Vừa từ studio bước ra, Lam Thư Dung ngoài ý muốn nhìn thấy chiếc Maserati màu đen quen thuộc đang đậu ngay trước cửa. Ban đầu nàng còn cho rằng bản thân lao tâm lao lực quá nhiều nên hoa mắt, nào ngờ đúng thật là Phạm Thanh Khê. Lam Thư Dung vừa vui mừng vừa không biết phải làm sao.
"Lam tiểu thư, còn đứng đó làm gì? Mau lên xe."
Lam Thư Dung phản xạ có điều kiện gật đầu rồi mở cửa ngồi vào ghế phó lái. Xong xuôi rồi mới nhận ra Lâm Tiểu Linh vẫn còn ngơ ngác đứng đó.
Nàng vẫy vẫy tay: "Tiểu Linh, em sang đi cùng tài xế. Chị đi cùng Phạm tổng."
Lâm Tiểu Linh dạ một tiếng rồi gãi gãi đầu đi về chiếc Cadillac màu đen của Lam Thư Dung. Trong đầu cô nàng vẫn chưa hiểu tại sao Phạm Thanh Khê lại có mặt ở đây.
...
"Hôm nay còn biết đến đón tôi ah, có phải thích tôi rồi không?"
Lam Thư Dung vừa nói vừa tùy ý dựa vào thành ghế, cả người nghiêng hết về phía Phạm Thanh Khê, cũng không che giấu mà ngắm nhìn sườn mặt của cô.
Phạm Thanh Khê liếc mắt nhìn nàng một cái rồi lại nhìn thằng về phía trước: "Đã ăn gì chưa?"
Lam Thư Dung bĩu môi lẩm bẩm: "Cứ thích đánh trống lảng."
"Hả?"
Phạm Thanh Khê hỏi lại.
Lam Thư Dung nhún vai: "Tôi nói tôi vẫn chưa ăn, nhưng mà gặp cô tôi vui đến no rồi."
Cô nghe xong thì nghiêng đầu: "Tôi không biết bản thân còn có tác dụng này."
Lam Thư Dung mỉm cười, kề sát vào mặt cô: "Còn có rất nhiều tác dụng khác nha, có muốn thử không?"
Khi nói câu này, giọng nói của nàng vô cùng ái muội khiến cho lỗ tai Phạm Thanh Khê không tự chủ mà đỏ lên.
Cô đảo mắt: "Đừng đùa nữa."
Lam Thư Dung vô cùng đắc ý, thong thả quan sát biểu cảm của cô rồi mỉm cười: "Ý tôi là lát nữa có thể giúp tôi khiêng đồ, còn có đưa tôi về nhà an toàn. Cô lại nghĩ đi đâu thế?"
"Hay là..?"
"Lam...Thư...Dung."
Không hiểu sao Phạm Thanh Khê lại có cảm giác cái miệng nhỏ này của Lam Thư Dung mỗi lần mở miệng ra là nói toàn những thứ không đứng đắn. Nhưng mà cô đối với chuyện này vừa bất lực vừa có chút hưởng thụ.
Ngoài mặt thì không thích ứng nhưng trong lòng lại có chút vui vẻ.
Lam Thư Dung thấy cô như vậy thì không cố tình đùa dai nữa, nghiêm túc xoay người ngồi ngay ngắn, dáng vẻ vô cùng tập trung.
"Lát nữa gặp mẹ tiểu Cẩu cô có thể gọi là chị, chị ấy chắc chỉ hơn cô vài tuổi thôi. À, năm nay tiểu Cẩu 13 tuổi rồi. Năm đó khi làm giấy tờ tôi đã lấy cho tiểu Cẩu một cái tên mới. Cô có đoán được là gì không?"
Không đợi Phạm Thanh Khê trả lời, Lam Thư Dung lại mỉm cười nói tiếp: "Là Tô Ánh Dương. Tôi mong em ấy cũng giống như ánh mặt trời, tỏa ra ánh sáng rực rỡ, mang lại sự ấm áp cho mẹ của mình và cả những người bên cạnh."
