Cuối cùng Tiêu Nhất Nguyệt vẫn không tắt máy, mà là nghe anh nói chuyện.
Điện thoại nói rất nhanh, nội dung đại khái là có thứ gì đó của cô rơi vào trong cặp anh, hỏi cô có cần gấp không, nếu cần gấp thì anh sẽ mang đến cho cô, nếu không cần gấp thì anh sẽ mang cho cô vào thứ hai.
Tiêu Nhất Nguyệt nói thứ hai mang cho cô là được, sau đó tắt điện thoại, cô lại một lần nữa quay lại tắm rửa.
Xối một lát ở dưới vòi hoa sen, cố ý chỉnh nhiệt độ thấp một chút, Tiêu Nhất Nguyệt nhìn điện thoại đã tắt màn hình ở bên cạnh, trong lúc nhất thời, tâm trạng vẫn chưa thể bình tĩnh lại được.
Trái tim vẫn còn đang nhảy bình bịch ở trong lồng ngực, cô ngừng động tác xoa tóc trên tay lại, hít một hơi thật sâu.
Cúi đầu liếc mắt nhìn cơ thể trần như nhộng của mình, trước ngực còn dính bọt xà phòng rơi từ trên đầu xuống, cô ngơ ngác tự nhìn bản thân một lát, sau đó mới lấy lại tinh thần, cảm thấy sau này không thể hấp tấp như vậy nữa, lần sau vẫn nên để điện thoại ở bên ngoài thì tốt hơn.
Tối hôm đó, cô tắm rửa xong thì đi ngủ luôn, cũng không biết có phải vì ban ngày quá bàng hoàng hay không, hay là vì bản thân cô có sức tưởng tượng quá phong phú, khiến cho đêm đó, cô mơ thấy một giấc mơ kì quái vớ vẩn.
Cái khác thì còn tốt, vẫn coi như là trong phạm vi bình thường, chỉ có giấc mộng mơ thấy cô trần trụi gọi video với Thẩm Đồng, lúc tỉnh giấc, nghĩ lại vẫn thấy rất không bình thường.
Tranh thủ lúc chải răng rửa mặt để cố gắng điều chỉnh lại tâm trạng cho tốt, cũng quên mấy hình ảnh quỷ tha ma bắt kia đi.
Sau đó, hết thảy đều diễn ra như bình thường, Tiêu Nhất Nguyệt cho rằng mình đã không để ý tới nữa, có thể làm như không có việc gì mà đối mặt với Thẩm Đồng, kết quả khi đi đến trường học đi tới gần chỗ ngồi của mình, khi đối diện với ánh mắt của Thẩm Đồng ngồi bên cạnh, trong nháy mắt ấy, cô vẫn không thể khống chế được, toàn bộ tâm trí đều là cảnh tượng cả người mình trần như nhộng gọi video với đối phương.
Nhưng mặt ngoài cô vẫn cố tỏ vẻ bình tĩnh, dời ánh mắt đi, ngồi vào chỗ của mình rồi lấy sách ra tự học buổi sáng.
Sau đó, ai nói gì với cô, hỏi chuyện gì, cô cũng chỉ trả lời qua loa cho xong chuyện, không muốn mở miệng cho lắm, dáng vẻ chỉ muốn yên tĩnh một mình.
Thẩm Đồng thấy cô không nói lời nào, thì cũng yên lặng, không nói một lời suốt cả buổi sáng.
Lúc nghỉ trưa, Tiêu Nhất Nguyệt nằm bò trên bàn ngủ, nhưng toàn bộ tâm trí đều là chuyện này, nhắm mắt lại cũng không ngủ được, cô đành phải mở mắt ra ngẩn người.
Trường học của bọn họ phải tập thể dục vào giờ nghỉ trưa, tập ở trường học, tổng cộng là nửa tiếng, trong khoảng thời gian này, bình thường Thẩm Đồng đều không ở đây, nghe nói là đi chơi bóng, dù sao từ khi khai giảng đến bây giờ, Tiêu Nhất Nguyệt vẫn chưa nhìn thấy Thẩm Đồng ngoan ngoãn về ngủ được mấy lần.
Nhưng hôm nay thật sự rất không bình thường, người này không đi chơi bóng, vậy mà lại chạy về đây nghỉ trưa.
Nhưng chuyện này không liên quan tới Tiêu Nhất Nguyệt, Thẩm Đồng muốn như thế nào thì như thế ấy, cô xoay đầu sang chỗ khác ngủ là được rồi.
