Đoạn Mặc Ngôn đứng cạnh cửa xe, thấy Tiêu Tiêu cầm túi xách đi ra, tâm trạng rất tốt, giơ cánh tay lên muốn nhận lấy túi xách của cô, lại bị cô coi như không thấy, đi vòng qua. Anh lúng ta lúng túng xoay qua mở cửa ghế sau cho cô.Trên ghế lái là một người đàn ông xa lạ, không quen ngồi đó, đang quan sát đánh giá cô qua kính chiếu hậu. Tiêu Tiêu thậm chí không có hơi sức suy nghĩ Viên Kha đi đâu rồi, dù sao người ở bên cạnh Đoạn Mặc Ngôn cũng sẽ không được lâu dài.Đoạn Mặc Ngôn vòng qua bên kia lên xe, tùy tiện ném chiếc túi xách ngăn giữa hai người họ xuống đất.Tiêu Tiêu chỉ nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.Tài xế chậm rãi lái xe ra khỏi cổng trường, hai người ở ghế sau vẫn im lặng không nói tiếng nào.Hồi lâu sau, Đoạn Mặc Ngôn vẫn luôn nhìn chằm chằm Tiêu Tiêu bỗng dưng mở miệng, “Hôn một cái nhé?”Tiêu Tiêu nhìn ra bên ngoài y như một bức tượng điêu khắc, không hề nhúc nhích.Như vậy cũng không ảnh hưởng đến tâm trạng tốt của Đoạn Mặc Ngôn, anh tự động xoay mặt của cô qua, bá đạo dùng sức hôn lên môi cô một cái, nhưng rất nhanh đã lui ra.Tiêu Tiêu lau miệng, tức giận nhìn sang, “Anh không giữ chữ tín! Tôi muốn xuống xe!”“Hiệp nghị còn chưa kí, hôn một cái coi như là đánh dấu trước vậy.” Đoạn Mặc Ngôn nói đểu.Hiệp nghị mà anh nói, là kết quả sinh ra từ cuộc đàm phán với Tiêu Tiêu tối qua. Anh đồng ý buông tha Tống Hiếu Nhiên, chỉ cần cô và anh sống chung đến khi cô ra nước ngoài du học, hơn nữa nếu cô không đồng ý, anh cũng sẽ không tiếp xúc thân mật quá đáng với cô. Tiêu Tiêu đồng ý rồi, nhưng cô tin anh không được, muốn có giấy trắng mực đen.Đoạn Mặc Ngôn không phản đối, nhưng bây giờ anh phát hiện thật sự là có chút khó khăn.Tiêu Tiêu đè chặt cánh môi, đột nhiên lại quay đầu đi tựa như đã nản lòng. Bây giờ người ta là dao thớt, mình là thịt cá, còn gây với anh làm gì chứ.Thấy cô đột nhiên chán nản, tâm trạng của Đoạn Mặc Ngôn cũng bị chấn động một chút, “Được rồi, được rồi, không hôn thì không hôn, anh sai rồi còn không được sao?” Bây giờ anh nhận lỗi càng ngày càng tự nhiên.Nhưng Tiêu Tiêu cũng không thèm để ý đến chút nào.Trợ lý mới liếc trộm ông chủ, nghe nói anh là một người khó phục vụ mà, sao tin đồn với hiện thực không giống nhau gì hết vậy?Hai người về đến căn hộ chung cư của Đoạn Mặc Ngôn, trong nhà vẫn thoải mái, sạch sẽ như trước, Tiêu Tiêu lại thấy không có cảm giác gì cả.Dường như Đoạn Mặc Ngôn muốn cô yên tâm, chủ động lấy hai tờ giấy hiệp nghị đã được đặt ở trên bàn trà từ sớm đưa cho cô kí tên. Thật ra Tiêu Tiêu cũng hiểu, nếu như anh có lòng muốn nuốt lời, thì hiệp nghị này chẳng qua cũng chỉ là một tờ giấy không có giá trị. Chỉ là mình muốn được yên lòng thôi.Cô kí tên của mình lên, Đoạn Mặc Ngôn cũng nghiêm túc kí tên, hơn nữa ngón trỏ chỉ vào phần của cô, ý bảo cô nhìn vào chỗ cuối cùng không chú ý đến.Tiêu Tiêu rũ mắt, nhìn lướt qua một lần, trong mắt hơi gợn sóng.Trên đó viết rằng, nếu như anh bội ước, thì cả căn nhà, bao gồm cả đồ vật bên trong đều thuộc về quyền sở hữu của cô.“Em yêu à, bàn điều kiện với người ta thì phải áp chế người ta, nếu không thì phí công kí hợp đồng mất.” Đoạn Mặc Ngôn còn có tâm tư để chỉ dạy cô.Tiêu Tiêu lại đáp: “Đối với anh, chẳng phải cũng chỉ là trả tiền chơi gái thôi sao?” Cô tổn thương người, cũng tổn thương mình.Đoạn Mặc Ngôn bị nghẹn lại, nhíu mày “chậc” một tiếng, kéo cô đứng lên, “Qua đây.”“Đừng đụng vào tôi.” Tiêu Tiêu rút tay ra.Đoạn Mặc Ngôn không nói gì kéo cô đến chỗ bảng thiết lập mật mã khóa cửa, bấm tít tít tít một lúc, sau đó dịch người ra bảo cô nhập mật mã vào, “Tám chữ số, tự em nhập vào đi.” Nói rồi anh xoay người lại đi vào quầy bar.Tiêu Tiêu đứng trước bảng số một lúc, nhưng chỉ nhấn vào nút hủy bỏ, đóng giao diện lại.Đoạn Mặc Ngôn định lấy rượu uống thuốc, vừa gỡ thuốc ra, vừa nhìn cô.“Có gì khác nhau sao?” Tiêu Tiêu thờ ơ nói, cầm lấy
/91
|