Khi nói những lời này, đôi mắt Lam Thư Dung giống như đang tỏa sáng, toàn thân cũng toát ra sự dịu dàng hiếm thấy. Phạm Thanh Khê không nhịn được len lén nhìn nàng rồi lại có cảm giác bản thân giống như đang chìm nổi giữa đại dương mênh mông. Vừa thoải mái êm đềm, vừa vô định không biết đâu là chốn dừng.
Hơn 7 giờ tối, Lam Thư Dung cũng ra hiệu cho xe dừng lại. Nàng vươn vai một cái rồi nói với Phạm Thanh Khê bên cạnh: "Xuống xe đi, chúng ta đi bộ vào."
Phạm Thanh Khê đưa mắt nhìn quang cảnh hoang sơ trơ trụi ở xung quanh sau đó cũng ngoan ngoãn theo nàng bước xuống.
Dưới ánh trăng vằng vặc, hai bóng dáng thanh tú song song đứng cùng nhau, tựa như một bức tranh xinh đẹp mà nhiều người thường hay tưởng tượng.
"Chị Dung, Phạm tổng."
Tiểu Linh vừa nhìn thấy Lam Thư Dung liền nhanh chóng chạy lại, cô nàng cười tươi rói, để lộ hàm răng trắng tinh.
"Haizz, làm việc cả ngày dài, xương cốt chị đều đau nhức hết rồi."
Lam Thư Dung vừa dứt lời, Tiểu Linh liền đi đến phía sau lưng nàng rồi đặt hai tay lên bả vai xinh đẹp bắt đầu xoa bóp: "Chị Dung, như vậy có thoải mái hơn chưa?"
Lam Thư Dung phất phất tay: "Vẫn là Tiểu Linh hiểu chuyện."
Nói xong còn không quên liếc mắt nhìn Phạm Thanh Khê vẫn đang đứng ngay bên cạnh.
"Được rồi, cùng mang đồ vào trong thôi."
Đường đi vẫn là lối mòn quen thuộc, hai bên cành lá trơ trụi, dưới đất thỉnh thoảng có bùn lầy. Bốn người nhờ vào ánh trăng mờ ảo mà thuận lợi đi đến điểm cuối. Chỉ là đến nơi rồi Phạm Thanh Khê mới phát hiện không biết từ khi nào tay còn lại đã bị Lam Thư Dung nắm chặt. Lòng bàn tay hai người ma sát vào nhau, ở giữa phát ra làn hơi ấm áp.
"Chị ơi, chị tới rồi."
Cũng giống như những lần trước, tiểu Cẩu vừa nhìn thấy Lam Thư Dung thì hai mắt liền sáng rực, nhanh chóng nhào đến ôm chầm lấy nàng, miệng thì không ngừng ríu rít.
Lam Thư Dung mỉm cười rồi khụy xuống, đưa tay xoa đầu cô bé: "Tiểu Cẩu ngoan quá. Nào đến đây, giới thiệu với em một chị gái xinh đẹp."
Từ nãy đến giờ Phạm Thanh Khê vẫn đứng yên bên cạnh thu hết động tác của hai người vào mắt cho nên khi nghe Lam Thư Dung gọi đến tên, Phạm Thanh Khê lập tức ngoan ngoãn đi đến.
"Chị ấy là Phạm Thanh Khê, bạn tốt của chị."
Tiểu Cẩu ngẩng đầu: "Giống chị Dĩ Hiên sao ạ?"
Lam Thư Dung cười cười, nháy mắt với cô bé: "Không giống."
Phạm Thanh Khê nghe nàng nói như vậy lại có chút không tự nhiên, cô vờ như không quan tâm, cúi người chào tiểu Cẩu: "Xin chào, chị là Phạm Thanh Khê."
