Cảnh quay ở Miến Điện không nhiều nhưng toàn là cảnh hành động nguy hiểm. Lam Thư Dung biết võ, nhưng mà đã lâu chưa dùng tới nên một khi hoạt động thì người có hơi đau nhức.
Tính tình của Ninh Mạn vừa ngạo mạn lại thâm sâu, vì thế kẻ thù cũng không ít. Lần này đến Miện Điện là để giải quyết một chuyện rất quan trọng, độ nguy hiểm cao, vì thế cô đã để Dạ Hàn ở nhà, không muốn Dạ Hàn gặp nguy hiểm.
Ninh Mạn đến điểm hẹn, đó là một căn phòng kín, bao phủ bởi thứ ánh sáng mờ nhạt. Ở giữa đặt một cái bàn màu đen, ngoài ra không có thêm vật phẩm dư thừa nào.
Cô ngồi xuống, lưng tựa vào ghế, mái tóc dài xõa xuống một bên vai, miệng hơi nhếch lên: "Số hàng đó là anh lấy?"
Không có chào hỏi, giọng điệu cũng không hề khách khí.
Người đàn ông phía đối diện gõ gõ ngón tay xuống bàn, môi cũng nhếch lên: "Phải thì sao?"
Ninh Mạn hình như cũng không tỏ ra tức giận, giống như đã lường trước được câu trả lời của hắn, cô nói: "Câu Bằng, anh nên biết những thứ của Ninh gia tốt nhất không nên đụng vào."
Lời lẽ sắc bén, phần lớn là xem thường.
"Vậy sao?"
Câu Bằng hỏi một câu, những tên thuộc hạ không biết từ đâu liền xuất hiện, bọn chúng người thì cầm súng, người thì cầm dao, thái độ chính là không muốn để Ninh Mạn dễ dàng rời khỏi đây.
"Ninh Mạn, nhược điểm của cô chính là quá xem thường người khác. Cô còn dám đơn thương độc mã đi đến đây, vậy thì hôm nay tôi sẽ biến nơi này thành mồ chôn của cô."
Lời vừa dứt, một đám người liền nhào tới nhắm thẳng vào Ninh Mạn. Cô rút ra cây súng lục vắt ở phía sau, bắt đầu cùng họ giao chiến.
Cuộc chiến nhìn bề ngoài thì không hề cân sức, một người đấu với mấy chục người, nhưng qua một hồi lâu Ninh Mạn vẫn đứng vững. Cô hết lần này đến lần khác né được làn đạn của bọn chúng, vả lại còn khiến đám người đó bị thương nằm la liệt.
"Câu Bằng, anh có giỏi thì đến đánh tay đôi với tôi. Núp phía sau lưng thuộc hạ làm gì?"
Cô vừa đánh vừa nói ra mấy lời trêu chọc.
Câu Bằng cười lớn: "Hahaha, Ninh Mạn, tôi sẽ không trúng kế của cô đâu. Mạng của cô mới quan trọng, sĩ diện có tính là gì."
"Giết chết cô ta."
Đám thuộc hạ lại xông lên, Ninh Mạn một đường bắn gục tất cả, chỉ là ngay lúc cô không chú ý, một lưỡi dao sắc bén đâm tới, cắt trúng tay cô.
Ninh Mạn nhíu mày một cái, ánh mắt càng trở nên châm chọc. Cô dùng chân đá cánh cửa, cánh cửa lập tức văng ra, thuộc hạ của cô cũng không biết từ đâu kéo đến như vũ bão.
"Câu Bằng, nếu muốn chơi chó, tôi chơi cùng anh."
Cô nói xong thì xoay lưng, giao mọi thứ lại cho thuộc hạ xử lý.
"Tiểu thư, cô không sao chứ?"
Ninh Mạn đưa tay che lấy miệng vết thương rồi lắc đầu: "Chỉ là vết thương nhỏ, sắp xếp đi, tôi muốn về nước sớm."
...
"Chị Dung, uống nước đi."
