Không gian quán trà thật yên tĩnh và ấm áp, trên nền tường màu trắng xám treo đầy những bức ảnh đen trắng thời xa xưa. Từng bức tọa lạc trên bốn bức tường, có thể do ánh sáng nên khung ảnh như được phủ lên một lớp bụi mờ, thêm vào đó là mùi thơm thoang thoảng của khói thuốc khiến người ta có cảm giác thời gian như đang quay ngược.
Nhưng nếu thời gian có thể quay ngược trở lại thì tốt biết bao. Nhiếp Lạc Ngôn nghĩ thầm, nếu như vậy, cô có thể chọn lựa lại từ đầu, sẽ không tham gia buổi du lịch Hoàng Sơn hôm đó và mọi việc sau này cũng không bi thảm đến thế.
Việc đã tới nước này, Nhiếp Lạc Ngôn thực sự cảm thấy mệt mỏi, những việc trong quá khứ đeo bám quá lâu khiến cô bị giam mình trong đó. Rõ ràng biết không có hy vọng, nhưng vẫn không có cách nào để thoát ra được.
Có lẽ câu mà Tần Thiểu Trân từng nói là đúng, cô ấy nói, bởi vì không có được nên mới quyến luyến không rời.
Quả thực cô chưa bao giờ có được trái tim Trình Hạo, dù chỉ trong một giây phút ngắn ngủi.
Nhiếp Lạc Ngôn cảm thấy trong hơn hai mươi năm của mình cô chưa bao giờ hèn mọn như lúc đó, đối mặt với anh chàng tuấn tú, kiêu ngạo ấy, cô chỉ làm được duy nhất một việc, đó là lặng lẽ yêu cậu ấy mà thôi.
Đây là chuyện rất khó lý giải, từ trước tới giờ cô không thiếu người hâm mộ, vậy mà vẫn một lòng một dạ yêu cậu.
Lần thân mật duy nhất giữa hai người, cũng chính là hành động sau tiệc sinh nhật hôm đó, trong nhà ăn không một bóng người, ánh đèn cũng mờ mờ ảo ảo như lúc sân khấu hạ màn, dường như cậu đã hôn cô.
Có lẽ do một phút nông nổi nhất thời, cũng có thể do tác dụng của hơi men, sau hôm đó, hai người đều cảm thấy gượng gạo.
Thời gian ở trường trôi đi nhanh chóng, bởi ngày nào cũng chỉ có mấy việc lặp đi lặp lại, lên lớp, ăn cơm, hoàn thành bài tập, sau đó đi ngủ. Cuộc sống vừa đơn điệu vừa khô khan, lại vừa bế tắc.
Quan hệ giữa họ cũng ở trạng thái giống hệt như vậy tránh không được, trốn cũng chẳng xong, nên vẫn phải gồng mình lên để duy trì trạng thái xa không ra xa, gần chẳng ra gần, có vẻ mọi việc ngày hôm đó chỉ là một giấc mộng đẹp, khi tỉnh lại cô cũng như anh, đều biết đó không phải là sự thực, nên chẳng muốn nhắc lại nữa.
Trong những tháng ngày đó, Nhiếp Lạc Ngôn đã biết thế nào gọi là “đặt chân lên lớp băng mỏng”. Cô luôn cẩn thận từng li từng tí, chỉ sợ hễ mình bước nặng chân một chút, sẽ khiến mối ràng buộc mỏng manh giữa họ vỡ tan tành.
Đôi khi ngồi một mình tĩnh tâm, cô thậm chí còn cảm thấy hơi tuyệt vọng, tuyệt vọng ở chỗ bản thân trước đây chưa từng hèn mọn, tuyệt vọng tới mức chỉ biết nhẫn nại chờ đợi, hoàn toàn chỉ vì một tia hy vọng nhỏ nhoi giống như một đốm lửa leo lét còn sót lại trong lòng, nhưng lại không thể tắt.
Nhiếp Lạc Ngôn cho rằng, chắc chắn cô sẽ chờ được tới lúc mọi thứ tiến triển theo chiều hướng tốt đẹp. Cô hoàn toàn không biết rằng, mình đã rơi vào lưới tình từ lâu, rơi càng lúc càng sâu, không thể thoát ra được.
Vào năm thứ tư đại học, vì gia đình xảy ra chuyện nên Nhiếp Lạc Ngôn phải xin nghỉ một tuần, lúc trở lại trường cô gầy đi đáng kể, ai cũng có thể nhận thấy tâm trạng của cô trở nên u uất. Vừa hay thời gian đó lại đúng dịp bận nhất trong đời sinh viên, viết luận văn, chọn giảng viên hướng dẫn, cộng thêm áp lực tìm việc, hết việc này tới việc khác, như thể không muốn cho người ta có cơ hội để thở vậy.
Nhiếp Lạc Ngôn có mong muốn ở lại trường học lên Thạc sĩ, Trình Hạo thì trái ngược với cô, cậu chọn tìm việc ở một trường đại học cùng thành phố.
Ngôi trường đó có thể nói là đối lập với Đại học Z, hai trường này được coi là ngang cơ và luôn bị đem ra so sánh, thậm chí, thầy trò hai bên có vẻ đều ganh đua nhau, nhất quyết không chịu thua kém đối phương.
Thực ra, thực lực giữa hai trường cũng không hơn kém nhau là mấy, đặc biệt là về hai phương diện, công trình xây dựng và thiết kế kiến trúc, cả hai đều ngang ngửa. Có điều, giữa hai trường là khoảng cách một trăm linh tám cây số, một trường ở phía đông, một trường ở phía tây thành phố, đi xe cũng mất đến hơn một tiếng đồng hồ.
Đêm trước ngày tổ chức lễ tốt nghiệp, liên tiếp diễn ra các bữa tiệc tụ tập, trong mắt đám sinh viên, khuôn viên trường cuối tháng Sáu dường như chẳng thể chứa đựng được thứ nào khác, ngoại trừ cái oi bức của mùa hè cùng nỗi háo hức vì sắp được rời khỏi mái trường và nỗi thương cảm khi sắp phải chia xa.
Sau này không biết theo đề nghị của ai, một nhóm sinh viên quyết định cắm trại bên bờ biển vùng ngoại ô thành phố. Thành viên tham gia đều là những người tham dự chuyến du lịch Hoàng Sơn, sự việc như kỳ tích xem ra có bắt đầu và cũng có kết thúc.
Tối đó mọi người đều uống nhiều, lon bia vương vãi khắp bãi biển. Ngẩng đầu nhìn có thể thấy vô số những vì sao lấp lánh trên màn đêm mượt như nhung, khiến bầu trời trở nên cao vút, xa xăm mà rộng lớn.
Đã lâu rồi không gặp cảnh tượng như vậy trong thành phố, lúc này mọi người chợt nhận thấy, hóa ra khung cảnh ấy lại đẹp như vậy. Có người chân nam đá chân chiêu trở về lều ngủ, có người lại nằm luôn trên bãi biển, Nhiếp Lạc Ngôn ngồi bó gối ở đó. Từng cơn sóng biển rì rào vỗ vào bờ rồi lại rút đi, lớp bọt màu trắng tạo thành một đường thẳng dài bất tận.
Cô ngồi một mình rất lâu như ngây dại.
Cả buổi tối cô nói rất ít, bạn bè hết hát hò, chơi bài, rồi lại cùng giãi bày tiếng lòng khi phải chia xa, chỉ có mình cô như bỗng nảy sinh hứng thú với bia rượu, nên lúc này cô thấy hơi váng đầu, mỗi khi có gió thổi tới, đầu óc lại thấy nặng trịch và gai lạnh từng cơn. Khi cánh tay, đầu gối cũng dần cứng ngắc, cô mới co duỗi theo bản năng, ai ngờ vừa quay đầu lại thì nhìn thấy một bóng người quen thuộc.
Trình Hạo đứng ngay sau cô, khoảng cách không xa lắm nhưng trước đó cô không hề nhận ra.
Hình như Trình Hạo cũng không nhìn thấy cô, cậu nằm một mình trên bãi cát, hai tay khoanh trước ngực, một chân gập lên, không biết đã ngủ chưa, trông bộ dạng rất thoải mái.
Cô nghĩ thầm, có lẽ cậu ấy uống nhiều quá nên mới như vậy. Bởi trước mặt mọi người, Trình Hạo luôn tỏ ra là người biết kiềm chế và cẩn trọng.
Cô đứng lên, những hạt cát trắng rơi lả tả từ trên người xuống như thể thời gian trôi, rất nhanh, rất đột ngột, chỉ loáng một cái đã biến mất, vừa định giơ tay nắm lấy đã không kịp nữa rồi.
Đột nhiên Nhiếp Lạc Ngôn cảm thấy trái tim lạnh lẽo, dường như cuối cùng cô đã ý thức được có một số thứ đã cách xa mình, từ đó trở đi, bất luận là gần ngay bên cạnh hay cách xa trăm sông nghìn núi thì những người và sự việc đó đã rời xa cô rồi.
Nhiếp Lạc Ngôn cúi đầu, chậm rãi tiến tới chỗ Trình Hạo, những hạt cát nhỏ nhoi lọt vào kẽ chân, khiến cô có cảm giác nặng nghìn cân, không thể bước nhanh được.
