Khoảng Cách Tình Yêu

Chương 18: Xa cách (6)

/94


- Các xạ thủ bắn tỉa được huấn luyện để bóp cò bằng đầu ngón tay nhằm hạn chế xê dịch khẩu súng, tư thế bắn chính xác nhất là nằm sấp với túi cát hoặc giá hai, ba chân đỡ súng, và áp má vào báng súng. Trên chiến trường, giá hai chân khá thông dụng. Đôi khi, một lớp lót được quấn quanh phần đặt tay không bóp cò để giảm xê dịch súng. Có nơi, xạ thủ được luyện hít thở sâu trước khi khi bắn, sau đó bắn khi phổi không còn không khí. Ở những trường huấn luyện tinh vi hơn, xạ thủ luyện bắn giữa hai lần tim đập để giảm thiểu rung súng. Thêm vào đó, còn phải nắm vững kỹ năng xác định khoảng cách, gió, chênh lệnh độ cao và những yếu tố có thể ảnh hưởng đường bay viên đạn. Các xạ thủ ấn định kính ngắm và súng trùng nhau ở một khoảng cách bắn nhất định, tức là ở khoảng cách đó viên đạn bay chính xác vào tâm điểm trên kính ngắm. Khi biết điểm viên đạn sẽ chạm ở khoảng cách biết trước, xạ thủ sẽ tính toán để điều chỉnh phù hợp với sức gió, khoảng cách dựa trên hiểu biết về đường bay của viên đạn. Mỗi xạ thủ điều chỉnh súng thường xuyên để thích nghi với điều kiện với áp suất và đảm bảo rằng đường đạn luôn ổn định.

Kesha giảng một hồi rồi quay lại nhìn Bảo Nam hỏi xem cậu có tiếp thu được hay không? Bảo Nam nãy giờ vẫn im lặng nghe vậy thì khẽ gật đầu tỏ ý hiểu rõ. Xạ thủ và tuyện thủ khác nhau một trời một vực. Họ ở hai trạng thái tâm lí khác nhau.

Tuyển thủ chỉ có tâm lí thắng thua, có cảm giác sợ hãi, nhưng xạ thủ thường là những kẻ được huấn luyện để giết người, cho nên không hề có cảm giác sợ hãi. Bởi vì sợ hãi sẽ khiến cho tay chân bị run, khó lòng điều khiển thị giác nhắm bắn chính xác mục tiêu.

- Hãy vận dụng những gì tôi đã chỉ, thử nhắm bắn mục tiêu đằng kia xem – Kesha hất mặt về phía một hình nộm đang đứng bất động bên ngoài cách họ là một tấm kính cửa sổ.

Bảo Nam tiến lại gần giá súng đã đặc sẵn ở đó, nhìn vào ống kính quang học sau đó nâng mũi súng lên cao mộ chút, tính toán tốc độ gió và đường đạn rồi khẽ đặt ngón tay lên cò súng, ngắm kỹ lần nữa rồi nín thở…..

Viên đoạn thoát ra khỏi nồng súng bay vuốt đi theo hướng đường cong rồi xuyên qua một bên cánh tay của hình nộm khiến nó bể nát.

- Không tồi….- Kesha vỗ tay khen ngợi – Nhưng lần sau, anh cần phải nhắm vào đỉnh đầu của người mà anh muốn giết.

Nói xong cô ta đẩy Bảo nam ra khỏi vị trí của cây súng còn mình thì thế vào, sau đó nhắm bắn một phát vào ngay đỉnh đầu của hình nộm, khiến nó nổ tung sau đó ngã vật xuống đất vỡ nát tan. Nụ cười khoái chí trên nét mặt của cô ả khiến Bảo Nam thấy lạnh cả người. Đúng là bọn sát thủ không hề có chút tình người nào cả, đối với chúng chỉ có tiền và mạng người mà thôi.

Kesha nhìn thấy biểu hiện của Bảo Nam thì cười , ánh mắt toát lên một tia nhìn độc ác nói:

- Nếu như anh không tuân thủ lệnh giết người đã chỉ định thì tổ chức khó lòng tha mạng cho anh. Vậy Bảo Phương bé nhỏ phải làm sao đây, cô bé có thể chịu đựng được trước tin người anh trai yêu quý của mình đã mất rồi hay không?

