Khoái Xuyên Chi Ngược Tra Ngược Tra
Chương 74 - Quyển 7 - Chương 74: Ngược Bác Sĩ Hắc Ám Cặn Bã 6
/80
|
Máu nhuộm đầy đất, Mạc Sinh Bạch trực tiếp đưa tay với vào trong óc một con tang thi, tang thi vô tri vô giác, tùy ý người trước mặt tước đi tính mạng mình.
Lại một con không có tinh thạch, Mạc Sinh Bạch thầm nghĩ rửa tay trước, máu me nhầy nhụa thật sự quá khó chịu.
“Mạc Sinh Bạch.”
Mạc Sinh Bạch nghe thấy phía sau có giọng nói liền quay đầu, vừa lúc bắt gặp ánh mắt cương nghị của nam nhân đối diện, một thân quân trang lại càng có vẻ khí vũ hiên ngang. Đây không phải là vị trung tướng đã bắt ép đám dị năng giả ở khu an toàn kia ký kết hiệp ước sao? Hôm nay sao lại đến đây, mà dường như còn quen biết mình? Mạc Sinh Bạch cố ý để lộ ra chút nghi hoặc trong mắt “Anh là?”
“An Bang, anh trai An Dật.” Vừa thấy vẻ mặt Mạc Sinh Bạch, An Bang đã biết người này căn bản không hề nhớ rõ mình.
“An Dật bảo anh đến tìm tôi?”
“Không phải.”
“Vậy anh đến đây là vì?”
“Tìm cậu.”
“Tôi biết, nhưng tại sao lại đến tìm tôi? ” Mạc Sinh Bạch cũng không động thủ, không chỉ bởi vì đây là anh trai của nam chủ, mà càng bởi vì nam nhân trước mặt này không hề toát ra chút địch ý nào.
“Tô Châu bây giờ thế nào rồi?”
Thế nhưng còn biết cả Tô Châu, xem ra An Bang này cũng không phải ôm thiện ý mà đến. Dù rằng Mạc Sinh Bạch cũng rất muốn đóng gói Tô Châu giao cho người này, nhưng mà bây giờ Tô Châu là mục tiêu công lược của hắn, hắn ngay cả độ hảo cảm còn chưa kéo đầy đây, sao có thể tùy tiện để cho người khác mang y đi chứ. Mạc Sinh Bạch cười đến vô hại “Thế nào? Đánh chủ ý lên người Tô Châu?”
“Tôi không có ác ý.” An Bang nhìn Mạc Sinh Bạch nổi lên cảnh giác với mình, có chút mất mát.
“Vậy anh rốt cuộc đến đây là có ý đồ gì? Thẳng thắn đi.”
“Tôi chỉ là muốn hỏi, tinh thạch anh tặng cho An Dật có phải đã qua tay Tô Châu? ” An Bang sở dĩ hoài nghi như vậy là bởi vì y biết Tô Châu là nhà khoa học về virus lợi hại nhất trong nước, tuy rằng tuổi còn rất trẻ, nhưng không có một nhà khoa học kỳ cựu nào dám coi thường cậu ta. Nếu cậu ta ra tay thay đổi tinh thạch trong đầu tang thi, cũng không phải là chuyện không có khả năng.
“Đúng thì sao, mà không đúng thì lại thế nào?” Mạc Sinh Bạch biết An Dật chắc chắn sẽ không có chuyện gì, ngược lại còn thức tỉnh dị năng mà một nam chủ cần có. An Bang lần này đến đây có lẽ là muốn hỏi rõ ràng việc này, dù sao tinh thạch bình thường nếu để cho người khác ăn sẽ khiến họ lập tức trúng độc mà chết, làm sao có chuyện thức tỉnh dị năng gì đó chứ.
“Tôi chỉ là muốn biết rõ ngọn nguồn mọi chuyện, dù sao, dị năng của An Dật đã thức tỉnh.”
