Tuy rằng đi ăn cơm sớm là quyết định bột phát của Olivia, nhưng sau khi nhận thông báo tập hợp, nhóm học sinh năm bảy được huấn luyện nghiêm chỉnh vẫn cùng gia nhập hàng ngũ đi ăn. Khi họ tới cổng căn tin số ba, toàn đội đã tập kết hoàn tất, đông nghìn nghịt, im hơi lặng tiếng đi theo Olivia, Todd và Chapson đứng phía sau, khí thế cực kỳ dọa người.
Là khóa duy nhất bắt đầu ăn cơm tập thể từ năm hai tới nay trong học viện, hiện học sinh năm bảy vô cùng nổi danh. Các đàn anh xuất hiện vào thời gian này, nguyên nhân chỉ có một, học sinh toàn học viện đều biết: Họ đi ăn cơm tập thể đây mà.
Tại Học viện quân sự đế quốc, học sinh bắt đầu phân khoa từ năm hai, kể từ đó, họ sẽ từ từ chia rẽ, quyền kiểm soát của thủ lĩnh với toàn thể học sinh dần hạ thấp. Trước tình huống ấy, đa số thủ lĩnh trước đây đều chọn cách điều khiển lớp trưởng các khoa, tiến tới kiểm soát tất cả học sinh. Nhưng, dù rằng phương thức này đơn giản hoá tầng quản lý, ngặt nỗi lại làm nổi bật tầm quan trọng của lớp trưởng. Chiếu theo ví dụ dĩ vãng, thường thì cuối cùng các lớp trưởng sẽ trở thành người cạnh tranh gay gắt nhất cho chức vị thủ lĩnh.
Phương thức Olivia chọn lựa là ăn cơm tập thể.
Bác Alpha nói đúng lắm: Một trong những cách bồi đắp tình cảm tốt nhất là cùng ăn cơm, thành thử dù nhóm người máy không cần ăn, họ vẫn sẽ ngồi chung với Mục Căn.
Olivia học và áp dụng triệt để lời của bác Alpha trong sinh hoạt tại Học viện quân sự đế quốc: Bất kể thời điểm nào, học sinh toàn khóa cũng phải ăn chung với nhau ngày ba bữa! Thậm chí còn phải xếp hàng chỉnh tề! Cùng nhau đi căn tin!
Xét thấy số lượng người đi ăn, không thể không nói đây là một quy định tương đối độc tài.
Những thủ lĩnh khác chưa chắc làm được, nhưng khi năm nhất kết thúc, danh vọng của Olivia tăng vọt chưa từng có, các học sinh lại còn nhỏ tuổi, phương pháp này ấy mà được cưỡng chế thi hành thành công.
Căn tin của Học viện quân sự đế quốc cũng khó lòng cam đoan mọi học sinh đều no bụng, ai tới trước mới có chỗ, thậm chí tại căn tin được hoan nghênh còn thường xuyên phát sinh sự kiện ẩu đả chỉ vì một chỗ ăn cơm, mấy chuyện này không nằm trong phạm vi quản thúc của nội quy học viện.
Khi đó, tụi Olivia là học sinh khóa dưới, thường xuyên bị học sinh khóa trên bắt nạt, ăn không đủ no. Nhưng từ lúc đưa ra quy định ăn cơm tập thể, tập thể đánh thắng mấy trận trước đàn anh khóa trên, cả đám khóa dưới mới không bị đói nữa. Tuân thủ quy định bá đạo ấy, họ dần nhận ra bản thân trong lúc vô tình đã nắm giữ tư cách hoành hành ngang ngược!
Bọn họ người đông thế mạnh, kỷ luật sâm nghiêm, xếp hàng ngay ngắn, thời điểm nhiều người như vậy đồng thời tiến vào một căn tin, các học sinh đang ăn lập tức có cảm giác bị cô lập mạnh mẽ. Thậm chí từ ngày họ đánh bại vài tên ba gai, những học sinh khác chớm thấy họ lại đây đã rút lui tập thể.
Ngày qua ngày ăn chung, Olivia đã quen với việc nghe lớp trưởng từng khoa báo cáo, hắn cũng sẽ trao đổi với học sinh bình thường, cho họ đủ loại lời khuyên. Vì thế, dù lệ thuộc các khoa bất đồng, khóa học sinh của Olivia lại hoàn toàn không bị phân hoá. Theo thời gian dần trôi, năng lực kiểm soát các học sinh của hắn cũng ngày càng lớn mạnh.
Lúc sắp đến cổng căn tin số ba, Olivia đột ngột dừng bước.
