Gia cảnh Lộ Dĩ Hiên cũng rất tốt, cộng thêm việc được học hành bài bản nên triển lãm tranh lần này một chút cũng không qua loa.
Nghe nói từ sáng sớm cô đã chạy đến sân bay đón thầy của mình là Lạc Diêu từ Ý bay sang. Lạc Diêu năm nay đã gần 60 tuổi nhưng dáng người vẫn rất tốt, nhìn rất phong độ. Chỉ là đến hiện tại ông vẫn chưa kết hôn, có lần Lộ Dĩ Hiên tò mò hỏi thì Lạc Diêu chỉ đáp lại là "sắp rồi".
Cũng không biết ông nói sắp rồi là có ý gì, nhưng mà cô biết sở dĩ như vậy là vì thầy của cô vẫn luôn ôm ấp một bóng hình, đó là một người phụ nữ rất xinh đẹp nhưng có điều là hơi trẻ tuổi, còn trẻ hơn cả cô bây giờ.
Tranh vẽ của người kia ở chỗ Lạc Diêu rất nhiều nhưng lần nào Lộ Dĩ Hiên muốn xem thử đều bị ông cầm cây cọ gõ lên đầu. Lặp đi lặp lại nhiều lần rốt cuộc cô cũng không còn hứng thú nữa.
May mắn hôm nay là chủ nhật, cùng nàng đi xem triển lãm tranh cũng không ảnh hưởng đến công việc của Phạm Thanh Khê là bao. Hai người dự định sau khi kết thúc sẽ trở về ngoại ô, cùng Đường Lan ăn cơm chiều.
Nhờ vào bài tuyên truyền của Lam Thư Dung và danh xưng học trò Lạc Diêu, buổi triển lãm từ sớm đã vô cùng đông đúc. Khi xe dừng lại trước cửa, Lam Thư Dung ngồi trên xe không nhịn được cảm thán: "Đông người như vậy."
Phạm Thanh Khê nhìn nàng: "Vào trong thôi, hôm nay tôi làm vệ sĩ cho cô."
Danh tiếng của Lam Thư Dung không phải tầm thường, đám người trong kia xem chừng cũng có một phần vì nàng mà đến, cho nên hôm nay việc Lam Thư Dung xuất hiện ở đây ít nhiều sẽ gây ra động tĩnh.
Hôm nay nàng mặc một cái váy ngắn màu trắng, kiểu dáng đơn giản, bớt đi rất nhiều dụ hoặc so với thường ngày.
Ban đầu mọi người cũng không quá chú ý đến, chỉ tập trung thưởng thức tranh vẽ nhưng sau khi phát hiện người đến là Lam Thư Dung, toàn trường lại giống như ong vỡ tổ.
Aaaaa, chị Dung, thực sự là chị Dung.
Không nghĩ là chị thực sự đến.
Lam Thư Dung kìa, đẹp quá.
Người bên cạnh chính là Phạm Thanh Khê...
...
Một vài phóng viên có mặt cũng không nhịn được đưa máy quay tới: "Xin hỏi Lam lão sư là được mời đến sao?"
"Lam lão sư, sắp tới có dự định gì không? Song Nhạn khi nào thì ra mắt."
...
Phạm Thanh Khê nói làm vệ sĩ thì thực sự tận hết chức trách, một tay cô vòng qua eo nàng, tay còn lại thì ngăn đám người đang vây lấy.
Lộ Dĩ Hiên bên kia mặc dù biết Lam Thư Dung đã đến nhưng cũng không cách nào chen vào đón người được, tình cảnh có chút lúng túng.
Rốt cuộc nàng phải tự mình ra mặt: "Các vị, các vị. Nghe tôi nói."
Mọi người lập tức im lặng, nhưng điện thoại trên tay đều đã ấn sẵn nút quay, chỉ chờ xem nàng nói cái gì.
"Hôm nay là triển lãm tranh, tôi hy vọng mọi người đến đây toàn tâm toàn ý mà thưởng thức, đừng quan tâm đến tôi. Xin cảm ơn."
Nàng nói xong thì gật đầu một cái, sau đó dẫn đầu đi tìm Lộ Dĩ Hiên.
Có lẽ những người có mặt đều hiểu nàng muốn nói gì nên cũng không có vây lấy nữa mà tự động tản sang hai bên. Chỉ là rốt cuộc máy quay và những ánh mắt tò mò thì vẫn không thiếu được.