Lam Thư Dung nhận lấy chai nước từ tay Tiểu Linh uống một ngụm. Cảnh quay này phải quay đến lần thứ ba mới có thể qua, bởi vậy nàng có chút mệt mỏi.
"Ngày mai mấy giờ chúng ta bay về Lạc Dương?"
"Là 5 giờ chiều ah, đi cùng với đoàn làm phim."
Lam Thư Dung bĩu môi: "Dời lên sớm một chút, chị không muốn ở lại chỗ này chút nào."
"Lần đầu sang Miến Điện, chị không muốn tham quan một chút rồi về sao?"
Lam Thư Dung phun ra mấy chữ: "Không có hứng thú."
Tiểu Linh lại cười hì hì: "Vậy em đi đặt vé cho chị."
Lam Thư Dung lại dặn dò: "Đừng để người khác biết chị về sớm, tránh phiền phức."
...
Máy bay hạ cánh xuống Lạc Dương vào lúc 10 giờ sáng, Lam Thư Dung liền trở về nhà ngủ một giấc, Tiểu Linh không có theo cùng.
Một hành trình dài nữa lại kết thúc, lễ đóng máy cũng đã diễn ra, tuy nhiên hình thức đơn giản, Lam Thư Dung cũng không có hứng thú cho lắm.
Nàng ngủ một giấc đến chiều, vừa tỉnh dậy thì tắm rửa sạch sẽ, mặc một bộ quần áo đẹp, xịt lên người mùi nước hoa yêu thích rồi chạy đến Hỷ Tinh Phong Lạc.
Hôm nay Phạm Thanh Khê không quá bận, cô chỉ đang tập trung giải quyết một số văn kiện mà Mạnh Nguyệt Chi đưa tới, xong hết là có thể tan tầm sớm.
Nàng như cũ chào hỏi vài người, sau đó rất tự nhiên mà chạy đến văn phòng của Phạm Thanh Khê đưa tay gõ cửa.
Giọng nói của người kia nhanh chóng vang lên: "Mời vào."
Lam Thư Dung mở cửa, rón ra rón rén, không để lại tiếng bước chân. Phạm Thanh Khê vẫn luôn cúi đầu, cho đến khi mùi hương quen thuộc xông vào mũi.
"Phạm Thanh Khê, có nhớ tôi không?"
Cô cho là mình hoa mắt, bởi vì hôm qua vừa hỏi Mạnh Nguyệt Chi lịch trình của Lam Thư Dung biết được nàng sớm nhất cũng tối nay mới về. Nhưng mà bây giờ nàng lại xuất hiện ở đây, còn đang mỉm cười với cô. Phạm Thanh Khê rốt cuộc vẫn có chút xao động, cô bất giác nở nụ cười.
"Về khi nào?"
Lam Thư Dung đi mấy bước vòng đến sau lưng cô, sau đó rất tự nhiên màu câu lấy cổ cô: "Về từ sáng ah, nghỉ ngơi một hồi rồi mới đến đây."
Hôm nay cô ăn mặc thoải mái hơn so với thường ngày, áo sơ mi trắng hở cúc. Lam Thư Dung thề là bản thân không có ý nhìn, chỉ là hình ảnh nào đó vô tình lọt vào mắt nàng thôi.
Nghĩ nghĩ một hồi, Lam Thư Dung lại đùa dai mà cắn nhẹ vào lỗ tai cô: "Cô còn chưa trả lời câu hỏi của tôi."
Phạm Thanh Khê hơi nghiêng người, tránh khỏi động tác của nàng: "Là câu nào?"
"Chính là, cô có nhớ tôi không?"
Môi của nàng đóng mở đều rất đẹp, mà khoảng cách giữa môi hai người cũng không quá lớn. Phạm Thanh Khê nuốt một ngụm nước bọt, sau đó mới gật đầu.
Lam Thư Dung cảm thấy rất hài lòng, nàng nói: "Nhớ tôi, vậy cô có thể hôn tôi một cái."
