Không Đường Thối Lui

Chương 2 - Chương 29

/80


Ngoại trừ phòng ngủ của Tiêu Trạch, thì trên lầu hai cậu còn có tình cảm sâu nặng với cái nhà tắm nữa. Cậu đã từng đứng ở nơi này tắm rửa cho sáu con mèo, xả nước giúp Tiêu Trạch lau chùi khi anh bị bỏng, còn bây giờ  lại chen chúc với anh nói chuyện trên trời.

Cậu liếm môi rồi nói: “Anh ơi, ngoài miệng em có mùi máu tanh.”

“Thì đi súc miệng đi.” Tiêu Trạch buông ra đặt cậu trước cái bồn rửa, sau đó tiện tay mở luôn công tắc. Tiếng nước bắt đầu vang dội tràn ngập khắp  gian phòng tắm, còn cậu chỉ đứng yên nhìn vết máu đọng lại trên môi mình.

“Điên điên cái gì, lại đây rửa.”

“Anh làm cho em đi, đây là máu của anh mà.”

Lời nói này có lý đến mười phần, chính là cây ngay không sợ chết đứng, Tiêu Trạch nghe xong liền thò tay vào vọc chút nước rồi nhẹ nhàng dùng một đốt tay lau chùi cho Lâm Dư. Anh lau qua lau lại chừng vài cái, đôi môi Lâm Dư cuối cùng cũng biến trở về màu hồng nhạt ban đầu.

Vừa tắt nước, bốn phía xungvquanh yên tĩnh tới dọa người, Lâm Dư giật giật đôi môi óng ánh nước của mình:”Anh ơi, anh hỏi em lại lần nữa có được không?”

Tiêu Trạch không buồn phản ứng lại: “Hỏi cái gì?”

“Hỏi anh có già không, có ai muốn anh hay không…” Bộ dạng Lâm Dư như đứa nhỏ biết vâng lời nhìn chằm chằm xuống hoa văn in trên đá hoa cương, “Thôi, anh đừng hỏi nửa câu đầu, hỏi nửa câu sau thối…”

Lúc này Tiêu Trạch chỉ muốn cười, khoé môi đồng thời cũng cong lên: “Trứng bịp bợm… ”

Nửa câu sau còn ngậm trong miệng kia đã sớm bị tiếng chuông điện thoại làm cho rối ben. Con ngươi Lâm Dư co rút lại, cố gắng nuốt hết cơn giận dữ trở ngược xuống bụng.  Cũng không tính là nuốt, mà là bị cái người gọi điện kia nện lại vào bụng!

Tiêu Trạch lấy điện thoại di động ra bấm nút nghe: “Có cái rắm gì thì mau nói.”

“Ngon quá ha, còn dám thô lỗ với người ta nữa.” Cái giọng của Tiêu Nghiêu còn bóng bẩy hơn cả hũ kem trang điểm, “Có việc cần cậu giúp đỡ nè, chuyện là người trong nhà tôi có đứa con muốn vào viện nghiên cứu, cậu có nhiều ghi chép trong lúc công tác mà, có thể mượn tham khảo tí không?

Tiêu Trạch phiền nói: “Tìm mệt.”

Tiêu Nghiêu bắt đầu hạ thấp giọng điệu làm nũng, mấy câu nói buồn nôn từ bên kia điện thoại bắt đầu phóng túng lan ra cả gian phòng tắm. Cái sự can đảm của Lâm Dư cũng bị chà cho sáng bóng, dưới sự lẳng lơ mạnh mẽ của đối phương chỉ biết rút lui bỏ cuộc.

Haiz, trước tiên nên quên đi.

Cậu làm bộ như không có chuyện gì xảy ra mà nhỏ giọng nói: “Anh ơi, em lên lầu ngủ trưa nha.”

Tiêu Trạch định cản thì cậu đã tránh ra. Lâm Dư đi khỏi phòng tắm liền trở về lầu gác nhỏ, tuy rằng lúc bình thường cậu cứ hay ghét bỏ cái chỗ bé xíu oi bức này, thế nhưng nơi đây thật sự mang đến cho cậu một cảm giác rất an toàn.

“Chủ nhật tới đi, không có gì đừng có gọi.” Tiêu Trạch cúp máy định đi lên lầu, thì phía dưới tiệm lại có tiếng động. Thì ra là ông chú ban nãy mua sách quay trở lại tìm bản đồ, anh dùng thời gian nghỉ trưa của mình để giúp khách tìm, tìm xong cũng không nghỉ nữa mà tiếp tục kinh doanh.

Anh bận một hơi đến khi đóng cửa tiệm.

Bước vào mùa thu trời mát mẻ, trước mắt liền có thể nhìn thấy những loại thực phẩm giải nhiệt như kem đang dần thua trận. Buổi tối lúc đóng cửa tiệm, Tiêu Trạch có chú ý nhìn qua một cái, phát hiện cả ngày hôm nay chỉ bán được ba ly kem vị bơ.

Cửa trước và cửa kéo đã đóng xong xuôi, anh đi tới tắt máy vi tính, sau đó rút điện máy pha cà phê, cuối cùng là tắt đèn, xem như hoàn thành công việc đóng cửa ngày hôm nay.

