Editor: Tóc gió thôi bay
Nước hồ màu lam giống như một vũng bảo thạch tự nhiên, thời tiết vẫn rét lạnh như trước, gần tới ban đêm, mặt hồ dâng lên bầu không khí mông lung. Thỉnh thoảng có mấy con chim vút qua mặt hồ, khuấy đảo một trời khói mờ làm quang cảnh của bảo thạch sống động lên. Trong không khí bay đến mùi hoa mát mẻ, phóng tầm mắt nhìn tới, tràn đầy màu xanh lá, tất cả đẹp đến mức làm người ta muốn vì vậy mà say mê bất tỉnh.
Zurich(*) đầu mùa xuân, thật là đẹp đến khiến người nghĩ nổi điên.
(*) Zurich: là thành phố lớn nhất của Thụy Sỹ
"Thủy Tinh." Giọng nói lạnh nhạt mà trong trẻo, ở giữa cảnh xuân như suối trong chảy qua, vô cùng dịu dàng.
Diêu Thủy Tinh quay đầu, nhìn thấy người phụ nữ dịu dàng như mặt nước trong trẻo, bình tĩnh đứng trên đầu bậc thang, nhìn cô.
Cõi đời này tất nhiên sẽ có người phụ nữ như vậy tồn tại. Mặt mày bà như vẽ, vẻ mặt bà như nước, trên người bà không có chút bụi nào, bà và năm tháng mãi mãi không liên quan.
"Mẹ." Cô nhẹ nhàng tiếng gọi.
"Mẹ không có quấy rầy đến con chứ?" Nhan Như đi tới, váy áo dài màu trắng vô cùng phóng khoáng, trên mặt đều là bình tĩnh và an bình.
"Không có." Cô nhàn nhạt lắc đầu.
Nhan Như cười cười, thanh lệ thanh túxinh đẹp. "Ở chỗ này nghĩ gì thế?" Nhẹ nhàng linh hoạt vén mép váy lên, cùng cô ngồi xuống phía trước cửa sổ, nhìn bức tranh non sông tươi đẹp tới mức không thể tưởng tượng nổi này. Bà thật sự yêu phong cảnh như tranh ở nơi đây, mới hoàn toàn muốn định cư ở chỗ này.
Mặc dù, nhiệt độ của nơi này thật sự không thế nào cao hơn nhưng bà thích.
Diêu Thủy Tinh đứng dậy, đóng cửa sổ sát đất mở lớn lại.
"Không cần thế, mẹ không lạnh." Bà cũng thật là nhớ gió khẽ thổi mát mẽ.
"Không được." Không có chút đường thương lượng nào, Diêu Thủy Tinh kéo chặt rèm cửa sổ.
Cơ thể luôn luôn mảnh mai, năm đó sau khi sinh cô điều dưỡng thật nhiều năm mới từ từ tốt hơn, đây cũng là nguyên nhân khiến Diêu Dật Châu không thích cô. Về phần bảy năm trước, Nhan Như lại lần nữa mang thai ngoài ý muốn, khiến lửa giận của Diêu Dật Châu càng tăng lên, bởi vì thật vất vả mới điều dưỡng cho cơ thể bà tốt lên nay lại suy yếu xuống.
Sức chống chịu của mẹ kém đi rất nhiều, tất cả cô đều phải chăm sóc cẩn thận.
"Con thật sự rất giống ông ấy." Quá cường thế, quá tự thân. Bà cười lắc đầu, mặc ý con gái.
Thật ra thì bà rất yêu con của mình, bởi vì thân thể bà từ nhỏ đã không tốt. Vốn dĩ ông ấy không có ý định có con, với tính cách của ông ấy lập tức dứt khoát muốn làm phẫu thuật triệt sản cho xong hết mọi chuyện. Nhưng thế nào bà cũng không đồng ý, nếu như gạt bà làm, bà thật sự sẽ rất tức giận, rất tức giận. Mọi chuyện bà đều theo ông ấy, nghe ông ấy, yêu ông ấy, nhưng chuyện này bà lại rất kiên trì.
Bà vẫn nói, đứa bé là quà tặng của trời cao, bọn họ không cố ý muốn, nếu có, cũng phải quý trọng.
Quả nhiên Diêu Thủy Tinh là duyên phận của họ.
Dĩ nhiên cái duyên phận này thật ra do bà vụng trộm, ra sức cầu xin mà có. Cho nên bà yêu cô đến tận xương tủy nhưng không thể ở bên cạnh cô mỗi ngày, bởi vì ông ấy sẽ mất hứng.
Bà thật không phải là một người mẹ tốt, giữa chồng và con gái, bà vẫn lựa chọn ông ấy.