Đối với mạch não không giống người thường của nàng, Phạm Thanh Khê xem như cũng đã lãnh hội. Cô đối với yêu cầu này cũng không có bày xích, vì thế thuận theo ý nàng, đặt một nụ hôn lên gò má.
Lam Thư Dung tặc lưỡi một cái rồi đứng thẳng người dậy: "Thật uổng công tôi ngàn dặm chạy về đây mà. Cô lại không có nhiệt tình cho lắm."
Phạm Thanh Khê hơi mím môi, rốt cuộc vẫn không nói gì, chỉ đưa mắt nhìn vào đống văn kiện đang xem dở.
Chỗ này nàng cũng xem như quen thuộc, vì thế cũng không cần Phạm Thanh Khê tiếp đãi, nàng tự mình đảo hết một vòng rồi lại ngồi xuống sô pha.
"Tuần sau là tập cuối rồi, hay là đến lúc đó chúng ta cùng nhau xem đi, có được không?"
Phạm Thanh Khê nghe lời này xong suy nghĩ một lát mới biết nàng đang nói đến cái nào. Chúng Tôi Là Lữ Khách vừa chiếu xong tập 9, vừa hay tuần sau chính là tập 10.
Cô nói: "Được."
"Đến nhà cô hay nhà tôi?"
Phạm Thanh Khê đã đến nhà nàng mấy lần nhưng ngược lại nàng còn không biết chỗ cô đang ở hình dáng ra sao, đương nhiên là có chút mong đợi.
Phạm Thanh Khê cũng không nghĩ nhiều như thế, cô đề nghị: "Vậy thì nhà tôi đi, đến lúc đó cùng nhau nấu cơm."
Nàng nghe xong lập tức đứng dậy chạy đến trước mặt cô: "Là cô nói đó nha, hôm đó xem xong chắc chắn rất muộn, tôi sẽ ngủ lại nhà cô."
Phạm Thanh Khê hơi nhướng mày, sau đó thì tiếp tục tỏ ra bất lực với nàng.
Vừa lúc này thì điện thoại của cô vang lên, người gọi đến là Biện Vĩ Khang. Cô nhìn Lam Thư Dung một cái rồi mới ấn nút nghe.
"Alô."
"Chị, em vừa tìm được chút manh mối."
"Nói đi."
"Đây không phải lần đầu tiên Lam tiểu thư gặp chuyện bất lợi đúng không? Tuy tính chất và hình thức khác nhau nhưng chính là đều nhằm vào cô ấy. Em phát hiện chiêu thức có chút giống nhau, đều là ném đá giấu tay."
"Cụ thể thế nào?"
Biện Vĩ Khang thở dài: "Người này làm rất cẩn thận, cụ thể chắc phải cho em thêm một thời gian nữa."
"Được, khi nào có manh mối mới nhớ thông báo."
Biện Vĩ Khang lại nói: "Chị, hôm nào có thời gian dùng bữa cơm đi, lâu rồi em chưa gặp chị."
Dừng một chút cô mới đáp: "Ừm."
Sau đó thì tắt máy.
...
"Là ai vậy, xem mặt cô nghiêm trọng như vậy?"
Lam Thư Dung có chút tò mò, nàng không nghe được người bên kia nói gì nhưng mà dựa vào biểu cảm của cô thì hình như chuyện cũng không đơn giản.
Phạm Thanh Khê cũng không biết có nên đem chuyện này nói với nàng hay không. Mặc dù nàng là người trong cuộc nhưng bây giờ vẫn chưa xác định được cái gì, nếu để nàng biết chỉ càng thêm lo lắng, chi bằng trước tiên cứ giấu đi trước đã.
"Không có gì, hợp đồng thu mua gặp chút trục trặc thôi."
"Vậy bây giờ cô phải bận rồi sao?"
Lam Thư Dung hỏi.
Cô lắc đầu: "Không có. Muốn cùng nhau đi ăn cơm sao?"
