Ngọc mơ màng tỉnh lại, xung quanh toàn là màu trắng, cô tự hỏi đây là thiên đường hay địa ngục. Nhìn thấy một thiên thần áo trắng bước vào, cô dám khẳng định mình đã lên thiên đường rồi. Thiên thần đó mỉm cười với cô:
-Tỉnh rồi à? Có muốn uống chút nước không?
Ngọc miễn cưỡng lắc đầu, rồi lại thở dài nói:
-Không cần đâu, tôi chết rồi thì cần gì uống nữa!
Thiên thần bỗng nhiên cười sặc sụa, cô ngạc nhiên hỏi:
-Thiên thần ơi chị bị làm sao thế?
Cô y tá thôi cười, nghiêm túc đo lại thân nhiệt và huyết áp cho cô, sau đó dịu dàng nói:
-Đây là bệnh viện, em xém chút nữa là được lên thiên đàng rồi!
Sau đó cô y tá liền đi gặp bác sĩ, thông báo tình hình là bệnh nhân phòng này đã tỉnh rồi nhưng không may để lại một di chứng nho nhỏ, não bị úng nước.
Hải Ninh ra công viên, ngồi ở đó một hồi lâu suy nghĩ về những chuyện đã qua. Ngày đó anh dễ dàng từ bỏ như vậy, bởi anh luôn cảm thấy tự ti và lo lắng. Những thứ anh yêu quý đều đã rời bỏ anh, anh luôn sợ mình sẽ mất cô, đó như là một quy luật của cuộc đời anh. Từ ngày cô vào học ở Lương Văn Chánh, nỗi lo của anh càng tăng thêm. Cô như một chú chim nhỏ luôn khao khát được bay lên thật cao, sải rộng đôi cánh với trời xanh và mây trắng. Nếu không thể làm ngọn gió nâng đỡ cô, anh cũng không muốn làm sợi dây trói buộc cô. Và điều gì đến rồi cũng sẽ đến…
Anh nghĩ khi cô tỉnh lại sẽ không muốn gặp anh nên mới rời đi. Nhưng suy nghĩ một hồi lại thấy ở đây cô cũng không có ai thân thích, sư huynh cô thì còn phải làm việc. Thế là anh đi mua cháo rồi vào thăm cô.
Ngọc nằm trên giường, ánh mắt chăm chú nhìn lên trần nhà, cô đang suy nghĩ về những chuyện trước đây, và cả chuyện xảy ra ngày hôm nay nữa. Cuộc đời cô là chuyện ngôn tình chắc? Mà nếu là ngôn tình thì như Hương vẫn nói, có lẽ là một cuốn ngôn tình ngược rồi! Cô hận người đã viết nên cuốn truyện này, chị ta thật độc ác! Chẳng có ai làm nữ chính mà cuộc đời lại nhạt nhẽo như cô. Đợi chờ năm năm thì sao chứ, chẳng phải anh vẫn chọn rời xa cô sao?
( Tiểu Kết Kết: Hắt xì! Dương Hướng Hoa, có người đang mắng chúng ta đúng không?
Dương Hướng Hoa: Không phải là chúng ta, người ta chỉ mắng chị thôi! Đồ mẹ kế!)
Tối hôm qua, trong lúc say hình như cô mơ hồ nhìn thấy anh, không biết có phải là mơ hay không, đôi lúc cô cũng không phân biệt đâu là mơ, đâu là thực nữa. Cô chỉ cảm thấy những tháng ngày hai người ở khu nội trú cũ là vui vẻ nhất, cũng chân thật nhất. Nhưng khoảng thời gian đó chỉ còn là kí ức, cô lại không muốn hoài niệm. Giờ đây, có lẽ hiện tại mới là chân thật nhất, có một sự thật là Hải Ninh đã rời bỏ cô. Nhưng trong lúc cô bị đuối ở biển, là anh đã cứu cô đúng không? Không, không thể nào, lúc đó anh phải đang ở trên máy bay mới đúng! Chắc là não cô bị úng nước nên mới mơ thấy như vậy, nghĩa là bây giờ cô cũng đang nằm mơ?
Không, cô đang ngửi thấy mùi thuốc sát trùng, đây là bệnh viện, không phải mơ! Vậy là cô bị ảo giác à?