Dưới bầu trời đầy sao, trong tiếng sóng vỗ rì rào, cuối cùng cô cũng đứng trước mặt cậu. Cô nhìn xuống, nhìn đúng vào đôi mắt nâu kia, đó là đôi mắt trong sáng, thậm chí còn không thể nhìn thấy dấu vết của hơi men.
Thì ra cậu vẫn chưa ngủ.
Cô không biết phải làm sao trước trạng thái tỉnh táo của cậu, thực ra cô hoàn toàn không biết tại sao mình lại bước tới chỗ cậu như vậy. Cô im lặng một lát, rồi quyết định ngồi xuống, không nói không rằng, chỉ nhìn chằm chặp vào đôi mắt như mặt biển xanh thẫm phía trước, ánh mắt xa xăm, tựa hồ không có tiêu cự.
Cô ngồi bên cậu và bắt đầu thờ thẫn.
Cách đó không xa có một ánh sáng le lói, có lẽ là ánh đèn pin hay điện thoại của bạn học nào đó, ánh sáng ấy yếu ớt khẽ nhấp nháy rồi vụt tắt.
Cô còn lờ mờ nghe thấy tiếng nói chuyện vọng ra từ lều trại, âm thanh rất khẽ hòa với tiếng sóng biển, rồi nhanh chóng bị cuốn vào màn đêm đen.
Tất cả đều ở trong trạng thái tĩnh mịch của màn đêm bên biển, khiến người ta không nhẫn tâm phá vỡ.
Không biết sau bao lâu, cô cất tiếng khẽ hỏi: “Cậu không buồn ngủ à?”.
Trình Hạo đã ngồi dậy từ lâu, cậu ngồi ngang hàng, cách cô khoảng mười mấy centimet, xung quanh không có ai khác, chỉ có hai người họ, cậu nghiêng đầu nhìn cô. “Không, thế còn cậu?”
Cô vẫn ngồi yên như vậy. Gần đây cô đã gầy đi rất nhiều, nhìn nghiêng trông các đường nét rất mỏng manh, xem ra có đôi phần tiều tụy.
Mái tóc đen bị gió biển thổi, cô cũng chẳng quan tâm, chỉ đáp: “Rất buồn ngủ, nhưng không ngủ được…”. Giọng nói càng lúc càng nhỏ, cả khuôn mặt cô cũng đang dần cúi thấp, vùi vào cánh tay, do vậy nghe giọng nói càng buồn hơn, như thể cô đang tự nói với mình: “… Hai ngày nữa là tốt nghiệp rồi nhỉ!”.
Nhiếp Lạc Ngôn cũng không biết rốt cuộc mình đang than thở gì, chỉ cảm thấy tâm trạng trống rỗng, giọng nói rất nhỏ nhưng cô vẫn nghe thấy rõ, rồi nói tiếp: “Đúng vậy, thời gian trôi nhanh thật!”
Cảm giác như chỉ buột miệng nói ra, nhưng trái tim cô bỗng dưng đau nhói, như thể bị ai đó chạm vào, trên bộ phận yếu đuối đó đã có người khẽ chạm ngón tay vào, chỉ khẽ chạm thôi nhưng lập tức khiến cô cảm thấy đau đớn vô bờ.
Nhiếp Lạc Ngôn thực sự cảm thấy đau, trái tim thắt lại, khó chịu tới mức ngạt thở. Vừa mở miệng thở thì lại gặp phải hơi mặn và ẩm ướt của gió biển, nó khiến cô sặc, sặc tới mức sắp rơi nước mắt.
Hóa ra thời gian trôi nhanh như vậy, chớp một cái mà đã mấy năm, thậm chí là mười mấy năm vùn vụt trôi qua. Rõ ràng có hàng nghìn hàng vạn ngày đêm, nhưng tại sao vẫn cảm thấy ngắn ngủi, cảm thấy không đủ thời gian? Những thứ trước đây từng tốt đẹp, bây giờ lại lần lượt rời bỏ cô, thì ra mình chẳng giữ được gì, thứ duy nhất cô có thể nắm được cũng chỉ là những hồi ức hư ảo mà đáng thương.
Khóe mắt cay sè nhưng giọng nói vẫn bình tĩnh lạ thường, cô hỏi: “Còn bia không?”.
Trình Hạo hơi sững sờ, thắc mắc: “Cậu vẫn muốn uống ư?”.
“Ừm.” Cô nhìn cậu như thể đương nhiên. “Không được sao?” Trong bóng đêm mờ ảo, đôi mắt cô lấp lánh như sao.
Cậu không ngăn cản, chỉ nhìn sâu vào mắt cô, sau đó phủi tay đứng dậy.
Lúc trước, khi còn đang tụ tập, mọi người đã uống gần hết đồ, không biết Trình Hạo kiếm được hai lon bia ở đâu. Cô vẫn ngồi tại chỗ, ngẩng đầu nhìn cậu từ xa bước tới.
“Chỉ còn lại thế này thôi.” Trình Hạo nói xong liền ngồi xuống cạnh, rồi đưa cho cô một lon, “Này”.
Cô giơ tay đón lấy, vô tình lại chạm vào bàn tay cậu, chỉ thấy cậu khẽ nhíu mày. “Cậu lạnh à?”
“Một chút.” Cô không để ý mà chỉ lo giật nắp lon, kết quả là lon bia trên tay đã bị người kia lấy đi.
Ánh mắt Trình Hạo như muốn thẩm tra, cậu chậm rãi hỏi: “Có phải cậu đã say rồi không?”.
Cô hỏi lại: “Cậu thấy mình giống như đang say à?”. Thực ra, ngay cả cô cũng không phân biệt nổi mình có say không nữa, bởi đầu cô váng vất, nhưng trong lòng lại rất tỉnh táo.
Nhiếp Lạc Ngôn không biết tâm trí mình lúc này đang ở đâu, chỉ biết hai ngày nữa sẽ nhận bằng tốt nghiệp; cũng biết rằng sau khi tốt nghiệp, cô và cậu sẽ phải cách xa, một người ở phía tây, một người ở phía đông thành phố; cô càng nhận thức được rằng ông ngoại – người yêu thương mình nhất – đã khuất núi hai mươi bốn ngày trước, cô đứng trong linh đường lạnh lẽo, tối tăm, cảm giác lượng nước trong cơ thể như bị hút khô, chỉ có thể đứng ngây ra đó, nhưng trong đầu vẫn không ngừng nghĩ ngợi, rõ ràng chỉ thiếu đi một người, tại sao lại có cảm giác như bị mất cả thế giới vậy?
©STENT
Cô không hiểu nổi, chỉ biết ngồi ngây ra. Đến cả chuyện xảy ra cách đây gần một tháng cô còn có thế nhớ rõ như vậy, thì làm sao say được chứ?
Hai lon bia đặt bên Trình Hạo, cô bắt đầu mè nheo, miệng vẫn cười: “Cho mình đi!”.
Cậu kiên quyết: “Cậu say rồi”, đồng thời khẽ ngăn bàn tay cô đang giơ tới.
Cô nói: “Mình khát”.
Cậu chỉ cười, kiên nhẫn giải thích: “Bia rượu không giải khát được đâu”. Trong bóng đêm, đôi mắt long lanh kia dường như có thể phản chiếu ra ánh sao yếu ớt, cô thậm chí còn nhìn thấy hình bóng mình trong đó, hình bóng ấy thật nhỏ, thật mông lung, như thể sẽ biến mất bất cứ lúc nào.
Đây chính là người cô yêu. Thì ra cô đã yêu cậu từ rất lâu rồi.
Cuối cùng cô bỗng yên lặng, không đòi bia để uống nữa, chỉ khẽ ngửa mặt nhìn cậu như thể có tâm sự gì vậy. Bị cô nhìn tới mức không thể tự nhiên được, nhưng Trình Hạo không hề né tránh, chiếc áo phông màu xanh nõn chuối khẽ lay theo những cơn gió nhẹ, trong đôi mắt kia vẫn là màn đêm trong lành mà tĩnh mịch.
Bỗng cô lên tiêng: “Mình cảm thấy váng đầu”.
Có lẽ thần sắc của cô rất thật, trông chẳng giống như đang đùa chút nào, cậu sững người, vội nói: “Vậy thì về ngủ đi!”. Lều trại cách đó không xa, cậu muốn giơ tay kéo cô đi, nhưng cô lại nói: “Để mình dựa vào cậu một lát được không?”.
Cô chưa bao giờ dùng ngữ khí yếu đuối như vậy khi nói với người khác, nghe như lời cầu xin, trong đêm khuya tĩnh mịch, hơi thở cô yếu ớt tới mức tựa như chỉ cần gió thổi cũng có thể tan mất.
Cô nhìn cậu chằm chằm. “Chỉ một lát thôi, được không?”
…
Trên bờ vai có nhiệt độ cơ thể cậu, có hơi ấm của cậu, lại như có cả hơi nước biển tươi mới, trong lành, tất cả hòa quyện vào nhau, chốc chốc lại quấn lấy cô.
