Người đoán mệnh có lòng dạ thiên hạ muôn dân, tâm cũng lớn hơn bình thường.
Cho nên sau khi thầy Lâm giả bộ ngủ, đùa giỡn lưu manh cùng lên án xong, liền nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Lâm Dư nằm ngửa trên giường, hai tay nắm lấy áo mình lộ ra cái bụng phẳng nhẹ nhàng nhấp nhô, có vẻ như đang say giấc nồng rồi.
Tiêu Trạch ở bên cạnh dựa vào đầu giường, không biết bản thân nên làm cái gì.
Lần trước anh cũng từng có cảm giác này, chính là lúc vung tro tàn của Trần Phong.
Thật ra trứng bịp bợm nói câu kia không có gì sai, anh đã sờ soạng người ta, không thể bị hôn một cái lại hay sao? Huống chi chuyện đó đều do anh, trứng bịp bợm là không cẩn thận mà thôi.
Tiêu Trạch nghĩ tới đây, càng cảm thấy bất đắc dĩ. Chính xác là anh cố ý, ai bảo lúc trước trứng bịp bợm lừa anh, giả mù nhìn mớ phim kia của anh, lại còn xem tới khí thế bừng bừng nữa. Trừng phạt hay hù dọa cũng được, lúc đó anh chỉ muốn bắt nạt cậu một chút.
Nếu ngày hôm sau đó Lâm Dư cút đi, thì đã không xảy ra chuyện gì nữa.
Thế nhưng mọi chuyện lại phát triển cho tới bây giờ, Lâm Dư không chỉ đơn giản bên cạnh anh, mấy chiêu chơi xấu giả ngu vô cùng thành thục, bây giờ còn dám nhảy lên thân thể của anh nữa. Nếu anh tha thứ cho đối phương, chẳng khác nào chấp nhận đứa em trai không không có quan hệ vô cớ là Lâm Dư này.
Ngoài ra, anh không nghĩ đến chuyện gì khác cả.
Lâm Dư mới mười bảy, nhỏ hơn anh tới mười một tuổi.
Điều đó có nghĩa là khi anh tốt nghiệp tiểu học, Lâm Dư mới ra đời. Khi anh bước vào thời kỳ trưởng thành, Lâm Dư mới vừa chỉ mới học được cách tới cửa hàng mua đồ(*). Lúc mẹ nó tình đầu tan vỡ, Lâm Dư mới chỉ đeo khăn quàng đỏ.
(*)打酱油 đả tương du: trẻ nhỏ lúc 5-6 tuổi đã có thể tự đi đến cửa hàng mua xì dầu,
Rèm cửa sổ tung bay, mang theo gió mưa bay vào, cuối cùng Tiêu Trạch xem như không nghĩ nữa, có khi không nghĩ nữa đoán chừng sẽ vui vẻ hơn. Anh cúi đầu, nhìn thấy Lâm Dư vươn người lên cuộn lấy mình, giống như bị gió thổi lạnh.
Anh đắp chăn cho Lâm Dư, sau đó cảm thấy bản thân có chút buồn ngủ. Mới vừa nằm xuống, Lâm Dư bọc chăn kỹ càng đã lăn tới tay áo dựa vào còn cạ cạ, anh muốn đẩy ra, kết quả tay nhấc đến giữa không trung tự dưng lại buông xuống.
Tiêu Trạch liền không nhịn được mà nghĩ, hồi học tiểu học có phải là tên trứng bịp bợm thắt khăn quàng đỏ này cả ngày lừa bịp bạn học hay không, cứ thích làm xằng làm bậy như vậy, không chừng ngay cả thầy cô cũng không tha.
Thời gian này đối với người thường là kết thúc ngủ trưa, còn hai người bọn họ bây giờ mới bắt đầu ngủ. Cửa sổ vẫn đang mở ra, gió lúc to lúc nhỏ chưa khi nào chịu ngừng. Lâm Dư cuốn lấy chăn cảm thấy không có lạnh, còn Tiêu Trạch bị ôm nửa người cũng cảm thấy rất ấm ảp.
Ngủ một giấc tới khi trời tối đen, sau khi bốn mắt mở ra nhìn nhau, ái cũng cảm thấy mơ mơ màng màng.
“Anh ơi, em đói quá.” Lâm Dư đặt cằm lên bả vai Tiêu Trạch, lúc nhìn mặt Tiêu Trạch cũng với khoảng cách rất gần, thậm chí còn muốn dùng tay sờ một cái nữa.
Cứ xem như coi không ra cũng có thể nhìn ra được, cái bộ dạng không thiếu đào hoa.
Đào hoa…
Tình cảnh trước khi ngủ đột nhiên được tái hiện lại, Lâm Dư mở to hai mắt, hai con ngươi mở ra tròn xoe. Cậu như con mèo con dịch về sau: “Anh.. Em nhớ còn quần áo dơ chưa giặt, em đi trước. Ngày hôm nay ngủ ngon quá chừng, cám ơn anh…”
Mới dịch ra ngoài có mấy centimet, Tiêu Trạch đã cố định cậu lại: “Có thật là ngủ ngon không?”
Lâm Dư thật vất vả mới thủ tiêu được cái bản mặt đỏ bừng kia, lúc này lại tái phát, chà chà cái cổ mà nói: “Ây haiz… Em biết sai rồi.”
“Sai cái gì?”Trước khi ngủ còn bảo mình đừng có để ý, không tha thứ gì đó, ngủ một giấc đã đời giờ lại thấy sợ, Tiêu Trạch nhìn Lâm Dư, nghĩ thầm bản thân nào có dọa người đến như vậy.
Lâm Dư thành khẩn giải thích: “Em đã hôn anh.” Nói xong cũng không tiện trình bày thêm, “Tuy là hôn anh xong em cảm thấy rất vui, nhưng em không có cố ý đâu, anh đừng trách em được không?”
Tiêu Trạch đáp lại đơn giản: “Gì mà trách cậu, tôi quên rồi, cậu cũng quên đi.”
Lâm Dư lập tức nói: “Ngủ một giấc liền quên mất? Em vẫn chưa quên đâu.”
Cậu nói xong mới hiểu, thì ra ý của câu “cậu quên đi” Tiêu Trạch nói là mệnh lệnh. Cậu trở mình lên, cuộn chân lại cúi đầu, trong lòng có chút khó chịu. Nếu không ngại cũng không trách cậu, tại sao muốn quên chứ.
Cậu thà để Tiêu Trạch thẹn quá hóa giận đánh mình một trận.
Quên mất là gì, so với không vui nghiêm trọng hơn nhiều, nói cũng không muốn, nghĩ càng không muốn nghĩ.
Tự dưng bảo cậu quên đi, coi như chưa từng xảy ra gì hay sao.
Lâm Dư phắt cái ngẩng đầu, dùng sức xoa xoa mắt, tính tình cũng bị giày vò cho nát: “Em không có quên được, trí nhớ em tốt lắm! Đây dù gì cũng là nụ hôn đầu của em, em phải nhớ suốt đời!”
Tiêu Trạch nín cười: “Chồng chết đứng đầy trường thành kia mà, sao giờ mới có nụ hôn đầu?”
“Chúng em chơi trò Bách Lạp Đồ(*) thì sao! Bách Lạp Đồ sẽ đứng ở Trường Thành!” Lâm Dư vừa nghe tiếng “Chồng” này lỗ tai muốn dựng thẳng, “Em hôn anh, sau khi chết anh sẽ bay thẳng lên trời cao!”
(*) Plato: tình yêu lý tưởng thuần khiết, không cần tình dục.
Cậu vẫn chưa có hết giận, dùng sức khơi gợi: “Anh quên rồi phải không? Vậy để em làm anh nhớ lại, đầu tiên là em nhảy lên người anh, sau đó ở trong chăn hôn một cái, miệng đối miệng đó. Môi của anh rất mềm mại, vị không tệ chút nào!”
Cậu nói xong liền nhảy xuống giường, lê dép chạy ra ngoài, mẹ nó lại lôi chuyện cũ ra tiếp tục: “Không phải là chỉ hôn anh một cái thôi sao? Lúc anh vò chim nhỏ của em không nghĩ tới ngày nào đó bị em sỗ sàng lại hả?!”