Nghĩ một hồi cuối cùng cô cũng không hiểu là mình đang nghĩ nữa, mấy cái này còn rối hơn cả hình học không gian và lưới thức ăn nữa!
Hải Ninh bước vào liền thấy cô đang ngồi ôm đầu, anh lo lắng hỏi:
-Cậu làm sao vậy, khó chịu ở đâu à?
Cô ngước mắt lên nhìn anh, trong lòng đầy hoang mang, miệng cô lẩm bẩm:
-Không phải là mơ, cũng không phải ảo giác, là thật rồi!
Cô ngay lập tức đẩy anh ra, hét lên:
-Tránh ra, sao cậu lại ở đây?
-Ngọc!
-Cậu đến đây làm gì hả? Không phải cậu luôn muốn trở lại Nhật sao, vậy thì cậu còn ở đây làm gì nữa? Mau đi đi, đi đi cho tôi!
Hải Ninh nắm lấy tay cô, cố gắng trấn an cô:
-Cậu bình tĩnh lại đã!
-Bình tĩnh gì? Tôi đang rất bình tĩnh đây! Tôi không muốn nhìn thấy cậu nữa! Mau đi đi!
Anh cúi người xuống ôm lấy cô, gương mặt anh đầy mệt mỏi và bất lực:
-Xin lỗi cậu!
Cô đẩy anh ra nhưng không được, đành ngồi im, lúc sau mới lạnh lùng nói:
-Cậu đến đây là để nhìn xem tôi thảm hại tới mức nào đúng không? Thấy tôi như vậy cậu vừa lòng rồi chứ?
Hải Ninh sững người, cô nhân cơ hội đó đẩy anh ra.
-Năm năm qua tôi đúng là con ngốc mới chờ đợi cậu! Giờ thì tôi không muốn thấy cậu nữa! Đi khỏi đây ngay đi!
-Ngọc, tôi biết cậu hận tôi, là do tôi đã không đúng! Nhưng cậu đừng như vậy được không, tôi sẽ giải thích mọi chuyện với cậu!
Cô bịt tai mình lại, liên tục lắc đầu:
-Không, tôi không muốn nghe gì hết! Cậu lại định đùa cợt tôi nữa đúng không?
-Tỉnh rồi à? Có muốn uống chút nước không?
Ngọc miễn cưỡng lắc đầu, rồi lại thở dài nói:
-Không cần đâu, tôi chết rồi thì cần gì uống nữa!
Thiên thần bỗng nhiên cười sặc sụa, cô ngạc nhiên hỏi:
-Thiên thần ơi chị bị làm sao thế?
Cô y tá thôi cười, nghiêm túc đo lại thân nhiệt và huyết áp cho cô, sau đó dịu dàng nói:
-Đây là bệnh viện, em xém chút nữa là được lên thiên đàng rồi!
Sau đó cô y tá liền đi gặp bác sĩ, thông báo tình hình là bệnh nhân phòng này đã tỉnh rồi nhưng không may để lại một di chứng nho nhỏ, não bị úng nước.
Hải Ninh ra công viên, ngồi ở đó một hồi lâu suy nghĩ về những chuyện đã qua. Ngày đó anh dễ dàng từ bỏ như vậy, bởi anh luôn cảm thấy tự ti và lo lắng. Những thứ anh yêu quý đều đã rời bỏ anh, anh luôn sợ mình sẽ mất cô, đó như là một quy luật của cuộc đời anh. Từ ngày cô vào học ở Lương Văn Chánh, nỗi lo của anh càng tăng thêm. Cô như một chú chim nhỏ luôn khao khát được bay lên thật cao, sải rộng đôi cánh với trời xanh và mây trắng. Nếu không thể làm ngọn gió nâng đỡ cô, anh cũng không muốn làm sợi dây trói buộc cô. Và điều gì đến rồi cũng sẽ đến…
Anh nghĩ khi cô tỉnh lại sẽ không muốn gặp anh nên mới rời đi. Nhưng suy nghĩ một hồi lại thấy ở đây cô cũng không có ai thân thích, sư huynh cô thì còn phải làm việc. Thế là anh đi mua cháo rồi vào thăm cô.
