“Dòng sản phẩm quân dụng hiện nay trông kỳ cục thật.” Alpha bình thản nhận xét.
“Một chữ chíp vô nghĩa, chẳng biết phát làm chi nữa.” Eta gật gù phụ họa.
“Mật mã Aru không có từ chíp, để gõ tín hiệu mà chiếm dụng thêm hai ký tự, rõ là lãng phí tài nguyên.” Beta sử dụng nhiều năng lượng đặc biệt có ý thức tiết kiệm.
Không ngờ bọn họ đều tự động xem nhẹ việc mình phí phạm năng lượng cho tiểu Mục Căn chơi game (≧▽≦), cũng quên luôn vì khích lệ Mục Căn mà đi học vỗ tay bốp bốp bốp.
Trong lúc nhóm người máy mải phê bình phi thuyền đối diện, trên đầu họ bỗng truyền đến giọng nói hưng phấn của Mục Căn:
“Đáng yêu quá! Ba ơi, bác ơi, Kham Manh Manh thật đáng yêu! Biết kêu chíp chíp giống trong phim hoạt hình nè!”
Cả đám người máy liền im lặng.
Một số thứ vô dụng lại mang đến hiệu quả không tưởng với nhân loại, họ đã học được một khóa từ Mục Căn.
Mục Căn tuy rằng cao hứng, nhưng vẫn chưa bị xông mụ đầu, dẫu trong lòng muốn Kham Manh Manh tới đây, song vẫn không quên xin phép phụ huynh:
“Ba ơi, bác ơi, con mời Kham Manh Manh lại đây được không?”
Tầm mắt cậu dừng trên mặt Alpha lâu nhất, trẻ con cực giỏi chọn mặt gửi lời, Mục Căn biết rõ một sự thật: Người ăn nói giữ lời nhất là bác cả Alpha!
“…” Đứng trước khuôn mặt như vậy, Alpha hoàn toàn nói không nên lời cự tuyệt, huống hồ hắn còn có dự tính khác, năng lượng trên thuyền chẳng biết có đủ xài không…
Nghĩ đến đây, Alpha bắt đầu ra lệnh: “Epsilon, hỏi trên phi thuyền đối phương có người không, có mấy người, nếu số lượng ít hơn ba thì mở lối đi để họ sang đây.”
“Vâng.” Nhận được mệnh lệnh, Epsilon một lần nữa tiếp nhận toàn quyền khống chế, kế tiếp là việc giữa hắn và bộ não của phi thuyền đối diện.
Mục Căn lại hơi sửng sốt.
“Người?” Cậu cẩn thận ôm đầu Alpha tới hỏi: “Bác nói bên trong có thể có người ạ?”
“Đúng vậy, đối phương không phải người máy, hành vi bắn nát thiên thạch trong vành đai thiên thạch rõ ràng không phải biểu hiện của phi thuyền đang thi hành nhiệm vụ, tổng hợp các phán đoán, suy ra tỷ lệ trong phi thuyền có người là 80%.” Alpha chỉ tự thuật y khuôn suy luận của mình, nhưng Mục Căn lại thộn mặt.
Mục Căn nuốt nước miếng một cái, đột nhiên có chút căng thẳng: Từ khi có ký ức đến giờ, cậu còn chưa gặp người sống bao giờ đâu ~
Chính lúc này, Epsilon đã dùng đèn tín hiệu phát ra sự tình muốn hỏi.
“Xin chào, cho hỏi trên phi thuyền của anh có tổng cộng bao nhiêu người? Không gian trên phi thuyền chúng tôi không đủ, chỉ có thể nhận nhiều nhất ba người.”
Phi thuyền đối phương phát đoạn hồi đáp rất nhanh:
“Xin chào, trên phi thuyền chúng tôi chỉ có một nhân loại và một người máy, chủ nhân của tôi tên là Olivia, tôi là người máy Manh Manh.”
“Cho phép lên thuyền, hãy chuẩn bị mở lối đi và sẵn sàng lên thuyền trong vòng ba phút.” Lời ít ý nhiều, xác nhận thỏa đáng lần cuối với đối phương xong, Epsilon cũng chuẩn bị nối tiếp với bên kia.
“Người” sắp đến đây? Mục Căn lại ngây ngẩn, dù cậu có chút hồi hộp nhưng cũng không rối loạn tay chân, chẳng những thế còn bắt đầu chuẩn bị.
Chuẩn bị tiếp khách.
