Điện hạ ơi!
Một đôi chủ tớ khiến người ta không khỏi buồn cười. Phương Lễ mặt mày hốc hác, thấy Lương vương là vội vã chậm nước mắt. Gương mặt của Thẩm Hành Vân cũng tái nhợt, bần thần:
-Hoàng bá bá, chuyện này….
-Vương điệt bình tĩnh. Thôi khanh gia sẽ lập tức đi đến thành Đông bắc, truyền ý chỉ của trẫm triệu hồi Hạ tướng quân về. Không thể để hắn làm càn như vậy được.
Tổ tiên của Hạ Mẫn và thành Tấn Đông bắc vốn thuộc về Bắc phiên, do thuần phục tiền Lương vương mà mới đầu hàng triều đình. Danh tiếng Lương vương phủ càng ngày càng giảm, Hạ gia càng tỏ ra không thuần phục. Trước đây hoàng đế ban hôn Hạ Lam con gái Hạ Mẫn cho Thẩm Hành Vân – còn là vị trí trắc phi một phần cũng muốn thăm dò ý của ông ta, chỉ cần Hạ Mẫn có hành động chống đối sẽ cho triệu hồi về triều. Biết rõ điều đó nên Hạ gia đành đưa con gái làm trắc phi cho kẻ toàn mang tiếng ăn chơi là Thẩm Hành Vân. Bây giờ con gái ông ta lại chết vì hắn, e là….
-Hoàng thượng, tình hình rất nguy cấp. Ngày nào quân Hạ gia cũng hét tên của Vương gia, đòi người phải chờ một câu trả lời thích đáng cho họ. Lão vương gia rất lo lắng, khi thần vào chỗ lão tướng quân còn suýt bị lão đánh chết. Lão bảo thần phải đến kinh thành, mau chóng đưa Vương gia về. Nếu không thì….
-Nếu không thì sao….
-Thần…thần cũng không biết ạ. Nhưng Đông đô binh lực quá mỏng, nếu có chuyện gì chắc không chống nổi vài ngày. Hoàng thượng thánh minh, mong người thương hại Đông đô nhỏ bé, cho chúng thần một sự trấn an. Thần thay mặt dân chúng Đông đô, van cầu hoàng thượng. Van cầu Vương gia mau mau trở về.
Hoàng thượng mặc long ỷ, trên điện trầm ngâm. Bá quan văn võ cũng nhìn nhau,vài người phía sau còn bàn tán. Hoàng đế hướng về phía Nhâm thừa tướng, trầm giọng:
-Khanh thấy thế nào?
Nhâm Uyển đã từng nói, Lương vương là một nhân vật không như bề ngoài. Nhâm thừa tướng hiểu ý con gái. Nhưng hiện nay trên danh nghĩa đó cũng là hiền tế của ông, ông cũng không thể quá lời cảnh báo, đành nhẹ giọng:
-Lương vương cũng nên về gặp lão tướng quân để nói cho rõ chuyện. Nhưng thần e Hạ tướng quân cố chấp đau lòng vì cái chết con gái sẽ làm tổn thương đến Vương gia thôi.
-Đúng đúng đấy ạ!- Phương Lễ cúi đầu, tiếp lời- Tâu hoàng thượng, Đông đô dù nhỏ bé nhưng cũng là một phần máu thịt của Đại Cảnh quốc chúng ta. Lão tướng quân giận dữ vì con là chuyện thật, nếu Vương gia trở về thì e là sẽ chịu không ít thiệt thòi. Dân chúng Đông đô, thậm chí là mạng sống của Vương gia hay của chúng thần chỉ là chuyện nhỏ. Thần chỉ lo là….
Trong phút chốc, Hoàng đế đã hiểu Phương Lễ có ám chỉ gì.
-Ý khanh là….có thể đây chỉ là một cái cớ sao?
-Thần không dám -Phương Lễ quỳ sụp dưới điện- Binh lực Đông đô quá mỏng, Hạ tướng quân lại nắm trong tay mười vạn quân và một vùng thành trấn Đông bắc rộng lớn. Nếu có chuyện gì, thần chỉ e Đại Cảnh quốc của chúng ta bị thiệt hại nặng nề thôi. Đông đô…
Đó không phải là một vùng trù phú nhưng nếu mất đi cũng ảnh hưởng lớn đến uy tín Đại Cảnh. Trong lúc này các quốc gia vẫn đang lăm le lẫn nhau, nội loạn sẽ là chuyện vô cùng bất lợi. Đại Cảnh đế đương nhiên chẳng mong muốn chuyện đó rồi.
