Đám cưới được tổ chức ở một nhà hàng lớn ở trung tâm thành phố.
Ngọc dậy sớm, nhưng lại ngồi thừ người một hồi lâu bên cửa sổ. Một lúc sau cô mới đứng dậy đi vào nhà tắm.
Mẹ cô nhìn đứa con gái đang bước xuống cầu thang lại có chút bồi hồi về tuổi trẻ. Ngọc mặc một chiếc áo sơ mi trắng phối với váy dài màu xanh dương, tóc búi cao, gương mặt trang điểm nhẹ. Nhìn cô nở nụ cười như mọi khi thì bà mới thấy yên tâm một chút.
Bố cô bỏ tờ báo sáng xuống, nhìn cô một lượt, lòng cảm thấy thật vui vẻ.
-Con gái bố hôm nay xinh nhỉ!
-Bố này, mọi hôm con không xinh à?
-Xinh, mọi ngày đều xinh, hôm nay thì đặc biệt xinh!
Mẹ cô ngồi một bên lúc này mới lên tiếng:
-Tiết mục khen con buổi sáng kết thúc tại đây nhé! Trong bếp còn thức ăn đấy, con ăn một chút rồi đi!
-Dạ thôi con đi luôn, để dành bụng còn ăn tiệc cưới nữa!
-Ăn uống cho đàng hoàng, đừng có mà uống rượu đấy!
-Vâng ạ!
Cô xách túi, vừa bước ra đến cửa thì liên tiếp ho mấy tiếng. Mẹ cô liền lấy đưa cô một cái khăn len màu tro bảo cô choàng vào.
-Mẹ! Đang mùa hè choàng cái này vào kì chết!
-Thế lúc con dầm mưa về có thấy kì cục không hả?
-Mẹ! Con dầm mưa khi nào? Lúc đó con chỉ…
-Không lôi thôi gì hết! Hay là con muốn nằm ở nhà thêm mấy ngày nữa rồi vô nhà xác nằm luôn?
-Vâng, vâng con biết rồi, biết rồi ạ! Con đi đây!
Chiếc taxi cô gọi cũng vừa tới. Bác tài xế nhìn chiếc khăn to tướng trên cổ cô, bất giác sờ cổ mình rồi thoáng rùng mình, thời trang của giới trẻ ngày nay thật bất chấp cả thời tiết!
Xe dừng trước một nhà hàng lớn, trang trí bắt mắt.
Hải Minh cùng với vài vị lớn tuổi đứng ở trước cửa tiếp khách. Vừa thấy cô, anh liền bước đến, mỉm cười nói:
-Cậu đến rồi à, Xuân Trúc cứ nhắc cậu mãi!
-Ừ! Chúc mừng hai cậu!
-Cảm ơn cậu! Được rồi, cậu vào trong đi!
Cô đi đến chỗ thùng gỗ hình trái tim, bỏ tiền mừng vào rồi theo chỉ dẫn của phục vụ đi vào phòng cô dâu.
Xuân Trúc đã mặc váy và trang điểm xong, đang ngồi nói chuyện cùng mấy cô gái khác. Cô cũng ngồi xuống, ngắm nhìn cô dâu xinh đẹp trước mắt.
-Ôi tiên nữ ở đâu lạc đến đây vậy nè?
Xuân Trúc quay người lại, nhìn chiếc khăn len của cô, cười nói:
-Thế cô tiên nữ ở phương Bắc sao lại lạc đến đây vậy?
-Thôi đừng nhắc nữa, mình mới ốm dậy, vẫn còn nóng lạnh thất thường-Cô chỉ vào cái khăn-Cái này là bất đắc dĩ!
Một cô gái trẻ mặc váy trắng ngồi cạnh nhanh nhẹn nói:
-Không đâu, em thấy như vậy rất thời trang đấy chứ!
Ngọc có thể nhìn ra cô ấy là phù dâu, lại thấy có lỗi với Xuân Trúc. Cô đã hứa làm phù dâu cho cô ấy vậy mà lại đột ngột đổ bệnh. Cô biết nếu như dễ dàng kiếm được một phù dâu thì ngày trước Xuân Trúc đã chẳng nhờ cô.
Xuân Trúc thì chỉ cười nói:
-Cậu đừng nghĩ ngợi nhiều, sức khỏe của cậu quan trọng hơn mà! Nhớ là đem một cái phong bì thật dày đến là được!
Có người bước vào, là Hải Minh.
-Đến giờ rồi, mọi người ra đây đi!
Rồi anh bước đến dìu Xuân Trúc đứng dậy, phù dâu ở bên giúp cô ấy chỉnh lại váy. Ngọc nhìn đôi uyên ương đó, trong lòng không khỏi tán dương, không khỏi ghen tị.
Cô ngồi chung bàn với những người bạn học cấp ba, lâu rồi mới có dịp gặp nhau, mọi người trò chuyện rôm rả, chuyện trên trời dưới đất gì cũng đem ra tám hết. Cô ngồi yên lắng nghe, thỉnh thoảng mới nói vào vài câu.
