Về đến nhà, hai tay cô chỉ cầm túi xách, còn cải ngọt cùng với thịt bò và cà chua thì không biết đã bị cô bỏ rơi từ lúc nào. Kế hoạch làm đại đầu bếp bước đầu đã thất bại hoàn toàn, cô chán nản ôm bụng đói đến quán ăn gần đó giải quyết bữa tối.
Mọi thứ vẫn diễn ra êm đẹp, ở viện Hải dương thỉnh thoảng cô cũng có gặp tượng đồng, nhưng chuyện của anh ta chả liên quan gì tới cô cả, cô cũng không hơi đâu đi quản chuyện người khác. Có điều, ba ngày sau bạn gái của Hải Ninh đến tìm cô.
Ngồi trong một quán café gần viện Hải dương, Ngọc chống cằm suy nghĩ, cô ấy lại tìm cô làm gì nhỉ? Là hôm đó cô ấy đã thấy cô, sợ cô mách với Hải Ninh nên đến tìm cô để giải thích? Hay cô ấy nghĩ cô là đồ háo sắc, sợ cô ở viện Hải dương cướp mất tên tượng đồng kia nên đến để dằn mặt? Ồ, có vẻ như cô là hồng nhan họa thủy rồi!
Mai Mai không hiểu Ngọc đang nghĩ gì mà suy tư thế, cũng không dám mở lời. Cuối cùng thì Ngọc là người phá tan bầu không khí kì cục này, cô nói:
-Cô gái xinh đẹp này, tìm tôi có chuyện gì vậy?
Mai Mai có chút bất ngờ, hôm trước tại tiệc cưới Ngọc còn xưng hô chị chị em em thân thiết thế cơ mà! Hay đây mới là cách gọi thân mật của người Việt nhỉ?
-Chị có thể gọi em là Mai Mai!
Mai Mai? Không hiểu sao trong đầu cô lại xuất hiện cái tên Mimi.
-Đây là tên Việt của cô à?
-Vâng! Niren thường gọi em như vậy!
-Niren?
-À, anh ấy là Hải Ninh. Chị là bạn của Niren đúng không ạ?
Ngọc hơi cúi đầu.
-Trước đây thôi!
-Vậy...chị có biết anh ấy cũng thích chị?
Trong lòng cô dậy sóng, cô ghét người khác nhắc đến chuyện này, nhất là con gái, hơn nữa lại là bạn gái của Hải Ninh.
-Chuyện này liên quan đến cô sao?- À quên, rõ ràng là có liên quan mà- Giờ thì cậu ấy đã là bạn trai của cô rồi, cô quan tâm đến quá khứ làm gì?
-Bạn trai? Ý chị là boyfriend sao? No no no! Đây là đại hiểu lầm rồi, đại mistake, à không, là big misunderstand!
Vốn tiếng Việt của Mai Mai không tốt lắm, tiếng Anh cũng vậy. Thấy Ngọc tròn mắt tỏ vẻ khó tin, cô vội vàng giải thích:
-Anh ấy tuyệt đối không phải, Niren là anh của em, là brother, không đúng hơn là cousin, cousin!
Lượng thông tin này thật lớn, cũng thật khó tiêu, làm cho Ngọc đờ ra. Vì vậy mà cô ấy gọi Xuân Trúc là chị dâu sao? Nhưng rõ ràng Hải Ninh nói với cô như vậy mà!
Mai Mai ở bên luôn miệng giải thích:
-Lần trước, căn nhà kia là của bạn trai em, anh ấy là Ken. Em đến Việt Nam để dự đám cưới anh Minh, Ken bảo em đến đó ở. Ken cũng muốn Niren đến đó ở để care, à chăm sóc cho em.
Giờ thì Ngọc đã tin rồi, nhưng điều đó càng cho thấy rằng Hải Ninh không muốn cho cô cơ hội. Lẽ nào, lẽ nào anh chán ghét cô tới mức lấy em họ ra làm lá chắn sao?
Mai Mai cúi đầu suy nghĩ, hôm nay, là Ken bảo cô đến gặp chị Mai Ngọc. Chuyện này thực ra hơi dài dòng nhưng cũng rất đơn giản.
Cô và Ken quen nhau đã 4 năm rồi, hai người muốn đến với nhau nhưng trưởng bối nhà cô không cho phép, nói rằng cô còn nhỏ, mà thật ra thì cô đủ tuổi kết hôn rồi mà, có còn nhỏ nhoi gì nữa đâu!