Đã ngẩn người gần mười phút mà vẫn không thể nào ngủ được, cô khẽ thở dài một hơi, cảm giác bên cạnh có người chạm vào cô một cái.
Cô quay đầu sang, đối diện với đôi mắt không hề chớp mắt của Thẩm Đồng.
Ánh mắt cô bỗng trở nên mờ mịt, nhanh chóng dời mắt sang chỗ khác, nhỏ giọng hỏi: “Làm sao?”
“Sách của cậu lẫn vào chỗ tớ này… Cậu quên rồi à?”
Sau đó anh lấy một quyển sách Tiếng Anh ra khỏi cặp.
Tiêu Nhất Nguyệt xem cũng không xem mà lập tức cầm lấy, nhét vào trong ngăn bàn của mình, dùng âm thanh gần như không thể nghe thấy nói câu cảm ơn.
“Bìa sách nát quá, nên tớ bọc mới lại.” Anh nói.
Tiêu Nhất Nguyệt sửng sốt, lại lôi sách ra nhìn một cái, phát hiện cái bọc sách bị mình mài đến rách góc được đổi thành cái mới, bọc sách mới là bìa cứng, nhìn kĩ lại, là bọc bằng túi giấy của Starbucks.
“Còn có, lúc trước tớ vô tình mở ra nhìn mấy lần…” Dường như Thẩm Đồng nghĩ tới điều gì, không nhịn được cong môi lên cười: “Cậu viết Tiếng Anh này, sao mà lòe loẹt thế.”
“Đâu có đâu?” Cô vừa hỏi, vừa cầm sách lên mở một trang trong đó ra.
Anh nghĩ ngợi một lát, rồi lấy một cái bút ra, vẩy mấy lần ở trong không khí: “Nét bút liền ấy, lần đầu tiên nhìn thấy có người nối liền như vậy.” Sau đó, anh không nhịn được cười ra tiếng.
“Nối liền như vậy không được à?” Tiêu Nhất Nguyệt trừng anh một cái.
Thẩm Đồng không nói lời nào, xé một tờ giấy từ vở của mình ra, sau đó viết lại một lần dòng chữ Tiếng Anh ở trong vở của Tiêu Nhất Nguyệt.
Anh viết rất nghiêm túc, chỗ nét bút nối liền đưa rất khéo léo, ban đầu Tiêu Nhất Nguyệt còn không để ý tới, nhưng nhìn một cái, lại dần dần trở nên hơi say mê.
Lúc trước có người nói anh đã từng học mấy năm ở bên Anh, đã ở đó từ hồi tiểu học, học Tiếng Anh, học Toán,... cùng trẻ con bản địa, vì thế chữ viết cũng giống như chữ viết của bọn họ, có thói quen viết liền nét.
Hơn nữa không chỉ là Tiếng Anh, kể cả chữ số cũng thế, cách viết không giống như ở trong nước lắm, cho nên thỉnh thoảng Thẩm Đồng không phân biệt được số một và số bảy trong chữ viết tay của cô.
Trong lúc cô suy nghĩ vẩn vơ, anh đã viết xong dòng chữ kia.
Cô lấy lại tinh thần, liếc mắt nhìn dòng chữ kia của anh, lại nhìn của mình.
…
Được rồi.
Anh thắng.
Cô quay đầu nhìn thấy mình viết một dòng chữ chú thích bằng tiếng Trung ở bên cạnh, cô nhớ ra ngày thường thứ trên sách của Thẩm Đồng như quỷ vẽ bùa, cô nghĩ một lát, lập tức cảm thấy mình có cơ hội rồi, nói: “Đừng chỉ so Tiếng Anh, so chữ Trung Quốc đi.”
Nghe thấy lời này, quả nhiên Thẩm Đồng sửng sốt một lát.
Sau đó anh mới kịp phản ứng lại, nhưng cũng không luống cuống, thoải mái đồng ý với cô: “Được thôi.”
“Viết cái gì đây?” Anh rút nắp bút ra, hỏi cô.
“Tùy cậu.”
“Ừm…”
Đầu tiên, ngòi bút lại chấm một cái lên trên giấy, anh suy tư một lát, mới đặt bút bắt đầu viết chữ một cách từ từ.
Tiêu Nhất Nguyệt không nhìn, cô đoán rằng Thẩm Đồng viết sẽ không đẹp lắm đâu, cho nên cô nằm bò ở bên cạnh chờ, chờ anh viết xong, mới sán lại gần để xem.
Thẩm Đồng chỉ viết bốn chữ.
Bốn chữ viết vô cùng xinh xắn, so với cách viết loằng ngoằng như ruồi bọ nhử mắt người trên sách vở lúc ban đầu thì cứ như hai người vậy.