Hắn vừa ngừng chân, Chapson và Todd theo sát sau lưng hắn cũng vội vàng vươn tay ngăn đằng sau, cả đội ngũ nháy mắt khựng lại!
Theo ánh nhìn của thủ lĩnh, tầm mắt ai nấy chĩa về hướng khu vực xanh hóa trước căn tin —
Căn tin số bốn dùng vườn hoa nhỏ với đủ giống hoa tịch nhan hấp dẫn vô khối học sinh đến ăn cơm. Có tấm gương thành công này, mấy căn tin khác cũng bỏ công bỏ sức với môi trường ăn uống, họ cũng bắt tay trồng hoa trồng cỏ xung quanh căn tin. Hiệu ích thấp tè – căn tin số ba hiển nhiên cũng hùa theo phong trào, có điều —
Căn tin số ba trồng hoa đại vương!
 ̄▽ ̄
Cái giống thực vật to lớn không gì sánh kịp, được xưng là khủng long bạo chúa trong số các loài thực vật, ăn thịt, ăn rau, ai đến cũng không cự tuyệt, ngay cả ruồi bọ cũng xơi tuốt! Từ ngày trồng chúng, căn tin số ba không còn rác rưởi và đồ ăn thừa nữa, cứ quẳng vô bụi hoa trước cổng là xong, sạch sẽ, bảo vệ môi trường ghê gớm!
Với căn tin mà nói, đây quả là loài thực vật hết sức thực dụng, song với các học sinh ăn cơm lại là chuyện khác: Hoa đại vương, hôi muốn chết luôn à…
Giờ phút này, vị trí mà thủ lĩnh Olivia đang ngóng nhìn chính là vườn hoa đại vương tại đây.
Không lá, cũng không có cuống, nguyên cây do tràng hoa khổng lồ cấu thành. Chả biết mấy đóa đại vương này được xơi đồ ngon gì mà đóa này béo tốt hơn đóa kia! Đường kính mỗi tràng hoa đều hơn hai mét, cánh hoa đặc biệt đầy đặn, trên cánh hoa đỏ như máu chi chít đốm trắng, nhụy hoa ở giữa nom như lỗ đen, chất lỏng vàng đục đang chảy ra từ lỗ đen, men theo cánh hoa chảy xuôi xuống dưới, khiến người ta nhìn mà da đầu tê rần, gió nhẹ phớt qua, không khí truyền đến mùi thối nồng nặc…
Gắng gượng duy trì vẻ mặt nghiêm chỉnh, song nội tâm nhóm học sinh khóa lớn nhất của Học viện quân sự đế quốc đã thổ tào tập thể: 囧! Cổng căn tin trồng hoa đại vương á? Ánh mắt thẩm mỹ kiểu gì vậy hả!
Cố tình ngài thủ lĩnh của họ lại bị đóa hoa quái đản kia hấp dẫn, nhìn mấy đóa hoa đỏ đồ sộ không chớp mắt, phảng phất ngắm đến ngẩn ngơ.
Không… Không đúng! Hắn không phải đang ngắm hoa, mà là người trong hoa!
Bấy giờ Todd mới phát hiện giữa biển hoa đỏ có một người đang đứng.
Đó là một thanh niên mặc trang phục đồng bếp học việc trắng tinh, vai rộng mông thon, dáng vóc chuẩn miễn chê, lúc này cậu đang cúi quay lưng về phía mọi người, trong lòng ôm cái thùng to, tựa hồ đang tưới hoa.
Thắt lưng tạp dề tôn lên vòng eo săn chắc, bởi động tác khom người, gò mông cũng vểnh cao, trông có vẻ mẩy lắm.
Khụ khụ — di chứng của việc sống lâu tại học viện quân sự: Vô luận đối phương là nam hay nữ, nhìn người trước nhìn mông.
Đằng ấy coi đó, ngay cả thủ lĩnh cũng đâu ngoại lệ, ngài thủ lĩnh luôn luôn thanh tâm quả dục tựa nụ hoa trên núi cao chẳng phải cũng đang tăm tia mông người ta chằm chằm sao?!
Gượm đã — thủ lĩnh?
Todd dè dặt liếc thoáng qua thủ lĩnh, lại cẩn thận nhìn cậu trai đứng quá xa không thấy rõ mặt mũi, lòng thầm than khổ: Thủ lĩnh à, ngài là người đã có vị hôn thê rồi đó! Mỗi lần ngài về nhà, tôi đều nhờ ngài tặng quà cho vị hôn thê đại nhân, đã làm ngót bảy năm rồi, cũng báo danh trước mặt vị hôn thê đại nhân rồi, ngài đừng đổi người vào lúc này chớ!!!
Todd than thở không ngừng.
