Khi Bảo Phương thức dậy, cô đi vệ sinh rồi thay quần áo, vì cô từng đến đây, nên Lăng Phong đã chuẩn bị mọi thứ đồ dùng cá nhân cho cô . Khi cô đi xuống lầu đã thấy Jay có mặt ở đó rồi, cậu cùng Lăng Phong ngồi đối mặt nhau dưới sofa. Hai người họ hình như đang bàn chuyện gì đó rất bí mật, thấy cô xuống thì im lặng không nói tiếp.
Lăng Phong đứng dậy nhìn cô mĩm cười nhẹ nhàng hỏi:
- Dậy rồi sao, đã đói chưa, anh sai người chuẩn bị.
- Uhm….- Bảo Phương gật đầu, có chút ngại ngùng khi thấy Jay, nhưng sau đó lại lên tiếng hỏi – Hai người đang bàn chuyện gì vậy?
Cô cố tình nhìn thẳng Jay hỏi, nhưng Lăng Phong đã nhanh chóng thay Jay trả lời:
- Bọn anh đang tìm tông tích của Demons. Hắn ta có lẽ biết khá nhiều chuyện, cần nắm rõ chủ mưu phía sau, tìm hiểu chúng đã thuê ai ám sát em, chúng ta mới có thể đề phòng được.
- Vậy sao, chẳng phải chủ mưu là ông Kiến Quốc hay sao? – Bảo Phương khó hiểu hỏi.
- Kẻ chủ mưu bọn anh nói, chính là người đã tìm bọn sát thủ để thuê, còn tên Kiến Quốc, hắn ta là người thao túng cho bọn chúng làm như vậy – Lăng Phong từ từ giải thích cho Bảo Phương hiểu.
- Vậy đã có kế hoạch gì chưa? Bảo Thục Quyên nhường toàn bộ tài sản cho hội cứu trợ à?
- Đây là cách tốt nhất, nhưng tên Kiến Quốc nhất định sẽ không chấp nhận như vậy, hắn ta sẽ tác động đến những cổ đông khác gây sức ép cho Thục Quyên. Cô cũng biết, Thục Quyên chỉ mới bắt đầu tiếp nhận công việc, sức ép mỗi ngày một tăng, nếu cứ như thế tinh thần cô ấy sẽ ngày càng suy sụp. Hắn ta sẽ nhân cơ hội này đá Thục Quyên ra khỏi hội đồng quản trị, cô ấy sẽ trở thành bù nhìn, thì lúc đó mạng sống của cô ấy không còn quan trọng nữa, chúng sẽ không tìm cách giết cô ấy mà giống như giam lỏng cô ấy lại cho đến khi chết – Jay điềm tĩnh giải đáp.
Những lời Jay nói khiến Bảo Phương kinh hoàng tột độ, thủ đoạn của bọn chúng thật vô cùng tàn độc. Bọn chúng làm vậy thì so với việc được sống, cái chết là sự giải thoát. Lòng Bảo Phương dâng lên ngọn lửa đầy căm hận.
- Cho nên, di chúc toàn bộ tài sản cho em là cách tốt nhất của Thục Quyên có thể làm, cô ấy chắn chắn đã dự trù đến tình huống này rồi. Cô ấy biết việc giao hết tài sản cho em sẽ gây nguy hiểm cho em, nhưng có lẽ đây là cách tốt nhất, cô ấy cũng phải bất đắc dĩ mới làm thế. Thục Quyên cũng là một cô gái thông minh, nếu như cô ấy chết, tài sản sẽ nằm trong tay em chứ không phải bọn chúng, nhưng nếu em chết, phần di chúc thứ hai của cô ấy mới chuyển cho hội bảo trợ - Lăng Phong tiếp tục giải thích.
Tuy Bảo Phương không học ngành kinh tế, nhưng mấy vụ việc thế này cô cũng có thể hiểu. Cách Thục Quyên làm là sự lựa chọn khôn ngoan nhất lúc này.
- Vậy có manh mối gì của Demons chưa? – Cô nhìn hai người họ dò hỏi.
