Cô ta chính là cô y tá lần đó gặp ở nhà của chị Nghiêm Khác.Xem ra gặp được bạn cũ rồi đây. Một cảm giác chua xót lướt qua trong lòng, tuy người anh yêu là cô, nhưng vẫn sẽ sinh ra cảm xúc dao động đối với những cô gái khác.Tiêu Tiêu không biết đây là chuyện tốt hay là chuyện xấu nữa, cô chỉ biết mình nhìn thấy cảnh này thì không được…… vui lắm.Chờ đã, cô đang suy nghĩ gì thế, có thể khiến anh ấy có thêm một chút cảm xúc, đương nhiên không phải là chuyện xấu rồi.Tiêu Tiêu lắc đầu, cố gắng làm cho vẻ mặt thật tự nhiên rồi đi qua đó, lịch sự chào hỏi với ba người.Cô y tá đeo kính nhận ra cô, sửng sốt một chút, rồi vui vẻ nói: “Người có tình rồi cũng thành thân thuộc, chúc mừng hai anh chị.”Cô gái bên cạnh cô ta cũng hâm mộ lên tiếng: “Hai người thật đúng là trai tài gái sắc nha.”Tiêu Tiêu hổ thẹn với lòng nhỏ mọn của mình, nhìn nhau với Đoạn Mặc Ngôn, rồi mỉm cười nói cám ơn.Đoạn Mặc Ngôn thấy trên tay cô đang cầm đồ, hỏi cô muốn làm gì.Tiêu Tiêu tiện thể nói ra, chỉ là còn chưa đợi anh trả lời, cô gái đeo kính đã hưng phấn nói: “Tôi cũng muốn chơi một cái nữa, còn nữa không? Còn nữa không?”“Vẫn còn, ở bên kia……”Cô chỉ hướng đi, vừa vặn chị hai đứng ở chỗ lấy pháo đang vẫy tay với cô, hình như là có chuyện tìm cô. Đoạn Mặc Ngôn cũng thấy, nói: “Em để hai cây pháo này ở đây, đi lấy cái khác đi. Đợi đến khi bắn pháo thì qua đây kêu bọn anh là được.”Tiêu Tiêu nhìn anh, cứ cảm thấy là lạ, theo lý mà nói thì đây là sự sắp xếp hợp lí, dù sao cô cũng phải qua đó một chuyến, thay vì kêu cô gái này đi cùng với cô, không bằng cô để hai cây pháo này lại, tay không đi qua đó. Nhưng tại sao cô cứ thấy có chỗ nào sai sai nhỉ?Nhưng cô vẫn làm theo lời anh, cô chia pháo cho anh và cô gái đeo kính kia mỗi người một cây, mỉm cười rồi rời đi.Sắp xếp xong những chuyện lặt vặt, rốt cuộc cô dâu chú rể cũng đã đứng trước cổng hoa. Mười người bạn bắn pháo chia ra đứng ở hai bên thảm đỏ, Đoạn Mặc Ngôn đứng bên cạnh cách Tiêu Tiêu không xa, mà cách anh không xa lại là cô gái đeo kính.Nhạc tiến hành lễ kết hôn vang lên, cô dâu chú rể bước vào cổng hoa, trong tiếng pháo và hoa tươi cùng với tiếng vỗ tay, hai người tươi cười chan chứa mà nhìn nhau.Vẻ mặt chói mắt biết mấy.Tiêu Tiêu nhìn nụ cười hạnh phúc của đôi vợ chồng mới cưới mà có chút rung động, không khỏi quay đầu nhìn sang Đoạn Mặc Ngôn.Dường như Đoạn Mặc Ngôn cũng có điều suy nghĩ, quay đầu lại vừa vặn chạm phải đôi mắt lấp lánh của cô.Náo nhiệt dần tan biến đi, trong ánh mắt của hai người, phảng phất như chỉ còn có nhau.Người dẫn chương trình trên sân khấu cầm micro bắt đầu nói chuyện đầy xúc động, thế mới cắt ngang suy nghĩ của hai người. Hai người nhìn nhau mỉm cười, rồi đến gần nắm chặt tay nhau.