Trái tim cô trong phút chốc như gặp phải ađrenalin, đập liên hồi. Tuy không nhìn rõ đối phương nhưng giọng nói kia thì Ngọc không thể nhận nhầm, vì cả trong mơ cô cũng có thể nghe thấy. Không, đây là mơ ư? Mới ngấm mưa mà cô đã mê sảng rồi sao? Cô có chút khẩn trương, véo một cái thật mạnh vào cánh tay, đau quá làm cô kêu lên. Lòng cô tràn ngập hạnh phúc nhìn người con trai đang đứng trước mình. “Không phải là mơ! Hải Ninh đã về nước! Cậu ấy trở về thật rồi!”
Hải Ninh không mấy để tâm đến những hành vi kì quặc của cô, cầm ô bước đi. Cô liền vội vàng đuổi theo, vươn tay kéo tay áo anh. Thấy Hải Ninh không quay lại nhìn mình, cô liền chạy lên chắn trước mặt anh.
-Hải Ninh!
Anh nhíu mày, hững hờ đáp:
-Có chuyện gì?
“Ừ, chuyện gì đây?”. Cô băn khoăn không biết nói gì nữa. Đã rất nhiều lần cô tưởng tượng ra cảnh mình gặp lại anh, cũng đã nghĩ ra rất nhiều lời thoại nhưng giờ trong đầu cô chẳng còn từ nào. Lúc này cô giống như người lính đã chuẩn bị sẵn súng đạn đã, chỉ chờ địch đến là chiến đấu, vậy mà vừa thấy địch thì tim đập, chân run, không cầm nổi súng, lại nhận ra rằng mình đã bỏ quên đạn ở nhà.
Cô chợt nhớ đến hoàn cảnh tương tự trong một bài thơ không rõ mình đã đọc được ở đâu:
“Giữa vạn người gặp lại người em muốn gặp
Thuở hồng hoang xa xôi ngàn vạn năm
Không sớm cũng không muộn
Đã đến lúc trùng phùng
Không có gì để hàn huyên
Chỉ hỏi nhỏ một câu cho phải đạo:
Hóa ra anh cũng ở đây!”
Giống như chết đuối vớ được cọc, thế là cô bê nguyên câu đó vào:
-Hóa ra cậu cũng ở đây!
-Cậu hỏi thừa!
Nói rồi anh liền vòng qua người cô, bước về phía trước.
Nhận ra câu nói vừa rồi của mình thật ngu ngốc, cô đánh một cái vào đầu mình rồi lại chạy tới chắn trước anh. Lần này giọng anh có vẻ khó chịu:
- Cậu muốn gì? Muốn cái ô này sao? Cho cậu!
Nói rồi anh gí cái ô vào tay cô rồi nhanh chóng đi về phía trước. Cô ngẩn người, cầm chặt chiếc ô trong tay. Trong cơn mưa lạnh, bàn tay của anh vẫn ấm áp như vậy. Mấy giây sau cô mới có phản ứng:
-Tôi…tôi… Không phải… muốn cái ô này!
Bước chân Hải Ninh phía trước có chút chậm lại, cô vội vàng đuổi theo.
-Tôi…
-Rốt cuộc là cậu muốn thế nào?
Hải Ninh còn quay lại nhìn cô, còn hỏi cô muốn gì, có phải cậu ấy vẫn còn quan tâm cô đúng không? Trong lòng cô có chút mong đợi, cậu ấy sẽ hết giận nhanh thôi. Cô đã đợi năm năm, đợi thêm vài ngày có là gì.
Đôi mắt cô mở to, long lanh nhìn anh, giọng nói trong trẻo có chút mê hoặc:
-Hải Ninh, cậu có biết nhà tôi ở đâu không? Tôi bị lạc rồi!
Khóe môi Hải Ninh khẽ nhếch lên, cô không hiểu lắm nụ cười xa lạ đó. Giọng anh vẫn lạnh lùng, mang ý chế giễu:
-Ra là vậy! Đi học xa nhà mấy năm mà cậu đã quên đường về rồi ư? Ở bên ngoài chẳng phải vui hơn nhiều sao?
Lòng cô thoáng chua xót, cúi đầu nói nhỏ:
-Không, tôi không phải…
-Đi về phía trước, gặp ngã tư thì rẽ phải, đi thẳng rồi tiếp tục rẽ phải. Đi thêm một đoạn sẽ gặp bến xe buýt.
Cô lại ngẩn người, thầm khinh bỉ bản thân, sao cô lại có thể đi hỏi đường một người ở Nhật năm năm mới vừa mới trở về kia chứ! Tại sao trước mặt anh IQ của cô lại biến thiên liên tục vậy? Mất mặt, thật quá mất mặt! Cậu ấy sẽ nghĩ thế nào về cô chứ?
