Ta còn chưa kịp hét to, cái bóng đã lướt tới, bịt chặt miệng ta.
Theo bản năng, hai tay ta luống cuống cào, cạy đôi tay đang bịt miệng mình, cố hết sức để thoát ra. Nhưng hai tay con quỷ như đúc bằng thép, mặc cho ta cào cấu thế nào cũng không lay chuyển mảy may.
“..ỷ ..ỷ ..a ..ạng” – ta mếu máo, chỉ mong ma nữ tỷ tỷ này vẫn còn nghe hiểu tiếng người.
Đáp lại ta không phải là tiếng nữ quỷ rít gào như tưởng tượng mà là một giọng nam trầm thấp toát ra vẻ nghiêm trọng: “Yên lặng!”, sau đó, cái bóng còn ‘suỵt’ ra hiệu với ta.
“Ta đếm từ một đến ba, ta sẽ thả ngươi ra, nhưng không được hét lên” – cái bóng tiếp tục nói.
Trong cơn sợ hãi, ta cũng chẳng còn tâm trí để tự vấn tại sao ma nữ lại có giọng đàn ông, chỉ biết lập tức ngoan ngoãn gật đầu.
“Một.. hai.. ba” , ngay khi cái tay thép rời khỏi miệng ta, ta lập tức dập đầu xuống giường, hai tay chắp lại, lạy như tế sao: “Ma quỷ đại nhân tha mạng! Ta trên có sư phụ tám mươi tuổi, dưới có phu quân chưa cưới qua cửa! Ma quỷ đại nhân tha mạng!”
Cái bóng hít vào một hơi dài, nhanh như cắt dùng bàn tay sắt để bịt miệng ta lần nữa. Cái bóng thay đổi vị trí, khiến ánh trăng ngoài cửa sổ vừa vặn chiếu lên người, giúp ta nhìn được rõ ràng hơn.
Quỷ, đúng là quỷ, nhưng không phải nữ quỷ ám quán trọ như ta tưởng, mà là con quỷ chết đuối bên bờ sông sáng nay.
Ta trợn to mắt, duỗi ra một ngón tay, run run chỉ vào mặt hắn: “Ưm.. ưm..ưm.”
Quỷ chết đuối đưa ngón tay lên môi, khẽ ‘suỵt’ một tiếng, mắt hắn liên tục đảo qua lại phía cửa sổ đang mở rộng. Sau đó, dường như nghe được cái gì, hắn nói: “Không muốn chết thì im lặng!”, tiếp theo ta chỉ cảm thấy trời đất đảo lộn, cả thân mình bị hắn nhét xuống gầm giường như nhét miếng giẻ rách.
Tên quỷ chết đuối dường như còn chưa an tâm, cúi đầu xuống dặn ta lần cuối: “Nhớ kỹ, muốn sống thì đừng có lên tiếng.”
Ta gật đầu như con rối, lấy tay bụm chặt miệng mình, mắt trợn to. Đại nhân, ngươi thấy ta có ngoan không, ngươi bảo ta im là ta im ngay, ngươi nhét ta xuống gầm giường ta cũng không oán thán nửa câu, vì thế.. ngươi cũng phải tha mạng cho ta mới phải đạo đó nha.
Ta chỉ kịp nghĩ đến đó, cánh cửa sổ gỗ to bản bỗng ‘rầm’ một tiếng bật vào tường, từ gầm giường nhìn ra, ta thấy trong phòng bỗng xuất hiện thêm hai.. ba.. bốn.. sáu..tám cái chân đi ủng đen!
“Oắt con, để xem lần này ngươi trốn thoát kiểu gì. Không muốn chết thì mau ngoan ngoãn giao hổ phù ra đây!” – một giọng nam xa lạ vang lên, ồm ồm, sang sảng, không giống giọng của con quỷ chết đuối.
Quỷ chết đuối đáp lại, trong giọng toát ra vẻ thản nhiên: “Còn phải xem các ngươi có bản lĩnh đó không đã.”
“Dám coi thường lão tử. Lên cho ta!” – giọng nam ồm ồm rống giận.
Tiếp đó, tiếng kiếm rút khỏi vỏ kêu ‘Xích!” , tiếng vòng sắt treo trên đại đao va vào nhau rổn rảng, tiếng dao găm tuốt khỏi vỏ truyền tới tai ta. Chỉ một lát sau, tiếng đâm chém, tiếng người rống hét, tiếng binh khí vụt trong không khí đã tràn ngập căn phòng trọ nhỏ.
Vợ chồng chủ quán trọ co rúm trong chăn: “Đại tiên đấu yêu quái thật là hoành tráng.”
Các khách trọ khác: “Không liên quan đến ta, đừng có liên lụy đến ta.”
Mà Tiểu Nha ta chỉ biết bụm chặt miệng, cuộn tròn người như một con sâu, liên tục run rẩy dưới gầm giường tối đen.
C@%^&@!, thật đúng là làm phúc phải tội mà! Không phải vẫn có câu ‘Cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp’ hay sao? Vì cớ gì mà Tiểu Nha ta sáng cứu người, tối lại sắp toi mạng thế này?!
Đúng lúc ta đang than thân trách phận, một đôi chân đi ủng đen loạng choạng lùi dần về phía giường, sau đó ‘rầm’ một tiếng, cả thân hình người đó ngã xuống đất, đầu xoay về phía gầm giường, vừa vặn đối diện với mặt ta.
Cặp mắt nhỏ của ta trừng đôi mắt to bị tím một bên của kẻ kia, đôi bên hóa đá trong khoảnh khắc, sau đó hắn há mồm la to: “Dưới gầm giường có người!”