Tiêu Trạch chậm rãi lên lầu, hệt như đi từng bước đi lên núi cao, hoàn toàn không nghe thấy tí tẹo động tĩnh nào. Lầu hai lúc này đã tối thui, chỉ có phòng ngủ lộ ra chút ánh sáng, anh đi tới cửa không vào, sau đó dựa người vào khuông cửa phóng tầm mắt đến khoảng không cái giường đôi.

Cái tên trứng bịp bợm bình thường luôn van xin khóc lóc muốn ngủ ở lầu hai, giờ chả thấy bóng dáng đâu.

Ngoan ngoãn vùi mình trên tầng gác, không biết là đang đau khổ hay không vui cái gì đây nữa.

Tiêu Trạch tự giễu cứ như muốn cười, đầu anh bị choáng váng theo hay sao? Đau khổ hay không vui cũng chả khác nhau gì mấy, nó đều nói lên tâm trạng người đó đang không ổn.

Anh quay ra phòng khách mở ti vi, lúc này bên trong đang phát tiết mục diễn cảnh gia đình đoàn tụ vô cùng ấm áp. Tuyết nhân tạo tung bay, âm thanh pháo trúc tưng bừng đêm năm cũ, còn có cả món sủi cảo nóng hổi, tất cả những thứ này làm Tiêu Trạch nhớ lại những ngày lễ tết.

Bỗng nhiên anh không nhịn được mà tự hỏi, những năm qua khi vào ngày đầu năm ấy, Lâm Dư sẽ trải qua như thế nào?

Về nhà? Quê nhà cậu còn có người thân nào hay không?

Hay chỉ một mình cô độc mà đi loanh quanh ngoài đường?

Vết thương trên mặt đã không còn cảm giác đau gì nữa, ở ngay tại vị trí kia đã ngưng tụ thành một vùng máu nho nhỏ, nếu nhìn không kỹ sẽ không thấy được. Tiêu Trạch nhìn remote như người mất hồn, sau đó tưởng thượng ra chuỗi ngày Lâm Dư trải qua lúc trước.

Liệu có ai sáng sớm kéo trứng bịp bợm đi chạy bộ sao?

Có ai làm cơm chiên trứng mỗi lúc tên nhóc trứng bịp bợm đói hay không?

Tiêu Trạch chỉ nghĩ ra hai thứ đó, những thứ chi tiết kỹ càng thì anh không nhớ ra. Lại nói, anh cũng không phải một người quá cẩn trọng, hơn nữa trong lòng sớm đã có đáp án.

Đáp án chính là không có ai cả.

Anh vẫn còn nhớ lần trước khi Lâm Dư bị lộ ra chuyện giả mù lòa, cậu nhóc này liền thút tha thút thít nói ra một tràng, nhiều đến mức khiến anh quá đỗi ngạc nhiên. Nếu ngày nào cũng trải qua, thì liệu được mấy ai nghiêm túc nhớ rõ như vậy.

Tiêu Trạch phiền lòng chuyển sang một kênh đang phát sóng chương trình du lịch, non xanh nước biếc. Anh nhìn chằm chằm vào màn hình nhưng dường như không xem vào được cái gì, suy nghĩ không khống chế được cứ mãi thơ thẩn trên căn lầu gác.

Anh biết rõ Lâm Dư thiếu sự yêu thương, cho nên mới sợ cậu có thể vì một chút “đối xử tốt” kia mà phải lòng. Hơn nữa, đứa nhỏ mới mười bảy mười tám tuổi hài tử vẫn chưa đủ chín chắn, lỡ như có ai đó xuất hiện đối xử tốt với cậu hơn nữa, liệu Lâm Dư có bị động lòng hay không?

Tiêu Trạch nghĩ, có bị động lòng cũng trói cậu lại.

Buổi chiều ở trong phòng tắm đã bị cú điện thoại của Tiêu Nghiêu làm đứt quãng giữa chừng, sau khi Lâm Dư lên tầng gác cũng chưa có đi ra. Thật ra nhóc con có đi một chuyến chạy như bay vào phòng rửa tay, còn tưởng rằng anh không nghe thấy nữa chứ.

Tiêu Trạch không nghĩ nữa, có nghĩ cũng không ra nên chả muốn lãng phí thời gian. Anh đàng hoàng ngồi xem chương trình thiên nhiên hơn một tiếng đồng hồ, lúc mười một giờ chiếu xong, giờ này chắc là Lâm Dư đã ngủ rồi.

Anh quay về phòng ngủ cuốn chăn lông dày lại, sau đó một tay kẹp lấy rồi đi lên tầng gác. Lúc bước tới cửa có dừng lại lắng nghe, khi biết bên trong không còn tiếng động nào mời nhẹ nhàng vặn cửa, từ trong mảnh đêm đen tiến vào cái giường đơn.

Trên giường trống không, chỉ có duy nhất một cái gối lẻ loi, Tiêu Trạch đặt thảm xuống, quay đầu nhìn thấy Lâm Dư đang vùi đầu ngủ ở cửa sổ nghiêng. Đoán chừng cậu chắc là đang định ngắ sao, ngắm một hồi tự dưng thấy mệt nên nhắm hai mắt lại ngủ lúc nào không hay, còn bởi vì lạnh mà co tròn người lại.

Anh khom lưng ôm lấy người, vì không gian nhỏ nên xoay thân người một cái đã đến giường. Sau khi nhẹ nhàng thả Lâm Dư xuống giường,  bỗng nhiên anh bị cánh tay đang đặt sau cổ kẹp chặt lại.

