Sao lại phải ăn bận thế này – Bảo Phương ngơ ngác nhìn Lăng Phong khi cậu dẫn con đến một tiệm thời trang cao cấp mua quần áo.
- Không cần phải mặc cầu kì đâu, em đừng lo – Lăng Phong cười đáp rồi đẩy cô vào trong khu vực thay đồ.
Bảo Phương đành miễn cưỡng thay đồ rồi bước ra cho Lăng Phong nhìn ngắm.
- Được lắm. Đi thôi.
Nói xong cậu lại kéo cô ra xe, tài xế đã đứng đợi mở cửa sẵn cho hai người bước vào rồi nhanh chóng lái xe chạy đi.
- Nhưng mà chúng ta đi đâu – Bảo Phương cau mày nhìn Lăng Phong đầy thắc mắc.
- Đến nơi em sẽ biết – Lăng phong mĩm cười bí hiểm nắm lấy tay cô kéo lại gần mình đáp.
Bảo Phương cắn môi ngẫm nghĩ rồi ngẩng đầu hỏi cậu: - Không phải chúng ta đến gặp ba anh đó chứ?
- Ừhm …- Lăng Phong ừ khẽ trong miệng không đáp.
Bảo Phương hoảng hốt đẩy cậu ra, tức giận nói:
- chuyện như vậy mà anh còn bảo đến nơi sẽ biết à.
Lăng phong cười khùng khục nhìn vẻ tức giận của cô trêu:
- Em mà cũng sợ cảnh đi gặp ba mẹ chồng à.
- Đáng ghét, ai thèm làm vợ anh chứ - Cô dùng tay đấm vào lồng ngực của Lăng Phong mắng.
Cậu phá ra cười nhìn gương mặt đỏ bừng của cô rồi nắm lấy tay cô kéo vào lòng mình khàn giọng nói:
- Em không biết là khi nghe thấy Demons nói hắn đã bắt em, anh sợ hãi thế nào đâu. Một kẻ như hắn ta rất máu lạnh, xem việc giết người như một trò chơi đẫm máu mà thôi. Thứ hắn ghét, hắn sẽ triệt tay trừ bỏ, thứ hắn thích, hắn không từ mọi thủ đoạn để có được. Hắn liên tiếp hết lần này đến lần khác tiếp cận đùa giỡn với em là vì hắn bị em thu hút. Anh sợ rằng lần này hắn bắt em để chiếm giữ cho riêng mình.
Bảo Phương hiểu điều Lăng Phong lo sợ, cậu sợ Demons sẽ làm tổn thương cô, cũng giống như nỗi sợ của cô khi chứng kiến Demons ra những đòn chết người với Lăng Phong.
Cô nép vào lòng Lăng Phong mà đôi mắt đỏ hoe. Mục đích của cô đã đạt được rồi, nhưng trong lòng càng thấy đau khổ nhiều hơn. Dù là Lăng Phong tự dẫn cô đến gặp ba cậu đi chăng nữa nhưng cũng chính là do cô gợi ý. Cô lợi dụng Lăng Phong để có thể gặp được ba cậu, cô muốn tiếp cận ông ta, tra ra những bằng chứng phạm tội của ông ấy, bắt giữ ông ấy. Đồng thời tìm hiểu xem ông ta có phải là người ra lệnh bắn chết ba cô hay không?
Dù thế nào đi chăng nữa, cô cũng đã lợi dụng tình cảm của Lăng Phong, nếu như có một ngày cô điều tra ra những bằng chứng đó. Với cương vị một cảnh sát , cô nhất định phải bắt giữ ông ta. Nhưng Lăng phong sẽ bị tổn thương nghiêm trọng.
Cô ôm siết chặt lấy lăng Phong, vùi đầu vào lòng cậu, nghĩ đến nét mặt đau đớn của Lăng Phong khi biết cô lợi dụng mình. Bảo Phương buộc miệng nói:
- Xin lỗi.
Chiếc xe cuối cùng cũng dừng lại trước một nhà hàng sang trọng. Không khí cũng khá giống như mấy nắm trước, khi mà ông ta bị ám sát và cô là người đã đỡ cho Lăng Phong viên đạn đó.
Hai bên nhà hàng có hai hàng vệ sĩ mặt đồ đen đừng nghiêm trang, vẻ mặt lạnh lùng, nhưng đôi mắt thì đảo xung quanh đầy cảnh giác.