Tiểu Cẩu chớp chớp mắt nhìn cô, chuyển từ tò mò sang yêu thích: "Chị đẹp thật ah."
Lam Thư Dung nghe xong thì véo má tiểu Cẩu: "Tiểu Cẩu, không ngờ em cũng có mắt nhìn lắm nha. Em xem chị và chị Thanh Khê ai đẹp hơn?"
Tiểu Cẩu bị câu nói này làm cho bối rối, nhưng mà cô bé cũng rất nhanh trí: "Đương nhiên là chị Dung đẹp nhất rồi ạ."
Lam Thư Dung mỉm cười hài lòng: "Ngoan, nhưng mà riêng với chị Thanh Khê chị chịu thiệt một chút cũng không sao."
"Chị Dung, đồ đã mang vào hết rồi."
Trong lúc Lam Thư Dung và Phạm Thanh Khê đứng nói chuyện cùng tiểu Cẩu, Tiểu Linh và tài xế đã đi thêm được một chuyến mang toàn bộ đồ đang chất cùng một chỗ.
"Mau..."
"Mau đem phát cho mọi người. Em biết rồi ah."
Lần nào đến đây cũng vậy, Tiểu Linh xem như cũng quen rồi, nhanh chóng kéo theo tài xế hoàn thành nhiệm vụ được giao.
"Chị Dung, hôm nay ở lại ăn cơm nha. Mẹ em và mọi người đang chuẩn bị bên trong, xem như là mừng Tết Nguyên Tiêu."
Lam Thư Dung nghe xong thì rất bất ngờ. Kể từ khi quen biết gia đình tiểu Cẩu đến nay thì đây là lần đầu tiên nàng được mời ở lại dùng cơm. Thật ra không phải bọn họ không muốn, chỉ là một bữa cơm hoàn chỉnh đối với họ là quá xa xỉ.
Nàng quay sang nói với Phạm Thanh Khê: "Không biết là phúc của tôi hay là phúc của cô đây."
Phạm Thanh Khê cong môi: "Không phải cô chưa ăn gì sao? Cái này cũng quá đúng lúc rồi."
"Phạm Thanh Khê, cô còn biết cười sao? Nhưng mà có ai nói với cô... cô cười lên rất đẹp chưa?"
"Có."
Phạm Thanh Khê đáp.
Lam Thư Dung bĩu môi: "Là ai vậy ah?"
Phạm Thanh Khê hờ hững: "Là cô đó."
Chờ sau khi Lam Thư Dung tiêu hóa xong câu nói vừa rồi thì Phạm Thanh Khê đã xoay người đi vào trong.
Nói là ăn Tết Nguyên Tiêu nhưng bữa cơm nhìn qua khá là đạm bạc. Một nhóm người ngồi xếp bằng dưới đất, vây quanh một căn bếp nhỏ.
Nếu không có Lam Thư Dung thì những người ở đây nằm mơ cũng không dám nghĩ đến bữa cơm này, cho nên thái độ của họ đối với nàng vô cùng tốt mà nàng thì cũng rất thân thiện, cùng họ vừa nói vừa cười, không hề tồn tại bất kỳ khoảng cách nào.
Phạm Thanh Khê ở bên cạnh yên lặng đem cơm lùa vào miệng, tuy không thể so với mấy món trong nhà hàng cô vẫn thường dùng nhưng lại đem đến cảm giác ấm áp cùng vui vẻ. Không biết từ khi nào, khoảng cách giữa cô và nàng lại kéo gần thêm một chút.
Cô giống như họ, lại không giống họ. Bởi vì mối quan hệ giữa ân nhân và người được ban ơn ít nhiều vẫn có sự chênh lệch cùng khách sáo. Nhưng cô đối với nàng lại chỉ muốn bình đẳng sánh vai nhau. Cùng tiến, cùng lùi.
Sau khi ăn uống xong xuôi, bốn người ở lại thêm một lát rồi mới trở về. Tiểu Linh cùng tài xế đi ở phía trước. Lam Thư Dung và Phạm Thanh Khê thong thả sánh bước ở phía sau, vừa đi vừa nói chuyện.