Tiêu Trạch hỏi: “Giả bộ ngủ hửm?”

Lâm Dư nhỏ giọng đáp: “Là anh đánh thức em mà.”

“Sao lại ngủ nông thế, vậy tôi nói tiếng xin lỗi cậu.” Tiêu Trạch đứng ở bên giường, trong màn đêm tối tăm vẫn không cúi xuống. Tiếng hít thở nhợt nhạt của Lâm Dư lướt nhẹ qua một bên quai hàm anh, cứ như muốn giúp anh trị liệu cho vết thương vô ý kia.

“Anh.” Lâm Dư bị cái chăn dày hai tầng quấn kín mít, “Vậy anh đắp cái gì?”

Tiêu Trạch nói: “Tôi không lạnh.”

Dương như mấy câu phí lời đều nói ra xong, Lâm Dư chỉ còn cách từ từ buông cánh tay trên cổ Tiêu Trạch ra. Lúc này Tiêu Trạch cũng cúi người xuống, chậm rãi đặt cậu lên giường.

“Ngủ đi, ngủ ngon.”

Tiêu Trạch quay người đi ra ngoài,  đường nét thân ảnh anh ở trong bóng tối cũng là màu đen. Lâm Dư nhìn chằm chằm bóng lưng anh, đợi tới khi đối phương đi tới cuối giường mới đột nhiên ngồi dậy, cuốn lấy thảm len chạy tới, sau đó ra sức đứng từ trên giường nhảy lên lưng của Tiêu Trạch.

Cái giường đơn già yếu rồi sao chịu cho thấu, phát lên một tiếng vang vô cùng thảm thương.

Tiêu Trạch hơi khom người, rồi đưa tay ra phía sau nâng lấy cái mông Lâm Dư, vài giây sau tiếp tục kéo hai đùi cậu mở to ra để giữ lấy. Lâm Dư dùng tấm chăn lông che phủ lên cả hai người, sau đó còn nhỏ giọng hỏi: “Anh ơi, em làm chăn cho anh nha?”

Tiêu Trạch cõng lấy cậu ra khỏi tầng gác đi xuống cầu thang. Cuối cùng cả hai cũng trở vào phòng ngủ, ánh đèn vàng trong gian phòng đúng là ấm áp hơn cái màn đêm đen sẫm kia nhiều, mà giờ phút này đây, lại còn có thêm tấm lưng rộng lớn ấm áp của Tiêu Trạch nữa chứ.

Lâm Dư nằm xuống, định xoay mặt sang đối diện Tiêu Trạch để ngủ, thế nhưng lúc này Tiêu Trạch chỉ chừa lại mỗi phần sau gáy, đưa lưng về phía cậu mà chơi điện thoại di động. Cậu bỗng nhớ tới chuyện bị chuông điện thoại phá đám ở trong phòng tắm vào chiều nay, trong lòng cảm thấy bực ơi là bực.

Nếu không phải hiện tại có nhiều người thích trả tiền qua điện thoại, thì cậu cũng ứ thèm dùng đến nó đâu.

Lâm Dư nhẹ nhàng nhích qua một tí để nhìn xem Tiêu Trạch đang làm gì. Lúc ngẩng đầu nhìn lên, thấy Tiêu Trạch mua hàng online, đã vậy trên màn hình toàn là đồ dùng trên giường nữa chứ.

“Anh ơi! Anh đừng xài tiền bậy bạ mà!”

Tiêu Trạch cho là Lâm Dư đã ngủ, cho nên mới chuyển sang chế độ im lặng chơi điện thoại, cuối cùng lại bị tiếng nói to kia làm cho sợ hết hồn.”Gào to cái gì, tôi mua hai cái chăn thôi.” Anh nói xong cứ thế lại tiếp tục lướt lướt, nhiều phòng như vậy mà chỉ có hai cái chăn, bản thân lại lười về nhà lấy, vậy thì cứ dứt khoát mua thêm mấy bộ cho rồi.

Lâm Dư bám lấy đôi vai đang bất động của Tiêu Trạch rồi đến gần nằm nhoài phía sau anh: “Anh không thích đắp chung với em hả? Cũng không thích em ngủ trên lầu hai có phải hay không?Hay là anh không thích em bám lấy anh như này?”

Tiêu Trạch nói: “Từ lúc thi văn đại học xong tới giờ, chưa từng thấy qua mấy câu phép bài tỉ(*) tiêu chuẩn như vậy.”

(*) Phép bài tỉ: là một biện pháp tu từ, đặt ba câu trở lên nối tiếp nhau có ý nghĩa giống nhau, cấu trúc câu giống nhau hoặc ngữ khí giống nhau.

Lâm Dư vui vẻ chôn mặt vào đầu vai đối phương: “Anh đừmg có ngắt lời em!” Hí hửng một hồi, lúc ngẩng đầu liền phát hiện Tiêu Trạch đã trả khoản xong, trong lòng chỉ biết dâng lên mấy câu cảm thán.

Tiêu Trạch để điện thoại xuống rồi tắt đèn, dùng chiêu đột ngột tối đen để gạt đề tài này đi. Lúc anh xoay người qua, Lâm Dư đang làm ổ bên cạnh anh, không hề có ý muốn dịch về.

“Trứng bịp bợm, ngủ rồi hả?”

“Chưa có ngủ, làm sao vậy anh?”

