Bởi vì số lượng phòng ở trang viên có hạn nên thành viên trong cùng một đội sẽ ở cùng phòng, riêng đội nào có cả nam và nữ thì sẽ đổi chỗ cho nhau hoặc ghép cặp cùng thành viên ekip. Lam Thư Dung hoàn toàn hài lòng với sắp xếp này, còn giơ cho tổ sản xuất một ngón tay cái.
Sau khi về tới phòng, Lam Thư Dung liền ngồi xuống giường rồi khoanh tay trước ngực, cố ý tỏ ra tức giận. Nhưng mà Phạm Thanh Khê chỉ mãi lo sắp xếp đồ đạc, hoàn toàn không quan tâm nàng đang ở đó làm cái gì.
Thấy cô không quan tâm, nàng liền đứng dậy dậm chân đi tới: "Phạm Thanh Khê, cô đúng thật là khúc gỗ, hừ."
Phạm Thanh Khê đang cúi đầu mở vali, vừa nghe nàng nói như vậy thì ngẩng đầu, ánh mắt dáng chặt lên gương mặt có phần đáng yêu: "Làm sao?"
Lam Thư Dung cũng không cố tình che giấu, giọng nói có chút ngạo kiều: "Tôi ghen rồi, cô dỗ tôi đi."
Phạm Thanh Khê vừa nghe xong thì không nhịn được bật cười, cô đứng thẳng người dậy, bắt chước nàng khoanh tay trước ngực: "Lam tiểu thư, cô ghen thì có liên quan gì đến tôi."
"Cô...cô...cô...hừ."
Quả thực là không hề có chút liên quan nào. Giữa họ ngoài quan hệ tình một đêm thì cùng lắm chỉ là bạn bè, Phạm Thanh Khê không có nghĩa vụ đi giải quyết những pha hờn ghen không biết đến từ đâu của nàng.
Lam Thư Dung cũng tự biết Phạm Thanh Khê chính là như vậy, nàng chỉ có thể ôm cục tức mà leo lên giường: "Tôi đi ngủ."
Phạm Thanh Khê lắc đầu không nói gì, im lặng thay nàng sắp xếp quần áo.
Căn phòng này không rộng, vừa đủ đặt một cái giường và một cái tủ. Phòng tắm bên trong cũng chỉ gắn vòi sen, xung quanh bao bọc bởi vách gỗ mộc mạc, rất giống với nhà của cô ở ngoại ô.
Lam Thư Dung nằm còn chưa được bao lâu đã nghe thấy tiếng gõ cửa, người đến là trợ lý đạo diễn La Đào.
"Phạm tổng, Lam lão sư, đến giờ ghi hình rồi."
Lam Thư Dung nghe xong thì phản xạ có điều kiện bật dậy: "Cái gì ah?"
Bọn họ vừa xuống máy bay, lại còn đi một đoạn đường xa như vậy. Bây giờ còn chưa kịp nghỉ ngơi thì đã muốn ghi hình. Nàng tự hỏi có phải đầu óc của tổ sản xuất có vấn đề không?
La Đào mỉm cười: "Mọi người đều đã tập hợp rồi, hai vị cũng nhanh đi."
Bên ngoài đúng thật là khách mời đều đã tập hợp, những ai là nghệ sĩ thì cũng xem như an phận giữ hình tượng, những người còn lại thì không khách sáo chửi thầm mấy tiếng.
"Đạo diễn Hứa, anh cũng thật trâu bò, nhưng như vậy cũng phải cho người khác nghỉ ngơi chứ."
Người nói chuyện là Bảo Kiếm Phong, một Nhiếp ảnh gia. Lúc nãy anh ta đi cùng Triệu Gia Linh nhưng vì Lam Thư Dung lo ghen tuông nên cũng không để ý tới. Người này nhìn qua rất phong trần, dáng người cao ráo, nói chung là chuẩn đàn ông yêu cái đẹp.