Lăng Phong lắc đầu còn Jay thì nhún vai, Bảo Phương thở dài chán nản.
- Nếu muốn tìm hắn thì chỉ có cách… – Jay chợt buông tiếng nhưng bị ánh mắt Lăng Phong chặn lại đành ngậm miệng.
- Cách gì ? – Bảo Phương nhìn thấy hai người như vậy thì sốt ruột hỏi dồn.
- Đợi bọn anh nghĩ thấu đáo sẽ nói em nghe – Lăng Phong ảo não đáp.
Bảo Phương cắn môi, cô rất hiểu Lăng Phong đang lo lắng gì, cho nên cô quyết định nói:
- Cứ dùng em làm mồi nhử hắn ta đi.
- Không được – Lăng Phong dứt khoát từ chối.
- Tại sao? Chẳng phải anh nói hắn ta rất khó dò ra tung tích à. Vậy thì cứ để hắn ta tiếp cận em, chúng ta có thể giăng lưới bắt hắn – Bảo Phương tức giận tròn mắt nhìn Lăng Phong, cô nhất định sẽ không nhượng bộ việc này, cô còn những việc quan trọng cần phải làm, không thể vừa làm vừa lo canh chừng bọn sát thủ đến giết mình được, chẳng thà đánh liều một phen. Huống hồ Demons không hề có ý định gây hại cho cô, hắn chỉ đơn thuần muốn tiếp cận cô mà thôi – Cứ quyết định như vậy đi.
- Em hiểu hắn ta được bao nhiêu. Hắn không phải là loại người chúng ta dễ chọc vào, dù hắn không thuộc tổ chức HK nhưng hắn ta không hoạt động đơn độc, hắn ta có thể còn rất nhiều đồng bọn. Bọn chúng lại có cuộc sống hai mặt, bất cứ lúc nào cũng có thể tiếp cận chúng ta và tiêu diệt trong chớp mắt, dù hắn có thương tiếc em đi chăng nữa nhưng đồng bọn của chúng thì không, em có hiểu không? – Lăng Phong cũng giận dữ quát lên.
Bảo Phương ngây người, chưa bao giờ cô thấy Lăng Phong lớn tiếng như vậy. Sắc mặt cậu đỏ bừng, hơi thở nhiễu loạn, lồng ngực thở mạnh.
- Được rồi, trước mắt cứ men theo giả thiết Demons là bộ dạng khác của tên Ken kia. Còn Linh, chị gái hắn ta có thể là 1 trong bọn chúng, cũng có thể là một người vô can. Bọn chúng rất cảnh giác, cho nên việc theo dõi điều tra của chúng ta là hết sức thận trọng, cần rất nhiều thời gian. Cho tới lúc điều tra xong, tạm thời đừng hành động gì nữa. Mình phải về nhà chuẩn bị đi làm đây, Bảo Phương cũng cần đi làm, hai người mau ăn sáng rồi lên đường.
Nói rồi Jay quay người bỏ đi, chỉ còn lại hai người bọn họ, không khí bỗng nhiên trở nên ngượng ngạo. Bảo Phương biết, lăng Phong vì lo cho an toàn tính mạng của mình cô nên mới quyết liệt phản đối như vậy. Cô nhìn cậu định mở miệng xin lỗi thì đã bị Lăng Phong kéo vào lòng, đầu cậu đặt lên vai cô, giọng cậu khàn khàn bên tai cô.
- Anh xin lỗi….
Cậu im lặng một lúc thở dài rồi mới bắt đầu nói tiếp.
- Tại sao không hỏi anh những tấm hình đó?
- Những tấm hình gì? – Bảo Phương nhất thời không hiểu Lăng Phong nói gì.
- Đêm qua em đã nói mớ …Em hỏi anh về những tấm hình nóng với Andy - Lăng Phong khẽ khàng bảo.