“Nếu anh tới thật sự chỉ để hỏi chuyện này, tôi có thể đảm bảo với anh rằng, cậu ấy sẽ không có việc gì.” Mạc Sinh Bạch biết lần đó là do hệ thống ra tay, cho dù An Dật bây giờ không thức tỉnh dị năng, sau này cậu ta cũng sẽ gặp được một cơ hội thức tỉnh khác. Là một nam chủ sống trong mạt thế, sao có thể ngay cả một dị năng cũng không có chứ?
“Vậy còn Tô Châu?”
“Chuyện không nên hỏi thì đừng hỏi.”
“Cậuvà Tô Châu ở nơi này cũng không thể nào bảo đảm, đến An Cư đi. Dựa vào năng lực của Tô Châu và dị năng của cậu, so với việc hai người cứ đợi ở đây sẽ tốt hơn nhiều.”
“Làm sao anh biết bây giờ chúng tôi không tốt? ” Mạc Sinh Bạch mỉm cười “Chúng tôi bây giờ rất tốt, em ấy đã chấp nhận tôi. Nơi này chỉ có hai người chúng tôi, tôi có thể bảo vệ em ấy, còn có thể tìm thức ăn cho em ấy, em ấy có thể an tâm không chút gánh nặng mà làm chuyện em ấy muốn làm, như vậy không tốt sao?”
An Bang cắn môi dưới, nhìn Mạc Sinh Bạch lộ ra nụ cười hạnh phúc và thỏa mãn phát ra từ sâu trong nội tâm đã khiến tim y không khỏi siết chặt “Nếu sau này hai người cần, cứ đến An Cư. Tôi thay mặt An Cư lúc nào cũng hoan nghênh hai người gia nhập.”
“Cám ơn, chúng tôi tạm thời chưa nghĩ đến chuyện này.”
“Vậy, đã quấy rầy.”
Mạc Sinh Bạch luôn có cảm giác ánh mắt An Bang nhìn hắn có điểm là lạ, dù y đã che dấu rất tốt, nhưng trước một kẻ chuyên đóng giả tình cảm như Mạc Sinh Bạch làm sao có thể không lộ ra chút sơ hở chứ. Hệ thống, có phải An Bang này và nguyên chủ trước đây đã từng gặp qua hay không?
Thấy hệ thống không có động tĩnh, Mạc Sinh Bạch đành phải lặp lại một lần nữa: Hệ thống vĩ đại, có phải trước kia An Bang đã từng gặp qua nguyên chủ không?
Hệ thống: Kí chủ cũng không thành tâm thỉnh cầu hệ thống.
Mạc Sinh Bạch: Hệ thống vĩ đại không gì không làm được ơi, An Bang làm anh trai của nam chủ An Dật, có phải ngài đã biết thứ gì đó không?
Hệ thống: Được rồi, nhìn ở phân lượng đây đã là nhiệm vụ cuối cùng.
Mạc Sinh Bạch: Xin ngài cứ nói.
Hệ thống: An Bang này trước đây đã cùng nguyên chủ gặp qua một lần, y còn đối với nguyên chủ nhất kiến chung tình.
Mạc Sinh Bạch: Chỉ đơn giản như vậy?
Hệ thống: Chỉ đơn giản như vậy.
Mạc Sinh Bạch: Y cứ nhẹ nhàng như vậy mà buông tay?
Hệ thống: Khi đó nguyên chủ đối với mục tiêu công lược chính của ngài, cũng chính là Tô Châu, khăng khăng một mực quấn mãi không buông, ai cũng biết rất rõ. Cho nên một thiên chi kiêu tử như An Bang làm sao dưới tình huống trong lòng nguyên chủ không thể chứa thêm ai nữa mà đuổi theo hắn đây? Cho nên, ngài hiểu rồi đấy.
Mạc Sinh Bạch: Cám ơn hệ thống vĩ đại không gì là không biết.
Hệ thống: Lần sau có việc cứ hỏi tiếp nha ~
Mạc Sinh Bạch đã ở trong lòng ảo tưởng vô số lần nếu hệ thống thật sự có thực thể, hắn rốt cuộc phải đánh nó một trận như thế nào. Mạc Sinh Bạch cất kỹ những tinh thạch không dễ dàng thu thập được, thu thập về cho Tô Châu nghiên cứu. Đáng để ăn mừng chính là, loại thuốc có thể khiến dị năng giả biến thành tang thi mà Tô Châu đang nghiên cứu kia cũng chưa thành công, ngược lại còn nghiên cứu được một loại thuốc có thể khống chế tang thi, đây cũng có thể xem như một kinh hỉ ngoài ý muốn.