Hứa Nghiệp Thành từ tốn: "Tôi là người vừa đề cao chất lượng vừa đề cao hiệu suất. Hết cách rồi."
Lam Thư Dung tỏ ra thiếu kiên nhẫn: "Đạo diễn Hứa, muốn quay thế nào?"
Hứa Nghiệp Thành đưa tay chỉ về bên cạnh: "Biên tập Sở và trợ lý của tôi sẽ nói qua một lượt về nguyên tắc chơi game lần này."
Sở Tuyên gật đầu bước lên một bước: "Chương trình truyền hình thực tế Chúng tôi là lữ khách sẽ được ghi hình chủ yếu tại Viễn Sơn, Sơn Thành. Tổng cộng có năm đội chơi, mỗi đội sẽ bao gồm một nghệ sĩ và một người ngoài ngành. Các đội sẽ trải qua tổng cộng 7 thử thách, ở mỗi thử thách đều đòi hỏi những kỹ năng khác nhau. Sau khi vượt qua thử thách, tùy theo quy định ban đầu mà các đội sẽ nhận được các gợi ý liên quan đến một địa điểm bí mật. Mục tiêu sau cùng chính là đặt chân đến địa điểm bí mật đó và hoàn thành nhiệm vụ tương ứng."
La Đào tiếp lời: "Trong suốt quá trình ghi hình chúng tôi sẽ tạm giữ điện thoại và các thiết bị điện tử khác. Các vị phải hoàn toàn tuân theo hướng dẫn của tổ sản xuất và người dẫn chuyện."
Sở Tuyên giải thích: "Người dẫn chuyện sẽ đồng hành để đưa ra thử thách và cung cấp gợi ý nếu các vị hoàn thành nó. Người dẫn chuyện cũng đóng vai trò làm cầu nối giữa khách mời và khán giả."
"Các vị có câu hỏi nào không?"
Bảo Kiếm Phong lập tức giơ tay: "Cả máy ảnh cũng không được đem sao?"
La Đào lắc đầu: "Đều không được."
Âu Hào cũng thắc mắc: "Làm sao để đảm bảo tính công bằng?"
Sở Tuyên: "Tổ sản xuất sẽ giám sát chặt chẽ, còn có máy quay quay lại quá trình làm bằng chứng. Về phần các thử thách sẽ đảm bảo dung hòa, không có đội nào chiếm ưu thế."
Cao Lệ Kỳ nghiền ngẫm: "Nếu không hoàn thành thử thách có bị phạt gì không?"
Sở Tuyên lắc đầu: "Chỉ không nhận được gợi ý. Tổ sản xuất vẫn luôn ưu tiên trạng thái sức khỏe và mong muốn của khách mời."
Lam Thư Dung bĩu môi: "Nói hay thật ah."
Phạm Thanh Khê cũng lên tiếng: "Nếu có thể đoán ra địa điểm bí mật sớm thì có thể bỏ qua các chặng còn lại không?"
"Được. Nhưng mà Phạm tổng đừng quá tự tin, tôi có thể đảm bảo địa điểm đó không hề dễ đoán."
Triệu Gia Linh nghe xong thì góp lời: "Chị Thanh Khê của tôi rất thông minh, cô chờ xem."
Đồng Ni nghe Triệu Gia Linh nói xong thì chen vào: "Hai người là họ hàng, không hợp tác chơi sau lưng chúng tôi đó chứ?"
Không đợi Triệu Gia Linh nói gì, Sở Tuyên đã chặn trước: "Trong quá trình ghi hình đã có máy quay, về phần còn lại, tôi tin các vị khách mời ở đây đều tôn trọng luật chơi, sẽ không có sự trao đổi cá nhân liên quan đến các gợi ý. Vả lại, còn có ràng buộc hợp đồng."
Âu Hào chắc chắn: "Điều đó là đương nhiên, ai cũng muốn chiến thắng mà."
