Em, em họ?
Diệp Tử Giai nhìn biểu cảm quái lạ của Dịch Tích rồi nói tiếp: "Mấy năm trước ở chỗ của Từ Nam Nho từng gặp em, lúc đó chị đang mang thai Dung Dung, vừa lúc có chuyện cần cậu ấy giúp, thật ra thì chị còn tưởng hai người lúc đó đang quen nhau..."
Diệp Tử Giai nói đến đây lại nhớ đến Ôn Thiệu Nguyên ban nãy: "Xin lỗi, chị nói nhiều rồi".
Trong lòng Dịch Tích có một luồng cảm xúc không thể nói rõ, cô quay đầu nhìn về hướng vừa nãy Từ Nam Nho mới vừa rời đi: "Không sao, vậy thì, em xin phép đi trước".
Diệp Tử Giai gật đầu.
Dịch Tích không biết Từ Nam Nho đi về hướng nào, lúc này mọi người đều đang ở trong sân chúc mừng sinh nhật Ngôn lão gia, nhưng lại không hề thấy bóng dáng của Từ Nam Nho.
Dịch Tích đi vào biệt thự, gọi một người phục vụ để hỏi nhà vệ sinh, sau khi người phục vụ nói xong, Dịch Tích lại hỏi: "Anh có nhìn thấy Từ Nam Nho không?"
Người phục vụ: "Cô tìm cậu ba sao?"
Dịch Tích dừng một chút: "Đúng vậy".
"Vừa nãy có thấy anh ấy đi ngang qua, nhưng tôi cũng không biết anh ấy đi về hướng nào".
Dịch Tích: "Được rồi, anh bận việc của anh đi".
Người phục vụ nhìn cô gật đầu, rồi bưng đồ ngọt đi ra ngoài.
Người phục vụ đi rồi, Dịch Tích lại không hề đi đến nhà vệ sinh, mà đi theo hướng của Từ Nam Nho.
Lúc này bên ngoài rất náo nhiệt, nhưng trong biệt thự lại vô cùng yên tĩnh. Giày cao gót giẫm lên nền nhà tạo thành những tiếng vang nhỏ, Dịch Tích không tìm được Từ Nam Nho, cô liền cầm di động dựa vào bờ tường gọi cho anh.
Điện thoại kết nối được, có tiếng chuông vang lên gần đó.
Dịch Tích ngẩng đầu, trông thấy Từ Nam Nho từ trên lầu đi xuống.
Từng bước từng bước, ngược ánh sáng đi đến gần cô.
Anh không đi đến trước mặt cô, chỉ dừng lại ở chỗ cầu thang, lẳng lặng nhìn cô.
Từ trên cao nhìn xuống, ánh đèn vàng xuyên qua kính thủy tinh, phản chiếu lên vai và tóc của anh, làm cho gương mặt anh càng trở nên tuấn mỹ.
Dịch Tích tiến lên vài bước, bước lên cầu thang.
"Tại sao thầy lừa em".
Từ Nam Nho rủ mắt nhìn cô: "Lừa em chuyện gì".
"Trước đây thầy từng nói người phụ nữ bên cạnh thầy là người thầy thích, nhưng rõ ràng cô ấy là chị họ của thầy, năm đó thầy đã lừa em".
Từ Nam Nho nhìn khuôn mặt tức giận lại bướng bỉnh của Dịch Tích, một phần nào đó ở trong lòng sụp đổ: "Em có biết vì sao lúc đó tôi làm vậy không".
Dịch Tích nghiêng đầu nhìn anh: "Thầy muốn làm em từ bỏ, làm em nhanh chóng cút đi, có đúng không?"
Bàn tay Từ Nam Nho đặt bên cạnh nắm lại, rồi lặng lẽ thả ra: “Khi đó em là học sinh của tôi, tôi…”
Tôi của lúc đó không hề thích em.
Đúng rồi, lời này nên nói như vậy mới đúng, nói ra rồi mới có đủ lý do giải thích với cô ấy vì sao lừa cô ấy, vì sao từ chối cô ấy.