Đợi lâu như vậy rốt cuộc cũng có thể nhìn thấy Lam Thư Dung, Lộ Dĩ Hiên có chút xúc động chạy lại ôm lấy nàng: "Lam Lam, cậu đến rồi."
Lam Thư Dung vui vẻ ra mặt, còn áp tay lên gò má Lộ Dĩ Hiên mà xoa xoa: "Họa sĩ Lộ, ừm, nghe cũng khá hợp."
Sau đó cả hai cùng bật cười, chỉ là nàng không biết không khí xung quanh bỗng chốc lạnh đi vài phần, người nào đó mặt mày đều đen lại, một chút cảm xúc đều không có.
"Lam Lam, đây là..."
Lộ Dĩ Hiên chỉ nói đến nửa câu, phần còn lại thì kề sát vào lỗ tai nàng mà nói tiếp: "Đối tượng của cậu?"
Lam Thư Dung nhéo Lộ Dĩ Hiên một cái, sau đó mới đáp lại: "Còn chưa phải."
Sự tương tác này của hai người lọt vào mắt của Phạm Thanh Khê thì không hiểu sao lại trở nên rất khó coi.
Cô hắng giọng: "Thư Dung."
Lam Thư Dung quay lại nhìn cô chớp chớp mắt, sau đó mới nhớ ra: "Phải rồi, giới thiệu với cô. Đây là Lộ Dĩ Hiên, bạn tốt của tôi, cũng là chủ nhân buổi triển lãm này."
Sau đó lại nói với Lộ Dĩ Hiên: "Chị ấy là Phạm Thanh Khê, Sếp tổng của tôi."
"Chào chị, em hay nghe Lam Lam nhắc đến chị, cuối cùng cũng có dịp gặp mặt."
Phạm Thanh Khê đầu tiên là bất ngờ, sau đó mới đáp lại: "Hân hạnh được quen biết."
Lạc Diêu không biết đi đâu nãy giờ cũng ra đến, nhưng mà khi nhìn thấy Phạm Thanh Khê, ông ấy lập tức ngây ra: "Đây..."
Lộ Dĩ Hiên nắm lấy tay ông: "Lam Lam, chị Thanh Khê, vị này là Lạc Diêu, thầy của mình. Là một họa sĩ theo trường phái hiện đại."
Phạm Thanh Khê đáp lời: "Lạc lão sư, ngưỡng mộ đại danh đã lâu."
Lam Thư Dung cũng theo tới: "Thầy Lạc, em nghe nói thầy và cô Tống là đồng môn đúng không?"
Lạc Diêu thu lại biểu tình, nở một nụ cười trìu mến: "Đúng vậy, Tống Thanh Đài là học muội của ta, ngày xưa chúng ta cùng học vẽ với Tản Thần."
Lại nhìn Phạm Thanh Khê một cái, ông nói: "Thứ lỗi ta mạo muội, cô gái này... ta nhìn rất quen mắt. Có phải..."
Lộ Dĩ Hiên có hơi tò mò, Lam Thư Dung cũng nhìn sang Phạm Thanh Khê. Ngày trước nàng đã mơ hồ biết mặt Tống Thanh Đài, cũng biết Phạm Thanh Khê rất giống với người mẹ quá cố. Lạc Diêu lại là sư huynh của Tống Thanh Đài, nếu nói như vậy biểu cảm bây giờ của Lạc Diêu cũng rất dễ hiểu.
Phạm Thanh Khê cũng không giấu giếm: "Tống Thanh Đài là mẹ tôi."
"À."
Lạc Diêu phát ra một âm thanh trầm thấp, cũng không rõ vui buồn. Qua một hồi ông mới lại nói: "Thanh Đài em ấy là một cô gái rất tài năng, lại thiện lương, chỉ tiếc..."
Phạm Thanh Khê cười cười: "Đều là chuyện đã qua."
"Phải phải."
"Mấy năm qua con sống thế nào?"
Mặc dù biết không phải lúc nhưng Lạc Diêu vẫn là không nhịn được hỏi thêm mấy câu. Phạm Thanh Khê cũng không tỏ ra có vấn đề gì, đem mấy vấn đề của Lạc Diêu trả lời một lượt.