Nhiếp Lạc Ngôn hơi hoảng hốt, đột nhiên cô nhớ tới lần đầu tiên, cũng là lần duy nhất, cô dựa vào người cậu, hôm đó cô bị trẹo chân, rõ ràng vẫn có thể gắng gượng đi được nhưng cậu kiên quyết cõng cô, thế là trên con đường nhỏ heo hút, không biết hai người đã vô tình hay cố ý né tránh các bạn học khác để chầm chậm bước đi.
Lúc đó nằm trên lưng cậu, cô cũng có cảm giác ấm áp thế này, tấm lưng rộng lớn khiến người ta cảm thấy an toàn. Từ phía sau, Nhiếp Lạc Ngôn có thể nhìn thấy mái tóc ngắn mềm, đen nhánh của cậu, cô ngây thơ dựa vào cậu, rồi nghĩ thầm, nếu điều này có thể kéo dài bất tận thì hay biết bao…
Mãi tới lúc này, cô mới biết mình thật ấu trĩ. Trên thế giới này, chẳng thứ gì có thể trường tồn mãi mãi.
Nhiếp Lạc Ngôn cũng không nhớ mình đã dựa vào cậu bao lâu, chỉ biết lâu tới mức cô còn cho rằng mình sắp ngủ thiếp đi. Sau đó cô cảm nhận được Trình Hạo cựa mình, có lẽ cậu ấy mệt rồi, lâu như vậy cơ mà, có lẽ đến cả cánh tay cũng tê cứng, nhưng cô không muốn động đậy, kể cả khẽ động đậy cũng không muốn. Cô cảm nhận được ngón tay Trình Hạo khẽ lướt trên má cô, nhưng cậu nhanh chóng rút tay ra, có thể cậu làm vậy là muốn vuốt lại mái tóc bị gió thổi của cô, cũng có thể chỉ là muốn xác định xem liệu cô đã ngủ thật chưa.
Nhiếp Lạc Ngôn có cảm giác sau giây phút vừa rồi, mọi sức lực đều bị rút sạch, cô nhắm chặt mắt nghĩ ngợi, chỉ lần này thôi, hãy để bản thân được thoải mái một lần này thôi, sau này có lẽ ai đi đường người đấy, và cô ngay từ đầu đã không thể thổ lộ tình cảm của mình. Cô đã thích cậu hơn ba năm rồi, nhưng vẫn không thể nói ra.
Chỉ bởi cậu không yêu cô.
Chỉ vì Nhiếp Lạc Ngôn nghe cậu khẽ thở dài một tiếng, rồi nói “xin lỗi” trong tiếng sóng biển dâng trào, nên cô có thể biết được rằng thực ra cậu không yêu cô.
Nhiếp Lạc Ngôn không động đậy, cậu cho rằng cô đã ngủ thiếp đi nên đã nói lời xin lỗi.
Nhưng tại sao phải nói xin lỗi chứ? Cậu hoàn toàn chẳng có lỗi gì với cô, thứ gọi là “tình yêu” ấy chẳng qua chỉ là tình cảm từ một người mà thôi.
Cậu không có lỗi với cô, mà chỉ không yêu cô thôi.
Tới giờ phút này, cô nghĩ, mình đã hết hy vọng.
Cho dù không biết nguyên nhân, cho dù không biết tại sao cậu không yêu mình, nhưng cô vẫn cảm thấy mình có thể hoàn toàn dứt bỏ.
Bởi đôi khi sự hiểu biết của cô đối với cậu đã vượt quá sự tưởng tượng của bất kỳ ai, bao gồm bản thân cô, nên nếu được, mọi thứ đã có thể bắt đầu từ lâu rồi. Nhưng tất cả đều không xảy ra, và từ giờ cô đã có thể vứt bỏ mọi hy vọng.
Nghiêm Thành không ngờ mình lại làm hỏng mọi chuyện, điều anh càng không ngờ được chính là, tuy bình thường Nhiếp Lạc Ngôn lúc nào cũng tỏ ra là người ôn hòa, dễ tính, nhưng đối với chuyện này cô lại nhạy cảm như vậy, chỉ dựa vào chút manh mối vụn vặt này, có thể đoán ra mối quan hệ giữa cô và Trình Hạo quả thực nằm ngoài dự liệu của anh.
Trên đường dẫn tới khu vực phồn hoa nhất trung tâm thành phố, Nghiêm Thành tìm một vị trí đỗ xe ngoài trời một cách thành thạo, sau đó xuống xe, tiến vào cánh cửa nhỏ bên cạnh.
Tuy ánh đèn mờ ảo, nhưng vừa đẩy cửa bước vào, Nghiêm Thành đã có thể nhìn thấy bóng người ngồi trong quầy bar.
Đó là một thanh niên mặc áo sơ mi màu xám nhạt, ánh mắt dán vào màn hình ti vi treo trên tường, khuôn mặt thanh tú, chỉ có thần sắc mang hơi hướng mệt mỏi nhưng xem ra vẫn rất tập trung. Cách chỗ người đó không xa là hai cô gái đang vui vẻ trò chuyện, ánh mắt thi thoảng lại liếc tới chỗ Nghiêm Thành đứng, như thể vô cùng hứng thú với vị khách lạ mặt mà đẹp trai kia.
Nghiêm Thành nhìn thế cảm thấy rất đỗi buồn cười, anh tiến tới vỗ vai người thanh niên kia, sau đó quay đầu nói với nhân viên pha chế: “Vẫn như mọi khi”.
“Tới rồi à?” Lúc này Trình Hạo mới ngừng xem ti vi, cậu cúi đầu nhìn đồng hồ. “Muộn thế, làm thêm giờ à?”
Nghiêm Thành bất giác cười méo mó, đáp: “Không”. Anh uống một ngụm rượu như để nhuận họng, rồi mới nói tiếp: “Hôm nay mình đã làm một việc rất ngu ngốc”.
“Việc gì?”
Nghiêm Thành lắc đầu. “Chắc chắn cậu không muốn biết đâu.”
“Tại sao?” Trình Hạo quay người lấy cốc của mình, chống tay xuống quầy bar, rồi rướn mày nói: “Theo trí nhớ của tớ, từ mười năm trước sau khi bị hoa khôi lớp chứng ta từ chối, thì cậu chưa từng làm việc gì ngốc nghếch”.
“Cậu đang chê hay đang quá khen mình vậy?” Nghiêm Thành nghĩ một lát, nói: “Mình vừa đi cùng Nhiếp Lạc Ngôn đấy”.
Hình như Trình Hạo khẽ sững người, cậu không nói gì, chỉ lặng lẽ nhấp một ngụm rượu màu hổ phách.
“Nói một cách chính xác hơn, là mình chủ động tới tìm cô ấy, còn mang theo hai chiếc vé xem ca kịch.” Nghiêm Thành dường như cười chế giễu bản thân một lúc. “Sau đó thì bung bét tất cả.”
Người thanh niên thanh tú cuối cùng cũng quay đầu nhìn anh và chau mày hỏi: “Cậu nói vậy là ý gì?”.
“Cũng chẳng có gì hay ho cả, mình đã để cô ấy biết về mối quan hệ của chúng ta, sau đó cô ấy đi mà không thèm quay đầu lại, cảm giác như mình là một thằng bịp bợm ấy. Là mình sai, ngay từ đầu mình đã có động cơ không trong sáng, nhưng thực ra…” Nghiêm Thành ngừng lại một hồi, rồi nhìn cậu bạn thân một cái, mới nói tiếp: “Nhưng mình thực sự tò mò, chỉ muốn tiếp xúc với cô ấy xem rốt cuộc cô ấy giống Chu Hiểu Lộ ở điểm nào”.
Không biết ánh đèn đã sáng lên từ lúc nào, quét tới từng ngóc ngách trong quán, có lẽ ánh sáng khiến sắc mặt Trình Hạo trong giây lát trở nên xanh xao. Nghiêm Thành tự nhận thấy mình không nên nhắc tới cái tên kia, liền đặt tay lên vai Trình Hạo, tiếp đó ngửa cổ uống cạn nửa cốc Vodka còn lại, giọng nói mang âm điệu thổn thức: “Thực ra con người cô ấy rất thú vị”.
Trình Hạo đương nhiên biết “cô ấy” mà Nghiêm Thành nói tới là ai, nhưng cậu không nói gì thêm, chỉ thờ ơ gạt tay đối phương xuống, rồi nói: “Thanh toán”. Sau đó móc ví tiền nhưng liền bị Nghiêm Thành ngăn lại: “Mình ngồi thêm một lát, lát nữa mình sẽ thanh toán”.
Trình Hạo không phản đối, cậu vớ lấy chiếc áo khoác đặt cạnh bên, rồi quay người bỏ đi.
Nào ngờ chưa đi tới cửa, đột nhiên cậu đối mặt với một cô gái, lúc đi lướt qua nhau, cô gái kia dừng bước, khẽ “này” một tiếng.
Vì khoảng cách giữa hai người rất gần nên tiếng nói ấy dễ dàng truyền tới tai Trình Hạo, cậu quay đầu lại, chỉ thấy đối phương nhìn chăm chú hồi lâu rồi đột nhiên hỏi: “Cậu còn nhớ mình không?”.