Nhưng mà anh lại không nói ra.
Bởi vì, bản thân anh lúc này cũng không tin vào câu nói này nữa.
“Lúc đó em là học sinh thầy? Vậy bây giờ em cũng tính là học sinh thầy”, Dịch Tích dựa vào tay vịn cầu thang, ngẩng đầu nhìn anh, “Thầy à, mùi vị lên giường với học sinh cũng không tệ như trong tưởng tượng có đúng không?”
Sắc mặt của Từ Nam Nho lại lạnh lẽo thêm một phần.
Dịch Tích nhìn thẳng vào anh, rất lâu sau bật cười. Một giây sau đó, cô dùng sức kéo cà vạt của anh về phía trước.
Từ Nam Nho không kịp phòng bị, theo lực kéo cuối người xuống.
Cho nên Dịch Tích cũng thuận lợi hôn lên môi anh, nói chính xác hơn là, cắn lên đó.
Cô hơi dùng sức, làm cho Từ Nam Nho bị đau đến nhíu mày.
“Nhưng mà em cảm thấy hơi kém cỏi”. Dịch Tích thả tay, trong mắt có nửa phần lạnh lùng nửa phần mỉm cười, “Thầy cũng không hề tốt như em nghĩ, quả nhiên lúc đó em vẫn chưa hiểu chuyện”.
Lòng ngực Từ Nam Nho như bị khoét một lỗ, giọng nói có chút thều thào: “Hối hận sao?”
“Ừm, hối hận vì lúc đó mặt dày mày dạn đến như vậy, con gái mà, nên để cho đàn ông mặt dày đuổi theo mới đúng”. Dịch Tích chậm rãi buông cà vạt của anh, lùi về sau một bước, “Nên giống như Ôn Thiệu Nguyên”.
Từ Nam Nho: “Cậu ta theo đuổi em?”
Lúc Dịch Tích nói dối lại vô cùng chân thật: “Đúng vậy, tuy rằng em không thích loại chuyện xem mặt bị người nhà sắp đặt như thế này, nhưng hiện tại lại phát hiện ra đối tượng xem mặt cũng không tệ. Thầy à, nếu như em với cậu ấy đến với nhau, chúng ta cũng không cần diễn nữa, người nhà em cũng không xếp đối tượng nữa”.
Vừa dứt lời, cổ tay đột nhiên bị nắm lấy, Từ Nam Nho nhìn cô, trong mắt ẩn chứa sự tức giận: “Tôi đồng ý chưa?”
“Cần thầy…”
Lời còn chưa nói hết đã nghe thấy tiếng nói chuyện của người khác truyền đến bên tai. Dịch Tích định hất tay Từ Nam Nho ra, người kia lại kéo cô chạy lên lầu.
“Đi đâu? Này?”
Từ Nam Nho không lên tiếng, anh kéo cô lên lầu hai, tùy tiện đẩy cửa phòng nào đó đi vào bên trong.
Đóng cửa lại rồi đè cô lên cửa, động tác liền mạch dứt khoát.
Dịch Tích: “...”
Từ Nam Nho: “Dịch Tích, em đang nói dối”.
Anh dựa vào quá gần, ép cô đến mức sắp không thở nổi, cô khó nhọc nghiêng đầu né tránh: “Em nói dối gì? Thầy mới là người giỏi việc này nhất”.
“Người nhà em vốn không hề biết em và tôi ở bên nhau, cớ gì phải diễn cho họ xem?”
Dịch Tích ngây ra, lập tức giải thích: “Thầy không hiểu, ba em tai mắt nhiều, họ tự nhiên sẽ biết chuyện thầy và em ở bên nhau”.
“Vậy sao, sao lần này lại không đến điều tra tôi, sao lại không cho em tiếp tục dây dưa với tôi?”
Dịch Tích đột nhiên quay đầu nhìn anh: “Thầy…”
“Lần trước ở bệnh viện tôi đã biết”.
Vậy là thầy ấy đã biết?