Nhưng khiến Mạc Sinh Bạch càng ngoài ý muốn chính là, thời điểm Tô Châu nhìn thấy tinh thạch, thế nhưng đưa ra yêu cầu muốn bắt dị năng giả về làm thí nghiệm.
“Em đã làm xong?”
“Đúng vậy, cũng không biết hiệu quả thế nào.”
Mạc Sinh Bạch nhìn ánh mắt tràn đầy tự tin của Tô Châu, chỉ có thể an ủi mình thế giới này chỉ là một thế giới hư ảo, người cũng không phải người thật, tang thi cũng đã giết qua, lại bắt một dị năng giả thì tính là gì chứ. Rốt cuộc tự an ủi thành công, Mạc Sinh Bạch miễn cưỡng kéo ra một nụ cười “Ngày mai rồi bắt được không? Hôm nay em đã mệt mỏi rồi, nghỉ ngơi trước đi.”
Thấy Mạc Sinh Bạch không phản đối, Tô Châu liền gật đầu đồng ý, dù sao y cũng không quá nóng lòng, lại không muốn Mạc Sinh Bạch vì vậy mà quá mức mệt mỏi.
Mạc Sinh Bạch săn sóc mà xé mở một túi bánh mì to thay Tô Châu, đưa cho y “Mỗi ngày đều ăn thứ này, em có chán không?”
“Không sao, có thứ để ăn đã không tệ rồi.”
Mạc Sinh Bạch đem toàn bộ thần sắc Tô Châu thu hết vào đáy mắt, làm một người bạn trai đủ tư cách, chút việc nhỏ như tìm cách có thêm nguồn thức ăn phong phú này hắn vẫn làm được. Đến lúc đó độ hảo cảm cũng sẽ càng thêm được củng cố.
Hứa Trung cảm giác sau lưng như có luồng gió thổi qua, âm trầm lạnh lẽo. Không phải quỷ chứ? Nghĩ đến đây Hứa Trung cũng bật cười, đây là mạt thế, nếu có thứ gì đó không sạch sẽ thì cũng phải là tang thi mới đúng. Từ từ, tang thi? Hứa Trung chỉ cảm thấy sau gáy chợt lạnh, một bàn tay lạnh băng đã từ phía sau siết chặt lấy cổ gã, trái tim gã lập tức treo tới cổ họng “Ai?”
“Bây giờ còn chưa thể nói cho anh biết. Có điều không biết anh có thể nói cho tôi biết một chuyện không? “
Hứa Trung nghe được thanh âm phía sau là thuộc về nhân loại, cũng không còn hoảng sợ như lúc nãy “Các hạ cũng là dị năng giả, tại sao bây giờ lại giả thần giả quỷ, sao không lựa chọn gia nhập khu an toàn?”
“Đây không phải là chuyện anh nên lo lắng.” Mạc Sinh Bạch bỗng dưng tăng lực độ nơi cánh tay “Dị năng của anh còn rất xa mới có thể theo kịp tôi, nếu bây giờ tôi muốn giết chết anh, cũng chỉ đơn giản như bóp chết một con kiến thôi, đã hiểu chưa?”
Hứa Trung bị cảm giác gần kề tử vong dọa sợ tới mức run rẩy, kỳ thật trước kia gã cũng chỉ là một nhân viên văn phòng bình thường, khi mạt thế ập đến lại may mắn thức tỉnh được dị năng nên mới có thể sống sót đến tận bây giờ. Gã ráng sức há miệng hít lấy vài hớp không khí mới có thể nói chuyện “Có chuyện gì cứ từ từ nói.”
“Tốt, chỉ cần anh đồng ý hợp tác là được rồi.”