Bố mẹ cô luôn tôn trọng nguyên tắc thứ bậc, nói rằng khi nào anh Niren kết hôn rồi thì mới đến lượt cô. Trời ạ, hiện tại anh ấy còn chưa có bạn gái, nếu lỡ không may anh ấy ế thì cô phải sống cô độc đến già theo ư?
Mọi thứ vẫn diễn ra êm đẹp, ở viện Hải dương thỉnh thoảng cô cũng có gặp tượng đồng, nhưng chuyện của anh ta chả liên quan gì tới cô cả, cô cũng không hơi đâu đi quản chuyện người khác. Có điều, ba ngày sau bạn gái của Hải Ninh đến tìm cô.
Ngồi trong một quán café gần viện Hải dương, Ngọc chống cằm suy nghĩ, cô ấy lại tìm cô làm gì nhỉ? Là hôm đó cô ấy đã thấy cô, sợ cô mách với Hải Ninh nên đến tìm cô để giải thích? Hay cô ấy nghĩ cô là đồ háo sắc, sợ cô ở viện Hải dương cướp mất tên tượng đồng kia nên đến để dằn mặt? Ồ, có vẻ như cô là hồng nhan họa thủy rồi!
Mai Mai không hiểu Ngọc đang nghĩ gì mà suy tư thế, cũng không dám mở lời. Cuối cùng thì Ngọc là người phá tan bầu không khí kì cục này, cô nói:
-Cô gái xinh đẹp này, tìm tôi có chuyện gì vậy?
Mai Mai có chút bất ngờ, hôm trước tại tiệc cưới Ngọc còn xưng hô chị chị em em thân thiết thế cơ mà! Hay đây mới là cách gọi thân mật của người Việt nhỉ?
-Chị có thể gọi em là Mai Mai!
Mai Mai? Không hiểu sao trong đầu cô lại xuất hiện cái tên Mimi.
-Đây là tên Việt của cô à?
-Vâng! Niren thường gọi em như vậy!
-Niren?
-À, anh ấy là Hải Ninh. Chị là bạn của Niren đúng không ạ?
Ngọc hơi cúi đầu.
-Trước đây thôi!
-Vậy...chị có biết anh ấy cũng thích chị?
Trong lòng cô dậy sóng, cô ghét người khác nhắc đến chuyện này, nhất là con gái, hơn nữa lại là bạn gái của Hải Ninh.
-Chuyện này liên quan đến cô sao?- À quên, rõ ràng là có liên quan mà- Giờ thì cậu ấy đã là bạn trai của cô rồi, cô quan tâm đến quá khứ làm gì?
-Bạn trai? Ý chị là boyfriend sao? No no no! Đây là đại hiểu lầm rồi, đại mistake, à không, là big misunderstand!
Vốn tiếng Việt của Mai Mai không tốt lắm, tiếng Anh cũng vậy. Thấy Ngọc tròn mắt tỏ vẻ khó tin, cô vội vàng giải thích:
-Anh ấy tuyệt đối không phải, Niren là anh của em, là brother, không đúng hơn là cousin, cousin!
Lượng thông tin này thật lớn, cũng thật khó tiêu, làm cho Ngọc đờ ra. Vì vậy mà cô ấy gọi Xuân Trúc là chị dâu sao? Nhưng rõ ràng Hải Ninh nói với cô như vậy mà!
Mai Mai ở bên luôn miệng giải thích:
-Lần trước, căn nhà kia là của bạn trai em, anh ấy là Ken. Em đến Việt Nam để dự đám cưới anh Minh, Ken bảo em đến đó ở. Ken cũng muốn Niren đến đó ở để care, à chăm sóc cho em.
Giờ thì Ngọc đã tin rồi, nhưng điều đó càng cho thấy rằng Hải Ninh không muốn cho cô cơ hội. Lẽ nào, lẽ nào anh chán ghét cô tới mức lấy em họ ra làm lá chắn sao?
Mai Mai cúi đầu suy nghĩ, hôm nay, là Ken bảo cô đến gặp chị Mai Ngọc. Chuyện này thực ra hơi dài dòng nhưng cũng rất đơn giản.
Cô và Ken quen nhau đã 4 năm rồi, hai người muốn đến với nhau nhưng trưởng bối nhà cô không cho phép, nói rằng cô còn nhỏ, mà thật ra thì cô đủ tuổi kết hôn rồi mà, có còn nhỏ nhoi gì nữa đâu!
Bố mẹ cô luôn tôn trọng nguyên tắc thứ bậc, nói rằng khi nào anh Niren kết hôn rồi thì mới đến lượt cô. Trời ạ, hiện tại anh ấy còn chưa có bạn gái, nếu lỡ không may anh ấy ế thì cô phải sống cô độc đến già theo ư?
/114
|