Cậu cố gắng hồi tưởng nội dung ít ỏi về đạo đãi khách trong sách giáo khoa: Khi tiếp đãi khách, việc đầu tiên cần làm là quét dọn đúng không ta? Sau đó phải chuẩn bị trà hoặc đồ uống, song cậu đâu biết trà với đồ uống là cái chi, vậy chắc nước trắng cũng được nhở?
Sắp xếp tốt trình tự từng bước trong lòng, Mục Căn bắt đầu quýnh quáng đi chuẩn bị.Tại nơi cậu không biết, nhóm các bác cũng đã chuẩn bị xong xuôi —
“Một khi phát hiện đối phương có mưu đồ nguy hiểm, Epsilon lập tức mở cửa khoang dưới đáy thuyền đẩy bọn họ ra, còn Beta dùng pháo laser tiến thêm một bước loại trừ nguy hiểm.”
“Vâng.”
“Vâng.”
Nhóm người máy sử dụng sóng não xác nhận lần cuối cùng, Epsilon cũng hoàn thành việc nối tiếp với đối phương. Theo tiếng bước chân lộp cộp của người ta, phi thuyền rốt cuộc nghênh đón nhân loại thứ hai ngoài Mục Căn.
Olivia là tên một cô gái, khi gọi một cô gái, bất kể đối phương bao nhiêu tuổi, xưng hô tiểu thư vĩnh viễn được các cô vui vẻ đón nhận —
Bách khoa toàn thư về tên họ người cung cấp by bác Alpha + Bách khoa toàn thư về lễ nghĩ xã hội loài người cung cấp by bác Beta.
Mục Căn đạt điểm tối đa cả hai môn này trong kỳ thi, vì thế nở nụ cười đã tính trước:
“Hoan nghênh quang lâm tệ xá, tiểu thư Olivia.”
Sau đó —
Vèo — một tiếng, có gì đó bay đến, Mục Căn theo phản xạ bắt được, vừa mở tay liền bắt gặp món “kẹo que” từng thấy trong phim hoạt hình.
Bóng đèn nhỏ trong đầu sáng lên, Mục Căn hiểu ngay:
“Cám ơn món quà của cô, thưa tiểu thư Olivia –”
Cậu im bặt ngay khoảnh khắc ngẩng đầu nhìn người ta.
Mục Căn dại ra: Nom thế nào… cũng là con trai mà?!
Người tới thoạt nhìn xấp xỉ tuổi mình, sở hữu đôi mắt vàng óng trong suốt vô cùng và mái tóc bạch kim mềm mại, hắn vừa cao vừa gầy, mặc bộ trang phục Mục Căn không thể tả rõ kiểu dáng, hết thảy đều rất ổn, ngoại trừ cái quần —
Phía trên có rất nhiều lỗ to.
Mục Căn hoàn toàn không có thẩm mỹ về nhân loại, cậu cứ vậy soi con người đầu tiên mình gặp từ đầu tới chân.
Để xác nhận giới tính của người nọ, Mục Căn cố gắng dòm lén ngực đối phương thêm vài lần. Khi chắc cú chỗ ấy còn phẳng hơn cả mình, Mục Căn rốt cuộc phán định người ta là trai.
“Nhìn đủ chưa? Bộ chưa thấy người sống bao giờ hả?” Chủ nhân phi thuyền này vừa mở miệng đã phạm vào kiêng kỵ lớn nhất của mình, tiếp theo đánh giá người mình lại đụng phải kiêng kỵ thứ hai, giọng điệu Olivia tức khắc khó chịu.
Đây là giọng điệu khiêu khích cực độ, Olivia đã sẵn sàng đánh một trận cùng bên kia, kể cũng đúng lúc, đánh thắng đối phương, chiếm quyền sở hữu phi thuyền là hắn có thể lái nó về.
Hiềm nỗi, Olivia tính sai rồi.
Người hắn khiêu khích là Mục Căn —
“Tôi… thực sự chưa từng gặp người sống.” Hơi ngượng ngùng cúi đầu, Mục Căn rụt rè trả lời hắn.
“Olivia tiên sinh là người sống đầu tiên tôi gặp ~ lần đầu gặp mặt, rất vui được quen biết cậu! Cám ơn đã tặng kẹo que cho tôi!”
Nói xong câu đầu tiên, Mục Căn cũng thoải mái tự nhiên trở lại, đạo đãi khách từng học mấy năm trước hiển hiện trong đầu, cậu nói ra câu chào hỏi lần đầu gặp mặt hết sức trôi chảy. Mục Căn trí nhớ cực tốt cũng không quên kèm theo động tác cho đủ bộ sậu.