Vì thế Mạc Sinh Bạch dưới sự phối hợp của Hứa Trung thuận lợi mà tìm được kho chứa thực phẩm, lại không hề gặp chút khó khăn nào mang Hứa Trung ra khỏi khu an toàn, Hứa Trung lúc này cũng không dám dùng mánh lới gì cả, hết thảy đều thuận lợi đến mức khó tin.
Lại một con không có tinh thạch, Mạc Sinh Bạch thầm nghĩ rửa tay trước, máu me nhầy nhụa thật sự quá khó chịu.
“Mạc Sinh Bạch.”
Mạc Sinh Bạch nghe thấy phía sau có giọng nói liền quay đầu, vừa lúc bắt gặp ánh mắt cương nghị của nam nhân đối diện, một thân quân trang lại càng có vẻ khí vũ hiên ngang. Đây không phải là vị trung tướng đã bắt ép đám dị năng giả ở khu an toàn kia ký kết hiệp ước sao? Hôm nay sao lại đến đây, mà dường như còn quen biết mình? Mạc Sinh Bạch cố ý để lộ ra chút nghi hoặc trong mắt “Anh là?”
“An Bang, anh trai An Dật.” Vừa thấy vẻ mặt Mạc Sinh Bạch, An Bang đã biết người này căn bản không hề nhớ rõ mình.
“An Dật bảo anh đến tìm tôi?”
“Không phải.”
“Vậy anh đến đây là vì?”
“Tìm cậu.”
“Tôi biết, nhưng tại sao lại đến tìm tôi? ” Mạc Sinh Bạch cũng không động thủ, không chỉ bởi vì đây là anh trai của nam chủ, mà càng bởi vì nam nhân trước mặt này không hề toát ra chút địch ý nào.
“Tô Châu bây giờ thế nào rồi?”
Thế nhưng còn biết cả Tô Châu, xem ra An Bang này cũng không phải ôm thiện ý mà đến. Dù rằng Mạc Sinh Bạch cũng rất muốn đóng gói Tô Châu giao cho người này, nhưng mà bây giờ Tô Châu là mục tiêu công lược của hắn, hắn ngay cả độ hảo cảm còn chưa kéo đầy đây, sao có thể tùy tiện để cho người khác mang y đi chứ. Mạc Sinh Bạch cười đến vô hại “Thế nào? Đánh chủ ý lên người Tô Châu?”
“Tôi không có ác ý.” An Bang nhìn Mạc Sinh Bạch nổi lên cảnh giác với mình, có chút mất mát.
“Vậy anh rốt cuộc đến đây là có ý đồ gì? Thẳng thắn đi.”
“Tôi chỉ là muốn hỏi, tinh thạch anh tặng cho An Dật có phải đã qua tay Tô Châu? ” An Bang sở dĩ hoài nghi như vậy là bởi vì y biết Tô Châu là nhà khoa học về virus lợi hại nhất trong nước, tuy rằng tuổi còn rất trẻ, nhưng không có một nhà khoa học kỳ cựu nào dám coi thường cậu ta. Nếu cậu ta ra tay thay đổi tinh thạch trong đầu tang thi, cũng không phải là chuyện không có khả năng.
“Đúng thì sao, mà không đúng thì lại thế nào?” Mạc Sinh Bạch biết An Dật chắc chắn sẽ không có chuyện gì, ngược lại còn thức tỉnh dị năng mà một nam chủ cần có. An Bang lần này đến đây có lẽ là muốn hỏi rõ ràng việc này, dù sao tinh thạch bình thường nếu để cho người khác ăn sẽ khiến họ lập tức trúng độc mà chết, làm sao có chuyện thức tỉnh dị năng gì đó chứ.
“Tôi chỉ là muốn biết rõ ngọn nguồn mọi chuyện, dù sao, dị năng của An Dật đã thức tỉnh.”
“Nếu anh tới thật sự chỉ để hỏi chuyện này, tôi có thể đảm bảo với anh rằng, cậu ấy sẽ không có việc gì.” Mạc Sinh Bạch biết lần đó là do hệ thống ra tay, cho dù An Dật bây giờ không thức tỉnh dị năng, sau này cậu ta cũng sẽ gặp được một cơ hội thức tỉnh khác. Là một nam chủ sống trong mạt thế, sao có thể ngay cả một dị năng cũng không có chứ?