Đúng lúc này, chàng trai kia xoay người lại, cậu liếc mắt tới chỗ họ, ngay khắc cậu trợn mắt khó tin nhìn sang, Todd thấy thủ lĩnh cười.
“Ollie!” Chàng trai đằng xa nở nụ cười tươi rói, bỏ cái thùng trong tay xuống, sải chân chạy qua bên này.
Khoảng cách cũng không xa, chàng trai nọ chân dài chạy lẹ, chả mấy chốc đã đến đối diện thủ lĩnh Olivia. Thân hình cậu cực kỳ nhỏ xinh, chỉ đứng tới vai thủ lĩnh, tóc đen, mắt cũng đen. Khi chàng trai ngẩng đầu nhìn thủ lĩnh, ánh mắt cậu long lanh sáng rỡ, trong veo vô ngần.
“Mục Căn.” Ngài thủ lĩnh rốt cuộc mở miệng.
Hai chữ vô cùng đơn giản nhưng rất đỗi dịu dàng. Học cùng nhau ngót bảy năm, Todd chưa bao giờ nghe thủ lĩnh gọi tên người khác mềm nhẹ đến vậy, lúc thủ lĩnh gọi Sừng To cũng rất ôn hòa, song âm điệu khác với hiện tại.
Thủ lĩnh mỉm cười, không nhìn nắm đấm đối phương thò lại đây, trực tiếp trao người ta một cái ôm.
“Hả?” Chàng tóc đen Mục Căn ù ù cạc cạc nghía nắm đấm của mình. Bắt chước nhóm thanh niên đồng lứa ở hành tinh Hằng Thiên, trước nay cậu và Olivia luôn chào nhau bằng cách đụng nắm đấm, lần này sao đổi thành ôm?
Chẹp – chả lẽ lễ ra mắt của hành tinh Hằng Thiên là ôm?
Do đó, Mục Căn rất biết lắng nghe mà mở nắm đấm ra, vỗ vỗ vai Olivia.
Kỳ nghỉ vừa qua, Olivia bận chuyện học viện nên không về, hai người đã hơn năm không gặp, thảo nào Olivia kích động như vậy, chính cậu cũng kích động chẳng kém.
Nhưng, Ollie hình như lại cao thêm… Haiz, chân mình sắp bị cậu ấy nhấc bổng khỏi mặt đất luôn rồi…
Ôm thay cho ngôn ngữ, cả hai lẳng lặng chờ một lát, bấy giờ Olivia mới thả Mục Căn xuống.
“Đây là Mục Căn.” Biểu cảm trên mặt thoáng cái khôi phục như thường, Olivia giới thiệu Mục Căn với mọi người phía sau một cách rất ư tự nhiên: “Học cùng khóa với chúng ta, nhưng là khoa Ẩm thực của Học viện tổng hợp đế quốc, rất nhiều người đã nếm thử rồi, bánh ngọt của khoa Ẩm thực là cậu ấy gửi cho mọi người.”
Màn giới thiệu hết sức khéo léo mà trọn vẹn.
Nhưng mọi người chớp mắt đã hiểu!
“Chào các bạn, cám ơn đã chăm sóc Olivia nha.” Tuy đội ngũ sau lưng Olivia ai nấy cũng đô con vạm vỡ, thoạt nhìn không dễ chọc, song trên mặt Mục Căn không biểu hiện chút khác thường nào: Biết sao được, khoa bình hoa thường xuyên hợp tác cùng nhau đặc biệt nhiều khủng long hạng nặng, huống chi làm học sinh khoa Ẩm thực, trong bảy năm không rõ đã cắt bao nhiêu đầu của khủng long phi trí tuệ, Mục Tiểu Căn dòm mãi chả thấy lạ nữa, quen rồi!
“Đây là Chapson, còn bên cạnh là… Todd đúng không?” Cậu còn gọi được tên hai thủ hạ của Olivia rất nhanh.
Chapson và Todd nhất tề có cảm giác được thương mà hãi, đang nghĩ xem dùng cách gì chào người ta, thì Mục Căn lại kiễng chân lần lượt ôm hai người (← học hỏi và áp dụng sống động phương thức chào hỏi của Olivia ngay tắp lự  ̄▽ ̄).
“Tôi biết các cậu, Ollie thường xuyên nhắc tới các cậu mà, các cậu là một trong những người bạn tốt nhất của Ollie ở đây.” Ngữ khí của Mục Căn chân thành khôn xiết, nhưng Chapson và Todd được cậu ôm lại kinh hãi tới độ run rẩy mất kiểm soát.