"Rất tốt."
"Chuyện năm đó..."
Lạc Diêu còn chưa nói hết câu thì Lam Thư Dung đã giành trước: "Thầy Lạc, em cũng rất thích vẽ tranh, hiện tại có thể nhờ thầy chỉ giáo đôi chút không?"
Lực chú ý của Lạc Diêu bị dời đi, ông gật đầu: "Đương nhiên là được, sang đây, chúng ta bắt đầu từ bức tranh chủ đề lần này."
Chủ đề mà Lộ Dĩ Hiên chọn là "Giới", với mong muốn xóa tan khoảng cách về giới tính, địa vị và tuổi tác.
Phạm Thanh Khê đối với chủ đề này cũng có chút hứng thú, nói đúng hơn là từ khi cô sinh ra sự hứng thú về nghệ thuật đã chảy trong người, chỉ là nó đã bị thời gian và cố sự vùi lấp.
Lam Thư Dung đi theo Lạc Diêu, Phạm Thanh Khê lại đi theo Lộ Dĩ Hiên. Nói đúng hơn là Lộ Dĩ Hiên muốn như vậy.
Thân là bạn tốt của Lam Thư Dung, cô cũng thường xuyên nghe nàng nhắc đến Phạm Thanh Khê nhưng mà mãi đến bây giờ mới có cơ hội gặp mặt, đương nhiên là phải đánh giá kỹ càng một chút. Như vậy mới có thể yên tâm giao phó.
"Chị Thanh Khê là người ở đây sao?"
Phạm Thanh Khê gật đầu.
"Trong nhà chị có mấy người?"
"Có bà ngoại và một người giúp việc."
"Em nghe nói chị học Tài chính, bây giờ lại làm Tổng giám đốc công ty giải trí. Vậy thu nhập chắc vẫn ổn ạ?"
Phạm Thanh Khê hơi nhíu mày, nhưng mà rốt cuộc vẫn gật đầu: "Vẫn ổn."
Lộ Dĩ Hiên ah một tiếng: "Em đoán lương Tổng giám đốc mỗi tháng chắc vào khoảng gần 30 ngàn đô. Trừ chi tiêu các thứ mỗi tháng ít nhất cũng còn 20 ngàn, gửi ngân hàng qua vài năm sẽ tiết kiệm được một mớ. Như vậy về sau cũng không phải lo lắng."
Lộ Dĩ Hiên nghĩ trong đầu, ngoại hình ổn, thu nhập ổn, tính cách thì hơi ít nói một chút nhưng cũng được đi. Vậy về phần gia đình?
Cô hỏi: "Bà ngoại chị có thích Thư Dung không? Có làm khó hai người không?"
"Sao?"
Phạm Thanh Khê không khỏi tỏ ra khó hiểu, mấy câu hỏi này sao cứ quái quái ở chỗ nào.
"Ý em là bà ngoại chị có chấp nhận cho hai người bên nhau không?"
Chấp nhận không?
Phạm Thanh Khê vô thức ngẫm trong đầu, cũng quên mất trình tự của việc này hình như có chỗ không đúng.
Bà ngoại lần nào thấy Lam Thư Dung đến cũng vui vẻ ra mặt, có mấy lần còn nói bóng nói gió với cô. Nếu như, nếu như cô thực sự dẫn nàng về nhà giới thiệu là bạn gái, bà chắc chắn cũng không có ý kiến.
"Chuyện này..."
"Phạm Thanh Khê, đến đây."
Cả hai người đều bị âm thanh của Lam Thư Dung kéo đi, câu chuyện vừa nãy cũng vì thế mà bỏ ngỏ.
Nàng nắm tay Phạm Thanh Khê đến trước một bức tranh rồi chỉ vào: "Người trong đó là tôi, có đẹp không?"
Cô nhìn một lát rồi mới gật đầu: "Đẹp."
Nàng mỉm cười: "Đó là do tôi vốn đã xinh đẹp nha."
Lộ Dĩ Hiên bĩu môi: "Cậu có thôi đi không, là do mình vẽ đẹp thì có."
"Lộ Dĩ Hiên, cậu dám nói như vậy, xem mình có tiêu diệt cậu không."
Hai người ầm ĩ một hồi, Phạm Thanh Khê và Lạc Diêu đứng bên cạnh chứng kiến hết thảy, mỗi người đều mang theo một suy nghĩ.