Trí nhớ của cậu rất tốt, đương nhiên nhớ ra ngay cô gái kia chính là cô nữ sinh trước đây gắn với Nhiếp Lạc Ngôn như hình với bóng.
Cậu khẽ gật đầu: “Tần Thiểu Trân?”.
“Quả nhiên là cậu, Trình Hạo!” Tần Thiểu Trân với kiểu trang điểm màu khói tỏ ra rất ngạc nhiên, không biết do tình cờ gặp cậu, hay vì được cậu nhận ra.
Cô lại nói: “Hình như từ khi tốt nghiệp tới giờ mình chưa gặp lại cậu”.
“Mình đã ở bên ngoài một thời gian, nửa năm trước mới về.” Cậu vội tránh chỗ cho người khách say tới mức đi xiêu vẹo, tiếp đó khẽ đưa mắt nhìn xung quanh chỗ cô đứng theo bản năng nhưng không thấy người quen nào, cậu liền thản nhiên thu ánh mắt lại, hỏi: “Mấy năm qua cậu sống thế nào?”
Thực ra họ không thân thiết gì với nhau, sợi dây duy nhất nối kết họ chính là Nhiếp Lạc Ngôn. Nghe cậu hỏi han vượt quá mức lịch sự như vậy, Tần Thiểu Trân chỉ cười đáp: “Cũng được”. Dừng lại một chút, cô nói tiếp: “Mọi người đều tốt cả”.
Cô trả lời đầy ẩn ý như vậy, sao cậu lại không nhận ra chứ? Nhưng cậu cũng chỉ đáp lại với nụ cười lạnh lùng: “Thế thì tốt”.
Cô lại hỏi tiếp: “Cậu đi một mình à?”.
“Vừa ngồi cùng với một người bạn, đang chuẩn bị đi.”
Cô nhìn theo ánh mắt cậu, kết quả là thấy người đàn ông trong bộ com lê bảnh bao bên quầy bar, một tay cầm ly rượu, đang chán nản nhìn lên ti vi.
Cô ngỡ ngàng: “Người đó là Nghiêm Thành phải không?”. Rồi quay ra nhìn cậu, ánh mắt nhanh chóng thoáng qua thần sắc khó tả. “Hai người quen nhau sao?”
Mãi tới lúc này, Tần Thiểu Trân mới biết mình đã phạm một sai lầm lớn, cô chẳng nghĩ tới việc về nhà tẩy trang và thay quần áo, vừa ra khỏi quán bar đã vội vàng phóng về hướng Nhiếp Lạc Ngôn sống.
Chuông cửa reo hồi lâu vẫn không thấy ai ra mở, Tần Thiểu Trân sốt ruột gọi điện cho Nhiếp Lạc Ngôn, một lúc sau cô nàng mới bắt máy. Tần Thiểu Trân sốt sắng hỏi: “Cậu đang ở đâu?”.
“Uống trà”, Nhiếp Lạc Ngôn đáp lại bằng giọng nói cứng nhắc, thậm chí còn không có ngữ điệu lên xuống.
Tần Thiểu Trân nghĩ một lát, đột nhiên không biết nên bắt đầu nói thế nào mới phải, kết quả Nhiếp Lạc Ngôn vẫn là người hỏi trước: “Có chuyện gì không?”.
Cô khẽ hít sâu một hơi, rồi đáp: “Thực ra cũng chẳng có chuyện gì quan trọng, chỉ là mình vừa ra khỏi quán bar, muốn tới nhà cậu chơi một chút, ai ngờ cậu lại không có nhà”.
Nhiếp Lạc Ngôn ngỡ là thật, liền đáp: “Vậy cậu chờ mình một lúc, mình về ngay đây”.
Tần Thiểu Trân vội vàng đáp: “Thôi, không cần đâu”. Thực ra cô tới đây không phải để tán gẫu, nhưng chuyện ấy quả thực rất khó nói, sau một lúc lựa lời, cô cố tỏ vẻ tự nhiên hỏi: “Cậu đoán xem vừa rồi mình gặp ai? Là Nghiêm Thành! Không ngờ bình thường anh ấy vốn nho nhã, đứng đắn là thế, hôm nay lại bị mình bắt gặp đang buôn chuyện với đám con gái xa lạ trong quán bar đấy”.
Đầu dây bên kia im lặng.
Để đạt được mục đích của mình, Tần Thiểu Trân đành tiếp tục bôi nhọ anh chàng họ Nghiêm kia: “Loại đàn ông này không tin được đâu, luôn nói một đằng làm một nẻo. Nên mình thấy lần sau nếu anh ta lại tới hẹn hò với cậu, tốt nhất cậu không nên đếm xỉa tới hắn. Tuyệt đối không nên gặp, dứt khoát từ chối, cho hắn không còn hy vọng hão huyền nào nữa! Loại đàn ông hai mặt như thế thì không thể chấp nhận được!”, rồi hỏi tiếp: “Đúng rồi, gần đây hắn còn hay hẹn gặp cậu không?”.
Dường như chỉ còn nghe thấy hơi thở nhẹ cùng tiếng sóng điện thoại truyền tới, một lúc lâu sau mới nghe thấy Nhiếp Lạc Ngôn thủng thẳng đáp: “Tối nay vừa gặp”.
Tần Thiểu Trân bất giác sững người, lúc này mới lờ mờ cảm thấy tâm trạng của Nhiếp Lạc Ngôn có gì không ổn. Quả nhiên Nhiếp Lạc Ngôn nói tiếp: “Nhân phẩm của Nghiêm Thành thế nào mình không cần biết. Mình chỉ biết một điều là anh ấy biết Trình Hạo”. Giọng nói của cô vô cùng mệt mỏi, tuy vọng tới từ xa nhưng vẫn có thể nhận rõ vẻ uể oải, “… Thật tình cờ, anh ấy và Trình Hạo lại quen nhau, không những thế còn là bạn rất thân nữa”. Nhiếp Lạc Ngôn không nói thêm gì nữa.
Sau một lát yên lặng ngắn ngủi, Tần Thiểu Trân thở dài, nhận thấy không cần nghĩ cách giấu giếm nữa, cô vừa đi vào thang máy vừa thẳng thắn thừa nhận: “Tối nay mình cũng mới biết hai người họ quen nhau. Không những thế, mình còn gặp lại cậu ấy đấy”.
Không đợi Nhiếp Lạc Ngôn mở miệng, Tần Thiểu Trân tiếp tục nói: “Lạc Ngôn, nhiều năm trôi qua, cậu ấy có vẻ thay đổi rất nhiều, nhưng lại có vẻ như chẳng thay đổi chút nào”.
Rốt cuộc Tần Thiểu Trân có ý gì, Nhiếp Lạc Ngôn chẳng còn tâm trạng nào để nghĩ, và cũng không dám nghĩ.
Cô đã mất rất nhiều thời gian, thậm chí từng hạ quyết tâm, nhưng cuối cùng vẫn là thất bại. Cô cho rằng mọi thứ đều có điểm cuối, cho rằng mọi việc đều sẽ kết thúc, nhưng tới lúc này cô chợt phát hiện ra một điều, có một số tình cảm lại giống như rễ cây, chúng cứ mọc lên trong người cô mà cô lại không thể nhổ, chỉ động vào cũng cảm thấy đau. Đó là nỗi đau xé da xé thịt.
Không biết từ lúc nào cô trở nên kiên trì như vậy? Từ nhỏ tới lớn, cô luôn được cả nhà yêu chiều, được mọi người xung quanh quý mến, những thứ đồ tốt nhiều tới mức không thế đếm được, đồ chơi thời thơ ấu của cô thậm chí còn nhiều tới mức hơn nửa gian phòng, cô chỉ chơi một hai lần rồi ném sang bên, không bao giờ thiếu hứng thú theo đuổi cái mới.
Chỉ duy nhất lần này, chỉ duy nhất người này! Cô lại kiên trì như vậy.
Tình cảm ban đầu thật nồng cháy, những lúc buồn chán nhất cô có cảm giác như toàn thân bị nung trên lửa, hết lần này tới lần khác, không ngừng không nghỉ. Mãi tới sau này, cô mới dần nguôi ngoai, nhưng vẫn không sao quên được.
Cô không quên được cậu, mặc dù cậu không yêu cô, dù cô cho rằng mình có thể quên được cậu. Nhưng cách nghĩ này hiển nhiên không thực tế chút nào.
Sở dĩ hiện giờ Nhiếp Lạc Ngôn không dám nghĩ tới, là do cô luôn ép bản thân không được hiếu kỳ về Trình Hạo, rằng sau bao nhiêu năm như vậy, rốt cuộc cậu ấy đã thay đổi thế nào, cô còn ép bản thân quên đi chuyện Trình Hạo xuất hiện trước mặt Tần Thiểu Trân.
Nhiếp Lạc Ngôn nằm trên giường nhắc mình hết lần này tới lần khác, tuy hôm nay xảy ra nhiều chuyện như vậy, nhưng ngày mai vẫn giống như bất kỳ ngày nào trước đây, hoàn toàn không có gì thay đổi.