“Cậu là Olav đúng không? Ollie khen cậu thông minh lắm nha, hơn nữa diện mạo còn rất đẹp.” ← Olivia vốn nói là: Cái thằng mặt trắng, đầu toàn mưu mô! Xảo trá kinh khủng.
“Còn đây hẳn là Vogel. Tôi nghe Ollie bảo cậu đặc biệt thích sưu tầm ảnh đúng không! Lần này tôi cũng đem theo vài tác phẩm của bạn học tặng cậu nè.”
Vogel: Đối thủ một mất một còn tranh giành chức thủ lĩnh với Olivia hồi năm nhất, thích xé ảnh chụp của Olivia, cuối cùng phát hiện đánh không lại Olivia, bèn đầu hàng và trở thành fan bự nhất của câu lạc bộ thủ lĩnh Olivia.
Ps: Hiện tại là hội trưởng.
Mục Căn cười xán lạn, thành thạo chào hỏi các thủ hạ trọng yếu của Olivia.
Olivia đâu biết mấy lời mình thuận miệng nói với Mục Căn lại được cậu nhớ kỹ, chẳng những thế, dựa vào dăm ba miêu tả vụn vặt, cậu còn có thể dò tên mà sắp đúng chỗ hết!
Gọi tên chuẩn xác đến vậy, cứ như hắn thực sự coi trọng đám này lắm ấy, hở ra là treo tên họ bên miệng.
Nhóm thủ hạ được Mục Căn gọi tên xúc động khôn tả, Olivia thoáng bĩu môi, không lên tiếng.
Trí nhớ của Mục Căn đích xác cực tốt, nếu cho cậu thời gian, cậu đại khái còn có thể tiến hành hoạt động “dòm người nhớ tên” của mình, hiềm nỗi có người nhìn hết nổi rồi: “Thực tập sinh mới tới! Sai cậu đi tưới hoa có cần tưới lâu đến thế không?! Mau làm xong việc rồi phắn về bán cơm cho ta!” Tiếng quát tháo của bếp trưởng Ronan xuyên qua vách tường thật dày, truyền ra từ trong căn tin.
Mục Căn rụt rụt đầu, vội tạm đình chỉ quá trình thăm hỏi ân cần, vẫy tay với nhóm người Olivia, rồi tất tả chạy đi tưới nước cho vườn hoa đại vương.
Thiệt-thiệt-quá-đáng! Sao dám bắt vị hôn thê khả ái của thủ lĩnh Olivia đi tưới hoa-đại-vương chớ!
Được tiếp đón thân thiết của vị hôn thê đại nhân làm cảm động muốn chết, cõi lòng đám thủ hạ tràn đầy căm phẫn, ngay lập tức có kha khá người xung phong đi tưới hoa giúp Mục Căn.
“Không cần đâu!” Mục Căn xua xua tay, cười từ chối mọi người. Chỉ thấy cậu đeo bao tay rồi móc ra… một khúc ruột đầm đìa máu trong thùng?!
“Đây là thức ăn thừa trong căn tin, trong ngày xử lý không tốt, nên ngài bếp trưởng đặc biệt sai tôi ra đây đút cho hoa đại vương.” Mục Căn vừa giải thích, vừa nhanh tay bỏ khúc ruột vô lỗ đen của một đóa đại vương!
Một luồng sáng lạnh lóe lên, kèm theo tiếng nhai rau ráu lảnh lót, lúc này mọi người mới phát hiện hoa đại vương thế mà có răng! Hàm răng bén nhọn như cá ăn thịt người, chi chít dày đặc, trông chẳng giống thực vật tẹo nào!
Răng của nó nhai cực kỳ lẹ làng, sức cũng lớn dữ dằn, nếu không nhờ Mục Căn nhanh tay, cánh tay cậu tám phần sẽ bị cắn đứt cái rụp.
Nhóm học sinh năm bảy chứng kiến hết thảy: (Hoa đại vương) hung tàn quá đi!
Giống này còn rất kén cá chọn canh, chắc là không vừa ý hương vị của khúc ruột Mục Căn mới nhét vào, đóa đại vương giật giật, mãi sau thì há mỏ lần nữa, không ngờ lại phun ruột ra!
“Hổng được kén ăn nha ~” Nhanh tay lẹ mắt bắt lấy khúc ruột đã tiêu hóa một nửa, trong ánh mắt chăm chú của bao người, Mục Căn cười tít mắt nhét khúc ruột vào lỗ đen của hoa đại vương lần hai. Cuối cùng, lo đóa hoa tiếp tục phun, cậu còn dùng tay ấn chặt “miệng” nó.
Nhóm học sinh năm bảy chứng kiến hết thảy: (Vị hôn thê đại nhân) hung tàn quá đi!