Giọng nam ồm ồm rống lên ra lệnh, trong giọng nói sặc mùi máu tanh: “Giết hết cho ta!”
Nói đùa à!!
Nghe thấy thế, chẳng biết ta lấy sức mạnh ở đâu ra, ta đá một chân ra ngoài với vận tốc không tưởng, cả bàn chân đạp lên mặt gã vừa chỉ điểm, mượn lực từ mặt gã để xoay người, cơ thể trượt trên sàn phòng như con cá trượt trên mặt phẳng nghiêng. Ta nghiêng người, thân mình trượt trên mặt đất, lướt qua vô số cặp chân bốc mùi, cũng thành công cán ngã một kẻ đang đánh nhau hăng máu. Đến khi chân đạp vào phần tường dưới cửa sổ, ta dồn sức vào mũi chân, lấy vài chỗ trên tường làm điểm tựa để bật dậy, nhanh chóng lao ra khỏi cửa sổ. Hai chân ta vừa chạm đến bệ cửa sổ, bầu không khí thoáng đãng đã phả vào mặt, ta lập tức thi triển khinh công, cả người nhẹ như chim én, hai chân đạp không mà đi, thoải mái tự do hơn so với khi ở dưới gầm giường không biết bao nhiêu lần.
Nói ra thì dài, nhưng từ lúc ta bị phát hiện đến lúc thoát ra bằng lối cửa sổ chỉ trong vài tích tắc ngắn ngủi. Đến khi mũi chân ta chạm đến nơi cách nhà trọ năm sáu dãy nhà rồi, tiếng rống của kẻ có giọng ồm ồm kia mới truyền đến: “Đuổi theo cho ta!”
Ta vừa chạy vừa quay đầu, lè lưỡi làm mặt quỷ với đám người mặc đồ đen, sau đó nhanh chóng vận mười thành công lực, tiếp tục dùng khinh công thoát đi.
Một lát sau, phía sau lưng ta vang lên tiếng bước chân đạp trên mái ngói của mấy kẻ áo đen. Chân ta không hề ngơi nghỉ, tiếp tục đạp không, thi thoảng quay đầu đánh giá mấy vị đuổi theo. Ta thử giữ nguyên tốc độ, ba kẻ đuổi theo có chiều hướng dần dần áp sát lại. Ta thử tăng tốc lên một chút, những tên kia lập tức bị tụt lại phía sau, tiếp tục tăng tốc lên một chút nữa, chẳng mấy chốc đám người kia đã bị bỏ xa.
Chưa có lúc nào ta cảm thấy biết ơn sư phụ như lúc này, nếu không nhờ có tuyệt kỹ Truy Phong do ông truyền cho, ta hẳn là khó qua đêm nay, đừng nói đến đuổi quỷ, có khi ta đã trở thành một trong những con quỷ ám quán trọ cũng nên.
Ngay cả tốc độ này cũng chưa phải là tốc độ tối đa của ta, do vậy trong lòng ta cũng có cảm thấy yên tâm hơn. Chỉ cần trong đám người còn lại không có kẻ nào có khinh công hơn được ta, như vậy cho dù chẳng may gặp lại, ta cũng có thể dùng khinh công để trốn thoát lần nữa, bảo toàn cái mạng nhỏ này.
Chạy được khoảng hai canh giờ, ta đã cảm thấy mệt nhoài. Nếu tính cho kỹ, từ khi tới quán trọ kia, ta vẫn chưa có cái gì bỏ bụng, không phải, là từ trước khi đến quán trọ, ta vẫn chưa có gì bỏ bụng. Lúc nãy bị truy đuổi, sống chết trong gang tấc nên ta cũng không có cảm giác gì, nhưng bây giờ xung quanh đã an toàn hơn nhiều, lại vừa phải khinh công suốt vài canh giờ ta không thể ngó lơ cái bụng đang biểu tình được nữa. Bụng ta kêu ‘Òng ọc, ùng ục’, mắt ta bắt đầu mờ đi, có một loại ảo giác da bụng sắp dính vào da lưng. Bước chân ta chậm dần, từ lướt như bay đến nhảy từng đoạn, rồi đến chạy tà tà trên đất, đến cuối cùng, ta đành phải tìm một gốc cây để dừng chân, khom người le lưỡi thở hồng hộc.
Đói quá, trong tình trạng thế này ta không có cách nào thi triển khinh công được nữa. Chặng đường từ đây đến An Huê xem ra phải dựa vào hai chân ta và.. một cái gậy nữa rồi.
Nghĩ đến cái gậy là ta lại nghĩ đến lá cờ Bán Tiên của mình, mà nhớ đến cờ thì..
Oa, hành lý của ta!
Lúc nãy chạy trối chết nên ta quên mất một điều: Toàn bộ hành lý của ta vẫn còn ở quán trọ!
Ta toát mồ hôi sờ túi áo trong, may mắn ta vẫn luôn để túi tiền trên người nên vẫn còn đây. Nhưng hộp đồ nghề, cờ Bán Tiên và thuốc cao vẫn còn để trên giường trong phòng trọ.
Đồ nghề, mạng, đồ nghề, mạng, nên chọn cái nào bây giờ?! Ta cốc đầu, câu hỏi thật ngu ngốc, đương nhiên là mạng quan trọng hơn rồi. Do vậy, ta quyết định không quay lại quán trọ nữa.
Trong lúc lục túi, tay ta chạm vào một vật mát lạnh xa lạ, ta thuận tay lôi ra nhìn, nhận ra là miếng ngọc hình mặt hổ ta ‘thu’ được từ trên người tên quỷ chết đuối.