Lâm Dư đã chạy ra cửa, bám lấy khuông chỉ để lộ ra cái đầu: “Em chỉ hôn anh có một cái, có người còn muốn!”
Còn muốn cưỡng hiếp anh nữa kìa.
Trứng bịp bợm vui mừng muốn chết, suýt chút đã nhảy lên ca múa một tràng rồi. Tiêu Trạch nằm ở trên giường không nhúc nhích, cảm thấy vừa muốn cười, lại muốn mắng người, nhưng mà anh vẫn luôn cười chứ không lên tiếng mắng câu nào. Anh không thể làm gì khác hơn là đập một cái xuống giường, sau đó nhận mệnh mà đứng dậy.
Lâm Dư xuống lầu gỡ biển nghỉ ngơi, sau đó mở cửa ra ngồi ở đó ngắm sao.
Thật ra trời đang âm u, ngay cả mặt trăng còn không nhìn thấy nói gì đến sao, thế nhưng cậu theo chủ nghĩa duy tâm, không quan tâm tình huống hiện tại như thế nào.
La to một tiếng nhất thời cảm thấy sảng khoái cả người, thế nhưng một cơn gió nhẹ thoảng qua làm cậu đổ mồ hôi, cậu chính là sợ Tiêu Trạch đi xuống đánh mình.
Sợ điều gì liền gặp điều đó, ngay lập tức có tiếng bước chân từ phía sau truyền đến, Lâm Dư quay đầu lại, tầm mắt thu vào cảnh Tiêu Trạch đang ngậm thuốc lá đi tới. Tiêu Trạch có khả năng là Trần Hạo Nam, thế nhưng cậu chắc chắn không phải Nhỏ nói lắp. Cậu là mấy thằng em ahay chửi rủa lão đại, mà trong phim, mấy thằng em trai đó thế nào cũng xuống lỗ sớm.
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, Lâm Dư đã ngồi đó suy nghĩ ra rất nhiều thứ, đợi đến khi Tiêu Trạch đến gần, cậu liền đánh đòn phủ đầu chuyển đề tài qua chân trời góc biển: “Anh ơi, cho em xin số điện thoại của anh xinh đẹp đi?”
Tiêu Trạch hỏi: “Cậu tìm cậu ta làm gì?”
Lâm Dư mở to mắt nói mò: “Em nhớ ảnh!”
Thành công lấy được dãy số anh xinh đẹp, Lâm Dư thấy Tiêu Trạch đang muốn cho mèo ăn, không có dấu hiệu sẽ huấn luyện mình, vì vậy mới an tâm lại. Cậu say mê nhìn chằm chằm thân ảnh Tiêu Trạch, cả trái tim như ngâm trong dầu soi, sau đó lại từ từ mà nguội đi.
Đã đến mức này rồi, tại sao cậu vẫn không coi ra mạng số Tiêu Trạch chứ?
Lâm Dư nhìn lên phía bầu trời đêm lần nữa, tay phải đặt lên trên tay trái. Nếu đã coi cho Tiêu Trạch không ra, vậy tính thử cho bản thân xem sao. Nụ hôn đầu cũng có rồi, vậy mối tình đầu còn xa bao nhiêu đây?
Đào hoa của cậu sẽ nở đầy Thần Châu đại địa(*) hay sao?
(*)Thần Châu là chỉ Trung Quốc, thời xa xưa gọi Cửu Châu, 4 Đại châu: Đông Thắng Thần Châu, Nam Chiêm Bộ Châu, Tây Ngưu Hạ Châu, Bắc Cụ Lư Châu. Nói lên Trung Quốc đất rộng của nhiều, sản vật phong phú, nhân hạnh phúc.
Cụ ông cụ bà tìm cậu xem bói đoán mệnh nhiều như vậy, ngoài miệng còn nói cảm ơn nhiều lần, nhưng chẳng ai chịu giới thiệu người nào cho cậu cả, đúng là không đủ thành tâm mà.
Lâm Dư cố gắng suy tính cho bản thân, cuối cùng lại chả tính ra cái giống gì.
Bác sĩ không thể tự khám cho mình, cậu cũng như vậy, không thể tính ra số mạng cho bản thân. Cậu mở lòng bàn tay ra đón lấy hạt mưa rơi từ trên mái hiên, nước đọng lại dần không thấy hoa văn trên tay đâu nữa. Cậu bỗng không nhịn được quay đầu nhìn Tiêu Trạch, tim cũng đập bịch bịch bịch lên.
Lâm Dư lấy điện thoại di động ra, kiên định nhấn gọi cho Tiêu Nghiêu.
Chuông vừa vang lên ba tiếng, Tiêu Nghiêu đã nghe máy: “Ai vậy?”
Lâm Dư hỏi: “Anh xinh đẹp ơi, anh mua lắc tay thạch anh màu hồng phấn ở đâu vậy?”
Sáng sớm ngày hôm sau, Lâm Dư ký nhận một bưu chuyển phát nhanh phía Bắc chuyển tới cùng thành phố, sau đó lấy ra lắc tay thạch anh màu hồng phấn giống như với Tiêu Nghiêu. Cậu vô cùng cảm động, tới lúc đó không cần theo Tiêu Trạch nữa, muốn mua trang sức gì có thể nhờ vả anh xinh đẹp, sau đó lên làm đầu bảng ở quán bar.
Tiêu Trạch đang ngồi trên ghế máy lau sách hút thuốc, bình thường vào buổi sáng không hút cho nên giờ có hơi nóng ruột, bèn đi hút một điếu. Khói cháy rơi một nửa, anh giương mắt liếc về phía Lâm Dư, phát hiện Lâm Dư đang giơ cổ tay mà tự sướng.
Tiêu Trạch lên tiếng: “Trứng bịp bợm, lại đây.”
Lâm Dư bỏ máy ảnh ra, chạy tới lắc lắc tay: “Anh! Anh xem vòng tay này có đẹp hay khồng?”
“Nhin đẹp con khỉ khô.” Tiêu Trạch bóp lấy cổ tay, “Đừng có học Tiêu Nghiêu, cậu có biết cậu ta uốn tóc vẽ lông mày trát phấn không?”
Lâm Dư tránh ra: “Em chiêu đào hoa tới không được sao, em có uốn tóc vẽ lông mày trát phấn thì có liên quan gì tới anh, anh cũng có ưa em đâu, còn đòi quản cuộc sống xinh đẹp này của em làm gì.”
Tiêu Trạch bị mấy câu kia làm cho vui vẻ: “Một thầy bói còn dùng mấy thứ đồ chơi chiêu đào hoa à?”
“Thầy bói thì làm sao chớ! Thầy bói cũng phải ăn cơm uống nước nói chuyện yêu đương chứ bộ!” Trước mặt Tiêu Trạch, đoán mệnh đối với Lâm Dư mà nói chính là đề tài cấm kỵ, bởi vì cậu coi cho đối phương không ra.
Nói xong liền ngồi bẹp xuống thảm trải, sát bên cẳng chân Tiêu Trạch, cầm lấy sách mà lau: “Nếu em tính được cho mình giờ chắc đã ăn ngon mặc đẹp ở biệt thự rồi, xe jeep tính là gì, em chạy Mercedes(*)! Mỗi ngày kiệu tám người khiêng đi bày sạp, còn dùng mô hình địa cầu dát vàng ròng!”
(*) Gốc là 大奔 Đại Bôn, chỉ Mercedes (Bôn trì xa), thêm chữ “Đại” chỉ một chiếc xe Mercedes 100 vạn trở lên.
Chỗ thịt sau gáy bị bóp lấy, Tiêu Trạch cúi đầu nhìn cậu: “Nhóc bịp bợm, kiệu tám người khiên là dùng lúc đi lấy chồng.”
Lâm Dư thở hổn hển nín giận, sau gáy bị bóp ửng hồng thì đúng, không biết tại sao vành tai cũng đỏ theo. Khí thế của cậu bắt đầu đình trệ, ủ rũ ngốc người mà nói: “Đến lúc đó chắc chắn có nhiều người thích em, không giống như hiện tại, chả ai chịu để ý cả.”
Tay Tiêu Trạch bắt đầu dùng sức, Lâm Dư thậm chí còn “Ưm” một tiếng, anh lền hỏi cậu: “Vậy thế nào mới là để ý cậu?”