Trong thành phố đông đúc này, cô và cậu vẫn cách xa, sẽ không có cơ hội đi lướt qua nhau, như thể mãi mãi không bao giờ tương ngộ.
Nhưng nếu thời gian có thể quay ngược trở lại thì tốt biết bao. Nhiếp Lạc Ngôn nghĩ thầm, nếu như vậy, cô có thể chọn lựa lại từ đầu, sẽ không tham gia buổi du lịch Hoàng Sơn hôm đó và mọi việc sau này cũng không bi thảm đến thế.
Việc đã tới nước này, Nhiếp Lạc Ngôn thực sự cảm thấy mệt mỏi, những việc trong quá khứ đeo bám quá lâu khiến cô bị giam mình trong đó. Rõ ràng biết không có hy vọng, nhưng vẫn không có cách nào để thoát ra được.
Có lẽ câu mà Tần Thiểu Trân từng nói là đúng, cô ấy nói, bởi vì không có được nên mới quyến luyến không rời.
Quả thực cô chưa bao giờ có được trái tim Trình Hạo, dù chỉ trong một giây phút ngắn ngủi.
Nhiếp Lạc Ngôn cảm thấy trong hơn hai mươi năm của mình cô chưa bao giờ hèn mọn như lúc đó, đối mặt với anh chàng tuấn tú, kiêu ngạo ấy, cô chỉ làm được duy nhất một việc, đó là lặng lẽ yêu cậu ấy mà thôi.
Đây là chuyện rất khó lý giải, từ trước tới giờ cô không thiếu người hâm mộ, vậy mà vẫn một lòng một dạ yêu cậu.
Lần thân mật duy nhất giữa hai người, cũng chính là hành động sau tiệc sinh nhật hôm đó, trong nhà ăn không một bóng người, ánh đèn cũng mờ mờ ảo ảo như lúc sân khấu hạ màn, dường như cậu đã hôn cô.
Có lẽ do một phút nông nổi nhất thời, cũng có thể do tác dụng của hơi men, sau hôm đó, hai người đều cảm thấy gượng gạo.
Thời gian ở trường trôi đi nhanh chóng, bởi ngày nào cũng chỉ có mấy việc lặp đi lặp lại, lên lớp, ăn cơm, hoàn thành bài tập, sau đó đi ngủ. Cuộc sống vừa đơn điệu vừa khô khan, lại vừa bế tắc.
Quan hệ giữa họ cũng ở trạng thái giống hệt như vậy tránh không được, trốn cũng chẳng xong, nên vẫn phải gồng mình lên để duy trì trạng thái xa không ra xa, gần chẳng ra gần, có vẻ mọi việc ngày hôm đó chỉ là một giấc mộng đẹp, khi tỉnh lại cô cũng như anh, đều biết đó không phải là sự thực, nên chẳng muốn nhắc lại nữa.
Trong những tháng ngày đó, Nhiếp Lạc Ngôn đã biết thế nào gọi là “đặt chân lên lớp băng mỏng”. Cô luôn cẩn thận từng li từng tí, chỉ sợ hễ mình bước nặng chân một chút, sẽ khiến mối ràng buộc mỏng manh giữa họ vỡ tan tành.
Đôi khi ngồi một mình tĩnh tâm, cô thậm chí còn cảm thấy hơi tuyệt vọng, tuyệt vọng ở chỗ bản thân trước đây chưa từng hèn mọn, tuyệt vọng tới mức chỉ biết nhẫn nại chờ đợi, hoàn toàn chỉ vì một tia hy vọng nhỏ nhoi giống như một đốm lửa leo lét còn sót lại trong lòng, nhưng lại không thể tắt.
Nhiếp Lạc Ngôn cho rằng, chắc chắn cô sẽ chờ được tới lúc mọi thứ tiến triển theo chiều hướng tốt đẹp. Cô hoàn toàn không biết rằng, mình đã rơi vào lưới tình từ lâu, rơi càng lúc càng sâu, không thể thoát ra được.
Vào năm thứ tư đại học, vì gia đình xảy ra chuyện nên Nhiếp Lạc Ngôn phải xin nghỉ một tuần, lúc trở lại trường cô gầy đi đáng kể, ai cũng có thể nhận thấy tâm trạng của cô trở nên u uất. Vừa hay thời gian đó lại đúng dịp bận nhất trong đời sinh viên, viết luận văn, chọn giảng viên hướng dẫn, cộng thêm áp lực tìm việc, hết việc này tới việc khác, như thể không muốn cho người ta có cơ hội để thở vậy.
Nhiếp Lạc Ngôn có mong muốn ở lại trường học lên Thạc sĩ, Trình Hạo thì trái ngược với cô, cậu chọn tìm việc ở một trường đại học cùng thành phố.
Ngôi trường đó có thể nói là đối lập với Đại học Z, hai trường này được coi là ngang cơ và luôn bị đem ra so sánh, thậm chí, thầy trò hai bên có vẻ đều ganh đua nhau, nhất quyết không chịu thua kém đối phương.
Thực ra, thực lực giữa hai trường cũng không hơn kém nhau là mấy, đặc biệt là về hai phương diện, công trình xây dựng và thiết kế kiến trúc, cả hai đều ngang ngửa. Có điều, giữa hai trường là khoảng cách một trăm linh tám cây số, một trường ở phía đông, một trường ở phía tây thành phố, đi xe cũng mất đến hơn một tiếng đồng hồ.
Đêm trước ngày tổ chức lễ tốt nghiệp, liên tiếp diễn ra các bữa tiệc tụ tập, trong mắt đám sinh viên, khuôn viên trường cuối tháng Sáu dường như chẳng thể chứa đựng được thứ nào khác, ngoại trừ cái oi bức của mùa hè cùng nỗi háo hức vì sắp được rời khỏi mái trường và nỗi thương cảm khi sắp phải chia xa.
Sau này không biết theo đề nghị của ai, một nhóm sinh viên quyết định cắm trại bên bờ biển vùng ngoại ô thành phố. Thành viên tham gia đều là những người tham dự chuyến du lịch Hoàng Sơn, sự việc như kỳ tích xem ra có bắt đầu và cũng có kết thúc.
Tối đó mọi người đều uống nhiều, lon bia vương vãi khắp bãi biển. Ngẩng đầu nhìn có thể thấy vô số những vì sao lấp lánh trên màn đêm mượt như nhung, khiến bầu trời trở nên cao vút, xa xăm mà rộng lớn.
Đã lâu rồi không gặp cảnh tượng như vậy trong thành phố, lúc này mọi người chợt nhận thấy, hóa ra khung cảnh ấy lại đẹp như vậy. Có người chân nam đá chân chiêu trở về lều ngủ, có người lại nằm luôn trên bãi biển, Nhiếp Lạc Ngôn ngồi bó gối ở đó. Từng cơn sóng biển rì rào vỗ vào bờ rồi lại rút đi, lớp bọt màu trắng tạo thành một đường thẳng dài bất tận.
Cô ngồi một mình rất lâu như ngây dại.
Cả buổi tối cô nói rất ít, bạn bè hết hát hò, chơi bài, rồi lại cùng giãi bày tiếng lòng khi phải chia xa, chỉ có mình cô như bỗng nảy sinh hứng thú với bia rượu, nên lúc này cô thấy hơi váng đầu, mỗi khi có gió thổi tới, đầu óc lại thấy nặng trịch và gai lạnh từng cơn. Khi cánh tay, đầu gối cũng dần cứng ngắc, cô mới co duỗi theo bản năng, ai ngờ vừa quay đầu lại thì nhìn thấy một bóng người quen thuộc.
Trình Hạo đứng ngay sau cô, khoảng cách không xa lắm nhưng trước đó cô không hề nhận ra.
Hình như Trình Hạo cũng không nhìn thấy cô, cậu nằm một mình trên bãi cát, hai tay khoanh trước ngực, một chân gập lên, không biết đã ngủ chưa, trông bộ dạng rất thoải mái.
Cô nghĩ thầm, có lẽ cậu ấy uống nhiều quá nên mới như vậy. Bởi trước mặt mọi người, Trình Hạo luôn tỏ ra là người biết kiềm chế và cẩn trọng.
Cô đứng lên, những hạt cát trắng rơi lả tả từ trên người xuống như thể thời gian trôi, rất nhanh, rất đột ngột, chỉ loáng một cái đã biến mất, vừa định giơ tay nắm lấy đã không kịp nữa rồi.
Đột nhiên Nhiếp Lạc Ngôn cảm thấy trái tim lạnh lẽo, dường như cuối cùng cô đã ý thức được có một số thứ đã cách xa mình, từ đó trở đi, bất luận là gần ngay bên cạnh hay cách xa trăm sông nghìn núi thì những người và sự việc đó đã rời xa cô rồi.
Nhiếp Lạc Ngôn cúi đầu, chậm rãi tiến tới chỗ Trình Hạo, những hạt cát nhỏ nhoi lọt vào kẽ chân, khiến cô có cảm giác nặng nghìn cân, không thể bước nhanh được.