Diêu Thủy Tinh nhìn khung cảnh phương, im lặng. Giống ông ấy là sự thật cô không thể phủ nhận, bất luận là dung mạo hay tính cách cũng đều thừa kế mười phần mười.
"Vừa suy nghĩ gì?"
"Không có gì." Thật sự cô không hề suy nghĩ bất cứ điều gì.
"Có phải con đang giận cha không?"
Diêu Thủy Tinh không có chút nào kinh ngạc nào khi mẹ cho là vậy. Dù sao, vào thời điểm cô cần người để tin tưởng và giúp đõ nhất thì cha cô đã tự tay cho một đao quyết định. Nhưng cô sẽ không tức giận, đổi lại là cô, cô cũng sẽ làm như vậy. Người của Diêu gia luôn phải biết làm sao mới có thể có ích lợi tốt nhất đối với tập đoàn. Huống chi, sự kiện đó đích thực là cô làm sai.
"Không có."
"Cha con không trách con." Nhan Như đưa tay, cầm tay của con gái. Bàn tay bà nắm năm đó còn rất nhỏ, hôm nay đã trưởng thành rồi. "Ông ấy nói, con sẽ tự kiếm bù lại tổn thất."
Đôi mắt Diêu Thủy Tinh chợt dao động, đương nhiên cô có thể kiếm lại. Cô đời này, trước sau cũng sẽ không làm người âm thầm nuốt thua thiệt. Người đàn ông kia tính kế với cô, từ khi vừa mới bắt đầu đã tính kế. Anh xuất hiện trong khách sạn Thủy Tinh gặp cô đều không chỉ là trùng hợp. Tất cả anh đã sớm sắp xếp xong xuôi, mọi thứ đều liên quan đến nhau, tính cũng tốt lắm, thậm chí ngay cả tình cảm anh cũng lợi dụng.
Cô vốn dĩ, không phải người suy nghĩ không chu toàn, nhưng trong nháy mắt đó cô vẫn lựa chọn tin tưởng rằng anh sẽ không hại cô. Anh lừa cô thì nên nghĩ đến phải trả giá đắt. Khi cô ra tay cũng không chút lưu tình.
Ai bảo anh lúc trước để cô thấy được máy tính của anh? Cõi đời này không phải chỉ có mình anh mới có năng lực nhớ tốt, mà mật mã thì đến suy nghĩ cô cũng không cần, một mạch nhập sinh nhật của mình vào. Cũng bởi vì cô biết, đối với anh mà nói cô có ý nghĩa như thế nào, hận đau xót nhưng cũng không cách nào gạt bỏ đi, đó là ý nghĩa của nhau trong đối phương.
Cô hiểu hết tất cả của anh, suy nghĩ của anh, cũng giống như anh biết tất cả về cô, ý nghĩ của cô. Bọn họ đều căm hận, đều sẽ không dễ dàng tha thứ, cho nên chỉ có tìm mọi cách để tiếp tục căm hận nữa thì như vậy, bọn họ mới có lý do ở chung một chỗ.
Vậy thì cứ tiếp tục hận.
Diêu Thủy Tinh cô ở thị trường cổ phiếu nhiều năm như vậy, muốn thao túng đại cục đơn giản như trở bàn tay. Mười hai giờ ngắn ngủn, toàn bộ tài sản của anh thông qua cổ phiếu chảy trở về vào trong tay cô, anh làm cho cô tổn thất 720 triệu thật sao? Cô sẽ bắt anh phải trả lại gấp mấy lần cho cô!
"Mẹ, mẹ không cần phải lo lắng cho con." Cô trở tay cầm bàn tay của mẹ. "Con là người của Diêu gia, biết nên làm việc thế nào."
"Ai. . . . . ." Nhan Như thở dài. "Ta chỉ sợ con quá giống người của Diêu gia, như vậy sẽ rất khổ, nhưng thật ra ông ấy vẫn yêu con." Bà nhìn vào sâu trong đôi mắt con gái: "Là cậu con trai năm đó sao?"
Đoạn hôn nhân thất bại kia của con gái, bà vẫn luôn thấy rất khổ sở. Nhưng chuyện tình cảm, ai cũng không giúp được, tính cách Diêu Thủy Tinh lại giống ông ấy như vậy, nhất định là đau khổ hơn so với bất kỳ ai khác.
Gật đầu một cái, cô chưa bao giờ nghĩ phải gạt mẹ. Trong lòng của cô nhiều năm như vậy, chỉ có duy nhất một người, cho dù bỏ trống mười năm nhưng vị trí kia vẫn được cất giữ như cũ, ai cũng không thể, chỉ có anh. Thật ra cô không cam tâm! Như vậy đã xong, cô cam tâm thê nào?