“Vậy còn Tô Châu?”
“Chuyện không nên hỏi thì đừng hỏi.”
“Cậuvà Tô Châu ở nơi này cũng không thể nào bảo đảm, đến An Cư đi. Dựa vào năng lực của Tô Châu và dị năng của cậu, so với việc hai người cứ đợi ở đây sẽ tốt hơn nhiều.”
“Làm sao anh biết bây giờ chúng tôi không tốt? ” Mạc Sinh Bạch mỉm cười “Chúng tôi bây giờ rất tốt, em ấy đã chấp nhận tôi. Nơi này chỉ có hai người chúng tôi, tôi có thể bảo vệ em ấy, còn có thể tìm thức ăn cho em ấy, em ấy có thể an tâm không chút gánh nặng mà làm chuyện em ấy muốn làm, như vậy không tốt sao?”
An Bang cắn môi dưới, nhìn Mạc Sinh Bạch lộ ra nụ cười hạnh phúc và thỏa mãn phát ra từ sâu trong nội tâm đã khiến tim y không khỏi siết chặt “Nếu sau này hai người cần, cứ đến An Cư. Tôi thay mặt An Cư lúc nào cũng hoan nghênh hai người gia nhập.”
“Cám ơn, chúng tôi tạm thời chưa nghĩ đến chuyện này.”
“Vậy, đã quấy rầy.”
Mạc Sinh Bạch luôn có cảm giác ánh mắt An Bang nhìn hắn có điểm là lạ, dù y đã che dấu rất tốt, nhưng trước một kẻ chuyên đóng giả tình cảm như Mạc Sinh Bạch làm sao có thể không lộ ra chút sơ hở chứ. Hệ thống, có phải An Bang này và nguyên chủ trước đây đã từng gặp qua hay không?
Thấy hệ thống không có động tĩnh, Mạc Sinh Bạch đành phải lặp lại một lần nữa: Hệ thống vĩ đại, có phải trước kia An Bang đã từng gặp qua nguyên chủ không?
Hệ thống: Kí chủ cũng không thành tâm thỉnh cầu hệ thống.
Mạc Sinh Bạch: Hệ thống vĩ đại không gì không làm được ơi, An Bang làm anh trai của nam chủ An Dật, có phải ngài đã biết thứ gì đó không?
Hệ thống: Được rồi, nhìn ở phân lượng đây đã là nhiệm vụ cuối cùng.
Mạc Sinh Bạch: Xin ngài cứ nói.
Hệ thống: An Bang này trước đây đã cùng nguyên chủ gặp qua một lần, y còn đối với nguyên chủ nhất kiến chung tình.
Mạc Sinh Bạch: Chỉ đơn giản như vậy?
Hệ thống: Chỉ đơn giản như vậy.
Mạc Sinh Bạch: Y cứ nhẹ nhàng như vậy mà buông tay?
Hệ thống: Khi đó nguyên chủ đối với mục tiêu công lược chính của ngài, cũng chính là Tô Châu, khăng khăng một mực quấn mãi không buông, ai cũng biết rất rõ. Cho nên một thiên chi kiêu tử như An Bang làm sao dưới tình huống trong lòng nguyên chủ không thể chứa thêm ai nữa mà đuổi theo hắn đây? Cho nên, ngài hiểu rồi đấy.
Mạc Sinh Bạch: Cám ơn hệ thống vĩ đại không gì là không biết.
Hệ thống: Lần sau có việc cứ hỏi tiếp nha ~
Mạc Sinh Bạch đã ở trong lòng ảo tưởng vô số lần nếu hệ thống thật sự có thực thể, hắn rốt cuộc phải đánh nó một trận như thế nào. Mạc Sinh Bạch cất kỹ những tinh thạch không dễ dàng thu thập được, thu thập về cho Tô Châu nghiên cứu. Đáng để ăn mừng chính là, loại thuốc có thể khiến dị năng giả biến thành tang thi mà Tô Châu đang nghiên cứu kia cũng chưa thành công, ngược lại còn nghiên cứu được một loại thuốc có thể khống chế tang thi, đây cũng có thể xem như một kinh hỉ ngoài ý muốn.