Vừa thấy hai người bọn họ bước vào, cả hai bên hàng đều cúi đầu chào họ. Lăng Phong dường như quá quen với những chuyện này, cậu bước đi như không có gì xảy ra. Còn Bảo phương có đôi chút lúng túng, nhưng Lăng Phong đã siết chặt tay cô giúp cô trấn tĩnh.
Cuối cùng họ được dẫn vào căn phòng sang trọng nhất ở đó. Trước cửa cũng cò ba tên vệ sĩ đứng làm nhiệm vụ. cả nhà hàng này dường như đã được bao trọn, ngoài nhân viên ra thì chỉ thấy bóng của vệ sĩ mà thôi. Cánh cửa được mở ra.
Bảo Phương cảm thấy hồi hộp vô cùng, cô cuối cùng cũng gặp được ông ta.
“ Tôi sẽ khiến hắn ta trở về …rắn đã ra khỏi hang …chỉ cần cô hành động theo kế hoạch, cô có thể trả thù được cho ba của mình”
“ Cháu là cảnh sát, nhiệm vụ của cảnh sát là điều tra ra tội phạm và giao cho pháp luật trừng trị… Hãy nghĩ đến cái chết của ba cháu, hãy nghĩ đến anh trai của cháu…đó là động lực cho cháu hành động. “ - Đừng hồi hộp – Lăng Phong cảm thấy bàn tay cô trở nên lạnh toát bèn siết chặt nói.
Trước mặt họ, là một người đàn ông trung niên, có một vẻ lịch lãm đang ngồi, ở ông tỏ ra một sự uy nghiêm.
- Hai đứa đến rồi sao. Ngồi đi – Giọng ông ta ôn tồn nói.
Bảo Phương nghiêng người cúi đầu rồi ngồi vào chiếc ghế Lăng Phong đã kéo giúp mình. Cô vừa ngồi xuống, ba của Lăng Phong liền nói ngay:
- Vẫn mong có dịp được gặp cháu để nói cám ơn.
Bảo Phương có chút kinh ngạc nhìn ông, vì sao ông lại cám ơn cô? Cô quay mặt nhìn Lăng Phong dò hỏi, nhưng cậu chỉ khẽ mĩm cười.
- Cám ơn cháu vì đã cứu mạng con trai bác – Không để cô thắc mắc lâu, ông đã giải thích – Đứa con trai của bác luôn nhớ về cháu, lần này trở về đây cũng là vì cháu.
- Thật ra cháu làm vậy là có mục đích cả - Cô bèn đáp lời của ông.
- Ồ …cháu có tiện nói mục đích của mình ra hay không? – Ông nhìn cô với ánh mắt tò mò ngạc nhiên, cùng sự thích thú.
- Vì cháu biết sau này anh ấy sẽ dùng cả mạng sống của mình để bảo vệ cháu. Cho nên cháu liều lĩnh một phen để thu lợi sau này. Việt Nam cháu có câu:” Thả sợi dây dài câu cá lớn” là như vậy đấy bác à – Cô liếc nhìn Lăng Phong tủm tỉm cười đáp.
Ba Lăng Phong phá ra cười lớn, rồi vỗ vai cô nói:
- Cháu gái, cháu thật thú vị.
- Bác cũng là người hào sảng – Cô bàn khen đáp lại.
Ba Lăng Phong gật đầu, nhìn Lăng Phong khen gợi:
- Con tìm được cô bạn gái khá lắm.
Lăng Phong chỉ nhìn cô cười, khẽ nắm lấy bàn tay cô thật nhẹ.
- Cháu làm nghề gì?
Bảo Phương hơi hoảng khi ông hỏi về nghề nghiệp của cô, cô liền liếc nhìn Lăng Phong, thấy sắc mặt cậu vẫn bình thản gấp thức ăn bỏ vào chén cô. Bảo Phương bèn thẳng thắn đáp:
- Thưa bác, cháu là cảnh sát ạ.
- Ồ … - Ông ta reo lên như nghe được một điều thú vị - Đó là một nghề rất cao quý.
Sau đó ông ta nói rất nhiều về những người cảnh sát nổi tiếng về những chiến công của họ trước một cách đầy tự hào như thể ông ấy chẳng phải là ông trùm mafia của ngành buôn bán vũ khí.
- Vậy bác vận chuyển vũ khía bán cho những nước nào ạ? – Bảo Phương ngạo mạn hỏi ông.
- Cháu cũng có hứng thú với chuyện này à – Ông tròn mắt nhìn cô.