Cô ta cố tình nhắc đến Bảo Phương để kích động Bảo Nam , cậu tức giận quay lại nắm chặt lấy tay cô ả ghiến răng nói:

- Cô đã hứa sẽ không làm hại Bảo Phương mà, tôi đã đến đây mặc cho các người điều khiển rồi còn gì! Kesha không hề tức giận vì bị Bảo Nam nắm chặt tay, cô ta chỉ nhìn thẳng vào mắt Bảo nam sau đó nở một nụ cười lạnh khiến cho người nhìn thấy không khỏi giật mình sợ hãi. Bảo Nam bất giác bị cái nhìn làm cho kinh sợ mà buông tay cô ả ra.

- Thật là một người không dịu dàng gì cả - Kesha nói giọng ngọt ngào trách móc đưa tay xoa oa nắn nắn lại cổ tay bị Bảo Nam nắm – Lúc anh quay lại, em còn tưởng anh đến là vì em nữa cơ chứ.

- Cô đã đe dọa như thế thì làm sao tôi không quay lại cơ chứ - Bảo Nam ghiến răng căm giận nói.

- Haiz! Em đe dọa anh khi nào cơ chứ. Đừng có nghi oan cho người ta nha – Kesha làm nũng nói, ngã người vào Bảo Nam ỏ vẽ giận hờn.

Bảo Nam lạnh lùng đẩy cô ta ra, rồi hừ một cái mới nói:

- Tại sao cô lại thử thách Lăng Phong bắn ba đồng tiền trên đỉnh đầu tôi?

- Anh đang trách em đã đặt anh vào chỗ nguy hiểm sao – Kesha chớp mắt cười nói giải thích – Là do em biết rõ tài năng của cậu ta nên mới dám thách như vậy. Anh xem chẳng phải anh vẫn an toàn không mất sợi tóc nào hay sao. Bật mí cho anh xem như chuộc tội nha. Lăng Phong là người có vị trí số 1 của tổ chức về tài năng xạ thủ ở tuổi thiếu niên đó.

- Đúng vậy, cô biết rõ tài năng của cậu ấy, cho nên cũng biết rõ dù có thử thách thế nào cậu ấy cũng có thể thông qua, vậy mà cô vẫn thử thách. Tất nhiên là không phải cô muốn cho hai anh em tôi một cơ hội mà làvđang đe dọa tôi rằng. Cả tình mạng của tôi cô cũng có thể bỏ, vậy thì tính mạng của Bảo Phương em gái tôi đối với các người càng chẳng có gì, giống như một cọng cổ dễ dàng nhổ bỏ, có đúng không?

- Ây da, anh đa nghi quá. Bọn em là những người giữ lời, hứ không tìm đến hai anh em của anh nữa thì sẽ không tìm nữa. Với lại người cứu anh không phải là hạng tầm thường, không thể chọc giận Lap được. Bởi vì không biết khi đấu nhau một mất một còn, ai sẽ là người chịu thiệt, cho nên bọn em tuyệt đối không động đến ông ta. Chỉ tại anh ngốc, tự mình đến nạp mạng thôi – Kesha vừa nói vừa đưa tay vuốt mũi Bảo Nam, ả lúc nào cũng thích quấn lấy cậu không buông.

Bảo Nam lần nữa hất tay ả ra, đáp:

- Không phải tôi ngốc. Tôi chỉ là muốn đề phòng các người lật lọng mà thôi. Tôi chẳng thà tự mình đến đây con hơn đặt Bảo Phương vào vòng nguy hiểm.

- Anh thật là người anh tuyệt vời – Kesha cười cợt nói.

- Chỉ là một chút bù đắp cho những tổn thương mà con bé phải chịu thôi – Bảo nam đau đớn đáp….

- Được rồi, muốn tốt cho em gái mình thì anh phải tập luyện cho tốt đi. Chỉ cần anh thành thạo, ngày mai em sẽ cho anh tiến hàng thực tập ở mục tiêu di động là dĩa bay. Nhưng điều này cần thời gian khá dài để luyện tập đó. Nhớ giữ gìn sức khỏe thật tốt nha cưng – Kesha chồm tới ôm Bảo Nam một cái rồi hôm cậu, môi cô ta cuốn lấy môi cậu, hơi bất ngờ Bảo Nam sững người vài giậy nhưng sau đó cậu đã lập tức đẩy mạnh cô ả ra khỏi người mình. Quay lưng bỏ đi sau khi đóng sầm cánh cửa lại.

Kesha nhìn theo dáng vẻ bực tức của Bảo nam thì khẽ nhếch môi cười ánh mắt lộ ra vẻ thích thú ( bà này biến thái nặng >”<)

********

Thụa Quyên đang đứng ở ở một cửa tiệm thời trang, cô lựa vài bộ quần áo đem vào bên trong phòng thử. Đó là phong thử dành riêng cho nữ, nên cô chỉ khép cửa lại rồi thay đồ chứ không hề khoá trái cửa lại.