"Cô quen biết họ lâu chưa?"
Phạm Thanh Khê hỏi.
Lam Thư Dung giơ ngón tay lên tính toán, sau đó nói: "Hơn 5 năm rồi. Lần đầu gặp tôi vừa tròn 20 tuổi, đang là sinh viên năm 2."
Phạm Thanh Khê gật đầu rồi lại nói: "Cô có từng nghĩ cứ tiếp tục giúp đỡ họ như vậy cũng không phải là cách hay không? Sao không thử tìm cho họ một công việc ổn định?"
Nàng nghe xong thì nhún vai: "Không phải tôi chưa từng thử nhưng cô xem, những người lớn ở đây đã hoàn toàn không còn tồn tại cái gọi là mục đích sống. Hoặc là no bụng hoặc là chết đi. Hai điều này so ra cũng không khác nhau là mấy. Tội là tội những đứa nhỏ."
"Tiểu Cẩu có vẻ rất thích cô."
Phạm Thanh Khê giống như bâng quơ nói ra.
Lam Thư Dung dừng lại: "Đó là đương nhiên. Tôi xinh đẹp lại đáng yêu, có ai mà không thích. Chẳng lẽ cô không thích sao?"
Nàng vừa nói vừa nhìn Phạm Thanh Khê, ánh mắt đầy nghiền ngẫm. Phạm Thanh Khê theo bản năng lắc đầu, rồi lại bất giác im lặng. Có thể là thừa nhận, cũng có thể là không.
Có lúc cô thấy rằng, bản thân sắp không phân biệt được đâu là thật đâu là giả. Cô cứ theo vô thức hưởng thụ cái cảm giác ngọt ngào, cho đến khi sắp chết chìm thì mới cố gắng dùng chút lý trí còn sót lại để ngoi lên rồi hít thở.
Giữa một người tấn công ồ ạt và một người bị động tiếp nhận, rốt cuộc ai mới là người chịu thua trước?
Câu trả lời thật ra đã có, chỉ là còn thiếu một chút thời cơ để biểu hiện ra mà thôi.
"Lam tiểu thư, còn đứng đó làm gì? Mau lên xe."
Lam Thư Dung phản xạ có điều kiện gật đầu rồi mở cửa ngồi vào ghế phó lái. Xong xuôi rồi mới nhận ra Lâm Tiểu Linh vẫn còn ngơ ngác đứng đó.
Nàng vẫy vẫy tay: "Tiểu Linh, em sang đi cùng tài xế. Chị đi cùng Phạm tổng."
Lâm Tiểu Linh dạ một tiếng rồi gãi gãi đầu đi về chiếc Cadillac màu đen của Lam Thư Dung. Trong đầu cô nàng vẫn chưa hiểu tại sao Phạm Thanh Khê lại có mặt ở đây.
...
"Hôm nay còn biết đến đón tôi ah, có phải thích tôi rồi không?"
Lam Thư Dung vừa nói vừa tùy ý dựa vào thành ghế, cả người nghiêng hết về phía Phạm Thanh Khê, cũng không che giấu mà ngắm nhìn sườn mặt của cô.
Phạm Thanh Khê liếc mắt nhìn nàng một cái rồi lại nhìn thằng về phía trước: "Đã ăn gì chưa?"
Lam Thư Dung bĩu môi lẩm bẩm: "Cứ thích đánh trống lảng."
"Hả?"
Phạm Thanh Khê hỏi lại.
Lam Thư Dung nhún vai: "Tôi nói tôi vẫn chưa ăn, nhưng mà gặp cô tôi vui đến no rồi."
Cô nghe xong thì nghiêng đầu: "Tôi không biết bản thân còn có tác dụng này."
Lam Thư Dung mỉm cười, kề sát vào mặt cô: "Còn có rất nhiều tác dụng khác nha, có muốn thử không?"