Lam Thư Dung cũng tiếp lời: "Tôi cũng không thèm chơi sau lưng."
Sở Tuyên mỉm cười: "Được rồi, bây giờ chúng ta sẽ bắt đầu ghi hình thử thách đầu tiên. Các vị, xin mời giao ra điện thoại."
Các khách mời người thì ngoan ngoãn, người thì có vẻ không tình nguyện, còn tranh thủ gửi đi vài cái tin nhắn.
Sau khi ổn định mọi thứ, máy quay cũng sẵn sàng, người dẫn chuyện liền xuất hiện: "Xin chào các vị, tôi là người dẫn chuyện. Đầu tiên xin chào mừng các vị đến với Viễn Sơn. Núi ở xa không người ghé đến, món ngon này biết để cho ai? Các vị đi đường xa đến đây chắc chắn không thể thiếu một bữa cơm để chào mừng. Nhưng mà tổ sản xuất quá bận rộn, chưa kịp chuẩn bị. Vậy nên cơm tối nay đều nhờ vào các vị. Thử thách đầu tiên của chúng ta sẽ là thử thách kỹ năng nấu nướng."
Lam Thư Dung nghe đến tên thử thách thì quay sang nhướng mày với Phạm Thanh Khê. Phạm Thanh Khê nhìn nàng một cái rồi ra hiệu chú ý lắng nghe.
Người dẫn chuyện tiếp tục: "Ở đây chúng tôi có năm lá thăm tương ứng với năm loại thực phẩm chính đã được chuẩn bị. Đại diện các đội sẽ lên bốc thăm chọn ra một loại thực phẩm và nấu một món ăn cho cả tổ sản xuất và khách mời cùng thưởng thức. Sau đó chúng tôi sẽ cùng bỏ phiếu bình chọn. Ba đội nào có số phiếu cao nhất sẽ nhận được gợi ý đầu tiên."
"Nào, xin mời mọi người đến bốc thăm."
Bởi vì rất tin tưởng khả năng nấu nướng của Phạm Thanh Khê nên Lam Thư Dung cũng không vội vàng, nàng đợi mọi người bốc hết rồi mới nhận lấy lá thăm còn lại.
"Được rồi, mời các vị mở thăm, sau đó tiến hành chuẩn bị cho tiệc tối. Mong là chúng ta sẽ có thật nhiều món ăn ngon."
Lam Thư Dung từ tốn mở phong thư đựng thăm ra: "Là cá ah, Thanh Khê, cô nghĩ nên làm món gì?"
Phạm Thanh Khê đưa tay gõ gõ rồi lại nói: "Cô thích ăn gì?"
Lam Thư Dung liền hào hứng: "Cá om dưa, tôi muốn ăn cá om dưa."
"Vậy thì cá om dưa."
Phạm Thanh Khê đáp.
Triệu Gia Linh ủ rũ chạy tới ôm lấy cánh tay Phạm Thanh Khê: "Chị Thanh Khê, em cũng muốn thử tay nghề của chị."
Phạm Thanh Khê đưa mắt nhìn Lam Thư Dung đang chuẩn bị bốc hỏa, không tự chủ rút tay lại: "Ừm."
Nhưng Triệu Gia Linh vẫn không buông tha: "Cả em và tên Bảo Kiếm phong kia đều không biết nấu ăn, chị xem có phải mới thử thách đầu em đã thua thảm rồi không?"
Phạm Thanh Khê đơn giản đáp: "Vẫn chưa biết được, vả lại còn rất nhiều thử thách."
Lam Thư Dung không nhìn được nữa liền đi đến: "Người ta đã đi hết rồi, hai người còn muốn đứng đó đến khi nào?"
Phạm Thanh Khê đưa tay gãi gãi mũi, sau đó ngoan ngoãn cùng Triệu Gia Linh tách ra.