“Vậy hiện tại cậu có nhận xét gì về Tào An Kỳ không?”

“Em thấy cậu ta có một tình chân thành với món hamburger.”

“…” Ý của Tiêu Trạch chính là sau khi xóa bỏ mọi hiểu lầm, muồn hỏi xem Lâm Dư sẽ có cách nhìn ra sao với một cô nữ sinh xinh đẹp cùng tuổi với cậu, ai ngờ đâu tên nhóc này chẳng cùng sóng não với mình gì cả.

Lâm Dư cảm thấy buồn ngủ nên vươn mình quay lưng lại với Tiêu Trạch rồi bắt đầu ngủ. Trong lúc chìm vào cõi mơ, trong lòng cậu phun nước bọt, nghĩ thầm đàn ông gần đến ba mươi đúng là xảo quyệt, nghĩ nhiều đến như vậy chắc là bị thiếu kích thích rồi.

Đúng như lời Tào An Kỳ từng nói, hiện tại cô không còn trốn học, cho nên lần gặp gỡ sau là vào ngày thứ saư.

Trước đó một ngày, Diệp Hải Luân có gửi tin nhắn cho Lâm Dư, hỏi rằng cả hai có thể gặp mặt nhau không, Lâm Dư đành bịa viện ra lý do từ chối không đi. Cậu không biết nên đối mặt làm sao với Diệp Hải Luân, nên nói thẳng ra lập trường của mình hay là vẫn giả ngu xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra?

Nếu cậu chọn cái đầu, cậu e là Diệp Hải Luân sẽ không kìm chế được nỗi lòng mà làm ra chuyện hại người, còn cái sau, thì cậu cũng chẳng đủ tự tin rằng bản thân sẽ có kỹ năng diễn xuất tốt như thế.

Cuối tuần khách hàng đông, cho nên Tiêu Trạch không thể ngồi yên, hết tìm sách tính sổ, pha cà phê, liền đến ký nhận chuyển phát nhanh cho nên không có thời gian đâu mà để ý tới chuyện khác. Đến khi nhận hàng tận hai cái túi bự, cứ như cuốn chăn vác trên lưng chuẩn bị về quê ăn tết vậy.

Lâm Dư trốn ở phía sau giá sách bĩu môi, chăn cũng tới rồi, vậy từ nay cậu không còn cửa chui vào tầng hai nữa.

Nghèo lên giàu thì dễ, chỉ có giàu về lại nghèo mới khó thôi(*), cậu không muốn về tầng gác đâu!

“Nhân viên phục vụ, sao cậu lại ngây người ra vậy hả?”

Phía bên kia giá sách bỗng bị rút đi hai cuốn sách, từ trong khe hở nhìn thấy được đôi mắt to sáng sủa quen thuộc. Lâm Dư hoàn hồn, nãy giờ cứ lo tưng tưng, cho nên không chú ý việc Tào An Kỳ tiến vào lúc nào.

Tào An Kỳ liền cầm thức ăn cho mèo đi tới: “Lần này mua thêm mấy bao nữa nè, có thể ăn lâu hơn một chút.”

Lâm Dư cùng Tào An Kỳ đi vào một góc của tiệm sách cho mèo ăn, năm con mèo vừa nghe mùi liền lập tức vây đến ăn, chỉ có Mạnh Tiểu Tuệ đứng ở phía sau do dự không chịu đi. Tào An Kỳ nhớ tới đoạn video camera quan sát kia, lá gan Mạnh Tiểu Tuệ nhỏ như vậy, chắc chắn hiện tại vẫn còn hoảng sợ không dám tới gần con người.

Hai người chia ra một phần riêng đẩy qua cúi đầu làm bộ không nhìn, lúc này Mạnh Tiểu Tuệ mới chịu bỏ xuống phòng bị, mà ăn tù6ng miếng nhỏ.

Cho mèo ăn xong, Tào An Kỳ tỏ ra vẻ không muốn bàn đến cái gì nữa mà muốn tập trung làm bài. Lâm Dư đứngchờ ở bên cạnh hỏi: “Liên quan đến chuyện Diệp Hải Luân được tuyển cử đi học, cậu định làm cái gì bây giờ?”

“Tạm thời chỉ nghĩ đến truyện thay đổi trường, cái khác thì vẫn chưa nghĩ ra.” Tào An Kỳ lấy nắp bút ấn đè lên mi tâm, “Hiện tại tôi quả thật không dám mạo hiểm, hơn nữa cũng chẳng muốn nhìn mặt người kia chút nào.”

Cô than thở một tiếng rồi quay sang Lâm Dư: “Bạn tốt, hay cậu tính xem gần đây tôi xảy ra chuyện gì, để tôi có thể an tâm chút đi.”

Trong lòng Lâm Dư  nhảy dựng lên một cái: “Cũng may cậu nhắc tôi, hay để tôi xem tướng tay cho cậu nha?”

“Ừa được đó! Cậu mau xem nhanh đi! Nam tả nữ hữu, tay phải đúng không?” Mắt Tào An Kỳ sáng quắc lên, kích động đưa tay phải ra. Ngón tay của cô nàng vô cùng thon dài, chỉ có ngón tay đeo nhẫn và ngón út được thoa một lớp sơn trong, chắc là sợ sơn hết sẽ bị giáo viên mắng.