Khi nói câu này, giọng nói của nàng vô cùng ái muội khiến cho lỗ tai Phạm Thanh Khê không tự chủ mà đỏ lên.
Cô đảo mắt: "Đừng đùa nữa."
Lam Thư Dung vô cùng đắc ý, thong thả quan sát biểu cảm của cô rồi mỉm cười: "Ý tôi là lát nữa có thể giúp tôi khiêng đồ, còn có đưa tôi về nhà an toàn. Cô lại nghĩ đi đâu thế?"
"Hay là..?"
"Lam...Thư...Dung."
Không hiểu sao Phạm Thanh Khê lại có cảm giác cái miệng nhỏ này của Lam Thư Dung mỗi lần mở miệng ra là nói toàn những thứ không đứng đắn. Nhưng mà cô đối với chuyện này vừa bất lực vừa có chút hưởng thụ.
Ngoài mặt thì không thích ứng nhưng trong lòng lại có chút vui vẻ.
Lam Thư Dung thấy cô như vậy thì không cố tình đùa dai nữa, nghiêm túc xoay người ngồi ngay ngắn, dáng vẻ vô cùng tập trung.
"Lát nữa gặp mẹ tiểu Cẩu cô có thể gọi là chị, chị ấy chắc chỉ hơn cô vài tuổi thôi. À, năm nay tiểu Cẩu 13 tuổi rồi. Năm đó khi làm giấy tờ tôi đã lấy cho tiểu Cẩu một cái tên mới. Cô có đoán được là gì không?"
Không đợi Phạm Thanh Khê trả lời, Lam Thư Dung lại mỉm cười nói tiếp: "Là Tô Ánh Dương. Tôi mong em ấy cũng giống như ánh mặt trời, tỏa ra ánh sáng rực rỡ, mang lại sự ấm áp cho mẹ của mình và cả những người bên cạnh."
Khi nói những lời này, đôi mắt Lam Thư Dung giống như đang tỏa sáng, toàn thân cũng toát ra sự dịu dàng hiếm thấy. Phạm Thanh Khê không nhịn được len lén nhìn nàng rồi lại có cảm giác bản thân giống như đang chìm nổi giữa đại dương mênh mông. Vừa thoải mái êm đềm, vừa vô định không biết đâu là chốn dừng.
Hơn 7 giờ tối, Lam Thư Dung cũng ra hiệu cho xe dừng lại. Nàng vươn vai một cái rồi nói với Phạm Thanh Khê bên cạnh: "Xuống xe đi, chúng ta đi bộ vào."
Phạm Thanh Khê đưa mắt nhìn quang cảnh hoang sơ trơ trụi ở xung quanh sau đó cũng ngoan ngoãn theo nàng bước xuống.
Dưới ánh trăng vằng vặc, hai bóng dáng thanh tú song song đứng cùng nhau, tựa như một bức tranh xinh đẹp mà nhiều người thường hay tưởng tượng.
"Chị Dung, Phạm tổng."
Tiểu Linh vừa nhìn thấy Lam Thư Dung liền nhanh chóng chạy lại, cô nàng cười tươi rói, để lộ hàm răng trắng tinh.
"Haizz, làm việc cả ngày dài, xương cốt chị đều đau nhức hết rồi."
Lam Thư Dung vừa dứt lời, Tiểu Linh liền đi đến phía sau lưng nàng rồi đặt hai tay lên bả vai xinh đẹp bắt đầu xoa bóp: "Chị Dung, như vậy có thoải mái hơn chưa?"
Lam Thư Dung phất phất tay: "Vẫn là Tiểu Linh hiểu chuyện."
Nói xong còn không quên liếc mắt nhìn Phạm Thanh Khê vẫn đang đứng ngay bên cạnh.
"Được rồi, cùng mang đồ vào trong thôi."