Bây giờ đến giờ cơm tối còn khoảng 3 tiếng đồng hồ, thật ra đối với những người đã quen với việc bếp núc thì nhiêu đó đã rất dư dả. Nhưng mười khách mời có mặt thì hầu hết đều không biết nấu ăn. Bọn họ hoặc là quá bận rộn hoặc là từ nhỏ quen sống sung sướng, đến cả việc xác định nên nấu gì cũng có chút khó khăn.
Lại Hựu nhìn mấy con sò điệp to tròn đang nằm đó, ngoài việc thấy chúng đẹp mắt thì cũng không biết phải bắt đầu từ đâu.
"Chị Ni, chúng ta nên làm gì với chúng đây?"
Đồng Ni là vận động viên, bình thường việc ăn uống đều có người chuẩn bị, dựa trên khẩu phần tiêu chuẩn, cũng đã lâu rồi không tiếp xúc với bếp núc.
Cô trầm ngâm một hồi rồi nói: "Chúng ta nấu súp đi, món ăn đơn giản không đòi hỏi quá nhiều kỹ thuật."
Lại Hựu hoài nghi: "Phải không đó, mấy lần em ăn trong nhà hàng thấy có rất nhiều nguyên liệu."
"Ây da, cứ nấu thử đi, bất quá không được thì thua vòng này, lần sau chúng ta gỡ lại."
Lại Hựu không có ý kiến nữa, dù sao mục đích cậu ta đến đây là để cho mọi người thấy được vẻ đẹp trai chịu khó của mình, có biết nấu ăn hay không cũng không quan trọng. Không chừng fan nhìn vào còn có thể cho rằng không biết nấu ăn cũng có chút đáng yêu.
Khác với dáng vẻ lúng túng của Lại Hựu và Đồng Ni, bên trong nhà bếp Bành Lệ Phi và Âu Hào đang thay nhau trổ tài nấu nướng.
Bành Lệ Phi bởi vì thời gian qua lui về chăm sóc chồng con mà chuyện bếp núc coi như cũng rất thông thạo. Cao Lệ Kỳ bình thường ở nhà cũng hay phụ giúp cho nên hai mẹ con phối hợp rất ăn ý.
Âu Hào bên cạnh vừa chặt sườn vừa không ngừng nói chuyện: "Bình thường ở nhà toàn là tôi nấu ăn, hôm nay sẽ cho mọi người thấy như thế nào là đầu bếp thượng hạng."
An Kỳ khoanh tay trước ngực: "Thật không biết vợ anh sao lại thích người nói nhiều như anh."
Bành Lệ Phi bên cạnh nghe xong thì cười cười: "Đàn ông nói nhiều tính tình thoải mái, cái này gọi là quy luật bù trừ đó."
An Kỳ tò mò: "Bành lão sư, chồng cô là người như thế nào?"
"Anh ấy là người nghiêm túc ít nói, hơi gia trưởng một chút nhưng lại rất thương yêu vợ con."
Lam Thư Dung vừa lúc đi tới nghe thấy câu này thì nghĩ đến Phạm Thanh Khê bên cạnh nên cũng hỏi Bành Lệ Phi: "Bành lão sư, ở chung với những người như vậy có nhàm chán không ah?"
Bành Lệ Phi lắc đầu: "Không nhàm chán, những người ít nói thường dùng hành động, là một kiểu lãng mạn không phải ai cũng có."
Nàng nghe xong thì liếc mắt nhìn Phạm Thanh Khê, giống như muốn tìm ra chút lãng mạn nào đó giống như Bành Lệ Phi nói.
Phạm Thanh Khê bị nàng nhìn như vậy thì có hơi khó hiểu: "Làm sao vậy?"
Lam Thư Dung nhướng mày: "Cô không dùng nhà bếp sao?"
Mọi người đều đã bắt tay vào nấu nướng, chỉ có Phạm Thanh Khê là vẫn điềm nhiên đứng đó quan sát tình thế, không hề nhìn ra chút nôn nóng nào.
