Hết tiết thể dục, Tiêu Nhất Nguyệt dường như hơi bị cảm nắng.
Suốt cả một buổi chiều, cô đều nằm bò trên bàn.
Thẩm Đồng thấy cô không có tinh thần, thì hỏi cô có muốn uống nước đá không, Tiêu Nhất Nguyệt lắc đầu, nói hai ngày này mình không được uống đá.
Vậy thì coi như khó làm rồi, khổ nỗi buổi chiều và ba tiết này đều là môn chính, Tiêu Nhất Nguyệt không muốn về.
Sau đó, không biết Thẩm Đồng lấy được mấy viên thuốc từ đâu ra, rót một cốc nước ấm, để cho Tiêu Nhất Nguyệt uống. Cô uống xong rồi cố chịu gần nửa tiếng thì mới dễ chịu hơn một chút, sau đó, cô vẫn ngủ gật vào tiết tự học cuối cùng, ngủ rất say, chuông tan học chói tai như vậy cũng không thể đánh thức cô.
Bạn nam phía sau duỗi tay ra định vỗ cô, nhưng lại bị Thẩm Đồng ở bên cạnh ngăn lại, nam sinh làm ra vẻ mặt không gọi cô dậy à, Thẩm Đồng thì ra dấu tay bảo đừng lên tiếng.
Sau đó cả lớp đi hết, Tiêu Nhất Nguyệt cũng chưa tỉnh.
Khoảng gần bảy giờ, trời đã tối, cô mới từ từ tỉnh lại, mở hai mắt nhìn xung quanh một lượt, phát hiện vậy mà trong lớp không có một người nào, lại ngẩng đầu lên một lần nữa, đồng hồ chỉ 6 giờ 50 phút.
Đang chuẩn bị thu dọn cặp sách về nhà, cô bỗng nhiên phát hiện vẫn còn một cái cặp sách đặt ở trong ngăn bàn sát vách.
Thẩm Đồng… còn chưa về ư?
Vẫn còn ở trường á?
Tiêu Nhất Nguyệt có chút mờ mịt, nhìn ra ngoài lớp học, hình như có người đang dựa vào mặt kính bên ngoài, ánh ra một bóng đen.
Cô đứng lên rồi đi đến gần, mơ hồ có thể nghe được tiếng nói chuyện.
Cô cũng không nghĩ nhiều, đẩy cửa ra muốn nhìn xem bên ngoài cửa là ai, kết quả mới vừa ló đầu ra, đã nhìn thấy Thẩm Đồng và một cô gái đang đứng đối mặt với nhau, hình như vốn đang nói cái gì đó, kết qua bị cô đột nhiên xông ra cắt ngang, hai người đó đồng thời quay đầu lại nhìn cô.
Tiêu Nhất Nguyệt nhìn Thẩm Đồng, lại nhìn cô gái kia.
Sau đó duỗi tay làm ra dấu tay xin lỗi: “Ối, ngại quá, quấy rầy rồi.”
Sau đó cô rụt về lớp học, quay lại trước bàn của mình, vừa thu dọn cặp sách, vừa liếc ra ngoài cửa sổ.
Không biết hai người đó lại nói cái gì đó, rồi nhanh chóng giải tán, Thẩm Đồng đi vào từ cửa sau, vừa cầm cặp sách lên vừa nói: “Đi thôi.”
“Ừ.”
Tiêu Nhất Nguyệt thu dọn xong, một trước một sau đi ra cửa lớp cùng anh.
Dọc đường đi hai người cũng không nói chuyện, Tiêu Nhất Nguyệt là vừa tỉnh ngủ, không muốn mở miệng cho lắm, còn Thẩm Đồng thì sao, có lẽ chính là cảm thấy cũng không cần thiết phải nói chuyện, cho nên cũng vẫn luôn im lặng.
Hai người vẫn ngồi cùng một chuyến tàu điện ngầm như trước, khi xuống xe thì lịch sự nói bye bye.