Hình như lúc nãy, tên có giọng ồm ồm có nhắc gì đó đến hổ phù… Đột nhiên, trong đầu ta lóe sáng, trong lòng lại có cảm giác chột dạ. Nhưng cứ nghĩ đến tình huống nguy hiểm lúc nãy, cơn tức giận trong ta lại bốc lên, ta nắm chặt miếng ngọc trong tay, ngửa mặt nhìn trời, trong lòng rít gào: “Quỷ tha ma bắt, chẳng lẽ lão tử lại suýt mất mạng vì cái thứ này?” Ta cúi đầu nhìn miếng ngọc, một ngón tay hung ác dí dí lên cái mặt hổ tròn xoe: “Đã rơi vào tay đại tiên ta, vậy ngươi ngoan ngoãn thành vật bồi thường cho đại tiên ta đi.”
Ta hùng hổ cất miếng ngọc đi, ta đã quyết định, việc đầu tiên ta sẽ làm sau khi đến An Huê là bán quách miếng ngọc này đi, đổi lấy kha khá bạc, sau đó tìm một quán ăn, đánh chén một bữa no say.
“Gà xé phay, thịt kho tộ, canh cá chua cay, xôi ngũ sắc, ngồng tỏi xào rau, thịt bò hấp sả, các ngươi đợi, đại tiên, phù phù.. đến đây, phù phù” – ta lượm một cành cây khá rắn chắc và có chiều cao phù hợp, dùng nó thay gậy chống, chậm rì rì lê từng bước về hướng thành An Huê.
**********
Chân trời phía xa bắt đầu ửng hồng, báo hiệu trời sắp sáng, có tiếng gà gáy vọng lại từ thôn nào gần đây. Ta ngước cặp mắt lờ đờ lên nhìn trời, khóe miệng nhếch lên đầy thành tựu. Thành An Huê yêu dấu đã ở gần lắm rồi, từ chỗ ta đứng đã có thể nhìn thấy cổng thành cao ngất và kiến trúc thủ vệ bằng đá xám, lượn lờ trong sương sớm phía xa xa.
“Gà xé phay.. thịt.. xôi.. đại tiên.. đến..đây” – tinh thần ta phấn chấn lên một chút, hai chân cũng dường như có lực hơn, động tác chống gậy cũng lưu loát hẳn.
Đúng lúc đó, có tiếng vó ngựa từ phía xa truyền tới. Ta quay đầu, nheo mắt nhìn. Trong bầu không khí giao thời giữa ngày và đêm, tiếng vó ngựa ngày càng gần hơn, bụi đất mù mịt tung bay. Có hai con ngựa nâu sậm dần hiện lên từ phía xa, ta cố gắng căng mắt ra nhìn, đến khi nhận ra hai người cưỡi ngựa đều mặc đồ đen, lòng ta chợt nhảy dựng. Ta hoảng hốt nhìn khắp nơi để tìm chỗ nấp. Một lần nữa, không hiểu ta lấy sức mạnh từ đâu ra, sau khi cố gắng dồn công lực vào mũi chân, ta cũng thành công nhảy được vài đoạn, ‘hiu’ một tiếng bay lên ngọn cây cao gần đó. Ta ngồi trên cao nín thở, chờ cho hai kẻ cưỡi ngựa đi qua.
Đi đi, chạy đi, mau mau rời khỏi chỗ này đi – trong lòng ta thầm cổ vũ hai con ngựa.
Nhưng ông trời quả thật không có mắt, hai kẻ áo đen mặt mày hung tợn, quần áo rách lỗ chỗ, trên mặt và cơ thể đầy vết thương kia lại không thúc ngựa tiếp tục chạy mà cho ngựa đi chậm dần, cuối cùng dừng ngay gần cái cây ta đang nấp.
Một tên trong đó hạ giọng hỏi tên còn lại: “Đại ca, làm sao bây giờ, sắp đến thành An Huê rồi, thủ vệ trong thành của lão già họ Liêm rất nghiêm, chúng ta hành động càng thêm khó khăn hơn.”
Kẻ còn lại cất giọng ồm ồm giống y như giọng ta đã nghe thấy trong quán trọ: “Hừ, không ngờ tên tiểu tử họ Trần kia lại khó xơi như vậy, lần này không diệt được hắn, chủ nhân nhất định sẽ trách phạt chúng ta” – hắn ngẫm nghĩ rồi nói tiếp – “Ta cũng không ngờ tên đồng bọn kia lại có khinh công khá như vậy, chỉ e hổ phù đã bị giấu đi, chúng ta muốn tìm ra cũng...”, hắn chưa kịp nói hết câu đã phải khựng lại, mồm phụt ra một búng máu tươi.
“Đại ca!” – tên còn lại kêu lên.
Gã vừa phụt máu xua xua tay, tỏ ý không có việc gì: “Ta không sao, không chết được. Trần tiểu tử, món nợ này nhất định có ngày Hổ A Đạt ta trả lại cho ngươi!”
“Đại ca, tiếp theo chúng ta phải làm sao, chỉ còn ta và đại ca..”
Gã đại ca im lặng một lúc lâu, dường như đang phải suy nghĩ lung lắm, cuối cùng hắn cắn răng, vung tay nói: “Lui!”
Tên còn lại nghe vậy thì gật đầu, sau đó cả hai quất roi, quay đầu ngựa chạy theo lối rẽ bên trái, chẳng mấy chốc đã rời xa tuyến đường dẫn đến thành An Huê.