Lam Thư Dung làm một tiếng tách: "Vẫn là cô hiểu tôi. Có được không? Tôi biết nhà hàng này rất ngon."
"Được, đợi tôi một lát."
Tính tình của Ninh Mạn vừa ngạo mạn lại thâm sâu, vì thế kẻ thù cũng không ít. Lần này đến Miện Điện là để giải quyết một chuyện rất quan trọng, độ nguy hiểm cao, vì thế cô đã để Dạ Hàn ở nhà, không muốn Dạ Hàn gặp nguy hiểm.
Ninh Mạn đến điểm hẹn, đó là một căn phòng kín, bao phủ bởi thứ ánh sáng mờ nhạt. Ở giữa đặt một cái bàn màu đen, ngoài ra không có thêm vật phẩm dư thừa nào.
Cô ngồi xuống, lưng tựa vào ghế, mái tóc dài xõa xuống một bên vai, miệng hơi nhếch lên: "Số hàng đó là anh lấy?"
Không có chào hỏi, giọng điệu cũng không hề khách khí.
Người đàn ông phía đối diện gõ gõ ngón tay xuống bàn, môi cũng nhếch lên: "Phải thì sao?"
Ninh Mạn hình như cũng không tỏ ra tức giận, giống như đã lường trước được câu trả lời của hắn, cô nói: "Câu Bằng, anh nên biết những thứ của Ninh gia tốt nhất không nên đụng vào."
Lời lẽ sắc bén, phần lớn là xem thường.
"Vậy sao?"
Câu Bằng hỏi một câu, những tên thuộc hạ không biết từ đâu liền xuất hiện, bọn chúng người thì cầm súng, người thì cầm dao, thái độ chính là không muốn để Ninh Mạn dễ dàng rời khỏi đây.
"Ninh Mạn, nhược điểm của cô chính là quá xem thường người khác. Cô còn dám đơn thương độc mã đi đến đây, vậy thì hôm nay tôi sẽ biến nơi này thành mồ chôn của cô."
Lời vừa dứt, một đám người liền nhào tới nhắm thẳng vào Ninh Mạn. Cô rút ra cây súng lục vắt ở phía sau, bắt đầu cùng họ giao chiến.
Cuộc chiến nhìn bề ngoài thì không hề cân sức, một người đấu với mấy chục người, nhưng qua một hồi lâu Ninh Mạn vẫn đứng vững. Cô hết lần này đến lần khác né được làn đạn của bọn chúng, vả lại còn khiến đám người đó bị thương nằm la liệt.
"Câu Bằng, anh có giỏi thì đến đánh tay đôi với tôi. Núp phía sau lưng thuộc hạ làm gì?"
Cô vừa đánh vừa nói ra mấy lời trêu chọc.
Câu Bằng cười lớn: "Hahaha, Ninh Mạn, tôi sẽ không trúng kế của cô đâu. Mạng của cô mới quan trọng, sĩ diện có tính là gì."
"Giết chết cô ta."
Đám thuộc hạ lại xông lên, Ninh Mạn một đường bắn gục tất cả, chỉ là ngay lúc cô không chú ý, một lưỡi dao sắc bén đâm tới, cắt trúng tay cô.
Ninh Mạn nhíu mày một cái, ánh mắt càng trở nên châm chọc. Cô dùng chân đá cánh cửa, cánh cửa lập tức văng ra, thuộc hạ của cô cũng không biết từ đâu kéo đến như vũ bão.
"Câu Bằng, nếu muốn chơi chó, tôi chơi cùng anh."
Cô nói xong thì xoay lưng, giao mọi thứ lại cho thuộc hạ xử lý.
"Tiểu thư, cô không sao chứ?"
Ninh Mạn đưa tay che lấy miệng vết thương rồi lắc đầu: "Chỉ là vết thương nhỏ, sắp xếp đi, tôi muốn về nước sớm."
...
"Chị Dung, uống nước đi."
Lam Thư Dung nhận lấy chai nước từ tay Tiểu Linh uống một ngụm. Cảnh quay này phải quay đến lần thứ ba mới có thể qua, bởi vậy nàng có chút mệt mỏi.