Dưới bầu trời đầy sao, trong tiếng sóng vỗ rì rào, cuối cùng cô cũng đứng trước mặt cậu. Cô nhìn xuống, nhìn đúng vào đôi mắt nâu kia, đó là đôi mắt trong sáng, thậm chí còn không thể nhìn thấy dấu vết của hơi men.
Thì ra cậu vẫn chưa ngủ.
Cô không biết phải làm sao trước trạng thái tỉnh táo của cậu, thực ra cô hoàn toàn không biết tại sao mình lại bước tới chỗ cậu như vậy. Cô im lặng một lát, rồi quyết định ngồi xuống, không nói không rằng, chỉ nhìn chằm chặp vào đôi mắt như mặt biển xanh thẫm phía trước, ánh mắt xa xăm, tựa hồ không có tiêu cự.
Cô ngồi bên cậu và bắt đầu thờ thẫn.
Cách đó không xa có một ánh sáng le lói, có lẽ là ánh đèn pin hay điện thoại của bạn học nào đó, ánh sáng ấy yếu ớt khẽ nhấp nháy rồi vụt tắt.
Cô còn lờ mờ nghe thấy tiếng nói chuyện vọng ra từ lều trại, âm thanh rất khẽ hòa với tiếng sóng biển, rồi nhanh chóng bị cuốn vào màn đêm đen.
Tất cả đều ở trong trạng thái tĩnh mịch của màn đêm bên biển, khiến người ta không nhẫn tâm phá vỡ.
Không biết sau bao lâu, cô cất tiếng khẽ hỏi: “Cậu không buồn ngủ à?”.
Trình Hạo đã ngồi dậy từ lâu, cậu ngồi ngang hàng, cách cô khoảng mười mấy centimet, xung quanh không có ai khác, chỉ có hai người họ, cậu nghiêng đầu nhìn cô. “Không, thế còn cậu?”
Cô vẫn ngồi yên như vậy. Gần đây cô đã gầy đi rất nhiều, nhìn nghiêng trông các đường nét rất mỏng manh, xem ra có đôi phần tiều tụy.
Mái tóc đen bị gió biển thổi, cô cũng chẳng quan tâm, chỉ đáp: “Rất buồn ngủ, nhưng không ngủ được…”. Giọng nói càng lúc càng nhỏ, cả khuôn mặt cô cũng đang dần cúi thấp, vùi vào cánh tay, do vậy nghe giọng nói càng buồn hơn, như thể cô đang tự nói với mình: “… Hai ngày nữa là tốt nghiệp rồi nhỉ!”.
Nhiếp Lạc Ngôn cũng không biết rốt cuộc mình đang than thở gì, chỉ cảm thấy tâm trạng trống rỗng, giọng nói rất nhỏ nhưng cô vẫn nghe thấy rõ, rồi nói tiếp: “Đúng vậy, thời gian trôi nhanh thật!”
Cảm giác như chỉ buột miệng nói ra, nhưng trái tim cô bỗng dưng đau nhói, như thể bị ai đó chạm vào, trên bộ phận yếu đuối đó đã có người khẽ chạm ngón tay vào, chỉ khẽ chạm thôi nhưng lập tức khiến cô cảm thấy đau đớn vô bờ.
Nhiếp Lạc Ngôn thực sự cảm thấy đau, trái tim thắt lại, khó chịu tới mức ngạt thở. Vừa mở miệng thở thì lại gặp phải hơi mặn và ẩm ướt của gió biển, nó khiến cô sặc, sặc tới mức sắp rơi nước mắt.
Hóa ra thời gian trôi nhanh như vậy, chớp một cái mà đã mấy năm, thậm chí là mười mấy năm vùn vụt trôi qua. Rõ ràng có hàng nghìn hàng vạn ngày đêm, nhưng tại sao vẫn cảm thấy ngắn ngủi, cảm thấy không đủ thời gian? Những thứ trước đây từng tốt đẹp, bây giờ lại lần lượt rời bỏ cô, thì ra mình chẳng giữ được gì, thứ duy nhất cô có thể nắm được cũng chỉ là những hồi ức hư ảo mà đáng thương.
Khóe mắt cay sè nhưng giọng nói vẫn bình tĩnh lạ thường, cô hỏi: “Còn bia không?”.
Trình Hạo hơi sững sờ, thắc mắc: “Cậu vẫn muốn uống ư?”.
“Ừm.” Cô nhìn cậu như thể đương nhiên. “Không được sao?” Trong bóng đêm mờ ảo, đôi mắt cô lấp lánh như sao.
Cậu không ngăn cản, chỉ nhìn sâu vào mắt cô, sau đó phủi tay đứng dậy.
Lúc trước, khi còn đang tụ tập, mọi người đã uống gần hết đồ, không biết Trình Hạo kiếm được hai lon bia ở đâu. Cô vẫn ngồi tại chỗ, ngẩng đầu nhìn cậu từ xa bước tới.
“Chỉ còn lại thế này thôi.” Trình Hạo nói xong liền ngồi xuống cạnh, rồi đưa cho cô một lon, “Này”.
Cô giơ tay đón lấy, vô tình lại chạm vào bàn tay cậu, chỉ thấy cậu khẽ nhíu mày. “Cậu lạnh à?”
“Một chút.” Cô không để ý mà chỉ lo giật nắp lon, kết quả là lon bia trên tay đã bị người kia lấy đi.
Ánh mắt Trình Hạo như muốn thẩm tra, cậu chậm rãi hỏi: “Có phải cậu đã say rồi không?”.
Cô hỏi lại: “Cậu thấy mình giống như đang say à?”. Thực ra, ngay cả cô cũng không phân biệt nổi mình có say không nữa, bởi đầu cô váng vất, nhưng trong lòng lại rất tỉnh táo.
Nhiếp Lạc Ngôn không biết tâm trí mình lúc này đang ở đâu, chỉ biết hai ngày nữa sẽ nhận bằng tốt nghiệp; cũng biết rằng sau khi tốt nghiệp, cô và cậu sẽ phải cách xa, một người ở phía tây, một người ở phía đông thành phố; cô càng nhận thức được rằng ông ngoại – người yêu thương mình nhất – đã khuất núi hai mươi bốn ngày trước, cô đứng trong linh đường lạnh lẽo, tối tăm, cảm giác lượng nước trong cơ thể như bị hút khô, chỉ có thể đứng ngây ra đó, nhưng trong đầu vẫn không ngừng nghĩ ngợi, rõ ràng chỉ thiếu đi một người, tại sao lại có cảm giác như bị mất cả thế giới vậy?
©STENT
Cô không hiểu nổi, chỉ biết ngồi ngây ra. Đến cả chuyện xảy ra cách đây gần một tháng cô còn có thế nhớ rõ như vậy, thì làm sao say được chứ?
Hai lon bia đặt bên Trình Hạo, cô bắt đầu mè nheo, miệng vẫn cười: “Cho mình đi!”.
Cậu kiên quyết: “Cậu say rồi”, đồng thời khẽ ngăn bàn tay cô đang giơ tới.
Cô nói: “Mình khát”.
Cậu chỉ cười, kiên nhẫn giải thích: “Bia rượu không giải khát được đâu”. Trong bóng đêm, đôi mắt long lanh kia dường như có thể phản chiếu ra ánh sao yếu ớt, cô thậm chí còn nhìn thấy hình bóng mình trong đó, hình bóng ấy thật nhỏ, thật mông lung, như thể sẽ biến mất bất cứ lúc nào.
Đây chính là người cô yêu. Thì ra cô đã yêu cậu từ rất lâu rồi.
Cuối cùng cô bỗng yên lặng, không đòi bia để uống nữa, chỉ khẽ ngửa mặt nhìn cậu như thể có tâm sự gì vậy. Bị cô nhìn tới mức không thể tự nhiên được, nhưng Trình Hạo không hề né tránh, chiếc áo phông màu xanh nõn chuối khẽ lay theo những cơn gió nhẹ, trong đôi mắt kia vẫn là màn đêm trong lành mà tĩnh mịch.
Bỗng cô lên tiêng: “Mình cảm thấy váng đầu”.
Có lẽ thần sắc của cô rất thật, trông chẳng giống như đang đùa chút nào, cậu sững người, vội nói: “Vậy thì về ngủ đi!”. Lều trại cách đó không xa, cậu muốn giơ tay kéo cô đi, nhưng cô lại nói: “Để mình dựa vào cậu một lát được không?”.
Cô chưa bao giờ dùng ngữ khí yếu đuối như vậy khi nói với người khác, nghe như lời cầu xin, trong đêm khuya tĩnh mịch, hơi thở cô yếu ớt tới mức tựa như chỉ cần gió thổi cũng có thể tan mất.
Cô nhìn cậu chằm chằm. “Chỉ một lát thôi, được không?”
…
Trên bờ vai có nhiệt độ cơ thể cậu, có hơi ấm của cậu, lại như có cả hơi nước biển tươi mới, trong lành, tất cả hòa quyện vào nhau, chốc chốc lại quấn lấy cô.