Tàng phong lộ phong*, toàn bộ chỉ dựa vào một chiếc bút nước vô cùng bình thường.
Nhưng Tiêu Nhất Nguyệt đã không có tâm tình đi xem chữ viết của anh đẹp như thế nào.
Cô chỉ nhìn chằm chằm không chớp mắt vào nội dung phía trên.
Tớ rất thích cậu.
*Tàng phong lộ phong: là các kĩ thuật trong viết thư pháp bằng bút lông. Nét bút lúc bắt đầu, lúc dừng lại thu vén gọn gàng không để lộ phần nhọn của đầu bút ra ngoài gọi là tàng phong (giấu ngọn bút). Viết chữ thư pháp bằng tàng phong là khó nhất, rất nhiều người không học được. Nét bút lúc bắt đầu, lúc dừng lại thể hiện rõ phần nhọn của ngọn bút gọi là Lộ phong.
Lần này cô không nói ra được một câu nào.
Cô nhanh chóng chớp mắt mấy cái, sau đó trực tiếp nhìn chằm chằm vào chữ viết của anh, không dám nhìn anh.
Thẩm Đồng ở bên cạnh vui vẻ: “Sao thế?”
Vẻ mặt của Tiêu Nhất Nguyệt không tự nhiên lắm: “Không sao. Chính là thấy mấy chữ mà cậu viết này… khá đẹp.”
Thẩm Đồng cười càng tươi hơn, trực tiếp xua tay: “Không dám không dám không dám.”
Có gì buồn cười chứ.
Tiêu Nhất Nguyệt cạn lời, liếc mắt nhìn anh một cái.
Nói giỡn bằng loại chuyện này, nhưng bản thân anh lại không thấy xấu hổ chút nào, trái lại còn cười nhạo cô.
Quả thật cô càng ngày càng cảm thấy Thẩm Đồng có bệnh.
Sau khi hết giờ nghỉ trưa, Thẩm Đồng và mấy người bạn đi tới quầy bán quà vặt ở bên ngoài để mua đồ, Tiêu Nhất Nguyệt không ra ngoài, nằm bò ở trên bàn ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ.
Tạ Nhữ Khả đi tới hỏi cô vì sao lại đỏ mặt như vậy.
Tiêu Nhất Nguyệt hỏi lại một câu có đỏ mặt à.
Tạ Nhữ Khả gật đầu, đưa cho cô một cái gương nhỏ, sau đó hỏi sao cô không cảm giác được nhỉ, không phải khi đỏ mặt thì đều sẽ cảm giác trên mặt hơi nong nóng ư.
Tiêu Nhất Nguyệt đang soi trái soi phải, nghe thấy cô ấy nói như vậy, mới chậm chạp cảm thấy mặt đang nóng lên. Hơn nữa đừng nói là mặt, toàn bộ đầu óc đều có loại cảm giác hun nóng khi bị đặt ở lò hấp, cô vuốt mặt thở dài, nói chắc là do trời nóng quá.
Quả thật, thời tiết năm nay nóng sớm.
Mặc dù sáng sớm vẫn còn hơi lạnh nhưng vừa đến giữa trưa, mặt trời tựa như ăn mấy nồi lẩu siêu to siêu cay, thật sự rất oi bức.
Đúng lúc tới đại hội thể thao, không tránh khỏi phải phơi một phen.
Danh sách dự thi trong đại hội thể thao phải báo lên trên từ ba ngày trước đó, cho nên sáng sớm thứ hai, lớp trưởng đã bắt đầu thống kê vận động viên dự thi.
Hỏi hết tất cả các môn trong danh sách một lượt, kết quả dưới bục không đáp lại, ngay cả mục chạy nước rút 100 mét cũng không có ai đi, một đám người làm bộ làm tịch đang đọc sách, làm bài tập ở đằng kia, toàn bộ đều coi như mình không nghe thấy.
Nhưng lớp trưởng cũng không giận chuyện này, chỉ cười nhẹ nhàng, giơ danh sách trong tay lên: “Thầy Ban nói, bạn nào tham gia hạng mục thì không có bài tập trong một tuần.”
Lần này người dưới bục mới có phản ứng.
Ngẩng đầu lên, nhìn về phía bục giảng giống như sói đói.
Sau đó một đám người ào ào giơ tay lên.
Môn chạy 100 mét nhanh chóng được đăng kí hết, sau đó là tiếp sức, nhảy cao, nhảy xa… Cuối cùng đăng kí gần hết, chỉ còn một môn chạy đường dài 2000 mét.