Lâm Dư dùng lòng bàn tay trái nâng mu bàn tay Tào An Kỳ lên, còn tay kia thì nhẹ nhàng chạm vào đầu ngón tay của cô nàng rồi bắt đầu tính toán.

Tiêu Trạch mở gói hàng chuyển phát nhanh, bận bịu một lúc lâu, hiện tại mới có thời gian đi xuống muốn rót ly nước sôi để nguội. Lúc đi tới quầy bar chưa kịp cầm lấy ly thì anh chàng đang tính tiền bỗng lên tiếng:”Còn trẻ sướng ghê ha.”

Tiêu Trạch cười cười: “Sao tự nhiên lại có cảm xúc dữ vậy.”

Anh chàng chỉ tay vào bên trong: “Nhìn thấy bọn trẻ cười nói chuyện yêu đương, nhìn tới mình đã sắp bạc đầu, cho nên có chút hâm mộ.”

Khách hàng tính tiền xong liền đi khỏi, Tiêu Trạch thì đợi ly nước sôi nguội rồi bưng vào trong, lúc đi ngang qua giá sách liền nhìn thấy hai cô cậu kia ngồi trên ghế sa lon.

Lâm Dư đang cúi đầu nắm lấy tay Tào An Kỳ.

Quả thật làm anh nhớ tới cảnh Giả Bảo Ngọc ngồi chung với Lâm Đại Ngọc cùng nhau đọc “Tây Sương Ký”.

(*) Giả Bảo Ngọc và Lâm Đại là hai trong ba nhân vật chính trong bộ tiểu thuyết “Hồng Lâu Mộng”. Cả hai là đôi thanh mai trúc mã lớn lên cùng nhau, sau đó nhận ra đối phương là tri kỷ của đời mình, trải qua một đoạn tình vô cùng bi thảm.

Giả Bảo Ngọc xuất thân là một công tử quyền quý trong nhà họ Giả và có những mối tình ngang trái với những cô gái trong gia đình này. Giả Bảo Ngọc khi sinh ra đã ngậm một viên “Thông linh Bảo Ngọc”, là niềm hi vọng của gia đình họ Giả nhưng anh ta là kẻ lười biếng, ghét thi thư. 

Giả Bảo Ngọc là cậu ấm duy nhất được lui tới và tìm được người tâm đầu ý hợp là Lâm Đại Ngọc. Nhưng mọi người trong gia đình không muốn cuộc hôn nhân này diễn ra. Lâm Đại Ngọc cho rằng Giả Bảo Ngọc không cần thi cử, làm quan và lánh xa công danh phú quý nhưng chị họ là Bảo Thoa, và cũng là một người yêu khác của Giả Bảo Ngọc lại luôn khuyến khích anh học hành đỗ đạt để lọt vào tầm ngắm của các bậc huynh trưởng trong dòng họ. 

Lúc ban đầu, Giả Bảo Ngọc còn phân vân trước của tình yêu của Bảo Thoa và Đại Ngọc. Đến sau này, anh mới nhận ra Bảo Thoa chỉ mong ngóng cái danh cái lợi, nên dành trọn tình yêu cho Đại Ngọc, mong muốn lấy nàng làm vợ. Nhưng nhà họ Giả lại coi đó là tai họa nên mong muốn Bảo Ngọc thành thân với Bảo Thoa. Phượng Thư, chị dâu của Bảo Ngọc, dùng kế “tráo giường đổi cột” để lừa Bảo Ngọc cưới Bảo Thoa. Đại Ngọc đau khổ tuyệt vọng mà mang tâm bệnh, xé khăn đốt thơ để dứt tình và ra đi đầy ấm ức, ai oán trong lúc cả nhà mừng đám cưới Bảo Ngọc. Sau này  Giả  Bảo Ngọc cũng bỏ nhà ra đi rồi hóa thành đá. (Nguồn: wiki)

Lâm Dư vô cùng chuyên tâm làm việc, trong lòng không có suy nghĩ đến bất cứ chuyện gì khác, cho nên chẳng biết được chuyện Tiêu Trạch nhìn mình với ánh mắt nóng hừng hực kia. Cậu cố gắng tính toán cẩn thận gấp ngàn lần, dù sao Tào An Kỳ đã trải qua một kiếp nạn rồi, lúc sau lên tiếng: “Số mệnh này gđoạn trước có hơi  sóng gió, nhưng sau này sẽ ổn định lại.”

Tào An Kỳ nói: “Ba mẹ tôi ly hôn, còn tôi trở về từ cõi chết, cái này có tính là sóng gió không? Lúc sau kia chắc chắn là nói đến việc tôi thi đậu đại học mình mơ ước, tìm một công việc không tệ, sau đó cùng anh đẹp trai kết thúc, hạnh phúc sống hết cuộc đời rồi.”

Lâm Dư gật đầu: “Vậy để tôi xem thử tình duyên cho cậu nha.”

Còn chưa kịp dòm cái gì, trên đỉnh đầu hạ xuống bóng tối nhàn nhạt chặn mất ánh đèn. Lâm Dư và Tào An Kỳ cùng ngẩng đầu nhìn lên liền đụng phải bản mặt lạnh lùng nghiêm túc đến sợ của Tiêu Trạch.

Tào An Kỳ không nhận ra gì, há miệng nói: “Ông chủ, hai chúng tôi đang nghiên cứu chuyện yêu đương đó.”