Vậy thầy ấy có biết chính vì bản thân thầy ấy là con riêng nên trước kia ba mới không cho cô gặp thầy ấy không?
Trong lòng Dịch Tích chấn động, bởi vì cô biết đề tài con riêng đối với Từ Nam Nho có sức nặng như thế nào, bởi vì anh cũng biết cô cố ý tìm cớ để giữ anh lại bên mình.
Từ Nam Nho: “Vậy nên Dịch Tích, em đang nói dối”.
Dịch Tích mím môi, hạ quyết tâm nói ra: “Nói dối thì sao, em cố tình lừa thầy đấy, bởi vì muốn thầy trở thành bạn trai em, vì muốn chơi đùa với thầy một lần! Từ Nam Nho, đừng tưởng rằng em tình cũ khó quên, em căm ghét dáng vẻ nghiêm chỉnh này, em chỉ muốn lột bỏ vẻ ngoài dối trá này, em chỉ muốn…”
“Tùy em!” Từ Nam Nho ngắt lời cô, anh rủ mi nhìn cô, trong mắt dường như có ngọn lửa đang cháy rực, “Em muốn lột thì cứ làm đi, tôi với em làm cho ra lẽ!”
Vừa dứt lời, anh cúi đầu cắn lên môi cô.
Một nụ hôn xâm lược mạnh mẽ, Dịch Tích cảm thấy môi người kia đang trút giận lên môi cô, cô đẩy anh ra, anh lại chụp tay cô không cho cô phản kháng.
Dịch Tích nghe được tiếng tim mình vang lên từng nhịp, cô rất chán ghét phản ứng của bản thân, nên không khách sáo mà phản kháng lại.
Bên ngoài cửa sổ là bữa tiệc náo nhiệt, còn phía bên kia cửa sổ lại yên tĩnh, chỉ có hơi thở của hai người họ quấn quít lấy nhau.
Bọn họ đứng sau cửa sổ cắn xé nhau, mà loại cắn xé này mang theo dục vọng cùng với sự tức giận mãnh liệt.
Không biết từ lúc nào, Từ Nam Nho đã rời khỏi môi cô, bắt đầu hôn lên vành tai và cổ cô. Phần lưng của lễ phục mà Dịch Tích đang mặc trên người hở ra một mảng lớn, làm cho anh dễ dàng thăm dò vào bên trong, đi lên cho đến khi chạm đến chỗ phồng ra.
Dịch Tích hơi đứng không vững, đôi môi của anh liên tục chu du trên người cô, làm cho một dòng điện tê dại cứ vậy mà lan ra toàn cơ thể, cô hơi rung lên, không chút yếu thế chụp lấy bàn tay đằng sau lớp vải kia.
“Bụp”, tiếng dây nịt bị mở khóa.
Âm thanh nhỏ đó khiến cho hai người sực tỉnh.
Một tay Từ Nam Nho đặt trên cổ cô, một tay đỡ eo cô.
“Thầy à, em không có hứng thú ở đây hiến thân đâu”. Dịch Tích cười, bên ngoài vẫn ra vẻ lạnh lùng nhưng lại ẩn chứa sự gợi cảm khiêu khích người khác.
Từ Nam Nho rủ mi mắt, che đi sự điên cuồng nóng bỏng bên trong mắt: “Tôi cũng không”.
“Phải không, thầy không nghĩ như vậy?” Bàn tay đặt bên hông di chuyển xuống dưới, ngay lập tức chạm phải thứ gì đó đang chờ đợi bùng phát, “Nó có”.
Từ Nam Nho cứng đờ, giữ chặt tay cô, cảnh cáo nói: “Dịch Tích”.
“Xin lỗi, không cẩn thận đụng trúng”.
“...”
Lúc Từ Nam Nho và Dịch Tích đi ra khỏi phòng cũng là lúc nhìn thấy Ngôn Hành Chi và Diệp Tử Giai đang bế đứa bé đi về phía này.