Nghe nói từ sáng sớm cô đã chạy đến sân bay đón thầy của mình là Lạc Diêu từ Ý bay sang. Lạc Diêu năm nay đã gần 60 tuổi nhưng dáng người vẫn rất tốt, nhìn rất phong độ. Chỉ là đến hiện tại ông vẫn chưa kết hôn, có lần Lộ Dĩ Hiên tò mò hỏi thì Lạc Diêu chỉ đáp lại là "sắp rồi".
Cũng không biết ông nói sắp rồi là có ý gì, nhưng mà cô biết sở dĩ như vậy là vì thầy của cô vẫn luôn ôm ấp một bóng hình, đó là một người phụ nữ rất xinh đẹp nhưng có điều là hơi trẻ tuổi, còn trẻ hơn cả cô bây giờ.
Tranh vẽ của người kia ở chỗ Lạc Diêu rất nhiều nhưng lần nào Lộ Dĩ Hiên muốn xem thử đều bị ông cầm cây cọ gõ lên đầu. Lặp đi lặp lại nhiều lần rốt cuộc cô cũng không còn hứng thú nữa.
May mắn hôm nay là chủ nhật, cùng nàng đi xem triển lãm tranh cũng không ảnh hưởng đến công việc của Phạm Thanh Khê là bao. Hai người dự định sau khi kết thúc sẽ trở về ngoại ô, cùng Đường Lan ăn cơm chiều.
Nhờ vào bài tuyên truyền của Lam Thư Dung và danh xưng học trò Lạc Diêu, buổi triển lãm từ sớm đã vô cùng đông đúc. Khi xe dừng lại trước cửa, Lam Thư Dung ngồi trên xe không nhịn được cảm thán: "Đông người như vậy."
Phạm Thanh Khê nhìn nàng: "Vào trong thôi, hôm nay tôi làm vệ sĩ cho cô."
Danh tiếng của Lam Thư Dung không phải tầm thường, đám người trong kia xem chừng cũng có một phần vì nàng mà đến, cho nên hôm nay việc Lam Thư Dung xuất hiện ở đây ít nhiều sẽ gây ra động tĩnh.
Hôm nay nàng mặc một cái váy ngắn màu trắng, kiểu dáng đơn giản, bớt đi rất nhiều dụ hoặc so với thường ngày.
Ban đầu mọi người cũng không quá chú ý đến, chỉ tập trung thưởng thức tranh vẽ nhưng sau khi phát hiện người đến là Lam Thư Dung, toàn trường lại giống như ong vỡ tổ.
Aaaaa, chị Dung, thực sự là chị Dung.
Không nghĩ là chị thực sự đến.
Lam Thư Dung kìa, đẹp quá.
Người bên cạnh chính là Phạm Thanh Khê...
...
Một vài phóng viên có mặt cũng không nhịn được đưa máy quay tới: "Xin hỏi Lam lão sư là được mời đến sao?"
"Lam lão sư, sắp tới có dự định gì không? Song Nhạn khi nào thì ra mắt."
...
Phạm Thanh Khê nói làm vệ sĩ thì thực sự tận hết chức trách, một tay cô vòng qua eo nàng, tay còn lại thì ngăn đám người đang vây lấy.
Lộ Dĩ Hiên bên kia mặc dù biết Lam Thư Dung đã đến nhưng cũng không cách nào chen vào đón người được, tình cảnh có chút lúng túng.
Rốt cuộc nàng phải tự mình ra mặt: "Các vị, các vị. Nghe tôi nói."
Mọi người lập tức im lặng, nhưng điện thoại trên tay đều đã ấn sẵn nút quay, chỉ chờ xem nàng nói cái gì.
"Hôm nay là triển lãm tranh, tôi hy vọng mọi người đến đây toàn tâm toàn ý mà thưởng thức, đừng quan tâm đến tôi. Xin cảm ơn."
Nàng nói xong thì gật đầu một cái, sau đó dẫn đầu đi tìm Lộ Dĩ Hiên.
Có lẽ những người có mặt đều hiểu nàng muốn nói gì nên cũng không có vây lấy nữa mà tự động tản sang hai bên. Chỉ là rốt cuộc máy quay và những ánh mắt tò mò thì vẫn không thiếu được.
