Không có nhiều thời gian chậm trễ, Thiết Hàn cũng phải cùng Lương vương xuất phát đến thành Đông Bắc. Thanh Liên đưa tiễn cả hai ra đến cửa phủ mới lưu luyến trở về.
Vẻ bịn rịn của con trai đối với nương tử không thoát khỏi mắt Thái vương phi. Bà cũng thích nàng dâu dịu dàng, hiểu chuyện. Là phụ nữ, phải tiễn phu quân đi lúc bụng mang dạ chửa, cũng là một nỗi bất an.
Thiết Hàn cưỡi ngựa đi đầu, vẫn như trước đây trong vai trò thị vệ. Bên trong xe, Lương vương còn vì lời nói của hắn mà suy nghĩ không ít. Thiết Hàn có thể mang Thanh Liên đi khỏi và có vẻ nàng cũng bằng lòng, sẵn sàng đi theo huynh trưởng của mình.
Đường đến thành Đông Bắc không xa lắm, chỉ độ khoảng hai ba canh giờ là tới. Lương vương bỗng hạ lệnh:
-Dừng xe ngựa lại đi!
Đoàn người đang đi chợt khựng lại. Cả Thiết Hàn cũng nhướng mày:
-Bổn vương cũng đi ngựa cùng mọi người.
Thiết Hàn bỗng dưng thấy buồn cười.
Trước đây Lương vương giả vờ là hoàn khố công tử, một bước ra ngoài là người hầu kẻ hạ. Giờ trở lại là người đứng đầu Đông đô, đôi khi người khác nhìn vào cũng thấy không quen.
-Thiết tướng quân, chúng ta so tài một phen. Huynh thấy thế nào?
Nụ cười của Thẩm Hành Vân rạng rỡ. Dù sao chỉ là chàng trai mới tuổi hai mươi.
Kiếp trước, Lương vương không có bè bạn, không có tình yêu, tình thân càng không có. Hắn đã sống như một con thú hoang dã, nhìn đời bằng đôi mắt rực hờn căm.
Tuổi hai mươi trôi đi trong những chuỗi ngày đầy thù hận. Đến khi lên ngôi cữu ngũ, lại phải đối mặt với mưu hèn kế độc. Ngoài Phương Lễ, hắn chẳng tin vào ai khác. Đời chẳng hề có một ngày vui.
Kiếp này, tuổi hai mươi của Lương vương rực rỡ ánh nắng. Hắn sắp làm cha, bên cạnh là thần tử hết lòng phò tá, còn có gia đình để yêu thương.
-Tướng quân!
-Các ngươi cố gắng mà theo kịp. Ta đi theo Vương thượng….
Thiết Hàn cũng thúc mạnh vào lưng ngựa. Bóng Lương vương đã mờ khuất phía sau….
Đông đô vẫn còn lành lạnh. Chiều vừa đến, sương đã bắt đầu giăng trên những cành cây.
Chiếc áo choàng bay phần phật trong gió lạnh. Lương vương đang đứng chờ ở một ngã rẽ.
-Thiết đại ca….Đi nào!
-Vương thượng, dừng lại. Đường này rất khó đi!
-Không sao….Đến Đông Bắc gần hơn.
-Ngài đừng nổi hứng nữa -Giọng Thiết Hàn lành lạnh- Đường này về thành gần hơn thật nhưng lại phải băng qua rừng rậm. Đừng chuốc thêm phiền phức vào người nữa.
-Thiết tướng quân hùng tài vĩ lược, không lẽ lại sợ rừng rậm và thú dữ sao?
-Hùng tài vĩ lược cũng không thể bảo hộ cho người đi theo mãi được. Ta cũng không muốn muội muội ta trở thành quả phụ. Vương thượng, chúng ta chọn đường quang đãng mà đi vậy. Mời Vương thượng….
Thiết Hàn cũng nhận ra, so với kẻ trước đây không quan tâm gì đến mọi thứ, mình đã khác rất nhiều.
Nếu là trước đây, Lương vương bảo đi đâu, Thiết Hàn sẽ theo đó. Không màng đúng sai, không màng lợi hại. Thiết Hàn -Chiến quỷ sẽ không bị gươm giáo cướp đi sinh mạng, song Thẩm Hành Vân lại là người bằng xương bằng thịt, nếu có bất trắc gì thì Thanh Liên sẽ thế nào?
Thanh Liên…Từ khi nào đã trở thành điểm yếu của hắn mất rồi?-Đại ca…
Thẩm Hành Vân chợt gọi. Thiết Hàn ngẩng lên.
-Đệ hứa với đại ca…Đệ sẽ không phụ lòng Thanh Liên. Trọn đời trọn kiếp, đệ sẽ chỉ có mình nàng.