Lâm Dư quay đầu, nhìn đối phương khoảng cách gần trong gang tấc: “Ví dụ như giờ em đói bụng rồi.”
“Đức hạnh.” Tiêu Trạch buông cái tay ra, sau đó ném mười đồng cho cậu, “Cho cậu mua hai cái bánh rán giòn bự đó.”
Lâm Dư chạy ào một đường đi mua bánh rán, tiếp sau vừa ăn vừa trở về, lúc về cửa tiệm đúng lúc nhìn thấy Tào An Kỳ xuống xe taxi. Ngày hôm qua mới vừa nãy sinh cãi vã, ngày hôm nay tự dưng sẽ không muốn gặp lại, vì thế cậu hất mặt đi làm bộ không nhìn thấy.
Tào An Kỳ đeo cặp sách chạy tới: “Lâm Dư, hôm nay không đi bày sạp hả?”
Lâm Dư cố ý nói: “Chín giờ mới đi, hẹn gặp Diệp Hải Luân đó.”
“Tùy cậu thôi.” Tào An Kỳ lập tức trở nên lạnh lùng, giọng nói cũng trầm đi.
Cuối tuần không cần đi học, cô vốn là có thi đua học bổ túc, nhưng vì nổi trội nên được miễn. Cô nàng vào cửa tiệm tìm chỗ ngồi xuống, sau đó lấy sách vở ra liền bắt đầu làm bài tập, trời lạnh nên không muốn ăn kem, chỉ cần một ly cà phê nóng.
Tiêu Trạch ở sau quầy bar làm cà phê xong, bảo Lâm Dư bưng đến. Lâm Dư bất đắc dĩ phải bưng trà đưa nước, cậu đặt ly cùng đĩa lên bàn một cái mạnh, tức giận nói: “Ngài từ từ mà dùng.”
Tào An Kỳ ngẩng đầu lên: “Cậu nhăn mặt với ai đấy? Thái độ phục vụ gì đây.”
Lâm Dư nói: “Tôi dùng thái độ đó với mấy người lòng dạ hẹp hòi, cậu không thích thì đừng có đến.”
Tào An Kỳ liếc nhìn cánh tay Lâm Dư, lập tức tìm được điểm công kích: “Còn nhỏ xíu mà bày đặt mang vòng thạch anh màu hồng phấn chiêu đào hoa, mẹ cậu cũng không ẻo lả như cậu.“
Lâm Dư thẳng thắn ngồi xuống, bấu lấy cái bàn nói: “Tôi không biết mẹ mình có ẻo lả hay không, nhưng tôi biết mắt nhìn của mình không có xấu.”
“Rầm” một tiếng, Tào An Kỳ xốc mớ bài lên: “Cậu cứ ở đó nói mắt nhìn người của mình không xấu đi, chắc là cậu cũng chả có mắt nhìn.”
Lâm Dư cảm giác ánh mắt Tào An Kỳ đang từ quyển sách dán lên người cậu, trong mắt kia như không có chút nhiệt độ nào. Cậu nhớ tới lời Tiêu Trạch từng nói, thật sự đúng là có người bởi vì thù ghét mà sản sinh ra hàng tá ác ý không đâu.
“Tào An Kỳ nè, đợi khi gặp Diệp Hải Luân, tôi sẽ khuyên cậu ta đừng thích cậu nữa, cậu cũng đừng mở miệng nói mấy lời hại người được khống?”
Đúng lúc đó, có một người che kín mít, đeo khẩu trang mang kính râm kéo vành mũ thấp xuống đi vào cửa. Hai người bọn họ đồng loạt nhìn sang, đều có thể nhận ra người đến là ai.
Là Diệp Hải Luân hai người đang nhắc đên.
“Cậu ở đây à.” Diệp Hải Luân nhìn thấy Lâm Dư trước, “Tôi đợi ở bên ngòai công viên rất lâu, sau mới nhớ tới ngày đó có đề cập tới tiệm sách, cho nên định đi dọc theo phố tìm xem xem, không nghĩ tới… ”
Cậu ta bỗng dừng lại, ánh mắt ngưng lại nhìn thấy Tào An Kỳ.
Tào An Kỳ siết lấy bút bi đang cầm trong tay, miệng mím thành một đường, ánh mắt sắc bén hơi né tránh, lúc Diệp Hải Luân đi tới nhanh chóng lấy cặp sách. Nàng ôm bài tập vào trong ngực, quyết tâm ngầng đầu lên, nhìn thằng vào ánh mắt Diệp Luân đang hướng tới mình, lúc hai người cách nhau khoảng nửa mét, cả người cô bắt đầu căng thẳng chuẩn bị tông cửa xông ra.
Diệp Hải Luân tháo kính râm xuống, đáy mắt tràn đầy vẻ kinh ngạc cùng sự mừng rỡ không kìm được. Từ sau khi xuất viện cậu ta vẫn chưa có can đảm đến trường, cho nên chưa gặp lại Tào An Kỳ, chỉ có thể gọi điện thoại để nghe được giọng nói của tôi.
Sửng sờ trong một lúc khiến cậu ta quên béng đi mấy vết tích trên mặt mình, cẩn trọng từng chút một mà hỏi:”An Kỳ, sao cậu cũng ở đây?”
Tào An Kỳ nhìn gương mặt kia tràn ngập phòng bị: “Tôi cũng muốn hỏi cậu, cậu theo dõi tôi hả?”
“Không có, tớ chỉ đến tìm Lâm Dư thôi.” Diệp Hải Luân vội vàng phủ nhận, đôi mắt không thể mở to thêm càng méo mó biến dạng, “Tớ xuất viện rồi, nhưng chưa chuẩn bị xong việc quay về trường hoc.”
Cậu ta có vẻ thất vọng: “Lúc xuất viện lớp trưởng mọi người có đến thăm tớ, tớ nghĩ rằng cậu cũng tới chứ.”
Tào An Kỳ như không thể nhịn được nữa: “Tại sao tôi phải đến thăm cậu? Lúc cậu bình thường tôi đã ghét cậu rồi, giờ thành ra bộ dạng ma quỷ này cậu tưởng tôi sẽ thèm nhìn cậu sâo?”
Cô vẫn nói hết nửa câu sau, bởi vì ở đây còn có Tiêu Trạch và Lâm Dư, cuối cùng cũng nhịn được không lên tiếng nữa. Cô nàng ôm cặp cố xông ra ngoài, không ngờ Diệp Hải Luân đi đến gần chỉ cách cô một bước nhỏ.
Tào An Kỳ dường như nhìn thấu gương mặt xấu xí dưới lớp khẩu trang kia, nhanh chóng quát: “Con mẹ nó cậu đừng có tới đây!”
Lồng ngực Diệp Hải Luân phập phồng dữ dội, đôi mắt không lành lặn kia thấm nhòe nước, cậu ta vẫn đứng tại chỗ, kinh hoảng mà nhìn xung quanh, như sợ có ai khác nhìn thấy được dáng dấp của mình.
“An Kỳ, cậu đừng như thế.” Cậu ta nghẹn ngào, khó có thể khắc chế mà bại lộ ra sự yếu ớt của bản thân, “Cậu không thể đối xử với tớ như thê.”
“Tớ cũng bởi vì… ”
“Cậu câm miệng!” Tào An Kỳ cao giọng mắng một câu, bưng tách cà phê nóng hất về phía Diệp Hải Luân!
Diệp Hải Luân chỉ yên lặng nhìn cô, tất cả lời muốn nói đều chôn sâu nơi cuống họng, cậu ta nhắm mắt lại từ bỏ, hệt như đang chờ đợi bị tổn thương một lần nữa.
Lâm Dư hét to một tiếng “Cẩn thận”, sau đó chạy tới đẩy Diệp Hải Luân ra. Cậu dùng hai tay ôm đầu bảo vệ mặt, ngay lúc cà phê hất tới thì bị ai đó xoay người lại ôm vào làm cái ghế tựa ngã lăn quay.
Bên tai vang lên tiếng rít gào của Tào An Kỳ.