Bảo Phương thấy trấn động, cô đã từng nghĩ bản thân không sao, cô sẽ không để ý đến những tấm hình đó. Cũng sẽ không giống những cô gái khác hờn ghen rồi chất vấn ầm ĩ cả lên. Cho nên khi đối mặt với Lăng Phong, cô không hề hé môi lấy một lời. Nhưng hóa ra trong thâm tâm cô lại vô cùng để ý đến nó, để ý đến nỗi ngay cả trong mơ, tiềm thức cô cũng đã lên tiếng hỏi.
- Em…- Cô không biết nên nói thế nào, nói mình tin tưởng cậu nên không hỏi, hay nói mình vô cùng để ý và cảm thấy khó chịu vô cùng khi thấy những tấm hình đó. Nên nói cô quá rộng lượng không để ý đến những tấm hình đó, hay là nên nói cô rất hẹp hòi, rất để ý đến những tấm hình đó. - Anh biết là cô ấy cố tình tỏ ra quyến rũ anh, cố tình cho người chụp lại mấy tấm hình đó. Anh không biết mục đích của cô ấy là gì, nhưng anh biết mình không thể để cô ấy nghi ngờ. Cho nên anh phối hợp diễn cùng cô ấy, nhưng chỉ tới đó thôi, anh không biết những tấm hình em thấy như thế nào. Nhưng anh có thể khẳng định, giữa anh và cô ấy không hề xảy ra chuyện đó – Lăng Phong vòng tay siết chặt Bảo Phương hơn nữa vì lo sợ cô sẽ giận dữ không tin những lời biện hộ của cậu mà muốn đẩy cậu ra, cậu thật sự sợ cô sẽ rời xa mình – Người anh yêu là em, người anh muốn ở bên cạnh anh là em.
- Trước một cô gái đầy quyến rũ, tự động dâng hiến như vậy mà anh không có chút rung động, không có chút dục vọng nào hay sao. Em có nên nghi ngờ một chút không? Ví dụ như anh bị chứng bất lực hay anh anh thích người đồng giới – Nhưng lời khẳng định cùng cái siết chặt của Lăng Phong đã đánh bay hết nhưng hoài nghi trong lòng cô, thật sự run động trước lời nói chân thành của Lăng Phong, Bảo Phương thấy lòng ấm áp vô cùng, hạnh phúc len lõi tận sâu trong tim, cô tin, cô tin những lời Lăng Phong bày tỏ. Cô cũng vòng tay ôm lấy thân người cứng rắn của cậu, bày tõ sự khát khao tình yêu của hai người, nhưng lại buông lời trêu đùa.
Lăng Phong nghe Bảo Phương trêu chọc mình như thế, cậu cảm thấy nhẹ nhỏm vô cùng. Cậu hiểu Bảo Phương tin cậu, tin vào tình yêu của hai người. Sự xúc động trong lòng dần dần dịu xuống, lí trí cũng khôi phục, cậu nheo mắt thả lỏng vòng tay nhìn cô.
- Không cần nghi ngờ, anh sẽ chứng minh cho em thấy, anh là người đàn ông khỏe mạnh hay bị bất lực. Xem thử anh thích người đồng giới đến cỡ nào.
Nói xong, cậu cười lớn, bế bỗng Bảo Phương lên, ôm chặt không cho cô vùng thoát.
- Không cần, mau thả em xuống – Bảo Phương hoảng hốt kêu lên – Em đùa thôi mà.
- Em châm ngòi rồi lại muốn bỏ chạy sao, đừng hòng – Lăng Phong ngang ngược đáp.
- Vậy anh mau trả lời em, làm sao anh thoát ra được – Bảo Phương cố tình câu giờ.
- Anh âm thầm nhá máy cho Jay, cậu ấy hiểu chuyện liền gọi lại cho anh ngay, anh liền bảo có chuyện gấp rồi bỏ đi. Trả lời xong rồi….- Lăng Phong nhìn cô cười gian nói.
- Không được, em còn phải đi làm – Bảo Phương phản đối ngay.
- Xin nghỉ đi – Lăng Phong nhìn cô dứt khoát nói.
Bảo Phương chẳng thể nói gì được nữa, cô muốn vùng vẫy nhưng chẳng thể nào thoát được đôi tay rắn chắc của Lăng Phong.