"Cá rất mau chín, không vội."
Phạm Thanh Khê đáp.
"Ồ."
Sau khi về tới phòng, Lam Thư Dung liền ngồi xuống giường rồi khoanh tay trước ngực, cố ý tỏ ra tức giận. Nhưng mà Phạm Thanh Khê chỉ mãi lo sắp xếp đồ đạc, hoàn toàn không quan tâm nàng đang ở đó làm cái gì.
Thấy cô không quan tâm, nàng liền đứng dậy dậm chân đi tới: "Phạm Thanh Khê, cô đúng thật là khúc gỗ, hừ."
Phạm Thanh Khê đang cúi đầu mở vali, vừa nghe nàng nói như vậy thì ngẩng đầu, ánh mắt dáng chặt lên gương mặt có phần đáng yêu: "Làm sao?"
Lam Thư Dung cũng không cố tình che giấu, giọng nói có chút ngạo kiều: "Tôi ghen rồi, cô dỗ tôi đi."
Phạm Thanh Khê vừa nghe xong thì không nhịn được bật cười, cô đứng thẳng người dậy, bắt chước nàng khoanh tay trước ngực: "Lam tiểu thư, cô ghen thì có liên quan gì đến tôi."
"Cô...cô...cô...hừ."
Quả thực là không hề có chút liên quan nào. Giữa họ ngoài quan hệ tình một đêm thì cùng lắm chỉ là bạn bè, Phạm Thanh Khê không có nghĩa vụ đi giải quyết những pha hờn ghen không biết đến từ đâu của nàng.
Lam Thư Dung cũng tự biết Phạm Thanh Khê chính là như vậy, nàng chỉ có thể ôm cục tức mà leo lên giường: "Tôi đi ngủ."
Phạm Thanh Khê lắc đầu không nói gì, im lặng thay nàng sắp xếp quần áo.
Căn phòng này không rộng, vừa đủ đặt một cái giường và một cái tủ. Phòng tắm bên trong cũng chỉ gắn vòi sen, xung quanh bao bọc bởi vách gỗ mộc mạc, rất giống với nhà của cô ở ngoại ô.
Lam Thư Dung nằm còn chưa được bao lâu đã nghe thấy tiếng gõ cửa, người đến là trợ lý đạo diễn La Đào.
"Phạm tổng, Lam lão sư, đến giờ ghi hình rồi."
Lam Thư Dung nghe xong thì phản xạ có điều kiện bật dậy: "Cái gì ah?"
Bọn họ vừa xuống máy bay, lại còn đi một đoạn đường xa như vậy. Bây giờ còn chưa kịp nghỉ ngơi thì đã muốn ghi hình. Nàng tự hỏi có phải đầu óc của tổ sản xuất có vấn đề không?
La Đào mỉm cười: "Mọi người đều đã tập hợp rồi, hai vị cũng nhanh đi."
Bên ngoài đúng thật là khách mời đều đã tập hợp, những ai là nghệ sĩ thì cũng xem như an phận giữ hình tượng, những người còn lại thì không khách sáo chửi thầm mấy tiếng.
"Đạo diễn Hứa, anh cũng thật trâu bò, nhưng như vậy cũng phải cho người khác nghỉ ngơi chứ."
Người nói chuyện là Bảo Kiếm Phong, một Nhiếp ảnh gia. Lúc nãy anh ta đi cùng Triệu Gia Linh nhưng vì Lam Thư Dung lo ghen tuông nên cũng không để ý tới. Người này nhìn qua rất phong trần, dáng người cao ráo, nói chung là chuẩn đàn ông yêu cái đẹp.
Hứa Nghiệp Thành từ tốn: "Tôi là người vừa đề cao chất lượng vừa đề cao hiệu suất. Hết cách rồi."