“Ồ, vậy thành quả nghiên cứu thế nào?” Tiêu Trạch nhìn chằm chằm Lâm Dư, sau đó cúi người dứt khoát gạt hai cái tay đang đụng nhau ra.

Anh ôm lấy tay Lâm Dư vào trọn lòng bàn tay, xoay mặt nhìn Tào An Kỳ: “Giúp tôi trông cửa tiệm một lát, tôi dẫn cậu ấy lên lầu xem mấy bộ chăn mới, nếu không thích còn có thể đổi trả.”

Lâm Dư bị kéo lên lầu hai, cậu còn không hay biết bản thân đã đi ra sao. Cả hai đi vào phòng ngủ, cậu nhìn hai đống chăn rối bòng bong chồng chất trên giường mới nhìn ra từ nãy tới giờ Tiêu Trạch đang nổi điên.

Lâm Dư đi đến ngồi lên, cảm giác mềm mại tốt quá chừng luôn.

Tiêu Trạch ngồi xuống bên cạnh, đột nhiên còn nắm lấy tay cậu nữa.

“Trứng bịp bợm, tôi cứ hay quên không nói ra quy định cửa tiệm, giờ tôi nói luôn cho cậu nghe.” Lúc này nhìn Tiêu Trạch cứ như đang trình bày tư tưởng chủ đạo của Đảng, “Trong lúc làm việc không được có bất kỳ tiếp xúc thân mật nào với khách hàng, không cho cười cười nói nói.”

Lâm Dư hỏi ngược lại: “Cửa tiệm mình có quy định từ bao giờ á?”

“Mới có.”

“Vậy nếu em làm trái sẽ bị trừ tiền lương hả anh? Nhưng mà em đâu có lương đâu.”

“Vậy thì không cho ăn cơm.”

Mịa nó, người sống một đời cũng chỉ vì hai chữ ăn uống, giờ không cho ăn không cho uống thì phải làm sao chứ. Lâm Dư xoay mặt trừng Tiêu Trạch, vì bản thân nỗ lực tranh thủ quyền lợi: “Vậy thế nào mới tính là tiếp xúc thân mật?!”

Tiêu Trạch trả lời: “Ví dụ như đụng tay.”

“Đụng tay cũng coi như tiếp xúc thân mật hả?! Vậy nhìn người ta cũng vậy luôn rồi, quá đáng ghê luôn!” Lâm Dư nằm bẹp xuống đống chăn, cảm giác như  ngã vào mớ tuyết trắng. Lúc nằm xuống còn phát hiện ra Tiêu Trạch đang nắm lấy tay mình, dùng sức lắc lắc nói: “Vậy bây giờ anh đang làm gì đây nha!”

Tiêu Trạch buông cậu ra: “Tôi là anh của cậu.”

Heo con Lâm Dư hừ hừ: “Em còn tưởng anh là ba em nữa.”

Có thể do cái chăn mới thoải mái quá nên cậu cứ ngây ra tận hưởng, đến khi nói xong mới phát hiện bản thân thông suốt hiểu ra chuyện gì, Toàn thân giật mình một cái, sau đó ngồi dậy bò đến bên cạnh Tiêu trạch dùng cặp mắt sáng vèo vèo mà hỏi: “Anh ơi, anh đang… ghen hả?”

Tiêu Trạch không hé răng lên tiếng phủ nhận gì.

Nhưng mà anh cũng có thừa nhận đâu!

Lâm Dư nhảy xuống giường, giữ vai Tiêu Trạch bắt đầu hoảng: “Có phải trong lòng anh vừa thấy chua vừa thấy ngọt hay không? Lúc em nắm tay Tào An Kỳ, anh cảm thấy tức giận, lại có chút oan ức muốn đánh em, muốn cầu xin em đừng bỏ rơi anh đúng không?”

Tiêu Trạch nghe hết đống đó liền cảm thấy đau đầu, cảm giác xung quanh như có mấy con ong bay bay.

Lâm Dư mặt ửng đào hoa, đôi mắt to tròn như quả hạnh, xúc động trào dâng tới nỗi run lập cập mà hỏi: “Anh ơi… có phải, anh, đã, mê, em, rồi, không?”

“Trứng bịp bợm, tôi năn nỉ cậu.” Tiêu Trạch hít sâu một cái, coi như chịu thua, đứng dậy đi ra ngoài, “Quy định cửa hàng xóa bỏ, cậu muốn làm gì thì làm, để tôi yên một chút.”

Lâm Dư vội vàng đuổi theo: “Tại sao lại bỏ chớ!”

Lúc đi xuống lầu, vì đang có khách nên không thể nói tiếp, Tiêu Trạch làm việc, còn Lâm Dư mãi dõi theo anh. Tào An Kỳ làm xong mặt trước bài tập, hỏi Lâm Dư: “Còn tiếp tục xem tay nữa không?”

Lâm Dư lắc đầu: “Không xem nữa đâu, nam nữ thụ thụ bất thân.”

“Thần kinh.” Tào An Kỳ lẩm bẩm một câu rồi tiếp tục làm bài, viết được một lúc chợt ngẩng đầu lên, “Đúng rồi, gần đây tôi có một cách tránh mặt Diệp Hải Luân, cậu nghe rồi cho ý kiến đi.”

Rốt cuộc Lâm Dư coi như hoàn hồn khỏi mớ chuyện nam nam kia: “Thế cậu tránh làm sao? Chỉ còn cách là một trong hai người không đi học mà thôi.”