Có rất đông khách đến dự, nào là bà con họ hàng, bạn học cũ, đồng nghiệp, đối tác,…
Hai bên thông gia đang ngồi chung một bàn nói chuyện với nhau, Ngọc để ý thấy ngồi bên cạnh bố của Hải Minh là một người phụ nữ trẻ, có lẽ là mẹ kế, còn người phụ nữ trung niên kia chắc là mẹ ruột. Trong ngày trọng đại này mà phải phân biệt mẹ kế, mẹ ruột thì mệt cũng nhỉ? Ngọc cảm thấy bố mình nói rất đúng, có một bà vợ là đã đủ đau đầu rồi.
Cô thu hồi tầm mắt rồi lại liếc nhìn xung quanh, chẳng biết là đang tìm ai nữa. Đến lúc nhìn thấy một người con trai bước vào, bên cạnh có một cô gái khoác tay anh ta, cô mới hiểu ra rằng mình đang đợi anh.
Hải Ninh mặc bộ vest đen vừa vặn, trên cổ choàng một chiếc khăn len màu xám, trông chững chạc và lịch lãm. Cô nhận ra cô gái bên cạnh chính là bạn gái của anh. Cô ấy mặc chiếc váy màu hồng, trên tóc cài nơ xanh. Gặp cái gì mới lạ cô đều tò mò hỏi, anh cũng rất kiên nhẫn trả lời.
Cô bạn ngồi bên cạnh Ngọc kéo áo cô, ra vẻ thần bí nói:
-Nếu không phải chàng trai kia đang tay trong tay với em khác thì tớ đã nghĩ cậu với anh ta là tình nhân đấy!
Ngọc nhìn theo hướng mà cô ấy chỉ, thấy Hải Ninh thì lạ có chút chột dạ, chẳng lẽ phản ứng của cô rõ ràng vậy sao?
-Sao cậu lại nói vậy?
-Cậu xem, trời nóng như vậy, chỉ có hai người choàng khăn, lại cùng một màu, không trùng hợp vậy chứ? Ha ha mà có lẽ là trùng hợp thật!
Ngọc chỉ cười trừ, quả thật rất trùng hợp!
Cô cảm thấy hơi khó chịu, định vào nhà vệ sinh rửa mặt cho tỉnh táo. Vừa đứng dậy liền va phải một người đang đi tới, tay cô xoa xoa trán, chậm chạp ngẩng đầu lên. Đầu cô nổ “bùm” một cái, năm nay có mốt gặp lại người quen bằng cách va vào nhau ư?
-Sư huynh!
Ngọc dậy sớm, nhưng lại ngồi thừ người một hồi lâu bên cửa sổ. Một lúc sau cô mới đứng dậy đi vào nhà tắm.
Mẹ cô nhìn đứa con gái đang bước xuống cầu thang lại có chút bồi hồi về tuổi trẻ. Ngọc mặc một chiếc áo sơ mi trắng phối với váy dài màu xanh dương, tóc búi cao, gương mặt trang điểm nhẹ. Nhìn cô nở nụ cười như mọi khi thì bà mới thấy yên tâm một chút.
Bố cô bỏ tờ báo sáng xuống, nhìn cô một lượt, lòng cảm thấy thật vui vẻ.
-Con gái bố hôm nay xinh nhỉ!
-Bố này, mọi hôm con không xinh à?
-Xinh, mọi ngày đều xinh, hôm nay thì đặc biệt xinh!
Mẹ cô ngồi một bên lúc này mới lên tiếng:
-Tiết mục khen con buổi sáng kết thúc tại đây nhé! Trong bếp còn thức ăn đấy, con ăn một chút rồi đi!
-Dạ thôi con đi luôn, để dành bụng còn ăn tiệc cưới nữa!
-Ăn uống cho đàng hoàng, đừng có mà uống rượu đấy!
-Vâng ạ!
Cô xách túi, vừa bước ra đến cửa thì liên tiếp ho mấy tiếng. Mẹ cô liền lấy đưa cô một cái khăn len màu tro bảo cô choàng vào.
-Mẹ! Đang mùa hè choàng cái này vào kì chết!
-Thế lúc con dầm mưa về có thấy kì cục không hả?
-Mẹ! Con dầm mưa khi nào? Lúc đó con chỉ…
-Không lôi thôi gì hết! Hay là con muốn nằm ở nhà thêm mấy ngày nữa rồi vô nhà xác nằm luôn?
-Vâng, vâng con biết rồi, biết rồi ạ! Con đi đây!
Chiếc taxi cô gọi cũng vừa tới. Bác tài xế nhìn chiếc khăn to tướng trên cổ cô, bất giác sờ cổ mình rồi thoáng rùng mình, thời trang của giới trẻ ngày nay thật bất chấp cả thời tiết!
Xe dừng trước một nhà hàng lớn, trang trí bắt mắt.
Hải Minh cùng với vài vị lớn tuổi đứng ở trước cửa tiếp khách. Vừa thấy cô, anh liền bước đến, mỉm cười nói:
-Cậu đến rồi à, Xuân Trúc cứ nhắc cậu mãi!