***
"Thủy Tinh." Nhan Như khẽ ôm con gái vào trong ngực. "Tính cách của con quá cực đoan, giống như đúc với cha con. Ông ấy yêu thì nhất định phải đoạt lấy, còn con thì có lẽ là vì quá yêu, sợ mất đi nên ngược lại dứt khoát không cần."
Đôi mắt cô trong nháy mắt có chua xót, nhưng nhanh chóng kiềm chế được. Khuôn mặt vùi sâu vào trong ngực mẹ như là cô gái nhỏ đơn thuần.
Nhan Như vuốt tóc cô: "Tình yêu có lúc không cần lý trí cũng không cần sợ như vậy."
"Mẹ, người không biết." Cô nói nhỏ : "Cõi đời này, chỉ có một Nhan Như." Chỉ có một người như Nhan Như, vì tình yêu có thể hy sinh tất cả, Diêu Dật Châu có thể lấy được tình yêu của ông nhưng Diêu Thủy Tinh không có may mắn như vậy.
"Cõi đời này, cũng chỉ có một Diêu Thủy Tinh!" Tiếng của bà sao mà dịu dàng. "Con là con gái của mẹ và ông ấy, con là ngọc quý độc nhất vô nhị trên đời." Con gái của bà, đáng để có được tình yêu đẹp nhất cõi đời này, bởi vì bà biết, đứa con gái này giống ông ấy đến cỡ nào, tình cảm của bọn họ sẽ nồng nhiệt đến mức nào. Loại yêu đó sẽ điên cuồng hủy diệt tất cả, chỉ có trải qua rồi mới biết đó là ngọt, cũng biết đó là khổ.
"Mẹ, con sợ!" Bả vai của cô hơi run rẩy. Từ nhỏ đến lớn, sống tròn 28 năm, lần đầu tiên cô yếu thế vậy, chính ngay trước mặt mẹ mình. Cô thật sự rất sợ, không phải sợ cái khác mà sợ tính cách của mình. Quá cố chấp, quá cực đoan, cô sẽ chính tay hủy diệt tất cả, hơn nữa dù biết rõ kết cục vẫn muốn trơ mắt làm.
"Sợ cứ sợ." Bà ôm lấy con gái của mình, ôm chặt, vuốt ve gương mặt của cô. "Ai cũng biết sợ, chúng ta không phải là thần."
Nếu như cái gì cũng không sợ vậy thì không phải là con người hoàn chỉnh. Là người đều sẽ có sợ hãi, có lo lắng, đương nhiên sẽ có tình yêu không thể buông tha, làm bản thân khó kiểm soát, duy nhất cũng chỉ thuộc về mình.
"Phải tin tưởng người có thế cho con yêu là đáng giá."
Diêu Thủy Tinh nhẹ nhàng nhắm mắt lại, đáng giá. . . . . . để yêu sao?
***
"Thủy Tinh, Thủy Tinh!" Tiếng trả con đáng yêu phá vỡ suy nghĩ của cô, vừa ngước mắt thì nhìn thấy cô bé nhỏ mặc quần áo lông thật dày, đi vào căn phòng tràn đầy hơi ấm mười cũng không vội cởi áo khoác xuống, xông thẳng vào trong ngực cô gái ngồi bên cửa sổ.
Diêu Thủy Tinh ôm chặt cơ thể thơm mềm của em gái, đưa tay sờ sờ khuôn mặt hồng hào, nhiệt độ ấm áp ở đó làm cô yên lòng thu tay lại. "Tiểu Vũ, sao vậy?"
Vừa rồi cô ngồi một mình cạnh cửa sổ, bởi vì nửa giờ sau cha đã về nhà, mẹ đương nhiên phải ở bên cạnh ông ấy. Mỗi người đều có hạnh phúc của riêng mình, coi như độc chiếm, coi như cưỡng chế thì đó cũng là hạnh phúc cam nguyện.
"Anh trai lại ức hiếp em!" Diêu Tri Vũ chu cái miệng nhỏ nhắn tố cáo.
"Hừ!" Sau đó Diêu Tru Cảnh tiến vào lạnh lùng hừ một tiếng, để cặp sách của hai người xuống. Đứa trẻ của Diêu gia đặc biệt sẽ tự xử lý chuyện của mình, trừ cái người chỉ biết làm nũng đó ra, trên cơ bản chuyện của mình đều tự xử lý tốt cả. Đi học, giờ tan học Diêu Tri Cảnh luôn đợi em gái, không cần tài xế đưa đón.