Tay Lương vương ướt đẫm mồ hôi. Hắn quỳ mọp dưới điện, mặt không còn giọt máu, thẫn thờ:
-Hoàng bá bá, điệt nhi quả thật không nghĩ hậu quả lại như vậy. Hoàng bá bá thương cháu, người giúp điệt nhi với. Nhạc lão gia của điệt nhi rất nóng tính, con gái ông ta chết, ông ta chắc chắc sẽ khăng khăng là do điệt nhi làm, muốn giết điệt nhi tạ tội. Điệt nhi chết không tiếc, nhưng chưa có con cái. Gia phụ phải làm sao, Lương vương phủ phải làm sao bây giờ?
Lương vương rơi lệ. Phương Lễ cũng che mặt khóc rống theo.
Nhâm thừa tướng nhìn hai chủ tớ với đôi mắt đầy hiềm nghi. Như thế nào cũng không giống kẻ có tham vọng mà Uyển nhi đã từng nói. Con cháu Lương vương lừng danh thiên hạ không lẽ nào lại đến nỗi này sao?
-Hoàng bá bá!
-Được rồi….Dù thế nào Vương điệt cũng phải về để làm cho rõ chuyện.- Cảnh đế lên giọng- Ta sẽ điều thêm năm vạn quân đến ngay Đông đô và hạ chiếu cho Hạ tướng quân. Dù thế nào cũng không để điệt nhi gặp bất trắc. Cứ yên tâm!
Hơn tất cả, mảnh đất Đông đô vẫn còn giá trị với Cảnh đế. Năm vạn quân đưa đến Đông đô cũng không phải là con số nhỏ. Phương Lễ âm thầm tính toán. Ánh mắt Lương vương cũng thoáng hiện nét cười…
Một đôi chủ tớ khiến người ta không khỏi buồn cười. Phương Lễ mặt mày hốc hác, thấy Lương vương là vội vã chậm nước mắt. Gương mặt của Thẩm Hành Vân cũng tái nhợt, bần thần:
-Hoàng bá bá, chuyện này….
-Vương điệt bình tĩnh. Thôi khanh gia sẽ lập tức đi đến thành Đông bắc, truyền ý chỉ của trẫm triệu hồi Hạ tướng quân về. Không thể để hắn làm càn như vậy được.
Tổ tiên của Hạ Mẫn và thành Tấn Đông bắc vốn thuộc về Bắc phiên, do thuần phục tiền Lương vương mà mới đầu hàng triều đình. Danh tiếng Lương vương phủ càng ngày càng giảm, Hạ gia càng tỏ ra không thuần phục. Trước đây hoàng đế ban hôn Hạ Lam con gái Hạ Mẫn cho Thẩm Hành Vân – còn là vị trí trắc phi một phần cũng muốn thăm dò ý của ông ta, chỉ cần Hạ Mẫn có hành động chống đối sẽ cho triệu hồi về triều. Biết rõ điều đó nên Hạ gia đành đưa con gái làm trắc phi cho kẻ toàn mang tiếng ăn chơi là Thẩm Hành Vân. Bây giờ con gái ông ta lại chết vì hắn, e là….
-Hoàng thượng, tình hình rất nguy cấp. Ngày nào quân Hạ gia cũng hét tên của Vương gia, đòi người phải chờ một câu trả lời thích đáng cho họ. Lão vương gia rất lo lắng, khi thần vào chỗ lão tướng quân còn suýt bị lão đánh chết. Lão bảo thần phải đến kinh thành, mau chóng đưa Vương gia về. Nếu không thì….
-Nếu không thì sao….
-Thần…thần cũng không biết ạ. Nhưng Đông đô binh lực quá mỏng, nếu có chuyện gì chắc không chống nổi vài ngày. Hoàng thượng thánh minh, mong người thương hại Đông đô nhỏ bé, cho chúng thần một sự trấn an. Thần thay mặt dân chúng Đông đô, van cầu hoàng thượng. Van cầu Vương gia mau mau trở về.