Chẳng xảy ra điều bất ngờ gì, không ai đi.
Tiêu Nhất Nguyệt liếc nhìn Thẩm Đồng ở bên cạnh, anh đang đeo tai nghe, vừa ngoáy bút vừa làm bài.
Nam sinh bàn phía sau kia giống như rất rảnh rỗi sinh nông nổi, chọc chọc Thẩm Đồng, hỏi: “Này, Thẩm Đồng, cậu có đi không?”
Thẩm Đồng tháo tai nghe xuống: “Đi đâu?”
“Chạy đường dài ấy.”
“Không đi.”
“Vì sao không đi, đi thì không cần làm bài tập đâu.” Nam sinh lộ ra vẻ mặt cực kì sai.
Nhưng thật ra Thẩm Đồng cũng không quan tâm, nói: “Tớ không đi cũng không làm bài tập.”
Giọng nói có hơi to, hình như lớp trưởng đang chú ý tới động tĩnh chỗ bọn họ, lập tức hỏi: “Thẩm Đồng, cậu muốn đi à?”
Thẩm Đồng không ngẩng đầu lên, chỉ đặt chiếc bút đang nắm trong tay xuống: “Không đi.”
“Hơn một nửa học sinh trong lớp đều đăng kia rồi, chỉ còn lại toàn con gái, đám con trai thì không ai đi.”
“Nhưng tớ chạy chậm lắm.”
“... Không phải cậu chơi bóng rất giỏi à?”
“Vậy cũng là hai chuyện khác nhau với chạy bộ.”
Lớp trưởng liếc mắt nhìn anh một cái, yên lặng suy nghĩ trong chốc lát ngắn ngủi, sau đó lại một lần nữa nhìn về phía mọi người dưới bục, rồi đặt danh sách lên trên bục giảng: “Nếu không ai chạy đường dài, vậy thì phúc lợi không có bài tập kia sẽ bị hủy bỏ.”
Tay cầm bút của Thẩm Đồng ngừng lại.
Sau đó anh vừa ngẩng đầu lên, quả nhiên, soàn soạt, tất cả mọi người xung quanh đều quay đầu nhìn về phía anh, nhìn đến mức trong lòng anh sởn gai ốc, hơi há miệng ra, nhưng một lúc lâu cũng nói không nên lời một câu nào.
Cuối cùng không còn cách nào khác, chỉ có thể viết tên anh vào danh sách chạy đường dài.
Vừa hết tiết đó, mấy bạn nam bạn nữ chơi thân với Thẩm Đồng ngày thường đi tới vây quanh đây để bênh vực kẻ yếu.
“Cậu ta có bệnh hả, sao cậu ta không tự mình chạy đi?”
“Đúng vậy, cũng không phải một người chỉ có thể đăng kí một môn, hỏi người khác có muốn chạy hay không thì không được hả.”
“Còn không phải là không theo đuổi được cô bạn đưa nước cho cậu ư, đến mức phải so đo đến tận bây giờ à.”
“Ha ha, có thể là vì tôn nghiêm của đàn ông đấy.”
“…”
“Được rồi được rồi.” Thật ra, nếu chuyện đã như vậy thì Thẩm Đồng cũng không để ý lắm,: “Mới hơn hai nghìn mét, không dài lắm, chạy tí là xong thôi.”
Tiếng nói chuyện của mọi người xung quanh dần dần nhỏ xuống, cúi đầu nhìn anh, đều là kiểu muốn nói lại thôi.
Hơn hai ngàn mét, không dài lắm.
Nói nhẹ nhàng lắm.
Nhưng đội trời nắng to như vậy, chạy năm vòng quanh sân thể dục kia… Có thể đang sống sờ sờ mà mất nửa cái mạng.
Tiêu Nhất Nguyệt ở bên cạnh nhìn anh, cũng nhịn không được mà thở dài, chống nửa bên mặt: “Không sao đâu, chạy xong là có rất nhiều cô gái đưa nước cho cậu đấy.”
Nào biết Thẩm Đồng nhà người ta lại không cảm kích chút nào: “Không cần.”
“Cũng không phải người cậu ấy thích đưa nước cho cậu ấy, có ích gì đâu?” Ở bên cạnh có người hiểu rõ nói, vừa nói còn vừa cười.
Người cậu ấy thích á?
Cậu ấy thích ai rồi ư?
Tiêu Nhất Nguyệt nhướng mày.
Hơn nữa không có ở trong “Rất nhiều cô gái” mà cô vừa nói kia.
/47
|