Diêu Thủy Tinh liếc nhìn quản gia, ông lập tức hiểu ý bưng tới trước mặt hai ly sữa tươi nóng cô căn dặn, mỗi người một ly.
"Oa, ấm quá nha!" Diêu Tri Vũ bưng cái ly, cười đến mức mặt mày cong cong, cúi đầu uống từng hớp từng hớp.
Lại sữa tươi! Diêu Tri Cảnh nhíu nhíu mày, nhưng vẫn há to miệng uống cạn.
Diêu Thủy Tinh nhìn hai người bọn họ, trong lòng cảm nhận được cái loại bình tĩnh vui vẻ đó lần nữa. Mặc dù bọn chúng là đứa bé của Diêu gia, mặc dù tính cách đều là lạnh lùng, Diêu Tri Cảnh là bên ngoài lạnh bên trong cũng lạnh, Diêu Tri Vũ là ngooài nóng trong lạnh, nhưng ít nhất từ sau khi chúng ra đời có cô ở bên cạnh, yêu thương chúng, cưng chiều chúng, chúng biết cái gì là tình cảm, cái gì là ấm áp.
Tốt hơn so với cô.
Diêu Tri Vũ uống sữa xong, vẫn chưa quên mất uất ức lúc nãy, vội vàng tiếp tục: "Thủy Tinh, chị mắng anh đi! Anh trai xấu nhất đấy."
"Không được nói anh trai như vậy!" Chỉnh đốn xong cô bé nhỏ bị gió thổi cho loạn lên, sau khi nhìn cô bé ngoan ngoãn gật đầu mới hỏi: "Ngoan lắm, lần này Tiểu Cảnh làm sao?"
Diêu Tri Cảnh dứt khoát đi thẳng lên lầu, để con bé bám người kia quấn đủ.
"Chính là Er¬ic trong lớp em kia, hôm nay cậu ta. . . . . ." Diêu Thủy Tinh ôm em gái đến trên đùi, nghiêm túc nghe cô bé nói chuyện kỳ cục về cậu bé, cô bé trong lớp. Cô biết Tiểu Vũ chỉ đơn giản muốn nũng nịu chút, kiện anh trai cũng chỉ vì khi từ ra đời đến bây giờ, anh trai vẫn luôn là người thân thiết nhất của cô bé, người khác hoàn toàn đều không đáng để cô bé chú ý.
Tính tình của hai đứa thật ra đều giống nhau, đều chỉ làm chuyện xấu với người thân thiết nhất. Chẳng qua năm đó bên cạnh không có ai để làm chuyện xấu nên không thể làm gì khác hơn là học tập chính chắn, học tập mà lớn lên. Nhưng bây giờ cô muốn cho chúng tất cả những gì năm đó mình không thể, để chúng hạnh phúc.
Nghe cô nhóc thao thao bất tuyệt oán trách một đống anh trai không tốt, tỷ như hôm nay ở trường học, gắp toàn bộ súp lơ cô bé không thích ăn nhất vào trong bát của cô; tỷ như, không giúp cô làm bài tập, một mình ở bên cạnh chơi game. . . . . . Những thứ chuyện linh tinh vụn vặt, cô bé oa nói nghe sống động như thật, Diêu Thủy Tinh cũng nghe vô cùng nghiêm túc.
"Thủy Tinh, tối nay chúng ta ăn ớt xanh có được không? Tiểu Vũ thích ăn ớt xanh nhất." Con mắt lanh lợi của Diêu Tri Vũ tràn đầy gian xảo. cũng không phải là thích nhất nhưng là thứ người nào đó ghét nhất!
Thiếu chút nữa Diêu Thủy Tinh bật cười ra tiếng, cô như nghiêm túc suy nghĩ. "Ừ, kén ăn không tốt." Làm sao cô lại không rõ tâm tư của con nhóc này đây?
Diêu Tri Vũ mong đợi nhìn cô, con mắt giống nho đen lóe sáng lấp lánh, liều mạng gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
" Đương nhiên tối nay chúng ta muốn ăn ớt xanh."
Trong nháy mắt lúc cô nhóc hưng phấn muốn hoan hô ra miệng, cô bổ sung thêm một câu: "Còn có khổ qua."
Khuôn mặt nhỏ bé xinh đẹp của Diêu Tri Vũ lập tức nhăn lại giống như khổ qua vậy.
Khóe miệng Diêu Thủy Tinh hơi giương lên, nói người của Diêu gia sẽ luôn luôn làm chuyện xấu với người thân thiết nhất, thì ra còn bao gồm chính cô.
Như vậy, cô bây giờ nên làm chuyện xấu nhất với ai đây?