- Chỉ là tò mò thôi ạ .
- Rất nhiều nước. Nhưng chúng ta thu lợi nhiều nhất từ những nước có chiến tranh. Mỹ, Ý và một vài nước luôn nguồn lỡi lâu dài của những người buôn bán vũ khí như chúng ta….
Sau đó ông kể một hơi dài về chuyện làm ăn của bang hội mình cho Bảo Phương, tuy đây chẳng là những chuyện quan trọng hay bí mật gì nhưng Bảo Phương cũng lắng gnhe rất chăm chú. Cả hai người trông giống như cuộc nói chuyện giữa cha chồng và con dâu sắp cưới, ngoài ra chẳng có thêm một mối quan hệ nào khác.
Hai người, một là người buôn bán vũ khí, một người là cảnh sát nói chuyện khá ăn ý với nhau, nhưng đề tài xoay quanh những cây súng tối tân được sản xuất hiện nay. Có tầm bắn thế nào, vận tốc ra sao, cách sử dụng ra sao …
- Chú của cháu cũng là một người thu thập vũ khí, nhưng chắc là không thể nào bằng bác được – Cô nói với giọng đầy ngưỡng mộ.
- Nếu cháu thích, có thể đến tham quan những khẩu súng mà ta thu thật ở đây. Thế nào? – Ông bàn vui vẻ đề nghị.
- Cháu có thể thật sao? – Bảo Phương tỏ vẻ ngạc nhiên nhìn ông hỏi.
- Tất nhiên là có thể rồi.
- Cháu cám ơn bác ạ.
- Khi nào cháu đến để bác có thể đón chào cháu đây?
- Cái đó còn tùy ở anh Phong ạ.
Ba Lăng Phong liền quay đầu nhìn cậu lúc này đang nghịch chiếc điện thoại đi động của mình.
- Khi nào con rảnh, chở cô bé này đến chỗ ba, ba sẽ giới thiệu vài loại súng mới của chúng ta.
- Haiz , cuối cùng con đã không trở thành người thừa rồi – Lăng phong nói giọng giận dỗi.
Bảo Phương và ba cậu cùng nhìn nhau rồi bật cười lớn. Hóa ra hai người bọn họ mãi lo nói chuyện cùng nhau mà quên mất sự hiện diện của Lăng Phong.
- Con xem , con trai bác thật chẳng khôn lớn tí nào.
Bảo Phương cười cười ngắt nhẹ vào cánh tay của Lăng Phong một cái.
Ba người sau đó tiếp tục trò chuyện rất vui vẻ.
Đến tối Lăng Phong đưa cô về nhà, cậu nhìn cô nói:
- Ba anh rất thích em.
- Em cũng thấy vậy, chỉ có điều….
- Sao?
- Em cảm thấy bác ấy sẽ chấp nhận tất cả các cô gái mà anh chọn.
- Đó là ông tin vào sự chọn lựa của anh. Đúng là có rất nhiều cô gái cho anh chọn lựa, nhưng cô gái anh chọn duy nhất chính là em – Lăng Phong nhìn cô nghiêm túc đáp.
Bảo Phương cảm thấy rất hạnh phúc trước lời thổ lộ này, cô ngã đầu vào vai Lăng Phong nói:
- Anh cũng là người đàn ông duy nhất em chọn.
- Hãy tặng cho ông ta vật này.
- Ông ấy nhìn bề ngoài là một người sảng khoái, nhưng thật ra lại là một người rất kín kẽ. Cả một buổi nói chuyện, ông ta dường như tiết lộ rất nhiều chuyện không giấu giếm. Nhưng chẳng tìm đâu ra được một đầu mối nào. Một người cẩn thận như vậy, chắc chắn sẽ cho kiểm tra chiếc đồng hồ này thôi. Nếu như vậy, kế hoạch nhanh chóng bị phanh phui ngay – Bảo Phương bèn phản đối.
- Yên tâm. Chiếc đồng hồ này hoàn toàn không có vấn đề nào cả.
- Vậy ….- Cô ngạc nhiên nhìn chiếc đồng hồ thụy sĩ sang trọng đắt tiền nằm trong chiếc hộp gấm màu xanh lá đậm đầy sang trọng kia. Cô hoàn toàn không hiểu, nếu chiếc đồng hồ này không có giá trị điều tra gì vì sao lại bắt cô đem tặng.