Không cảm thấy nóng hay đau đờn trên người, lúc này Lâm Dư mở mắt ra, chậm rãi bỏ hai tay xuống. Trước mặt cậu là lồng ngực của Tiêu Trạch, cậu được anh ôm lấy chặt mà che chở vào lồng, còn áo sơ mi và bả vai Tiêu Trạch bị trúng đống cà phê nóng kia.
Tiêu Trạch buông tay quay người: “Ý thức bảo vệ bản thân của cô đúng là mạnh, nhưng đừng có dùng cách làm bị thương người khác”
Tào An Kỳ sững sốt không biết phải làm sao, siết chặt cái tách nóng không chút run rẩy nào. Cô nàng vốn không muốn làm hại Lâm Dư, cũng không muốn hại Tiêu Trạch, giờ đây chỉ biết há môi nỗ lực nói tiếng xin lỗi, cuối cùng lại không nói được chữ nào.
Lâm Dư đang gấp muốn chết: “Anh! Nhanh chóng đắp nước lạnh lên chỗ nóng đi! Trước tiên anh đừng để ý cậ ấy!”
Tiêu Trạch quay người đi lên cầu thang, vừa đi vừa cởi nút áo sơmi ra.
Lúc lên tới lầu hai cũng vừa lúc cởi xong, lột ra chiếc sơ mi để lộ ra hai vai cùng mảng sau lưng đỏ bừng bừng.
Lâm Dư sốt sắng theo ở phía sau, mơ to hai mắt không nói được trọn vẹn câu nào. Cậu nhận lấy quần áo bị bẩn ướt kia, sau đó cùng Tiêu Trạch đi vào phòng tắm. Cậu cầm lấy vòi sen, chờ Tiêu Trạch nằm xuống bồn tắm nghiêng người xong xuôi sẽ giúp anh tắm rửa. Dòng nước lạnh lẽo đổ ra, cậu cẩn thận tỉ mỉ dội nước vào làm hạ nhiệt ở mỗi một tấc da dẻ bị nóng hồng lên.
Cậu đẩy Diệp Hải Luân ra, ly cà phê kia chắc chắn hất lên người cậu, vậy mà Tiêu Trạch thản nhiên xông vào giúp cậu chặn lại.
Lâm Dư cảm thấy trái tim của mình cũng bị tách cà phê làm cho hơi nóng một tí, nhưng mà nóng tí cũng quen. Cậu tắt vòi sen, lấy khăn mặt nhẹ nhàng giúp Tiêu Trạch lau sạch nước, mấy chỗ bị nóng cậu không dám đụng vào, liền để nó tự khô.
Tiêu Trạch đứng lên giật vai, sau đó đứng ở trước gương nghiêng mình nhìn một chút, may là không lên mụn nước. Trên lồng ngực vẫn còn nước đọng rơi tí tách, anh giơ tay định lấy khăn mặt, nhưng Lâm Dư lại tránh không chịu đưa cho.
Trứng bịp bợm đứng ở trước mặt, ra vẻ bướng bỉnh muốn lau chùi cho anh. Tiêu Trạch cũng lười nói nhiều, để Lâm Dư tùy ý lau người cho mình, đợi cậu lau xong liền nói: “Đi lấy bộ đồ cho tôi, thôi cúi đầu làm như muốn khóc đi.”
Lâm Dư gật đầu, đi ra ngoài lấy quần áo. Cậu chọn một cái áo sơ mi vừa mỏng vừa mềm mại cho anh, cầm xong chạy tới muốn giúp Tiêu Trạch mặc đồ, khoảng cách hình như có chút gần.
Tiêu Trạch nói: “Không cần, tôi đâu có tới mức tàn phế.”
Lâm Dư không lên tiếng, mà động tác vẫn không bớt lại chút nào, cậu gài hết nút từ dưới lên trên cho anh, gài xong liền giúp anh xắn luôn ống tay áo. Cậu chạm vào tay Tiêu Trạch, cuối cùng không nhịn được mà nói: “Mới có tắm tí xíu đã lạnh vậy rồi.”
Tiêu Trạch “Ừ” một tiếng: “Không có sao.”
Cánh tay mới dính nước lạnh đã lạnh như vậy rồi, chắc chắn cả người anh càng lạnh hơn. Lâm Dư cúi đầu như đang cân nhắc cái gì đó, lúc cân nhắc xong liền tiến lên ôm eo ếch Tiêu Trạch.
Tiêu Trạch không muốn nói nhiều: “Cậu làm gì?”
“Em sưởi ấm cho anh.” Lâm Dư đặt chóp mũi mình lên vai Tiêu Trạch, sau đó hít sâu ngửi một cái, không biết tại sao cảm thấy vẫn còn thoang thoảng của mùi thơm cà phê.
“Anh ơi.” Cậu ngẩng đầu, “Nóng dữ lắm, sao anh lại che cho em chứ?”
Tiêu Trạch nhìn không khí: “Dù gì cũng cách một tầng quần áo mà, nếu tôi không quản cậu, thì cái mặt nhỏ của cậu đã chịu trận rồi.”
Lâm Dư vẫn hỏi câu kia: “Tại sao anh lại che cho em?”
Tiêu Trạch tiếp tục nói: “Ban nãy cô gái kia phản ứng quá khích, sau này cậu bớt chọc cô ta lại, giờ là cà phê nóng, lần tới lỡ như cô ta cầm dao gọt trái cây thì làm sao bây giờ hả?”
Lâm Dư đâu có muốn nghe đâu đâu, cậu gấp đến mức ôm Tiêu Trạch lắc lư, mà bởi vì anh cao to quá, căn bản không nhúc nhích được bao nhiêu. Cậu vẫn không chịu buông tha, dùng sức ôm chặt hớn:”Thế tại sao anh lại chặn cho em?”
Một tiếng thở dài, Tiêu Trạch giống như rơi vào cảnh bất đắc dí.
“Lúc trước ở trên đường xe gắn máy bị đụng trúng, cậu đã cứu tôi đó thôi.” Cuối cùng Tiêu Trạch cũng giơ tay đẩy Lâm Dư ra, anh vốn không thấy lạnh chút nào, thậm chí trước ngực và phía sau lưng còn bị nóng hầm hập.
Anh nói tiếp: “Lần này coi như trả xong xuôi.”
Lâm Dư đỡ lấy bồn rửa tay, có vẻ như chân đang run nên đứng không vững. Trả xong xuôi là gì, không lẽ bình thường anh quan tâm cậu đều là vì “Món nợ nhân tình” này sao? Bây giờ đã trả xong rồi?
Tiêu Trạch xuống lầu, mỗi bước chân đi xuống lầu đều là hình ảnh chắp vá dáng vẻ ỉu xìu khi nãy của trứng bịp bợm. Xuống đến lầu một vhỉ nhìn thấy Diệp Hải Luân đang hồn bay phách lạc, Tào An Kỳ đã rời đi.
Diệp Hải Luân nhát gan ngẩng đầu lên, không ngừng xin lỗi: “Xin lỗi, là tôi làm phiền Lâm Dư, còn làm anh bị bỏng, xin lỗi.”
Tiêu Trạch quay đầu nhìn lại, thấy Lâm Dư thất tha thất thểu như người mất hồn đi xuống cầu thang, cảm giác như không cẩn thận sẽ bị bước hụt. Anh cảm thấy tim mình rất mệt, mấy đứa nhỏ lúc trưởng thành mẹ nó sao không có đứa nào bình thường vậy.
Chờ Lâm Dư đi xuống, Tiêu Trạch mới hỏi: “Tại sao Tào An Kỳ lại đối xử như vậy với cậu?”
Mới vừa nói một nửa bị Tào An Kỳ giội cà phê tới ngắt ngang.
Diệp Hải Luân ngây ngốc nhìn vết cà phê dưới đất, nỗ lực trả lời vấn đề Tiêu Trạch. Cậu ta rơi vào hồi ức đau khổ, nhớ lại từng ngón lửa dính cháy thịt cháy da mình, vì sợ hãi mà trán trở nên ướt đẫm, từng giọt mồ hôi to chừng hạt đầu bắt đầu lăn xuống.
“Bởi vì tôi cứu cô ấy mới thành ra như vây.”
Cậu ta chầm chậm tháo khẩu trang xuống: “Tôi cứ cho là cô ấy sẽ cảm động, lại không nghĩ đến chuyện bây giờ toàn bộ hi vọng lại bị thiêu rụi.”