Đợi lâu như vậy rốt cuộc cũng có thể nhìn thấy Lam Thư Dung, Lộ Dĩ Hiên có chút xúc động chạy lại ôm lấy nàng: "Lam Lam, cậu đến rồi."
Lam Thư Dung vui vẻ ra mặt, còn áp tay lên gò má Lộ Dĩ Hiên mà xoa xoa: "Họa sĩ Lộ, ừm, nghe cũng khá hợp."
Sau đó cả hai cùng bật cười, chỉ là nàng không biết không khí xung quanh bỗng chốc lạnh đi vài phần, người nào đó mặt mày đều đen lại, một chút cảm xúc đều không có.
"Lam Lam, đây là..."
Lộ Dĩ Hiên chỉ nói đến nửa câu, phần còn lại thì kề sát vào lỗ tai nàng mà nói tiếp: "Đối tượng của cậu?"
Lam Thư Dung nhéo Lộ Dĩ Hiên một cái, sau đó mới đáp lại: "Còn chưa phải."
Sự tương tác này của hai người lọt vào mắt của Phạm Thanh Khê thì không hiểu sao lại trở nên rất khó coi.
Cô hắng giọng: "Thư Dung."
Lam Thư Dung quay lại nhìn cô chớp chớp mắt, sau đó mới nhớ ra: "Phải rồi, giới thiệu với cô. Đây là Lộ Dĩ Hiên, bạn tốt của tôi, cũng là chủ nhân buổi triển lãm này."
Sau đó lại nói với Lộ Dĩ Hiên: "Chị ấy là Phạm Thanh Khê, Sếp tổng của tôi."
"Chào chị, em hay nghe Lam Lam nhắc đến chị, cuối cùng cũng có dịp gặp mặt."
Phạm Thanh Khê đầu tiên là bất ngờ, sau đó mới đáp lại: "Hân hạnh được quen biết."
Lạc Diêu không biết đi đâu nãy giờ cũng ra đến, nhưng mà khi nhìn thấy Phạm Thanh Khê, ông ấy lập tức ngây ra: "Đây..."
Lộ Dĩ Hiên nắm lấy tay ông: "Lam Lam, chị Thanh Khê, vị này là Lạc Diêu, thầy của mình. Là một họa sĩ theo trường phái hiện đại."
Phạm Thanh Khê đáp lời: "Lạc lão sư, ngưỡng mộ đại danh đã lâu."
Lam Thư Dung cũng theo tới: "Thầy Lạc, em nghe nói thầy và cô Tống là đồng môn đúng không?"
Lạc Diêu thu lại biểu tình, nở một nụ cười trìu mến: "Đúng vậy, Tống Thanh Đài là học muội của ta, ngày xưa chúng ta cùng học vẽ với Tản Thần."
Lại nhìn Phạm Thanh Khê một cái, ông nói: "Thứ lỗi ta mạo muội, cô gái này... ta nhìn rất quen mắt. Có phải..."
Lộ Dĩ Hiên có hơi tò mò, Lam Thư Dung cũng nhìn sang Phạm Thanh Khê. Ngày trước nàng đã mơ hồ biết mặt Tống Thanh Đài, cũng biết Phạm Thanh Khê rất giống với người mẹ quá cố. Lạc Diêu lại là sư huynh của Tống Thanh Đài, nếu nói như vậy biểu cảm bây giờ của Lạc Diêu cũng rất dễ hiểu.
Phạm Thanh Khê cũng không giấu giếm: "Tống Thanh Đài là mẹ tôi."
"À."
Lạc Diêu phát ra một âm thanh trầm thấp, cũng không rõ vui buồn. Qua một hồi ông mới lại nói: "Thanh Đài em ấy là một cô gái rất tài năng, lại thiện lương, chỉ tiếc..."
Phạm Thanh Khê cười cười: "Đều là chuyện đã qua."
"Phải phải."
"Mấy năm qua con sống thế nào?"
Mặc dù biết không phải lúc nhưng Lạc Diêu vẫn là không nhịn được hỏi thêm mấy câu. Phạm Thanh Khê cũng không tỏ ra có vấn đề gì, đem mấy vấn đề của Lạc Diêu trả lời một lượt.
"Rất tốt."
"Chuyện năm đó..."