- Thứ mà ông ta tưởng rằng vô dụng kia, lại chính là thứ hữu dụng cho chúng ta.
- Không cần phải mặc cầu kì đâu, em đừng lo – Lăng Phong cười đáp rồi đẩy cô vào trong khu vực thay đồ.
Bảo Phương đành miễn cưỡng thay đồ rồi bước ra cho Lăng Phong nhìn ngắm.
- Được lắm. Đi thôi.
Nói xong cậu lại kéo cô ra xe, tài xế đã đứng đợi mở cửa sẵn cho hai người bước vào rồi nhanh chóng lái xe chạy đi.
- Nhưng mà chúng ta đi đâu – Bảo Phương cau mày nhìn Lăng Phong đầy thắc mắc.
- Đến nơi em sẽ biết – Lăng phong mĩm cười bí hiểm nắm lấy tay cô kéo lại gần mình đáp.
Bảo Phương cắn môi ngẫm nghĩ rồi ngẩng đầu hỏi cậu: - Không phải chúng ta đến gặp ba anh đó chứ?
- Ừhm …- Lăng Phong ừ khẽ trong miệng không đáp.
Bảo Phương hoảng hốt đẩy cậu ra, tức giận nói:
- chuyện như vậy mà anh còn bảo đến nơi sẽ biết à.
Lăng phong cười khùng khục nhìn vẻ tức giận của cô trêu:
- Em mà cũng sợ cảnh đi gặp ba mẹ chồng à.
- Đáng ghét, ai thèm làm vợ anh chứ - Cô dùng tay đấm vào lồng ngực của Lăng Phong mắng.
Cậu phá ra cười nhìn gương mặt đỏ bừng của cô rồi nắm lấy tay cô kéo vào lòng mình khàn giọng nói:
- Em không biết là khi nghe thấy Demons nói hắn đã bắt em, anh sợ hãi thế nào đâu. Một kẻ như hắn ta rất máu lạnh, xem việc giết người như một trò chơi đẫm máu mà thôi. Thứ hắn ghét, hắn sẽ triệt tay trừ bỏ, thứ hắn thích, hắn không từ mọi thủ đoạn để có được. Hắn liên tiếp hết lần này đến lần khác tiếp cận đùa giỡn với em là vì hắn bị em thu hút. Anh sợ rằng lần này hắn bắt em để chiếm giữ cho riêng mình.
Bảo Phương hiểu điều Lăng Phong lo sợ, cậu sợ Demons sẽ làm tổn thương cô, cũng giống như nỗi sợ của cô khi chứng kiến Demons ra những đòn chết người với Lăng Phong.
Cô nép vào lòng Lăng Phong mà đôi mắt đỏ hoe. Mục đích của cô đã đạt được rồi, nhưng trong lòng càng thấy đau khổ nhiều hơn. Dù là Lăng Phong tự dẫn cô đến gặp ba cậu đi chăng nữa nhưng cũng chính là do cô gợi ý. Cô lợi dụng Lăng Phong để có thể gặp được ba cậu, cô muốn tiếp cận ông ta, tra ra những bằng chứng phạm tội của ông ấy, bắt giữ ông ấy. Đồng thời tìm hiểu xem ông ta có phải là người ra lệnh bắn chết ba cô hay không?
Dù thế nào đi chăng nữa, cô cũng đã lợi dụng tình cảm của Lăng Phong, nếu như có một ngày cô điều tra ra những bằng chứng đó. Với cương vị một cảnh sát , cô nhất định phải bắt giữ ông ta. Nhưng Lăng phong sẽ bị tổn thương nghiêm trọng.
Cô ôm siết chặt lấy lăng Phong, vùi đầu vào lòng cậu, nghĩ đến nét mặt đau đớn của Lăng Phong khi biết cô lợi dụng mình. Bảo Phương buộc miệng nói:
- Xin lỗi.
Chiếc xe cuối cùng cũng dừng lại trước một nhà hàng sang trọng. Không khí cũng khá giống như mấy nắm trước, khi mà ông ta bị ám sát và cô là người đã đỡ cho Lăng Phong viên đạn đó.
Hai bên nhà hàng có hai hàng vệ sĩ mặt đồ đen đừng nghiêm trang, vẻ mặt lạnh lùng, nhưng đôi mắt thì đảo xung quanh đầy cảnh giác.