Ta vuốt vuốt ngực, chưa kịp thở ra cái nào thì trái tim đã phải nhảy dựng lên lần nữa.
Bụi đất tung bay phía xa, tiếng vó ngựa ngày càng gần, ta lại căng mắt ra nhìn. Một bóng người cưỡi ngựa xuất hiện từ cùng một hướng Hổ A Đạt và tên thuộc hạ của hắn xuất hiện. Nhưng người này không mặc áo đen mà mặc áo đỏ, chẳng khó khăn để nhận ra hắn chính là tên quỷ chết đuối.
Chạy đi, chạy nhanh nữa đi, mau rời khỏi chỗ này đi – ta tiếp tục cổ vũ con ngựa dưới thân hắn.
Nhưng một lần nữa... thôi được rồi, ta đã hiểu ông trời thực sự ngứa mắt ta mà. Khi tên quỷ chết đuối phi ngựa ngang qua cái cây ta đang nấp, dường như hắn cảm nhận được gì đó nên cho ngựa đi chậm lại. Hắn chậm rãi quan sát bốn phía, sau đó hắn ngửa đầu, đôi mắt sắc bén rọi thẳng vào ta đang nấp trên cây.
C%@& nó chứ! Tên này có mắt trên đỉnh đầu hay sao vậy?
Trên mặt quỷ chết đuối vương đầy máu tươi chẳng biết là máu của hắn hay của ai, bộ quần áo đỏ rách nhiều chỗ cũng loang máu, sắp biến thành màu nâu đậm, cặp mắt đen tỏa ra những tia lạnh, ánh nhìn sắc như dao tràn ngập sát ý. Tay hắn vẫn nắm chặt chuôi kiếm không rời, máu tươi trên lưỡi kiếm vẫn đang uốn lượn chảy, thi thoảng nhỏ giọt xuống đất. Bây giờ trông hắn không giống quỷ chết đuối mà giống một con quỷ khát máu vừa xuất hiện từ địa ngục, cực kỳ đáng sợ, cực kỳ khủng bố.
Trái tim nhỏ bé của ta run lên, nhảy loạn trong ngực, cả người cứng đờ, chân cũng như dính lên cành cây, không thể nhúc nhích.
Sau khi hắn phát hiện ra ta, trong mắt hiện lên vẻ khó dò, nhưng chỉ lát sau, sát ý đã giảm bớt, ta cũng có thể thở dễ dàng hơn. Hắn chậm rãi tra kiếm vào vỏ, sau đó.. vẫy tay với ta:
“Xuống đây” – hắn gọi.
Ta run run lắc đầu.
“Xuống đây” – hắn lặp lại.
Ta run rẩy ngoe nguẩy đầu về hai phía. Không xuống, đánh chết ta cũng không xuống, xuống để bị đánh chết à?!
Hình như hắn còn muốn gọi thêm một câu, nhưng cả người đột nhiên khựng lại. Hắn dùng hai tay ôm ngực, cúi đầu khiến ta không thể nhìn thấy mặt hắn, sau đó.. từ từ trượt xuống từ lưng ngựa, nằm sóng xoài trên mặt đất.
Ta: “...”
Ta ngồi trên cây đợi, đợi đến khi con ngựa đột nhiên ‘hí’ lên rồi chạy về phương hướng đám Hổ A Đạt rời đi cũng không thấy hắn nhổm dậy. Ta tiếp tục đợi một lát nữa, đến khi mặt trời hồng đã thoát khỏi ngọn cây, chuẩn bị buông xuống những tia nắng rực rỡ đầu tiên vẫn không thấy hắn cử động. Ta cân nhắc nửa buổi mới dám nhảy xuống từ trên cây.
Ta tiến đến gần chỗ tên quỷ chết đuối đang nằm, chỉ thấy mặt hắn trắng bệch, có vẻ thê thảm hơn cả lúc ta cứu hắn bên suối, trên ngực áo có mấy chỗ máu tươi đang từ từ loang rộng như những đóa hoa nâu đỏ diêm dúa. Ta nuốt nuốt nước bọt, dùng cành cây trong tay chọt chọt lên người hắn, thấy hắn vẫn không động đậy mới lớn gan đến gần hơn.
Đúng là việc gì cũng thế, có lần thứ nhất sẽ có lần thứ hai. Lần thứ hai trong vòng mười hai canh giờ, ta phải rút dao găm đi kiểm tra hơi thở của hắn. Dao mờ đi như được phủ một lớp hơi nước cực mỏng, ta cúi đầu lắng nghe hơi thở của hắn, chỉ thấy hơi thở hắn vẫn ổn định, nhưng chỗ máu loang và vẻ mặt trắng bệch có vẻ không ổn chút nào. Ta bạo gan hé mở vạt áo hắn, nhận thấy những chỗ ta băng bó cho hắn vẫn còn nguyên, nhưng miệng vết thương bên trong tiếp tục thấm máu ra ngoài băng, hơn nữa trên người hắn lại có thêm không ít vết thương mới, phỏng chừng do cuộc giao tranh hồi tối qua.
Thế bây giờ ta.. cứu hay không cứu đây?
Rốt cuộc vẫn là Tiểu Nha ta nước mắt tràn mi, một tay chống gậy, một tay dìu một khối thịt to lớn, lết đi từng bước trên con đường nhỏ. Thành An Huê gần ngay trước mặt, mà sao ta cảm thấy như cách xa muôn trùng.
Quỷ chết đuối, nhất định là kiếp trước bổn đại tiên nợ ngươi – ta ảo não thầm nghĩ trong lòng.