Lam Thư Dung tỏ ra thiếu kiên nhẫn: "Đạo diễn Hứa, muốn quay thế nào?"
Hứa Nghiệp Thành đưa tay chỉ về bên cạnh: "Biên tập Sở và trợ lý của tôi sẽ nói qua một lượt về nguyên tắc chơi game lần này."
Sở Tuyên gật đầu bước lên một bước: "Chương trình truyền hình thực tế Chúng tôi là lữ khách sẽ được ghi hình chủ yếu tại Viễn Sơn, Sơn Thành. Tổng cộng có năm đội chơi, mỗi đội sẽ bao gồm một nghệ sĩ và một người ngoài ngành. Các đội sẽ trải qua tổng cộng 7 thử thách, ở mỗi thử thách đều đòi hỏi những kỹ năng khác nhau. Sau khi vượt qua thử thách, tùy theo quy định ban đầu mà các đội sẽ nhận được các gợi ý liên quan đến một địa điểm bí mật. Mục tiêu sau cùng chính là đặt chân đến địa điểm bí mật đó và hoàn thành nhiệm vụ tương ứng."
La Đào tiếp lời: "Trong suốt quá trình ghi hình chúng tôi sẽ tạm giữ điện thoại và các thiết bị điện tử khác. Các vị phải hoàn toàn tuân theo hướng dẫn của tổ sản xuất và người dẫn chuyện."
Sở Tuyên giải thích: "Người dẫn chuyện sẽ đồng hành để đưa ra thử thách và cung cấp gợi ý nếu các vị hoàn thành nó. Người dẫn chuyện cũng đóng vai trò làm cầu nối giữa khách mời và khán giả."
"Các vị có câu hỏi nào không?"
Bảo Kiếm Phong lập tức giơ tay: "Cả máy ảnh cũng không được đem sao?"
La Đào lắc đầu: "Đều không được."
Âu Hào cũng thắc mắc: "Làm sao để đảm bảo tính công bằng?"
Sở Tuyên: "Tổ sản xuất sẽ giám sát chặt chẽ, còn có máy quay quay lại quá trình làm bằng chứng. Về phần các thử thách sẽ đảm bảo dung hòa, không có đội nào chiếm ưu thế."
Cao Lệ Kỳ nghiền ngẫm: "Nếu không hoàn thành thử thách có bị phạt gì không?"
Sở Tuyên lắc đầu: "Chỉ không nhận được gợi ý. Tổ sản xuất vẫn luôn ưu tiên trạng thái sức khỏe và mong muốn của khách mời."
Lam Thư Dung bĩu môi: "Nói hay thật ah."
Phạm Thanh Khê cũng lên tiếng: "Nếu có thể đoán ra địa điểm bí mật sớm thì có thể bỏ qua các chặng còn lại không?"
"Được. Nhưng mà Phạm tổng đừng quá tự tin, tôi có thể đảm bảo địa điểm đó không hề dễ đoán."
Triệu Gia Linh nghe xong thì góp lời: "Chị Thanh Khê của tôi rất thông minh, cô chờ xem."
Đồng Ni nghe Triệu Gia Linh nói xong thì chen vào: "Hai người là họ hàng, không hợp tác chơi sau lưng chúng tôi đó chứ?"
Không đợi Triệu Gia Linh nói gì, Sở Tuyên đã chặn trước: "Trong quá trình ghi hình đã có máy quay, về phần còn lại, tôi tin các vị khách mời ở đây đều tôn trọng luật chơi, sẽ không có sự trao đổi cá nhân liên quan đến các gợi ý. Vả lại, còn có ràng buộc hợp đồng."
Âu Hào chắc chắn: "Điều đó là đương nhiên, ai cũng muốn chiến thắng mà."
Lam Thư Dung cũng tiếp lời: "Tôi cũng không thèm chơi sau lưng."