“Ồ, hai người…” Diệp Tử Giai đột nhiên lên tiếng, cô ấy và Ngôn Hành Chi nhìn nhau, thần sắc kỳ quặc.
Ngôn Hành Chi: “Nam Nho, ông nội tìm cậu”.
Từ Nam Nho đáp lại: “Biết rồi”.
Diệp Tử Giai nhìn Ngôn Hành Chi: “Hành Chi, chị đi lấy đồ, cùng đi không?”
Ngôn Hành Chi tinh ý: “Được”.
Hai người vừa mới đi được vài bước, cô bé trong lòng Diệp Tử Giai đột nhiên chỉ vào Từ Nam Nho nói: “Mẹ ơi, trên cổ cậu dính hồng hồng kìa, Có phải cậu cũng giống Dung Dung lúc vẽ tranh bất cẩn dính vào da”.
Diệp Tử Giai: “...”
Ngôn Hành Chi: “...”
Hai người nhanh chân rảo bước rời khỏi, Từ Nam Nho hơi ngây ngốc quay đầu nhìn Dịch Tích.
Dịch Tích nhìn sang bên cạnh, cố ý né tránh ánh mắt của anh.
Từ Nam Nho: “Đưa gương cho tôi”.
Dịch Tích: “Trong túi xách em làm gì có gương”.
Từ Nam Nho hết cách với cô, đành phải đi một đoạn ngắn đến nhà vệ sinh. Anh vừa soi gương, quả nhiên phát hiện trên cổ dính son môi, lúc nãy Dịch Tích có đụng phải chỗ này, có lẽ cứ vậy mà dính lên.
Từ Nam Nho dùng nước rửa đi, đưa tay muốn lấy nước chà vào chỗ đó.
“Này này, thầy làm vậy sẽ dơ cổ áo”. Dịch Tích ở bên cạnh không nhịn được nữa, tùy tiện rút tờ khăn giấy thấm nước rồi quăng cho anh.
Từ Nam Nho bắt lấy, tay thì lau cổ, còn mắt thì yên lặng nhìn cô.
Dịch Tích dời tầm mắt sang chỗ khác: “Vốn dĩ cố ý để lại dấu môi cho thầy xấu mặt, mà nhóc con kia cũng thật tinh mắt”.
Từ Nam Nho không nói gì, Dịch Tích vẫn nhìn anh lau chùi, bởi vì hơi dùng sức nên làm chỗ đó đỏ lên.
“Không thì thầy dặm chút phấn phủ?”
Từ Nam Nho: “Không cần”.
Dịch Tích gật đầu, xoay người đi ra ngoài.
Từ Nam Nho nhìn theo bóng lưng cô, sau đó cũng đi theo.
Sau đó, Từ Nam Nho đi về phía Ngôn lão gia, vừa mới nói với ông ấy vài câu lại nhìn thấy Ôn Thiệu Nguyên kéo cổ tay Dịch Tích đi về phía bên kia, anh nhíu mày, vô thức muốn đi về hướng Dịch Tích.
“Nam Nho”. Ngôn lão gia gọi anh.
Từ Nam Nho dừng bước: “Ông nội”.
“Vừa lúc hôm nay ông có chuyện muốn nói với cháu”.
“Người nói đi”.
“Bao năm ở ngoài đủ chưa? Về nhà đi”.
“...”
Mà bên đây, Dịch Tích hất tay Ôn Thiệu Nguyên ra, “Anh làm gì vậy, đừng có kéo tôi”.
Ôn Thiệu Nguyên: “Xùy, sao thái độ lại đổi rồi, vừa nãy không phải còn tốt sao”.
Dịch Tích: “Lúc nãy là cho anh mặt mũi, bây giờ bên cạnh không có ai cả”.
“Con nhóc này…” Ôn Thiệu Nguyên bất lực lắc đầu, hỏi cô: “Ban nãy đi đâu vậy, tìm nửa ngày cũng không thấy cô”.
Dịch Tích nhìn về phía xa, Từ Nam Nho đang đứng giữa đám người: “Đi cắn người”.