Nhiếp Lạc Ngôn hơi hoảng hốt, đột nhiên cô nhớ tới lần đầu tiên, cũng là lần duy nhất, cô dựa vào người cậu, hôm đó cô bị trẹo chân, rõ ràng vẫn có thể gắng gượng đi được nhưng cậu kiên quyết cõng cô, thế là trên con đường nhỏ heo hút, không biết hai người đã vô tình hay cố ý né tránh các bạn học khác để chầm chậm bước đi.
Lúc đó nằm trên lưng cậu, cô cũng có cảm giác ấm áp thế này, tấm lưng rộng lớn khiến người ta cảm thấy an toàn. Từ phía sau, Nhiếp Lạc Ngôn có thể nhìn thấy mái tóc ngắn mềm, đen nhánh của cậu, cô ngây thơ dựa vào cậu, rồi nghĩ thầm, nếu điều này có thể kéo dài bất tận thì hay biết bao…
Mãi tới lúc này, cô mới biết mình thật ấu trĩ. Trên thế giới này, chẳng thứ gì có thể trường tồn mãi mãi.
Nhiếp Lạc Ngôn cũng không nhớ mình đã dựa vào cậu bao lâu, chỉ biết lâu tới mức cô còn cho rằng mình sắp ngủ thiếp đi. Sau đó cô cảm nhận được Trình Hạo cựa mình, có lẽ cậu ấy mệt rồi, lâu như vậy cơ mà, có lẽ đến cả cánh tay cũng tê cứng, nhưng cô không muốn động đậy, kể cả khẽ động đậy cũng không muốn. Cô cảm nhận được ngón tay Trình Hạo khẽ lướt trên má cô, nhưng cậu nhanh chóng rút tay ra, có thể cậu làm vậy là muốn vuốt lại mái tóc bị gió thổi của cô, cũng có thể chỉ là muốn xác định xem liệu cô đã ngủ thật chưa.
Nhiếp Lạc Ngôn có cảm giác sau giây phút vừa rồi, mọi sức lực đều bị rút sạch, cô nhắm chặt mắt nghĩ ngợi, chỉ lần này thôi, hãy để bản thân được thoải mái một lần này thôi, sau này có lẽ ai đi đường người đấy, và cô ngay từ đầu đã không thể thổ lộ tình cảm của mình. Cô đã thích cậu hơn ba năm rồi, nhưng vẫn không thể nói ra.
Chỉ bởi cậu không yêu cô.
Chỉ vì Nhiếp Lạc Ngôn nghe cậu khẽ thở dài một tiếng, rồi nói “xin lỗi” trong tiếng sóng biển dâng trào, nên cô có thể biết được rằng thực ra cậu không yêu cô.
Nhiếp Lạc Ngôn không động đậy, cậu cho rằng cô đã ngủ thiếp đi nên đã nói lời xin lỗi.
Nhưng tại sao phải nói xin lỗi chứ? Cậu hoàn toàn chẳng có lỗi gì với cô, thứ gọi là “tình yêu” ấy chẳng qua chỉ là tình cảm từ một người mà thôi.
Cậu không có lỗi với cô, mà chỉ không yêu cô thôi.
Tới giờ phút này, cô nghĩ, mình đã hết hy vọng.
Cho dù không biết nguyên nhân, cho dù không biết tại sao cậu không yêu mình, nhưng cô vẫn cảm thấy mình có thể hoàn toàn dứt bỏ.
Bởi đôi khi sự hiểu biết của cô đối với cậu đã vượt quá sự tưởng tượng của bất kỳ ai, bao gồm bản thân cô, nên nếu được, mọi thứ đã có thể bắt đầu từ lâu rồi. Nhưng tất cả đều không xảy ra, và từ giờ cô đã có thể vứt bỏ mọi hy vọng.
Nghiêm Thành không ngờ mình lại làm hỏng mọi chuyện, điều anh càng không ngờ được chính là, tuy bình thường Nhiếp Lạc Ngôn lúc nào cũng tỏ ra là người ôn hòa, dễ tính, nhưng đối với chuyện này cô lại nhạy cảm như vậy, chỉ dựa vào chút manh mối vụn vặt này, có thể đoán ra mối quan hệ giữa cô và Trình Hạo quả thực nằm ngoài dự liệu của anh.
Trên đường dẫn tới khu vực phồn hoa nhất trung tâm thành phố, Nghiêm Thành tìm một vị trí đỗ xe ngoài trời một cách thành thạo, sau đó xuống xe, tiến vào cánh cửa nhỏ bên cạnh.
Tuy ánh đèn mờ ảo, nhưng vừa đẩy cửa bước vào, Nghiêm Thành đã có thể nhìn thấy bóng người ngồi trong quầy bar.
Đó là một thanh niên mặc áo sơ mi màu xám nhạt, ánh mắt dán vào màn hình ti vi treo trên tường, khuôn mặt thanh tú, chỉ có thần sắc mang hơi hướng mệt mỏi nhưng xem ra vẫn rất tập trung. Cách chỗ người đó không xa là hai cô gái đang vui vẻ trò chuyện, ánh mắt thi thoảng lại liếc tới chỗ Nghiêm Thành đứng, như thể vô cùng hứng thú với vị khách lạ mặt mà đẹp trai kia.
Nghiêm Thành nhìn thế cảm thấy rất đỗi buồn cười, anh tiến tới vỗ vai người thanh niên kia, sau đó quay đầu nói với nhân viên pha chế: “Vẫn như mọi khi”.
“Tới rồi à?” Lúc này Trình Hạo mới ngừng xem ti vi, cậu cúi đầu nhìn đồng hồ. “Muộn thế, làm thêm giờ à?”
Nghiêm Thành bất giác cười méo mó, đáp: “Không”. Anh uống một ngụm rượu như để nhuận họng, rồi mới nói tiếp: “Hôm nay mình đã làm một việc rất ngu ngốc”.
“Việc gì?”
Nghiêm Thành lắc đầu. “Chắc chắn cậu không muốn biết đâu.”
“Tại sao?” Trình Hạo quay người lấy cốc của mình, chống tay xuống quầy bar, rồi rướn mày nói: “Theo trí nhớ của tớ, từ mười năm trước sau khi bị hoa khôi lớp chứng ta từ chối, thì cậu chưa từng làm việc gì ngốc nghếch”.
“Cậu đang chê hay đang quá khen mình vậy?” Nghiêm Thành nghĩ một lát, nói: “Mình vừa đi cùng Nhiếp Lạc Ngôn đấy”.
Hình như Trình Hạo khẽ sững người, cậu không nói gì, chỉ lặng lẽ nhấp một ngụm rượu màu hổ phách.
“Nói một cách chính xác hơn, là mình chủ động tới tìm cô ấy, còn mang theo hai chiếc vé xem ca kịch.” Nghiêm Thành dường như cười chế giễu bản thân một lúc. “Sau đó thì bung bét tất cả.”
Người thanh niên thanh tú cuối cùng cũng quay đầu nhìn anh và chau mày hỏi: “Cậu nói vậy là ý gì?”.
“Cũng chẳng có gì hay ho cả, mình đã để cô ấy biết về mối quan hệ của chúng ta, sau đó cô ấy đi mà không thèm quay đầu lại, cảm giác như mình là một thằng bịp bợm ấy. Là mình sai, ngay từ đầu mình đã có động cơ không trong sáng, nhưng thực ra…” Nghiêm Thành ngừng lại một hồi, rồi nhìn cậu bạn thân một cái, mới nói tiếp: “Nhưng mình thực sự tò mò, chỉ muốn tiếp xúc với cô ấy xem rốt cuộc cô ấy giống Chu Hiểu Lộ ở điểm nào”.
Không biết ánh đèn đã sáng lên từ lúc nào, quét tới từng ngóc ngách trong quán, có lẽ ánh sáng khiến sắc mặt Trình Hạo trong giây lát trở nên xanh xao. Nghiêm Thành tự nhận thấy mình không nên nhắc tới cái tên kia, liền đặt tay lên vai Trình Hạo, tiếp đó ngửa cổ uống cạn nửa cốc Vodka còn lại, giọng nói mang âm điệu thổn thức: “Thực ra con người cô ấy rất thú vị”.
Trình Hạo đương nhiên biết “cô ấy” mà Nghiêm Thành nói tới là ai, nhưng cậu không nói gì thêm, chỉ thờ ơ gạt tay đối phương xuống, rồi nói: “Thanh toán”. Sau đó móc ví tiền nhưng liền bị Nghiêm Thành ngăn lại: “Mình ngồi thêm một lát, lát nữa mình sẽ thanh toán”.
Trình Hạo không phản đối, cậu vớ lấy chiếc áo khoác đặt cạnh bên, rồi quay người bỏ đi.
Nào ngờ chưa đi tới cửa, đột nhiên cậu đối mặt với một cô gái, lúc đi lướt qua nhau, cô gái kia dừng bước, khẽ “này” một tiếng.
Vì khoảng cách giữa hai người rất gần nên tiếng nói ấy dễ dàng truyền tới tai Trình Hạo, cậu quay đầu lại, chỉ thấy đối phương nhìn chăm chú hồi lâu rồi đột nhiên hỏi: “Cậu còn nhớ mình không?”.
Trí nhớ của cậu rất tốt, đương nhiên nhớ ra ngay cô gái kia chính là cô nữ sinh trước đây gắn với Nhiếp Lạc Ngôn như hình với bóng.