Cậu chủ động vươn tay, khóe miệng toét ra, tặng Olivia nụ cười tươi rói.
“Một chữ chíp vô nghĩa, chẳng biết phát làm chi nữa.” Eta gật gù phụ họa.
“Mật mã Aru không có từ chíp, để gõ tín hiệu mà chiếm dụng thêm hai ký tự, rõ là lãng phí tài nguyên.” Beta sử dụng nhiều năng lượng đặc biệt có ý thức tiết kiệm.
Không ngờ bọn họ đều tự động xem nhẹ việc mình phí phạm năng lượng cho tiểu Mục Căn chơi game (≧▽≦), cũng quên luôn vì khích lệ Mục Căn mà đi học vỗ tay bốp bốp bốp.
Trong lúc nhóm người máy mải phê bình phi thuyền đối diện, trên đầu họ bỗng truyền đến giọng nói hưng phấn của Mục Căn:
“Đáng yêu quá! Ba ơi, bác ơi, Kham Manh Manh thật đáng yêu! Biết kêu chíp chíp giống trong phim hoạt hình nè!”
Cả đám người máy liền im lặng.
Một số thứ vô dụng lại mang đến hiệu quả không tưởng với nhân loại, họ đã học được một khóa từ Mục Căn.
Mục Căn tuy rằng cao hứng, nhưng vẫn chưa bị xông mụ đầu, dẫu trong lòng muốn Kham Manh Manh tới đây, song vẫn không quên xin phép phụ huynh:
“Ba ơi, bác ơi, con mời Kham Manh Manh lại đây được không?”
Tầm mắt cậu dừng trên mặt Alpha lâu nhất, trẻ con cực giỏi chọn mặt gửi lời, Mục Căn biết rõ một sự thật: Người ăn nói giữ lời nhất là bác cả Alpha!
“…” Đứng trước khuôn mặt như vậy, Alpha hoàn toàn nói không nên lời cự tuyệt, huống hồ hắn còn có dự tính khác, năng lượng trên thuyền chẳng biết có đủ xài không…
Nghĩ đến đây, Alpha bắt đầu ra lệnh: “Epsilon, hỏi trên phi thuyền đối phương có người không, có mấy người, nếu số lượng ít hơn ba thì mở lối đi để họ sang đây.”
“Vâng.” Nhận được mệnh lệnh, Epsilon một lần nữa tiếp nhận toàn quyền khống chế, kế tiếp là việc giữa hắn và bộ não của phi thuyền đối diện.
Mục Căn lại hơi sửng sốt.
“Người?” Cậu cẩn thận ôm đầu Alpha tới hỏi: “Bác nói bên trong có thể có người ạ?”
“Đúng vậy, đối phương không phải người máy, hành vi bắn nát thiên thạch trong vành đai thiên thạch rõ ràng không phải biểu hiện của phi thuyền đang thi hành nhiệm vụ, tổng hợp các phán đoán, suy ra tỷ lệ trong phi thuyền có người là 80%.” Alpha chỉ tự thuật y khuôn suy luận của mình, nhưng Mục Căn lại thộn mặt.
Mục Căn nuốt nước miếng một cái, đột nhiên có chút căng thẳng: Từ khi có ký ức đến giờ, cậu còn chưa gặp người sống bao giờ đâu ~
Chính lúc này, Epsilon đã dùng đèn tín hiệu phát ra sự tình muốn hỏi.
“Xin chào, cho hỏi trên phi thuyền của anh có tổng cộng bao nhiêu người? Không gian trên phi thuyền chúng tôi không đủ, chỉ có thể nhận nhiều nhất ba người.”
Phi thuyền đối phương phát đoạn hồi đáp rất nhanh:
“Xin chào, trên phi thuyền chúng tôi chỉ có một nhân loại và một người máy, chủ nhân của tôi tên là Olivia, tôi là người máy Manh Manh.”
“Cho phép lên thuyền, hãy chuẩn bị mở lối đi và sẵn sàng lên thuyền trong vòng ba phút.” Lời ít ý nhiều, xác nhận thỏa đáng lần cuối với đối phương xong, Epsilon cũng chuẩn bị nối tiếp với bên kia.
“Người” sắp đến đây? Mục Căn lại ngây ngẩn, dù cậu có chút hồi hộp nhưng cũng không rối loạn tay chân, chẳng những thế còn bắt đầu chuẩn bị.
Chuẩn bị tiếp khách.
Cậu cố gắng hồi tưởng nội dung ít ỏi về đạo đãi khách trong sách giáo khoa: Khi tiếp đãi khách, việc đầu tiên cần làm là quét dọn đúng không ta? Sau đó phải chuẩn bị trà hoặc đồ uống, song cậu đâu biết trà với đồ uống là cái chi, vậy chắc nước trắng cũng được nhở?