“Hai ngày nay tôi vẫn luôn cân nhắc kỹ càng.” Lâm Dư sợ Tào An Kỳ lo lắng sợ hãi, an ủi, “Tôi thấy bản tính của Diệp Hải Luân vốn khá là yếu đuối, nhưng khi đối phương lâm vào thế yêu sẽ bùng nổ ra những nỗi lòng đã bị đè nén, cái này có phải là tính cách bị thiếu hụt(*) không nhỉ. Hay cũng có thể là nhân cách thiếu hụt, mấy cái này lúc trước anh tôi có từng nói qua.”

(*)  Tính cách thiếu hụt có nhiều loại, ví dụ như tính vô lực (cơ thể thường xuyên không cảm thấy có sức, dễ rơi vào mệt mỏi, nghi ngờ bản thân có bệnh), tính cách không thích ứng (không thích ứng được với xã hội), tính cố chấp (mẫn cảm đa nghi, dễ dàng nảy sinh lòng ghen tỵ, tự lấy mình là trung tâm, có chuyện trách người khác), tính cưỡng bách (chính là ép bản thân vào cảm giác an toàn, khỏe mạnh), tính công kích(hướng ngoại, hiếu chiến, dễ dàng hưng phấn, kích động).. Trong trường hợp trên, Diệp Hải Luân rơi vào trường hợp tính cách bùng nổ (bình thường tính cách không linh hoạt, hay đình trệ, nhưng một khi gặp phải tình huống có chút kích thích liền nảy sinh sự phẫn nộ và cảm xúc mãnh liệt).

Tào An Kỳ gật đầu: “Cho nên tôi cố gắng không đụng mặt với cậu ta. Tôi định không đến trường nữa, mà sẽ học bổ túc cơ cấu toàn thời gian(*), như vậy khỏi cần nhìn thấy cậu ta nữa.”

(*) cái này chắc là theo kiểu học tại trung tâm có người kèm cặp.

Nói xong lại có chút rầu rĩ: “Cái này hơi đắt, hiện giờ chỉ có mình mẹ nuôi tôi, tôi phải tiết kiệm mới được.”

Lâm Dư tán thành, vì trước đây cậu cũng thấy được Tào An Kỳ sống quá phung phí, không có chút khái niệm gì về tiền: “Vậy cậu ăn ít hamburger lại đi, bánh rán không tệ đâu. Túi đựng bài thi thì mua mười tám đồng dùng được rồi, không cần phung phí tận tám mươi đồng đâu.”

Tào An Kỳ ngại ngùng che mặt cười, sau đó lộ ra đôi mắt: “Ngốc quá, hai chúng tôi có thể tới đòi Tào Quốc Vĩ mà!”

Bọn họ mãi tính toán quá mức tập trung, đến khi nghe thấy tiếng thắng xe vang lên bên ngoài mới chịu dừng lại. Lâm Dư nhìn ra cửa kính, thì ra là chiếc xe thể thao màu hồng phấn của Tiêu Nghiêu.

Tiêu Nghiêu mặc áo lông mới toanh dành cho mùa thu, nhìn qua kín mít đến lạ, sóng tóc dài lăn tăng gợn sóng theo tiếng bước chân mà lay động nhè nhẹ. Tiêu Nghiêu vừa bước vào cửa liền nhanh chóng hấp dẫn ánh mắt mọi người xung quanh, y dựa một chút vào quầy bar, búng tay một cái nói: “Ông chủ, có Martini hay không?”

 (*) Martini  là một loại cocktail gồm 4 nguyên liệu chính: Gin, Vermouth, đá để làm dịu vị rượu và đồ trang trí. 

Tiêu Trạch không phản ứng gì, trực tiếp đưa một chồng vở được chuẩn bị kỹ càng ra.

Những quyển vở này với anh mà nói đều là những bảo bối, bên trong đó là những ghi chép tỉ mỉ về những lần công tác. Lúc trước Tiêu Nghiêu gọi điện xin, cho nên hôm nay đặc biệt đi đến lấy. Y cẩn thận bỏ vào túi, ân cần cười:”Hay cậu cho tôi số điện thoại của các đồng nghiệp luôn đi?”

Tiêu Trạch chả buồn nhìn lấy một cái: “Nằm mơ.”

“Được rồi được rồi, cứ vậy đi, tôi đi tìm em cậu chơi đây.” Tiêu Nghiêu đi tìm Lâm Dư, Lâm Dư vì sợ ảnh hưởng tới Tào An Kỳ đang làm bài tập nên cùng Tiêu Nghiêu đi lên tầng gác.

“Anh xinh đẹp, trưa nay anh có ở đây ăn cơm không?”

“Buổi trưa định có người mời rồi.” Tiêu Nghiêu mở cửa sổ nghiêng ra ngắm cảnh, “Họ hàng bên anh có đứa nhỏ muốn vào viện nghiên cứu cho nên muốn tìm tư liệu tham khảo một chút, định mời anh em ăn chung luôn, mà cậu ta không chịu đi.”

Lâm Dư cúi đầu nhìn sợi dây thạch anh trên cổ tay: “Anh xinh đẹp, em thấy cái vòng này không có tác dụng gì hết trơn.”

“Haiz, tác dụng lên tâm lý đó mà.” Tiêu Nghiêu xốc nổi mà thở dài, “Có hữu dụng hay không, anh có thể không rõ(*) sao, rất là khó chịu.”

