Giường của Phạm Thanh Khê không nhỏ nhưng hiện tại xem ra có chút dư thừa. Bởi vì hai người nằm trên đó đang dính sát vào nhau, không nhìn ra được khe hở.
Đêm qua sau một màn diễn xuất đầy nước mắt, Lam Thư Dung thành công dụ Phạm Thanh Khê rơi vào bẫy. Hai người vì thế mà lại có thêm một đêm đáng nhớ.
Chỉ là nàng vẫn có chút rầu rĩ, Phạm Thanh Khê từ đầu đến cuối vẫn chưa lần nào đụng đến nàng. Rõ ràng nàng cũng có nhu cầu cơ mà. Nhưng mà chuyện này cũng không thể nói thẳng. Hay là...
Hay là cơ thể nàng đối với cô hoàn toàn không có sức hấp dẫn?
Sau khi tỉnh dậy, Lam Thư Dung đem gương mặt mình ở lồng ngực Phạm Thanh Khê mà cọ cọ. Trên người cô hiện tại không có lấy một mảnh vải che thân, vì vậy càng thêm đặc biệt mẫn cảm.
Da thịt tiếp xúc, luồng khí nóng tỏa ra, chẳng mấy chốc mà chuyển thành một màu hồng nhuận.
Phạm Thanh Khê mở mắt, nhìn xuống cái người đang làm loạn, những ký ức đêm qua lập tức kéo về như vũ bão, không sót một chút nào.
Chỉ là hình như nàng vẫn chưa thực sự tỉnh dậy, làm loạn như vậy chắc có lẽ là do bản năng. Cô lại nhắm mắt, bắt đầu suy nghĩ về thời điểm hai người gặp nhau.
Cô tự hỏi, nếu như đêm đó không nghe theo Mộc Hi Vi thì liệu có đi tới bước này không?
Cô cũng không rõ. Nhưng mà cô biết, bản thân thực sự đã thích Lam Thư Dung. Bằng không cũng sẽ không tình nguyện để nàng trêu chọc như vậy.
...
Đến gần trưa, Lam Thư Dung rốt cuộc cũng chịu tỉnh dậy. Nàng sờ sờ chỗ bên cạnh, nhưng Phạm Thanh Khê đã đi mất.
Đầu tiên là bất mãn bĩu môi, sau đó mới nhảy xuống giường, mở tủ quần áo của cô chọn một cái áo sơ mi trắng mặc vào.
Lam Thư Dung đảo một vòng, vẫn không thấy cô đâu, cho đến khi lướt ngang phòng sách.
Người kia tư thế đoan chính ngồi trước bàn, trên tay đang cầm một quyển sách, hình như là liên quan đến lĩnh vực Kinh tế.
Lam Thư Dung nhìn đến say mê, cho đến khi Phạm Thanh Khê ngẩng đầu, ánh mắt hai người vừa lúc chạm vào nhau.
Nàng mỉm cười: "Tôi vào được không?"
Phạm Thanh Khê gật đầu.
Trên người nàng là áo sơ mi của cô, cúc áo lỏng lẻo, đôi chân thon dài phơi bày ra trước mắt. Nàng đảo một vòng, đưa mắt nhìn những bức tranh đủ kích thước được treo ngay ngắn ở đó, trong lòng không khỏi dấy lên hứng thú.
"Đều là tranh của Tống Thanh Đài, chẳng trách lần trước đến nhà tôi cô dừng lại rất lâu."
"Nhưng mà..."
Nàng vòng đến trước mặt cô: "Tôi khó khăn lắm mới có được một bức, cô ở đâu tìm ra nhiều như vậy?"
Vả lại hình như những bức tranh này còn chưa được công bố ra bên ngoài.
Phạm Thanh Khê đem quyển sách trên tay đặt xuống, ánh mắt thoáng qua một tia không rõ.
Cô nói: "Bà ấy là mẹ tôi."
"Ah?"
Lam Thư Dung cứ tưởng mình nghe nhầm. Từ trước đến nay nàng vẫn luôn ngưỡng mộ Tống Thanh Đài, bởi vì trong giới họa sĩ bà là một nhân vật tên tuổi, còn được phong thần từ rất trẻ.
Thế nhưng nàng cũng không biết quá nhiều về đời tư của bà, chỉ biết bà ra đi khi mới ba mươi mấy tuổi, hình như còn mắc bệnh trầm cảm.