Theo bản năng, hai tay ta luống cuống cào, cạy đôi tay đang bịt miệng mình, cố hết sức để thoát ra. Nhưng hai tay con quỷ như đúc bằng thép, mặc cho ta cào cấu thế nào cũng không lay chuyển mảy may.
“..ỷ ..ỷ ..a ..ạng” – ta mếu máo, chỉ mong ma nữ tỷ tỷ này vẫn còn nghe hiểu tiếng người.
Đáp lại ta không phải là tiếng nữ quỷ rít gào như tưởng tượng mà là một giọng nam trầm thấp toát ra vẻ nghiêm trọng: “Yên lặng!”, sau đó, cái bóng còn ‘suỵt’ ra hiệu với ta.
“Ta đếm từ một đến ba, ta sẽ thả ngươi ra, nhưng không được hét lên” – cái bóng tiếp tục nói.
Trong cơn sợ hãi, ta cũng chẳng còn tâm trí để tự vấn tại sao ma nữ lại có giọng đàn ông, chỉ biết lập tức ngoan ngoãn gật đầu.
“Một.. hai.. ba” , ngay khi cái tay thép rời khỏi miệng ta, ta lập tức dập đầu xuống giường, hai tay chắp lại, lạy như tế sao: “Ma quỷ đại nhân tha mạng! Ta trên có sư phụ tám mươi tuổi, dưới có phu quân chưa cưới qua cửa! Ma quỷ đại nhân tha mạng!”
Cái bóng hít vào một hơi dài, nhanh như cắt dùng bàn tay sắt để bịt miệng ta lần nữa. Cái bóng thay đổi vị trí, khiến ánh trăng ngoài cửa sổ vừa vặn chiếu lên người, giúp ta nhìn được rõ ràng hơn.
Quỷ, đúng là quỷ, nhưng không phải nữ quỷ ám quán trọ như ta tưởng, mà là con quỷ chết đuối bên bờ sông sáng nay.
Ta trợn to mắt, duỗi ra một ngón tay, run run chỉ vào mặt hắn: “Ưm.. ưm..ưm.”
Quỷ chết đuối đưa ngón tay lên môi, khẽ ‘suỵt’ một tiếng, mắt hắn liên tục đảo qua lại phía cửa sổ đang mở rộng. Sau đó, dường như nghe được cái gì, hắn nói: “Không muốn chết thì im lặng!”, tiếp theo ta chỉ cảm thấy trời đất đảo lộn, cả thân mình bị hắn nhét xuống gầm giường như nhét miếng giẻ rách.
Tên quỷ chết đuối dường như còn chưa an tâm, cúi đầu xuống dặn ta lần cuối: “Nhớ kỹ, muốn sống thì đừng có lên tiếng.”
Ta gật đầu như con rối, lấy tay bụm chặt miệng mình, mắt trợn to. Đại nhân, ngươi thấy ta có ngoan không, ngươi bảo ta im là ta im ngay, ngươi nhét ta xuống gầm giường ta cũng không oán thán nửa câu, vì thế.. ngươi cũng phải tha mạng cho ta mới phải đạo đó nha.
Ta chỉ kịp nghĩ đến đó, cánh cửa sổ gỗ to bản bỗng ‘rầm’ một tiếng bật vào tường, từ gầm giường nhìn ra, ta thấy trong phòng bỗng xuất hiện thêm hai.. ba.. bốn.. sáu..tám cái chân đi ủng đen!
“Oắt con, để xem lần này ngươi trốn thoát kiểu gì. Không muốn chết thì mau ngoan ngoãn giao hổ phù ra đây!” – một giọng nam xa lạ vang lên, ồm ồm, sang sảng, không giống giọng của con quỷ chết đuối.
Quỷ chết đuối đáp lại, trong giọng toát ra vẻ thản nhiên: “Còn phải xem các ngươi có bản lĩnh đó không đã.”
“Dám coi thường lão tử. Lên cho ta!” – giọng nam ồm ồm rống giận.
Tiếp đó, tiếng kiếm rút khỏi vỏ kêu ‘Xích!” , tiếng vòng sắt treo trên đại đao va vào nhau rổn rảng, tiếng dao găm tuốt khỏi vỏ truyền tới tai ta. Chỉ một lát sau, tiếng đâm chém, tiếng người rống hét, tiếng binh khí vụt trong không khí đã tràn ngập căn phòng trọ nhỏ.
Vợ chồng chủ quán trọ co rúm trong chăn: “Đại tiên đấu yêu quái thật là hoành tráng.”
Các khách trọ khác: “Không liên quan đến ta, đừng có liên lụy đến ta.”
Mà Tiểu Nha ta chỉ biết bụm chặt miệng, cuộn tròn người như một con sâu, liên tục run rẩy dưới gầm giường tối đen.
C@%^&@!, thật đúng là làm phúc phải tội mà! Không phải vẫn có câu ‘Cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp’ hay sao? Vì cớ gì mà Tiểu Nha ta sáng cứu người, tối lại sắp toi mạng thế này?!
Đúng lúc ta đang than thân trách phận, một đôi chân đi ủng đen loạng choạng lùi dần về phía giường, sau đó ‘rầm’ một tiếng, cả thân hình người đó ngã xuống đất, đầu xoay về phía gầm giường, vừa vặn đối diện với mặt ta.
Cặp mắt nhỏ của ta trừng đôi mắt to bị tím một bên của kẻ kia, đôi bên hóa đá trong khoảnh khắc, sau đó hắn há mồm la to: “Dưới gầm giường có người!”