-Ừ! Chúc mừng hai cậu!
-Cảm ơn cậu! Được rồi, cậu vào trong đi!
Cô đi đến chỗ thùng gỗ hình trái tim, bỏ tiền mừng vào rồi theo chỉ dẫn của phục vụ đi vào phòng cô dâu.
Xuân Trúc đã mặc váy và trang điểm xong, đang ngồi nói chuyện cùng mấy cô gái khác. Cô cũng ngồi xuống, ngắm nhìn cô dâu xinh đẹp trước mắt.
-Ôi tiên nữ ở đâu lạc đến đây vậy nè?
Xuân Trúc quay người lại, nhìn chiếc khăn len của cô, cười nói:
-Thế cô tiên nữ ở phương Bắc sao lại lạc đến đây vậy?
-Thôi đừng nhắc nữa, mình mới ốm dậy, vẫn còn nóng lạnh thất thường-Cô chỉ vào cái khăn-Cái này là bất đắc dĩ!
Một cô gái trẻ mặc váy trắng ngồi cạnh nhanh nhẹn nói:
-Không đâu, em thấy như vậy rất thời trang đấy chứ!
Ngọc có thể nhìn ra cô ấy là phù dâu, lại thấy có lỗi với Xuân Trúc. Cô đã hứa làm phù dâu cho cô ấy vậy mà lại đột ngột đổ bệnh. Cô biết nếu như dễ dàng kiếm được một phù dâu thì ngày trước Xuân Trúc đã chẳng nhờ cô.
Xuân Trúc thì chỉ cười nói:
-Cậu đừng nghĩ ngợi nhiều, sức khỏe của cậu quan trọng hơn mà! Nhớ là đem một cái phong bì thật dày đến là được!
Có người bước vào, là Hải Minh.
-Đến giờ rồi, mọi người ra đây đi!
Rồi anh bước đến dìu Xuân Trúc đứng dậy, phù dâu ở bên giúp cô ấy chỉnh lại váy. Ngọc nhìn đôi uyên ương đó, trong lòng không khỏi tán dương, không khỏi ghen tị.
Cô ngồi chung bàn với những người bạn học cấp ba, lâu rồi mới có dịp gặp nhau, mọi người trò chuyện rôm rả, chuyện trên trời dưới đất gì cũng đem ra tám hết. Cô ngồi yên lắng nghe, thỉnh thoảng mới nói vào vài câu.
Có rất đông khách đến dự, nào là bà con họ hàng, bạn học cũ, đồng nghiệp, đối tác,…
Hai bên thông gia đang ngồi chung một bàn nói chuyện với nhau, Ngọc để ý thấy ngồi bên cạnh bố của Hải Minh là một người phụ nữ trẻ, có lẽ là mẹ kế, còn người phụ nữ trung niên kia chắc là mẹ ruột. Trong ngày trọng đại này mà phải phân biệt mẹ kế, mẹ ruột thì mệt cũng nhỉ? Ngọc cảm thấy bố mình nói rất đúng, có một bà vợ là đã đủ đau đầu rồi.
Cô thu hồi tầm mắt rồi lại liếc nhìn xung quanh, chẳng biết là đang tìm ai nữa. Đến lúc nhìn thấy một người con trai bước vào, bên cạnh có một cô gái khoác tay anh ta, cô mới hiểu ra rằng mình đang đợi anh.
Hải Ninh mặc bộ vest đen vừa vặn, trên cổ choàng một chiếc khăn len màu xám, trông chững chạc và lịch lãm. Cô nhận ra cô gái bên cạnh chính là bạn gái của anh. Cô ấy mặc chiếc váy màu hồng, trên tóc cài nơ xanh. Gặp cái gì mới lạ cô đều tò mò hỏi, anh cũng rất kiên nhẫn trả lời.
Cô bạn ngồi bên cạnh Ngọc kéo áo cô, ra vẻ thần bí nói:
-Nếu không phải chàng trai kia đang tay trong tay với em khác thì tớ đã nghĩ cậu với anh ta là tình nhân đấy!
Ngọc nhìn theo hướng mà cô ấy chỉ, thấy Hải Ninh thì lạ có chút chột dạ, chẳng lẽ phản ứng của cô rõ ràng vậy sao?
-Sao cậu lại nói vậy?
-Cậu xem, trời nóng như vậy, chỉ có hai người choàng khăn, lại cùng một màu, không trùng hợp vậy chứ? Ha ha mà có lẽ là trùng hợp thật!
Ngọc chỉ cười trừ, quả thật rất trùng hợp!
Cô cảm thấy hơi khó chịu, định vào nhà vệ sinh rửa mặt cho tỉnh táo. Vừa đứng dậy liền va phải một người đang đi tới, tay cô xoa xoa trán, chậm chạp ngẩng đầu lên. Đầu cô nổ “bùm” một cái, năm nay có mốt gặp lại người quen bằng cách va vào nhau ư?
-Sư huynh!
/114
|