Tiếng điện thoại lần nữa vang lên phá tan không khí hạnh phúc của hai người, cả điện thoại của lăng Phng lẫn điện thoại của Bảo Phương. Cả hai nghe máy xong thì nhìn nhau.
Lăng Phong đứng dậy nhìn cô mĩm cười nhẹ nhàng hỏi:
- Dậy rồi sao, đã đói chưa, anh sai người chuẩn bị.
- Uhm….- Bảo Phương gật đầu, có chút ngại ngùng khi thấy Jay, nhưng sau đó lại lên tiếng hỏi – Hai người đang bàn chuyện gì vậy?
Cô cố tình nhìn thẳng Jay hỏi, nhưng Lăng Phong đã nhanh chóng thay Jay trả lời:
- Bọn anh đang tìm tông tích của Demons. Hắn ta có lẽ biết khá nhiều chuyện, cần nắm rõ chủ mưu phía sau, tìm hiểu chúng đã thuê ai ám sát em, chúng ta mới có thể đề phòng được.
- Vậy sao, chẳng phải chủ mưu là ông Kiến Quốc hay sao? – Bảo Phương khó hiểu hỏi.
- Kẻ chủ mưu bọn anh nói, chính là người đã tìm bọn sát thủ để thuê, còn tên Kiến Quốc, hắn ta là người thao túng cho bọn chúng làm như vậy – Lăng Phong từ từ giải thích cho Bảo Phương hiểu.
- Vậy đã có kế hoạch gì chưa? Bảo Thục Quyên nhường toàn bộ tài sản cho hội cứu trợ à?
- Đây là cách tốt nhất, nhưng tên Kiến Quốc nhất định sẽ không chấp nhận như vậy, hắn ta sẽ tác động đến những cổ đông khác gây sức ép cho Thục Quyên. Cô cũng biết, Thục Quyên chỉ mới bắt đầu tiếp nhận công việc, sức ép mỗi ngày một tăng, nếu cứ như thế tinh thần cô ấy sẽ ngày càng suy sụp. Hắn ta sẽ nhân cơ hội này đá Thục Quyên ra khỏi hội đồng quản trị, cô ấy sẽ trở thành bù nhìn, thì lúc đó mạng sống của cô ấy không còn quan trọng nữa, chúng sẽ không tìm cách giết cô ấy mà giống như giam lỏng cô ấy lại cho đến khi chết – Jay điềm tĩnh giải đáp.
Những lời Jay nói khiến Bảo Phương kinh hoàng tột độ, thủ đoạn của bọn chúng thật vô cùng tàn độc. Bọn chúng làm vậy thì so với việc được sống, cái chết là sự giải thoát. Lòng Bảo Phương dâng lên ngọn lửa đầy căm hận.
- Cho nên, di chúc toàn bộ tài sản cho em là cách tốt nhất của Thục Quyên có thể làm, cô ấy chắn chắn đã dự trù đến tình huống này rồi. Cô ấy biết việc giao hết tài sản cho em sẽ gây nguy hiểm cho em, nhưng có lẽ đây là cách tốt nhất, cô ấy cũng phải bất đắc dĩ mới làm thế. Thục Quyên cũng là một cô gái thông minh, nếu như cô ấy chết, tài sản sẽ nằm trong tay em chứ không phải bọn chúng, nhưng nếu em chết, phần di chúc thứ hai của cô ấy mới chuyển cho hội bảo trợ - Lăng Phong tiếp tục giải thích.
Tuy Bảo Phương không học ngành kinh tế, nhưng mấy vụ việc thế này cô cũng có thể hiểu. Cách Thục Quyên làm là sự lựa chọn khôn ngoan nhất lúc này.
- Vậy có manh mối gì của Demons chưa? – Cô nhìn hai người họ dò hỏi.
Lăng Phong lắc đầu còn Jay thì nhún vai, Bảo Phương thở dài chán nản.
- Nếu muốn tìm hắn thì chỉ có cách… – Jay chợt buông tiếng nhưng bị ánh mắt Lăng Phong chặn lại đành ngậm miệng.