Đường đi vẫn là lối mòn quen thuộc, hai bên cành lá trơ trụi, dưới đất thỉnh thoảng có bùn lầy. Bốn người nhờ vào ánh trăng mờ ảo mà thuận lợi đi đến điểm cuối. Chỉ là đến nơi rồi Phạm Thanh Khê mới phát hiện không biết từ khi nào tay còn lại đã bị Lam Thư Dung nắm chặt. Lòng bàn tay hai người ma sát vào nhau, ở giữa phát ra làn hơi ấm áp.
"Chị ơi, chị tới rồi."
Cũng giống như những lần trước, tiểu Cẩu vừa nhìn thấy Lam Thư Dung thì hai mắt liền sáng rực, nhanh chóng nhào đến ôm chầm lấy nàng, miệng thì không ngừng ríu rít.
Lam Thư Dung mỉm cười rồi khụy xuống, đưa tay xoa đầu cô bé: "Tiểu Cẩu ngoan quá. Nào đến đây, giới thiệu với em một chị gái xinh đẹp."
Từ nãy đến giờ Phạm Thanh Khê vẫn đứng yên bên cạnh thu hết động tác của hai người vào mắt cho nên khi nghe Lam Thư Dung gọi đến tên, Phạm Thanh Khê lập tức ngoan ngoãn đi đến.
"Chị ấy là Phạm Thanh Khê, bạn tốt của chị."
Tiểu Cẩu ngẩng đầu: "Giống chị Dĩ Hiên sao ạ?"
Lam Thư Dung cười cười, nháy mắt với cô bé: "Không giống."
Phạm Thanh Khê nghe nàng nói như vậy lại có chút không tự nhiên, cô vờ như không quan tâm, cúi người chào tiểu Cẩu: "Xin chào, chị là Phạm Thanh Khê."
Tiểu Cẩu chớp chớp mắt nhìn cô, chuyển từ tò mò sang yêu thích: "Chị đẹp thật ah."
Lam Thư Dung nghe xong thì véo má tiểu Cẩu: "Tiểu Cẩu, không ngờ em cũng có mắt nhìn lắm nha. Em xem chị và chị Thanh Khê ai đẹp hơn?"
Tiểu Cẩu bị câu nói này làm cho bối rối, nhưng mà cô bé cũng rất nhanh trí: "Đương nhiên là chị Dung đẹp nhất rồi ạ."
Lam Thư Dung mỉm cười hài lòng: "Ngoan, nhưng mà riêng với chị Thanh Khê chị chịu thiệt một chút cũng không sao."
"Chị Dung, đồ đã mang vào hết rồi."
Trong lúc Lam Thư Dung và Phạm Thanh Khê đứng nói chuyện cùng tiểu Cẩu, Tiểu Linh và tài xế đã đi thêm được một chuyến mang toàn bộ đồ đang chất cùng một chỗ.
"Mau..."
"Mau đem phát cho mọi người. Em biết rồi ah."
Lần nào đến đây cũng vậy, Tiểu Linh xem như cũng quen rồi, nhanh chóng kéo theo tài xế hoàn thành nhiệm vụ được giao.
"Chị Dung, hôm nay ở lại ăn cơm nha. Mẹ em và mọi người đang chuẩn bị bên trong, xem như là mừng Tết Nguyên Tiêu."
Lam Thư Dung nghe xong thì rất bất ngờ. Kể từ khi quen biết gia đình tiểu Cẩu đến nay thì đây là lần đầu tiên nàng được mời ở lại dùng cơm. Thật ra không phải bọn họ không muốn, chỉ là một bữa cơm hoàn chỉnh đối với họ là quá xa xỉ.
Nàng quay sang nói với Phạm Thanh Khê: "Không biết là phúc của tôi hay là phúc của cô đây."
Phạm Thanh Khê cong môi: "Không phải cô chưa ăn gì sao? Cái này cũng quá đúng lúc rồi."
"Phạm Thanh Khê, cô còn biết cười sao? Nhưng mà có ai nói với cô... cô cười lên rất đẹp chưa?"