Sở Tuyên mỉm cười: "Được rồi, bây giờ chúng ta sẽ bắt đầu ghi hình thử thách đầu tiên. Các vị, xin mời giao ra điện thoại."
Các khách mời người thì ngoan ngoãn, người thì có vẻ không tình nguyện, còn tranh thủ gửi đi vài cái tin nhắn.
Sau khi ổn định mọi thứ, máy quay cũng sẵn sàng, người dẫn chuyện liền xuất hiện: "Xin chào các vị, tôi là người dẫn chuyện. Đầu tiên xin chào mừng các vị đến với Viễn Sơn. Núi ở xa không người ghé đến, món ngon này biết để cho ai? Các vị đi đường xa đến đây chắc chắn không thể thiếu một bữa cơm để chào mừng. Nhưng mà tổ sản xuất quá bận rộn, chưa kịp chuẩn bị. Vậy nên cơm tối nay đều nhờ vào các vị. Thử thách đầu tiên của chúng ta sẽ là thử thách kỹ năng nấu nướng."
Lam Thư Dung nghe đến tên thử thách thì quay sang nhướng mày với Phạm Thanh Khê. Phạm Thanh Khê nhìn nàng một cái rồi ra hiệu chú ý lắng nghe.
Người dẫn chuyện tiếp tục: "Ở đây chúng tôi có năm lá thăm tương ứng với năm loại thực phẩm chính đã được chuẩn bị. Đại diện các đội sẽ lên bốc thăm chọn ra một loại thực phẩm và nấu một món ăn cho cả tổ sản xuất và khách mời cùng thưởng thức. Sau đó chúng tôi sẽ cùng bỏ phiếu bình chọn. Ba đội nào có số phiếu cao nhất sẽ nhận được gợi ý đầu tiên."
"Nào, xin mời mọi người đến bốc thăm."
Bởi vì rất tin tưởng khả năng nấu nướng của Phạm Thanh Khê nên Lam Thư Dung cũng không vội vàng, nàng đợi mọi người bốc hết rồi mới nhận lấy lá thăm còn lại.
"Được rồi, mời các vị mở thăm, sau đó tiến hành chuẩn bị cho tiệc tối. Mong là chúng ta sẽ có thật nhiều món ăn ngon."
Lam Thư Dung từ tốn mở phong thư đựng thăm ra: "Là cá ah, Thanh Khê, cô nghĩ nên làm món gì?"
Phạm Thanh Khê đưa tay gõ gõ rồi lại nói: "Cô thích ăn gì?"
Lam Thư Dung liền hào hứng: "Cá om dưa, tôi muốn ăn cá om dưa."
"Vậy thì cá om dưa."
Phạm Thanh Khê đáp.
Triệu Gia Linh ủ rũ chạy tới ôm lấy cánh tay Phạm Thanh Khê: "Chị Thanh Khê, em cũng muốn thử tay nghề của chị."
Phạm Thanh Khê đưa mắt nhìn Lam Thư Dung đang chuẩn bị bốc hỏa, không tự chủ rút tay lại: "Ừm."
Nhưng Triệu Gia Linh vẫn không buông tha: "Cả em và tên Bảo Kiếm phong kia đều không biết nấu ăn, chị xem có phải mới thử thách đầu em đã thua thảm rồi không?"
Phạm Thanh Khê đơn giản đáp: "Vẫn chưa biết được, vả lại còn rất nhiều thử thách."
Lam Thư Dung không nhìn được nữa liền đi đến: "Người ta đã đi hết rồi, hai người còn muốn đứng đó đến khi nào?"
Phạm Thanh Khê đưa tay gãi gãi mũi, sau đó ngoan ngoãn cùng Triệu Gia Linh tách ra.
Bây giờ đến giờ cơm tối còn khoảng 3 tiếng đồng hồ, thật ra đối với những người đã quen với việc bếp núc thì nhiêu đó đã rất dư dả. Nhưng mười khách mời có mặt thì hầu hết đều không biết nấu ăn. Bọn họ hoặc là quá bận rộn hoặc là từ nhỏ quen sống sung sướng, đến cả việc xác định nên nấu gì cũng có chút khó khăn.