- Cách gì ? – Bảo Phương nhìn thấy hai người như vậy thì sốt ruột hỏi dồn.
- Đợi bọn anh nghĩ thấu đáo sẽ nói em nghe – Lăng Phong ảo não đáp.
Bảo Phương cắn môi, cô rất hiểu Lăng Phong đang lo lắng gì, cho nên cô quyết định nói:
- Cứ dùng em làm mồi nhử hắn ta đi.
- Không được – Lăng Phong dứt khoát từ chối.
- Tại sao? Chẳng phải anh nói hắn ta rất khó dò ra tung tích à. Vậy thì cứ để hắn ta tiếp cận em, chúng ta có thể giăng lưới bắt hắn – Bảo Phương tức giận tròn mắt nhìn Lăng Phong, cô nhất định sẽ không nhượng bộ việc này, cô còn những việc quan trọng cần phải làm, không thể vừa làm vừa lo canh chừng bọn sát thủ đến giết mình được, chẳng thà đánh liều một phen. Huống hồ Demons không hề có ý định gây hại cho cô, hắn chỉ đơn thuần muốn tiếp cận cô mà thôi – Cứ quyết định như vậy đi.
- Em hiểu hắn ta được bao nhiêu. Hắn không phải là loại người chúng ta dễ chọc vào, dù hắn không thuộc tổ chức HK nhưng hắn ta không hoạt động đơn độc, hắn ta có thể còn rất nhiều đồng bọn. Bọn chúng lại có cuộc sống hai mặt, bất cứ lúc nào cũng có thể tiếp cận chúng ta và tiêu diệt trong chớp mắt, dù hắn có thương tiếc em đi chăng nữa nhưng đồng bọn của chúng thì không, em có hiểu không? – Lăng Phong cũng giận dữ quát lên.
Bảo Phương ngây người, chưa bao giờ cô thấy Lăng Phong lớn tiếng như vậy. Sắc mặt cậu đỏ bừng, hơi thở nhiễu loạn, lồng ngực thở mạnh.
- Được rồi, trước mắt cứ men theo giả thiết Demons là bộ dạng khác của tên Ken kia. Còn Linh, chị gái hắn ta có thể là 1 trong bọn chúng, cũng có thể là một người vô can. Bọn chúng rất cảnh giác, cho nên việc theo dõi điều tra của chúng ta là hết sức thận trọng, cần rất nhiều thời gian. Cho tới lúc điều tra xong, tạm thời đừng hành động gì nữa. Mình phải về nhà chuẩn bị đi làm đây, Bảo Phương cũng cần đi làm, hai người mau ăn sáng rồi lên đường.
Nói rồi Jay quay người bỏ đi, chỉ còn lại hai người bọn họ, không khí bỗng nhiên trở nên ngượng ngạo. Bảo Phương biết, lăng Phong vì lo cho an toàn tính mạng của mình cô nên mới quyết liệt phản đối như vậy. Cô nhìn cậu định mở miệng xin lỗi thì đã bị Lăng Phong kéo vào lòng, đầu cậu đặt lên vai cô, giọng cậu khàn khàn bên tai cô.
- Anh xin lỗi….
Cậu im lặng một lúc thở dài rồi mới bắt đầu nói tiếp.
- Tại sao không hỏi anh những tấm hình đó?
- Những tấm hình gì? – Bảo Phương nhất thời không hiểu Lăng Phong nói gì.
- Đêm qua em đã nói mớ …Em hỏi anh về những tấm hình nóng với Andy - Lăng Phong khẽ khàng bảo.
Bảo Phương thấy trấn động, cô đã từng nghĩ bản thân không sao, cô sẽ không để ý đến những tấm hình đó. Cũng sẽ không giống những cô gái khác hờn ghen rồi chất vấn ầm ĩ cả lên. Cho nên khi đối mặt với Lăng Phong, cô không hề hé môi lấy một lời. Nhưng hóa ra trong thâm tâm cô lại vô cùng để ý đến nó, để ý đến nỗi ngay cả trong mơ, tiềm thức cô cũng đã lên tiếng hỏi.