Cho nên sau khi thầy Lâm giả bộ ngủ, đùa giỡn lưu manh cùng lên án xong, liền nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Lâm Dư nằm ngửa trên giường, hai tay nắm lấy áo mình lộ ra cái bụng phẳng nhẹ nhàng nhấp nhô, có vẻ như đang say giấc nồng rồi.
Tiêu Trạch ở bên cạnh dựa vào đầu giường, không biết bản thân nên làm cái gì.
Lần trước anh cũng từng có cảm giác này, chính là lúc vung tro tàn của Trần Phong.
Thật ra trứng bịp bợm nói câu kia không có gì sai, anh đã sờ soạng người ta, không thể bị hôn một cái lại hay sao? Huống chi chuyện đó đều do anh, trứng bịp bợm là không cẩn thận mà thôi.
Tiêu Trạch nghĩ tới đây, càng cảm thấy bất đắc dĩ. Chính xác là anh cố ý, ai bảo lúc trước trứng bịp bợm lừa anh, giả mù nhìn mớ phim kia của anh, lại còn xem tới khí thế bừng bừng nữa. Trừng phạt hay hù dọa cũng được, lúc đó anh chỉ muốn bắt nạt cậu một chút.
Nếu ngày hôm sau đó Lâm Dư cút đi, thì đã không xảy ra chuyện gì nữa.
Thế nhưng mọi chuyện lại phát triển cho tới bây giờ, Lâm Dư không chỉ đơn giản bên cạnh anh, mấy chiêu chơi xấu giả ngu vô cùng thành thục, bây giờ còn dám nhảy lên thân thể của anh nữa. Nếu anh tha thứ cho đối phương, chẳng khác nào chấp nhận đứa em trai không không có quan hệ vô cớ là Lâm Dư này.
Ngoài ra, anh không nghĩ đến chuyện gì khác cả.
Lâm Dư mới mười bảy, nhỏ hơn anh tới mười một tuổi.
Điều đó có nghĩa là khi anh tốt nghiệp tiểu học, Lâm Dư mới ra đời. Khi anh bước vào thời kỳ trưởng thành, Lâm Dư mới vừa chỉ mới học được cách tới cửa hàng mua đồ(*). Lúc mẹ nó tình đầu tan vỡ, Lâm Dư mới chỉ đeo khăn quàng đỏ.
(*)打酱油 đả tương du: trẻ nhỏ lúc 5-6 tuổi đã có thể tự đi đến cửa hàng mua xì dầu,
Rèm cửa sổ tung bay, mang theo gió mưa bay vào, cuối cùng Tiêu Trạch xem như không nghĩ nữa, có khi không nghĩ nữa đoán chừng sẽ vui vẻ hơn. Anh cúi đầu, nhìn thấy Lâm Dư vươn người lên cuộn lấy mình, giống như bị gió thổi lạnh.
Anh đắp chăn cho Lâm Dư, sau đó cảm thấy bản thân có chút buồn ngủ. Mới vừa nằm xuống, Lâm Dư bọc chăn kỹ càng đã lăn tới tay áo dựa vào còn cạ cạ, anh muốn đẩy ra, kết quả tay nhấc đến giữa không trung tự dưng lại buông xuống.
Tiêu Trạch liền không nhịn được mà nghĩ, hồi học tiểu học có phải là tên trứng bịp bợm thắt khăn quàng đỏ này cả ngày lừa bịp bạn học hay không, cứ thích làm xằng làm bậy như vậy, không chừng ngay cả thầy cô cũng không tha.
Thời gian này đối với người thường là kết thúc ngủ trưa, còn hai người bọn họ bây giờ mới bắt đầu ngủ. Cửa sổ vẫn đang mở ra, gió lúc to lúc nhỏ chưa khi nào chịu ngừng. Lâm Dư cuốn lấy chăn cảm thấy không có lạnh, còn Tiêu Trạch bị ôm nửa người cũng cảm thấy rất ấm ảp.
Ngủ một giấc tới khi trời tối đen, sau khi bốn mắt mở ra nhìn nhau, ái cũng cảm thấy mơ mơ màng màng.
“Anh ơi, em đói quá.” Lâm Dư đặt cằm lên bả vai Tiêu Trạch, lúc nhìn mặt Tiêu Trạch cũng với khoảng cách rất gần, thậm chí còn muốn dùng tay sờ một cái nữa.
Cứ xem như coi không ra cũng có thể nhìn ra được, cái bộ dạng không thiếu đào hoa.
Đào hoa…
Tình cảnh trước khi ngủ đột nhiên được tái hiện lại, Lâm Dư mở to hai mắt, hai con ngươi mở ra tròn xoe. Cậu như con mèo con dịch về sau: “Anh.. Em nhớ còn quần áo dơ chưa giặt, em đi trước. Ngày hôm nay ngủ ngon quá chừng, cám ơn anh…”
Mới dịch ra ngoài có mấy centimet, Tiêu Trạch đã cố định cậu lại: “Có thật là ngủ ngon không?”
Lâm Dư thật vất vả mới thủ tiêu được cái bản mặt đỏ bừng kia, lúc này lại tái phát, chà chà cái cổ mà nói: “Ây haiz… Em biết sai rồi.”
“Sai cái gì?”Trước khi ngủ còn bảo mình đừng có để ý, không tha thứ gì đó, ngủ một giấc đã đời giờ lại thấy sợ, Tiêu Trạch nhìn Lâm Dư, nghĩ thầm bản thân nào có dọa người đến như vậy.
Lâm Dư thành khẩn giải thích: “Em đã hôn anh.” Nói xong cũng không tiện trình bày thêm, “Tuy là hôn anh xong em cảm thấy rất vui, nhưng em không có cố ý đâu, anh đừng trách em được không?”
Tiêu Trạch đáp lại đơn giản: “Gì mà trách cậu, tôi quên rồi, cậu cũng quên đi.”
Lâm Dư lập tức nói: “Ngủ một giấc liền quên mất? Em vẫn chưa quên đâu.”
Cậu nói xong mới hiểu, thì ra ý của câu “cậu quên đi” Tiêu Trạch nói là mệnh lệnh. Cậu trở mình lên, cuộn chân lại cúi đầu, trong lòng có chút khó chịu. Nếu không ngại cũng không trách cậu, tại sao muốn quên chứ.
Cậu thà để Tiêu Trạch thẹn quá hóa giận đánh mình một trận.
Quên mất là gì, so với không vui nghiêm trọng hơn nhiều, nói cũng không muốn, nghĩ càng không muốn nghĩ.
Tự dưng bảo cậu quên đi, coi như chưa từng xảy ra gì hay sao.
Lâm Dư phắt cái ngẩng đầu, dùng sức xoa xoa mắt, tính tình cũng bị giày vò cho nát: “Em không có quên được, trí nhớ em tốt lắm! Đây dù gì cũng là nụ hôn đầu của em, em phải nhớ suốt đời!”
Tiêu Trạch nín cười: “Chồng chết đứng đầy trường thành kia mà, sao giờ mới có nụ hôn đầu?”
“Chúng em chơi trò Bách Lạp Đồ(*) thì sao! Bách Lạp Đồ sẽ đứng ở Trường Thành!” Lâm Dư vừa nghe tiếng “Chồng” này lỗ tai muốn dựng thẳng, “Em hôn anh, sau khi chết anh sẽ bay thẳng lên trời cao!”
(*) Plato: tình yêu lý tưởng thuần khiết, không cần tình dục.
Cậu vẫn chưa có hết giận, dùng sức khơi gợi: “Anh quên rồi phải không? Vậy để em làm anh nhớ lại, đầu tiên là em nhảy lên người anh, sau đó ở trong chăn hôn một cái, miệng đối miệng đó. Môi của anh rất mềm mại, vị không tệ chút nào!”
Cậu nói xong liền nhảy xuống giường, lê dép chạy ra ngoài, mẹ nó lại lôi chuyện cũ ra tiếp tục: “Không phải là chỉ hôn anh một cái thôi sao? Lúc anh vò chim nhỏ của em không nghĩ tới ngày nào đó bị em sỗ sàng lại hả?!”