Khi biết mấy thông tin này, Lam Thư Dung đã từng rất tiếc nuối. Nàng không thể hình dung được, một người họa sĩ ngày ngày biến thế giới trở nên màu sắc vậy mà lại ra đi theo cách như vậy.
Bây giờ Phạm Thanh Khê lại nói Tống Thanh Đài là mẹ mình, nàng như thế nào cũng khó mà tin được. Nhưng mà ngẫm lại hình như không phải không có khả năng.
Phạm Thanh Khê biết nàng tạm thời chưa thể tiêu hóa thông tin này, vì thế lại bắt đầu hồi tưởng: "Ông ngoại tôi họ Tống, tên là Tống Đông Phong, là một người vừa có tiền vừa có thế. Nhưng cũng vì quá chán ghét cảnh tranh giành quyền lực mà bỏ nhà ra đi. Trong thời gian đó thì gặp được bà ngoại."
"Hai người nhanh chóng yêu nhau, không bao lâu thì sinh ra cậu. Năm cậu được 2 tuổi thì bà ngoại lại mang thai mẹ, cũng ngay thời điểm đó ông ngoại bị ép buộc dẫn theo cậu trở về Tống gia, kể từ đó họ không còn liên hệ."
"Mẹ tôi được bà ngoại một tay nuôi lớn. Từ nhỏ bà đã có năng khiếu vẽ tranh, gặp được thầy giỏi rồi nhanh chóng thành danh trong giới."
"Cho đến khi bà gặp được ông ta, lại một lòng muốn lui về vun vén cho gia đình nhỏ."
"Mãi đến năm tôi 10 tuổi thì bà cũng qua đời."
...
Cô nói đến rất nhẹ nhàng, nhưng nàng vẫn nhận ra trong giọng nói của cô ẩn chứa đau lòng cùng tiếc nuối.
Có lẽ mọi chuyện cũng không đơn giản như vậy, nếu không cũng không đến mức mọi thông tin về Tống Thanh Đài gần như biến mất.
Nàng nghĩ nghĩ, cũng không biết bản thân nên có thái độ gì. Nhưng mà Phạm Thanh Khê nguyện ý kể cho nàng nghe chuyện này, chứng tỏ trong lòng cô đã dần dẹp đi sự phòng bị. Lam Thư Dung vẫn có chút vui vẻ.
"Bóng đêm không đáng sợ, điều đáng sợ là để lại bóng đêm trong mình."
"Tôi tin mẹ cô trên trời vẫn hy vọng cô sống thật tốt. Vì vậy Phạm Thanh Khê, cô phải cười nhiều lên."
Nàng vừa nói vừa nghiêng người tới, đem hai tay áp vào má cô, kéo ra cái biểu cảm: "Giống như vầy, trông thật đáng yêu."
Phạm Thanh Khê bị nàng chọc cười, cô đưa tay nắm lấy tay nàng: "Đói bụng chưa, tôi đi nấu chút đồ ăn."
Lam Thư Dung đáp: "Được ah, tôi muốn ăn sủi cảo, có được không?"
"Được."
...
Ở trong quán bar, dù là ngày hay đêm thì cũng giống nhau. Hôm nay là chủ nhật, nơi này càng trở nên đông đúc.
Dưới ánh đèn không ngừng chớp tắt, phục vụ thay nhau qua lại, đến cả thời gian thở còn không có.
Lúc này Mộc Hi Vi đang lười biếng ngồi ở phòng riêng, trên bàn là mấy chai rượu nằm lăn lóc. Nhưng mà dù cho có như vậy tinh thần cô vẫn rất tỉnh táo, xem chừng còn có thể uống nhiều hơn nữa.
Sau lần tan rã không vui lần trước, cô cũng không có gặp mặt Phạm Thanh Khê, chuyện công ty thỉnh thoảng chỉ hỏi qua đôi chút rồi không nói nữa. Sống ba mươi mấy năm trên đời, cô tự nhận mình là người cầm lên được bỏ xuống được, không có chuyện gì trên đời này đối với cô là trọng yếu ngoài bản thân mình.
Đó là lý do dù cho lúc trước có yêu thích Phạm Thanh Khê như thế nào thì mỗi đêm cô vẫn có thể lên giường với người khác. Tần suất còn nhiều hơn thay áo.