Vừa thấy hai người bọn họ bước vào, cả hai bên hàng đều cúi đầu chào họ. Lăng Phong dường như quá quen với những chuyện này, cậu bước đi như không có gì xảy ra. Còn Bảo phương có đôi chút lúng túng, nhưng Lăng Phong đã siết chặt tay cô giúp cô trấn tĩnh.
Cuối cùng họ được dẫn vào căn phòng sang trọng nhất ở đó. Trước cửa cũng cò ba tên vệ sĩ đứng làm nhiệm vụ. cả nhà hàng này dường như đã được bao trọn, ngoài nhân viên ra thì chỉ thấy bóng của vệ sĩ mà thôi. Cánh cửa được mở ra.
Bảo Phương cảm thấy hồi hộp vô cùng, cô cuối cùng cũng gặp được ông ta.
“ Tôi sẽ khiến hắn ta trở về …rắn đã ra khỏi hang …chỉ cần cô hành động theo kế hoạch, cô có thể trả thù được cho ba của mình”
“ Cháu là cảnh sát, nhiệm vụ của cảnh sát là điều tra ra tội phạm và giao cho pháp luật trừng trị… Hãy nghĩ đến cái chết của ba cháu, hãy nghĩ đến anh trai của cháu…đó là động lực cho cháu hành động. “ - Đừng hồi hộp – Lăng Phong cảm thấy bàn tay cô trở nên lạnh toát bèn siết chặt nói.
Trước mặt họ, là một người đàn ông trung niên, có một vẻ lịch lãm đang ngồi, ở ông tỏ ra một sự uy nghiêm.
- Hai đứa đến rồi sao. Ngồi đi – Giọng ông ta ôn tồn nói.
Bảo Phương nghiêng người cúi đầu rồi ngồi vào chiếc ghế Lăng Phong đã kéo giúp mình. Cô vừa ngồi xuống, ba của Lăng Phong liền nói ngay:
- Vẫn mong có dịp được gặp cháu để nói cám ơn.
Bảo Phương có chút kinh ngạc nhìn ông, vì sao ông lại cám ơn cô? Cô quay mặt nhìn Lăng Phong dò hỏi, nhưng cậu chỉ khẽ mĩm cười.
- Cám ơn cháu vì đã cứu mạng con trai bác – Không để cô thắc mắc lâu, ông đã giải thích – Đứa con trai của bác luôn nhớ về cháu, lần này trở về đây cũng là vì cháu.
- Thật ra cháu làm vậy là có mục đích cả - Cô bèn đáp lời của ông.
- Ồ …cháu có tiện nói mục đích của mình ra hay không? – Ông nhìn cô với ánh mắt tò mò ngạc nhiên, cùng sự thích thú.
- Vì cháu biết sau này anh ấy sẽ dùng cả mạng sống của mình để bảo vệ cháu. Cho nên cháu liều lĩnh một phen để thu lợi sau này. Việt Nam cháu có câu:” Thả sợi dây dài câu cá lớn” là như vậy đấy bác à – Cô liếc nhìn Lăng Phong tủm tỉm cười đáp.
Ba Lăng Phong phá ra cười lớn, rồi vỗ vai cô nói:
- Cháu gái, cháu thật thú vị.
- Bác cũng là người hào sảng – Cô bàn khen đáp lại.
Ba Lăng Phong gật đầu, nhìn Lăng Phong khen gợi:
- Con tìm được cô bạn gái khá lắm.
Lăng Phong chỉ nhìn cô cười, khẽ nắm lấy bàn tay cô thật nhẹ.
- Cháu làm nghề gì?
Bảo Phương hơi hoảng khi ông hỏi về nghề nghiệp của cô, cô liền liếc nhìn Lăng Phong, thấy sắc mặt cậu vẫn bình thản gấp thức ăn bỏ vào chén cô. Bảo Phương bèn thẳng thắn đáp:
- Thưa bác, cháu là cảnh sát ạ.
- Ồ … - Ông ta reo lên như nghe được một điều thú vị - Đó là một nghề rất cao quý.
Sau đó ông ta nói rất nhiều về những người cảnh sát nổi tiếng về những chiến công của họ trước một cách đầy tự hào như thể ông ấy chẳng phải là ông trùm mafia của ngành buôn bán vũ khí.
- Vậy bác vận chuyển vũ khía bán cho những nước nào ạ? – Bảo Phương ngạo mạn hỏi ông.
- Cháu cũng có hứng thú với chuyện này à – Ông tròn mắt nhìn cô.
- Chỉ là tò mò thôi ạ .