Vị hôn thê đại nhân am hiểu nấu ăn, hiền lành, dễ thương, dịu dàng trong cảm nhận của mọi người từ xưa tới nay… cứ cảm giác có gì đó sai sai thì phải…
Là khóa duy nhất bắt đầu ăn cơm tập thể từ năm hai tới nay trong học viện, hiện học sinh năm bảy vô cùng nổi danh. Các đàn anh xuất hiện vào thời gian này, nguyên nhân chỉ có một, học sinh toàn học viện đều biết: Họ đi ăn cơm tập thể đây mà.
Tại Học viện quân sự đế quốc, học sinh bắt đầu phân khoa từ năm hai, kể từ đó, họ sẽ từ từ chia rẽ, quyền kiểm soát của thủ lĩnh với toàn thể học sinh dần hạ thấp. Trước tình huống ấy, đa số thủ lĩnh trước đây đều chọn cách điều khiển lớp trưởng các khoa, tiến tới kiểm soát tất cả học sinh. Nhưng, dù rằng phương thức này đơn giản hoá tầng quản lý, ngặt nỗi lại làm nổi bật tầm quan trọng của lớp trưởng. Chiếu theo ví dụ dĩ vãng, thường thì cuối cùng các lớp trưởng sẽ trở thành người cạnh tranh gay gắt nhất cho chức vị thủ lĩnh.
Phương thức Olivia chọn lựa là ăn cơm tập thể.
Bác Alpha nói đúng lắm: Một trong những cách bồi đắp tình cảm tốt nhất là cùng ăn cơm, thành thử dù nhóm người máy không cần ăn, họ vẫn sẽ ngồi chung với Mục Căn.
Olivia học và áp dụng triệt để lời của bác Alpha trong sinh hoạt tại Học viện quân sự đế quốc: Bất kể thời điểm nào, học sinh toàn khóa cũng phải ăn chung với nhau ngày ba bữa! Thậm chí còn phải xếp hàng chỉnh tề! Cùng nhau đi căn tin!
Xét thấy số lượng người đi ăn, không thể không nói đây là một quy định tương đối độc tài.
Những thủ lĩnh khác chưa chắc làm được, nhưng khi năm nhất kết thúc, danh vọng của Olivia tăng vọt chưa từng có, các học sinh lại còn nhỏ tuổi, phương pháp này ấy mà được cưỡng chế thi hành thành công.
Căn tin của Học viện quân sự đế quốc cũng khó lòng cam đoan mọi học sinh đều no bụng, ai tới trước mới có chỗ, thậm chí tại căn tin được hoan nghênh còn thường xuyên phát sinh sự kiện ẩu đả chỉ vì một chỗ ăn cơm, mấy chuyện này không nằm trong phạm vi quản thúc của nội quy học viện.
Khi đó, tụi Olivia là học sinh khóa dưới, thường xuyên bị học sinh khóa trên bắt nạt, ăn không đủ no. Nhưng từ lúc đưa ra quy định ăn cơm tập thể, tập thể đánh thắng mấy trận trước đàn anh khóa trên, cả đám khóa dưới mới không bị đói nữa. Tuân thủ quy định bá đạo ấy, họ dần nhận ra bản thân trong lúc vô tình đã nắm giữ tư cách hoành hành ngang ngược!
Bọn họ người đông thế mạnh, kỷ luật sâm nghiêm, xếp hàng ngay ngắn, thời điểm nhiều người như vậy đồng thời tiến vào một căn tin, các học sinh đang ăn lập tức có cảm giác bị cô lập mạnh mẽ. Thậm chí từ ngày họ đánh bại vài tên ba gai, những học sinh khác chớm thấy họ lại đây đã rút lui tập thể.
Ngày qua ngày ăn chung, Olivia đã quen với việc nghe lớp trưởng từng khoa báo cáo, hắn cũng sẽ trao đổi với học sinh bình thường, cho họ đủ loại lời khuyên. Vì thế, dù lệ thuộc các khoa bất đồng, khóa học sinh của Olivia lại hoàn toàn không bị phân hoá. Theo thời gian dần trôi, năng lực kiểm soát các học sinh của hắn cũng ngày càng lớn mạnh.
Lúc sắp đến cổng căn tin số ba, Olivia đột ngột dừng bước.
Hắn vừa ngừng chân, Chapson và Todd theo sát sau lưng hắn cũng vội vàng vươn tay ngăn đằng sau, cả đội ngũ nháy mắt khựng lại!