"Ngày mai mấy giờ chúng ta bay về Lạc Dương?"
"Là 5 giờ chiều ah, đi cùng với đoàn làm phim."
Lam Thư Dung bĩu môi: "Dời lên sớm một chút, chị không muốn ở lại chỗ này chút nào."
"Lần đầu sang Miến Điện, chị không muốn tham quan một chút rồi về sao?"
Lam Thư Dung phun ra mấy chữ: "Không có hứng thú."
Tiểu Linh lại cười hì hì: "Vậy em đi đặt vé cho chị."
Lam Thư Dung lại dặn dò: "Đừng để người khác biết chị về sớm, tránh phiền phức."
...
Máy bay hạ cánh xuống Lạc Dương vào lúc 10 giờ sáng, Lam Thư Dung liền trở về nhà ngủ một giấc, Tiểu Linh không có theo cùng.
Một hành trình dài nữa lại kết thúc, lễ đóng máy cũng đã diễn ra, tuy nhiên hình thức đơn giản, Lam Thư Dung cũng không có hứng thú cho lắm.
Nàng ngủ một giấc đến chiều, vừa tỉnh dậy thì tắm rửa sạch sẽ, mặc một bộ quần áo đẹp, xịt lên người mùi nước hoa yêu thích rồi chạy đến Hỷ Tinh Phong Lạc.
Hôm nay Phạm Thanh Khê không quá bận, cô chỉ đang tập trung giải quyết một số văn kiện mà Mạnh Nguyệt Chi đưa tới, xong hết là có thể tan tầm sớm.
Nàng như cũ chào hỏi vài người, sau đó rất tự nhiên mà chạy đến văn phòng của Phạm Thanh Khê đưa tay gõ cửa.
Giọng nói của người kia nhanh chóng vang lên: "Mời vào."
Lam Thư Dung mở cửa, rón ra rón rén, không để lại tiếng bước chân. Phạm Thanh Khê vẫn luôn cúi đầu, cho đến khi mùi hương quen thuộc xông vào mũi.
"Phạm Thanh Khê, có nhớ tôi không?"
Cô cho là mình hoa mắt, bởi vì hôm qua vừa hỏi Mạnh Nguyệt Chi lịch trình của Lam Thư Dung biết được nàng sớm nhất cũng tối nay mới về. Nhưng mà bây giờ nàng lại xuất hiện ở đây, còn đang mỉm cười với cô. Phạm Thanh Khê rốt cuộc vẫn có chút xao động, cô bất giác nở nụ cười.
"Về khi nào?"
Lam Thư Dung đi mấy bước vòng đến sau lưng cô, sau đó rất tự nhiên màu câu lấy cổ cô: "Về từ sáng ah, nghỉ ngơi một hồi rồi mới đến đây."
Hôm nay cô ăn mặc thoải mái hơn so với thường ngày, áo sơ mi trắng hở cúc. Lam Thư Dung thề là bản thân không có ý nhìn, chỉ là hình ảnh nào đó vô tình lọt vào mắt nàng thôi.
Nghĩ nghĩ một hồi, Lam Thư Dung lại đùa dai mà cắn nhẹ vào lỗ tai cô: "Cô còn chưa trả lời câu hỏi của tôi."
Phạm Thanh Khê hơi nghiêng người, tránh khỏi động tác của nàng: "Là câu nào?"
"Chính là, cô có nhớ tôi không?"
Môi của nàng đóng mở đều rất đẹp, mà khoảng cách giữa môi hai người cũng không quá lớn. Phạm Thanh Khê nuốt một ngụm nước bọt, sau đó mới gật đầu.
Lam Thư Dung cảm thấy rất hài lòng, nàng nói: "Nhớ tôi, vậy cô có thể hôn tôi một cái."
Đối với mạch não không giống người thường của nàng, Phạm Thanh Khê xem như cũng đã lãnh hội. Cô đối với yêu cầu này cũng không có bày xích, vì thế thuận theo ý nàng, đặt một nụ hôn lên gò má.