Nhưng mà khoảng hai tháng nay, hình như niềm vui của cô lại đặt ở chỗ khác. Cô không còn nhớ rõ lần cuối cùng mà bản thân ở trên giường lăn lộn là khi nào, ngược lại lại thường xuyên xuất hiện ở trường học, đưa đón một bạn nhỏ vừa mới 16 tuổi.
Mộc Hi Vi nhớ rõ đêm nọ ở Sơn Thành, cô đã bắt gặp một ánh mặt vừa đơn thuần lại vừa kiên định. Ánh mắt ấy không biết bằng cách nào lại biến thành một thứ ánh sáng sắc bén đâm thẳng vào tim cô.
"Cho hỏi, chỗ này là chỗ nào?"
Mộc Hi Vi nhướng mày, dấu vết mệt mỏi thoáng chốc tan biến hết, thay vào đó là hứng thú: "Đi lạc sao?"
Cô gái nhỏ lắc đầu, nhưng không có đáp lời.
Mộc Hi Vi lại hỏi: "Không lẽ là bỏ nhà đi?"
Cô gái liền cúi đầu, im lặng không nói gì.
Cô nàng không muốn lấy Trần Túc, cũng không muốn trói chặt bản thân bằng gông xiềng. Có lẽ Đỗ Nhược Hà cô vẫn còn một lối thoát.
Buổi chiều khi đoàn xe của tổ sản xuất rời đi, cô nàng đã lẻn chui vào. Trên người cô không có gì ngoài bộ quần áo và tờ giấy Phạm Thanh Khê để lại. Về phần số tiền kia đã bị Đỗ Phú Quý phát hiện rồi lấy mất.
Có thể nói chuyến đi này đối với Đỗ Nhược Hà chính là một sự đánh đổi rất lớn. Cũng không biết ngoài kia điều gì sẽ đón đợi cô.
Cho đến khi chiếc xe tải dừng lại, Đỗ Nhược Hà mới tìm tờ giấy ghi số điện thoại, muốn nhờ Phạm Thanh Khê giúp đỡ. Nhưng mà không biết tờ giấy kia từ khi nào đã biến mất, cô nàng có chút xúc động muốn khóc.
Nhưng mà cũng may, khi rơi vào bế tắc lại đụng trúng Mộc Hi Vi. Đỗ Nhược Hà liền yếu ớt mà nhờ vả.
...
"Nhà em ở đâu? Vì sao lại bỏ nhà đi? Có biết như vậy rất nguy hiểm không?"
Mộc Hi Vi không biết bản thân lại còn có thể nhiều chuyện như vậy, nhưng mà cô chính là muốn hỏi.
Đỗ Nhược Hà giọng nói yểu xìu: "Nhà em cách nơi này rất xa, bà nội bắt em lấy chồng, vì vậy, vì vậy..."
"Ah? Em bao nhiêu tuổi?"
"Mười sáu."
"Mười sáu?"
Mộc Hi Vi thiếu chút nữa là chửi thề. Mới mười sáu tuổi đã bị ép lấy chồng, chả trách cô nhóc này lại bỏ nhà đi.
Im lặng một lúc, Mộc Hi Vi lại nói: "Có dự định gì chưa?"
Đỗ Nhược Hà lắc đầu.
Mộc Hi Vi thở ra một hơi: "Nếu đã như vậy, chị đây làm phước một lần. Thế nào, có hứng thú theo chị kiếm tiền không?"
Trong mắt Đỗ Nhược Hà lóe lên một tia sáng, dù là phúc hay họa, cô nàng cũng muốn thử một lần.
...
Tiếng gõ cửa vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của Mộc Hi Vi, cô lên tiếng: "Vào đi."
Đỗ Nhược Hà mang theo một chai rượu đến đặt trước bàn của cô.
Mộc Hi Vi hơi ngẩng đầu: "Đã quen việc chưa?"
"Dạ, đã quen rồi."
Thời gian trước sau khi mang Đỗ Nhược Hà trở về, Mộc Hi Vi đã dành ra một chút thời gian để tìm hiểu căn cơ. Đỗ Nhược Hà mười sáu tuổi nhưng vẫn chưa được học hành tử tế, còn ở chỗ kia chịu cực chịu khổ. Vì vậy cô đề nghị để cô nàng đi học lại, dựa theo trình độ hiện tại mà xếp lớp. Về việc chi phí học tập và ăn uống sẽ do cô phụ trách, Đỗ Nhược Hà chỉ việc mỗi đêm đến Tinh Lạc làm để bù lại là được.