Lâm Dư đã chạy ra cửa, bám lấy khuông chỉ để lộ ra cái đầu: “Em chỉ hôn anh có một cái, có người còn muốn!”
Còn muốn cưỡng hiếp anh nữa kìa.
Trứng bịp bợm vui mừng muốn chết, suýt chút đã nhảy lên ca múa một tràng rồi. Tiêu Trạch nằm ở trên giường không nhúc nhích, cảm thấy vừa muốn cười, lại muốn mắng người, nhưng mà anh vẫn luôn cười chứ không lên tiếng mắng câu nào. Anh không thể làm gì khác hơn là đập một cái xuống giường, sau đó nhận mệnh mà đứng dậy.
Lâm Dư xuống lầu gỡ biển nghỉ ngơi, sau đó mở cửa ra ngồi ở đó ngắm sao.
Thật ra trời đang âm u, ngay cả mặt trăng còn không nhìn thấy nói gì đến sao, thế nhưng cậu theo chủ nghĩa duy tâm, không quan tâm tình huống hiện tại như thế nào.
La to một tiếng nhất thời cảm thấy sảng khoái cả người, thế nhưng một cơn gió nhẹ thoảng qua làm cậu đổ mồ hôi, cậu chính là sợ Tiêu Trạch đi xuống đánh mình.
Sợ điều gì liền gặp điều đó, ngay lập tức có tiếng bước chân từ phía sau truyền đến, Lâm Dư quay đầu lại, tầm mắt thu vào cảnh Tiêu Trạch đang ngậm thuốc lá đi tới. Tiêu Trạch có khả năng là Trần Hạo Nam, thế nhưng cậu chắc chắn không phải Nhỏ nói lắp. Cậu là mấy thằng em ahay chửi rủa lão đại, mà trong phim, mấy thằng em trai đó thế nào cũng xuống lỗ sớm.
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, Lâm Dư đã ngồi đó suy nghĩ ra rất nhiều thứ, đợi đến khi Tiêu Trạch đến gần, cậu liền đánh đòn phủ đầu chuyển đề tài qua chân trời góc biển: “Anh ơi, cho em xin số điện thoại của anh xinh đẹp đi?”
Tiêu Trạch hỏi: “Cậu tìm cậu ta làm gì?”
Lâm Dư mở to mắt nói mò: “Em nhớ ảnh!”
Thành công lấy được dãy số anh xinh đẹp, Lâm Dư thấy Tiêu Trạch đang muốn cho mèo ăn, không có dấu hiệu sẽ huấn luyện mình, vì vậy mới an tâm lại. Cậu say mê nhìn chằm chằm thân ảnh Tiêu Trạch, cả trái tim như ngâm trong dầu soi, sau đó lại từ từ mà nguội đi.
Đã đến mức này rồi, tại sao cậu vẫn không coi ra mạng số Tiêu Trạch chứ?
Lâm Dư nhìn lên phía bầu trời đêm lần nữa, tay phải đặt lên trên tay trái. Nếu đã coi cho Tiêu Trạch không ra, vậy tính thử cho bản thân xem sao. Nụ hôn đầu cũng có rồi, vậy mối tình đầu còn xa bao nhiêu đây?
Đào hoa của cậu sẽ nở đầy Thần Châu đại địa(*) hay sao?
(*)Thần Châu là chỉ Trung Quốc, thời xa xưa gọi Cửu Châu, 4 Đại châu: Đông Thắng Thần Châu, Nam Chiêm Bộ Châu, Tây Ngưu Hạ Châu, Bắc Cụ Lư Châu. Nói lên Trung Quốc đất rộng của nhiều, sản vật phong phú, nhân hạnh phúc.
Cụ ông cụ bà tìm cậu xem bói đoán mệnh nhiều như vậy, ngoài miệng còn nói cảm ơn nhiều lần, nhưng chẳng ai chịu giới thiệu người nào cho cậu cả, đúng là không đủ thành tâm mà.
Lâm Dư cố gắng suy tính cho bản thân, cuối cùng lại chả tính ra cái giống gì.
Bác sĩ không thể tự khám cho mình, cậu cũng như vậy, không thể tính ra số mạng cho bản thân. Cậu mở lòng bàn tay ra đón lấy hạt mưa rơi từ trên mái hiên, nước đọng lại dần không thấy hoa văn trên tay đâu nữa. Cậu bỗng không nhịn được quay đầu nhìn Tiêu Trạch, tim cũng đập bịch bịch bịch lên.
Lâm Dư lấy điện thoại di động ra, kiên định nhấn gọi cho Tiêu Nghiêu.
Chuông vừa vang lên ba tiếng, Tiêu Nghiêu đã nghe máy: “Ai vậy?”
Lâm Dư hỏi: “Anh xinh đẹp ơi, anh mua lắc tay thạch anh màu hồng phấn ở đâu vậy?”
Sáng sớm ngày hôm sau, Lâm Dư ký nhận một bưu chuyển phát nhanh phía Bắc chuyển tới cùng thành phố, sau đó lấy ra lắc tay thạch anh màu hồng phấn giống như với Tiêu Nghiêu. Cậu vô cùng cảm động, tới lúc đó không cần theo Tiêu Trạch nữa, muốn mua trang sức gì có thể nhờ vả anh xinh đẹp, sau đó lên làm đầu bảng ở quán bar.
Tiêu Trạch đang ngồi trên ghế máy lau sách hút thuốc, bình thường vào buổi sáng không hút cho nên giờ có hơi nóng ruột, bèn đi hút một điếu. Khói cháy rơi một nửa, anh giương mắt liếc về phía Lâm Dư, phát hiện Lâm Dư đang giơ cổ tay mà tự sướng.
Tiêu Trạch lên tiếng: “Trứng bịp bợm, lại đây.”
Lâm Dư bỏ máy ảnh ra, chạy tới lắc lắc tay: “Anh! Anh xem vòng tay này có đẹp hay khồng?”
“Nhin đẹp con khỉ khô.” Tiêu Trạch bóp lấy cổ tay, “Đừng có học Tiêu Nghiêu, cậu có biết cậu ta uốn tóc vẽ lông mày trát phấn không?”
Lâm Dư tránh ra: “Em chiêu đào hoa tới không được sao, em có uốn tóc vẽ lông mày trát phấn thì có liên quan gì tới anh, anh cũng có ưa em đâu, còn đòi quản cuộc sống xinh đẹp này của em làm gì.”
Tiêu Trạch bị mấy câu kia làm cho vui vẻ: “Một thầy bói còn dùng mấy thứ đồ chơi chiêu đào hoa à?”
“Thầy bói thì làm sao chớ! Thầy bói cũng phải ăn cơm uống nước nói chuyện yêu đương chứ bộ!” Trước mặt Tiêu Trạch, đoán mệnh đối với Lâm Dư mà nói chính là đề tài cấm kỵ, bởi vì cậu coi cho đối phương không ra.
Nói xong liền ngồi bẹp xuống thảm trải, sát bên cẳng chân Tiêu Trạch, cầm lấy sách mà lau: “Nếu em tính được cho mình giờ chắc đã ăn ngon mặc đẹp ở biệt thự rồi, xe jeep tính là gì, em chạy Mercedes(*)! Mỗi ngày kiệu tám người khiêng đi bày sạp, còn dùng mô hình địa cầu dát vàng ròng!”
(*) Gốc là 大奔 Đại Bôn, chỉ Mercedes (Bôn trì xa), thêm chữ “Đại” chỉ một chiếc xe Mercedes 100 vạn trở lên.
Chỗ thịt sau gáy bị bóp lấy, Tiêu Trạch cúi đầu nhìn cậu: “Nhóc bịp bợm, kiệu tám người khiên là dùng lúc đi lấy chồng.”
Lâm Dư thở hổn hển nín giận, sau gáy bị bóp ửng hồng thì đúng, không biết tại sao vành tai cũng đỏ theo. Khí thế của cậu bắt đầu đình trệ, ủ rũ ngốc người mà nói: “Đến lúc đó chắc chắn có nhiều người thích em, không giống như hiện tại, chả ai chịu để ý cả.”
Tay Tiêu Trạch bắt đầu dùng sức, Lâm Dư thậm chí còn “Ưm” một tiếng, anh lền hỏi cậu: “Vậy thế nào mới là để ý cậu?”