Hoàng thượng mặc long ỷ, trên điện trầm ngâm. Bá quan văn võ cũng nhìn nhau,vài người phía sau còn bàn tán. Hoàng đế hướng về phía Nhâm thừa tướng, trầm giọng:
-Khanh thấy thế nào?
Nhâm Uyển đã từng nói, Lương vương là một nhân vật không như bề ngoài. Nhâm thừa tướng hiểu ý con gái. Nhưng hiện nay trên danh nghĩa đó cũng là hiền tế của ông, ông cũng không thể quá lời cảnh báo, đành nhẹ giọng:
-Lương vương cũng nên về gặp lão tướng quân để nói cho rõ chuyện. Nhưng thần e Hạ tướng quân cố chấp đau lòng vì cái chết con gái sẽ làm tổn thương đến Vương gia thôi.
-Đúng đúng đấy ạ!- Phương Lễ cúi đầu, tiếp lời- Tâu hoàng thượng, Đông đô dù nhỏ bé nhưng cũng là một phần máu thịt của Đại Cảnh quốc chúng ta. Lão tướng quân giận dữ vì con là chuyện thật, nếu Vương gia trở về thì e là sẽ chịu không ít thiệt thòi. Dân chúng Đông đô, thậm chí là mạng sống của Vương gia hay của chúng thần chỉ là chuyện nhỏ. Thần chỉ lo là….
Trong phút chốc, Hoàng đế đã hiểu Phương Lễ có ám chỉ gì.
-Ý khanh là….có thể đây chỉ là một cái cớ sao?
-Thần không dám -Phương Lễ quỳ sụp dưới điện- Binh lực Đông đô quá mỏng, Hạ tướng quân lại nắm trong tay mười vạn quân và một vùng thành trấn Đông bắc rộng lớn. Nếu có chuyện gì, thần chỉ e Đại Cảnh quốc của chúng ta bị thiệt hại nặng nề thôi. Đông đô…
Đó không phải là một vùng trù phú nhưng nếu mất đi cũng ảnh hưởng lớn đến uy tín Đại Cảnh. Trong lúc này các quốc gia vẫn đang lăm le lẫn nhau, nội loạn sẽ là chuyện vô cùng bất lợi. Đại Cảnh đế đương nhiên chẳng mong muốn chuyện đó rồi.
Tay Lương vương ướt đẫm mồ hôi. Hắn quỳ mọp dưới điện, mặt không còn giọt máu, thẫn thờ:
-Hoàng bá bá, điệt nhi quả thật không nghĩ hậu quả lại như vậy. Hoàng bá bá thương cháu, người giúp điệt nhi với. Nhạc lão gia của điệt nhi rất nóng tính, con gái ông ta chết, ông ta chắc chắc sẽ khăng khăng là do điệt nhi làm, muốn giết điệt nhi tạ tội. Điệt nhi chết không tiếc, nhưng chưa có con cái. Gia phụ phải làm sao, Lương vương phủ phải làm sao bây giờ?
Lương vương rơi lệ. Phương Lễ cũng che mặt khóc rống theo.
Nhâm thừa tướng nhìn hai chủ tớ với đôi mắt đầy hiềm nghi. Như thế nào cũng không giống kẻ có tham vọng mà Uyển nhi đã từng nói. Con cháu Lương vương lừng danh thiên hạ không lẽ nào lại đến nỗi này sao?
-Hoàng bá bá!
-Được rồi….Dù thế nào Vương điệt cũng phải về để làm cho rõ chuyện.- Cảnh đế lên giọng- Ta sẽ điều thêm năm vạn quân đến ngay Đông đô và hạ chiếu cho Hạ tướng quân. Dù thế nào cũng không để điệt nhi gặp bất trắc. Cứ yên tâm!
Hơn tất cả, mảnh đất Đông đô vẫn còn giá trị với Cảnh đế. Năm vạn quân đưa đến Đông đô cũng không phải là con số nhỏ. Phương Lễ âm thầm tính toán. Ánh mắt Lương vương cũng thoáng hiện nét cười…
/67
|