Trên đường về nhà, gió đêm thổi một lượt, Tiêu Nhất Nguyệt mới bắt đầu trở lên tỉnh táo, có thời gian rảnh để nhớ lại cô gái lúc nãy một cách cẩn thận, còn có bầu không khí kì lạ giữa hai người đó.
Cô biết cô gái kia, là trưởng câu lạc bộ nào đó trong khối, lúc trước đã từng tới lớp bọn họ giới thiệu về câu lạc bộ, bởi vì trông rất xinh nên vẫn luôn rất nổi tiếng, tên là… hình như có một chữ Huyên, còn cụ thể tên là gì, cô không nhớ.
Về việc hai người đó có quan hệ gì, đơn giản chính là tôi thích bạn, hoặc là bạn thích tôi, hoặc là chúng ta thích nhau, nhưng còn chưa ở bên nhau.
“Dạo này có rất nhiều người đang tìm người yêu nha.”
Trưa thứ sáu, Tạ Nhữ Khả mang theo một hộp cơm mua từ nhà ăn, ngồi vào chỗ đối diện với Tiêu Nhất Nguyệt.
Tiêu Nhất Nguyệt đang ghi chép bài tập, tay trái gặm quả táo mua ở siêu thị: “Sao thế? Cậu lại nhìn thấy có cặp đôi nào nắm tay nhau à?”
“Không, còn kích thích hơn thế cơ.” Tạ Nhữ Khả nhướng mày: “Tớ nhìn thấy bọn họ hôn nhau nhá.”
“Ai thế?”
“Chu Mạt và Giang Nhất Nguyên.”
“Ở sườn núi nhỏ bên kia à?”
“Sao cậu biết?”
“…Việc này có rất nhiều người biết đấy có được không.”
Tạ Nhữ Khả bĩu môi: “Tớ cảm thấy hai người bọn họ thật sự rất cởi mở đấy, lần trước tớ còn nhìn thấy bọn họ hôn nhau ở ngay hành lang ấy.”
“Này Tạ Nhữ Khả,” Tiêu Nhất Nguyệt ghi chép bài vở, cũng không ngẩng đầu lên: “Có phải cậu thích Giang Nhất Nguyên không?”
“Không có đâu.” Tạ Nhữ Khả lập tức phản bác, sau đó nhìn trái ngó phải, thấy không có người chú ý tới bên này, mới hạ giọng nói tiếp: “Tớ không thèm thích cậu ta đâu, ngày nào cậu ta cũng thay người yêu, tớ không muốn gặp tai họa này đâu.”
“Vậy đừng thích cậu ta, đổi người khác đi.”
“…Không phải, Tiêu Nhất Nguyệt, cậu thật sự cảm thấy cái này giống như đổi kiểu tóc hả?”
Tiêu Nhất Nguyệt nhún nhún vai, cô chưa từng yêu ai, quả thật cũng không thể cho Tạ Nhữ Khả ý kiến gì về phương diện này.
Đúng lúc Thẩm Đồng quay lại, hai người cũng không nói chuyện nữa.
Lúc tan học vào buổi chiều, Tiêu Nhất Nguyệt về hơi chậm.
Ở chỗ ngoặt của hành lang từ khu dạy học rẽ ra bên ngoài, cô nhìn thấy một nam sinh đang hút thuốc, vốn dĩ muốn làm như không nhìn thấy rồi rời đi, kết quả phát hiện là Thẩm Đồng, cô hơi dừng chân lại.
Thẩm Đồng cũng nhìn thấy cô, tựa vào trên tường nhìn xuống cô, ánh mắt có chút mơ hồ.
“Về muộn như vậy à?” Anh hỏi.
“Tàu điện ngầm quá đông.”
Anh cười một cái.
“Vừa khéo, tớ cũng thế.”
Nói xong lại như nhớ tới điều gì, anh bổ sung một câu: “Về sớm một chút đi, trường học dạo này không được yên ổn cho lắm.”
“Thế à.” Giọng điệu của cô vẫn không để ý chút nào.
Không trả lời nữa, anh ngồi dậy, dí tàn thuốc vào trên tường phía sau lưng để dập tắt, rồi vứt vào thùng rác bên cạnh.
/47
|