(*) 没数吗: nguyên văn của cụm này là 你心里没点逼数吗 (trong đó ở chỗ 点逼  này là để người ta thay một chữ số hay một chữ cái bất kỳ vào, ví dụ câu hay dùng nhất là 你心里没B数吗) là một từ thịnh hành trên mạng, bắt nguồn từ câu mắng người ở vùng Đông Bắc, chỉ người nào đó giả bộ hồ đồ,  không rõ ràng, không có não, trí chướng hay sao. 

Tính cách của Lâm Dư rất mềm, nhưng lỗ tai cậu còn mềm hơn, người ta bị chèn ép, cậu liền ôm mối thù chung, người ta đau lòng, cậu sẽ trở nên khổ sở. Vì thế khi nghe Tiêu Nghiêu than thở xong, cậu cũng ngâm một tiếng.

“Anh xinh đẹp, sao anh quen biết anh của em vậy?”

Tiêu Nghiêu nói: “Biết nhau trong quán bar, lúc đó hai người bọn anh đang uống rượu.”

“Sau đó thì sao, anh muốn uống rượu cùng ảnh hả?”

Tiêu Nghiêu cười to: “Ai muốn uống rượu với cậu ta chứ, cậu ta sao uống lại anh.”

Lâm Dư do dự nói: “Vậy anh…”

Tay Tiêu Nghiêu chống lấy cằm: “Anh muốn cua cậu ta.”

Một tiếng bước chân không rõ ràng dừng tại cửa, hiện tại dưới lầu bận muốn chết, vì thế Tiêu Trạch định đi kên gọi Lâm Dư xuống lầu giúp, ai ngờ vừa bước tới cửa liền nghe thấy Tiêu Nghiêu lại nói mấy cái chuyện hư hỏng cho con nít nghe.

Suýt chút nữa anh đã đạp cửa vào rồi, cũng may miễn cưỡng mới nhịn lại được, muốn nghe xem trứng bịp bợm kia sẽ phản ứng ra sao.

Lâm Dư đang khiếp sợ tự dưng trở nên sửng sốt không thôi, tuy rằng Tiêu Nghiêu suốt ngày chỉ thích trêu với ghẹo, nhưng cậu đã sớm nhận ra Tiêu Nghiêu có ý với Tiêu Trạch. Nhưng mà hiện tại khi mà cậu được nghe một cách quang minh chính đại, tim vẫn cảm thấy có chút nhói lên.

Cậu không nhịn được bắt đầu so đó, thử hư vinh chút xem.

Anh xinh đẹp có cái siêu xe hồng phấn tốc độ, cậu chỉ có một bộ bàn ghế xếp xanh biếc.

Anh xinh đẹp đeo khuyên tai kim cương, cậu chỉ có cái tai nghe cũ mèm.

Anh xinh đẹp làm chủ cả một quầy rượu, cậu chỉ có cái sạp bày ra xem bói, bà cha nó còn là lưu động.

Hơn thế nữa, anh xinh đẹp còn có thể lắc mông xoay ra nước ra hoa, cơ mà cậu không có ước ao cái này cho lắm.

Hồn Lâm Dư như bị ai rút mất, cái người tình địch này về phần vật chất quá mạnh, cậu chỉ còn có thể trong mong vào chút sức lực nhỏ bé kia. Cậu chuyên coi số mệnh, thế nhưng lại coi không ra kiếp trước kiếp này của Tiêu Trạch.

Trong lúc hai bên yên lặng, Tiêu Nghiêu ngồi thưởng thức bộ móng cắt sửa của mình, thổi thổi mà hỏi:”Em trai, em đang nghĩ gì vậy? Nếu anh nói chuyện này cho anh em nghe thì em cảm thấy sao?’

Lâm Dư vừa nghe xong liền đập mạnh xuống giường, sau đó cởi sợi dây thạch anh kia ra: “Anh xinh đẹp, người xưa có cát tịch đoạn giao(*), ngày hôm nay anh với em cùng nát châu đoạn mục(**)! Kiếp sau chúng ta lại làm anh em tốt!”

(*) bạn bè chơi không hợp tính nên tuyệt giao quan hệ.

(**) đập nát ngọc để xảy ra xích mích, bất hòa => đoạn tuyệt quan hệ

Tiêu Nghiêu bị cậu doạ làm cho bối rối: “Đệt! Em nổi điên gì vậy hả? Vòng tay này mua tận hai ngàn đó, nó mà hư thì em đền cho anh!”

Lâm Dư dừng lại: “Đắt vậy á?!”

Cậu ngại ngùng ôm sợi dây vào lòng bàn tay cẩn trọng thổi thổi, cả người bị cơn sóng kích của sự bần cùng làm cho ngu người ra. Tiêu Nghiêu không rõ vì sao, nhưng vẫn cảm thấy rất buồn bực: “Cuối cùng là em bị cái gì?”

Lâm Dư nói: “Anh xinh đẹp, em…”

Tiêu Trạch đang đứng ở ngoài cửa nín thở, nghĩ thầm không lẽ trứng bịp bợm có phải là có hiểu lầm gì, sắp khóc rồi hay không? Anh nắm vặn cửa, định chuẩn bị tiến vào giải thích.

Lúc này Lâm Dư bỗng dưng tuyên bố: “Em cũng muốn cua ảnh!”

/80

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status