Giọng nam ồm ồm rống lên ra lệnh, trong giọng nói sặc mùi máu tanh: “Giết hết cho ta!”
Nói đùa à!!
Nghe thấy thế, chẳng biết ta lấy sức mạnh ở đâu ra, ta đá một chân ra ngoài với vận tốc không tưởng, cả bàn chân đạp lên mặt gã vừa chỉ điểm, mượn lực từ mặt gã để xoay người, cơ thể trượt trên sàn phòng như con cá trượt trên mặt phẳng nghiêng. Ta nghiêng người, thân mình trượt trên mặt đất, lướt qua vô số cặp chân bốc mùi, cũng thành công cán ngã một kẻ đang đánh nhau hăng máu. Đến khi chân đạp vào phần tường dưới cửa sổ, ta dồn sức vào mũi chân, lấy vài chỗ trên tường làm điểm tựa để bật dậy, nhanh chóng lao ra khỏi cửa sổ. Hai chân ta vừa chạm đến bệ cửa sổ, bầu không khí thoáng đãng đã phả vào mặt, ta lập tức thi triển khinh công, cả người nhẹ như chim én, hai chân đạp không mà đi, thoải mái tự do hơn so với khi ở dưới gầm giường không biết bao nhiêu lần.
Nói ra thì dài, nhưng từ lúc ta bị phát hiện đến lúc thoát ra bằng lối cửa sổ chỉ trong vài tích tắc ngắn ngủi. Đến khi mũi chân ta chạm đến nơi cách nhà trọ năm sáu dãy nhà rồi, tiếng rống của kẻ có giọng ồm ồm kia mới truyền đến: “Đuổi theo cho ta!”
Ta vừa chạy vừa quay đầu, lè lưỡi làm mặt quỷ với đám người mặc đồ đen, sau đó nhanh chóng vận mười thành công lực, tiếp tục dùng khinh công thoát đi.
Một lát sau, phía sau lưng ta vang lên tiếng bước chân đạp trên mái ngói của mấy kẻ áo đen. Chân ta không hề ngơi nghỉ, tiếp tục đạp không, thi thoảng quay đầu đánh giá mấy vị đuổi theo. Ta thử giữ nguyên tốc độ, ba kẻ đuổi theo có chiều hướng dần dần áp sát lại. Ta thử tăng tốc lên một chút, những tên kia lập tức bị tụt lại phía sau, tiếp tục tăng tốc lên một chút nữa, chẳng mấy chốc đám người kia đã bị bỏ xa.
Chưa có lúc nào ta cảm thấy biết ơn sư phụ như lúc này, nếu không nhờ có tuyệt kỹ Truy Phong do ông truyền cho, ta hẳn là khó qua đêm nay, đừng nói đến đuổi quỷ, có khi ta đã trở thành một trong những con quỷ ám quán trọ cũng nên.
Ngay cả tốc độ này cũng chưa phải là tốc độ tối đa của ta, do vậy trong lòng ta cũng có cảm thấy yên tâm hơn. Chỉ cần trong đám người còn lại không có kẻ nào có khinh công hơn được ta, như vậy cho dù chẳng may gặp lại, ta cũng có thể dùng khinh công để trốn thoát lần nữa, bảo toàn cái mạng nhỏ này.
Chạy được khoảng hai canh giờ, ta đã cảm thấy mệt nhoài. Nếu tính cho kỹ, từ khi tới quán trọ kia, ta vẫn chưa có cái gì bỏ bụng, không phải, là từ trước khi đến quán trọ, ta vẫn chưa có gì bỏ bụng. Lúc nãy bị truy đuổi, sống chết trong gang tấc nên ta cũng không có cảm giác gì, nhưng bây giờ xung quanh đã an toàn hơn nhiều, lại vừa phải khinh công suốt vài canh giờ ta không thể ngó lơ cái bụng đang biểu tình được nữa. Bụng ta kêu ‘Òng ọc, ùng ục’, mắt ta bắt đầu mờ đi, có một loại ảo giác da bụng sắp dính vào da lưng. Bước chân ta chậm dần, từ lướt như bay đến nhảy từng đoạn, rồi đến chạy tà tà trên đất, đến cuối cùng, ta đành phải tìm một gốc cây để dừng chân, khom người le lưỡi thở hồng hộc.
Đói quá, trong tình trạng thế này ta không có cách nào thi triển khinh công được nữa. Chặng đường từ đây đến An Huê xem ra phải dựa vào hai chân ta và.. một cái gậy nữa rồi.
Nghĩ đến cái gậy là ta lại nghĩ đến lá cờ Bán Tiên của mình, mà nhớ đến cờ thì..
Oa, hành lý của ta!
Lúc nãy chạy trối chết nên ta quên mất một điều: Toàn bộ hành lý của ta vẫn còn ở quán trọ!
Ta toát mồ hôi sờ túi áo trong, may mắn ta vẫn luôn để túi tiền trên người nên vẫn còn đây. Nhưng hộp đồ nghề, cờ Bán Tiên và thuốc cao vẫn còn để trên giường trong phòng trọ.
Đồ nghề, mạng, đồ nghề, mạng, nên chọn cái nào bây giờ?! Ta cốc đầu, câu hỏi thật ngu ngốc, đương nhiên là mạng quan trọng hơn rồi. Do vậy, ta quyết định không quay lại quán trọ nữa.
Trong lúc lục túi, tay ta chạm vào một vật mát lạnh xa lạ, ta thuận tay lôi ra nhìn, nhận ra là miếng ngọc hình mặt hổ ta ‘thu’ được từ trên người tên quỷ chết đuối.