Lam Thư Dung tặc lưỡi một cái rồi đứng thẳng người dậy: "Thật uổng công tôi ngàn dặm chạy về đây mà. Cô lại không có nhiệt tình cho lắm."
Phạm Thanh Khê hơi mím môi, rốt cuộc vẫn không nói gì, chỉ đưa mắt nhìn vào đống văn kiện đang xem dở.
Chỗ này nàng cũng xem như quen thuộc, vì thế cũng không cần Phạm Thanh Khê tiếp đãi, nàng tự mình đảo hết một vòng rồi lại ngồi xuống sô pha.
"Tuần sau là tập cuối rồi, hay là đến lúc đó chúng ta cùng nhau xem đi, có được không?"
Phạm Thanh Khê nghe lời này xong suy nghĩ một lát mới biết nàng đang nói đến cái nào. Chúng Tôi Là Lữ Khách vừa chiếu xong tập 9, vừa hay tuần sau chính là tập 10.
Cô nói: "Được."
"Đến nhà cô hay nhà tôi?"
Phạm Thanh Khê đã đến nhà nàng mấy lần nhưng ngược lại nàng còn không biết chỗ cô đang ở hình dáng ra sao, đương nhiên là có chút mong đợi.
Phạm Thanh Khê cũng không nghĩ nhiều như thế, cô đề nghị: "Vậy thì nhà tôi đi, đến lúc đó cùng nhau nấu cơm."
Nàng nghe xong lập tức đứng dậy chạy đến trước mặt cô: "Là cô nói đó nha, hôm đó xem xong chắc chắn rất muộn, tôi sẽ ngủ lại nhà cô."
Phạm Thanh Khê hơi nhướng mày, sau đó thì tiếp tục tỏ ra bất lực với nàng.
Vừa lúc này thì điện thoại của cô vang lên, người gọi đến là Biện Vĩ Khang. Cô nhìn Lam Thư Dung một cái rồi mới ấn nút nghe.
"Alô."
"Chị, em vừa tìm được chút manh mối."
"Nói đi."
"Đây không phải lần đầu tiên Lam tiểu thư gặp chuyện bất lợi đúng không? Tuy tính chất và hình thức khác nhau nhưng chính là đều nhằm vào cô ấy. Em phát hiện chiêu thức có chút giống nhau, đều là ném đá giấu tay."
"Cụ thể thế nào?"
Biện Vĩ Khang thở dài: "Người này làm rất cẩn thận, cụ thể chắc phải cho em thêm một thời gian nữa."
"Được, khi nào có manh mối mới nhớ thông báo."
Biện Vĩ Khang lại nói: "Chị, hôm nào có thời gian dùng bữa cơm đi, lâu rồi em chưa gặp chị."
Dừng một chút cô mới đáp: "Ừm."
Sau đó thì tắt máy.
...
"Là ai vậy, xem mặt cô nghiêm trọng như vậy?"
Lam Thư Dung có chút tò mò, nàng không nghe được người bên kia nói gì nhưng mà dựa vào biểu cảm của cô thì hình như chuyện cũng không đơn giản.
Phạm Thanh Khê cũng không biết có nên đem chuyện này nói với nàng hay không. Mặc dù nàng là người trong cuộc nhưng bây giờ vẫn chưa xác định được cái gì, nếu để nàng biết chỉ càng thêm lo lắng, chi bằng trước tiên cứ giấu đi trước đã.
"Không có gì, hợp đồng thu mua gặp chút trục trặc thôi."
"Vậy bây giờ cô phải bận rồi sao?"
Lam Thư Dung hỏi.
Cô lắc đầu: "Không có. Muốn cùng nhau đi ăn cơm sao?"
Lam Thư Dung làm một tiếng tách: "Vẫn là cô hiểu tôi. Có được không? Tôi biết nhà hàng này rất ngon."
"Được, đợi tôi một lát."
/63
|