- Em…- Cô không biết nên nói thế nào, nói mình tin tưởng cậu nên không hỏi, hay nói mình vô cùng để ý và cảm thấy khó chịu vô cùng khi thấy những tấm hình đó. Nên nói cô quá rộng lượng không để ý đến những tấm hình đó, hay là nên nói cô rất hẹp hòi, rất để ý đến những tấm hình đó. - Anh biết là cô ấy cố tình tỏ ra quyến rũ anh, cố tình cho người chụp lại mấy tấm hình đó. Anh không biết mục đích của cô ấy là gì, nhưng anh biết mình không thể để cô ấy nghi ngờ. Cho nên anh phối hợp diễn cùng cô ấy, nhưng chỉ tới đó thôi, anh không biết những tấm hình em thấy như thế nào. Nhưng anh có thể khẳng định, giữa anh và cô ấy không hề xảy ra chuyện đó – Lăng Phong vòng tay siết chặt Bảo Phương hơn nữa vì lo sợ cô sẽ giận dữ không tin những lời biện hộ của cậu mà muốn đẩy cậu ra, cậu thật sự sợ cô sẽ rời xa mình – Người anh yêu là em, người anh muốn ở bên cạnh anh là em.
- Trước một cô gái đầy quyến rũ, tự động dâng hiến như vậy mà anh không có chút rung động, không có chút dục vọng nào hay sao. Em có nên nghi ngờ một chút không? Ví dụ như anh bị chứng bất lực hay anh anh thích người đồng giới – Nhưng lời khẳng định cùng cái siết chặt của Lăng Phong đã đánh bay hết nhưng hoài nghi trong lòng cô, thật sự run động trước lời nói chân thành của Lăng Phong, Bảo Phương thấy lòng ấm áp vô cùng, hạnh phúc len lõi tận sâu trong tim, cô tin, cô tin những lời Lăng Phong bày tỏ. Cô cũng vòng tay ôm lấy thân người cứng rắn của cậu, bày tõ sự khát khao tình yêu của hai người, nhưng lại buông lời trêu đùa.
Lăng Phong nghe Bảo Phương trêu chọc mình như thế, cậu cảm thấy nhẹ nhỏm vô cùng. Cậu hiểu Bảo Phương tin cậu, tin vào tình yêu của hai người. Sự xúc động trong lòng dần dần dịu xuống, lí trí cũng khôi phục, cậu nheo mắt thả lỏng vòng tay nhìn cô.
- Không cần nghi ngờ, anh sẽ chứng minh cho em thấy, anh là người đàn ông khỏe mạnh hay bị bất lực. Xem thử anh thích người đồng giới đến cỡ nào.
Nói xong, cậu cười lớn, bế bỗng Bảo Phương lên, ôm chặt không cho cô vùng thoát.
- Không cần, mau thả em xuống – Bảo Phương hoảng hốt kêu lên – Em đùa thôi mà.
- Em châm ngòi rồi lại muốn bỏ chạy sao, đừng hòng – Lăng Phong ngang ngược đáp.
- Vậy anh mau trả lời em, làm sao anh thoát ra được – Bảo Phương cố tình câu giờ.
- Anh âm thầm nhá máy cho Jay, cậu ấy hiểu chuyện liền gọi lại cho anh ngay, anh liền bảo có chuyện gấp rồi bỏ đi. Trả lời xong rồi….- Lăng Phong nhìn cô cười gian nói.
- Không được, em còn phải đi làm – Bảo Phương phản đối ngay.
- Xin nghỉ đi – Lăng Phong nhìn cô dứt khoát nói.
Bảo Phương chẳng thể nói gì được nữa, cô muốn vùng vẫy nhưng chẳng thể nào thoát được đôi tay rắn chắc của Lăng Phong.
Tiếng điện thoại lần nữa vang lên phá tan không khí hạnh phúc của hai người, cả điện thoại của lăng Phng lẫn điện thoại của Bảo Phương. Cả hai nghe máy xong thì nhìn nhau.
/94
|