Lâm Dư quay đầu, nhìn đối phương khoảng cách gần trong gang tấc: “Ví dụ như giờ em đói bụng rồi.”
“Đức hạnh.” Tiêu Trạch buông cái tay ra, sau đó ném mười đồng cho cậu, “Cho cậu mua hai cái bánh rán giòn bự đó.”
Lâm Dư chạy ào một đường đi mua bánh rán, tiếp sau vừa ăn vừa trở về, lúc về cửa tiệm đúng lúc nhìn thấy Tào An Kỳ xuống xe taxi. Ngày hôm qua mới vừa nãy sinh cãi vã, ngày hôm nay tự dưng sẽ không muốn gặp lại, vì thế cậu hất mặt đi làm bộ không nhìn thấy.
Tào An Kỳ đeo cặp sách chạy tới: “Lâm Dư, hôm nay không đi bày sạp hả?”
Lâm Dư cố ý nói: “Chín giờ mới đi, hẹn gặp Diệp Hải Luân đó.”
“Tùy cậu thôi.” Tào An Kỳ lập tức trở nên lạnh lùng, giọng nói cũng trầm đi.
Cuối tuần không cần đi học, cô vốn là có thi đua học bổ túc, nhưng vì nổi trội nên được miễn. Cô nàng vào cửa tiệm tìm chỗ ngồi xuống, sau đó lấy sách vở ra liền bắt đầu làm bài tập, trời lạnh nên không muốn ăn kem, chỉ cần một ly cà phê nóng.
Tiêu Trạch ở sau quầy bar làm cà phê xong, bảo Lâm Dư bưng đến. Lâm Dư bất đắc dĩ phải bưng trà đưa nước, cậu đặt ly cùng đĩa lên bàn một cái mạnh, tức giận nói: “Ngài từ từ mà dùng.”
Tào An Kỳ ngẩng đầu lên: “Cậu nhăn mặt với ai đấy? Thái độ phục vụ gì đây.”
Lâm Dư nói: “Tôi dùng thái độ đó với mấy người lòng dạ hẹp hòi, cậu không thích thì đừng có đến.”
Tào An Kỳ liếc nhìn cánh tay Lâm Dư, lập tức tìm được điểm công kích: “Còn nhỏ xíu mà bày đặt mang vòng thạch anh màu hồng phấn chiêu đào hoa, mẹ cậu cũng không ẻo lả như cậu.“
Lâm Dư thẳng thắn ngồi xuống, bấu lấy cái bàn nói: “Tôi không biết mẹ mình có ẻo lả hay không, nhưng tôi biết mắt nhìn của mình không có xấu.”
“Rầm” một tiếng, Tào An Kỳ xốc mớ bài lên: “Cậu cứ ở đó nói mắt nhìn người của mình không xấu đi, chắc là cậu cũng chả có mắt nhìn.”
Lâm Dư cảm giác ánh mắt Tào An Kỳ đang từ quyển sách dán lên người cậu, trong mắt kia như không có chút nhiệt độ nào. Cậu nhớ tới lời Tiêu Trạch từng nói, thật sự đúng là có người bởi vì thù ghét mà sản sinh ra hàng tá ác ý không đâu.
“Tào An Kỳ nè, đợi khi gặp Diệp Hải Luân, tôi sẽ khuyên cậu ta đừng thích cậu nữa, cậu cũng đừng mở miệng nói mấy lời hại người được khống?”
Đúng lúc đó, có một người che kín mít, đeo khẩu trang mang kính râm kéo vành mũ thấp xuống đi vào cửa. Hai người bọn họ đồng loạt nhìn sang, đều có thể nhận ra người đến là ai.
Là Diệp Hải Luân hai người đang nhắc đên.
“Cậu ở đây à.” Diệp Hải Luân nhìn thấy Lâm Dư trước, “Tôi đợi ở bên ngòai công viên rất lâu, sau mới nhớ tới ngày đó có đề cập tới tiệm sách, cho nên định đi dọc theo phố tìm xem xem, không nghĩ tới… ”
Cậu ta bỗng dừng lại, ánh mắt ngưng lại nhìn thấy Tào An Kỳ.
Tào An Kỳ siết lấy bút bi đang cầm trong tay, miệng mím thành một đường, ánh mắt sắc bén hơi né tránh, lúc Diệp Hải Luân đi tới nhanh chóng lấy cặp sách. Nàng ôm bài tập vào trong ngực, quyết tâm ngầng đầu lên, nhìn thằng vào ánh mắt Diệp Luân đang hướng tới mình, lúc hai người cách nhau khoảng nửa mét, cả người cô bắt đầu căng thẳng chuẩn bị tông cửa xông ra.
Diệp Hải Luân tháo kính râm xuống, đáy mắt tràn đầy vẻ kinh ngạc cùng sự mừng rỡ không kìm được. Từ sau khi xuất viện cậu ta vẫn chưa có can đảm đến trường, cho nên chưa gặp lại Tào An Kỳ, chỉ có thể gọi điện thoại để nghe được giọng nói của tôi.
Sửng sờ trong một lúc khiến cậu ta quên béng đi mấy vết tích trên mặt mình, cẩn trọng từng chút một mà hỏi:”An Kỳ, sao cậu cũng ở đây?”
Tào An Kỳ nhìn gương mặt kia tràn ngập phòng bị: “Tôi cũng muốn hỏi cậu, cậu theo dõi tôi hả?”
“Không có, tớ chỉ đến tìm Lâm Dư thôi.” Diệp Hải Luân vội vàng phủ nhận, đôi mắt không thể mở to thêm càng méo mó biến dạng, “Tớ xuất viện rồi, nhưng chưa chuẩn bị xong việc quay về trường hoc.”
Cậu ta có vẻ thất vọng: “Lúc xuất viện lớp trưởng mọi người có đến thăm tớ, tớ nghĩ rằng cậu cũng tới chứ.”
Tào An Kỳ như không thể nhịn được nữa: “Tại sao tôi phải đến thăm cậu? Lúc cậu bình thường tôi đã ghét cậu rồi, giờ thành ra bộ dạng ma quỷ này cậu tưởng tôi sẽ thèm nhìn cậu sâo?”
Cô vẫn nói hết nửa câu sau, bởi vì ở đây còn có Tiêu Trạch và Lâm Dư, cuối cùng cũng nhịn được không lên tiếng nữa. Cô nàng ôm cặp cố xông ra ngoài, không ngờ Diệp Hải Luân đi đến gần chỉ cách cô một bước nhỏ.
Tào An Kỳ dường như nhìn thấu gương mặt xấu xí dưới lớp khẩu trang kia, nhanh chóng quát: “Con mẹ nó cậu đừng có tới đây!”
Lồng ngực Diệp Hải Luân phập phồng dữ dội, đôi mắt không lành lặn kia thấm nhòe nước, cậu ta vẫn đứng tại chỗ, kinh hoảng mà nhìn xung quanh, như sợ có ai khác nhìn thấy được dáng dấp của mình.
“An Kỳ, cậu đừng như thế.” Cậu ta nghẹn ngào, khó có thể khắc chế mà bại lộ ra sự yếu ớt của bản thân, “Cậu không thể đối xử với tớ như thê.”
“Tớ cũng bởi vì… ”
“Cậu câm miệng!” Tào An Kỳ cao giọng mắng một câu, bưng tách cà phê nóng hất về phía Diệp Hải Luân!
Diệp Hải Luân chỉ yên lặng nhìn cô, tất cả lời muốn nói đều chôn sâu nơi cuống họng, cậu ta nhắm mắt lại từ bỏ, hệt như đang chờ đợi bị tổn thương một lần nữa.
Lâm Dư hét to một tiếng “Cẩn thận”, sau đó chạy tới đẩy Diệp Hải Luân ra. Cậu dùng hai tay ôm đầu bảo vệ mặt, ngay lúc cà phê hất tới thì bị ai đó xoay người lại ôm vào làm cái ghế tựa ngã lăn quay.
Bên tai vang lên tiếng rít gào của Tào An Kỳ.
Không cảm thấy nóng hay đau đờn trên người, lúc này Lâm Dư mở mắt ra, chậm rãi bỏ hai tay xuống. Trước mặt cậu là lồng ngực của Tiêu Trạch, cậu được anh ôm lấy chặt mà che chở vào lồng, còn áo sơ mi và bả vai Tiêu Trạch bị trúng đống cà phê nóng kia.