Sắp xếp tốt trình tự từng bước trong lòng, Mục Căn bắt đầu quýnh quáng đi chuẩn bị.Tại nơi cậu không biết, nhóm các bác cũng đã chuẩn bị xong xuôi —
“Một khi phát hiện đối phương có mưu đồ nguy hiểm, Epsilon lập tức mở cửa khoang dưới đáy thuyền đẩy bọn họ ra, còn Beta dùng pháo laser tiến thêm một bước loại trừ nguy hiểm.”
“Vâng.”
“Vâng.”
Nhóm người máy sử dụng sóng não xác nhận lần cuối cùng, Epsilon cũng hoàn thành việc nối tiếp với đối phương. Theo tiếng bước chân lộp cộp của người ta, phi thuyền rốt cuộc nghênh đón nhân loại thứ hai ngoài Mục Căn.
Olivia là tên một cô gái, khi gọi một cô gái, bất kể đối phương bao nhiêu tuổi, xưng hô tiểu thư vĩnh viễn được các cô vui vẻ đón nhận —
Bách khoa toàn thư về tên họ người cung cấp by bác Alpha + Bách khoa toàn thư về lễ nghĩ xã hội loài người cung cấp by bác Beta.
Mục Căn đạt điểm tối đa cả hai môn này trong kỳ thi, vì thế nở nụ cười đã tính trước:
“Hoan nghênh quang lâm tệ xá, tiểu thư Olivia.”
Sau đó —
Vèo — một tiếng, có gì đó bay đến, Mục Căn theo phản xạ bắt được, vừa mở tay liền bắt gặp món “kẹo que” từng thấy trong phim hoạt hình.
Bóng đèn nhỏ trong đầu sáng lên, Mục Căn hiểu ngay:
“Cám ơn món quà của cô, thưa tiểu thư Olivia –”
Cậu im bặt ngay khoảnh khắc ngẩng đầu nhìn người ta.
Mục Căn dại ra: Nom thế nào… cũng là con trai mà?!
Người tới thoạt nhìn xấp xỉ tuổi mình, sở hữu đôi mắt vàng óng trong suốt vô cùng và mái tóc bạch kim mềm mại, hắn vừa cao vừa gầy, mặc bộ trang phục Mục Căn không thể tả rõ kiểu dáng, hết thảy đều rất ổn, ngoại trừ cái quần —
Phía trên có rất nhiều lỗ to.
Mục Căn hoàn toàn không có thẩm mỹ về nhân loại, cậu cứ vậy soi con người đầu tiên mình gặp từ đầu tới chân.
Để xác nhận giới tính của người nọ, Mục Căn cố gắng dòm lén ngực đối phương thêm vài lần. Khi chắc cú chỗ ấy còn phẳng hơn cả mình, Mục Căn rốt cuộc phán định người ta là trai.
“Nhìn đủ chưa? Bộ chưa thấy người sống bao giờ hả?” Chủ nhân phi thuyền này vừa mở miệng đã phạm vào kiêng kỵ lớn nhất của mình, tiếp theo đánh giá người mình lại đụng phải kiêng kỵ thứ hai, giọng điệu Olivia tức khắc khó chịu.
Đây là giọng điệu khiêu khích cực độ, Olivia đã sẵn sàng đánh một trận cùng bên kia, kể cũng đúng lúc, đánh thắng đối phương, chiếm quyền sở hữu phi thuyền là hắn có thể lái nó về.
Hiềm nỗi, Olivia tính sai rồi.
Người hắn khiêu khích là Mục Căn —
“Tôi… thực sự chưa từng gặp người sống.” Hơi ngượng ngùng cúi đầu, Mục Căn rụt rè trả lời hắn.
“Olivia tiên sinh là người sống đầu tiên tôi gặp ~ lần đầu gặp mặt, rất vui được quen biết cậu! Cám ơn đã tặng kẹo que cho tôi!”
Nói xong câu đầu tiên, Mục Căn cũng thoải mái tự nhiên trở lại, đạo đãi khách từng học mấy năm trước hiển hiện trong đầu, cậu nói ra câu chào hỏi lần đầu gặp mặt hết sức trôi chảy. Mục Căn trí nhớ cực tốt cũng không quên kèm theo động tác cho đủ bộ sậu.
Cậu chủ động vươn tay, khóe miệng toét ra, tặng Olivia nụ cười tươi rói.
/274
|