Biểu cảm của Đoạn Mặc Ngôn không hề thay đổi, trả lại cho Tiêu Tiêu một vẻ mặt kiểu như “anh nói với em rồi mà”.Đương nhiên Tiêu Tiêu không thể đả kích tính tích cực của anh, che lương tâm lại mà nói: “Em thấy anh nói tốt lắm, thật đó.”“Tôi giúp hai người, hai người trả ơn cho tôi chính là làm tôi buồn nôn hả?” Nghiêm Khác khoanh tay để trước ngực.“Chúng tôi thật lòng cám ơn anh mà.” Tiêu Tiêu nghiêm túc nói, “Nếu không có anh, bây giờ chúng tôi đã không thể ngồi cùng nhau nữa rồi, thật sự vô cùng cảm ơn.”“Được rồi, được rồi, tôi chịu không nổi người ta ớn lạnh như vậy nhất đó, thật tình là sắp ói rồi đây này.” Vẻ mặt của Nghiêm Khác cực kì ghét bỏ, “Ưu điểm duy nhất của nó chính là không có lòng biết ơn, cô đừng làm hư nó có được không?”Thì ra anh ta thuộc kiểu người không biết cách nhận lời cảm ơn và khen ngợi. Tiêu Tiêu buồn cười gật đầu, tỏ ý cô đã hiểu rồi.Đoạn Mặc Ngôn chợt nhướn mày, “Không, đây là ý của tao, tao vẫn luôn nhìn lầm người anh em ‘tốt’ như mày, tao vô cùng áy náy, thậm chí ban đêm hay trằn trọc không yên, không thể yên giấc……”Nghiêm Khác đứng dậy muốn bỏ đi, Tiêu Tiêu nhịn cười, lắc lắc hai tay, “Chúng tôi không nói nữa, làm ơn quay lại đi mà.”Từ trên cao, Nghiêm Khác liếc sang Đoạn Mặc Ngôn một cái, thấy anh dang tay ra, nhún vai, anh ta mới ngồi xuống trở lại.Nhân viên phục vụ mang món ăn đầu tiên lên, Tiêu Tiêu cực kỳ hữu nghị làm một động tác mời.Nhân viên phục vụ rót rượu nho trắng cho bọn họ, ba người cụng ly một cái.Đoạn Mặc Ngôn nếm thử một ngụm, từ từ đặt cái ly xuống, không đầu không đuôi hỏi một câu, “Khi nào thế?”“Thiên phú bẩm sinh rồi.” Nghiêm Khác cũng trả lại một câu không đầu không đuôi.“Thiên phú gì mà khiến mày phát hiện ra chỗ này của tao có vấn đề?” Đoạn Mặc Ngôn chỉ chỉ vào đầu.Nghiêm Khác chậc một tiếng, “Phụ nữ đúng là nhiều chuyện.”“Chuyện này dĩ nhiên tôi phải nói với anh ấy rồi.” Tiêu Tiêu nhìn sang Đoạn Mặc Ngôn, lộ ra lúm đồng tiền.Nhân viên phục vụ đưa món ăn lên, Nghiêm Khác sờ sờ đầu, “Mày đừng hỏi khi nào, dù sao thì tao biết là được rồi.”Đương nhiên anh ta sẽ không nói với hai người rằng từ năm Đoạn Mặc Ngôn 7 tuổi đã cứu anh ta đang bị đuối nước trong hồ bơi, thì anh ta đã nhận chắc người anh em này rồi, anh ta thực sự coi trọng anh, bọn họ thường ăn chơi chung với nhau, tự nhiên sẽ phát hiện cách anh xử lý mọi chuyện không giống như người bình thường. Dần dà, dĩ nhiên anh ta sẽ đưa ra kết luận.Đoạn Mặc Ngôn nhìn anh ta một cái, bĩu môi không hỏi thêm nữa.“Sao thế, thật sự có chuyện như vậy à?”“Chứng khiếm khuyết tình cảm.” Đoạn Mặc Ngôn nói, “Bác sĩ tâm lý của tao nói vậy đó.”Nghiêm Khác nghe thế, cũng hơi ngạc nhiên nhướn mày lên, “Ý là mày…… thiếu thốn tình cảm hả?”“Có muốn đi kiện giáo viên dạy Ngữ văn tiểu học của mày không?” Đoạn Mặc Ngôn cầm lấy dụng cụ, gắp một con ốc sên hấp lên, quay qua hỏi Tiêu Tiêu, “Nếu anh lấy thịt ốc sên ra giúp em, em có vui không?”“Em sẽ vui lắm.” Tiêu Tiêu híp mắt lại, “Như vậy cho thấy anh rất chu đáo.”Đoạn Mặc Ngôn nhếch môi, cúi đầu lấy thịt ốc ra cho cô, để vào đĩa ăn của cô.Tiêu Tiêu cười nói cám ơn, ăn miếng ốc sên tươi mềm vô cùng kia, chỉ cảm thấy vị ngon không gì sánh bằng.Nghiêm Khác vốn nghĩ rằng chỉ số tình cảm của anh đặc biệt thấp, không ngờ anh hoàn toàn không có luôn, “Vậy là xưa nay mày chưa từng coi tao như anh em?”Đoạn Mặc Ngôn im lặng một lúc, nhìn anh ta rồi
/91
|