Ngọc nằm trên giường, ánh mắt chăm chú nhìn lên trần nhà, cô đang suy nghĩ về những chuyện trước đây, và cả chuyện xảy ra ngày hôm nay nữa. Cuộc đời cô là chuyện ngôn tình chắc? Mà nếu là ngôn tình thì như Hương vẫn nói, có lẽ là một cuốn ngôn tình ngược rồi! Cô hận người đã viết nên cuốn truyện này, chị ta thật độc ác! Chẳng có ai làm nữ chính mà cuộc đời lại nhạt nhẽo như cô. Đợi chờ năm năm thì sao chứ, chẳng phải anh vẫn chọn rời xa cô sao?
( Tiểu Kết Kết: Hắt xì! Dương Hướng Hoa, có người đang mắng chúng ta đúng không?
Dương Hướng Hoa: Không phải là chúng ta, người ta chỉ mắng chị thôi! Đồ mẹ kế!)
Tối hôm qua, trong lúc say hình như cô mơ hồ nhìn thấy anh, không biết có phải là mơ hay không, đôi lúc cô cũng không phân biệt đâu là mơ, đâu là thực nữa. Cô chỉ cảm thấy những tháng ngày hai người ở khu nội trú cũ là vui vẻ nhất, cũng chân thật nhất. Nhưng khoảng thời gian đó chỉ còn là kí ức, cô lại không muốn hoài niệm. Giờ đây, có lẽ hiện tại mới là chân thật nhất, có một sự thật là Hải Ninh đã rời bỏ cô. Nhưng trong lúc cô bị đuối ở biển, là anh đã cứu cô đúng không? Không, không thể nào, lúc đó anh phải đang ở trên máy bay mới đúng! Chắc là não cô bị úng nước nên mới mơ thấy như vậy, nghĩa là bây giờ cô cũng đang nằm mơ?
Không, cô đang ngửi thấy mùi thuốc sát trùng, đây là bệnh viện, không phải mơ! Vậy là cô bị ảo giác à?
Nghĩ một hồi cuối cùng cô cũng không hiểu là mình đang nghĩ nữa, mấy cái này còn rối hơn cả hình học không gian và lưới thức ăn nữa!
Hải Ninh bước vào liền thấy cô đang ngồi ôm đầu, anh lo lắng hỏi:
-Cậu làm sao vậy, khó chịu ở đâu à?
Cô ngước mắt lên nhìn anh, trong lòng đầy hoang mang, miệng cô lẩm bẩm:
-Không phải là mơ, cũng không phải ảo giác, là thật rồi!
Cô ngay lập tức đẩy anh ra, hét lên:
-Tránh ra, sao cậu lại ở đây?
-Ngọc!
-Cậu đến đây làm gì hả? Không phải cậu luôn muốn trở lại Nhật sao, vậy thì cậu còn ở đây làm gì nữa? Mau đi đi, đi đi cho tôi!
Hải Ninh nắm lấy tay cô, cố gắng trấn an cô:
-Cậu bình tĩnh lại đã!
-Bình tĩnh gì? Tôi đang rất bình tĩnh đây! Tôi không muốn nhìn thấy cậu nữa! Mau đi đi!
Anh cúi người xuống ôm lấy cô, gương mặt anh đầy mệt mỏi và bất lực:
-Xin lỗi cậu!
Cô đẩy anh ra nhưng không được, đành ngồi im, lúc sau mới lạnh lùng nói:
-Cậu đến đây là để nhìn xem tôi thảm hại tới mức nào đúng không? Thấy tôi như vậy cậu vừa lòng rồi chứ?
Hải Ninh sững người, cô nhân cơ hội đó đẩy anh ra.
-Năm năm qua tôi đúng là con ngốc mới chờ đợi cậu! Giờ thì tôi không muốn thấy cậu nữa! Đi khỏi đây ngay đi!
-Ngọc, tôi biết cậu hận tôi, là do tôi đã không đúng! Nhưng cậu đừng như vậy được không, tôi sẽ giải thích mọi chuyện với cậu!
Cô bịt tai mình lại, liên tục lắc đầu:
-Không, tôi không muốn nghe gì hết! Cậu lại định đùa cợt tôi nữa đúng không?
/114
|