So với ở tại Làng Thất Tú chịu áp bức thì chuyện này đối với Đỗ Nhược Hà mà nói đã là quá may mắn. Cô nàng nhanh chóng đồng ý, cứ như vậy mà đã ở chỗ này được hai tháng.
Bây giờ đang là thời gian nghỉ hè, Mộc Hi Vi tranh thủ để cô nàng đi học các lớp bổ túc, chờ đến khi nhập học sẽ làm một bài kiểm tra rồi bắt đầu đi học chính thức.
Mộc Hi Vi còn nói Đỗ Nhược Hà lạ nước lạ cái nên mỗi ngày đều tự mình đưa đón, còn bỏ ra rất nhiều tâm tư giúp Đỗ Nhược Hà làm quen với cuộc sống mới. Cứ như vậy mà không còn tinh lực đi quan tâm mấy chuyện giường chiếu.
"Đến đây, ngồi xuống."
Đỗ Nhược Hà ngoan ngoãn đi đến, ngồi xuống bên cạnh Mộc Hi Vi.
So với lần đầu tiên gặp gỡ, trạng thái của Đỗ Nhược Hà đã tốt hơn rất nhiều. Làn da rám nắng bây giờ đã trở nên hồng hào, mái tóc dài qua khỏi vai, nhìn thế nào cũng ngập tràn sức sống.
"Tuần sau sẽ có một bài kiểm tra, hết hôm nay em tạm nghỉ một thời gian, tập trung ôn tập, chờ thi xong mới đến làm nữa. Có được không?"
Đỗ Nhược Hà gật đầu: "Dạ."
Mộc Hi Vi cong môi, giơ tay xoa đầu Đỗ Nhược Hà: "Ngoan."
Cô nàng đối với cô nếu không phải nghe lời thì chính là ỷ lại. Chỉ hy vọng Mộc Hi Vi lần này thực sự làm đến nơi đến chốn, nếu không sẽ thật khó nói.
Đêm qua sau một màn diễn xuất đầy nước mắt, Lam Thư Dung thành công dụ Phạm Thanh Khê rơi vào bẫy. Hai người vì thế mà lại có thêm một đêm đáng nhớ.
Chỉ là nàng vẫn có chút rầu rĩ, Phạm Thanh Khê từ đầu đến cuối vẫn chưa lần nào đụng đến nàng. Rõ ràng nàng cũng có nhu cầu cơ mà. Nhưng mà chuyện này cũng không thể nói thẳng. Hay là...
Hay là cơ thể nàng đối với cô hoàn toàn không có sức hấp dẫn?
Sau khi tỉnh dậy, Lam Thư Dung đem gương mặt mình ở lồng ngực Phạm Thanh Khê mà cọ cọ. Trên người cô hiện tại không có lấy một mảnh vải che thân, vì vậy càng thêm đặc biệt mẫn cảm.
Da thịt tiếp xúc, luồng khí nóng tỏa ra, chẳng mấy chốc mà chuyển thành một màu hồng nhuận.
Phạm Thanh Khê mở mắt, nhìn xuống cái người đang làm loạn, những ký ức đêm qua lập tức kéo về như vũ bão, không sót một chút nào.
Chỉ là hình như nàng vẫn chưa thực sự tỉnh dậy, làm loạn như vậy chắc có lẽ là do bản năng. Cô lại nhắm mắt, bắt đầu suy nghĩ về thời điểm hai người gặp nhau.
Cô tự hỏi, nếu như đêm đó không nghe theo Mộc Hi Vi thì liệu có đi tới bước này không?
Cô cũng không rõ. Nhưng mà cô biết, bản thân thực sự đã thích Lam Thư Dung. Bằng không cũng sẽ không tình nguyện để nàng trêu chọc như vậy.
...
Đến gần trưa, Lam Thư Dung rốt cuộc cũng chịu tỉnh dậy. Nàng sờ sờ chỗ bên cạnh, nhưng Phạm Thanh Khê đã đi mất.