Theo ánh nhìn của thủ lĩnh, tầm mắt ai nấy chĩa về hướng khu vực xanh hóa trước căn tin —
Căn tin số bốn dùng vườn hoa nhỏ với đủ giống hoa tịch nhan hấp dẫn vô khối học sinh đến ăn cơm. Có tấm gương thành công này, mấy căn tin khác cũng bỏ công bỏ sức với môi trường ăn uống, họ cũng bắt tay trồng hoa trồng cỏ xung quanh căn tin. Hiệu ích thấp tè – căn tin số ba hiển nhiên cũng hùa theo phong trào, có điều —
Căn tin số ba trồng hoa đại vương!
 ̄▽ ̄
Cái giống thực vật to lớn không gì sánh kịp, được xưng là khủng long bạo chúa trong số các loài thực vật, ăn thịt, ăn rau, ai đến cũng không cự tuyệt, ngay cả ruồi bọ cũng xơi tuốt! Từ ngày trồng chúng, căn tin số ba không còn rác rưởi và đồ ăn thừa nữa, cứ quẳng vô bụi hoa trước cổng là xong, sạch sẽ, bảo vệ môi trường ghê gớm!
Với căn tin mà nói, đây quả là loài thực vật hết sức thực dụng, song với các học sinh ăn cơm lại là chuyện khác: Hoa đại vương, hôi muốn chết luôn à…
Giờ phút này, vị trí mà thủ lĩnh Olivia đang ngóng nhìn chính là vườn hoa đại vương tại đây.
Không lá, cũng không có cuống, nguyên cây do tràng hoa khổng lồ cấu thành. Chả biết mấy đóa đại vương này được xơi đồ ngon gì mà đóa này béo tốt hơn đóa kia! Đường kính mỗi tràng hoa đều hơn hai mét, cánh hoa đặc biệt đầy đặn, trên cánh hoa đỏ như máu chi chít đốm trắng, nhụy hoa ở giữa nom như lỗ đen, chất lỏng vàng đục đang chảy ra từ lỗ đen, men theo cánh hoa chảy xuôi xuống dưới, khiến người ta nhìn mà da đầu tê rần, gió nhẹ phớt qua, không khí truyền đến mùi thối nồng nặc…
Gắng gượng duy trì vẻ mặt nghiêm chỉnh, song nội tâm nhóm học sinh khóa lớn nhất của Học viện quân sự đế quốc đã thổ tào tập thể: 囧! Cổng căn tin trồng hoa đại vương á? Ánh mắt thẩm mỹ kiểu gì vậy hả!
Cố tình ngài thủ lĩnh của họ lại bị đóa hoa quái đản kia hấp dẫn, nhìn mấy đóa hoa đỏ đồ sộ không chớp mắt, phảng phất ngắm đến ngẩn ngơ.
Không… Không đúng! Hắn không phải đang ngắm hoa, mà là người trong hoa!
Bấy giờ Todd mới phát hiện giữa biển hoa đỏ có một người đang đứng.
Đó là một thanh niên mặc trang phục đồng bếp học việc trắng tinh, vai rộng mông thon, dáng vóc chuẩn miễn chê, lúc này cậu đang cúi quay lưng về phía mọi người, trong lòng ôm cái thùng to, tựa hồ đang tưới hoa.
Thắt lưng tạp dề tôn lên vòng eo săn chắc, bởi động tác khom người, gò mông cũng vểnh cao, trông có vẻ mẩy lắm.
Khụ khụ — di chứng của việc sống lâu tại học viện quân sự: Vô luận đối phương là nam hay nữ, nhìn người trước nhìn mông.
Đằng ấy coi đó, ngay cả thủ lĩnh cũng đâu ngoại lệ, ngài thủ lĩnh luôn luôn thanh tâm quả dục tựa nụ hoa trên núi cao chẳng phải cũng đang tăm tia mông người ta chằm chằm sao?!
Gượm đã — thủ lĩnh?
Todd dè dặt liếc thoáng qua thủ lĩnh, lại cẩn thận nhìn cậu trai đứng quá xa không thấy rõ mặt mũi, lòng thầm than khổ: Thủ lĩnh à, ngài là người đã có vị hôn thê rồi đó! Mỗi lần ngài về nhà, tôi đều nhờ ngài tặng quà cho vị hôn thê đại nhân, đã làm ngót bảy năm rồi, cũng báo danh trước mặt vị hôn thê đại nhân rồi, ngài đừng đổi người vào lúc này chớ!!!
Todd than thở không ngừng.
Đúng lúc này, chàng trai kia xoay người lại, cậu liếc mắt tới chỗ họ, ngay khắc cậu trợn mắt khó tin nhìn sang, Todd thấy thủ lĩnh cười.