-Ừ.
Thiết Hàn lấy công trạng, lấy vinh quang trên yên ngựa để bảo đảm cho Thanh Liên cuộc sống bình an. Thẩm Hành Vân là một vương gia dù bị chèn ép nhưng vẫn là kiểu người “ngậm thìa vàng” mà lớn trong nhung lụa, hắn biết Thanh Liên dù chấp nhận là trắc phi, sinh con cho hắn nhưng lòng luôn lo lắng điều gì.
Kiếp này, hắn cũng không cần những cuộc liên hôn nhằm củng cố vị thế. Hắn chỉ cần một đời sống bình yên mãi mãi. Hắn bảo hộ được những người quanh mình, việc mà đời trước dù là hoàng đế Thẩm Hành Vân cũng chẳng thể nào làm được. Phụ vương, mẫu phi, đại ca….từng người một lặng lẽ ra đi.
-Nên huynh đừng nghĩ…đừng nghĩ đến chuyện mang Thanh Liên đi nữa. Nàng sẽ không bao giờ phải uất ức, phải cùng đại ca rời đi đâu.
Thiết Hàn không đáp. Lương vương có cam kết gì cũng mặc. Chỉ cần hắn làm Thanh Liên đau lòng, hắn ta sẽ không bao giờ gặp lại Thanh Liên nữa. Kiếp sống không có lai sinh này có nàng đã không còn quá đáng sợ nữa. Thiết Hàn có thể chăm lo cho Thanh Liên đến khi nàng nhắm mắt. Nàng và con cái của nàng, từ nay sẽ là người nhà của Thiết Hàn.
Hai con ngựa phi nước đại, quãng đường đến Đông bắc thành đã gần hơn rất nhiều.
Phương Lễ đang đứng một mình trước cổng thành chờ đợi. Thấy Thẩm Hành Vân và Thiết Hàn, hắn vội vã thúc ngựa ra gặp hai người.
-Vương thượng….Thiết huynh…
-Mọi người đến đủ rồi chứ? -Thẩm Hành Vân nhíu mày- Sao phải ra tận đây mà đón, ta đã bảo là không cần mà….
-Có tin tức mới. -Phương Lễ nghiêm mặt- Thần mới nhận được tin, cả gia tộc Nhâm thừa tướng khi bị giải ra chỗ lưu đày đã bị người ám toán. Nhâm đại nhân đã bị bắt lại. Chỉ có Nhâm tiểu thư chạy thoát, hiện nay….
-Hiện nay thế nào?
-Hiện nay đã đến được Đông đô. Có thể là đã vào được Đông đô….
Cả Thẩm Hành Vân lẫn Thiết Hàn đều giật mình. Phương Lễ không tin có chuyện trùng hợp như thế. Ngay lúc những nhân vật quan trọng của Đông đô tập trung tại Đông Bắc, Nhâm Uyển lại đến Đông đô, chỉ còn có Lão vương gia và Thái vương phi ở lại. Thanh Liên lại đang mang thai.
-Đại công tử đã lên đường về Đông đô rồi. Mong là chỉ là trùng hợp…
Lòng Lương vương như lửa đốt. Thù hận với Nhâm Uyển kiếp trước, kiếp này tưởng là không còn liên quan nữa. Hắn cũng chẳng tin nàng ta bất ngờ đến Đông đô mà không có mục đích gì.
-Xin lỗi ngoại tổ phụ, chúng ta phải về Đông đô ngay.
-Lần này chúng ta đã triệu tập rất nhiều tướng dưới quyền của Đông Bắc, Hoa lão tướng quân cũng dẫn theo tướng sĩ Hoa Bắc và nhiều nhân vật quan trọng. Nếu không gặp mặt họ, thần e rằng…
-Nhưng mà….
Lời vừa hứa, tiệc rượu đón tiếp những nhân vật này ít nhất phải kéo dài một ngày. Chỉ cần ngần đó thời gian, Nhâm Uyển cũng có thể làm hại Thanh Liên rồi.
Hắn nhẹ giọng, chỉ có Phương Lễ nghe:
-Truyền lời xuống, Lương vương đột nhiên bệnh cũ tái phát trên đường đi, phải nhanh chóng quay về Đông đô chữa bệnh. Thiết tướng quân và Phương đại nhân thay mặt đón tiếp các vị tướng quân.
Ngựa quay đầu, Phương Lễ không kịp phản ứng gì.
Thiết Hàn quay ngựa. Dù sao cũng từng là Cảnh Thiên đại đế, chút việc nhỏ này đối với hắn cũng không khó khăn gì.