- Rất nhiều nước. Nhưng chúng ta thu lợi nhiều nhất từ những nước có chiến tranh. Mỹ, Ý và một vài nước luôn nguồn lỡi lâu dài của những người buôn bán vũ khí như chúng ta….
Sau đó ông kể một hơi dài về chuyện làm ăn của bang hội mình cho Bảo Phương, tuy đây chẳng là những chuyện quan trọng hay bí mật gì nhưng Bảo Phương cũng lắng gnhe rất chăm chú. Cả hai người trông giống như cuộc nói chuyện giữa cha chồng và con dâu sắp cưới, ngoài ra chẳng có thêm một mối quan hệ nào khác.
Hai người, một là người buôn bán vũ khí, một người là cảnh sát nói chuyện khá ăn ý với nhau, nhưng đề tài xoay quanh những cây súng tối tân được sản xuất hiện nay. Có tầm bắn thế nào, vận tốc ra sao, cách sử dụng ra sao …
- Chú của cháu cũng là một người thu thập vũ khí, nhưng chắc là không thể nào bằng bác được – Cô nói với giọng đầy ngưỡng mộ.
- Nếu cháu thích, có thể đến tham quan những khẩu súng mà ta thu thật ở đây. Thế nào? – Ông bàn vui vẻ đề nghị.
- Cháu có thể thật sao? – Bảo Phương tỏ vẻ ngạc nhiên nhìn ông hỏi.
- Tất nhiên là có thể rồi.
- Cháu cám ơn bác ạ.
- Khi nào cháu đến để bác có thể đón chào cháu đây?
- Cái đó còn tùy ở anh Phong ạ.
Ba Lăng Phong liền quay đầu nhìn cậu lúc này đang nghịch chiếc điện thoại đi động của mình.
- Khi nào con rảnh, chở cô bé này đến chỗ ba, ba sẽ giới thiệu vài loại súng mới của chúng ta.
- Haiz , cuối cùng con đã không trở thành người thừa rồi – Lăng phong nói giọng giận dỗi.
Bảo Phương và ba cậu cùng nhìn nhau rồi bật cười lớn. Hóa ra hai người bọn họ mãi lo nói chuyện cùng nhau mà quên mất sự hiện diện của Lăng Phong.
- Con xem , con trai bác thật chẳng khôn lớn tí nào.
Bảo Phương cười cười ngắt nhẹ vào cánh tay của Lăng Phong một cái.
Ba người sau đó tiếp tục trò chuyện rất vui vẻ.
Đến tối Lăng Phong đưa cô về nhà, cậu nhìn cô nói:
- Ba anh rất thích em.
- Em cũng thấy vậy, chỉ có điều….
- Sao?
- Em cảm thấy bác ấy sẽ chấp nhận tất cả các cô gái mà anh chọn.
- Đó là ông tin vào sự chọn lựa của anh. Đúng là có rất nhiều cô gái cho anh chọn lựa, nhưng cô gái anh chọn duy nhất chính là em – Lăng Phong nhìn cô nghiêm túc đáp.
Bảo Phương cảm thấy rất hạnh phúc trước lời thổ lộ này, cô ngã đầu vào vai Lăng Phong nói:
- Anh cũng là người đàn ông duy nhất em chọn.
- Hãy tặng cho ông ta vật này.
- Ông ấy nhìn bề ngoài là một người sảng khoái, nhưng thật ra lại là một người rất kín kẽ. Cả một buổi nói chuyện, ông ta dường như tiết lộ rất nhiều chuyện không giấu giếm. Nhưng chẳng tìm đâu ra được một đầu mối nào. Một người cẩn thận như vậy, chắc chắn sẽ cho kiểm tra chiếc đồng hồ này thôi. Nếu như vậy, kế hoạch nhanh chóng bị phanh phui ngay – Bảo Phương bèn phản đối.
- Yên tâm. Chiếc đồng hồ này hoàn toàn không có vấn đề nào cả.
- Vậy ….- Cô ngạc nhiên nhìn chiếc đồng hồ thụy sĩ sang trọng đắt tiền nằm trong chiếc hộp gấm màu xanh lá đậm đầy sang trọng kia. Cô hoàn toàn không hiểu, nếu chiếc đồng hồ này không có giá trị điều tra gì vì sao lại bắt cô đem tặng.
- Thứ mà ông ta tưởng rằng vô dụng kia, lại chính là thứ hữu dụng cho chúng ta.
/94
|