Diệp Tử Giai nhìn biểu cảm quái lạ của Dịch Tích rồi nói tiếp: "Mấy năm trước ở chỗ của Từ Nam Nho từng gặp em, lúc đó chị đang mang thai Dung Dung, vừa lúc có chuyện cần cậu ấy giúp, thật ra thì chị còn tưởng hai người lúc đó đang quen nhau..."
Diệp Tử Giai nói đến đây lại nhớ đến Ôn Thiệu Nguyên ban nãy: "Xin lỗi, chị nói nhiều rồi".
Trong lòng Dịch Tích có một luồng cảm xúc không thể nói rõ, cô quay đầu nhìn về hướng vừa nãy Từ Nam Nho mới vừa rời đi: "Không sao, vậy thì, em xin phép đi trước".
Diệp Tử Giai gật đầu.
Dịch Tích không biết Từ Nam Nho đi về hướng nào, lúc này mọi người đều đang ở trong sân chúc mừng sinh nhật Ngôn lão gia, nhưng lại không hề thấy bóng dáng của Từ Nam Nho.
Dịch Tích đi vào biệt thự, gọi một người phục vụ để hỏi nhà vệ sinh, sau khi người phục vụ nói xong, Dịch Tích lại hỏi: "Anh có nhìn thấy Từ Nam Nho không?"
Người phục vụ: "Cô tìm cậu ba sao?"
Dịch Tích dừng một chút: "Đúng vậy".
"Vừa nãy có thấy anh ấy đi ngang qua, nhưng tôi cũng không biết anh ấy đi về hướng nào".
Dịch Tích: "Được rồi, anh bận việc của anh đi".
Người phục vụ nhìn cô gật đầu, rồi bưng đồ ngọt đi ra ngoài.
Người phục vụ đi rồi, Dịch Tích lại không hề đi đến nhà vệ sinh, mà đi theo hướng của Từ Nam Nho.
Lúc này bên ngoài rất náo nhiệt, nhưng trong biệt thự lại vô cùng yên tĩnh. Giày cao gót giẫm lên nền nhà tạo thành những tiếng vang nhỏ, Dịch Tích không tìm được Từ Nam Nho, cô liền cầm di động dựa vào bờ tường gọi cho anh.
Điện thoại kết nối được, có tiếng chuông vang lên gần đó.
Dịch Tích ngẩng đầu, trông thấy Từ Nam Nho từ trên lầu đi xuống.
Từng bước từng bước, ngược ánh sáng đi đến gần cô.
Anh không đi đến trước mặt cô, chỉ dừng lại ở chỗ cầu thang, lẳng lặng nhìn cô.
Từ trên cao nhìn xuống, ánh đèn vàng xuyên qua kính thủy tinh, phản chiếu lên vai và tóc của anh, làm cho gương mặt anh càng trở nên tuấn mỹ.
Dịch Tích tiến lên vài bước, bước lên cầu thang.
"Tại sao thầy lừa em".
Từ Nam Nho rủ mắt nhìn cô: "Lừa em chuyện gì".
"Trước đây thầy từng nói người phụ nữ bên cạnh thầy là người thầy thích, nhưng rõ ràng cô ấy là chị họ của thầy, năm đó thầy đã lừa em".
Từ Nam Nho nhìn khuôn mặt tức giận lại bướng bỉnh của Dịch Tích, một phần nào đó ở trong lòng sụp đổ: "Em có biết vì sao lúc đó tôi làm vậy không".
Dịch Tích nghiêng đầu nhìn anh: "Thầy muốn làm em từ bỏ, làm em nhanh chóng cút đi, có đúng không?"
Bàn tay Từ Nam Nho đặt bên cạnh nắm lại, rồi lặng lẽ thả ra: “Khi đó em là học sinh của tôi, tôi…”
Tôi của lúc đó không hề thích em.
Đúng rồi, lời này nên nói như vậy mới đúng, nói ra rồi mới có đủ lý do giải thích với cô ấy vì sao lừa cô ấy, vì sao từ chối cô ấy.