Mưa đã tạnh rồi, cô vẫn cầm ô lặng lẽ đứng đó nhìn theo bóng hình anh đã mất hút sau con phố nhỏ. Cô chợt nhớ ra hôm nay là ngày mùng 7 tháng 7 âm lịch, là lễ Thất tịch. Ngưu Lang và Chức Nữ, một năm được gặp nhau một lần, còn cô và anh, đã năm năm rồi! Biết đâu lần tới hai người gặp nhau đã là năm năm sau...Nhưng mà cô đã gặp lại anh nhanh hơn cô tưởng.
Hải Ninh không mấy để tâm đến những hành vi kì quặc của cô, cầm ô bước đi. Cô liền vội vàng đuổi theo, vươn tay kéo tay áo anh. Thấy Hải Ninh không quay lại nhìn mình, cô liền chạy lên chắn trước mặt anh.
-Hải Ninh!
Anh nhíu mày, hững hờ đáp:
-Có chuyện gì?
“Ừ, chuyện gì đây?”. Cô băn khoăn không biết nói gì nữa. Đã rất nhiều lần cô tưởng tượng ra cảnh mình gặp lại anh, cũng đã nghĩ ra rất nhiều lời thoại nhưng giờ trong đầu cô chẳng còn từ nào. Lúc này cô giống như người lính đã chuẩn bị sẵn súng đạn đã, chỉ chờ địch đến là chiến đấu, vậy mà vừa thấy địch thì tim đập, chân run, không cầm nổi súng, lại nhận ra rằng mình đã bỏ quên đạn ở nhà.
Cô chợt nhớ đến hoàn cảnh tương tự trong một bài thơ không rõ mình đã đọc được ở đâu:
“Giữa vạn người gặp lại người em muốn gặp
Thuở hồng hoang xa xôi ngàn vạn năm
Không sớm cũng không muộn
Đã đến lúc trùng phùng
Không có gì để hàn huyên
Chỉ hỏi nhỏ một câu cho phải đạo:
Hóa ra anh cũng ở đây!”
Giống như chết đuối vớ được cọc, thế là cô bê nguyên câu đó vào:
-Hóa ra cậu cũng ở đây!
-Cậu hỏi thừa!
Nói rồi anh liền vòng qua người cô, bước về phía trước.
Nhận ra câu nói vừa rồi của mình thật ngu ngốc, cô đánh một cái vào đầu mình rồi lại chạy tới chắn trước anh. Lần này giọng anh có vẻ khó chịu:
- Cậu muốn gì? Muốn cái ô này sao? Cho cậu!
Nói rồi anh gí cái ô vào tay cô rồi nhanh chóng đi về phía trước. Cô ngẩn người, cầm chặt chiếc ô trong tay. Trong cơn mưa lạnh, bàn tay của anh vẫn ấm áp như vậy. Mấy giây sau cô mới có phản ứng:
-Tôi…tôi… Không phải… muốn cái ô này!
Bước chân Hải Ninh phía trước có chút chậm lại, cô vội vàng đuổi theo.
-Tôi…
-Rốt cuộc là cậu muốn thế nào?
Hải Ninh còn quay lại nhìn cô, còn hỏi cô muốn gì, có phải cậu ấy vẫn còn quan tâm cô đúng không? Trong lòng cô có chút mong đợi, cậu ấy sẽ hết giận nhanh thôi. Cô đã đợi năm năm, đợi thêm vài ngày có là gì.
Đôi mắt cô mở to, long lanh nhìn anh, giọng nói trong trẻo có chút mê hoặc:
-Hải Ninh, cậu có biết nhà tôi ở đâu không? Tôi bị lạc rồi!
Khóe môi Hải Ninh khẽ nhếch lên, cô không hiểu lắm nụ cười xa lạ đó. Giọng anh vẫn lạnh lùng, mang ý chế giễu:
-Ra là vậy! Đi học xa nhà mấy năm mà cậu đã quên đường về rồi ư? Ở bên ngoài chẳng phải vui hơn nhiều sao?
Lòng cô thoáng chua xót, cúi đầu nói nhỏ:
-Không, tôi không phải…
-Đi về phía trước, gặp ngã tư thì rẽ phải, đi thẳng rồi tiếp tục rẽ phải. Đi thêm một đoạn sẽ gặp bến xe buýt.
Cô lại ngẩn người, thầm khinh bỉ bản thân, sao cô lại có thể đi hỏi đường một người ở Nhật năm năm mới vừa mới trở về kia chứ! Tại sao trước mặt anh IQ của cô lại biến thiên liên tục vậy? Mất mặt, thật quá mất mặt! Cậu ấy sẽ nghĩ thế nào về cô chứ?
Mưa đã tạnh rồi, cô vẫn cầm ô lặng lẽ đứng đó nhìn theo bóng hình anh đã mất hút sau con phố nhỏ. Cô chợt nhớ ra hôm nay là ngày mùng 7 tháng 7 âm lịch, là lễ Thất tịch. Ngưu Lang và Chức Nữ, một năm được gặp nhau một lần, còn cô và anh, đã năm năm rồi! Biết đâu lần tới hai người gặp nhau đã là năm năm sau...Nhưng mà cô đã gặp lại anh nhanh hơn cô tưởng.
/114
|