Nhưng khiến Mạc Sinh Bạch càng ngoài ý muốn chính là, thời điểm Tô Châu nhìn thấy tinh thạch, thế nhưng đưa ra yêu cầu muốn bắt dị năng giả về làm thí nghiệm.
“Em đã làm xong?”
“Đúng vậy, cũng không biết hiệu quả thế nào.”
Mạc Sinh Bạch nhìn ánh mắt tràn đầy tự tin của Tô Châu, chỉ có thể an ủi mình thế giới này chỉ là một thế giới hư ảo, người cũng không phải người thật, tang thi cũng đã giết qua, lại bắt một dị năng giả thì tính là gì chứ. Rốt cuộc tự an ủi thành công, Mạc Sinh Bạch miễn cưỡng kéo ra một nụ cười “Ngày mai rồi bắt được không? Hôm nay em đã mệt mỏi rồi, nghỉ ngơi trước đi.”
Thấy Mạc Sinh Bạch không phản đối, Tô Châu liền gật đầu đồng ý, dù sao y cũng không quá nóng lòng, lại không muốn Mạc Sinh Bạch vì vậy mà quá mức mệt mỏi.
Mạc Sinh Bạch săn sóc mà xé mở một túi bánh mì to thay Tô Châu, đưa cho y “Mỗi ngày đều ăn thứ này, em có chán không?”
“Không sao, có thứ để ăn đã không tệ rồi.”
Mạc Sinh Bạch đem toàn bộ thần sắc Tô Châu thu hết vào đáy mắt, làm một người bạn trai đủ tư cách, chút việc nhỏ như tìm cách có thêm nguồn thức ăn phong phú này hắn vẫn làm được. Đến lúc đó độ hảo cảm cũng sẽ càng thêm được củng cố.
Hứa Trung cảm giác sau lưng như có luồng gió thổi qua, âm trầm lạnh lẽo. Không phải quỷ chứ? Nghĩ đến đây Hứa Trung cũng bật cười, đây là mạt thế, nếu có thứ gì đó không sạch sẽ thì cũng phải là tang thi mới đúng. Từ từ, tang thi? Hứa Trung chỉ cảm thấy sau gáy chợt lạnh, một bàn tay lạnh băng đã từ phía sau siết chặt lấy cổ gã, trái tim gã lập tức treo tới cổ họng “Ai?”
“Bây giờ còn chưa thể nói cho anh biết. Có điều không biết anh có thể nói cho tôi biết một chuyện không? “
Hứa Trung nghe được thanh âm phía sau là thuộc về nhân loại, cũng không còn hoảng sợ như lúc nãy “Các hạ cũng là dị năng giả, tại sao bây giờ lại giả thần giả quỷ, sao không lựa chọn gia nhập khu an toàn?”
“Đây không phải là chuyện anh nên lo lắng.” Mạc Sinh Bạch bỗng dưng tăng lực độ nơi cánh tay “Dị năng của anh còn rất xa mới có thể theo kịp tôi, nếu bây giờ tôi muốn giết chết anh, cũng chỉ đơn giản như bóp chết một con kiến thôi, đã hiểu chưa?”
Hứa Trung bị cảm giác gần kề tử vong dọa sợ tới mức run rẩy, kỳ thật trước kia gã cũng chỉ là một nhân viên văn phòng bình thường, khi mạt thế ập đến lại may mắn thức tỉnh được dị năng nên mới có thể sống sót đến tận bây giờ. Gã ráng sức há miệng hít lấy vài hớp không khí mới có thể nói chuyện “Có chuyện gì cứ từ từ nói.”
“Tốt, chỉ cần anh đồng ý hợp tác là được rồi.”
Vì thế Mạc Sinh Bạch dưới sự phối hợp của Hứa Trung thuận lợi mà tìm được kho chứa thực phẩm, lại không hề gặp chút khó khăn nào mang Hứa Trung ra khỏi khu an toàn, Hứa Trung lúc này cũng không dám dùng mánh lới gì cả, hết thảy đều thuận lợi đến mức khó tin.
/80
|