"Có."
Phạm Thanh Khê đáp.
Lam Thư Dung bĩu môi: "Là ai vậy ah?"
Phạm Thanh Khê hờ hững: "Là cô đó."
Chờ sau khi Lam Thư Dung tiêu hóa xong câu nói vừa rồi thì Phạm Thanh Khê đã xoay người đi vào trong.
Nói là ăn Tết Nguyên Tiêu nhưng bữa cơm nhìn qua khá là đạm bạc. Một nhóm người ngồi xếp bằng dưới đất, vây quanh một căn bếp nhỏ.
Nếu không có Lam Thư Dung thì những người ở đây nằm mơ cũng không dám nghĩ đến bữa cơm này, cho nên thái độ của họ đối với nàng vô cùng tốt mà nàng thì cũng rất thân thiện, cùng họ vừa nói vừa cười, không hề tồn tại bất kỳ khoảng cách nào.
Phạm Thanh Khê ở bên cạnh yên lặng đem cơm lùa vào miệng, tuy không thể so với mấy món trong nhà hàng cô vẫn thường dùng nhưng lại đem đến cảm giác ấm áp cùng vui vẻ. Không biết từ khi nào, khoảng cách giữa cô và nàng lại kéo gần thêm một chút.
Cô giống như họ, lại không giống họ. Bởi vì mối quan hệ giữa ân nhân và người được ban ơn ít nhiều vẫn có sự chênh lệch cùng khách sáo. Nhưng cô đối với nàng lại chỉ muốn bình đẳng sánh vai nhau. Cùng tiến, cùng lùi.
Sau khi ăn uống xong xuôi, bốn người ở lại thêm một lát rồi mới trở về. Tiểu Linh cùng tài xế đi ở phía trước. Lam Thư Dung và Phạm Thanh Khê thong thả sánh bước ở phía sau, vừa đi vừa nói chuyện.
"Cô quen biết họ lâu chưa?"
Phạm Thanh Khê hỏi.
Lam Thư Dung giơ ngón tay lên tính toán, sau đó nói: "Hơn 5 năm rồi. Lần đầu gặp tôi vừa tròn 20 tuổi, đang là sinh viên năm 2."
Phạm Thanh Khê gật đầu rồi lại nói: "Cô có từng nghĩ cứ tiếp tục giúp đỡ họ như vậy cũng không phải là cách hay không? Sao không thử tìm cho họ một công việc ổn định?"
Nàng nghe xong thì nhún vai: "Không phải tôi chưa từng thử nhưng cô xem, những người lớn ở đây đã hoàn toàn không còn tồn tại cái gọi là mục đích sống. Hoặc là no bụng hoặc là chết đi. Hai điều này so ra cũng không khác nhau là mấy. Tội là tội những đứa nhỏ."
"Tiểu Cẩu có vẻ rất thích cô."
Phạm Thanh Khê giống như bâng quơ nói ra.
Lam Thư Dung dừng lại: "Đó là đương nhiên. Tôi xinh đẹp lại đáng yêu, có ai mà không thích. Chẳng lẽ cô không thích sao?"
Nàng vừa nói vừa nhìn Phạm Thanh Khê, ánh mắt đầy nghiền ngẫm. Phạm Thanh Khê theo bản năng lắc đầu, rồi lại bất giác im lặng. Có thể là thừa nhận, cũng có thể là không.
Có lúc cô thấy rằng, bản thân sắp không phân biệt được đâu là thật đâu là giả. Cô cứ theo vô thức hưởng thụ cái cảm giác ngọt ngào, cho đến khi sắp chết chìm thì mới cố gắng dùng chút lý trí còn sót lại để ngoi lên rồi hít thở.
Giữa một người tấn công ồ ạt và một người bị động tiếp nhận, rốt cuộc ai mới là người chịu thua trước?
Câu trả lời thật ra đã có, chỉ là còn thiếu một chút thời cơ để biểu hiện ra mà thôi.
/63
|