“Ollie!” Chàng trai đằng xa nở nụ cười tươi rói, bỏ cái thùng trong tay xuống, sải chân chạy qua bên này.
Khoảng cách cũng không xa, chàng trai nọ chân dài chạy lẹ, chả mấy chốc đã đến đối diện thủ lĩnh Olivia. Thân hình cậu cực kỳ nhỏ xinh, chỉ đứng tới vai thủ lĩnh, tóc đen, mắt cũng đen. Khi chàng trai ngẩng đầu nhìn thủ lĩnh, ánh mắt cậu long lanh sáng rỡ, trong veo vô ngần.
“Mục Căn.” Ngài thủ lĩnh rốt cuộc mở miệng.
Hai chữ vô cùng đơn giản nhưng rất đỗi dịu dàng. Học cùng nhau ngót bảy năm, Todd chưa bao giờ nghe thủ lĩnh gọi tên người khác mềm nhẹ đến vậy, lúc thủ lĩnh gọi Sừng To cũng rất ôn hòa, song âm điệu khác với hiện tại.
Thủ lĩnh mỉm cười, không nhìn nắm đấm đối phương thò lại đây, trực tiếp trao người ta một cái ôm.
“Hả?” Chàng tóc đen Mục Căn ù ù cạc cạc nghía nắm đấm của mình. Bắt chước nhóm thanh niên đồng lứa ở hành tinh Hằng Thiên, trước nay cậu và Olivia luôn chào nhau bằng cách đụng nắm đấm, lần này sao đổi thành ôm?
Chẹp – chả lẽ lễ ra mắt của hành tinh Hằng Thiên là ôm?
Do đó, Mục Căn rất biết lắng nghe mà mở nắm đấm ra, vỗ vỗ vai Olivia.
Kỳ nghỉ vừa qua, Olivia bận chuyện học viện nên không về, hai người đã hơn năm không gặp, thảo nào Olivia kích động như vậy, chính cậu cũng kích động chẳng kém.
Nhưng, Ollie hình như lại cao thêm… Haiz, chân mình sắp bị cậu ấy nhấc bổng khỏi mặt đất luôn rồi…
Ôm thay cho ngôn ngữ, cả hai lẳng lặng chờ một lát, bấy giờ Olivia mới thả Mục Căn xuống.
“Đây là Mục Căn.” Biểu cảm trên mặt thoáng cái khôi phục như thường, Olivia giới thiệu Mục Căn với mọi người phía sau một cách rất ư tự nhiên: “Học cùng khóa với chúng ta, nhưng là khoa Ẩm thực của Học viện tổng hợp đế quốc, rất nhiều người đã nếm thử rồi, bánh ngọt của khoa Ẩm thực là cậu ấy gửi cho mọi người.”
Màn giới thiệu hết sức khéo léo mà trọn vẹn.
Nhưng mọi người chớp mắt đã hiểu!
“Chào các bạn, cám ơn đã chăm sóc Olivia nha.” Tuy đội ngũ sau lưng Olivia ai nấy cũng đô con vạm vỡ, thoạt nhìn không dễ chọc, song trên mặt Mục Căn không biểu hiện chút khác thường nào: Biết sao được, khoa bình hoa thường xuyên hợp tác cùng nhau đặc biệt nhiều khủng long hạng nặng, huống chi làm học sinh khoa Ẩm thực, trong bảy năm không rõ đã cắt bao nhiêu đầu của khủng long phi trí tuệ, Mục Tiểu Căn dòm mãi chả thấy lạ nữa, quen rồi!
“Đây là Chapson, còn bên cạnh là… Todd đúng không?” Cậu còn gọi được tên hai thủ hạ của Olivia rất nhanh.
Chapson và Todd nhất tề có cảm giác được thương mà hãi, đang nghĩ xem dùng cách gì chào người ta, thì Mục Căn lại kiễng chân lần lượt ôm hai người (← học hỏi và áp dụng sống động phương thức chào hỏi của Olivia ngay tắp lự  ̄▽ ̄).
“Tôi biết các cậu, Ollie thường xuyên nhắc tới các cậu mà, các cậu là một trong những người bạn tốt nhất của Ollie ở đây.” Ngữ khí của Mục Căn chân thành khôn xiết, nhưng Chapson và Todd được cậu ôm lại kinh hãi tới độ run rẩy mất kiểm soát.
“Cậu là Olav đúng không? Ollie khen cậu thông minh lắm nha, hơn nữa diện mạo còn rất đẹp.” ← Olivia vốn nói là: Cái thằng mặt trắng, đầu toàn mưu mô! Xảo trá kinh khủng.