Nhưng mà anh lại không nói ra.
Bởi vì, bản thân anh lúc này cũng không tin vào câu nói này nữa.
“Lúc đó em là học sinh thầy? Vậy bây giờ em cũng tính là học sinh thầy”, Dịch Tích dựa vào tay vịn cầu thang, ngẩng đầu nhìn anh, “Thầy à, mùi vị lên giường với học sinh cũng không tệ như trong tưởng tượng có đúng không?”
Sắc mặt của Từ Nam Nho lại lạnh lẽo thêm một phần.
Dịch Tích nhìn thẳng vào anh, rất lâu sau bật cười. Một giây sau đó, cô dùng sức kéo cà vạt của anh về phía trước.
Từ Nam Nho không kịp phòng bị, theo lực kéo cuối người xuống.
Cho nên Dịch Tích cũng thuận lợi hôn lên môi anh, nói chính xác hơn là, cắn lên đó.
Cô hơi dùng sức, làm cho Từ Nam Nho bị đau đến nhíu mày.
“Nhưng mà em cảm thấy hơi kém cỏi”. Dịch Tích thả tay, trong mắt có nửa phần lạnh lùng nửa phần mỉm cười, “Thầy cũng không hề tốt như em nghĩ, quả nhiên lúc đó em vẫn chưa hiểu chuyện”.
Lòng ngực Từ Nam Nho như bị khoét một lỗ, giọng nói có chút thều thào: “Hối hận sao?”
“Ừm, hối hận vì lúc đó mặt dày mày dạn đến như vậy, con gái mà, nên để cho đàn ông mặt dày đuổi theo mới đúng”. Dịch Tích chậm rãi buông cà vạt của anh, lùi về sau một bước, “Nên giống như Ôn Thiệu Nguyên”.
Từ Nam Nho: “Cậu ta theo đuổi em?”
Lúc Dịch Tích nói dối lại vô cùng chân thật: “Đúng vậy, tuy rằng em không thích loại chuyện xem mặt bị người nhà sắp đặt như thế này, nhưng hiện tại lại phát hiện ra đối tượng xem mặt cũng không tệ. Thầy à, nếu như em với cậu ấy đến với nhau, chúng ta cũng không cần diễn nữa, người nhà em cũng không xếp đối tượng nữa”.
Vừa dứt lời, cổ tay đột nhiên bị nắm lấy, Từ Nam Nho nhìn cô, trong mắt ẩn chứa sự tức giận: “Tôi đồng ý chưa?”
“Cần thầy…”
Lời còn chưa nói hết đã nghe thấy tiếng nói chuyện của người khác truyền đến bên tai. Dịch Tích định hất tay Từ Nam Nho ra, người kia lại kéo cô chạy lên lầu.
“Đi đâu? Này?”
Từ Nam Nho không lên tiếng, anh kéo cô lên lầu hai, tùy tiện đẩy cửa phòng nào đó đi vào bên trong.
Đóng cửa lại rồi đè cô lên cửa, động tác liền mạch dứt khoát.
Dịch Tích: “...”
Từ Nam Nho: “Dịch Tích, em đang nói dối”.
Anh dựa vào quá gần, ép cô đến mức sắp không thở nổi, cô khó nhọc nghiêng đầu né tránh: “Em nói dối gì? Thầy mới là người giỏi việc này nhất”.
“Người nhà em vốn không hề biết em và tôi ở bên nhau, cớ gì phải diễn cho họ xem?”
Dịch Tích ngây ra, lập tức giải thích: “Thầy không hiểu, ba em tai mắt nhiều, họ tự nhiên sẽ biết chuyện thầy và em ở bên nhau”.
“Vậy sao, sao lần này lại không đến điều tra tôi, sao lại không cho em tiếp tục dây dưa với tôi?”
Dịch Tích đột nhiên quay đầu nhìn anh: “Thầy…”
“Lần trước ở bệnh viện tôi đã biết”.
Vậy là thầy ấy đã biết?