Đầu tiên là bất mãn bĩu môi, sau đó mới nhảy xuống giường, mở tủ quần áo của cô chọn một cái áo sơ mi trắng mặc vào.
Lam Thư Dung đảo một vòng, vẫn không thấy cô đâu, cho đến khi lướt ngang phòng sách.
Người kia tư thế đoan chính ngồi trước bàn, trên tay đang cầm một quyển sách, hình như là liên quan đến lĩnh vực Kinh tế.
Lam Thư Dung nhìn đến say mê, cho đến khi Phạm Thanh Khê ngẩng đầu, ánh mắt hai người vừa lúc chạm vào nhau.
Nàng mỉm cười: "Tôi vào được không?"
Phạm Thanh Khê gật đầu.
Trên người nàng là áo sơ mi của cô, cúc áo lỏng lẻo, đôi chân thon dài phơi bày ra trước mắt. Nàng đảo một vòng, đưa mắt nhìn những bức tranh đủ kích thước được treo ngay ngắn ở đó, trong lòng không khỏi dấy lên hứng thú.
"Đều là tranh của Tống Thanh Đài, chẳng trách lần trước đến nhà tôi cô dừng lại rất lâu."
"Nhưng mà..."
Nàng vòng đến trước mặt cô: "Tôi khó khăn lắm mới có được một bức, cô ở đâu tìm ra nhiều như vậy?"
Vả lại hình như những bức tranh này còn chưa được công bố ra bên ngoài.
Phạm Thanh Khê đem quyển sách trên tay đặt xuống, ánh mắt thoáng qua một tia không rõ.
Cô nói: "Bà ấy là mẹ tôi."
"Ah?"
Lam Thư Dung cứ tưởng mình nghe nhầm. Từ trước đến nay nàng vẫn luôn ngưỡng mộ Tống Thanh Đài, bởi vì trong giới họa sĩ bà là một nhân vật tên tuổi, còn được phong thần từ rất trẻ.
Thế nhưng nàng cũng không biết quá nhiều về đời tư của bà, chỉ biết bà ra đi khi mới ba mươi mấy tuổi, hình như còn mắc bệnh trầm cảm.
Khi biết mấy thông tin này, Lam Thư Dung đã từng rất tiếc nuối. Nàng không thể hình dung được, một người họa sĩ ngày ngày biến thế giới trở nên màu sắc vậy mà lại ra đi theo cách như vậy.
Bây giờ Phạm Thanh Khê lại nói Tống Thanh Đài là mẹ mình, nàng như thế nào cũng khó mà tin được. Nhưng mà ngẫm lại hình như không phải không có khả năng.
Phạm Thanh Khê biết nàng tạm thời chưa thể tiêu hóa thông tin này, vì thế lại bắt đầu hồi tưởng: "Ông ngoại tôi họ Tống, tên là Tống Đông Phong, là một người vừa có tiền vừa có thế. Nhưng cũng vì quá chán ghét cảnh tranh giành quyền lực mà bỏ nhà ra đi. Trong thời gian đó thì gặp được bà ngoại."
"Hai người nhanh chóng yêu nhau, không bao lâu thì sinh ra cậu. Năm cậu được 2 tuổi thì bà ngoại lại mang thai mẹ, cũng ngay thời điểm đó ông ngoại bị ép buộc dẫn theo cậu trở về Tống gia, kể từ đó họ không còn liên hệ."
"Mẹ tôi được bà ngoại một tay nuôi lớn. Từ nhỏ bà đã có năng khiếu vẽ tranh, gặp được thầy giỏi rồi nhanh chóng thành danh trong giới."
"Cho đến khi bà gặp được ông ta, lại một lòng muốn lui về vun vén cho gia đình nhỏ."
"Mãi đến năm tôi 10 tuổi thì bà cũng qua đời."
...
Cô nói đến rất nhẹ nhàng, nhưng nàng vẫn nhận ra trong giọng nói của cô ẩn chứa đau lòng cùng tiếc nuối.
Có lẽ mọi chuyện cũng không đơn giản như vậy, nếu không cũng không đến mức mọi thông tin về Tống Thanh Đài gần như biến mất.
Nàng nghĩ nghĩ, cũng không biết bản thân nên có thái độ gì. Nhưng mà Phạm Thanh Khê nguyện ý kể cho nàng nghe chuyện này, chứng tỏ trong lòng cô đã dần dẹp đi sự phòng bị. Lam Thư Dung vẫn có chút vui vẻ.