“Anh……” Tiêu Tiêu mới nói một chữ, thì đột nhiên bị tiếng nói vang lên phía sau Đoạn Mặc Ngôn cắt đứt, “Ngài Đoạn!”Chẳng mấy chốc, cô gái đeo kính nhô người ra, “Ngài Đoạn này, xin hỏi các anh ngồi ở đâu vậy, tôi với bạn tôi đến trễ quá, ngay cả chỗ ngồi cũng không có, không biết chúng tôi có thể ngồi cùng bàn với các anh được không?”Đoạn Mặc Ngôn nghe thế, nói với vẻ không sao cả: “Có thể.”Cảm xúc lấp đầy lồng ngực ban nãy thoáng chốc không còn nữa, Tiêu Tiêu lấy làm lạ nhìn Đoạn Mặc Ngôn một cái.Dường như Đoạn Mặc Ngôn không hề để ý đến, hỏi cô: “Chúng ta ngồi ở đâu?”“…… Trong một phòng bao, đợi chút nữa cử hành nghi lễ xong thì chúng ta qua đó.” Trên sân khấu, cha mẹ hai bên bắt đầu nói chuyện, Tiêu Tiêu tạm thời không rảnh nghe, cô đi thu lại ống pháo đặt vào trong thùng rượu, Đoạn Mặc Ngôn giúp cô để đồ vào những chỗ khuất mắt.“Rảnh rỗi giúp em vậy hả, không tìm cô ý tá của anh ôn lại chuyện xưa à?” Tiêu Tiêu không muốn nói những câu như thế, nhưng cô cứ không thể kiềm chế mùi chua tràn ra. Ngay cả ý kiến của cô anh cũng không hỏi, giống như rất muốn ngồi chung với cô y tá đó vậy. “Chút nữa có thời gian rãnh thì tán gẫu thôi.”“Có lưu lại số điện thoại chưa?”“Trước kia có, chưa xóa.”“Lỡ như người ta đổi số điện thoại rồi, anh tìm người ta không được thì phiền đấy.” Lần này mùi chua càng nồng nặc hơn.“Không đổi.” Anh dừng một chút, còn nói thêm một câu, “Anh hỏi rồi.”“Đoạn Mặc Ngôn!” Rốt cuộc Tiêu Tiêu cũng nhịn không được nữa, tức tối trừng anh một cái.“Gì hả?” Mặt Đoạn Mặc Ngôn đầy vẻ vô tội.Lúc này lãnh đạo bệnh viện đến mời Đoạn Mặc Ngôn ngồi cùng một bàn với họ lần thứ ba, đối thoại của hai người cứ thế kết thúc, Tiêu Tiêu phồng miệng lên bỏ đi.Lúc nghi lễ sắp kết thúc, cô dâu đứng trên một góc sân khấu ném bó hoa, mấy người cùng kí túc xá không giành với Lão Nhị, nhưng người bên ngoài kí túc xá thì giật mất rồi. Hơn nữa còn đúng ngay cô gái đeo kính kia nữa.Cô bạn gái trêu ghẹo nói: “Chúc mừng cậu, lần sau phải uống rượu mừng của cậu rồi nha.”Cô gái đeo kính ngượng ngùng nói: “Bạn trai còn chưa có, kết hôn gì chứ.”Không chừng chốc nữa sẽ có đấy. Bình dấm chua của Tiêu Tiêu bị đổ hết rồi.Sau khi xong nghi thức, Tiêu Tiêu và mấy chị em trong kí túc xá ở trong một căn phòng trống giúp chị cả cởi váy cưới ra, thay sườn xám vào, chị hai là dâu phụ số một nên cùng đôi
/91
|