Khóe môi ai vừa nhếch. Phương Lễ rất muốn hỏi: “Thiết huynh, hình như người mới mỉm cười?”.
Vẻ bịn rịn của con trai đối với nương tử không thoát khỏi mắt Thái vương phi. Bà cũng thích nàng dâu dịu dàng, hiểu chuyện. Là phụ nữ, phải tiễn phu quân đi lúc bụng mang dạ chửa, cũng là một nỗi bất an.
Thiết Hàn cưỡi ngựa đi đầu, vẫn như trước đây trong vai trò thị vệ. Bên trong xe, Lương vương còn vì lời nói của hắn mà suy nghĩ không ít. Thiết Hàn có thể mang Thanh Liên đi khỏi và có vẻ nàng cũng bằng lòng, sẵn sàng đi theo huynh trưởng của mình.
Đường đến thành Đông Bắc không xa lắm, chỉ độ khoảng hai ba canh giờ là tới. Lương vương bỗng hạ lệnh:
-Dừng xe ngựa lại đi!
Đoàn người đang đi chợt khựng lại. Cả Thiết Hàn cũng nhướng mày:
-Bổn vương cũng đi ngựa cùng mọi người.
Thiết Hàn bỗng dưng thấy buồn cười.
Trước đây Lương vương giả vờ là hoàn khố công tử, một bước ra ngoài là người hầu kẻ hạ. Giờ trở lại là người đứng đầu Đông đô, đôi khi người khác nhìn vào cũng thấy không quen.
-Thiết tướng quân, chúng ta so tài một phen. Huynh thấy thế nào?
Nụ cười của Thẩm Hành Vân rạng rỡ. Dù sao chỉ là chàng trai mới tuổi hai mươi.
Kiếp trước, Lương vương không có bè bạn, không có tình yêu, tình thân càng không có. Hắn đã sống như một con thú hoang dã, nhìn đời bằng đôi mắt rực hờn căm.
Tuổi hai mươi trôi đi trong những chuỗi ngày đầy thù hận. Đến khi lên ngôi cữu ngũ, lại phải đối mặt với mưu hèn kế độc. Ngoài Phương Lễ, hắn chẳng tin vào ai khác. Đời chẳng hề có một ngày vui.
Kiếp này, tuổi hai mươi của Lương vương rực rỡ ánh nắng. Hắn sắp làm cha, bên cạnh là thần tử hết lòng phò tá, còn có gia đình để yêu thương.
-Tướng quân!
-Các ngươi cố gắng mà theo kịp. Ta đi theo Vương thượng….
Thiết Hàn cũng thúc mạnh vào lưng ngựa. Bóng Lương vương đã mờ khuất phía sau….
Đông đô vẫn còn lành lạnh. Chiều vừa đến, sương đã bắt đầu giăng trên những cành cây.
Chiếc áo choàng bay phần phật trong gió lạnh. Lương vương đang đứng chờ ở một ngã rẽ.
-Thiết đại ca….Đi nào!
-Vương thượng, dừng lại. Đường này rất khó đi!
-Không sao….Đến Đông Bắc gần hơn.
-Ngài đừng nổi hứng nữa -Giọng Thiết Hàn lành lạnh- Đường này về thành gần hơn thật nhưng lại phải băng qua rừng rậm. Đừng chuốc thêm phiền phức vào người nữa.
-Thiết tướng quân hùng tài vĩ lược, không lẽ lại sợ rừng rậm và thú dữ sao?
-Hùng tài vĩ lược cũng không thể bảo hộ cho người đi theo mãi được. Ta cũng không muốn muội muội ta trở thành quả phụ. Vương thượng, chúng ta chọn đường quang đãng mà đi vậy. Mời Vương thượng….
Thiết Hàn cũng nhận ra, so với kẻ trước đây không quan tâm gì đến mọi thứ, mình đã khác rất nhiều.
Nếu là trước đây, Lương vương bảo đi đâu, Thiết Hàn sẽ theo đó. Không màng đúng sai, không màng lợi hại. Thiết Hàn -Chiến quỷ sẽ không bị gươm giáo cướp đi sinh mạng, song Thẩm Hành Vân lại là người bằng xương bằng thịt, nếu có bất trắc gì thì Thanh Liên sẽ thế nào?
Thanh Liên…Từ khi nào đã trở thành điểm yếu của hắn mất rồi?-Đại ca…
Thẩm Hành Vân chợt gọi. Thiết Hàn ngẩng lên.
-Đệ hứa với đại ca…Đệ sẽ không phụ lòng Thanh Liên. Trọn đời trọn kiếp, đệ sẽ chỉ có mình nàng.
-Ừ.