“Còn đây hẳn là Vogel. Tôi nghe Ollie bảo cậu đặc biệt thích sưu tầm ảnh đúng không! Lần này tôi cũng đem theo vài tác phẩm của bạn học tặng cậu nè.”
Vogel: Đối thủ một mất một còn tranh giành chức thủ lĩnh với Olivia hồi năm nhất, thích xé ảnh chụp của Olivia, cuối cùng phát hiện đánh không lại Olivia, bèn đầu hàng và trở thành fan bự nhất của câu lạc bộ thủ lĩnh Olivia.
Ps: Hiện tại là hội trưởng.
Mục Căn cười xán lạn, thành thạo chào hỏi các thủ hạ trọng yếu của Olivia.
Olivia đâu biết mấy lời mình thuận miệng nói với Mục Căn lại được cậu nhớ kỹ, chẳng những thế, dựa vào dăm ba miêu tả vụn vặt, cậu còn có thể dò tên mà sắp đúng chỗ hết!
Gọi tên chuẩn xác đến vậy, cứ như hắn thực sự coi trọng đám này lắm ấy, hở ra là treo tên họ bên miệng.
Nhóm thủ hạ được Mục Căn gọi tên xúc động khôn tả, Olivia thoáng bĩu môi, không lên tiếng.
Trí nhớ của Mục Căn đích xác cực tốt, nếu cho cậu thời gian, cậu đại khái còn có thể tiến hành hoạt động “dòm người nhớ tên” của mình, hiềm nỗi có người nhìn hết nổi rồi: “Thực tập sinh mới tới! Sai cậu đi tưới hoa có cần tưới lâu đến thế không?! Mau làm xong việc rồi phắn về bán cơm cho ta!” Tiếng quát tháo của bếp trưởng Ronan xuyên qua vách tường thật dày, truyền ra từ trong căn tin.
Mục Căn rụt rụt đầu, vội tạm đình chỉ quá trình thăm hỏi ân cần, vẫy tay với nhóm người Olivia, rồi tất tả chạy đi tưới nước cho vườn hoa đại vương.
Thiệt-thiệt-quá-đáng! Sao dám bắt vị hôn thê khả ái của thủ lĩnh Olivia đi tưới hoa-đại-vương chớ!
Được tiếp đón thân thiết của vị hôn thê đại nhân làm cảm động muốn chết, cõi lòng đám thủ hạ tràn đầy căm phẫn, ngay lập tức có kha khá người xung phong đi tưới hoa giúp Mục Căn.
“Không cần đâu!” Mục Căn xua xua tay, cười từ chối mọi người. Chỉ thấy cậu đeo bao tay rồi móc ra… một khúc ruột đầm đìa máu trong thùng?!
“Đây là thức ăn thừa trong căn tin, trong ngày xử lý không tốt, nên ngài bếp trưởng đặc biệt sai tôi ra đây đút cho hoa đại vương.” Mục Căn vừa giải thích, vừa nhanh tay bỏ khúc ruột vô lỗ đen của một đóa đại vương!
Một luồng sáng lạnh lóe lên, kèm theo tiếng nhai rau ráu lảnh lót, lúc này mọi người mới phát hiện hoa đại vương thế mà có răng! Hàm răng bén nhọn như cá ăn thịt người, chi chít dày đặc, trông chẳng giống thực vật tẹo nào!
Răng của nó nhai cực kỳ lẹ làng, sức cũng lớn dữ dằn, nếu không nhờ Mục Căn nhanh tay, cánh tay cậu tám phần sẽ bị cắn đứt cái rụp.
Nhóm học sinh năm bảy chứng kiến hết thảy: (Hoa đại vương) hung tàn quá đi!
Giống này còn rất kén cá chọn canh, chắc là không vừa ý hương vị của khúc ruột Mục Căn mới nhét vào, đóa đại vương giật giật, mãi sau thì há mỏ lần nữa, không ngờ lại phun ruột ra!
“Hổng được kén ăn nha ~” Nhanh tay lẹ mắt bắt lấy khúc ruột đã tiêu hóa một nửa, trong ánh mắt chăm chú của bao người, Mục Căn cười tít mắt nhét khúc ruột vào lỗ đen của hoa đại vương lần hai. Cuối cùng, lo đóa hoa tiếp tục phun, cậu còn dùng tay ấn chặt “miệng” nó.
Nhóm học sinh năm bảy chứng kiến hết thảy: (Vị hôn thê đại nhân) hung tàn quá đi!
Vị hôn thê đại nhân am hiểu nấu ăn, hiền lành, dễ thương, dịu dàng trong cảm nhận của mọi người từ xưa tới nay… cứ cảm giác có gì đó sai sai thì phải…
/274
|