Hình như lúc nãy, tên có giọng ồm ồm có nhắc gì đó đến hổ phù… Đột nhiên, trong đầu ta lóe sáng, trong lòng lại có cảm giác chột dạ. Nhưng cứ nghĩ đến tình huống nguy hiểm lúc nãy, cơn tức giận trong ta lại bốc lên, ta nắm chặt miếng ngọc trong tay, ngửa mặt nhìn trời, trong lòng rít gào: “Quỷ tha ma bắt, chẳng lẽ lão tử lại suýt mất mạng vì cái thứ này?” Ta cúi đầu nhìn miếng ngọc, một ngón tay hung ác dí dí lên cái mặt hổ tròn xoe: “Đã rơi vào tay đại tiên ta, vậy ngươi ngoan ngoãn thành vật bồi thường cho đại tiên ta đi.”
Ta hùng hổ cất miếng ngọc đi, ta đã quyết định, việc đầu tiên ta sẽ làm sau khi đến An Huê là bán quách miếng ngọc này đi, đổi lấy kha khá bạc, sau đó tìm một quán ăn, đánh chén một bữa no say.
“Gà xé phay, thịt kho tộ, canh cá chua cay, xôi ngũ sắc, ngồng tỏi xào rau, thịt bò hấp sả, các ngươi đợi, đại tiên, phù phù.. đến đây, phù phù” – ta lượm một cành cây khá rắn chắc và có chiều cao phù hợp, dùng nó thay gậy chống, chậm rì rì lê từng bước về hướng thành An Huê.
**********
Chân trời phía xa bắt đầu ửng hồng, báo hiệu trời sắp sáng, có tiếng gà gáy vọng lại từ thôn nào gần đây. Ta ngước cặp mắt lờ đờ lên nhìn trời, khóe miệng nhếch lên đầy thành tựu. Thành An Huê yêu dấu đã ở gần lắm rồi, từ chỗ ta đứng đã có thể nhìn thấy cổng thành cao ngất và kiến trúc thủ vệ bằng đá xám, lượn lờ trong sương sớm phía xa xa.
“Gà xé phay.. thịt.. xôi.. đại tiên.. đến..đây” – tinh thần ta phấn chấn lên một chút, hai chân cũng dường như có lực hơn, động tác chống gậy cũng lưu loát hẳn.
Đúng lúc đó, có tiếng vó ngựa từ phía xa truyền tới. Ta quay đầu, nheo mắt nhìn. Trong bầu không khí giao thời giữa ngày và đêm, tiếng vó ngựa ngày càng gần hơn, bụi đất mù mịt tung bay. Có hai con ngựa nâu sậm dần hiện lên từ phía xa, ta cố gắng căng mắt ra nhìn, đến khi nhận ra hai người cưỡi ngựa đều mặc đồ đen, lòng ta chợt nhảy dựng. Ta hoảng hốt nhìn khắp nơi để tìm chỗ nấp. Một lần nữa, không hiểu ta lấy sức mạnh từ đâu ra, sau khi cố gắng dồn công lực vào mũi chân, ta cũng thành công nhảy được vài đoạn, ‘hiu’ một tiếng bay lên ngọn cây cao gần đó. Ta ngồi trên cao nín thở, chờ cho hai kẻ cưỡi ngựa đi qua.
Đi đi, chạy đi, mau mau rời khỏi chỗ này đi – trong lòng ta thầm cổ vũ hai con ngựa.
Nhưng ông trời quả thật không có mắt, hai kẻ áo đen mặt mày hung tợn, quần áo rách lỗ chỗ, trên mặt và cơ thể đầy vết thương kia lại không thúc ngựa tiếp tục chạy mà cho ngựa đi chậm dần, cuối cùng dừng ngay gần cái cây ta đang nấp.
Một tên trong đó hạ giọng hỏi tên còn lại: “Đại ca, làm sao bây giờ, sắp đến thành An Huê rồi, thủ vệ trong thành của lão già họ Liêm rất nghiêm, chúng ta hành động càng thêm khó khăn hơn.”
Kẻ còn lại cất giọng ồm ồm giống y như giọng ta đã nghe thấy trong quán trọ: “Hừ, không ngờ tên tiểu tử họ Trần kia lại khó xơi như vậy, lần này không diệt được hắn, chủ nhân nhất định sẽ trách phạt chúng ta” – hắn ngẫm nghĩ rồi nói tiếp – “Ta cũng không ngờ tên đồng bọn kia lại có khinh công khá như vậy, chỉ e hổ phù đã bị giấu đi, chúng ta muốn tìm ra cũng...”, hắn chưa kịp nói hết câu đã phải khựng lại, mồm phụt ra một búng máu tươi.
“Đại ca!” – tên còn lại kêu lên.
Gã vừa phụt máu xua xua tay, tỏ ý không có việc gì: “Ta không sao, không chết được. Trần tiểu tử, món nợ này nhất định có ngày Hổ A Đạt ta trả lại cho ngươi!”
“Đại ca, tiếp theo chúng ta phải làm sao, chỉ còn ta và đại ca..”
Gã đại ca im lặng một lúc lâu, dường như đang phải suy nghĩ lung lắm, cuối cùng hắn cắn răng, vung tay nói: “Lui!”
Tên còn lại nghe vậy thì gật đầu, sau đó cả hai quất roi, quay đầu ngựa chạy theo lối rẽ bên trái, chẳng mấy chốc đã rời xa tuyến đường dẫn đến thành An Huê.