Thiết Hàn lấy công trạng, lấy vinh quang trên yên ngựa để bảo đảm cho Thanh Liên cuộc sống bình an. Thẩm Hành Vân là một vương gia dù bị chèn ép nhưng vẫn là kiểu người “ngậm thìa vàng” mà lớn trong nhung lụa, hắn biết Thanh Liên dù chấp nhận là trắc phi, sinh con cho hắn nhưng lòng luôn lo lắng điều gì.
Kiếp này, hắn cũng không cần những cuộc liên hôn nhằm củng cố vị thế. Hắn chỉ cần một đời sống bình yên mãi mãi. Hắn bảo hộ được những người quanh mình, việc mà đời trước dù là hoàng đế Thẩm Hành Vân cũng chẳng thể nào làm được. Phụ vương, mẫu phi, đại ca….từng người một lặng lẽ ra đi.
-Nên huynh đừng nghĩ…đừng nghĩ đến chuyện mang Thanh Liên đi nữa. Nàng sẽ không bao giờ phải uất ức, phải cùng đại ca rời đi đâu.
Thiết Hàn không đáp. Lương vương có cam kết gì cũng mặc. Chỉ cần hắn làm Thanh Liên đau lòng, hắn ta sẽ không bao giờ gặp lại Thanh Liên nữa. Kiếp sống không có lai sinh này có nàng đã không còn quá đáng sợ nữa. Thiết Hàn có thể chăm lo cho Thanh Liên đến khi nàng nhắm mắt. Nàng và con cái của nàng, từ nay sẽ là người nhà của Thiết Hàn.
Hai con ngựa phi nước đại, quãng đường đến Đông bắc thành đã gần hơn rất nhiều.
Phương Lễ đang đứng một mình trước cổng thành chờ đợi. Thấy Thẩm Hành Vân và Thiết Hàn, hắn vội vã thúc ngựa ra gặp hai người.
-Vương thượng….Thiết huynh…
-Mọi người đến đủ rồi chứ? -Thẩm Hành Vân nhíu mày- Sao phải ra tận đây mà đón, ta đã bảo là không cần mà….
-Có tin tức mới. -Phương Lễ nghiêm mặt- Thần mới nhận được tin, cả gia tộc Nhâm thừa tướng khi bị giải ra chỗ lưu đày đã bị người ám toán. Nhâm đại nhân đã bị bắt lại. Chỉ có Nhâm tiểu thư chạy thoát, hiện nay….
-Hiện nay thế nào?
-Hiện nay đã đến được Đông đô. Có thể là đã vào được Đông đô….
Cả Thẩm Hành Vân lẫn Thiết Hàn đều giật mình. Phương Lễ không tin có chuyện trùng hợp như thế. Ngay lúc những nhân vật quan trọng của Đông đô tập trung tại Đông Bắc, Nhâm Uyển lại đến Đông đô, chỉ còn có Lão vương gia và Thái vương phi ở lại. Thanh Liên lại đang mang thai.
-Đại công tử đã lên đường về Đông đô rồi. Mong là chỉ là trùng hợp…
Lòng Lương vương như lửa đốt. Thù hận với Nhâm Uyển kiếp trước, kiếp này tưởng là không còn liên quan nữa. Hắn cũng chẳng tin nàng ta bất ngờ đến Đông đô mà không có mục đích gì.
-Xin lỗi ngoại tổ phụ, chúng ta phải về Đông đô ngay.
-Lần này chúng ta đã triệu tập rất nhiều tướng dưới quyền của Đông Bắc, Hoa lão tướng quân cũng dẫn theo tướng sĩ Hoa Bắc và nhiều nhân vật quan trọng. Nếu không gặp mặt họ, thần e rằng…
-Nhưng mà….
Lời vừa hứa, tiệc rượu đón tiếp những nhân vật này ít nhất phải kéo dài một ngày. Chỉ cần ngần đó thời gian, Nhâm Uyển cũng có thể làm hại Thanh Liên rồi.
Hắn nhẹ giọng, chỉ có Phương Lễ nghe:
-Truyền lời xuống, Lương vương đột nhiên bệnh cũ tái phát trên đường đi, phải nhanh chóng quay về Đông đô chữa bệnh. Thiết tướng quân và Phương đại nhân thay mặt đón tiếp các vị tướng quân.
Ngựa quay đầu, Phương Lễ không kịp phản ứng gì.
Thiết Hàn quay ngựa. Dù sao cũng từng là Cảnh Thiên đại đế, chút việc nhỏ này đối với hắn cũng không khó khăn gì.
Khóe môi ai vừa nhếch. Phương Lễ rất muốn hỏi: “Thiết huynh, hình như người mới mỉm cười?”.
/67
|