Lạc Diêu còn chưa nói hết câu thì Lam Thư Dung đã giành trước: "Thầy Lạc, em cũng rất thích vẽ tranh, hiện tại có thể nhờ thầy chỉ giáo đôi chút không?"
Lực chú ý của Lạc Diêu bị dời đi, ông gật đầu: "Đương nhiên là được, sang đây, chúng ta bắt đầu từ bức tranh chủ đề lần này."
Chủ đề mà Lộ Dĩ Hiên chọn là "Giới", với mong muốn xóa tan khoảng cách về giới tính, địa vị và tuổi tác.
Phạm Thanh Khê đối với chủ đề này cũng có chút hứng thú, nói đúng hơn là từ khi cô sinh ra sự hứng thú về nghệ thuật đã chảy trong người, chỉ là nó đã bị thời gian và cố sự vùi lấp.
Lam Thư Dung đi theo Lạc Diêu, Phạm Thanh Khê lại đi theo Lộ Dĩ Hiên. Nói đúng hơn là Lộ Dĩ Hiên muốn như vậy.
Thân là bạn tốt của Lam Thư Dung, cô cũng thường xuyên nghe nàng nhắc đến Phạm Thanh Khê nhưng mà mãi đến bây giờ mới có cơ hội gặp mặt, đương nhiên là phải đánh giá kỹ càng một chút. Như vậy mới có thể yên tâm giao phó.
"Chị Thanh Khê là người ở đây sao?"
Phạm Thanh Khê gật đầu.
"Trong nhà chị có mấy người?"
"Có bà ngoại và một người giúp việc."
"Em nghe nói chị học Tài chính, bây giờ lại làm Tổng giám đốc công ty giải trí. Vậy thu nhập chắc vẫn ổn ạ?"
Phạm Thanh Khê hơi nhíu mày, nhưng mà rốt cuộc vẫn gật đầu: "Vẫn ổn."
Lộ Dĩ Hiên ah một tiếng: "Em đoán lương Tổng giám đốc mỗi tháng chắc vào khoảng gần 30 ngàn đô. Trừ chi tiêu các thứ mỗi tháng ít nhất cũng còn 20 ngàn, gửi ngân hàng qua vài năm sẽ tiết kiệm được một mớ. Như vậy về sau cũng không phải lo lắng."
Lộ Dĩ Hiên nghĩ trong đầu, ngoại hình ổn, thu nhập ổn, tính cách thì hơi ít nói một chút nhưng cũng được đi. Vậy về phần gia đình?
Cô hỏi: "Bà ngoại chị có thích Thư Dung không? Có làm khó hai người không?"
"Sao?"
Phạm Thanh Khê không khỏi tỏ ra khó hiểu, mấy câu hỏi này sao cứ quái quái ở chỗ nào.
"Ý em là bà ngoại chị có chấp nhận cho hai người bên nhau không?"
Chấp nhận không?
Phạm Thanh Khê vô thức ngẫm trong đầu, cũng quên mất trình tự của việc này hình như có chỗ không đúng.
Bà ngoại lần nào thấy Lam Thư Dung đến cũng vui vẻ ra mặt, có mấy lần còn nói bóng nói gió với cô. Nếu như, nếu như cô thực sự dẫn nàng về nhà giới thiệu là bạn gái, bà chắc chắn cũng không có ý kiến.
"Chuyện này..."
"Phạm Thanh Khê, đến đây."
Cả hai người đều bị âm thanh của Lam Thư Dung kéo đi, câu chuyện vừa nãy cũng vì thế mà bỏ ngỏ.
Nàng nắm tay Phạm Thanh Khê đến trước một bức tranh rồi chỉ vào: "Người trong đó là tôi, có đẹp không?"
Cô nhìn một lát rồi mới gật đầu: "Đẹp."
Nàng mỉm cười: "Đó là do tôi vốn đã xinh đẹp nha."
Lộ Dĩ Hiên bĩu môi: "Cậu có thôi đi không, là do mình vẽ đẹp thì có."
"Lộ Dĩ Hiên, cậu dám nói như vậy, xem mình có tiêu diệt cậu không."
Hai người ầm ĩ một hồi, Phạm Thanh Khê và Lạc Diêu đứng bên cạnh chứng kiến hết thảy, mỗi người đều mang theo một suy nghĩ.
/63
|