Nước hồ màu lam giống như một vũng bảo thạch tự nhiên, thời tiết vẫn rét lạnh như trước, gần tới ban đêm, mặt hồ dâng lên bầu không khí mông lung. Thỉnh thoảng có mấy con chim vút qua mặt hồ, khuấy đảo một trời khói mờ làm quang cảnh của bảo thạch sống động lên. Trong không khí bay đến mùi hoa mát mẻ, phóng tầm mắt nhìn tới, tràn đầy màu xanh lá, tất cả đẹp đến mức làm người ta muốn vì vậy mà say mê bất tỉnh.
Zurich(*) đầu mùa xuân, thật là đẹp đến khiến người nghĩ nổi điên.
(*) Zurich: là thành phố lớn nhất của Thụy Sỹ
"Thủy Tinh." Giọng nói lạnh nhạt mà trong trẻo, ở giữa cảnh xuân như suối trong chảy qua, vô cùng dịu dàng.
Diêu Thủy Tinh quay đầu, nhìn thấy người phụ nữ dịu dàng như mặt nước trong trẻo, bình tĩnh đứng trên đầu bậc thang, nhìn cô.
Cõi đời này tất nhiên sẽ có người phụ nữ như vậy tồn tại. Mặt mày bà như vẽ, vẻ mặt bà như nước, trên người bà không có chút bụi nào, bà và năm tháng mãi mãi không liên quan.
"Mẹ." Cô nhẹ nhàng tiếng gọi.
"Mẹ không có quấy rầy đến con chứ?" Nhan Như đi tới, váy áo dài màu trắng vô cùng phóng khoáng, trên mặt đều là bình tĩnh và an bình.
"Không có." Cô nhàn nhạt lắc đầu.
Nhan Như cười cười, thanh lệ thanh túxinh đẹp. "Ở chỗ này nghĩ gì thế?" Nhẹ nhàng linh hoạt vén mép váy lên, cùng cô ngồi xuống phía trước cửa sổ, nhìn bức tranh non sông tươi đẹp tới mức không thể tưởng tượng nổi này. Bà thật sự yêu phong cảnh như tranh ở nơi đây, mới hoàn toàn muốn định cư ở chỗ này.
Mặc dù, nhiệt độ của nơi này thật sự không thế nào cao hơn nhưng bà thích.
Diêu Thủy Tinh đứng dậy, đóng cửa sổ sát đất mở lớn lại.
"Không cần thế, mẹ không lạnh." Bà cũng thật là nhớ gió khẽ thổi mát mẽ.
"Không được." Không có chút đường thương lượng nào, Diêu Thủy Tinh kéo chặt rèm cửa sổ.
Cơ thể luôn luôn mảnh mai, năm đó sau khi sinh cô điều dưỡng thật nhiều năm mới từ từ tốt hơn, đây cũng là nguyên nhân khiến Diêu Dật Châu không thích cô. Về phần bảy năm trước, Nhan Như lại lần nữa mang thai ngoài ý muốn, khiến lửa giận của Diêu Dật Châu càng tăng lên, bởi vì thật vất vả mới điều dưỡng cho cơ thể bà tốt lên nay lại suy yếu xuống.
Sức chống chịu của mẹ kém đi rất nhiều, tất cả cô đều phải chăm sóc cẩn thận.
"Con thật sự rất giống ông ấy." Quá cường thế, quá tự thân. Bà cười lắc đầu, mặc ý con gái.
Thật ra thì bà rất yêu con của mình, bởi vì thân thể bà từ nhỏ đã không tốt. Vốn dĩ ông ấy không có ý định có con, với tính cách của ông ấy lập tức dứt khoát muốn làm phẫu thuật triệt sản cho xong hết mọi chuyện. Nhưng thế nào bà cũng không đồng ý, nếu như gạt bà làm, bà thật sự sẽ rất tức giận, rất tức giận. Mọi chuyện bà đều theo ông ấy, nghe ông ấy, yêu ông ấy, nhưng chuyện này bà lại rất kiên trì.
Bà vẫn nói, đứa bé là quà tặng của trời cao, bọn họ không cố ý muốn, nếu có, cũng phải quý trọng.
Quả nhiên Diêu Thủy Tinh là duyên phận của họ.
Dĩ nhiên cái duyên phận này thật ra do bà vụng trộm, ra sức cầu xin mà có. Cho nên bà yêu cô đến tận xương tủy nhưng không thể ở bên cạnh cô mỗi ngày, bởi vì ông ấy sẽ mất hứng.
Bà thật không phải là một người mẹ tốt, giữa chồng và con gái, bà vẫn lựa chọn ông ấy.