Vậy thầy ấy có biết chính vì bản thân thầy ấy là con riêng nên trước kia ba mới không cho cô gặp thầy ấy không?
Trong lòng Dịch Tích chấn động, bởi vì cô biết đề tài con riêng đối với Từ Nam Nho có sức nặng như thế nào, bởi vì anh cũng biết cô cố ý tìm cớ để giữ anh lại bên mình.
Từ Nam Nho: “Vậy nên Dịch Tích, em đang nói dối”.
Dịch Tích mím môi, hạ quyết tâm nói ra: “Nói dối thì sao, em cố tình lừa thầy đấy, bởi vì muốn thầy trở thành bạn trai em, vì muốn chơi đùa với thầy một lần! Từ Nam Nho, đừng tưởng rằng em tình cũ khó quên, em căm ghét dáng vẻ nghiêm chỉnh này, em chỉ muốn lột bỏ vẻ ngoài dối trá này, em chỉ muốn…”
“Tùy em!” Từ Nam Nho ngắt lời cô, anh rủ mi nhìn cô, trong mắt dường như có ngọn lửa đang cháy rực, “Em muốn lột thì cứ làm đi, tôi với em làm cho ra lẽ!”
Vừa dứt lời, anh cúi đầu cắn lên môi cô.
Một nụ hôn xâm lược mạnh mẽ, Dịch Tích cảm thấy môi người kia đang trút giận lên môi cô, cô đẩy anh ra, anh lại chụp tay cô không cho cô phản kháng.
Dịch Tích nghe được tiếng tim mình vang lên từng nhịp, cô rất chán ghét phản ứng của bản thân, nên không khách sáo mà phản kháng lại.
Bên ngoài cửa sổ là bữa tiệc náo nhiệt, còn phía bên kia cửa sổ lại yên tĩnh, chỉ có hơi thở của hai người họ quấn quít lấy nhau.
Bọn họ đứng sau cửa sổ cắn xé nhau, mà loại cắn xé này mang theo dục vọng cùng với sự tức giận mãnh liệt.
Không biết từ lúc nào, Từ Nam Nho đã rời khỏi môi cô, bắt đầu hôn lên vành tai và cổ cô. Phần lưng của lễ phục mà Dịch Tích đang mặc trên người hở ra một mảng lớn, làm cho anh dễ dàng thăm dò vào bên trong, đi lên cho đến khi chạm đến chỗ phồng ra.
Dịch Tích hơi đứng không vững, đôi môi của anh liên tục chu du trên người cô, làm cho một dòng điện tê dại cứ vậy mà lan ra toàn cơ thể, cô hơi rung lên, không chút yếu thế chụp lấy bàn tay đằng sau lớp vải kia.
“Bụp”, tiếng dây nịt bị mở khóa.
Âm thanh nhỏ đó khiến cho hai người sực tỉnh.
Một tay Từ Nam Nho đặt trên cổ cô, một tay đỡ eo cô.
“Thầy à, em không có hứng thú ở đây hiến thân đâu”. Dịch Tích cười, bên ngoài vẫn ra vẻ lạnh lùng nhưng lại ẩn chứa sự gợi cảm khiêu khích người khác.
Từ Nam Nho rủ mi mắt, che đi sự điên cuồng nóng bỏng bên trong mắt: “Tôi cũng không”.
“Phải không, thầy không nghĩ như vậy?” Bàn tay đặt bên hông di chuyển xuống dưới, ngay lập tức chạm phải thứ gì đó đang chờ đợi bùng phát, “Nó có”.
Từ Nam Nho cứng đờ, giữ chặt tay cô, cảnh cáo nói: “Dịch Tích”.
“Xin lỗi, không cẩn thận đụng trúng”.
“...”
Lúc Từ Nam Nho và Dịch Tích đi ra khỏi phòng cũng là lúc nhìn thấy Ngôn Hành Chi và Diệp Tử Giai đang bế đứa bé đi về phía này.