Ta vuốt vuốt ngực, chưa kịp thở ra cái nào thì trái tim đã phải nhảy dựng lên lần nữa.
Bụi đất tung bay phía xa, tiếng vó ngựa ngày càng gần, ta lại căng mắt ra nhìn. Một bóng người cưỡi ngựa xuất hiện từ cùng một hướng Hổ A Đạt và tên thuộc hạ của hắn xuất hiện. Nhưng người này không mặc áo đen mà mặc áo đỏ, chẳng khó khăn để nhận ra hắn chính là tên quỷ chết đuối.
Chạy đi, chạy nhanh nữa đi, mau rời khỏi chỗ này đi – ta tiếp tục cổ vũ con ngựa dưới thân hắn.
Nhưng một lần nữa... thôi được rồi, ta đã hiểu ông trời thực sự ngứa mắt ta mà. Khi tên quỷ chết đuối phi ngựa ngang qua cái cây ta đang nấp, dường như hắn cảm nhận được gì đó nên cho ngựa đi chậm lại. Hắn chậm rãi quan sát bốn phía, sau đó hắn ngửa đầu, đôi mắt sắc bén rọi thẳng vào ta đang nấp trên cây.
C%@& nó chứ! Tên này có mắt trên đỉnh đầu hay sao vậy?
Trên mặt quỷ chết đuối vương đầy máu tươi chẳng biết là máu của hắn hay của ai, bộ quần áo đỏ rách nhiều chỗ cũng loang máu, sắp biến thành màu nâu đậm, cặp mắt đen tỏa ra những tia lạnh, ánh nhìn sắc như dao tràn ngập sát ý. Tay hắn vẫn nắm chặt chuôi kiếm không rời, máu tươi trên lưỡi kiếm vẫn đang uốn lượn chảy, thi thoảng nhỏ giọt xuống đất. Bây giờ trông hắn không giống quỷ chết đuối mà giống một con quỷ khát máu vừa xuất hiện từ địa ngục, cực kỳ đáng sợ, cực kỳ khủng bố.
Trái tim nhỏ bé của ta run lên, nhảy loạn trong ngực, cả người cứng đờ, chân cũng như dính lên cành cây, không thể nhúc nhích.
Sau khi hắn phát hiện ra ta, trong mắt hiện lên vẻ khó dò, nhưng chỉ lát sau, sát ý đã giảm bớt, ta cũng có thể thở dễ dàng hơn. Hắn chậm rãi tra kiếm vào vỏ, sau đó.. vẫy tay với ta:
“Xuống đây” – hắn gọi.
Ta run run lắc đầu.
“Xuống đây” – hắn lặp lại.
Ta run rẩy ngoe nguẩy đầu về hai phía. Không xuống, đánh chết ta cũng không xuống, xuống để bị đánh chết à?!
Hình như hắn còn muốn gọi thêm một câu, nhưng cả người đột nhiên khựng lại. Hắn dùng hai tay ôm ngực, cúi đầu khiến ta không thể nhìn thấy mặt hắn, sau đó.. từ từ trượt xuống từ lưng ngựa, nằm sóng xoài trên mặt đất.
Ta: “...”
Ta ngồi trên cây đợi, đợi đến khi con ngựa đột nhiên ‘hí’ lên rồi chạy về phương hướng đám Hổ A Đạt rời đi cũng không thấy hắn nhổm dậy. Ta tiếp tục đợi một lát nữa, đến khi mặt trời hồng đã thoát khỏi ngọn cây, chuẩn bị buông xuống những tia nắng rực rỡ đầu tiên vẫn không thấy hắn cử động. Ta cân nhắc nửa buổi mới dám nhảy xuống từ trên cây.
Ta tiến đến gần chỗ tên quỷ chết đuối đang nằm, chỉ thấy mặt hắn trắng bệch, có vẻ thê thảm hơn cả lúc ta cứu hắn bên suối, trên ngực áo có mấy chỗ máu tươi đang từ từ loang rộng như những đóa hoa nâu đỏ diêm dúa. Ta nuốt nuốt nước bọt, dùng cành cây trong tay chọt chọt lên người hắn, thấy hắn vẫn không động đậy mới lớn gan đến gần hơn.
Đúng là việc gì cũng thế, có lần thứ nhất sẽ có lần thứ hai. Lần thứ hai trong vòng mười hai canh giờ, ta phải rút dao găm đi kiểm tra hơi thở của hắn. Dao mờ đi như được phủ một lớp hơi nước cực mỏng, ta cúi đầu lắng nghe hơi thở của hắn, chỉ thấy hơi thở hắn vẫn ổn định, nhưng chỗ máu loang và vẻ mặt trắng bệch có vẻ không ổn chút nào. Ta bạo gan hé mở vạt áo hắn, nhận thấy những chỗ ta băng bó cho hắn vẫn còn nguyên, nhưng miệng vết thương bên trong tiếp tục thấm máu ra ngoài băng, hơn nữa trên người hắn lại có thêm không ít vết thương mới, phỏng chừng do cuộc giao tranh hồi tối qua.
Thế bây giờ ta.. cứu hay không cứu đây?
Rốt cuộc vẫn là Tiểu Nha ta nước mắt tràn mi, một tay chống gậy, một tay dìu một khối thịt to lớn, lết đi từng bước trên con đường nhỏ. Thành An Huê gần ngay trước mặt, mà sao ta cảm thấy như cách xa muôn trùng.
Quỷ chết đuối, nhất định là kiếp trước bổn đại tiên nợ ngươi – ta ảo não thầm nghĩ trong lòng.
/14
|