Diêu Thủy Tinh nhìn khung cảnh phương, im lặng. Giống ông ấy là sự thật cô không thể phủ nhận, bất luận là dung mạo hay tính cách cũng đều thừa kế mười phần mười.
"Vừa suy nghĩ gì?"
"Không có gì." Thật sự cô không hề suy nghĩ bất cứ điều gì.
"Có phải con đang giận cha không?"
Diêu Thủy Tinh không có chút nào kinh ngạc nào khi mẹ cho là vậy. Dù sao, vào thời điểm cô cần người để tin tưởng và giúp đõ nhất thì cha cô đã tự tay cho một đao quyết định. Nhưng cô sẽ không tức giận, đổi lại là cô, cô cũng sẽ làm như vậy. Người của Diêu gia luôn phải biết làm sao mới có thể có ích lợi tốt nhất đối với tập đoàn. Huống chi, sự kiện đó đích thực là cô làm sai.
"Không có."
"Cha con không trách con." Nhan Như đưa tay, cầm tay của con gái. Bàn tay bà nắm năm đó còn rất nhỏ, hôm nay đã trưởng thành rồi. "Ông ấy nói, con sẽ tự kiếm bù lại tổn thất."
Đôi mắt Diêu Thủy Tinh chợt dao động, đương nhiên cô có thể kiếm lại. Cô đời này, trước sau cũng sẽ không làm người âm thầm nuốt thua thiệt. Người đàn ông kia tính kế với cô, từ khi vừa mới bắt đầu đã tính kế. Anh xuất hiện trong khách sạn Thủy Tinh gặp cô đều không chỉ là trùng hợp. Tất cả anh đã sớm sắp xếp xong xuôi, mọi thứ đều liên quan đến nhau, tính cũng tốt lắm, thậm chí ngay cả tình cảm anh cũng lợi dụng.
Cô vốn dĩ, không phải người suy nghĩ không chu toàn, nhưng trong nháy mắt đó cô vẫn lựa chọn tin tưởng rằng anh sẽ không hại cô. Anh lừa cô thì nên nghĩ đến phải trả giá đắt. Khi cô ra tay cũng không chút lưu tình.
Ai bảo anh lúc trước để cô thấy được máy tính của anh? Cõi đời này không phải chỉ có mình anh mới có năng lực nhớ tốt, mà mật mã thì đến suy nghĩ cô cũng không cần, một mạch nhập sinh nhật của mình vào. Cũng bởi vì cô biết, đối với anh mà nói cô có ý nghĩa như thế nào, hận đau xót nhưng cũng không cách nào gạt bỏ đi, đó là ý nghĩa của nhau trong đối phương.
Cô hiểu hết tất cả của anh, suy nghĩ của anh, cũng giống như anh biết tất cả về cô, ý nghĩ của cô. Bọn họ đều căm hận, đều sẽ không dễ dàng tha thứ, cho nên chỉ có tìm mọi cách để tiếp tục căm hận nữa thì như vậy, bọn họ mới có lý do ở chung một chỗ.
Vậy thì cứ tiếp tục hận.
Diêu Thủy Tinh cô ở thị trường cổ phiếu nhiều năm như vậy, muốn thao túng đại cục đơn giản như trở bàn tay. Mười hai giờ ngắn ngủn, toàn bộ tài sản của anh thông qua cổ phiếu chảy trở về vào trong tay cô, anh làm cho cô tổn thất 720 triệu thật sao? Cô sẽ bắt anh phải trả lại gấp mấy lần cho cô!
"Mẹ, mẹ không cần phải lo lắng cho con." Cô trở tay cầm bàn tay của mẹ. "Con là người của Diêu gia, biết nên làm việc thế nào."
"Ai. . . . . ." Nhan Như thở dài. "Ta chỉ sợ con quá giống người của Diêu gia, như vậy sẽ rất khổ, nhưng thật ra ông ấy vẫn yêu con." Bà nhìn vào sâu trong đôi mắt con gái: "Là cậu con trai năm đó sao?"
Đoạn hôn nhân thất bại kia của con gái, bà vẫn luôn thấy rất khổ sở. Nhưng chuyện tình cảm, ai cũng không giúp được, tính cách Diêu Thủy Tinh lại giống ông ấy như vậy, nhất định là đau khổ hơn so với bất kỳ ai khác.
Gật đầu một cái, cô chưa bao giờ nghĩ phải gạt mẹ. Trong lòng của cô nhiều năm như vậy, chỉ có duy nhất một người, cho dù bỏ trống mười năm nhưng vị trí kia vẫn được cất giữ như cũ, ai cũng không thể, chỉ có anh. Thật ra cô không cam tâm! Như vậy đã xong, cô cam tâm thê nào?