Tiêu Trạch buông tay quay người: “Ý thức bảo vệ bản thân của cô đúng là mạnh, nhưng đừng có dùng cách làm bị thương người khác”
Tào An Kỳ sững sốt không biết phải làm sao, siết chặt cái tách nóng không chút run rẩy nào. Cô nàng vốn không muốn làm hại Lâm Dư, cũng không muốn hại Tiêu Trạch, giờ đây chỉ biết há môi nỗ lực nói tiếng xin lỗi, cuối cùng lại không nói được chữ nào.
Lâm Dư đang gấp muốn chết: “Anh! Nhanh chóng đắp nước lạnh lên chỗ nóng đi! Trước tiên anh đừng để ý cậ ấy!”
Tiêu Trạch quay người đi lên cầu thang, vừa đi vừa cởi nút áo sơmi ra.
Lúc lên tới lầu hai cũng vừa lúc cởi xong, lột ra chiếc sơ mi để lộ ra hai vai cùng mảng sau lưng đỏ bừng bừng.
Lâm Dư sốt sắng theo ở phía sau, mơ to hai mắt không nói được trọn vẹn câu nào. Cậu nhận lấy quần áo bị bẩn ướt kia, sau đó cùng Tiêu Trạch đi vào phòng tắm. Cậu cầm lấy vòi sen, chờ Tiêu Trạch nằm xuống bồn tắm nghiêng người xong xuôi sẽ giúp anh tắm rửa. Dòng nước lạnh lẽo đổ ra, cậu cẩn thận tỉ mỉ dội nước vào làm hạ nhiệt ở mỗi một tấc da dẻ bị nóng hồng lên.
Cậu đẩy Diệp Hải Luân ra, ly cà phê kia chắc chắn hất lên người cậu, vậy mà Tiêu Trạch thản nhiên xông vào giúp cậu chặn lại.
Lâm Dư cảm thấy trái tim của mình cũng bị tách cà phê làm cho hơi nóng một tí, nhưng mà nóng tí cũng quen. Cậu tắt vòi sen, lấy khăn mặt nhẹ nhàng giúp Tiêu Trạch lau sạch nước, mấy chỗ bị nóng cậu không dám đụng vào, liền để nó tự khô.
Tiêu Trạch đứng lên giật vai, sau đó đứng ở trước gương nghiêng mình nhìn một chút, may là không lên mụn nước. Trên lồng ngực vẫn còn nước đọng rơi tí tách, anh giơ tay định lấy khăn mặt, nhưng Lâm Dư lại tránh không chịu đưa cho.
Trứng bịp bợm đứng ở trước mặt, ra vẻ bướng bỉnh muốn lau chùi cho anh. Tiêu Trạch cũng lười nói nhiều, để Lâm Dư tùy ý lau người cho mình, đợi cậu lau xong liền nói: “Đi lấy bộ đồ cho tôi, thôi cúi đầu làm như muốn khóc đi.”
Lâm Dư gật đầu, đi ra ngoài lấy quần áo. Cậu chọn một cái áo sơ mi vừa mỏng vừa mềm mại cho anh, cầm xong chạy tới muốn giúp Tiêu Trạch mặc đồ, khoảng cách hình như có chút gần.
Tiêu Trạch nói: “Không cần, tôi đâu có tới mức tàn phế.”
Lâm Dư không lên tiếng, mà động tác vẫn không bớt lại chút nào, cậu gài hết nút từ dưới lên trên cho anh, gài xong liền giúp anh xắn luôn ống tay áo. Cậu chạm vào tay Tiêu Trạch, cuối cùng không nhịn được mà nói: “Mới có tắm tí xíu đã lạnh vậy rồi.”
Tiêu Trạch “Ừ” một tiếng: “Không có sao.”
Cánh tay mới dính nước lạnh đã lạnh như vậy rồi, chắc chắn cả người anh càng lạnh hơn. Lâm Dư cúi đầu như đang cân nhắc cái gì đó, lúc cân nhắc xong liền tiến lên ôm eo ếch Tiêu Trạch.
Tiêu Trạch không muốn nói nhiều: “Cậu làm gì?”
“Em sưởi ấm cho anh.” Lâm Dư đặt chóp mũi mình lên vai Tiêu Trạch, sau đó hít sâu ngửi một cái, không biết tại sao cảm thấy vẫn còn thoang thoảng của mùi thơm cà phê.
“Anh ơi.” Cậu ngẩng đầu, “Nóng dữ lắm, sao anh lại che cho em chứ?”
Tiêu Trạch nhìn không khí: “Dù gì cũng cách một tầng quần áo mà, nếu tôi không quản cậu, thì cái mặt nhỏ của cậu đã chịu trận rồi.”
Lâm Dư vẫn hỏi câu kia: “Tại sao anh lại che cho em?”
Tiêu Trạch tiếp tục nói: “Ban nãy cô gái kia phản ứng quá khích, sau này cậu bớt chọc cô ta lại, giờ là cà phê nóng, lần tới lỡ như cô ta cầm dao gọt trái cây thì làm sao bây giờ hả?”
Lâm Dư đâu có muốn nghe đâu đâu, cậu gấp đến mức ôm Tiêu Trạch lắc lư, mà bởi vì anh cao to quá, căn bản không nhúc nhích được bao nhiêu. Cậu vẫn không chịu buông tha, dùng sức ôm chặt hớn:”Thế tại sao anh lại chặn cho em?”
Một tiếng thở dài, Tiêu Trạch giống như rơi vào cảnh bất đắc dí.
“Lúc trước ở trên đường xe gắn máy bị đụng trúng, cậu đã cứu tôi đó thôi.” Cuối cùng Tiêu Trạch cũng giơ tay đẩy Lâm Dư ra, anh vốn không thấy lạnh chút nào, thậm chí trước ngực và phía sau lưng còn bị nóng hầm hập.
Anh nói tiếp: “Lần này coi như trả xong xuôi.”
Lâm Dư đỡ lấy bồn rửa tay, có vẻ như chân đang run nên đứng không vững. Trả xong xuôi là gì, không lẽ bình thường anh quan tâm cậu đều là vì “Món nợ nhân tình” này sao? Bây giờ đã trả xong rồi?
Tiêu Trạch xuống lầu, mỗi bước chân đi xuống lầu đều là hình ảnh chắp vá dáng vẻ ỉu xìu khi nãy của trứng bịp bợm. Xuống đến lầu một vhỉ nhìn thấy Diệp Hải Luân đang hồn bay phách lạc, Tào An Kỳ đã rời đi.
Diệp Hải Luân nhát gan ngẩng đầu lên, không ngừng xin lỗi: “Xin lỗi, là tôi làm phiền Lâm Dư, còn làm anh bị bỏng, xin lỗi.”
Tiêu Trạch quay đầu nhìn lại, thấy Lâm Dư thất tha thất thểu như người mất hồn đi xuống cầu thang, cảm giác như không cẩn thận sẽ bị bước hụt. Anh cảm thấy tim mình rất mệt, mấy đứa nhỏ lúc trưởng thành mẹ nó sao không có đứa nào bình thường vậy.
Chờ Lâm Dư đi xuống, Tiêu Trạch mới hỏi: “Tại sao Tào An Kỳ lại đối xử như vậy với cậu?”
Mới vừa nói một nửa bị Tào An Kỳ giội cà phê tới ngắt ngang.
Diệp Hải Luân ngây ngốc nhìn vết cà phê dưới đất, nỗ lực trả lời vấn đề Tiêu Trạch. Cậu ta rơi vào hồi ức đau khổ, nhớ lại từng ngón lửa dính cháy thịt cháy da mình, vì sợ hãi mà trán trở nên ướt đẫm, từng giọt mồ hôi to chừng hạt đầu bắt đầu lăn xuống.
“Bởi vì tôi cứu cô ấy mới thành ra như vây.”
Cậu ta chầm chậm tháo khẩu trang xuống: “Tôi cứ cho là cô ấy sẽ cảm động, lại không nghĩ đến chuyện bây giờ toàn bộ hi vọng lại bị thiêu rụi.”
/80
|