"Bóng đêm không đáng sợ, điều đáng sợ là để lại bóng đêm trong mình."
"Tôi tin mẹ cô trên trời vẫn hy vọng cô sống thật tốt. Vì vậy Phạm Thanh Khê, cô phải cười nhiều lên."
Nàng vừa nói vừa nghiêng người tới, đem hai tay áp vào má cô, kéo ra cái biểu cảm: "Giống như vầy, trông thật đáng yêu."
Phạm Thanh Khê bị nàng chọc cười, cô đưa tay nắm lấy tay nàng: "Đói bụng chưa, tôi đi nấu chút đồ ăn."
Lam Thư Dung đáp: "Được ah, tôi muốn ăn sủi cảo, có được không?"
"Được."
...
Ở trong quán bar, dù là ngày hay đêm thì cũng giống nhau. Hôm nay là chủ nhật, nơi này càng trở nên đông đúc.
Dưới ánh đèn không ngừng chớp tắt, phục vụ thay nhau qua lại, đến cả thời gian thở còn không có.
Lúc này Mộc Hi Vi đang lười biếng ngồi ở phòng riêng, trên bàn là mấy chai rượu nằm lăn lóc. Nhưng mà dù cho có như vậy tinh thần cô vẫn rất tỉnh táo, xem chừng còn có thể uống nhiều hơn nữa.
Sau lần tan rã không vui lần trước, cô cũng không có gặp mặt Phạm Thanh Khê, chuyện công ty thỉnh thoảng chỉ hỏi qua đôi chút rồi không nói nữa. Sống ba mươi mấy năm trên đời, cô tự nhận mình là người cầm lên được bỏ xuống được, không có chuyện gì trên đời này đối với cô là trọng yếu ngoài bản thân mình.
Đó là lý do dù cho lúc trước có yêu thích Phạm Thanh Khê như thế nào thì mỗi đêm cô vẫn có thể lên giường với người khác. Tần suất còn nhiều hơn thay áo.
Nhưng mà khoảng hai tháng nay, hình như niềm vui của cô lại đặt ở chỗ khác. Cô không còn nhớ rõ lần cuối cùng mà bản thân ở trên giường lăn lộn là khi nào, ngược lại lại thường xuyên xuất hiện ở trường học, đưa đón một bạn nhỏ vừa mới 16 tuổi.
Mộc Hi Vi nhớ rõ đêm nọ ở Sơn Thành, cô đã bắt gặp một ánh mặt vừa đơn thuần lại vừa kiên định. Ánh mắt ấy không biết bằng cách nào lại biến thành một thứ ánh sáng sắc bén đâm thẳng vào tim cô.
"Cho hỏi, chỗ này là chỗ nào?"
Mộc Hi Vi nhướng mày, dấu vết mệt mỏi thoáng chốc tan biến hết, thay vào đó là hứng thú: "Đi lạc sao?"
Cô gái nhỏ lắc đầu, nhưng không có đáp lời.
Mộc Hi Vi lại hỏi: "Không lẽ là bỏ nhà đi?"
Cô gái liền cúi đầu, im lặng không nói gì.
Cô nàng không muốn lấy Trần Túc, cũng không muốn trói chặt bản thân bằng gông xiềng. Có lẽ Đỗ Nhược Hà cô vẫn còn một lối thoát.
Buổi chiều khi đoàn xe của tổ sản xuất rời đi, cô nàng đã lẻn chui vào. Trên người cô không có gì ngoài bộ quần áo và tờ giấy Phạm Thanh Khê để lại. Về phần số tiền kia đã bị Đỗ Phú Quý phát hiện rồi lấy mất.
Có thể nói chuyến đi này đối với Đỗ Nhược Hà chính là một sự đánh đổi rất lớn. Cũng không biết ngoài kia điều gì sẽ đón đợi cô.
Cho đến khi chiếc xe tải dừng lại, Đỗ Nhược Hà mới tìm tờ giấy ghi số điện thoại, muốn nhờ Phạm Thanh Khê giúp đỡ. Nhưng mà không biết tờ giấy kia từ khi nào đã biến mất, cô nàng có chút xúc động muốn khóc.