Không ngờ vì vậy mà khi cô vừa cởi xong cái váy áo ra thì cánh cửa bật mở, Thục Quyên hoảng hốt quay đầu lại nhìn về phía cánh cửa. Người bước vào khiến cho cô giật mình kinh ngạc.

- Sao anh lại …lại vào đây. Đây là…

Bảo Nam im lặng không nói gì chỉ khẽ đóng cánh cửa lại nhốt hai người vào bên trong. Không gian phòng thay đồ chật hẹp vô cùng, khiến cho hai người cảm nhận được hơi thở của nhau. Thục Quyên hơi run không biết làm sao chỉ lúng túng nắm lấy cái áo che phần trước ngực của mình.

Bảo Nam khi đóng cửa xong quay đầu lại thì thấy ngay gương mặt hơi hoảng sợ, đôi mắt tròn xoe mở to nhìn cậu kinh ngạc, đôi môi hồng đang mím lại. Điều khó nói hơn nữa là cả cơ thể nhỏ nhắn chỉ còn lại một bộ đồ lót màu trắng chỉ được phủ một chút váy áo che trước ngực đang hiện ra trước mặt cậu, khiến Bảo Nam vô cùng lúng túng.

Vốn dĩ Bảo Nam đi theo Thục Quyên muốn nhờ cô chuyển vài lời đến cho Bảo Phương, bởi vì cậu không dám gặp trực tiếp Bảo Phương, cậu sợ lại gây cho em gái một sự đau lòng khi tiễn biệt. Nhưng mãi vẫn không có cơ hội bời vì cửa hàng khá là đông khách, đến khi thấy Thục Quyên vào phòng thử đồ đang vắng vẻ mới định đi theo vào trao đổi vài lời. Không ngờ cô lại thay đồ nhanh như thế. Cho nên mới xảy ra sự cố này.

- Anh có chút chuyện muốn nói với em, xin lỗi…anh không cố ý – Giọng Bảo Nam cố trấn tĩnh nói nhưng Thục Quyên vẫn nhận thấy trong đó có phần ngượng ngập xấu hổ - Em thay đồ xong rồi chúng ta nói.

Thục Quyên gật đầu, Bảo Nam xoay người quay đi. Nhưng phòng thay đồ bốn bên đều là kính, dù không muốn nhưng Bảo Nam vẫn nhìn rõ được thân hình nhỏ nhắn, làn da mịn màng của Thục Quyên, gương mặt hơi đỏ bừng vì xấu hổ, bàn tay hơi lúng túng của cô bé. Trong lòng bỗng có chút dư vị lạ.

- Xong rồi, anh quay lại đi – Thục Quyên lí nhí ngượng ngập nói khi đã mặc lại váy áo chỉnh tề.

Bảo Nam quay lại, bốn mắt cả hai giao nhau bỗng không khí trở nên ngượng ngùng khó tả, Bảo nam ho vài cái rồi mới nói:

- Làm ơn giúp anh chuyển lời cho Bảo Phương, bảo con bé bắt đầu từ bây giờ không được đến gần Lăng Phong nữa. Rất nguye hiểm - Cậu có tình nhấn mạnh mấy từ sau.

- Có chuyện gì xảy ra à? – Thục Quyên sợ hãi run rẩy hỏi lại.

- Đừng hỏi, chỉ cầm em chuyển lại lời anh cho Bảo Phương là được. Biết quá nhiều sẽ không tốt cho em đâu. Nói với Bảo Phương rằng anh căn dặn con bé nhất định phải tránh xa Lăng Phong ra. Nếu không sẽ khó tránh nguy hiểm. Giú anh điều này được không? – Bảo Nam nói với giọng cầu khẩn.

Thục Quyên cắn mội khẽ gật đầu. Bảo Nam thở phào nhẹ nhỏm, cậu ngẩng đầu nhìn sâu vào đôi mắt của Thục Quyên, một đôi mắt rất đẹp với lòng biết ơn vô cùng.

- Cám ơn. Em cũng cẩn thận, đừng đến gần cậu ta – Bảo Nam khẽ nói, bàn tay khẽ vỗ nhẹ lên vai Thục Quyên sau đó quay lưng mở cửa bỏ đi ra ngoài.

Cái chạm nhẹ đó lại gây một sự xúc động trong tâm hồn Thục Quyên.

/94

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status