Lại Hựu nhìn mấy con sò điệp to tròn đang nằm đó, ngoài việc thấy chúng đẹp mắt thì cũng không biết phải bắt đầu từ đâu.
"Chị Ni, chúng ta nên làm gì với chúng đây?"
Đồng Ni là vận động viên, bình thường việc ăn uống đều có người chuẩn bị, dựa trên khẩu phần tiêu chuẩn, cũng đã lâu rồi không tiếp xúc với bếp núc.
Cô trầm ngâm một hồi rồi nói: "Chúng ta nấu súp đi, món ăn đơn giản không đòi hỏi quá nhiều kỹ thuật."
Lại Hựu hoài nghi: "Phải không đó, mấy lần em ăn trong nhà hàng thấy có rất nhiều nguyên liệu."
"Ây da, cứ nấu thử đi, bất quá không được thì thua vòng này, lần sau chúng ta gỡ lại."
Lại Hựu không có ý kiến nữa, dù sao mục đích cậu ta đến đây là để cho mọi người thấy được vẻ đẹp trai chịu khó của mình, có biết nấu ăn hay không cũng không quan trọng. Không chừng fan nhìn vào còn có thể cho rằng không biết nấu ăn cũng có chút đáng yêu.
Khác với dáng vẻ lúng túng của Lại Hựu và Đồng Ni, bên trong nhà bếp Bành Lệ Phi và Âu Hào đang thay nhau trổ tài nấu nướng.
Bành Lệ Phi bởi vì thời gian qua lui về chăm sóc chồng con mà chuyện bếp núc coi như cũng rất thông thạo. Cao Lệ Kỳ bình thường ở nhà cũng hay phụ giúp cho nên hai mẹ con phối hợp rất ăn ý.
Âu Hào bên cạnh vừa chặt sườn vừa không ngừng nói chuyện: "Bình thường ở nhà toàn là tôi nấu ăn, hôm nay sẽ cho mọi người thấy như thế nào là đầu bếp thượng hạng."
An Kỳ khoanh tay trước ngực: "Thật không biết vợ anh sao lại thích người nói nhiều như anh."
Bành Lệ Phi bên cạnh nghe xong thì cười cười: "Đàn ông nói nhiều tính tình thoải mái, cái này gọi là quy luật bù trừ đó."
An Kỳ tò mò: "Bành lão sư, chồng cô là người như thế nào?"
"Anh ấy là người nghiêm túc ít nói, hơi gia trưởng một chút nhưng lại rất thương yêu vợ con."
Lam Thư Dung vừa lúc đi tới nghe thấy câu này thì nghĩ đến Phạm Thanh Khê bên cạnh nên cũng hỏi Bành Lệ Phi: "Bành lão sư, ở chung với những người như vậy có nhàm chán không ah?"
Bành Lệ Phi lắc đầu: "Không nhàm chán, những người ít nói thường dùng hành động, là một kiểu lãng mạn không phải ai cũng có."
Nàng nghe xong thì liếc mắt nhìn Phạm Thanh Khê, giống như muốn tìm ra chút lãng mạn nào đó giống như Bành Lệ Phi nói.
Phạm Thanh Khê bị nàng nhìn như vậy thì có hơi khó hiểu: "Làm sao vậy?"
Lam Thư Dung nhướng mày: "Cô không dùng nhà bếp sao?"
Mọi người đều đã bắt tay vào nấu nướng, chỉ có Phạm Thanh Khê là vẫn điềm nhiên đứng đó quan sát tình thế, không hề nhìn ra chút nôn nóng nào.
"Cá rất mau chín, không vội."
Phạm Thanh Khê đáp.
"Ồ."
/63
|