục theo hơi hướng đời Đường cho hai cô bạn gái với ống tay áo khá rộng, nhìn vô cùng gợi cảm.
Với một người tính cách thoải mái phóng khoáng như Văn Văn, Đường Đường thiết kế cho cô một bộ đi săn theo phong cách hồ phục, lại điểm thêm hình thêu cây kiếm đàn hương càng nổi bật hơn sự thoải mái.
Còn một người khí chất lãnh đạm như Tiểu Mỹ, Đường Đường may cho bạn một chiếc váy đen ngắn mặc kèm cùng áo màu trắng trong như nước. Khi giơ tay lên càng lộ vẻ thanh nhã quý phái.
Với mình, cô tự may một bộ váy bó sát hồ phục màu đỏ nhạt với cánh tay áo trong suốt.
Tuy là người lười làm việc nhà nhưng Đường Đường lại rất giỏi trong việc tạo ra bầu không khí vui vẻ
Nhưng Đường Đường là cô gái của tiểu giang hồ. Cứ mỗi đợt không có khách là nam giới đến thăm, cô liền kéo ngay hai người bạn của mình ra ngoài đi shopping.
Những cô gái tri thức thời hiện đại tuy trong lòng buồn bực nhưng không bao giờ có dũng khí chửi đổng. Khi áp lực lớn đè nặng cũng không có công cụ gì để giải tỏa. Họ phải làm thế nào?
Đường Đường vốn là người giỏi cầm đầu. Mỗi khi một trong ba cô có chuyện buồn, cô luôn là người thủ lĩnh đi giải sầu.
…
Ba cô gái luôn có cách để trút giận. Với cách này, đối với họ không chỉ độc đáo mà còn khá cách điệu.
Nhưng Lý Cường lại không nghĩ như vậy. Anh cho rằng ba cô gái sống chung một nhà nếu không tranh cãi nhau thì ít nhất cũng xảy bất đồng dù ít dù nhiều. Giữa nam giới với nhau khi sống chung cũng có những vụ giải quyết nhau trong bóng tối. Huống hồ là trong ba cô gái, có hai cô cùng ngành nhau, cô còn lại là nhà sáng tác, nhất định sẽ có những xung đột.
Có lẽ do Lý Cường không phải là con gái, nên không bao giờ hiểu được những tình cảm chị em sâu sắc. Anh chỉ nghĩ, con gái ở được với nhau chắc chỉ có những khoảng cô đơn vắng lặng.
Anh thậm chí không biết nên có lần lấy tờ giấy đỏ dán bên ngoài cửa của Văn Văn mang về. Nếu như không nhờ Đường Đường từ bi khuyên giải và sự lạnh lùng tỉnh táo can ngăn của Tiểu Mỹ thì Văn Văn sớm đã đưa anh vào bệnh viện rồi.
/23
|