***
"Thủy Tinh." Nhan Như khẽ ôm con gái vào trong ngực. "Tính cách của con quá cực đoan, giống như đúc với cha con. Ông ấy yêu thì nhất định phải đoạt lấy, còn con thì có lẽ là vì quá yêu, sợ mất đi nên ngược lại dứt khoát không cần."
Đôi mắt cô trong nháy mắt có chua xót, nhưng nhanh chóng kiềm chế được. Khuôn mặt vùi sâu vào trong ngực mẹ như là cô gái nhỏ đơn thuần.
Nhan Như vuốt tóc cô: "Tình yêu có lúc không cần lý trí cũng không cần sợ như vậy."
"Mẹ, người không biết." Cô nói nhỏ : "Cõi đời này, chỉ có một Nhan Như." Chỉ có một người như Nhan Như, vì tình yêu có thể hy sinh tất cả, Diêu Dật Châu có thể lấy được tình yêu của ông nhưng Diêu Thủy Tinh không có may mắn như vậy.
"Cõi đời này, cũng chỉ có một Diêu Thủy Tinh!" Tiếng của bà sao mà dịu dàng. "Con là con gái của mẹ và ông ấy, con là ngọc quý độc nhất vô nhị trên đời." Con gái của bà, đáng để có được tình yêu đẹp nhất cõi đời này, bởi vì bà biết, đứa con gái này giống ông ấy đến cỡ nào, tình cảm của bọn họ sẽ nồng nhiệt đến mức nào. Loại yêu đó sẽ điên cuồng hủy diệt tất cả, chỉ có trải qua rồi mới biết đó là ngọt, cũng biết đó là khổ.
"Mẹ, con sợ!" Bả vai của cô hơi run rẩy. Từ nhỏ đến lớn, sống tròn 28 năm, lần đầu tiên cô yếu thế vậy, chính ngay trước mặt mẹ mình. Cô thật sự rất sợ, không phải sợ cái khác mà sợ tính cách của mình. Quá cố chấp, quá cực đoan, cô sẽ chính tay hủy diệt tất cả, hơn nữa dù biết rõ kết cục vẫn muốn trơ mắt làm.
"Sợ cứ sợ." Bà ôm lấy con gái của mình, ôm chặt, vuốt ve gương mặt của cô. "Ai cũng biết sợ, chúng ta không phải là thần."
Nếu như cái gì cũng không sợ vậy thì không phải là con người hoàn chỉnh. Là người đều sẽ có sợ hãi, có lo lắng, đương nhiên sẽ có tình yêu không thể buông tha, làm bản thân khó kiểm soát, duy nhất cũng chỉ thuộc về mình.
"Phải tin tưởng người có thế cho con yêu là đáng giá."
Diêu Thủy Tinh nhẹ nhàng nhắm mắt lại, đáng giá. . . . . . để yêu sao?
***
"Thủy Tinh, Thủy Tinh!" Tiếng trả con đáng yêu phá vỡ suy nghĩ của cô, vừa ngước mắt thì nhìn thấy cô bé nhỏ mặc quần áo lông thật dày, đi vào căn phòng tràn đầy hơi ấm mười cũng không vội cởi áo khoác xuống, xông thẳng vào trong ngực cô gái ngồi bên cửa sổ.
Diêu Thủy Tinh ôm chặt cơ thể thơm mềm của em gái, đưa tay sờ sờ khuôn mặt hồng hào, nhiệt độ ấm áp ở đó làm cô yên lòng thu tay lại. "Tiểu Vũ, sao vậy?"
Vừa rồi cô ngồi một mình cạnh cửa sổ, bởi vì nửa giờ sau cha đã về nhà, mẹ đương nhiên phải ở bên cạnh ông ấy. Mỗi người đều có hạnh phúc của riêng mình, coi như độc chiếm, coi như cưỡng chế thì đó cũng là hạnh phúc cam nguyện.
"Anh trai lại ức hiếp em!" Diêu Tri Vũ chu cái miệng nhỏ nhắn tố cáo.
"Hừ!" Sau đó Diêu Tru Cảnh tiến vào lạnh lùng hừ một tiếng, để cặp sách của hai người xuống. Đứa trẻ của Diêu gia đặc biệt sẽ tự xử lý chuyện của mình, trừ cái người chỉ biết làm nũng đó ra, trên cơ bản chuyện của mình đều tự xử lý tốt cả. Đi học, giờ tan học Diêu Tri Cảnh luôn đợi em gái, không cần tài xế đưa đón.