Cậu khẽ gật đầu: “Tần Thiểu Trân?”.
“Quả nhiên là cậu, Trình Hạo!” Tần Thiểu Trân với kiểu trang điểm màu khói tỏ ra rất ngạc nhiên, không biết do tình cờ gặp cậu, hay vì được cậu nhận ra.
Cô lại nói: “Hình như từ khi tốt nghiệp tới giờ mình chưa gặp lại cậu”.
“Mình đã ở bên ngoài một thời gian, nửa năm trước mới về.” Cậu vội tránh chỗ cho người khách say tới mức đi xiêu vẹo, tiếp đó khẽ đưa mắt nhìn xung quanh chỗ cô đứng theo bản năng nhưng không thấy người quen nào, cậu liền thản nhiên thu ánh mắt lại, hỏi: “Mấy năm qua cậu sống thế nào?”
Thực ra họ không thân thiết gì với nhau, sợi dây duy nhất nối kết họ chính là Nhiếp Lạc Ngôn. Nghe cậu hỏi han vượt quá mức lịch sự như vậy, Tần Thiểu Trân chỉ cười đáp: “Cũng được”. Dừng lại một chút, cô nói tiếp: “Mọi người đều tốt cả”.
Cô trả lời đầy ẩn ý như vậy, sao cậu lại không nhận ra chứ? Nhưng cậu cũng chỉ đáp lại với nụ cười lạnh lùng: “Thế thì tốt”.
Cô lại hỏi tiếp: “Cậu đi một mình à?”.
“Vừa ngồi cùng với một người bạn, đang chuẩn bị đi.”
Cô nhìn theo ánh mắt cậu, kết quả là thấy người đàn ông trong bộ com lê bảnh bao bên quầy bar, một tay cầm ly rượu, đang chán nản nhìn lên ti vi.
Cô ngỡ ngàng: “Người đó là Nghiêm Thành phải không?”. Rồi quay ra nhìn cậu, ánh mắt nhanh chóng thoáng qua thần sắc khó tả. “Hai người quen nhau sao?”
Mãi tới lúc này, Tần Thiểu Trân mới biết mình đã phạm một sai lầm lớn, cô chẳng nghĩ tới việc về nhà tẩy trang và thay quần áo, vừa ra khỏi quán bar đã vội vàng phóng về hướng Nhiếp Lạc Ngôn sống.
Chuông cửa reo hồi lâu vẫn không thấy ai ra mở, Tần Thiểu Trân sốt ruột gọi điện cho Nhiếp Lạc Ngôn, một lúc sau cô nàng mới bắt máy. Tần Thiểu Trân sốt sắng hỏi: “Cậu đang ở đâu?”.
“Uống trà”, Nhiếp Lạc Ngôn đáp lại bằng giọng nói cứng nhắc, thậm chí còn không có ngữ điệu lên xuống.
Tần Thiểu Trân nghĩ một lát, đột nhiên không biết nên bắt đầu nói thế nào mới phải, kết quả Nhiếp Lạc Ngôn vẫn là người hỏi trước: “Có chuyện gì không?”.
Cô khẽ hít sâu một hơi, rồi đáp: “Thực ra cũng chẳng có chuyện gì quan trọng, chỉ là mình vừa ra khỏi quán bar, muốn tới nhà cậu chơi một chút, ai ngờ cậu lại không có nhà”.
Nhiếp Lạc Ngôn ngỡ là thật, liền đáp: “Vậy cậu chờ mình một lúc, mình về ngay đây”.
Tần Thiểu Trân vội vàng đáp: “Thôi, không cần đâu”. Thực ra cô tới đây không phải để tán gẫu, nhưng chuyện ấy quả thực rất khó nói, sau một lúc lựa lời, cô cố tỏ vẻ tự nhiên hỏi: “Cậu đoán xem vừa rồi mình gặp ai? Là Nghiêm Thành! Không ngờ bình thường anh ấy vốn nho nhã, đứng đắn là thế, hôm nay lại bị mình bắt gặp đang buôn chuyện với đám con gái xa lạ trong quán bar đấy”.
Đầu dây bên kia im lặng.
Để đạt được mục đích của mình, Tần Thiểu Trân đành tiếp tục bôi nhọ anh chàng họ Nghiêm kia: “Loại đàn ông này không tin được đâu, luôn nói một đằng làm một nẻo. Nên mình thấy lần sau nếu anh ta lại tới hẹn hò với cậu, tốt nhất cậu không nên đếm xỉa tới hắn. Tuyệt đối không nên gặp, dứt khoát từ chối, cho hắn không còn hy vọng hão huyền nào nữa! Loại đàn ông hai mặt như thế thì không thể chấp nhận được!”, rồi hỏi tiếp: “Đúng rồi, gần đây hắn còn hay hẹn gặp cậu không?”.
Dường như chỉ còn nghe thấy hơi thở nhẹ cùng tiếng sóng điện thoại truyền tới, một lúc lâu sau mới nghe thấy Nhiếp Lạc Ngôn thủng thẳng đáp: “Tối nay vừa gặp”.
Tần Thiểu Trân bất giác sững người, lúc này mới lờ mờ cảm thấy tâm trạng của Nhiếp Lạc Ngôn có gì không ổn. Quả nhiên Nhiếp Lạc Ngôn nói tiếp: “Nhân phẩm của Nghiêm Thành thế nào mình không cần biết. Mình chỉ biết một điều là anh ấy biết Trình Hạo”. Giọng nói của cô vô cùng mệt mỏi, tuy vọng tới từ xa nhưng vẫn có thể nhận rõ vẻ uể oải, “… Thật tình cờ, anh ấy và Trình Hạo lại quen nhau, không những thế còn là bạn rất thân nữa”. Nhiếp Lạc Ngôn không nói thêm gì nữa.
Sau một lát yên lặng ngắn ngủi, Tần Thiểu Trân thở dài, nhận thấy không cần nghĩ cách giấu giếm nữa, cô vừa đi vào thang máy vừa thẳng thắn thừa nhận: “Tối nay mình cũng mới biết hai người họ quen nhau. Không những thế, mình còn gặp lại cậu ấy đấy”.
Không đợi Nhiếp Lạc Ngôn mở miệng, Tần Thiểu Trân tiếp tục nói: “Lạc Ngôn, nhiều năm trôi qua, cậu ấy có vẻ thay đổi rất nhiều, nhưng lại có vẻ như chẳng thay đổi chút nào”.
Rốt cuộc Tần Thiểu Trân có ý gì, Nhiếp Lạc Ngôn chẳng còn tâm trạng nào để nghĩ, và cũng không dám nghĩ.
Cô đã mất rất nhiều thời gian, thậm chí từng hạ quyết tâm, nhưng cuối cùng vẫn là thất bại. Cô cho rằng mọi thứ đều có điểm cuối, cho rằng mọi việc đều sẽ kết thúc, nhưng tới lúc này cô chợt phát hiện ra một điều, có một số tình cảm lại giống như rễ cây, chúng cứ mọc lên trong người cô mà cô lại không thể nhổ, chỉ động vào cũng cảm thấy đau. Đó là nỗi đau xé da xé thịt.
Không biết từ lúc nào cô trở nên kiên trì như vậy? Từ nhỏ tới lớn, cô luôn được cả nhà yêu chiều, được mọi người xung quanh quý mến, những thứ đồ tốt nhiều tới mức không thế đếm được, đồ chơi thời thơ ấu của cô thậm chí còn nhiều tới mức hơn nửa gian phòng, cô chỉ chơi một hai lần rồi ném sang bên, không bao giờ thiếu hứng thú theo đuổi cái mới.
Chỉ duy nhất lần này, chỉ duy nhất người này! Cô lại kiên trì như vậy.
Tình cảm ban đầu thật nồng cháy, những lúc buồn chán nhất cô có cảm giác như toàn thân bị nung trên lửa, hết lần này tới lần khác, không ngừng không nghỉ. Mãi tới sau này, cô mới dần nguôi ngoai, nhưng vẫn không sao quên được.
Cô không quên được cậu, mặc dù cậu không yêu cô, dù cô cho rằng mình có thể quên được cậu. Nhưng cách nghĩ này hiển nhiên không thực tế chút nào.
Sở dĩ hiện giờ Nhiếp Lạc Ngôn không dám nghĩ tới, là do cô luôn ép bản thân không được hiếu kỳ về Trình Hạo, rằng sau bao nhiêu năm như vậy, rốt cuộc cậu ấy đã thay đổi thế nào, cô còn ép bản thân quên đi chuyện Trình Hạo xuất hiện trước mặt Tần Thiểu Trân.
Nhiếp Lạc Ngôn nằm trên giường nhắc mình hết lần này tới lần khác, tuy hôm nay xảy ra nhiều chuyện như vậy, nhưng ngày mai vẫn giống như bất kỳ ngày nào trước đây, hoàn toàn không có gì thay đổi.
Trong thành phố đông đúc này, cô và cậu vẫn cách xa, sẽ không có cơ hội đi lướt qua nhau, như thể mãi mãi không bao giờ tương ngộ.
/19
|