Nhưng mà cũng may, khi rơi vào bế tắc lại đụng trúng Mộc Hi Vi. Đỗ Nhược Hà liền yếu ớt mà nhờ vả.
...
"Nhà em ở đâu? Vì sao lại bỏ nhà đi? Có biết như vậy rất nguy hiểm không?"
Mộc Hi Vi không biết bản thân lại còn có thể nhiều chuyện như vậy, nhưng mà cô chính là muốn hỏi.
Đỗ Nhược Hà giọng nói yểu xìu: "Nhà em cách nơi này rất xa, bà nội bắt em lấy chồng, vì vậy, vì vậy..."
"Ah? Em bao nhiêu tuổi?"
"Mười sáu."
"Mười sáu?"
Mộc Hi Vi thiếu chút nữa là chửi thề. Mới mười sáu tuổi đã bị ép lấy chồng, chả trách cô nhóc này lại bỏ nhà đi.
Im lặng một lúc, Mộc Hi Vi lại nói: "Có dự định gì chưa?"
Đỗ Nhược Hà lắc đầu.
Mộc Hi Vi thở ra một hơi: "Nếu đã như vậy, chị đây làm phước một lần. Thế nào, có hứng thú theo chị kiếm tiền không?"
Trong mắt Đỗ Nhược Hà lóe lên một tia sáng, dù là phúc hay họa, cô nàng cũng muốn thử một lần.
...
Tiếng gõ cửa vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của Mộc Hi Vi, cô lên tiếng: "Vào đi."
Đỗ Nhược Hà mang theo một chai rượu đến đặt trước bàn của cô.
Mộc Hi Vi hơi ngẩng đầu: "Đã quen việc chưa?"
"Dạ, đã quen rồi."
Thời gian trước sau khi mang Đỗ Nhược Hà trở về, Mộc Hi Vi đã dành ra một chút thời gian để tìm hiểu căn cơ. Đỗ Nhược Hà mười sáu tuổi nhưng vẫn chưa được học hành tử tế, còn ở chỗ kia chịu cực chịu khổ. Vì vậy cô đề nghị để cô nàng đi học lại, dựa theo trình độ hiện tại mà xếp lớp. Về việc chi phí học tập và ăn uống sẽ do cô phụ trách, Đỗ Nhược Hà chỉ việc mỗi đêm đến Tinh Lạc làm để bù lại là được.
So với ở tại Làng Thất Tú chịu áp bức thì chuyện này đối với Đỗ Nhược Hà mà nói đã là quá may mắn. Cô nàng nhanh chóng đồng ý, cứ như vậy mà đã ở chỗ này được hai tháng.
Bây giờ đang là thời gian nghỉ hè, Mộc Hi Vi tranh thủ để cô nàng đi học các lớp bổ túc, chờ đến khi nhập học sẽ làm một bài kiểm tra rồi bắt đầu đi học chính thức.
Mộc Hi Vi còn nói Đỗ Nhược Hà lạ nước lạ cái nên mỗi ngày đều tự mình đưa đón, còn bỏ ra rất nhiều tâm tư giúp Đỗ Nhược Hà làm quen với cuộc sống mới. Cứ như vậy mà không còn tinh lực đi quan tâm mấy chuyện giường chiếu.
"Đến đây, ngồi xuống."
Đỗ Nhược Hà ngoan ngoãn đi đến, ngồi xuống bên cạnh Mộc Hi Vi.
So với lần đầu tiên gặp gỡ, trạng thái của Đỗ Nhược Hà đã tốt hơn rất nhiều. Làn da rám nắng bây giờ đã trở nên hồng hào, mái tóc dài qua khỏi vai, nhìn thế nào cũng ngập tràn sức sống.
"Tuần sau sẽ có một bài kiểm tra, hết hôm nay em tạm nghỉ một thời gian, tập trung ôn tập, chờ thi xong mới đến làm nữa. Có được không?"
Đỗ Nhược Hà gật đầu: "Dạ."
Mộc Hi Vi cong môi, giơ tay xoa đầu Đỗ Nhược Hà: "Ngoan."
Cô nàng đối với cô nếu không phải nghe lời thì chính là ỷ lại. Chỉ hy vọng Mộc Hi Vi lần này thực sự làm đến nơi đến chốn, nếu không sẽ thật khó nói.
/63
|