“Ồ, hai người…” Diệp Tử Giai đột nhiên lên tiếng, cô ấy và Ngôn Hành Chi nhìn nhau, thần sắc kỳ quặc.
Ngôn Hành Chi: “Nam Nho, ông nội tìm cậu”.
Từ Nam Nho đáp lại: “Biết rồi”.
Diệp Tử Giai nhìn Ngôn Hành Chi: “Hành Chi, chị đi lấy đồ, cùng đi không?”
Ngôn Hành Chi tinh ý: “Được”.
Hai người vừa mới đi được vài bước, cô bé trong lòng Diệp Tử Giai đột nhiên chỉ vào Từ Nam Nho nói: “Mẹ ơi, trên cổ cậu dính hồng hồng kìa, Có phải cậu cũng giống Dung Dung lúc vẽ tranh bất cẩn dính vào da”.
Diệp Tử Giai: “...”
Ngôn Hành Chi: “...”
Hai người nhanh chân rảo bước rời khỏi, Từ Nam Nho hơi ngây ngốc quay đầu nhìn Dịch Tích.
Dịch Tích nhìn sang bên cạnh, cố ý né tránh ánh mắt của anh.
Từ Nam Nho: “Đưa gương cho tôi”.
Dịch Tích: “Trong túi xách em làm gì có gương”.
Từ Nam Nho hết cách với cô, đành phải đi một đoạn ngắn đến nhà vệ sinh. Anh vừa soi gương, quả nhiên phát hiện trên cổ dính son môi, lúc nãy Dịch Tích có đụng phải chỗ này, có lẽ cứ vậy mà dính lên.
Từ Nam Nho dùng nước rửa đi, đưa tay muốn lấy nước chà vào chỗ đó.
“Này này, thầy làm vậy sẽ dơ cổ áo”. Dịch Tích ở bên cạnh không nhịn được nữa, tùy tiện rút tờ khăn giấy thấm nước rồi quăng cho anh.
Từ Nam Nho bắt lấy, tay thì lau cổ, còn mắt thì yên lặng nhìn cô.
Dịch Tích dời tầm mắt sang chỗ khác: “Vốn dĩ cố ý để lại dấu môi cho thầy xấu mặt, mà nhóc con kia cũng thật tinh mắt”.
Từ Nam Nho không nói gì, Dịch Tích vẫn nhìn anh lau chùi, bởi vì hơi dùng sức nên làm chỗ đó đỏ lên.
“Không thì thầy dặm chút phấn phủ?”
Từ Nam Nho: “Không cần”.
Dịch Tích gật đầu, xoay người đi ra ngoài.
Từ Nam Nho nhìn theo bóng lưng cô, sau đó cũng đi theo.
Sau đó, Từ Nam Nho đi về phía Ngôn lão gia, vừa mới nói với ông ấy vài câu lại nhìn thấy Ôn Thiệu Nguyên kéo cổ tay Dịch Tích đi về phía bên kia, anh nhíu mày, vô thức muốn đi về hướng Dịch Tích.
“Nam Nho”. Ngôn lão gia gọi anh.
Từ Nam Nho dừng bước: “Ông nội”.
“Vừa lúc hôm nay ông có chuyện muốn nói với cháu”.
“Người nói đi”.
“Bao năm ở ngoài đủ chưa? Về nhà đi”.
“...”
Mà bên đây, Dịch Tích hất tay Ôn Thiệu Nguyên ra, “Anh làm gì vậy, đừng có kéo tôi”.
Ôn Thiệu Nguyên: “Xùy, sao thái độ lại đổi rồi, vừa nãy không phải còn tốt sao”.
Dịch Tích: “Lúc nãy là cho anh mặt mũi, bây giờ bên cạnh không có ai cả”.
“Con nhóc này…” Ôn Thiệu Nguyên bất lực lắc đầu, hỏi cô: “Ban nãy đi đâu vậy, tìm nửa ngày cũng không thấy cô”.
Dịch Tích nhìn về phía xa, Từ Nam Nho đang đứng giữa đám người: “Đi cắn người”.
/62
|