Diêu Thủy Tinh liếc nhìn quản gia, ông lập tức hiểu ý bưng tới trước mặt hai ly sữa tươi nóng cô căn dặn, mỗi người một ly.
"Oa, ấm quá nha!" Diêu Tri Vũ bưng cái ly, cười đến mức mặt mày cong cong, cúi đầu uống từng hớp từng hớp.
Lại sữa tươi! Diêu Tri Cảnh nhíu nhíu mày, nhưng vẫn há to miệng uống cạn.
Diêu Thủy Tinh nhìn hai người bọn họ, trong lòng cảm nhận được cái loại bình tĩnh vui vẻ đó lần nữa. Mặc dù bọn chúng là đứa bé của Diêu gia, mặc dù tính cách đều là lạnh lùng, Diêu Tri Cảnh là bên ngoài lạnh bên trong cũng lạnh, Diêu Tri Vũ là ngooài nóng trong lạnh, nhưng ít nhất từ sau khi chúng ra đời có cô ở bên cạnh, yêu thương chúng, cưng chiều chúng, chúng biết cái gì là tình cảm, cái gì là ấm áp.
Tốt hơn so với cô.
Diêu Tri Vũ uống sữa xong, vẫn chưa quên mất uất ức lúc nãy, vội vàng tiếp tục: "Thủy Tinh, chị mắng anh đi! Anh trai xấu nhất đấy."
"Không được nói anh trai như vậy!" Chỉnh đốn xong cô bé nhỏ bị gió thổi cho loạn lên, sau khi nhìn cô bé ngoan ngoãn gật đầu mới hỏi: "Ngoan lắm, lần này Tiểu Cảnh làm sao?"
Diêu Tri Cảnh dứt khoát đi thẳng lên lầu, để con bé bám người kia quấn đủ.
"Chính là Er¬ic trong lớp em kia, hôm nay cậu ta. . . . . ." Diêu Thủy Tinh ôm em gái đến trên đùi, nghiêm túc nghe cô bé nói chuyện kỳ cục về cậu bé, cô bé trong lớp. Cô biết Tiểu Vũ chỉ đơn giản muốn nũng nịu chút, kiện anh trai cũng chỉ vì khi từ ra đời đến bây giờ, anh trai vẫn luôn là người thân thiết nhất của cô bé, người khác hoàn toàn đều không đáng để cô bé chú ý.
Tính tình của hai đứa thật ra đều giống nhau, đều chỉ làm chuyện xấu với người thân thiết nhất. Chẳng qua năm đó bên cạnh không có ai để làm chuyện xấu nên không thể làm gì khác hơn là học tập chính chắn, học tập mà lớn lên. Nhưng bây giờ cô muốn cho chúng tất cả những gì năm đó mình không thể, để chúng hạnh phúc.
Nghe cô nhóc thao thao bất tuyệt oán trách một đống anh trai không tốt, tỷ như hôm nay ở trường học, gắp toàn bộ súp lơ cô bé không thích ăn nhất vào trong bát của cô; tỷ như, không giúp cô làm bài tập, một mình ở bên cạnh chơi game. . . . . . Những thứ chuyện linh tinh vụn vặt, cô bé oa nói nghe sống động như thật, Diêu Thủy Tinh cũng nghe vô cùng nghiêm túc.
"Thủy Tinh, tối nay chúng ta ăn ớt xanh có được không? Tiểu Vũ thích ăn ớt xanh nhất." Con mắt lanh lợi của Diêu Tri Vũ tràn đầy gian xảo. cũng không phải là thích nhất nhưng là thứ người nào đó ghét nhất!
Thiếu chút nữa Diêu Thủy Tinh bật cười ra tiếng, cô như nghiêm túc suy nghĩ. "Ừ, kén ăn không tốt." Làm sao cô lại không rõ tâm tư của con nhóc này đây?
Diêu Tri Vũ mong đợi nhìn cô, con mắt giống nho đen lóe sáng lấp lánh, liều mạng gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
" Đương nhiên tối nay chúng ta muốn ăn ớt xanh."
Trong nháy mắt lúc cô nhóc hưng phấn muốn hoan hô ra miệng, cô bổ sung thêm một câu: "Còn có khổ qua."
Khuôn mặt nhỏ bé xinh đẹp của Diêu Tri Vũ lập tức nhăn lại giống như khổ qua vậy.
Khóe miệng Diêu Thủy Tinh hơi giương lên, nói người của Diêu gia sẽ luôn luôn làm chuyện xấu với người thân thiết nhất, thì ra còn bao gồm chính cô.
Như vậy, cô bây giờ nên làm chuyện xấu nhất với ai đây?
/51
|